Giang Phi vừa dứt lời, Phó Huân đã chợt cầm hộp quà Giang Phi mới vừa tặng hắn trong tay lên ném về phía Giang Phi.
Khoảng cách rất gần, Giang Phi căn bản khó lòng phòng bị, chiếc hộp gần như cứng bằng gỗ đập trúng đầu Giang Phi, góc cạnh bén nhọn vẽ ra một đạo vết thương ngay giữa gián Giang Phi, máu tươi trong nháy mắt chảy xuống.
Giang Phi đau đớn cúi đầu, lấy tay che vết thương nơi thái dương, máu tươi lại chảy ra từ trong kẽ ngón tay.
Nhìn vết thương thấy mà giật mình kia, bản thân Phó Huân cũng sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới sẽ làm Giang Phi bị thương nặng như vậy, nhưng mấy giây sau tức giận lại lần nữa chiếm cứ lý trí, Phó Huân phẫn nộ nhìn chằm chằm Giang Phi.
“Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu, có một số việc tôi có thể mắt nhắm mắt mở dung túng cậu, nhưng Phó Nam là ranh giới cuối cùng của tôi, nếu cậu còn dám càn rỡ như mới vừa rồi, lần sau không phải chỉ khiến cậu chảy chút máu như này đâu.”
Phó Huân cầm khăn ăn trên bàn lau miệng rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, sau khi xoay người lại tựa hồ nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lạnh lùng nói: “Tự mình lăn đến bệnh viện, đừng để lại sẹo làm ảnh hưởng đến quan cảm.”
Phó Huân sải bước đi tới cửa phòng bao, lúc này Giang Phi rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, hướng về phía Phó Huân nói: “Nếu anh có gan thì đừng động vào tôi nữa! Vừa chán ghét tôi vừa cưỡng bách tôi, đã là cầm thú còn ở chỗ này giả bộ tình thánh cái gì!”
Phó Huân dừng chân lại, hai mắt lạnh lùng âm vụ, giống như vực sâu không thấy đáy…Hắn không nghĩ tới Giang Phi dám nói hắn như vậy.
Phó Huân xoay người. Hai tay mười ngón ở trước ngực đan cài, nhào nặn. Khớp xương tay phát ra âm thanh răng rắc đáng sợ, hắn mặt không cảm xúc nhìn về phía Giang Phi.
“Cậu lặp lại lần nữa.”
Giang Phi đứng lên, vừa định hướng Phó Huân mở miệng, chợt trước mặt tối sầm, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng, còn chưa kịp nói chữ nào đã bịch một tiếng ngã xuống đất.
“Giang Phi!”
Sắc mặt Phó Huân đột biến, bước nhanh vọt tới bên người Giang Phi.
———————–
Khi Giang Phi mơ màng nặng nề tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở bệnh viện, trên trán quấn mấy tầng vải thưa, đầu vẫn còn đau dữ dội.
Nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Giang Phi có thể xác định, mình xem như bị Phó Huân đánh bất tỉnh, có lẽ trong nháy mắt chợt đứng lên đó, đại não bị thương không thể ứng phó nổi.
Một bác sĩ đi vào, thấy Giang Phi tỉnh thì rất vui mừng, hỏi thăm tình trạng thân thể của Giang Phi, sau đó lại gọi một y tá thay thuốc cho vết thương của Giang Phi.
Y tá mới vừa kết thúc thì Phó Huân liền đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Y tá nhỏ thấy Phó Huân cao lớn anh tuấn, trên mặt lặng lẽ ửng lên hai tầng mây đỏ.
Giang Phi thấy sắc mặt mắc cỡ của y tá khi nhìn lén Phó Huân liền đoán được cô gái này đang tâm hồn thiếu nữ âm thầm ước hẹn…Tuy nói Phó Huân khốn kiếp nhưng khuôn mặt đúng là nhân thần cộng phẫn, nữ nhân không biết tính cách hắn thật sự có thể chìm đắm vào gương mặt đó của hắn.
“Thấy vết thương trên đầu tôi không?” Giang Phi nói với y tá kia: “Chính là nam nhân này đánh.”
Y tá nhỏ sửng sốt, nhất thời tâm hồn thiếu nữ nát bấy, nàng mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Giang Phi, lại ngẩng đầu hoảng sợ dò xét Phó Huân, sau khi thu dọn đồ đạc liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Y tá nhỏ rời đi rồi, Phó Huân liền đi tới mép giường, cười âm hiểm: “Làm sao? Cậu ghen?”
“Chút vết thương của cậu không tới mức phải nằm viện.” Phó Huân nói: “Đứng lên, tôi đưa cậu về.”
Giang Phi vẫn không nhúc nhích như cũ, nhưng lại đáp lại Phó Huân, thanh âm không nóng không lạnh: “Tự tôi trở về, không phiền Phó tổng.”
Phó Huân cười nhạt: “Cậu đây là đang giận dỗi với tôi sao?”
“Không dám, chỉ sợ ở cùng Phó tổng, không cẩn thận nói lời gì sai lại bị Phó tổng đánh một trận.”
“Tối hôm qua tại sao đánh cậu, trong lòng cậu không rõ?”
“Không rõ.”
“…”
Buổi sáng sau khi kết thúc hội nghị thường kỳ của công ty Phó Huân liền cố ý chạy đến bệnh viện, hơn một giờ sau còn có một cuộc trao đổi, cho nên hiện tại không có thời gian cũng không có tinh lực để tiếp tục cãi vã vô vị với Giang Phi.
Phó Huân không nói nhảm nữa, đưa tay ôm lấy Giang Phi từ trên giường lên, sau đó trực tiếp vác ở trên vai.
“Anh làm gì?” Giang Phi kinh hoảng nói: “Thả tôi xuống!”
Phó Huân mắt điếc tai ngơ, vác Giang Phi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vừa ra hành lang đã rước lấy vô số cái liếc mắt, Giang Phi quẫn bách tới cực điểm, hai tay vốn dùng để đánh Phó Huân liền đổi thành che mặt mình.
Phó Huân một đường vác Giang Phi, mặt không đỏ thở không mạnh ra khỏi bệnh viện liền đi thẳng đến chỗ đậu xe, mở cửa xe sau ra, ném Giang Phi vào.
Bụng Giang Phi vẫn luôn đè lên vai Phó Huân, mấy phút bị lắc lư khiến Giang Phi đau đớn, nằm ở chỗ ngồi phía sau xe một hồi mới bình thường trở lại.
Phó Huân lái xe đưa Giang Phi trở về chung cư.
Xe đến dưới lầu chung cư. Mới vừa dừng lại, Giang Phi đã mở cửa xuống xe, sau đó cũng không quay đầu lại mà bước nhanh vào bên trong tòa chung cư.
Phó Huân xuống xe bước nhanh đuổi theo Giang Phi, cuối cùng cùng vào thang máy với Giang Phi.
“Anh tới làm gì.” Giang Phi thanh lãnh nói: “Anh không đi…Ngô.”
Lời Giang Phi còn chưa nói hết, Phó Huân đã đưa tay ôm lấy eo cậu, sau đó ấn cậu lên vách tường thang máy, cúi đầu hung hăng hôn lên Giang Phi.
Giang Phi khó mà phản kháng, thân thể bị chèn ép giữa vách tường cùng lồng ngực tựa như sắt của Phó Huân không thể động đậy.
Nụ hôn nóng bỏng tựa cuồng phong bạo vũ khiến Giang Phi gần như mất đi hô hấp.
Đinh đông một tiếng, thang máy đã đến tầng lầu chỉ định, cửa thang máy từ từ mở ra, Phó Huân mới chậm rãi buông Giang Phi, sau đó nhìn Giang Phi thở hổn hển, có thâm ý khác nói: “Cậu không phải muốn cứu mẹ cậu sao, tôi cho cậu cái chủ ý.”
Giang Phi sửng sốt, cơ hồ trong nháy mắt liền quên đi cơn tức giận vì mới vừa rồi bị cưỡng hôn, nhanh chóng hỏi: “Cái…cái gì?”
“Nếu tôi yêu cậu, dĩ nhiên là sẽ nguyện vì cậu mà làm tất cả, bao gồm cả việc buông bỏ cừu hận.” Phó Huân cười nhẹ.
Giang Phi cảm giác Phó Huân đang giỡn với mình: “Anh không phải ghét hận tôi sao, sao có thể yêu tôi?”
“Vậy thì xem bản lĩnh của cậu.” Phó Huân khẽ cười: “Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, tôi đây chính là chủ động nói cho cậu phương hướng cố gắng.”
Phó Huân lại lần nữa ấn nút khép cửa thang máy lại: ‘Trở về tự suy tính, tôi phải trở lại công ty.”
Giang Phi chậm rãi xoay người rời khỏi thang máy, cau mày mặt đầy mờ mịt.
Trở lại phòng trọ rồi, Giang Phi càng nghĩ càng cảm thấy Phó Huân đang hứa suông.
Hắn nói như vậy là để lừa mình chủ động đi lấy lòng hắn.
Hơn nữa coi như hắn nghiêm túc thì cái loại chuyện này căn bản vô pháp thực hiện!
Giang Phi khó chịu ngồi trên ghế salon, đồng thời cũng buồn bực vì suy nghĩ nên thương lượng chuyện giải phẫu của mẹ với Phó Huân thế nào. Lúc này Đại Quất lại chạy tới, nhảy lên trên đùi Giang Phi, hướng về phía Giang Phi kêu meo meo.
Giang Phi mặt mày ủ dột thở dài, ôm lấy Đại Quất rồi đứng dậy đi thêm thức ăn cho Đại Quất, lúc này mới phát hiện thức ăn của Đại Quất đã hết sạch, đồ ăn vặt cũng chỉ còn dư lại một hộp đồ hộp cùng một túi cá khô hơi nhỏ.
Giang Phi mở đồ hộp cho Đại Quất, sau đó thay quần áo khác đội mũ lên rời khỏi nhà mua thức ăn cho Đại Quất.
Thời điểm ở cửa hàng tổng hợp Giang Phi vẫn còn đang suy tư lời của Phó Huân. Ra khỏi cửa hàng tổng hợp rồi, lúc chờ xe ở ven đường cũng vẫn ngẩn ngường trầm mặc suy nghĩ, cậu cảm thấy Phó Huân đang chuẩn bị cơ hội cho mình, có lẽ chỉ cần mình đối tốt với hắn một chút, hắn có lẽ cuối cùng có thể bị lòng thành của mình làm cảm động.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt Giang Phi, tài xế qua cửa kính xe hướng về phía Giang Phi nói: “Này soái ca, đi đâu?”
Giang Phi xách thức ăn cho mèo nặng năm cân, kéo cửa xe phía sau, rồi báo địa chỉ chung cư của mình với tài xế.
Dọc theo đường đi, Giang Phi vẫn còn khổ sở suy nghĩ thuyết phục Phó Huân như thế nào, hai mươi phút sau, khi cậu lấy lại tinh thần nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ lần nữa, đột nhiên phát hiện đây không phải đường trở về chung cư.
Giang Phi vừa định hỏi tài xế lại chợt từ trong kính chiếu hậu thấy tài xế cũng đang lặng lẽ quan sát mình qua kính, ánh mắt lén lút kia nhìn một cái thôi liền biết có vấn đề.
Giang Phi luống cuống, cố gắng trấn định hỏi tài xế tại sao đường đi không đúng, tài xế liền bảo đoạn đường** xảy ra tai nạn, hắn đi đường vòng.
Đường xe chạy hiện tại căn bản là đường chạy thẳng tới vùng ngoại ô, xe cộ cùng người đi đường trên đường đã có phần thưa thớt, trực giác Giang Phi nói không ổn, liền vội vàng nói: “Sư phó làm phiền anh dừng ở ven đường…Dừng chút, tôi say xe, hiện tại đang choáng đầu muốn nôn.”
Tài xế trực tiếp ném túi ny lon nhỏ tới: “Nôn vào túi.”
Giờ phút này rõ ràng có thể dừng lại ở ven đường mà tài xế lại vẫn như cũ không chịu dừng xe, Giang Phi gần như có thể khẳng định mình gặp chuyện rồi.
Đoán chừng gặp phải cướp rồi…
Giang Phi yên lặng lấy điện thoại di động ra, vừa định gửi tin nhắn thì xe lại chợt thắng gấp một cái, điện thoại di động trong tay Giang Phi liền rơi xuống xe.
Giang Phi nhanh chóng khom người nhặt điện thoại lên, kết quả vừa ngẩng đầu chỉ thấy tài xế rời khỏi chỗ tay lái, cầm sợi dây trực tiếp từ chỗ ngồi phía trước bước đến chỗ ngồi phía sau, đưa tay chộp về phía cậu.
Giang Phi hốt hoảng thất thố, đưa tay đến chỗ cửa xe, kết quả lại phát hiện cửa xe bị khóa, cuối cùng trực tiếp bị tài xế thân hình cường tráng ấn vào chỗ ngồi phía sau xe, trong lúc phản kháng bị đánh một quyền.
Ngón tay Giang Phi mò mẫm bấm điện thoại, định gọi một cuộc điện thoại thì điện thoại di động trong lúc giãy giụa liền rớt xuống xe.
Giang Phi bị ấn nằm sấp xuống chỗ ngồi phía sau, tài xế đè đầu gối lên lưng Giang Phi, đang dùng sợi dây trói tay Giang Phi lại, Giang Phi thấy điện thoại nằm ngang dưới ghế ngồi sau, trên điện thoại hiển thị đường dây điện thoại đã được kết nối, mà đối phương, chính là Phó Huân.
Giờ phút này Giang Phi kinh hoảng đến tột cùng, không chút do dự hô to: “Cứu mạng! Phó Huân! Cứu tôi!”
Tài xế theo tiếng kêu quay đầu lại, cũng nhìn thấy chiếc điện thoại nằm trên đất đang trong trạng thái gọi điện liền nhanh chóng nhặt điện thoại lên, cuối cùng trực tiếp đánh ngất Giang Phi.
Tài xế bị dọa đến vỗ tay, xoay người trở lại chỗ điều khiển của mình, tiếp tục lái xe về phía trước, trên đường có gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ của mình, báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tắc Lợi bên đầu điện thoại kia hài lòng cười nói: “Được, được, cuối cùng cũng bắt được tiểu biểu tử này, bên ta lập tức phải lên thuyền, ngươi trực tiếp đưa người đến bến tàu**, bỏ hàng vào trong rương rồi xách lên thuyền.”
“Dạ.”
“Đúng rồi, hẳn không có ai phát hiện hành động của ngươi chứ.”
Nam nhân nhớ tới cuộc điện thoại Giang Phi mới vừa rồi gọi kia, rồi sau đó lại nghĩ đến Tắc Lợi luôn trừng phạt tàn khốc với những thủ hạ hành động thất bại, do dự hai giây liền trả lời: “Lão bản yên tâm, không có bất kỳ ai phát hiện.”
“Vậy thì tốt.” Tắc Lợi nói: “Tiểu tử thối Phó Huân kia khiến lão tử chịu đau lớn như vậy, lão tử liền tiết hỏa này lên trên người tiểu sủng nhi của hắn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT