Sau khi rời khỏi nhà hàng, Giang Phi liền lên xe riêng của Phó Huân, Phó Huân báo tên của một khách sạn cho tài xế.

Giang Phi có uống chút rượu vang, hiện tại tứ chi tê liệt nặng nề dựa vào ghế ngồi đằng sau, tinh thần có phần hoảng hốt, khi nghe được Phó Huân nói muốn đến khách sạn, cũng lập tức ý thức được một vài chuyện có thể phát sinh tối nay, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Tuy nói sau khi trở thành người yêu là có thể thuận lý thành chương làm một vài chuyện nhưng trong lòng Giang Phi vẫn còn chưa tiêu hóa hết bóng ma trước đó trên phương diện này…Mà loại chuyện đó, cậu cũng không thích.

Một tay Phó Huân nhẹ nhàng phủ lên trên mu bàn tay của Giang Phi, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Đừng sợ Giang Phi, lần này anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương em nữa.”

Giang Phi quay đầu, sắc mặt phức tạp nhìn nụ cười nhu hòa ưu nhã trên khuôn mặt của Phó Huân, cuối cùng liền nhếch miệng gật đầu cười.

Phó Huân nhìn tia đỏ ửng mê người trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Phi, không biết là thẹn thùng quẫn bách gây ra hay bị rượu làm cho ửng đỏ mà đỏ trắng giao thoa thành trắng nõn, khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.

Vì buổi tối này mà Phó Huân đã khắc chế quá lâu, thật giống như trong khoảng thời gian ‘theo đuổi’ Giang Phi này, dục vọng cùng khát vọng của hắn đều đặt hết trên người một mình Giang Phi, những đêm không có ai giải quyết dục vọng thì cũng không tìm ai khác phát tiết.



Phó Huân cũng chưa từng nghĩ mình lại có khả năng kiềm chế lớn như vậy.

Tối nay sao cũng phải bồi thường lại cho những nhẫn nại trong khoảng thời gian qua ngay trong một lần!

“Em…em vẫn là không đến khách sạn đi.” Giang Phi bỗng nhiên nhẹ giọng nói, cậu cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm lấy bắp đùi: “Chiều mai mẹ em xuất viện, em…hiện tại em muốn trở về căn hộ thu dọn qua loa một chút.”

Phó Huân nhìn sắc mặt phức tạp của Giang Phi liền cảm giác được bất an của cậu, cuối cùng liền vỗ tay Giang Phi một cái, nhẹ giọng nói: “Được, anh đưa em trở về.”

Phó Huân bảo tài xế quay đầu về chung cư của Giang Phi, trên đường liền nói chuyện với Giang Phi để hóa giải bầu không khí, sau khi xe đến dưới tầng chung cư của Giang Phi, Giang Phi liền chia tay với Phó Huân sau đó nhanh chóng chạy vào chung cư.

Giang Phi chạy thẳng vào thang máy, tim tựa như một giây sau sẽ nhảy khỏi lồng ngực vậy. Khẩn trương, hưng phấn, bất an, kinh hỉ, những ưu tư hỗn loạn mãnh liệt khiến đại não Giang Phi trống rỗng từng cơn.

Đinh đông một tiếng, cửa thang vừa khép lại lại lần nữa bị mở ra.

“Anh…anh sao lại…”

“Không ngại đến căn hộ em uống ly nước chứ.” Phó Huân nở nụ cười, bước đôi chân dài đi vào thang máy.

Giang Phi kéo khóe miệng: “Ách…không…không ngại.”

Phó Huân trực tiếp đi tới bên cạnh Giang Phi, thân hình cao lớn tựa như một tòa núi nhỏ đổ một tầng bóng mờ xuống trước người Giang Phi, Giang Phi dựa lưng vào vách tường bên trong thang máy, khẽ cúi đầu, tim đập loạn không ngừng.

Phó Huân hơi cúi đầu áp sát vào gò má của Giang Phi, thanh âm trầm thấp lại từ tính, mang theo ý cười trêu chọc: “Sao đã đáp ứng qua lại với anh rồi mà em trái lại càng thêm rụt rè vậy.”

“Không có, em…chỉ là em…chỉ là uống hơi nhiều rượu, đầu có chút choáng váng.”

Một tay Phó Huân ấn lên vách tường, môi cơ hồ muốn chạm lên mặt Giang Phi: “Vậy đối với bạn trai đã đưa tới cửa rồi, em không muốn làm chút gì đó sao?”

Giang Phi không thể lui được nữa mà trong nháy mắt gò má nóng bừng, vừa nâng mắt lên liền đối diện với ánh mắt ôn nhu thâm thúy của Phó Huân, nhất thời lại càng thêm không biết làm sao.

Giang Phi cúi đầu xuống lần nữa, nhỏ giọng nói: “Em…em ngày mai còn phải…còn phải…”

Phó Huân thấy bộ dáng bất an quẫn bách của Giang Phi hiện tại cùng với bộ dáng lúc nào cùng lạnh nhạt nói chuyện với mình trước kia tưởng chừng như hai người khác nhau, lúc hắn đối mặt với Giang Phi hiền lành hèn nhát lúc trước, đã từng kiên định cho rằng xảo quyệt ác độc mới là bản tính của Giang Phi, nhưng sau khi bị Giang Phi cay nghiệt chặn ở ngoài cửa mới bừng tình cảm thấy, cái nhát gan xuẩn thiện lúc bắt đầu đó mới là cậu chân thật nhất.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng quẫn bách của Giang Phi giờ phút này, Phó Huân liền cảm thấy thân thiết bội phần, cũng rốt cuộc có cảm giác chân chính đi vào nội tâm của Giang Phi.

“Chuyện ngày mai thì để ngày mai làm…” Phó Huân nhẹ giọng ngắt lời Giang Phi, thấp giọng nói: “Liên quan gì đến chuyện tối nay.”

Phó Huân đưa tay nắm lấy cằm dưới của Giang Phi, không chút do dự hôn lên môi Giang Phi, nhưng không lập tức tấn công mà nhất thời dừng lại chờ đợi phản ứng của Giang Phi.



Tay Phó Huân phủ bên hông Giang Phi có thể cảm giác được rõ rệt thân thể Giang Phi căng thẳng nhưng Giang Phi cũng không có bất kỳ phản kháng gì, càng về sau nụ hôn của Phó Huân dần dần từ lướt qua trở thành thành nụ hôn điên cuồng quyến luyến.

Dưới thế công ngày càng gợi tình của Phó Huân, Giang Phi dần dần buông xuống tâm lý kháng cự, cậu nhắm mặt lại, hai tay vẫn luôn xuôi ở bên người cũng chủ động ôm hông Phó Huân.

Đầu lưỡi Phó Huân rất dễ dàng cạy hai mảnh môi mềm mại kia ra, hắn ôm eo Giang Phi, gần như muốn theo vách tường thang máy mà bế Giang Phi gầy gò kia lên…

Cửa thang máy mở ra rồi khép lại, cũng may không có ai sử dụng thang máy, qua một lúc lâu, Giang Phi đang ngẩn ngơ mới lấy lại được tinh thần, cưỡng ép đẩy gò má Phó Huân ra.

Phó Huân thở hồng hộc, trong mắt hắn đều là tơ máu vì không kiềm chế được, nhưng vẫn chịu nhịn xuống như cũ, ôn nhu nói: “Sao thế bảo bối.”

Bị Phó Huân gọi như vậy, mặt Giang Phi cơ hồ đỏ đến muốn nhỏ máu: “Về…căn hộ trước đã…”

Lúc này Phó Huân mới bừng tỉnh trong cơn dục vọng cháy bỏng, hắn xoay người bấm mở cửa thang máy, cười nói: “Không gấp, không gấp…”

Giang Phi nhìn Phó Huân miệng không đúng lòng nở nụ cười ngượng ngùng liền không nhịn được cười thành tiếng.

Vừa vào trong căn hộ, Phó Huân đã ôm chặt lấy eo của Giang Phi, chân sau gạt cửa đóng lại.

Ngay cả phòng cũng không vào, Phó Huân trực tiếp đặt Giang Phi lên trên ghế salon.

“Ngô…”

Trong tràng hôn kịch liệt, đại não Giang Phi lại dâng lên từng trận men say, cậu ôm cổ Phó Huân nghênh hợp với nụ hôn của hắn, khi Phó Huân cởi quần áo trên người cậu, Giang Phi lại chợt dùng hai tay giữ cổ Phó Huân, nhỏ giọng nói: “Em…em muốn đi tắm, chiều hôm nay chảy…chảy mồ hôi…”

Đáy mắt Phó Huân thoáng qua một tia không kiên nhẫn trong chớp mắt, hiện tại hắn chỉ muốn lập tức lấy hết tất cả của người dưới người chiếm làm của riêng, bất kỳ ngừng lại nào đối với hắn mà nói đều là một loại khiêu chiến.

Chỉ là đã đến nước này, Phó Huân tất nhiên sẽ không kích động đến mức kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Sau mấy giây trầm mặc, Phó Huân liền hôn một cái lên trán Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Anh tắm với em…”

Phó Huân ôm Giang Phi đi tới phòng tắm, mở vòi hoa sen ra lại không kịp chờ mà ấn Giang Phi lên trên tường.

Nước ấm làm ướt hai người, hơi nước nóng tràn ngập bên trong không gian không tính là rộng rãi, lúc này trừ tiếng nước chảy ra thì chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập thô suyễn của hai người.

“Phó…Phó Huân…” Giang Phi thấp giọng thở hổn hển nói: “Anh…anh sẽ luôn…luôn đối tốt với em…phải…phải không…”

Một tay Phó Huân ôm eo Giang Phi, một tay nắm chân Giang Phi để lên trên cánh tay, dục vọng nóng bỏng đã sẵn sàng ở cửa vào mềm mại…

“Dĩ nhiên…” Thanh âm Phó Huân trầm thấp lại hấp dẫn, hắn lại cúi đầu hôn Giang Phi một cái, ôn nhu nói: “Bảo bối, anh sẽ đối tốt với em cả đời.”



Tư thế xảo quyết, lại cố tình chậm chạp tiến vào, Phó Huân chính là muốn thấy nhiều hơn khuôn mặt thống khổ nhưng lại cực kỳ ẩn nhẫn của Giang Phi.

Để hắn nhịn nhiều ngày như vậy, sao cũng phải bắt cậu chịu tội một chút.

Hai tay Giang Phi nắm chặt eo của Phó Huân, đầu đặt lên vai của Phó Huân, cả người run rẩy nức nở nói: “Nhẹ…Nhẹ chút, đau…”

Một tiếng yếu ớt này thiếu chút nữa khiến Phó Huân đầu hàng ngay tức khắc.

Thao!

Đáy lòng Phó Huân thầm mắng một câu, hắn cúi đầu hôn lên cần cổ bóng loáng của Giang Phi, khi cảm giác được thân thể Giang Phi dần dần buông lỏng liền bất thình lình húc hông thật mạnh, tiến quân thần tốc vào…

Phó Huân kịp thời hôn lên môi Giang Phi, chặn lại toàn bộ thanh âm thống khổ của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play