Việc Diệp Phong Miên bị vu khống tàng trữ ma túy đích xác là do Phó Huân sử dụng một chút thủ đoạn hèn hạ, đêm đó trong số những người tụ tập với Diệp Phong Miên ở phòng bao có hai người là thủ hạ của Phó Huân sắp xếp vào, phòng bao kia cũng bị động tay động chân trước đó.
Dư luận vĩnh viễn khiến người ta mất cảnh giác trước khi có chân tướng, tuy nói loại chuyện này không đủ để dồn Diệp Phong Miên vào chỗ chết, dẫu sao Diệp Phong Miên nhà lớn thế lớn, thoát thân dưới sự giúp đỡ của luật sư là chuyện sớm muộn, nhưng chỉ cần khiến người trong cuộc cố chấp vu khống Diệp Phong Miên không buông tha, đem chuyện đơn giản phức tạp hóa lên, đó vốn là chuyện một ngày có thể giải quyết, liền cần mười này mới có thể trong sạch.
Với tiêu điểm như Diệp Phong Miên, là cự tinh nổi tiếng, hình tượng rất khó chống được sự đánh bại của thời gian, mười ngày, đủ để khiến anh từ thần thám rơi xuống đáy cốc.
Loại chuyện này, Phó Huân biết Giang Phi khẳng định cũng biết.
Kỳ thực cho dù Tiểu Hạ không nói nguyên nhân mình bị thương với Giang Phi, Phó Huân cũng sẽ rất nhanh nghĩ biện pháp nhắc nhở Giang Phi, dẫn Giang Phi đến cầu hắn giải vây giúp Diệp Phong Miên.
Sự thật là, chuyện tiến hành thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Phó Huân nói chuyện điện thoại xong liền hút thuốc xong mới trở lại bên giường, hắn ôm lấy Giang Phi trên giường, xoay người đi tới phòng tắm.
“Sau này ăn nhiều một chút.” Phó Huân nói: “Cảm giác còn không bằng tình nhân trước kia của tôi, đêm nay coi như xong, nhưng sau này phải kêu thành tiếng, không phải chịu đựng, tôi thích nghe…”
Kể từ lúc tắm đến cuối cùng trở lại trên giường, Phó Huân đều rất hào hứng yêu cầu Giang Phi một đống thứ để mình vui vẻ về sau.
Khi đắp chăn lên rồi ôm lấy Giang Phi, Phó Huân cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn than thở một câu: “Vẫn là làm với cậu thoải mái…”
===========================
Giang Phi ngủ một giấc đến hơn mười giờ sáng, cậu mở hai mắt nhìn cửa sổ sát đất cách đó không xa, qua một lúc lâu mới mơ mơ màng màng nhớ tới tất cả những gì xảy ra tối hôm qua.
Không có quá nhiều thương cảm, chuyện đầu tiên Giang Phi nghĩ tới chính là kiểm tra tin tức, cậu cật lực nhấc nửa người trên lên, cầm điện thoại di động bên gối.
Điện thoại di động trên mặt bàn đã đẩy tin tức liên quan đến Diệp Phong Miên lên. Thấy tựa đề kinh thán, Giang Phi kích động cơ hồ muốn rơi lệ.
“Diệp Phong Miên đã chứng minh vô tội! Hôm nay là được trở về nước!”
“Hết thảy đều là hiểu lầm! Diệp Phong Miên được chứng minh trong sạch vô tội!”
“Cảnh sát ** bắt nhầm Diệp Phong Miên tạ lỗi!”
“…”
Giang Phi mở ra mục tin thứ nhất, rốt cuộc cũng ở trong video đầu tin tức thấy được Diệp Phong Miên, tựa hồ mới vừa được thả ra khỏi đồn cảnh sát, Diệp Phong Miên đeo khẩu trang, dưới sự vây quanh của một đám hộ vệ ký giả lên một chiếc xe thương vụ.
Giang Phi không ngừng tìm kiếm các tin tức có liên quan đến Diệp Phong Miên, phát hiện ra chỉ nửa ngày tình thế trên mạng đã hoàn toàn thay đổi, đám chủ blog từng nhao nhao chửi bới Diệp Phong Miên đang vội vàng nói xin lỗi, một đám dân mạng bắt đầu nói thay cho Diệp Phong Miên.
Người hâm mộ Diệp Phong Miên cũng thẳng sống lưng, bắt đầu điên cuồng tẩy sạch các trang báo, thấy người vẫn tiếp tục chê bai Diệp Phong Miên là trực tiếp xông lên vây đánh như lúc trước.
Hình tượng Diệp Phong Miên mặc dù ít nhiều cũng chịu chút ảnh hưởng nhưng thoát tội kịp thời, trong thời gian ngắn giành được sự khống chế, cũng giảm được thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Giang Phi nhìn điện thoại di động, mặt mũi phiền muộn nhiều ngày cuối cùng cũng lộ ra được một nụ cười vui vẻ yên tâm, mà giờ khắc này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới thanh âm vừa trầm thấp vừa nguy hiểm: “Đọc xong chưa?”
Thân thể Giang Phi chấn động một cái, theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền thấy Phó Huân ở sau lưng cậu dùng một tay ấn trên mặt giường, chống nửa người trên cao hơn cậu một cái đầu, dùng ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm cậu.
Sắc mặt Giang Phi tái nhợt, khi cậu tỉnh lại chính là nghiêng người, căn bản không ý thức được Phó Huân nằm ở sau lưng.
Phó Huân đêm qua quá thỏa thích cho nên ngủ say hơn bất cứ lúc nào trước đây, lần này tỉnh lại cũng muộn hơn Giang Phi, hắn là bị tiếng video Giang Phi xem đánh thức, vừa tỉnh lại liền thấy Giang Phi đưa lưng về phía thân thể hắn, không biết đang xem cái gì, vì vậy liền tâm huyết dâng trào lặng lẽ chống dậy, kết quả tầm mắt vừa qua bả vai của Giang Phi liền thấy Giang Phi đang lật đọc tin tức liên quan đến Diệp Phong Miên trên điện thọai…
Tâm tình tốt cả đêm cũng vào giờ khắc này tan thành mây khói.
Giang Phi thấy ánh mắt của Phó Huân ngày càng tàn bạo, theo bản năng cho là Phó Huân sắp đánh mình liền dịch thân thể về phía sau, bất an nói: “Tôi…tôi chỉ là muốn xác nhận một…”
Lời còn chưa nói hết, Giang Phi trực tiếp ngã từ trên giường xuống.
Eo chân vốn đang đau nhức không thôi, giờ khắc này liền thống khổ tựa như bị rơi gãy, Giang Phi một tay vịn eo, thật lâu không thể định thần lại.
“Đồ phế vật.”
Phó Huân mắng một tiếng, sau đó không để ý tới Giang Phi nữa, xoay người xuống giường.
Giang Phi chậm chạp một lúc lâu. Khi từ dưới đất leo trở lại giường, Phó Huân đã đến phòng vệ sinh.
Giang Phi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, sắc mặt rối rắm, một lát sau, cậu mặc áo ngủ xuống giường, sau khi hít sâu một cái liền đi về phía phòng vệ sinh.
Phó Huân tức giận sẽ có hậu quả gì, Giang Phi biết.
Đi tới cửa phòng vệ sinh, Giang Phi một tay khẩn trương nắm lấy y phục trên người, trong lòng suy tính làm thế nào mới bình phục được cơn tức giận của Phó Huân giờ khắc này.
Phó Huân rửa mặt, cạo râu cằm xong liền xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh. Khi tới cửa bèn đẩy Giang Phi ra, quát khẽ: “Cút!”
Phó Huân thay quần áo, bởi vì phòng nghỉ ở khách sạn này dành riêng cho mình hắn, cho nên mấy bộ quần áo công sở cùng thường ngày lại thêm cà vạt giày da quý phái để ở đây cũng đủ cho một quầy chuyên doanh.
Giang Phi lần nữa lấy hết dũng khí đi tới, trước khi Phó Huân chuẩn bị đi lấy cà vạt, cậu liền vươn tay cầm lấy cà vạt sọc xám đen trước.
“Chiếc cà vạt cao cấp này rất thích hợp với khí chất của Phó tổng.” Giang Phi đứng bên cạnh Phó Huân, cố gắng ôn hòa nhẹ giọng nói. Cậu thấy Phó Huân mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm mình không phản ứng gì liền hơi nghiêng người, đeo cà vạt cầm trong tay lên trên cổ Phó Huân, sau đó rủ mắt kiên nhẫn cài lại, cũng nhẹ giọng nói: “Phó tổng tối nay muốn ăn gì, tôi chuẩn bị trước…”
Phó Huân nhìn bộ dáng ngoan thuận nhún nhường này của Giang Phi, hơi nhíu mày, sau đó một tay ôm eo Giang Phi, âm hiểm cười nói: “Như vậy là muốn tôi đến chỗ cậu?”
Trong lòng Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng, Phó Huân đã hết giận.
Cột chắc cà vạt, Giang Phi ngẩng đầu lên: “Phó tổng nói muốn…muốn xem biểu hiện của tôi, cho nên tôi muốn dùng hết khả năng khiến Phó tổng hài…hài lòng.”
Phó Huân cười một tiếng, hắn nắm lấy cằm Giang Phi hôn một cái lên khóe miệng cậu, rất hiếm có nói khẽ: “Tôi muốn một bàn ăn Tây…”
“Được.”
Giang Phi nhịn không được kích động ở trong lòng, tên khốn kiếp này mặc dù hung ác hèn hạ, nhưng kỳ thực chỉ cần thoáng dành chút tâm tư là có thể dỗ dành.
Trước khi Phó Huân đi, lại tâm huyết dâng trào đè Giang Phi lại hôn môi một lúc lâu.
Sau khi Giang Phi tiễn Phó Huân rời khỏi phòng nghỉ khách sạn liền nhanh chóng khóa trái cửa phòng, sau đó trở lại cầm điện thoại mép giường tiếp tục tìm kiếm các tin tức có liên quan đến Diệp Phong Miên, cuối cùng khó kìm lòng nổi mở mục truyền tin định bụng gọi điện thoại cho Diệp Phong Miên.
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn ngắn, Giang Phi nhớ chuỗi số người gọi này, là của Phó Huân.
Giang Phi cho là Phó Huân tạm thời ra lệnh cho mình cái gì, vì vậy liền trực tiếp mở ra.
——-Nếu cậu dám trái lời tôi liên lạc với hắn, tôi liền khiến hắn chết không toàn thây——-
Tin nhắn ngắn gọn, nhưng Giang Phi đọc lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu biết ‘hắn’ trong đoạn tin nhắn ngắn của Phó Huân là chỉ ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT