“Không có gì là tại sao cả, chỉ là cảm thấy mạng Phó Chấn không còn lâu, những chuyện này nói cho cháu cũng không sao.”

Phó Thâm Trạch mỉm cười, tựa hồ không phải muốn phủi sạch như Phó Huân cho rằng, thế nhưng trong lòng Phó Huân rất rõ ràng, Phó Thâm Trạch sẽ không vô duyên vô cớ nói với hắn những thứ này, cho dù vị trí của Phó Chấn từ trước đến này vẫn luôn để lại cho mình thì Phó Thâm Trạch cũng sẽ không dễ dàng phối hợp với quyết định này của Phó Chấn.

Hắn sao có thể cam tâm tương lai bị mình giẫm dưới lòng bàn chân chứ.

“Vậy theo như chú nói, vị trí của Phó Chấn vẫn luôn để lại cho tôi?”

“Ừ.”

“Vậy Tứ thúc lại có thể tuân theo cái quyết định này của cha?” Phó Huân có thâm ý khác nói: “Sẽ không âm thầm cản trở lần nữa?”

Phó Thâm Trạch cao thâm khó lường cười nói: “Cái này coi như tự cháu phán định.”



Hai người ngồi cạnh bàn ăn, bên cạnh là cửa sổ sát đất to lớn trong suốt, vừa quay đầu là có thể thấy cửa hàng đối diện dưới tầng, vào giờ phút này, Giang Phi mới vừa mua đồ xong đang đứng ở trước cửa tiệm, một tay xách túi giấy, đang cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai của nhà hàng đối diện, nhưng bởi vì ánh sáng nên cậu chỉ có thể nhìn thấy mặt kính phản chiếu lại, cũng không thể nhìn rõ người ở bên trong.

“Vì cậu ta mà giết chết Tắc Lợi, có đáng không?” Phó Thâm Trạch nhìn Giang Phi cách đó không xa, cười nhạt hỏi.

“Chú đã nói như thế,  vậy Phó Chấn chắc hẳn cũng rõ ràng.” Phó Huân sắc mặt ôn hòa nói: “Tôi sống cùng với Giang Phi từ trước đến giờ đều công khai.”

“Nhưng ta thấy cháu tựa hồ không hề hoảng hốt, là trong lòng cảm thấy Phó Chấn nhất định sẽ đồng ý hôn sự giữa cháu và tên kia sao?”

“Lão có đồng ý hay không, cũng không sao cả không phải sao? Dẫu sao tuổi thọ chỉ còn lại chưa tới ba tháng, lão vừa chết, còn có thể quyết định chuyện của tôi?”

Phó Thâm Trạch khẽ cười một tiếng: “Ta không biết cháu giả bộ hay là thật sự bị tình cảm làm cho đầu óc mê muội nhưng cháu hẳn rất rõ ràng ý ta truyền đạt.”

“Đương nhiên là hiểu rõ, chỉ là từ trước đến nay tôi không đánh không nắm chắc.”

—————————

Giang Phi chờ Phó Huân mãi mà chưa thấy hắn xuất hiện liền ngồi ở một quán cà phê gần đó, cũng gửi một tin nhắn cho Phó Huân, hơn mười phút sau, Phó Huân mới tới.

“Tứ thúc của anh không giống người xấu chút nào.”

Phó Huân ngồi xuống, Giang Phi liền không nhịn được cười nói: “Anh ngồi với hắn, trái lại anh còn giống nhân vật phản diện hơn.”

Phó Huân nhìn nụ cười trên mặt Giang Phi, hơi tỏ vẻ lo lắng: “Hắn là một con hồ ly khẩu phật tâm xà, đừng để hắn lừa gạt.”

“Anh sao vậy?” Giang Phi hơi nghiêng người, cau mày nghi hoặc nhìn Phó Huân: “Cảm giác sắc mặt anh không tốt lắm?”

Phó Huân cười một tiếng: “Không sao.”

Lúc này, Giang Phi liền đặt ‘lễ vật’ mới mua lên trên bàn, theo mặt bàn đẩy tới trước người Phó Huân, cười nói: “Mở ra xem thử.”

Sau khi mở ra, Phó Huân phát hiện bên trong hóa ra là một chiếc bật lửa màu bạc, nhãn hiểu nổi tiếng xa xỉ, thiết kế tinh xảo, nhìn một cái liền biết có giá trị không rẻ.

Phó Huân cầm lên đặt ở giữa ngón tay ngắm nhìn, tựa như nói giỡn: “Lần này nhìn không giống là mười chín đồng chín.”

“Dĩ nhiên không phải rồi, tiêu gần một tháng lương của em đó.”



Phó Huân nhìn bật lửa trong tay, một lát sau mới hoàn hồn lại, hắn ngẩng đầu lên có thâm ý khác hỏi nhỏ: “Giang Phi, em có bao nhiêu thích anh?”

Giang Phi sửng sốt, có phần quẫn bách cười nói: “Tại sao…tại sao đột nhiên hỏi cái này?”

“Thôi.” Phó Huân lắc đầu cười khẽ: “Bây giờ hỏi cái này cũng vô nghĩa.”

“…”

Chạng vạng tối, Phó Huân tắm xong liền đổi một bộ trang phục đoan chính chuẩn bị đi gặp Phó Chấn, Giang Phi thân thiết cài cà vạt cho Phó Huân cũng nói ra nỗi băn khoăn của chính mình.

“Nếu…nếu cha anh coi thường em thì sao?”

“Anh sẽ thuyết phục lão.”

“Em đang nghĩ…nếu như…nếu như anh với cha anh vì chuyện của em mà nảy sinh bất đồng, cha anh trong cơn tức giận để vị trí lại cho Tứ thúc.” Giang Phi mặt đầy bất an nói: “Vậy há chẳng phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Nếu như phải đưa ra lựa chọn giữa vị trí người thừa kế và em, vậy anh nhất định sẽ chọn em.” Phó Huân thâm tình nói: “Giang Phi, em quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Giang Phi cúi đầu mím chặt môi một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kiên quyết nói: “Anh yên tâm, nếu anh mất hết tất cả, em nuôi anh.”

Phó Huân không khỏi tức cười, Giang Phi vươn hai tay bắt lấy hai cánh tay của Phó Huân, càng thêm nghiêm túc nói: “Em đang nghiêm túc đấy Phó Huân, em nuôi nổi anh, mặc dù…mặc dù không thể bảo đảm sẽ cung cấp vật chất như bây giờ cho anh, nhưng em nhất định sẽ cho anh tất cả những gì em có, tuyệt đối yêu anh hơn bất kỳ thân nhân nào ở Phó gia.”

Phó Huân thất thần trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó trong lòng lại tự giễu mình, trải qua nhiều chuyện như vậy lại nhất thời bị loại lời tỏ tình thấp hèn này làm cho ngơ ngẩn…Đời này của hắn, thứ không cần nhất chính là tình cảm, trừ cái tâm lý từ thuở nhỏ đã muốn bảo vệ Phó Nam vô cùng đơn thuần kia ra, trên thế giới này không có ai đáng để hắn mở lòng.

Loại yêu thích nhỏ nhặt không đáng kể, rẻ rúng cực điểm này, mắt nhìn xuống một cái là đủ rồi.

“Em chờ anh trở về.”

Giang Phi tiễn Phó Huân thẳng ra cửa, cũng dặn dò ‘Đừng ra sức khiến ba anh không vui, có chuyện gì làm anh khổ sở, anh có thể trở về rồi chúng ta thương lượng lại.”

Phó Huân hôn Giang Phi, sau đó liền ngồi lên xe rời đi.

Phó Huân gặp Phó Chấn ở biệt thự tư nhân trên núi, từ sau khi Phó Chấn bị bệnh vẫn luôn dưỡng bệnh ở đây, có bảy tám bác sĩ tư nhân đến từ các nơi trên thế giới lập thành một đội để giúp lão điều dưỡng thân thể, thường ngày vô luận là ăn uống hay ở những phương diện sinh hoạt khác cũng đều được chăm sóc một cách chuyên nghiệp nhất, nhưng cho dù là vậy, bệnh tình Phó Chấn vẫn càng ngày càng tệ như cũ.

Sau khi Phó Huân đến trang viên, trợ lý thiếp thân của Phó Chấn liền dẫn Phó Huân đến gặp Phó Chấn.



Trợ lý thiếp thân của Phó Chấn là một nam nhân đến từ nước Đức, tên Freed, tầm ba bảy ba tám tuổi, đã đi theo Phó Chấn mười mấy năm, là tâm phúc mà Phó Chấn cực kỳ tín nhiệm, từ sau khi Phó Chấn bị bệnh, Freed liền trở thành tai mắt truyền đạt tin tức cho Phó Chấn, trước mắt cũng là người phát ngôn cho Phó Chấn mà Phó gia công nhận.

“Chính là chỗ này,” Freed đứng trước một cánh cửa gõ hai cái, sau đó liền xoay người hơi khom người với Phó Huân: “Phó lão gia nhất định đang đợi ngài, Phó thiếu gia xin mời.”

Phó Huân khẽ gật đầu, đẩy cửa vào trong phòng.

Phó Chấn đang tựa vào đầu giường, mặt mũi lão tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, người vẫn chưa tới sáu mươi đã đầu tóc bạc trắng, thế nhưng thời điểm lão nói năng thận trọng, nếp nhăn hằn sâu hai bên cánh mũi vẫn khiến lão có lực chấn nhiếp không giận tự uy như cũ.

Bốn phía xung quanh giường Phó Chấn để đủ loại thiết bị trị bệnh, ở trong phòng bệnh của lão còn có hai tên bác sĩ tư nhân, tựa hồ đã kiểm tra xong nên một bác sĩ đang giao phó gì đó với Phó Chấn, một tên khác thì đứng ở bên cạnh dọn dẹp hộp bệnh.

Thấy Phó Huân đi vào, Phó Chấn liền kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ tư nhân, sau khi hai bác sĩ rời đi, Phó Huân dưới sự cho phép của Phó Chấn mới ngồi xuống ghế salon bên mép giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play