Điện thoại di động để trên bàn lại vang lên, thời điểm reo đến lần thứ ba, Phó Huân mới giật mình tỉnh hồn lại trong cơn hỗn loạn, hắn nhanh chóng vươn tay cầm điện thoại trên bàn lên, khi phát hiện là Phó Nam gọi tới liền vội vàng tiếp điện thoại.
Trong điện thoại, thanh âm Phó Nam có phần yếu ớt, dưới sự truy hỏi của Phó Huân, Phó Nam mới thẳng thắn nói rằng mình bị bệnh, sốt nhẹ, hiện tại đang truyền nước ở bệnh viện.
“Ca, em nhớ anh…” Phó Nam nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không bỏ lại em lần nữa, đúng không…”
Lúc này Phó Huân mới phát giác mình bỏ lại Phó Nam trên đảo kia quá lâu, bởi vì giấu diếm nên trong khoảng thời gian này hắn gần như không thể nào liên lạc với Phó Nam, lâu ngày liền khiến Phó Nam có một loại ảo giác sắp bị vứt bỏ.
Phó Huân ôn nhu trấn an Phó Nam, hắn nói với Phó Nam, công việc chỗ mình sắp xử lý xong, mấy ngày nữa sẽ đón cậu về bên người.
Từ nay về sau, hắn cũng sẽ bồi bạn với cậu mà không phải suy nghĩ gì nữa…
Cúp điện thoại rồi, Phó Huân liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, mới phát hiện sau khi Phó Thâm Trạch rời đi, hắn đã vô tình thất thần ở đây gần một giờ.
Phó Huân hít sâu một hơi, sau đó tựa như tự giễu mà cười một tiếng. Trong lòng vẫn nói với bản thân như trước, thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả, giống như con mèo nhỏ không giữ được trong tay Phó Chấn năm đó kia, hắn cũng thương cảm như vậy một hồi lâu.
Phó Huân bảo thủ hạ mang cái hộp trở về trước, sau đó mở cuộc họp bí mật với đám người Trầm Thanh Lễ, hơn mười một giờ đêm, Phó Huân mới trở lại chỗ ở.
Đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng côn trùng kêu vang truyền từ vườn hoa dưới ban công.
Phó Huân tắm xong liền một mình đứng ở trên ban công hút thuốc một hồi.
Bầu trời đêm một mảnh đen kịt, không có lấy một chút ánh sao, không khí thì ngột ngạt ẩm ướt, thỉnh thoảng lại cuốn đến vài luồng gió nhẹ, mang theo mùi tanh nhàn nhạt của đất đai.
Đây là điềm báo có cơn mưa to sắp đến.
Mưa như thác đổ…
Một giọt mưa bỗng nhiên rơi trên thuốc lá bên miệng Phó Huân, chuẩn xác dập tắt ngọn lửa đang bốc cháy trên đầu lọc. Phó Huân cau mày không vui, lấy bật lửa ra định châm lần nữa, thế nhưng chiếc bật lửa rẻ tiền kia lại tựa như đối nghịch hắn, bấm liên tục mấy cái vẫn không chịu ra lửa.
Sắc mặt Phó Huân dần dần không kiên nhẫn. Bật lửa càng ‘đối nghịch’ với hắn, hắn càng dùng sức cũng tăng tốc độ bấm bật lửa, giống như dù còn hơi thở cuối cùng cũng phải bật được cái bật lửa này lên vậy.
Sắc mặt Phó Huân ngày càng không kiên nhẫn, gân xanh trên trán không ngừng đập thình thịch, rốt cuộc ngọn lửa cũng trong lúc ra sức nào đó mà vọt ra.
Cơn bực bội tắc nghẽn bên trong lồng ngực cuối cùng cũng chậm rãi phóng thích, thế nhưng khi Phó Huân vừa định xít đầu lọc đến gần ngọn lửa thì một trận mưa to bỗng nhiên giáng xuống mà không dự báo chút nào, chỉ vài giây ngắn ngủi đã thành trận mưa to như thác đổ.
Cơn mưa to trút xuống trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa rất vất vả mới đánh được kia, cũng tạt Phó Huân đứng ở ban công ngoài trời lạnh đến thấu tim.
“Đệt!”
Phó Huân trong mưa đột nhiên mặt mày dữ tợn mà gầm lên một tiếng, hung hăng ném bật lửa trong tay xuống đất.
Cơn tức giận không có chỗ phát tiết cùng lửa giận khó hiểu cứ tích tụ trong lòng, giống như một luồng khí nóng bành trướng trong lồng ngực của Phó Huân, tưởng rằng muốn nổ tung thân thể hắn vậy.
Sấm chớp, mưa to không ngừng, Phó Huân toàn thân ướt đẫm cởi áo choàng tắm trên người xuống rồi ném lên ban công, sau đó xoay người vào phòng.
Sau khi đóng cửa sổ sát đất nối liền với sân thượng ngoài trời, toàn bộ không gian mới tựa như thoáng thanh tĩnh hơn được chút, chỉ là khi ánh điện chiếu sáng cả căn phòng ngủ lại khiến cho căn phòng trống rỗng này lộ ra vẻ âm u vắng lặng cực kỳ.
Phó Huân vào phòng tắm cọ rửa một hồi rồi thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ. Khi trở lại ngồi xuống mép giường thì dưới gối đột nhiên truyền tới tiếng vang của điện thoại di động.
Đó là…điện thoại của Giang Phi.
Chiều nay trước khi đi, Phó Huân đồng ý Giang Phi gọi điện thoại cho Nhan Hiểu báo bình an, sau khi gọi xong, Giang Phi liền tạm thời để điện thoại ở dưới gối.
Phó Huân lấy điện thoại Giang Phi từ dưới gối ra, phía trên bất ngờ hiển thị hai chữ ‘mẫu thân’.
Phó Huân đặt điện thoại lên bàn để đèn mép giường, mặc cho nó rung như vậy.
Một lát sau, điện thoại không vang nữa, phía trên hiện ra tám chín cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của mẹ Giang Phi Nhan Hiểu, cuộc gọi sớm nhất không ngờ lại là chiều nay.
Phó Huân bỗng nhiên lại muốn hút thuốc, chỉ là sau khi ngậm một điếu xì gà trong miệng lại không tìm được cái bật lửa nào có thể đốt.
Phó Huân thở hổn hển bật mắng, cảm giác thời khắc này hình như cái gì ở đây cũng đối nghịch hết với hắn vậy!
Hơn ba giờ sáng, Phó Huân nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà cầm điện thoại Giang Phi trên bàn lên.
Bởi vì trước kia Giang Phi luôn ở bên cạnh Phó Huân chơi điện thoại di động cho nên Phó Huân biết mật khẩu điện thoại Giang Phi. Hắn bấm hai ba cái liền mở được điện thoại ra, sau đó bắt đầu tùy tiện vào các ứng dụng trong đó.
Trong album của Giang Phi lưu không ít hình của Phó Huân và cậu, trước kia Phó Huân cũng xem, dĩ nhiên khi đó hắn chỉ cảm thấy ấu trĩ, bây giờ nhìn lại…
Vẫn là ấu trĩ.
Bên trong album chứa đầy hình ảnh, Phó Huân phát hiện ra một tấm nhìn quen mắt, bởi vì đó là hình chính hắn cầm điện thoại Giang Phi chụp, khi ấy sau một lần * đêm khuya, hắn ôm Giang Phi, cố chấp muốn chụp một tấm Giang Phi thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, Giang Phi da mặt mỏng, hai tay bụm mặt cố gắng rúc vào trong chăn, Phó Huân phí một phen công phu mới chụp được tấm này. Bên trong tấm hình này, tuy chăn trên người hai người đều che đến trước ngực nhưng cánh tay và vai lại để trần ở bên ngoài, dính sát vào nhau, cũng lộ ra vẻ tình thú phá lệ…
Giang Phi trong hình hai tay che mặt dán vào ngực Phó Huân, Phó Huân thì một tay cầm điện thoại một tay nắm bả vai Giang Phi, trên mặt mang theo nụ cười vui thích tự tại.
Đó là nụ cười đối với Phó Huân mà nói có phần xa lạ, bởi vì Phó Huân không nhớ khi ở bên cạnh Giang Phi mình từng có nụ cười chân thật như vậy, mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh Giang Phi hắn đều thanh tỉnh, hắn biết mình đang lợi dụng Giang Phi, chút động tâm hắn đối với Giang Phi cũng giống như là ân sủng ban thưởng cho tiểu miêu và tiểu cẩu.
Sao hắn lại cười tự tại thản nhiên thậm chí là hưởng thụ như thế, hắn nên là châm chọc cười nhạt, cười nhạo khinh thường hoặc là tựa như giả cười qua loa lấy lệ mới đúng chứ.
Phó Huân tâm phiền ý loạn. Hắn nhanh chóng đóng album ảnh đi kiểm tra những phần mềm khác, sau đó lại từ trong trình duyệt phát hiện ra vài địa chỉ trang web Giang Phi lưu giữ, mà nội dung những địa chỉ trang web này, tất cả đều liên quan đến kết hôn…
Kiểu nhẫn kết hôn dành cho cặp nam nam mới cưới, kiểu dáng định chế lễ phục tân hôn, chương trình trong đám cưới, cùng với một vài thánh địa hưởng tuần trăng mật được yêu thích nhất vân vân…
Kết hôn?
Phó Huân bỗng nhiên co rút khóe miệng lại, tựa như thần kinh cười một tiếng.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với người này, coi như cậu còn sống thì hắn cũng chỉ định coi cậu làm tình nhân nuôi ở trong bóng tối.
Không nghĩ tới nam nhân này lại tự mình đa tình ảo tưởng sống trọn đời với mình.
“Ngu xuẩn…”
Phó Huân cười khẩy một tiếng, ngay sau đó giống như nghĩ tới chuyện gì đó buồn cười mà lấy tay che mắt, không kiềm chế được cười phá lên.
Ngu xuẩn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT