Giang Phi như bắt được cái phao cứu mạng nhìn chằm chằm Phó Huân đứng ở cửa, khó khăn khàn khàn hô: “Cứu…mau cứu tôi…”

Triệu Trường Tùng buông Giang Phi ra, Giang Phi ngã xuống đất.

“Mày là cái thá gì, tao bảo mày cút mày điếc phải không?”

Vừa nói Triệu Trường Tùng đi lên định đẩy Phó Huân, kết quả bị Phó Huân một tay vặn cánh tay hắn lại, Triệu Trường đau đớn không ngừng kêu oai oái, ngay sau đó bị Phó Huân đá một cước vào phần eo, lảo đảo ngã ra xa.

“Mày…mày chờ đó cho tao.” Triệu Trường Tùng vừa nói, vừa đỡ eo từ dưới đất bò dậy, một đường lảo đảo chạy đến trước bàn trà nhỏ cầm điện thoại lên gọi.

Phó Huân không để ý đến hắn, hơi cau mày nhìn Giang Phi trên đất, tựa hồ đang lưỡng lự điều gì.



Tê dại trên người Giang Phi đã đỡ hơn chút ít, cậu dùng khí lực toàn thân mới như con ốc sên chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, vừa ngẩng đầu định cảm ơn Phó Huân thì thấy Phó Huân sải bước tiến đến, trực tiếp khom người đưa tay về phía cậu.

Giang Phi không biết Phó Huân muốn làm gì, cho đến khi Phó Huân đột nhiên bế ngang cậu từ dưới đất lên.

Bỗng nhiên tiếp xúc “thân mật” như vậy, nhất thời làm Giang Phi cảm thấy ngượng đến nghẹt thở, nếu không phải cảm giác tê dại trên người chưa biến mất hoàn toàn, cậu sợ rằng đã như bị điện giật nhảy từ trên người Phó Huân xuống.

Phó Huân không nói gì, ôm Giang Phi xoay người rời khỏi phòng.

Bên tai Giang Phi một trận vù vù, cơ hồ đã quên mất suy tính của mình, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền từ trên người Phó Huân khiến cậu có cảm giác tất cả đều không chân thật.

Phó Huân ôm Giang Phi tiến vào trong phòng mình, sau khi đặt Giang Phi lên ghế salon Phó Huân mới phát hiện mặt Giang Phi đỏ lên.

Ánh mắt Giang Phi quẫn bách né tránh, hiển nhiên ngoại trừ nguyên nhân uống rượu, còn vì hành động của Phó Huân vừa rồi xấu hổ.

“Đợi khôi phục hẵng rời đi.” Phó Huân ngồi trên ghế salon, vừa cầm bình trà lên rót nước vừa lãnh đạm nói.

Giang Phi lúc này mới hậu tri hậu giác luôn miệng nói: “Đa tạ Phó tổng, thật…thật sự vô cùng cảm ơn.”

Có lẽ do bởi vì Giang Phi đã quen phóng đại lòng tốt của người khác lên, cho nên hành động vừa rồi của Phó Huân, trong nháy mắt khiến cậu không còn bài xích cùng sợ hãi của Phó Huân hôm đó thiếu chút bị ấn xuống tầng dưới nữa.

Bây giờ nhìn Phó Huân, Giang Phi chỉ cảm thấy người này nhất định là người tốt…mặc dù trông máu lạnh đáng sợ, thực ra bên trong cũng là người tốt, hiền lành.

Nghĩ như vậy, Giang Phi bỗng nhiên cảm thấy Phó Huân trước mắt không hề đáng sợ nữa.

Phó Huân dựa vào ghế salon, vắt chéo hai chân, tay bưng một ly trà nóng, không nóng không lạnh hỏi: “Chỉ là một cái nhấc tay thôi, có lẽ cậu hẳn nên nói với tôi một chút, tại sao cậu lại ở nơi của hắn?”

Nghe được cái này, Giang Phi lại không nhịn được ủy khuất, sau đó nói toàn bộ trong khoảng thời gian này từ chuyện đêm bị đổ oan trộm cắp đến viết giấy nợ, rồi đến chuyện tối nay bị Triệu Trường Tùng gọi đến nói hết cho Phó Huân.

“Nếu như lời cậu nói là sự thật, chuyện chiếc đồng hồ bị trộm chắc hẳn đều do hắn tự biên tự diễn…” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Mục đích là khiến cậu tối nay theo sự chi phối của hắn.”



Giang Phi cố gắng hồi tưởng lại ở trong đầu, mấy giây mặt như ngộ ra nói: “Tôi nhớ ra rồi, đêm đó tôi ăn cơm ở một quán cơm, rồi bị một gã đàn ông uống rượu say dây dưa một hồi, nhất định là khi đó bị người ta nhét vào túi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, đêm đó sau khi rời khỏi khách sạn liền bị cảnh sát tìm tới cửa, cũng chỉ có khi đó tiếp xúc thân thể với người khác.”

Chân mày Phó Huân khẽ nhúc nhích: “Vậy sao? Vậy chỉ cần bảo ông chủ quán đưa đoạn video giám sát ra là ổn rồi.”

Giang Phi kích động hít thở sâu mấy ngụm, hận không thể lập tức bay tới quán cơm kia: “Quá tốt, chỉ cần chứng minh được tôi bị oan, món nợ ba trăm vạn kia có thể kết thúc rồi.”

Nhìn bộ dáng Giang Phi vui mừng như giành được đại xá, khóe miệng Phó Huân không dễ phát giác nhếch lên, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

“Lần…lần nữa cảm ơn ngài.” Giang Phi đâu đâu cũng cảm kích nhìn Phó Huân: “Thật ra thì tôi…tôi cho rằng ngài sẽ không xuất thủ, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm ngài, thật xin lỗi.”

Giang Phi chân thành như vậy, trịnh trọng nhận lỗi, ngược lại làm Phó Huân cảm thấy buồn cười.

“Lầm rồi.” Phó Huân nói: “Bởi vì hôm đó thiếu chút nữa từ trên lầu ném cậu xuống, cho nên khiến cậu cảm thấy tôi là một tên ác nhân. Hôm nay cứu cậu, cậu lại cảm thấy tôi là một thiện giả.”

Giang Phi gật đầu một cái, lại nhanh chóng lắc đầu, nhất thời không biết giải thích làm sao, chỉ thấp giọng lẩm bẩm nói: “Bất luận trước kia thế nào, ngài…ngài mới vừa rồi cứu tôi, tôi đối với ngài bây giờ cũng chỉ có lòng cảm kích, cảm…cảm ơn Phó tổng.

Phó Huân cười một tiếng.

Giang Phi cảm thấy không tưởng tượng nổi, đây lần đầu tiên cậu thấy Phó Huân cười, mặc dù đó là nụ cười rất hòa nhã, nhưng trong nháy mắt giống như đã phá cỡ tảng băng vạn năm không tan chảy trên mặt Phó Huân.

Phó Huân uống trà trong ly, sau đó lại đốt điếu thuốc ngậm trong miệng: “Chuyện đó tôi cũng nói xin lỗi với cậu.”

Gương mặt Giang Phi tràn đầy kinh ngạc, cậu không thể nào tin nổi một người quyền thế như Phó Huân lại như một người dân bình thường nói xin lỗi với cậu, hơn nữa Phó Huân thời khắc này, cùng với người đàn ông máu lạnh bạo lực mấy ngày trước cậu nhìn thấy tưởng chừng như hai người khác nhau.

“Chuyện của Phó Nam, mấy ngày nay tôi đã sai người điều tra lần nữa.” Phó Huân tiếp tục nói: “Đích xác không liên quan quá nhiều đến cậu cùng Giang Gia, về chút liên quan kia, tôi cũng coi như trước kia đã đòi lại rồi, cho nên bây giờ không có lý do gì để so đo với cậu cả.”

Nói xong, Phó Huân tiếp tục hút thuốc, trong làn khói, khuôn mặt bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện) của hắn lộ ra chút thâm trầm, có chút quỷ dị, nhưng nhiều hơn chính là lời nói ôn hòa êm tai.

Trong lòng Giang Phi cảm động không nói lên lời, mặc dù thiếu chút nữa bị Triệu Trường Tùng gây khó dễ, nhưng Giang Phi vẫn cảm thấy mình hiện tại thật may mắn, vẫn được lão thiên gia chiếu cố.



Phó Huân không coi cậu là cừu nhân nữa, cái này so với việc có người giúp cậu thanh toán ba trăm vạn kia còn khiến Giang Phi cao hứng hơn.

“Phó tổng ngài không cần nói xin lỗi.” Giang Phi vội vàng nói: “Thật ra thì…thật ra thì khi còn bé tôi đích xác đã làm rất nhiều chuyện xúc phạm đến ngài, tôi…tôi cũng nên nhận lỗi với ngài.”

“Chuyện còn bé đừng nhắc đến nữa.” Phó Huân nói: “Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Phó Nam, không có gì là tôi không bỏ được.”

Nhắc tới Phó Nam, trong lòng Giang Phi cũng có áy náy, năm đó sau khi Phó Huân rời khỏi Giang gia, nếu cậu có thể giống như một người anh trai chiếu cố quan tâm Phó Nam, có lẽ Phó Nam đã không cô độc uất ức mà chọn lấy cái chết.

Giang Phi cảm giác thân thể mình hồi phục hết rồi, chậm rãi từ trên ghế salon đứng dậy, hướng Phó Huân ngồi trên ghế salon khom người: “Rất cảm ơn Phó tổng ngài hôm nay đã ra tay cứu giúp, tôi…tôi biết người có thân phận như ngài sẽ không nhỏ nhen trả thù tôi, nhưng vạn nhất…vạn nhất ngài cần gì, tôi nhất định sẽ không từ chối, cám ơn ngài.”

“Thật sao?” Phó Huân cười mê hoặc, ý vị sâu xa hỏi ngược lại: “Cần cái gì cũng được sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play