Trước đây ở căn phòng trọ này vẫn luôn là mẹ Giang Phi – Nhan Hiểu, mà chuyện Nhan Hiểu dọn khỏi nơi này Phó Huân cũng biết cả rồi, khi đó thủ hạ báo cáo, hắn cũng chỉ nói “Để bà đi”.
Phó Huân đã sớm kiểm chứng. Cái chết trước đó của Nhan Hiểu, là do cha mình Phó Chấn một tay thiết kế, Nhan Hiểu bất quá chỉ là bị lợi dụng mà thôi, hiện tại nữ nhân này mất đi người thân nhất, nửa đời còn lại không nơi nương tựa, Phó Huân tất nhiên cũng không muốn truy cứu bà đúng hay sai, bà muốn làm gì, muốn đi đâu, hắn cũng không muốn hỏi.
Mà giờ khắc này khiến Phó Huân bỗng nhiên uể oải, không phải là lầu không nhà trống hiện tại, mà là hắn bỗng nhiên nhận thức được trong cơn say, rằng, nam nhân kia đã không còn ở đây. Đây là sự thật mà Phó Huân vẫn luôn biết, chỉ là bị rượu cồn quấy phá đêm khuya khiến nhẫn nại cùng khắc chế những ngày qua bây giờ tan biến không còn gì nữa, giờ phút này cái mùi vị tỉnh lại trong ảo cảnh liền giống như một cây băng chém đứt dây thần kinh hắn khiến cơn đau giống như thủy triều trào dâng mất không chế, sóng lớn mãnh liệt lan tràn toàn thân.
Phó Huân chưa từng nghĩ, thế giới này vẫn còn một loại đau đớn khiến hắn không thể chịu đựng được, hắn thậm chí còn không thể trách được cơn đau đó, tố không được nỗi khổ đó, bởi vì tất cả đều do chính hắn tạo nên.
Phó Huẫn chợt ngồi dựa vào cửa, chống một chân, cúi thấp đầu không nhúc nhích.
Cho dù trên người là âu phục giày da, nhưng bộ dáng mất hồn chán nản dựa vào trước cửa của cắn cũng chẳng khác gì thằng ăn mày lưu lạc đầu đường. Chật vật như thế, hài hước đáng thương như vậy…
“Này sao cậu lại ngồi đất thế.” Lão trung niên đi tới bên cạnh Phó Huân, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc quanh thân hắn liền khẽ thở dài một hơi nói: “Tiểu tử, thất tình à? Có phải người thương trốn mất không?”
Ánh mắt Phó Huân nhìn xuống mặt đất giống như một cỗ máy vô hồn, hắn thấp giọng mở miệng nói: “Không, em ấy chết rồi.”
Lão trung niên không khỏi ngẩn ra: “Chết…chết rồi?”
Phó Huân đỡ cửa chật vật từ dưới đất đứng lên. Trong ánh mắt thông cảm của ông cụ, Phó Huân liền xoay người chậm rãi rời đi.
Phó Huân mới ra khỏi chung cư, Trương Ngạo cũng vừa vặn lái xe tới, hắn xuống xe vọt tới cạnh Phó Huân, mặt đầy khẩn trương hỏi: “Phó ca ngài không sao chứ.”
Phó Huân nhàn nhạt nói: “Không sao…”
Sau khi lên xe, Phó Huân mới hậu tri hậu giác hỏi Trương Ngạo: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Trương Ngạo thẳng thắn trả lời: “Mấy lần trước Phó ca anh uống say, sau khi lên xe đều nói với tôi là đến đây, cho nên tôi liền đoán…”
Chợt Phó Huân nghĩ đến Phó Nam có khả năng vẫn còn ở khách sạn nên lại liền bổ sung thêm: “Không đến khách sạn Phúc Yên, đến **.”
“Vâng Phó ca.”
Trương Ngạo lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn kính chiếu hậu, hắn phát hiện Phó Huân vẫn luôn mở nửa mắt, mặt mũi mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa xe…
Nam nhân ngày thường mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, giờ phút này lại giống như khôi phục lại máu thịt của người bình thường.
Lúc này, điện thoại Phó Huân đột nhiên vang lên, là Phó Nam gọi tới.
Trong lúc nói chuyện điện thoại, Phó Nam khóc hỏi Phó Huân, có phải rất ghét cậu, muốn vứt bỏ cậu lần nữa đúng không…
“Em không quan tâm, nếu như ca có người mình thích rồi thì em có thể biến mất, biến mất hoàn toàn cũng được…” Phó Nam khóc lóc: “Em đã sớm quen với chuyện bị vứt bỏ rồi, cho dù có một thân cô độc già đi chết đi, cũng không sao cả đâu.”
“Tiểu Nam, sao em lại nói như vậy.”
“Ca, em…em khó chịu, em sợ, ca…”
Trong điện thoại Phó Nam khóc không thành tiếng, lúc này Phó Huân liền bảo Trương Ngạo đưa hắn đi gặp Phó Nam.
Phó Nam vẫn còn ở khách sạn Phúc Yên. Lúc Phó Huân đến, Phó Nam nằm ở trên giường, chùm chăn, vẫn còn khóc thút thít.
Nghĩ đến trước đó mình coi Phó Nam thành Giang Phi mà ôm, Phó Huân liền càng thêm áy náy với Phó Nam, nhưng hắn không muốn lừa dối Phó Nam nữa…
Phó Huân ngồi bên giường, nhẹ giọng xin lỗi Phó Nam, sau đó cũng thẳng thắn nói, hắn không quên được Giang Phi…
Phó Nam không nghĩ tới Phó Huân lại nói như vậy ngay trước mặt cậu.
Phó Nam biết cách lợi dụng áy náy của Phó Huân dành cho mình để nắm chặt lấy tâm hắn, dĩ nhiên trong lòng cũng biết, nếu muốn trở thành tri kỉ của Phó Huân, phải biết co dãn, phải cực kỳ ôn nhu.
Phó Nam ngồi dậy, hai mắt ướt nhẹp cùng yếu ớt nhìn Phó Huân, Phó Huân không nhịn được liền đưa tay phủ lên khuôn mặt ngấn lệ của cậu, cười khổ: “Đại ca như vậy, có phải khiến em thất vọng không…”
Phó Nam lắc đầu một cái, cậu nắm lấy một tay Phó Huân, thút thít từng câu: “Trước khi em trở lại, vẫn luôn là Tiểu Phi ca chăm sóc ca, ca thích anh ấy, cũng không nằm ngoài suy đoán của em…Thật ra thì, thật ra thì, nếu như Tiểu Phi ca vẫn còn ở đây thì coi như em có thích ca bao nhiêu đi nữa, cũng sẽ nhất định chủ động rời đi. Thật sự, đối với em mà nói, chỉ cần ca có thể hạnh phúc, em nguyện làm bất cứ chuyện gì…”
Phó Huân không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Phó Huân lại thêm vài phần áy náy.
“Tiểu Giang ca mất tích, em nguyện ý thay anh ấy ở bên cạnh ca chăm sóc cho ca.” Phó Nam nói: “Nhưng chỉ cần anh ấy trở về, em…em có thể lập tức nhường lại vị trí của em. Ca, em…em thích anh, mấy năm nay em có thể sống sót, hoàn toàn là bởi vì em tin tưởng anh nhất định sẽ tìm được em…”
“Tiểu Nam, em không phải là vật thay thế của ai, em chính là em.” Phó Huân nắm tay Phó Nam đặt ở bên miệng, ôn nhu hôn: “Anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình bồi thường cho em, từ nay về sau, chỉ biết có mình em.”
“Tiểu Giang ca anh ấy…” Phó Nam nhỏ giọng nói.
Phó Huân trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Cho qua đi, có lẽ do tối nay anh uống nhiều mới hồ ngôn loạn ngữ như vậy, loại chuyện thích này, nào có đơn giản như thế, huống chi cậu ta sẽ không trở lại nữa, quên cậu ta…rất nhanh.”
———————————
Giang Phi ngồi cùng Phó Thâm Trạch ở nhà hàng chưa được bao lâu thì trời mưa. Giang Phi nhìn mưa nhỏ lách tách rời ngoài cửa sổ bên bàn ăn, lọt vào trong màn đêm u ám có chút tiêu điều, nghĩ đến ngày mốt sẽ phải đến thành phố Trung Nam, sắc mặt Giang Phi liền dần dần trở nên nặng nề.
Lễ đính hôn của Phó Huân diễn ra vào thứ tư, mà Phó Thâm Trạch dự định sẽ đến thành phố Trung Nam sớm trước ba ngày: “Phó Huân mời chú tham gia lễ đính hôn của hắn, chú không sợ là Hồng Môn yến* sao?”
*Hồng Môn yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
“Bây giờ sắp xếp ra một cuộc Hồng Môn yến là quá sớm, một năm này nó căn bản không có tinh lực để đối phó ta.” Phó Thâm Trạch nói: “Hiện tại mời ta đến, chỉ là muốn hóa giải quan hệ bên ngoài giữa ta và nó mà thôi. Nó ngồi lên vị trí của Phó Chấn, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào nó như vậy.”
“Vậy chiến tranh giữa hai người đại khái phải bao lâu nữa mới có thể kết thúc?”
“Quyền lực của nó, ta tạm thời canh ba vẫn chưa nhúc nhích được, có lẽ đây sẽ là một trận kháng chiến trường kỳ.”
Giang Phi nghiêm túc hỏi: “Vậy chú không sợ thua sao? Phó Huân hình như hận chú đến tận xương, chú thua, mạng sẽ không còn.”
Phó Thâm Trạch cười khẽ: “Vậy cháu hi vọng ta thua sao?”
“Dĩ nhiên là không hy vọng rồi.” Giang Phi nói.
“Vậy cháu có hi vọng Phó Huân chết không?”
“Sống chết của hắn không liên quan đến cháu.” Giang Phi nói. “Cháu chỉ muốn tỷ đấu giữa hai người kết thúc nhanh chóng.”
Phó Thâm Trạch cười nhạt: “Các ngươi rất nhanh sẽ gặp mặt nhau, có nghĩ tới khi Phó Huân phát hiện cháu còn sống, phản ứng của nó sẽ là gì không?”
Tay cầm dao nĩa của Giang Phi hơi cứng lại, sau đó liền vân đạm phong khinh cười nói: “Phản ứng của hắn, không liên quan đến cháu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT