Nam nhân cho rằng Phó Huân tức giận là bởi vì mình biết bệnh không tiện nói ra của hắn, cái này quả thực đối với bất kỳ nam nhân nào cũng là một đòn nghiêm trọng, huống chi là người quyền cao chức trọng như Phó Huân, nhất định sẽ để tâm đến danh dự của mình hơn những kẻ khác.
Nam nhân rất sợ Phó Huân sẽ giết cậu ta để diệt khẩu.
“Phó tổng, xin cho tôi…tôi lại…thử lại một lần nữa.” Nam nhân nói: “Nói không chừng…nói không chừng đột nhiên lại được.”
Phó Huân rốt cuộc cũng hiểu ý của nam nhân này, nhất thời lửa giận càng đậm hơn, hận không thể bóp chết nam nhân trước mắt này, nhưng cũng may cuối cùng hắn vẫn bình tĩnh lại, gằn từng chữ một: “Tiểu tử nhà cậu nghe kỹ cho tôi, tôi không bệnh, chỉ là…”
Phó Huân nhất thời cứng họng, không biết nên giải thích thế nào, lúc này nam nhân liền tiếp lời thật nhanh: “Tôi hiểu tôi hiểu mà, là tôi vụng về không thể phục vụ tốt Phó tổng, không liên quan một chút gì đến Phó tổng cả, Phó tổng ngài yên tâm, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ không nói một chữ nào hết, tôi liền coi như mình mất trí nhớ…”
Phó Huân bị nam nhân trước mắt làm cho phát cáu, hắn muốn nói cho người này rằng tất cả các chức năng trên thân thể Phó Huân hắn đều bình thường, cũng không phải là ám chỉ nam nhân này giấu giếm giúp hắn cái gì sau khi rời khỏi đây.
Giờ phút này Phó Huân cảm thấy, mình nói tiếp chỉ biết càng tả càng loạn hơn.
Hiện tại nam nhân trẻ tuổi đã lệ rơi đầy mặt, mascara trên mặt bị nước mắt thấm vào, hai vệt đen thùi lùi nhìn vừa hài vừa thương.
Phó Huân có chút phiền lòng xoa xoa mi tâm, nhàn nhạt nói: “Cậu bao nhiêu tuổi, tên gì?”
Nam nhân thút thít nghẹn ngào không dám ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Thưa Phó tổng, tôi tên Tề Tịch, tên đầy đủ là tề (整)trong chỉnh tề (整齐), tịch (汐) trong hải triều (潮汐), năm nay mười…mười chín…”
“Tề Tịch, ừm, tên không tệ.” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Vậy Tề Tịch cậu nghe đây, tôi nói thân thể tôi không bệnh không phải là muốn cậu giấm giếm giúp tôi cái gì mà cái này chính là sự thật, gần đây công việc bận rộn tôi mới lơ đãng như thế, hiểu chưa?”
Tề Tịch gật đầu một cái: “Hiểu rồi thưa Phó tổng, miệng tôi rất kín, ngài cứ yên tâm 100% đi.”
Tề Tịch nghe xong liền vội vàng dập đầu nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, lúc này điện thoại cậu ta để bên mép giường đột nhiên vang lên một tiếng đinh đông, Phó Huân theo âm thanh liền quay đầu nhìn một cái.
Tề Tịch nhanh tay cầm lấy, thế nhưng Phó Huân vẫn nhìn rõ hình ảnh chợt lóe lên trên màn hình điện thoại, đặc biệt là hai chữ trên đó.
Đó là, Ngư Hỏa.
Thần kinh Phó Huân căng thẳng, hắn nhanh mạnh vươn tay bắt lấy cổ tay Tề Tịch, cơn đau khiến Tề Tịch gào lên một tiếng, còn tưởng rằng Phó Huân hối hận để cậu ta rời đi, sợ hãi định quỳ xuống lần nữa thì kết quả lại bị Phó Huân trực tiếp xách lên.
Phó Huân đoạt lấy điện thoại của Tề Tịch, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cậu ta, phát hiện màn hình điện thoại của Tề Tịch hiện lên một bức manhua, góc phải ký tên Ngư Hỏa, rất hiển nhiên tác giả của hình nền hiện trên điện thoại của Tề Tịch chính là Ngư Hỏa.
Ngư Hỏa là một họa sĩ nổi tiếng, tranh manhua của cậu ta được người ta dùng làm hình nền điện thoại cũng rất là bình thường.
Phó Huân thất thần nhìn hình nền điện thoại của Tề Tịch, bật thốt lên: “Cậu thích manhua của Ngư Hỏa?”
Hai mắt Tề Tịch nhất thời sáng lên: “Phó tổng ngài cũng thích Ngư Hỏa sao?”
Trong đầu bỗng nhiên thoáng qua bộ dáng Giang Phi khi chuyên chú cầm bảng vẽ, cuối cùng liền mập mờ không rõ trả lời: “Không tính là…Thích, làm sao, cậu rất thích?”
Tề Tịch nhanh chóng gật đầu: “Ừm ừm, Ngư Hỏa là thần tượng của tôi, trong nhà tôi có tất cả manhua và đồ dùng có tranh của cậu ấy.”
Phó Huân bỗng nhiên có phần không được tự nhiên, lạnh lùng nói: “Cậu hiểu cậu ta à mà coi cậu ta làm thần tượng, nhìn thấy người ngoài đời chưa?”
Nhắc tới thần tượng của mình, Tề Tịch trái lại có tinh thần hơn rất nhiều, ngay cả sợ hãi cũng sắp quên đi: “Người thật thì chưa từng thấy, thế nhưng tôi đã đọc hết tất cả manhua của cậu ấy rồi, nhìn tranh của cậu ấy liền cảm giác hẳn là một người cực kỳ ưu nhã ôn nhu, thành thật mà nói tôi vẫn luôn đợi cậu ấy mở buổi gặp mặt ký tên bán sách, nhưng cậu ấy rất thần bí, nghe nói trừ quản lý công ty manhua mà cậu ấy gửi bản thảo thì không có ai thấy mặt mũi thực của cậu ấy…”
Ồn ào nửa ngày, Tề Tịch mới đột nhiên kịp phản ứng thân phận của nam nhân trước mắt này, đây chính là kim chủ của cậu ta, thiếu chút nữa thì cậu ta coi hắn thành huynh đệ của mình trò chuyện giết thời gian.
“Không sao, cậu nói tiếp đi…” Phó Huân nhìn ra Tề Tịch sợ hãi liền nhàn nhạt nói: “Nếu cậu không thể phục vụ tôi, vậy tùy tiện trò chuyện với tôi một chút cũng được, Giang…Ừm…Ngư Hỏa này, tôi thấy rất hứng thú.”
Tề Tịch nghe được liền nhất thời buông lỏng: “Vậy Phó tổng muốn biết gì liên quan tới Ngư Hỏa, tôi dám nói tôi là fan hiểu cậu ấy nhất.”
“Tùy…Cái gì cũng được…”
Phó Huân rất khó tưởng tượng nam nhân nhỏ yếu ngu dốt như Giang Phi lại còn có người hâm mộ, mặc dù hắn sớm biết Giang Phi là nhà manhua nổi danh trên mạng nhưng được cảm nhận danh tiếng của cậu ta từ trong miệng người hâm mộ, Phó Huân vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hắn đã sớm quen gán Giang Phi vào cái hình tượng phế vật nhỏ yếu ngu xuẩn.
“Phó tổng muốn biết về manhua nhiều kỳ mới ra của Ngư Hỏa không? Phong cách không giống lúc trước, trên cả đẹp mắt.” Tề Tịch nói: “Mới ra vài tập ở trên mạng đã cực kỳ nổi tiếng, hôm nào tôi cũng chờ cập nhật, ài, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà cậu ấy đã dừng cập nhật một tháng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả một lời tuyên bố cũng không có.” Vừa nói, Tề Tịch thở dài: “Tôi thường xuyên spam tin nhắn của cậu ấy, nhưng cậu ấy không một lần nhắn lại cho tôi, tôi nghi rằng cậu ấy đã xảy ra chuyện gì đó cho nên mới bỏ hố như vậy.”
Tề Tịch nói xong, chỉ cảm thấy Phó Huân sắc mắt phức tạp nhìn xuống đất, ánh mắt có hơi sa sút, Phó Huân như vậy tất nhiên không còn sự tàn ác vừa rồi, cả người nhìn qua có phần mất lực.
Kỳ thực Tề Tịch cũng bất ngờ, cậu ta không nghĩ tới loại người quyền thế như Phó Huân lại cũng hứng thú với manhua, cậu ta cho rằng chỉ có thiếu niên trung học năm 2 như cậu mới có thể tình hữu độc chung với manhua.
Phó Huân cảm thấy phiền não bất thường, rõ ràng đã sớm muốn xóa người ra khỏi đầu nhưng vẫn không nhịn được đi tìm hiểu, càng tìm hiểu trong lòng lại càng bực bội càng khó quên, mà khó quên đồng thời cũng ý thức rằng mình không có được nam nhân kia, loại cảm giác này khiến Phó Huân chỉ muốn phát điên lên…
Ham muốn hưởng thụ vật chất cùng được mất trong tinh thần, ngay cả bù đắp cũng khó tốt lên được.
Sau khi Tề Tịch rời đi, Phó Huân hút thuốc một hồi liền cầm điện thoại không nhịn được mở baidu ra tìm kiếm tên Giang Phi ở trên mạng, tên tài khoản là ‘Ngư Hỏa’, có triệu fan hâm mộ, lần đổi mới gần đây nhất từ hơn hai mươi ngày trước, mà ở phần bình luận phía dưới, tất cả đều là fan hâm mộ Ngư Họa bình luận thúc giục đăng chương cùng với trách móc người đi đâu rồi.
Chỉ có Phó Huân biết rằng, cái tài khoản này, vĩnh viễn không cập nhật nữa…
———————————-
Giang Phi theo Phó Thâm Trạch đến nước *, một nước nhỏ vài chục triệu dân đã gần như bị Phó Thâm Trạch nắm giữ mạch kinh tế.
Mặc dù Phó Thâm Trạch chỉ lấy được số tài sản có thể đếm trên đầu ngón tay từ Phó Chấn, nhưng mười mấy năm qua, hắn đã sớm tạo nên tập đoàn thương nghiệp thuộc về chính hắn, tuy còn chưa đủ để chống lại chính diện với Phó Huân nhưng thương giới cũng không có ai dám không cho Phó Thâm Trạch hắn mặt mũi.
Tuy ở một đất nước xa xôi không người thân thích nhưng Giang Phi vẫn lo lắng Phó Huân sẽ phát hiện ra mình, cậu biết cuộc tỷ đấu giữa Phó Huân và Phó Thâm Trạch chưa bao giờ ngừng lại, chỗ này rất có thể giấu nhãn tuyến của Phó Huân, vì vậy…
Vì vậy Giang Phi có làm cuộc ‘ tu sửa’ vẻ ngoài của mình.
Giang Phi nuôi tóc, chiều dài vừa vặn có thể tết thành một bím tóc nhỏ dài bằng ngón út giống cái đuôi của chim sơn ca, tóc mai trên trán cong sang hai bên, lộ ra vầng trán sáng bóng và trắng như tuyết, gương mặt thanh tú cũng càng thêm nhu hòa cùng tri thức, chợt nhìn qua có chút cảm giác nghệ sĩ trẻ tuổi.
Giang Phi cho rằng mình hợp với mắt kính tròn nhỏ màu bạc, mắt cậu vốn hơi không rõ…Sau khi đeo kính lên, ngũ quan được bảo dưỡng và che giấu tốt hơn rất nhiều.
Sửa mắt cùng kiểu tóc khiến Giang Phi chợt nhìn qua biến hóa hơn nhiều, coi như là người quen Giang Phi thấy, chỉ sợ cũng sẽ không lập tức chắc chắn đó chính là Giang Phi.
Phó Thâm Trạch cần xử lý khối tài sản Phó Chấn để lại cho hắn cho nên công việc rất bận rộn, lại còn thường xuyên đi công tác, mà thời gian của Giang Phi đa phần là ở trong căn nhà Phó Thâm Trạch cấp cho cậu, một lòng một dạ vẽ tranh, rất ít khi ra ngoài, cho nên hai người cơ hồ không thể nào gặp mặt.
Nội tâm Giang Phi cảm kích Phó Thâm Trạch, trong khoảng thời gian ở nước ***, cậu đều ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Phó Thâm Trạch, an an ổn ổn sống ở đây, nhưng trong lòng vẫn luôn bận tâm đến cha mẹ mình…
Hơn một tháng sau, Phó Thâm Trạch rốt cuộc cũng coi như xử lý xong đống việc gấp trên đầu. Sau khi công tác trở về từ thành phố **, vừa xuống máy bay liền thấy tin nhắn Giang Phi gửi hắn.
Giang Phi bảo muốn trở về thành phố Trung Nam gặp mẹ mình, hoặc là có thể nói cho mẹ mình biết chuyện cậu còn sống.
Lúc này đã chạng vạng hơn sáu giờ tối, Phó Thâm Trạch vốn phải đi dùng bữa với mấy người bạn trong giới thương chính, nhưng đọc được tin nhắn Giang Phi gửi mình, đặc biệt là câu cuối cùng ‘có thể không cha nuôi’, trong lòng Phó Thâm Trạch bỗng nhiên dâng lên một cảm giác quái dị.
Cuối cùng Phó Thâm Trạch quyết định từ chối xã giao, sau đó nhắn tin cho Giang Phi, bảo tối nay mình đến chỗ cậu…Dừng mấy giây, Phó Thâm Trạch lại thêm ba chữ, dùng bữa tối.
Nhận được tin nhắn của Phó Thâm Trạch, trong lòng Giang Phi rất cao hứng, cậu nghĩ là tối nay rốt cuộc cũng có cơ hội thương lượng với Phó Thâm Trạch chuyện cậu muốn trở về thành phố Trung Nam gặp mẹ mình.
Đã gần hai tháng, lúc này hẳn là toàn thế giới đã tin rằng Giang Phi cậu không còn ở trên nhân thế, mà nam nhân kia, hiện tại nhất định cũng tin không nghi ngờ gì, càng có lẽ đã sớm quên mình đi.
Sau khi mở cửa, Giang Phi hớn hở nhìn Phó Thâm Trạch ngoài cửa, rất nhiệt tình mở miệng nói: “Chào buổi tối Phó tổng.”
Phó Thâm Trạch bị cỗ nhiệt tình tựa như thân thiết của Giang Phi làm cho sửng sốt, ngay sau đó thấy kiểu tóc cùng khí chất biến hóa của Giang Phi, chân mày liền không khỏi nâng lên.
Người này hình như trở nên…Đẹp mắt hơn chút.
Giang Phi cảm giác được Phó Thâm Trạch đang cảm thấy bất ngờ vì sự biến hóa bên ngoài của mình, đối với lần này cậu hết sức hài lòng, ít nhất nói rõ vẻ ngoài của cậu thay đổi thành công.
Giang Phi gãi gãi phần đuôi tóc nhỏ phía sau, cười nói: “Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi để tóc dài, cảm giác cứ là lạ, đẹp mắt không?”
Phó Thâm Trạch không nghĩ tới Giang Phi lại tự nhiên hỏi mình trực tiếp loại vấn đề này như thế, hắn ngơ ngẩn nửa giây sau đó khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đẹp mắt.”
Mà trong lòng Phó Thâm Trạch thì lại bật cười, người này, đúng là dụ mà không biết…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT