Giang Phi mặc một chiếc áo lông vũ thật dày, đồng thời cũng đeo khăn quàng cùng khẩu trang, toàn thân cao thấp chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy ở bên ngoài.

Nhìn Giang Phi gầy yếu giờ phút này bọc lấy mình như một con chim cánh cụt mập, Phó Huân dở khóc dở cười, hắn luôn cảm giác Giang Phi bọc thành như vậy là để phòng mình trên đường chiếm tiện nghi cậu.

Bên cạnh khách sạn có một công viên, bên trong công viên có một con đường mòn hai bên trồng đầy cây bạch quả, trong những ngày đông giá rét, vốn nên là khung cảnh xơ xác tiêu điều, nhưng bởi vì tuyết rơi nhiều suốt ngày suốt đêm nên khiến trên những cành cây bị phủ đầy lớp tuyết xóa, liếc nhìn lại, cũng là một kiểu cảnh đẹp khác.

Đi trên con đường mòn như vậy, toàn thân đang đè nén của Giang Phi liền được giải phóng, cậu kéo khẩu trang trên mặt xuống dưới cằm, dang hai cánh tay, ngửa đầu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Giang Phi buông lỏng như vậy, giống như một con mèo luôn trong trạng thái căng thẳng rốt cuộc cũng buông xuống tất cả phòng bị, đối với người khác lộ ra cái bụng mềm mại của mình, Phó Huân nhìn Giang Phi buông lỏng như vậy liền không nhịn được đưa tay xoa một cái lên mái tóc Giang Phi.

Động tác bất chợt của Phó Huân dọa Giang Phi sợ hết hồn.

Giang Phi tựa như giờ phút này mới bỗng ý thức được bên người mình còn có một nhân vật nguy hiểm, liền trong nháy mắt lại lần nữa dựng lên phòng bị toàn thân, môi cậu mím chặt, ánh mắt lãnh đạm né tránh ánh nhìn của Phó Huân.

Ngực Phó Huân giống như bị cái gì đó chặn lại, mặc dù Giang Phi ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được Giang Phi về mặt tinh thần vẫn né tránh hắn, thậm chí là…chán ghét cùng bài xích.

Bên trong lồng ngực Phó Huân là một trận hỗn loạn mãi không thuyên giảm, qua hồi lâu mới miễn cưỡng tiêu hóa hết, cũng chịu đựng không nổi giận, hắn suy nghĩ có lẽ là do mình tối qua dùng lực quá ác, dẫn đến Giang Phi lúc này trong lòng oán trách hắn.

“Nếu không đến bờ biển dạo một chút?” Phó Huân thờ ơ mở miệng nói, hai tay hắn đút túi áo gió, thân hình cao lớn trong tuyết cảnh trắng xóa ở nơi đây lộ ra vẻ rắn rỏi cùng thon dài đặc biệt.



Giang Phi không biết Phó Huân đây là đang thừa cái gì mà thả câu, lại có tâm tình cùng cậu đi ra ngoài lang thang ngắm cảnh, loại sinh vật sống bằng nửa thân này cho tới hiện tại chỉ ở bên cạnh cậu được một chút, đối với cậu không nên có phần rảnh rỗi cùng kiên nhẫn này mới đúng.

“Tôi muốn ngồi ở nơi này một lúc rồi về.” Giang Phi thấp giọng nói: “Tê chân.”

Cả đêm qua bị giày vò hết lần này tới lần khác, hiện tại Giang Phi cảm giác từ eo trở xuống đều sắp hỏng cả rồi, nếu như không phải Phó Huân yêu cầu ngay từ đầu, cậu căn bản không muốn ra ngoài.

Phó Huân ý thức được điểm này, cũng không nói gì, cuối cùng cùng Giang Phi đi đến một cái ghế dài trong công viên ngồi xuống.

Ghế dài này mới vừa có một đôi tình nhân ngồi lên, tuyết bên trên đều đã được dọn dẹp, bên ngoài rất sạch sẽ.

Phó Huân bảo Giang Phi ra ngoài đi lang thang với hắn, căn bản chính là tâm huyết dâng trào, cũng không hi vọng sẽ trò chuyện được với Giang Phi cái gì, hắn chỉ là muốn Giang Phi ở bên cạnh hắn, như vậy hắn có thể thả lòng mình một cách tự nhiên.

Cho nên sau khi ngồi xuống, Phó Huân liền dựa vào lưng ghế, hắn giãn hai tay ra khoác ra hai bên, hai chân vắt chéo, hơi ngẩng đầu nhắm mắt lại chợp mắt…

Giang Phi lặng lẽ nhìn Phó Huân một cái, lúc này đột nhiên Phó Huân chậm rãi mở miệng nói: “Sát vào đây.”

Giang Phi sửng sốt, sau đó chậm rãi hơi dịch người dựa sát vào Phó Huân, sau đó Phó Huân bỗng nhiên nghiêng đầu một cái, thân thể trực tiếp dựa lên trên người Giang Phi, đầu tựa vào vai Giang Phi.

Giang Phi không nhúc nhích, chỉ có thể cương cứng thân thể mặc cho Phó Huân muốn làm gì thì làm, một lát sau Phó Huân tựa hồ cảm thấy không được tự nhiên, lại ngả đầu gối lên trên đùi Giang Phi, hai chân đang vắt chéo cũng để lên trên ghế dài.

Phó Huân vừa mở mắt liền thấy Giang Phi đang lúng ta lúng túng, khẽ cười một tiếng: “Nửa giờ sau gọi tôi.”

Giang Phi sửng sốt gật đầu một cái.

Phó Huân lần nữa nhắm mắt lại, một bên mặt cách lớp lông vũ dày kề sát vào giữa bụng Giang Phi, nhưng mà tựa hồ vẫn chưa hài lòng, Phó Huân lại mở mắt ra, kéo khóa áo của Giang Phi xuống, trực tiếp dán mặt lên áo lông dê bên trong.

Chỉ cách một lớp vải mỏng manh, Phó Huân thậm chí có thể cảm nhận được làn da của Giang Phi theo hô hấp mà hơi phập phồng, ấm áp lại thư thích.

Hai tay Giang Phi hoàn toàn không biết nên để ở đâu, cuối cùng cậu một tay đặt trên ngực Phó Huân, một tay phủ lên mái tóc của Phó Huân.

Mi tâm Phó Huân hơi nhíu lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Được mười mấy phút, Giang Phi cũng cúi thấp đầu xuống ngủ.

Phó Huân vẫn luôn ngủ rất nông, cuối cùng vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt điềm tĩnh ngây ngô khi ngủ của Giang Phi, bởi vì tư thế ngủ không được tự nhiên làm cho khó chịu nên Giang Phi trong mộng hơi cau mày, khóe miệng rủ xuống, bộ dáng không thoải mái.

Phó Huân giơ tay lên nhéo má Giang Phi một cái, Giang Phi bỗng giật mình tỉnh giấc, vội vàng xoa xoa đôi mắt.

Phó Huân đứng lên, hoạt động gân cốt trên người một chút, sau đó mới lười biếng nói: “Được rồi, trở về thôi.”

Giang Phi ngồi ở trên ghế không động đậy, cậu cau chặt mày, tựa hồ đang âm thầm cố gắng cái gì, hồi lâu liền ngẩng đầu lên, mặt đầy ủy khuất thấp giọng nói: “Chân tê rồi, không dậy được.”

Phó Huân sửng sốt, sau đó cười lớn, hai tay hắn khoanh ngực, vẫn ung dung đứng ở bên cạnh Giang Phi, cười âm hiểm: “Hiện tại có phải nên cầu tôi hay không?”

Giang Phi có phần mông lung, chân tê để một hồi là có thể bình thường trở lại, loại chuyện này còn cần cầu người sao?

Nhưng Giang Phi hiểu rõ, muốn bình an vô sự bên cạnh Phó Huân, làm theo lời hắn nói là điều không thể thiếu.

“Ca…” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Đỡ em một cái đi, van cầu đó…”

Hai câu vô tình này của Giang Phi, giống như hai luồng điện xông vào trong thân thể của Phó Huân, Phó Huân bỗng nhiên có loại cảm giác tự đào hố chôn mình, hắn nhìn Giang Phi đáy mắt tràn đầy khẩn cầu trước mặt, hô hấp có phần gấp rút, một lúc lâu mới bình phục lại.

Người này, dù là vô tình hay hữu ý cũng đều có thể khiêu khích tà hỏa toàn thân hắn!



Khẳng định là cố tình!

“Được rồi, xem như cậu là bởi vì tôi mới bị biến thành như vậy đi…”

Phó Huân làm bộ hết cách, nói xong bỗng nhiên xoay người ngồi ở trước người Giang Phi, hắn vỗ sau vai của mình một cái: “Lên đây đi.”

Giang Phi giật mình, cậu không dám tin Phó Huân vậy mà lại chủ động cõng cậu, tên ác ma này từ trước đến giờ chỉ biết kéo cậu như kéo bao bố, có thể tới đỡ cậu một cái đã là hiếm thấy, huống chi là cõng.

“Leo lên a.” Phó Huân không nhịn được nói: “Lề mề cái gì?”

Giang Phi do dự một lúc lâu mới nằm lên trên lưng Phó Huân, sau khi Phó Huân đứng dậy, Giang Phi rất sợ hắn trực tiếp quẳng mình xuống đất, cho nên hai tay ôm chặt lấy cổ Phó Huân.

Cứ như vậy, trên con đường mòn Phó Huân cõng Giang Phi chậm rãi đi về phía trước.

Phó Huân bỗng nhiên rất hưởng thụ không khí hiện tại, khiến hắn trong thiên địa tịch liêu này không còn cảm giác một thân một mình nữa.

“Hơn một tháng tôi đi vắng, đừng quên gọi điện thoại mỗi đêm.” Phó Huân nghiêm giọng nói: “Nếu quên một lần, xem tôi trở lại chỉnh cậu ra sao.”

Giang Phi thấp giọng nói: “Đã biết.”

Khóe miệng Phó Huân nhếch lên một nụ cười nhạt không dễ phát giác.

=======================

Tối hôm đó, lại là một đêm vô cùng điên cuồng, biết mình sau đó sẽ không được ăn miếng thịt này hơn một tháng, Phó Huân chỉ hận không thể trực tiếp nuốt sống Giang Phi.

Giữa trưa ngày thứ hai, lúc Giang Phi tỉnh lại, Phó Huân đã rời đi.

Phó Huân giữ lại một tên thủ hạ, phụ trách việc đưa Giang Phi trở về thành phố Trung Nam, tên thủ hạ này nói với Giang Phi, Phó Huân đã lên máy bay bay đến **, hơn một tháng nữa đều sẽ bận rộn quay vòng trong đống công việc không cách nào thoát thân.

Hai đêm chịu khuất nhục, cũng vào giờ khắc này giành được niềm an ủi, Giang Phi kích động đến trực tiếp rơi nước mắt, loại cuộc sống mất hết tôn nghiêm bất sinh bất tử này, rốt cuộc cũng chấm dứt.

Cậu được tự do rồi, rốt cuộc cũng được tự do!

Trở lại thành phố Trung Nam đã là chạng vạng tối, Giang Phi ở tiệm thuốc mua chút thuốc lưu thông chữa tụ máu, sau khi trở lại phòng trọ liền bôi lên người luôn, cậu bức thiết hy vọng những dấu vết trên người này có thể biến mất nhanh lên, đặc biết là hai khối cực kỳ rõ ràng trên cổ kia, người tinh mắt là có thể một cái nhìn ra do cái gì tạo thành.

Vô luận là cuộc sống hay là cảm tình cậu đều có thứ bản thân theo đuổi, cho nên quan hệ với Phó Huân kia, phải vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng!

=================================

Thời điểm chạm mặt với Diệp Phong Miên ở đoàn phim lần nữa, Giang Phi có chút chột dạ, cậu theo bản năng kéo cổ áo lông cao cổ một cái, rất sợ Diệp Phong Miên nhìn ra được cái gì.

Đồng thời, đối mặt với Diệp Phong Miên không biết gì cả, Giang Phi cũng cảm thấy áy náy, cậu dùng cái thân thể như vậy để đến gần Diệp Phong Miên, bản thân đã là một sự sỉ nhục đối với Diệp Phong Miên, bất kỳ nam nhân nào cũng không thể chịu đựng được loại lừa dối này.

Mặc dù trong lòng Giang Phi biết mình hiện tại với Diệp Phong Miên, nhưng cậu căn bản không chịu đựng nổi ‘cám dỗ’ đến từ Diệp Phong Miên, cậu sống một mình nhiều năm như vậy, Diệp Phong Miên là ánh lửa duy nhất có thể sưởi ấm trong cái thế giới cô đơn giá rét của cậu, nếu như buông bỏ tia sáng này, cậu cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn bị vùi lấp trong bóng tối băng lãnh.

Mấy ngày đầu, Giang Phi còn bởi vì chột dạ cùng áy náy mà tận lực né tránh Diệp Phong  Miên, thế nhưng dưới thế công ôn nhu của Diệp Phong Miên, thân tâm Giang Phi vẫn bị luân hãm, cuối cùng cởi bỏ hết mọi đắn đo trong lòng.

Diệp Phong Miên mặc dù đang lén lút yêu đương với Giang Phi, nhưng trong đám người hỗn loạn ở đoàn phim, hai người vẫn luôn cẩn thận có chừng có mực, trừ phụ tá Tiểu Hạ cùng thợ trang điểm riêng vẫn luôn ở bên người Diệp Phong Miên biết ra, còn lại không ai hoài nghi cái gì.

Tình cảm của Diệp Phong Miên và Giang Phi ngày càng được hâm nóng, đã rất lâu không cần phải lén lút, có lúc ở nơi công chúng, một cái ánh mắt hai người nhìn nhau là cũng có thể hiểu ngầm trong lòng tiếp thu được tình yêu của đối phương.

Khi Diệp Phong Miên muốn có vật gì giao cho Giang Phi sẽ luôn để phụ tá Tiểu Hạ làm dùm, ở trong mắt người ngoài, tựa như Tiểu Hạ rất thân thiết với Giang Phi.



Cảnh quay mà Diệp Phong Miên đảm nhiệm ở tổ phim vẫn luôn rất nhiều, có hôm còn kèm theo không ít các quảng cáo cho các thương nghiệp, cho nên trừ việc tìm cơ hội ở đoàn phim ra, những thời gian khác anh cùng Giang Phi rất ít cơ hội được ở một mình.

Bất quá Diệp Phong Miên đã sớm ước định với Giang Phi, chờ sau khi quay xong bộ phim này, hai người liền đi du lịch, có động lực như vậy, hai người cũng sẽ không phải cố chấp hò hẹn nhau trong chốc lát nữa.

================================= 

Nếu như không phải mỗi đêm đều phải gọi một cuộc điện thoại cho Phó Huân, Giang Phi cũng sắp quên sự tồn tại của Phó Huân.

Giang Phi vẫn luôn ghi chú thời gian trong lịch điện thoại, hơn một tháng nay cậu gần như đều đếm thời gian mà trải qua, cho đến buổi sáng tỉnh lại ngày hôm nay, cậu mở lịch trong điện thoại lên, nhìn vòng đỏ trong chú thích sẽ vào ngày mai, cao hứng đến lập tức ôm chăn lộn mèo trên giường.

Một ngày, cũng chỉ còn mỗi ngày mai, hiệp nghị giữa cậu và tên khốn kiếp kia hết hạn!

Giang Phi nhớ tới cuộc gọi tối hôm qua với Phó Huân, trong điện thoại, Phó Huân nói hắn phải ba bốn ngày nữa hắn mới trở lại…Ý chính là nói hắn sẽ không trở lại trong thời hạn hiệp nghị, cái này đại biểu tính đến mười hai giờ tối mai trước khi hiệp nghị kết thúc, cậu hoàn toàn ‘an toàn’.

Nói chính xác, Giang Phi cậu hiện tại cũng đã coi như được tự do!

Giang Phi hưng phấn không thôi, một cái ôm lấy Đại Quất không biết leo lên bên gối mình ngủ từ lúc nào.

Chóp mũi cọ vào khuôn mặt mập mạp của Đại Quất, Giang Phi hốc mắt đỏ bừng vui vẻ nói: “Quá tốt rồi Đại Quất, chúng ta sắp tự do rồi, ba sẽ mua cá khô nhỏ cho ngươi, mua thật nhiều cá khô nhỏ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play