Phó Thâm Trạch bảo Giang Phi tạm thời đi theo hắn, đến khi Phó Huân gần như quên đi cậu thì cậu hẵng trở về gặp lại cha mẹ.

Muốn cả đời sống tốt cũng chỉ có cách này, nếu không sẽ rơi vào đoạn dây dưa tuần hoàn ác tính* của Phó Huân.

*tuần hoàn ác tính: sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu.

“Tôi nghĩ…trước khi liên lạc với mẹ tôi, Phó Huân hắn nhất định sẽ phái người nói dối rằng tôi bất ngờ bỏ mạng, tôi lo là mẹ tôi không chịu nổi kích thích này.”

“Tốt nhất đừng làm vậy, biểu hiện của mẹ cậu càng thống khổ, cái chết của cậu càng dễ tin hơn.” Phó Thâm Trạch nói: “Đau lâu không bằng đau ngắn, cậu tốt nhất nghĩ kĩ mỗi một bước tiếp theo, tai mắt của Phó Huân ở thành phố Trung Nam không phải chỉ có bản thân nó, cậu muốn thoát khỏi bàn tay của Phó Huân để thực sự bắt đầu lại từ đầu thì phải khiến tất cả mọi người đều tin rằng cậu đã chết, bao gồm cả người thân nhất của cậu.”

Lời của Phó Thâm Trạch khiến Giang Phi không cách nào phản bác, chỉ là sau khi suy nghĩ kĩ, trong lòng Giang Phi cũng cảm kích Phó Thâm Trạch đã cân nhắc chu toàn cho mình như vậy.

“Ta sẽ âm thầm phái người quan sát mẹ của cậu, để phòng bà gặp chuyện.” Phó Thâm Trạch tiếp tục nói: “Gần ba tháng nữa, cậu có thể trở về tìm mẹ cậu, mang bà ấy còn có cha của cậu cùng nhau rời khỏi thành phố Trung Nam, đến một nơi không ai biết đến các người, bắt đầu lại cuộc sống, khi đó không ai sẽ hoài nghi gì nữa.”



Phó Thâm Trạch nói xong, chỉ thấy Giang Phi mặt đầy cảm kích nhìn mình, đồng thời trong ánh mắt cũng tràn đầy ôn hòa đến khó tin.

“Sao thế?”

“Tôi vẫn nghĩ không ra, anh nói tôi có giá trị với anh nhưng anh lại không dùng tôi giao dịch với Phó Huân, còn…còn giúp tôi nhiều như vậy, là vì sao?” Giang Phi hỏi: “Anh với tôi không quen không biết, trước đó tôi thậm chí còn là người của đối thủ một mất một còn của anh…Anh cứu tôi, dù sao cũng phải có mục đích rõ ràng, không phải sao?”

“Mục đích? Chờ ta nghĩ xong sẽ nói cho cậu.” Phó Thâm Trạch nói: “Chỉ cần cậu nhớ, cái mạng này của cậu là do ta cứu, tạm thời ta sẽ không ép cậu đi làm cái gì cả, nhưng cậu phải luôn luôn nhớ, cậu nợ ta một ân tình.”

Phó Thâm Trạch sắc mặt ôn hòa ung dung nói, vô luận là thái độ hay là khí chất tản ra quanh thân đều không cách nào khiến Giang Phi gom hắn và Phó Huân về cùng một loại người.

“Anh…anh là một người tốt…”

Giang Phi bỗng nhiên dè dặt nhưng mặt đầy nghiêm túc nói.

Phó Thâm Trạch cười một tiếng: “Ta vẫn là lần đầu nghe được có người nói ta như vậy, chỉ mấy lời như vậy đã khiến cậu thay đổi cái nhìn về ta? Nếu là như vậy, cậu thật sự quá dễ lừa gạt.”

Giang Phi hơi rủ mắt, thấp giọng nói: “Ít nhất so với Phó Huân, anh là người lương thiện hơn.”

“Ha?” Phó Thâm Trạch hơi nâng mày: “Thế cậu không sợ ta à?”

Giang Phi lắc đầu một cái: “Mạng của tôi là do anh cứu, anh lại cho tôi nhiều chủ ý như vậy, tôi vẫn sợ anh thì chính là không biết phải trái.”

Phó Thâm Trạch liền cảm thấy hứng thú với nam nhân trước mắt này: “Vậy sao?”

“Cảm ơn anh.” Giang Phi nói: “Mặc dù tôi không biết sau này anh sẽ làm gì tôi nhưng ít ra thời khắc này, tôi phải nói cảm ơn với anh.”

Lúc này ngoài cửa phòng liền có người gõ cửa, là người giúp việc trong biệt thự, đứng ở ngoài cửa phòng cung kính nói: “Tiên sinh, đồ ngài muốn đã tới rồi.”

Sau khi có sự cho phép của Phó Thâm Trạch, người giúp việc bèn đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng đặt hai túi giấy lên trên mép giường Giang Phi.

“Đây là mấy bộ quần áo Giang Phi ngài hay mặc, bên trong còn có một chiếc điện thoại mới.” Người giúp việc nói xong liền hơi khom người với Phó Thâm Trạch, sau đó xoay người rời khỏi phòng.”

“Thay quần áo rồi xuống lầu dùng bữa sáng.” Phó Thâm Trạch nói: “Chờ khi kết thúc, ta sẽ mang cậu rời khỏi thành phố này.”

Giang Phi gật đầu một cái, nói lần nữa: “Cảm ơn Phó tiên sinh.”

“Đừng gọi ta là Phó tiên sinh.”

“Vậy gọi là…Phó tổng?”



“Sau này cậu theo bên người ta, ta liền coi cậu là con nuôi của ta.”

“Con…con nuôi?” Giang Phi giật mình: “Cái này…được không? Ngài cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, mà tôi đã hai…”

“Chỉ là cho cậu cái danh khi ở bên người ta, cũng không phải là thật sự muốn cậu làm con nuôi của ta.” Phó Thâm Trạch ngắt lời, sau đó cười nói: “Ngoài ra đừng nói cậu hơn hai mươi, cái bộ dáng của cậu, nói cậu là học sinh cấp hai cũng không có ai hoài nghi.”

Giang Phi lúng túng cười một tiếng không nói gì.

“Nếu phải diễn kịch, vậy thì nghiêm túc một chút.” Phó Thâm Trạch chợt nảy ra ý này liền thâm ý cười nói: “Tới, gọi cha nuôi nghe xem nào.”

Giang Phi: “…”

Phó Thâm Trạch nhìn mi tâm Giang Phi nhíu chặt, môi cũng mím lại, bộ dáng muốn phối hợp nhưng lại khó xử không nói được lời khỏi miệng, trong lòng liền cảm thấy thú vị.

“Nuôi…”

“Thôi.” Ngay khi Giang Phi nhịn nửa ngày rốt cuộc cũng khó khăn mở miệng thì Phó Thâm Trạch chợt ngắt lời: “Cũng chỉ sau này ở trước mặt người ta giả bộ một chút, nếu cậu thật sự đột nhiên gọi ta một tiếng cha nuôi thì ta chỉ sợ cũng không được tự nhiên.”

Trong lòng Giang Phi yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thâm Trạch dặn dò mấy câu, sau đó liền rời khỏi phòng.

Cửa phòng mới vừa đóng lại, Giang Phi liền nhanh chóng xuống giường, hai ba bước vọt tới bên cửa sổ, hai tay bíu vào bệ cửa sổ, dùng sức ló đầu nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài vẫn mưa rơi lác đác, bầu trời u ám khiến người ta cảm thấy ngột ngạt nhưng biển rộng mênh mông cách đó không xa lại khiến người ta có loại cảm giác thoải mái tràn trề cả ở đại não lẫn trong thâm tâm.

Giang Phi nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời, hít sâu một ngụm gió biển lạnh như băng.

Đây là sống lại sau khi đã chết, là cuộc sống mới.

Giang Phi lại dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng muốn xóa bỏ cái thân ảnh trong đầu kia đi, thậm chí cậu còn không muốn đi bi đi hận, bởi vì như vậy sẽ phải nhớ kỹ nam nhân kia, phải giữ một vài tình cảm bị hắn thao túng, nhưng mà bây giờ cậu chỉ muốn giữa mình và Phó Huân xuất hiện một cái bức tường ngăn cách rõ ràng để từ đây cậu và hắn sống ở hai thế giới vĩnh viễn không xuất hiện cùng nhau.

Giang Phi thay quần áo rửa mặt xong liền xuống tầng. Lúc này Phó Thâm Trạch đã dùng cơm ở trước bàn ăn, trợ lý đứng sau lưng hắn đang tay ôm văn kiện báo cáo với Phó Thâm Trạch cái gì đó, Phó Thâm Trạch thì vừa ung dung dùng cơm, vừa mặt không cảm xúc nghe báo cáo.

Khi thấy Giang Phi, Phó Thâm Trạch liền tạm thời cho trợ lý rời đi, chờ hắn ăn xong lên xe rồi hẵng tiếp tục báo cáo.

Trợ lý lên tiếng đáp lại rồi rời đi, lúc này Giang Phi đi tới trước bàn ăn, lịch sự mở miệng nói: “Phó tiên sinh, chào buổi sáng.”

Phó Thâm Trạch là ân nhân cứu mạng nhưng Giang Phi biết nam nhân có thể trở thành cái đinh trong mắt đâm trong thịt của Phó Huân tất nhiên sẽ không đơn giản, cho nên đối với Phó Thâm Trạch, Giang Phi vẫn chọn đối đãi tôn kính cùng cẩn thận.



Phó Thâm Trạch cười khẽ: “Nhanh như vậy đã quên nên gọi ta là gì rồi sao…”

Giang Phi sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút khó coi, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới phát ra một tiếng nhỏ như tiếng muỗi: “Nuôi…nuôi…cha…”

Giang Phi luôn cảm thấy Phó Thâm Trạch chiếm tiện nghi mình, rõ ràng gọi Tứ thúc là được rồi.

“Ngồi xuống ăn đi.” Phó Thâm Trạch nói: “Mấy ngày nữa ta có thể sẽ bề bộn nhiều việc, cậu tạm thời ở nơi này, chờ đến khi ta xử lý xong chuyện…ta sẽ không hạn chế tự do của cậu nữa, cho nên chính cậu phải cẩn thận.”

Giang Phi dùng sức gật đầu: “Biết rồi nuôi…nuôi…ừm…”

“Gọi ta là gì?”

“…Nuôi…Cha nuôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play