Phó Huân để lại một tên bảo tiêu đi theo Phó Nam, cho nên Giang Phi dùng xe mình đưa Phó Nam đến bệnh viện nhưng người lái xe là nam nhân bảo tiêu.
Giang Phi cùng Phó Nam ngồi ở hàng đằng sau, trên đường đến bệnh viện, Phó Nam tò mò hỏi Giang Phi: “Tiểu Phi ca sống cùng thành phố Trung Nam với anh em, sao lại không chạm mắt trước kia? Lần này em bảo ca tìm anh, chưa tới hai ngày đã tìm được địa chỉ của ca rồi, cho nên theo lý thuyết các anh hẳn đã sớm gặp mặt nhau mới đúng, sao bây giờ mới…”
Câu trả lời cho vấn đề này Giang Phi đã sớm chuẩn bị tốt cho nên liền ung dung như thường trả lời: “Công việc của tôi không phải ra ngoài, hàng năm đều ở nhà, cơ hồ không giao tiếp với mọi người là bao nhiêu, hơn nữa Phó Huân hắn…hắn nhìn tựa hồ làm ăn cũng không tệ, sao có thể nhớ loại tiểu nhân vật mười năm trước như tôi.”
“Cũng đúng, không ai nghĩ tới sau khi Giang gia phá sản, Tiểu Phi ca lại có thể dựa vào chính mình mà khởi sắc.” Phó Nam nhẹ giọng nói: “Ba ông ấy hẳn rất vui mừng vì có người con trai ưu tú như Tiểu Phi ca.”
Bị Phó Nam tâng bốc như vậy, Giang Phi có phần không được tự nhiên liền cười nói: “Tôi…tôi cũng chỉ như vậy thôi, cố gắng nhiều năm như thế cũng chỉ đến mức không lo ăn mặc như đã từng nói với cậu, Phó Huân hắn tìm thấy cậu ở đâu, mấy năm nay cậu trải qua thế nào.”
Đáy mắt Phó Nam thoáng qua tia khác thường rồi biến mất, cuối cùng khổ sở cười một tiếng: “Em sống không bằng Phó ca cùng Tiểu Phi ca, chỉ ở trong một cái trấn nhỏ miễn cưỡng lầp đầy bụng sống qua ngày, nếu không phải có anh em tìm được em, em có lẽ sẽ mãi đần độn như vậy, một mình cô độc đến lúc chết.”
Giang Phi sinh lòng trắc ẩn, không khỏi đồng tình với Phó Nam, cậu an ủi: “Bây giờ đã tốt rồi, có Phó Huân ở đây, sau này cậu chắc chắn sẽ không chịu một chút ủy khuất nào, huống chi hiện tại cậu bất quá mới chỉ hai mươi, đời người cũng coi như là mới vừa bắt đầu, cho nên cái gì đã qua cứ để cho nó qua đi.”
“Vậy nếu không không đi qua được thì sao?”
“…” Nụ cười Giang Phi dần dần cứng ngắc nơi khóe miệng: “Ách…sao lại không qua được?”
“Tiểu Phi ca không trải qua cuộc sống của em nên không biết có một số việc không thể dễ dàng qua được.” Phó Nam chậm rãi nói: “Vĩnh viễn đều không qua được…”
Giang Phi có phần lúng túng, lời cậu mới vừa nói chỉ là muốn an ủi Phó Nam mà thôi.
“Em rất hâm mộ Tiểu Phi ca.” Phó Nam nhàn nhạt cười: “Tiểu Phi ca tựa hộ trời sinh đã may mắn hơn em…Hơn nữa nhìn trạng thái hiện tại của Tiểu Phi ca một chút cũng không giống người từng suy sụp, em nghĩ rằng thời điểm gian nan nhất, Tiểu Phi ca nhất định đã có quý nhân tương trợ đi, không giống với em, trong trí nhớ của em từ lúc em bắt đầu hiểu chuyện hình như cũng chỉ có một mình ca thương em yêu em, nhưng cuối cùng, anh ấy cũng từ bỏ em…”
Giang Phi cũng không cảm thấy nhân sinh của mình có bao nhiêu may mắn, nhìn lại con đường trải qua tám năm nay, cậu chẳng qua là sống cố gắng hơn những người khác mà thôi, thế nhưng hôm nay vẫn lận đận không ngừng như cũ…
Phó Nam buồn phiền như vậy, Giang Phi cũng chỉ có thể tiếp tục trấn an: “Phó Huân hắn rất quan tâm đến cậu, tôi có thể nhìn ra được hắn muốn bồi thường cho cậu, cho nên sau này cậu nhất định sẽ tốt.” Nghĩ đến cái thái độ đối nhân xử thế tồi tệ của Phó Huân, Giang Phi không nhịn được bổ sung: “Cậu cũng đừng đem tất cả tình cả đặt hết lên trên người Phó Huân, cố gắng khiến bản thân mạnh mẽ mới là quan trọng nhất.”
“Cám ơn Tiểu Phi ca.” Ánh mắt Phó Nam ôn hòa nhìn Giang Phi: “Hàn huyên với anh thật vui.”
Giang Phi kỳ thực còn muốn hỏi lại chuyện Phó Nam nhảy sông ban đầu, không rõ nguyên do gánh vác một phần tội danh bức tử Phó Nam luôn khiến cậu lúc nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng sau phen trò chuyện phiếm này, Giang Phi lại cảm thấy ở trong không khí chung sống hài hòa này mà truy cứu quá khứ, ắt sẽ chọc đến nhiều ân oán không vui…Tựa hồ không cần thiết, cũng quá vô nghĩa.
Giang Phi cùng Phó Nam rời khỏi bệnh viện thì đã sắp sáu giờ tối, Phó Nam gọi điện thoại cho Phó Huân nói rõ tình huống của mình.
Phó Nam biết được Phó Huân vẫn còn chưa kết thúc công việc, liền bảo Phó Huân an tâm làm việc không phải chạy tới, cậu cùng Giang Phi dùng cơm với nhau là được.
Phó Huân đáp ứng, bảo sẽ sắp xếp người tới đón Phó Nam.
Phó Nam chọn nhà hàng, là nhà hàng vườn lần trước cậu gặp mặt với Giang Phi, hai người chọn một vị trí ở tầng một, mới vừa chuẩn bị gọi thức ăn thì điện thoại Phó Nam liền nhận được một tin nhắn ngắn.
Tựa hồ là tin nhắn rác, sau khi nhìn một cái Phó Nam liền đặt điện thoại di động lại bên cạnh bàn, sau đó bắt đầu gọi thức ăn cùng Giang Phi.
Sau khi gọi thức ăn được khoảng hai ba phút, Phó Nam liền nói muốn đến phòng vệ sinh một chuyến rồi đứng dậy rời đi.
Qua mấy giờ ở bên cạnh, ấn tượng của Giang Phi đối với Phó Nam rất tốt, trong lòng vừa cảm thấy Phó Huân không xứng với Phó Nam, còn vừa vì Phó Huân sau này đối đãi với mình thế nào mà cảm thấy bất an.
Nếu như Phó Huân lại từng bước ép sát mình nữa, vậy cậu thật sự phải tránh đi mấy ngày, tránh không khỏi…thì cùng lắm là ngả bài Phó Nam, nhìn xem đến lúc đó Phó Huân còn có mặt mũi tới quấy rầy mình hay không.
Sau khi Phó Nam rời khỏi bàn ăn, sắc mắt liền hoàn toàn trở nên lãnh đạm, mặt cậu ta không cảm xúc gì đi tới phòng vệ sinh, sau khi mở cửa phòng vệ sinh ở trong góc liền cầm lấy điện thoại bấm một cuộc điện thoại.
“Chuyện gì?” Phó Nam thanh lãnh nói.
Qua mấy giây, sắc mặt Phó Nam chợt trầm xuống.
Hai phút sau, người bên đầu điện thoại kia trần thuật xong tất cả bèn cúp điện thoại, chỉ thấy Phó Nam hô hấp nặng nề, ngực phập phồng vẫn còn trong phẫn nộ cùng chấn động không cách nào tỉnh táo.
Phó Nam dùng nước tát lên mặt trước bồn rửa mặt, nước trong làm sáng bóng phần trán ẩm ướt, Phó Nam nhìn mình chật vật trong gương, khóe miệng không khỏi giương lên, cuối cùng âm u cười thành tiếng…
“Tiểu Phi ca có người thích chưa?” Ngồi xuống trước bàn ăn lần nữa, Phó Nam cười hỏi Giang Phi: “Tiểu Phi ca hiện tại cũng là người có tiền, chắc có không ít nữ nhân ôm ấp yêu thương đi.”
Chủ đề như vậy làm Giang Phi bất ngờ không kịp đề phòng: “Ách…không có thời gian nói yêu thương, chủ yếu cũng là bởi vì quá trạch*, không xã giao cái gì…”
*trạch: chỉ thích ở nhà và luôn ở nhà
“Đừng nói Tiểu Phi ca chưa từng qua lại với bạn gái nào đấy.”
“…” Giang Phi gật đầu, nụ cười lúng túng trên mặt cũng sắp không kiềm chế được.
“Chẳng lẽ bởi vì Tiểu Phi ca thích nam nhân?” Phó Nam tựa như nói giỡn: “Nếu là như vậy, đây chẳng phải một cái là có thể nhìn trúng anh em sao?”
Giang Phi sửng sốt, vội vàng nói: “Sao có thể? Lời này của cậu tám đi đâu thế, sao có thể chứ.”
“Sao lại không thể? Nói không chừng anh em cũng nhìn trúng anh.”
Phó Nam nhìn như nói đùa, nhưng cái bộ dáng ép sát từng bước này lại khiến Giang Phi cảm thấy áp bức dị thường.
“Không có chuyện đó đâu.” Giang Phi khẽ cười: “Người Phó Huân yêu là cậu, hắn nhớ cậu mười năm rồi, tôi? Hắn không bởi vì chuyện trước kia mà trả thù tôi, tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi.”
“Tiểu Phi sao biết anh em dành tình yêu cho em, mà không phải tình huynh đệ?” Phó Nam nhìn chằm chằm Giang Phi: “Chẳng lẽ anh em từng nói với anh à?”
Bầu không khí chợt lạnh lẽo khó hiểu, Giang Phi chỉ có thể mạnh mẽ gạt ra một nụ cười trên mặt trả lời: “Đương nhiên là đoán.”
“Đoán? Tiểu Phi ca đoán thật chuẩn xác.” Phó Nam hơi nghiêng người, nụ cười trên mặt khiến người ta như đứng trong gió xuân ấm áp: “Anh em đúng là yêu em, em cũng yêu anh ấy, nếu chúng em không đi đến cùng, vậy nhất định là có người ly gián ở bên trong, nếu như em biết có người như vậy tồn tại, em nhất định…giết hắn.”
Nhìn kinh ngạc trong ánh mắt Giang Phi, Phó Nam lại chợt phốc lên cười: “Tiểu Phi ca nhìn anh sợ kìa, em đùa thôi.”
Giang Phi cúi đầu uống trà, cười gượng, đối mặt với Phó Nam nhìn như vô hại này lại có cảm giác cổ quái quỷ dị.
Trong quá trình dùng cơm, Giang Phi cơ hồ không cách nào chủ động nói chuyện, chỉ có Phó Nam hỏi một câu cậu mới chủ động đáp lại một câu…Giang Phi luôn mơ hồ cảm thấy Phó Nam biết gì đó.
Sau khi dùng cơm xong, xe Phó Huân phái tới đón Phó Nam liền đến, Phó Nam nói lời chia tay với Giang Phi rồi lên xe rời đi.
Tài xế đón Phó Nam nói với Phó Nam, tối nay Phó Huân có xã giao quan trọng, có lẽ sẽ ở khách sạn bên ngoài.
“Biết người anh tôi xã giao là ai không?” Phó Nam hỏi nhỏ.
“Phần lớn lịch trình của Phó tổng sẽ giữ bí mật với bên ngoài, cấp bậc của thuộc hạ quá thấp, rất khó để biết.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
————————
Giang Phi lái xe trở về chung cư, sau khi thay dép ở cửa liền đi tới trước bàn ăn rót trà uống, kết quả vừa ngẩng đầu lại chợt thấy Phó Huân đang dựa vào ghế salon, bị dọa đến thiếu chút nữa hất văng ly trà trong tay.
“Thao! Mẹ nó anh có bệnh à?”
Giang Phi bị dọa đến tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liền không để ý hình tượng hướng về phía Phó Huân hét lớn.
Phó Huân hiển nhiên đã tắm xong, toàn thân chỉ đeo khăn tắm ở bên hông, đang giãn tứ chi dựa lên ghế salon, mà Đại Quất nằm trên bụng hắn thì đang ngáy khò khò ngủ say.
Phó Huân hơi nâng mày, tự tiếu phi tiếu nói: “Nga? Bây giờ cậu lại còn mắng tục.”
Giang Phi lười tranh chấp với Phó Huân, sau khi tỉnh táo liền nhanh chóng lấy điện thoại ra cúi đầu bấm số, lạnh lùng nói: “Tôi không nói nhảm với anh, hiện tại tôi gọi điện thoại ngay cho Phó Nam để cậu ta tới đón anh về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT