*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Uống hết rượu mừng, Cao Nhiên và Phong Bắc xách bánh kẹo cưới đến bệnh viện.
Vết thương của Cao Nhiên vừa được thay thuốc xong cậu đã đòi đi mua sắm. Phong Bắc không nói gì, chỉ lái xe đưa cậu đi.
Trung tâm thương mại quanh năm suốt tháng đều sầm uất.
Cao Nhiên đến xem quần áo người già với người trung niên, mua cho bà và ba mẹ áo giữ nhiệt, áo len, áo lông, giày bông, nhớ kĩ size lắm.
Phong Bắc trả tiền, Cao Nhiên không từ chối được anh.
Đường nhựa không đọng tuyết, từng chiếc xe bọc mình trong gió lớn mà đi, hàng cây long não bên đường phủ thêm cho mình chiếc khăn quàng cổ màu trắng, tiết trời lạnh giá và rét buốt.
Xe tiến vào chung cư, Cao Nhiên xuống dưới, bước chân bỗng trở nên do dự.
Phong Bắc chỉnh lại cổ áo khoác bị hở ra cho cậu, “Chỗ này là đầu gió, lạnh lắm, dễ bị cảm đấy, vào trong hành lang đi, để anh đi lấy đồ cho.”
Cao Nhiên dợm lui bước, “Anh Tiểu Bắc, hay là thôi đi, em không lên nữa đâu, giờ này bà vẫn còn đang ngủ, mẹ em vất vả lắm mới được xả hơi…”
Tầm mắt Phong Bắc bỗng dừng lại.
Cao Nhiên nương theo ánh mắt anh nhìn sang, bàn tay đang buông thõng bên mép quần run lên, cậu đút tay vào trong túi, gắng sức ra vẻ thoải mái.
Đây là về nhà mình, không phải tới làm khách, đừng có ngượng ngập bất an như thế, Cao Nhiên thầm nhủ trong lòng.
Bà cụ kêu gào đòi ăn mỳ sốt tương đen, Lưu Tú lên siêu thị mua tương với mỳ về, nhìn thấy chỗ cầu thang dưới lầu có hai bóng người, một trong số đó là con trai cô, ngỡ mình hoa mắt nên cô đến gần thêm chút nữa, phát hiện đúng thật là con trai rồi, thằng bé về, dẫn theo cả người kia.
Phong Bắc chào một tiếng cô ạ, rồi đi qua một bên hút thuốc.
Lưu Tú kéo chiếc khăn quàng đang che miệng xuống một chút, mắt cô ngân ngấn nước, tin nhắn kia của con trai không nói dối, cậu thực sự khôi phục rất tốt, có thể đi có thể động, xem ra người kia tốn không ít tâm tư.
Cao Nhiên mở cốp sau ra, lấy từng túi lớn túi nhỏ xuống, “Mẹ, mấy cái này là mua cho cả nhà đấy ạ.”
Lưu Tú nói theo bản năng, “Nhà có hết mà, đưa hóa đơn đây, trả được cái nào thì trả, đừng lãng phí tiền, sau này con còn phải lập gia đình nữa, chỗ cần phải dùng đến tiền còn nhiều…”
Nói đặng cô im bặt.
Cao Nhiên rũ mắt, chân di lên mặt xi măng lạnh lẽo.
Trong suy nghĩ của thế hệ trước, một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ mới gọi là lập gia đình.
Advertisement / Quảng cáo
Tư tưởng của người trẻ tuổi thoát khỏi truyền thống, chủ nghĩa DINK, độc thân hay tình yêu đồng tính, đều là thái độ của họ đối với cuộc sống này.
Thế hệ trước không thay đổi được suy nghĩ của những người trẻ tuổi, cảm thấy quỹ tích cuộc đời như vậy là vặn vẹo, là sai trái, muốn bẻ thẳng lại nhưng không được, người trẻ tuổi cũng đừng hòng thuyết phục thế hệ trước hòa nhập thời đại mới, hoàn cảnh trưởng thành khác nhau dẫn đến quan niệm cũng khác nhau.
Đây là một hiện tượng tất nhiên, chẳng có gì cần phải tra cứu cả.
Lưu Tú lau khóe mắt, thở dài nói, “Cầm về đi.”
Cao Nhiên hé miệng nở nụ cười, giống như ngày xưa hì hì bảo, “Mẹ à, sắp hết năm rồi, tết đến phải mặc quần áo mới chứ.”
Lưu Tú bị tiếng mẹ này làm rơm rớm nước mắt, “Bố mẹ từng này tuổi rồi, có phải trẻ con đâu, còn quần áo mới cái gì.”
Cao Nhiên hấp háy mắt, “Tết mặc quần áo mới đâu phải độc quyền của trẻ con đâu, ai cũng mặc được mà.”
Lưu Tú đổi túi xách từ tay phải sang tay trái, làm bộ muốn rút ví tiền, “Bao nhiêu tiền?”
Nụ cười trên mặt Cao Nhiên cứng ngắc, rồi lại bình thường trở lại, “Quên rồi ạ.”
Lưu Tú biết con trai cố ý nói như vậy, cô nhìn người đang hút thuốc lá cách đó không xa, cô có thể không tiếp tục oán hận nữa, nhưng không tài nào chấp nhận hiện trạng này.
Cao Nhiên nhận ra, cậu nhỏ giọng nói, “Mẹ à, anh Tiểu Bắc tốt với con lắm.”
Lưu Tú không nói gì.
Cao Nhiên nói, “Mẹ không tin sao?”
Lưu Tú tin, con trai yên ổn đứng trước mặt cô thế này chính là bằng chứng tốt nhất rồi, cho nên cô mới không nói gì, không biết phải nói gì cả, muốn cô cho người kia sắc mặt tốt, cười nghênh đón vào cửa là chuyện tuyệt đối không thể.
Cao Nhiên trầm mặc nửa ngày, gian nan cất giọng, “Mẹ, mẹ và ba thế nào rồi? Bà nội thì sao ạ?”
Lưu Tú nói đều ổn cả.
Thấy con trai còn muốn nói gì nữa, Lưu Tú ngắt lời, “Về sớm một chút đi.”
Cao Kiến Quân ở nhà trông bà cụ, nếu để chú thấy con trai và người kia ở ngay dưới lầu, chắc lại ầm ĩ một phen mà xem.
Cao Nhiên nói, “Mẹ ơi, tết năm nay con về nhà với mọi người, được không ạ?”
Lưu Tú nghe thấy sự thăm dò và mong đợi trong giọng nói của con trai, mũi cô thấy cay cay, tay chỉ về một phía, “Thế cậu ta thì sao?”
Cao Nhiên hé miệng, “Ba mẹ ảnh ly hôn lâu rồi, chẳng ai để ý đến ảnh cả.”
Lưu Tú không nói gì nữa.
Lòng bàn tay Cao Nhiên ứa mồ hôi, cậu biết phải cho ba mẹ thời gian, vài tháng, vài năm, hay là bao lâu, trong lòng cậu cũng không nắm chắc, chỉ có thể trông chờ từng ngày từng ngày một, vừa nãy cậu hứng gió lạnh, sực nhớ ra tháng sau là tết rồi, muốn cả nhà ngồi với nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.
Người thân lẫn người yêu đều ở cạnh.
Thế nên Cao Nhiên mới nói ra câu kia.
Sau khi nói xong, Cao Nhiên kỳ thực có chút ủ rũ, cậu không đánh nháp trước mà đã nói mất rồi, đáng lẽ phải sắp xếp từ ngữ một chút trước, tìm lời giải thích phù hợp nhất.
Lưu Tú chẳng nói chẳng rằng nhấc túi tiến vào trong hành lang.
Cao Nhiên rất đỗi ngạc nhiên.
Phong Bắc ném tàn thuốc xuống đất, lấy đế giày nghiến hai lần, “Đi thôi.”
Cao Nhiên không nhúc nhích.
Chẳng bao lâu sau, Lưu Tú xuống dưới, xách túi lớn túi nhỏ trên mặt đất bằng hai tay, không nói tiếp chủ đề vừa nãy, mà nói, “Trời lạnh rồi, tự chăm sóc mình cho tốt nhé.”
Cô nói với con trai, giọng không hề nhỏ chút nào, dường như muốn cho người bên cạnh nghe thấy nữa.
Phong Bắc hiểu ý, “Cô à, cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
Khóe mắt chi chít nếp nhăn của Lưu Tú nheo lại, cô mắng con trai ích kỷ, không nghĩ đến cha mẹ, cũng mắng Phong Bắc ích kỷ, hủy hoại con trai của cô, hủy hoại cả gia đình của họ, kỳ thực bản thân mình cũng như vậy.
Hi vọng con trai khỏe mạnh, hi vọng Phong Bắc có thể chăm sóc tốt cho cậu, không muốn khi mình về già thậm chí còn không có người đưa ma.
Một bên không chấp nhận Phong Bắc, một bên lại muốn anh chăm sóc cho con trai, trong lòng Lưu Tú vừa bi thương vừa bất lực, còn có vài phần chột dạ nữa.
Cao Nhiên sực nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi, “Anh Tiểu Bắc, đã cắt hết nhãn mác của đống quần áo với giày đó chưa?”
Phong Bắc nói, “Cắt rồi, không sót cái nào đâu, anh kiểm tra hai lần rồi.”
Cao Nhiên thở hắt một hơi, cậu nhìn người đàn ông, muốn nói lại thôi.
“Lần trước mẹ em nhìn anh cứ như nhìn tội phạm giết người ấy, muốn lấy dao chém anh.” Phong Bắc mở cửa xe đẩy mạnh thanh niên vào ghế phó lái, “Lần này chỉ là lờ anh đi thôi, thế là đã tốt lắm rồi, hơn nữa cô cũng nhận những món đồ đó nữa, đừng vội, chúng ta cứ sống cho tốt, cô với ba em rồi cũng sẽ chậm rãi tiếp nhận thôi.”
Cao Nhiên nói, “Chắc ba em chẳng mặc đâu.”
Phong Bắc an ủi người yêu đang ủ rũ cúi đầu, “Mặc hay không là chuyện của chú, em mua rồi, có lòng là được.”
Cao Nhiên bĩu môi, “Dạ.”
Hơn 11 giờ tối, Cao Nhiên và Phong Bắc về thành phố A, hai người vừa về tới nhà, vừa tắm xong định mần một hiệp rồi ngủ thì một cuộc điện thoại từ cục gọi đến ngăn cản ý đồ của họ.
Buổi tối muộn, đồng chí cảnh sát trực ban ngồi ngay ngắn, ánh mắt lén lút đánh giá người đàn ông khoác áo da ngồi trên ghế, anh ta rất cao, xấp xỉ đội trưởng Phong, vóc dáng cũng tương tự, người đó ngồi với tư thế lười biếng, tựa như một con sư tử đã ăn no nê, khí chất quanh người cực kì mạnh mẽ, lại không có chính khí như đội trưởng Phong, tuyệt đối không phải một người hiền lành.
Lúc nãy khi đăng ký, nói là làm nghề tự do, chẳng có một chút độ tin cậy nào cả.
Đồng chí cảnh sát nhìn ra ngoài cửa, sao đội trưởng Phong còn chưa tới vậy nhỉ?
Ngụy Thời Tấn khép hờ mắt, ngón cái tay phải vuốt ve ngón trỏ bên trái, trên đó có một dấu dâu tây, màu rất tươi, vừa được gieo xuống không lâu, anh ta khẽ khàng vuốt ve một hồi, nét mặt trở nên nhu hòa.
Không lâu sau, viên cảnh sát đứng lên, “Đội trưởng Phong!”
Phong Bắc giơ tay ra hiệu cho anh ta ngồi lại, nên làm gì thì làm nấy đi, “Người đâu?”
Viên cảnh sát bĩu môi hướng về một chỗ.
Phong Bắc nghiêng người đi tới, khách sáo chào, “Chào anh Ngụy, tôi là Phong Bắc.”
Ngụy Thời Tấn đứng lên, thả lỏng tay chân dài rộng, một tư thế rất chi lười nhác tùy ý, “Đội trưởng Phong, hân hạnh.”
Lúc anh ta nói câu này, thoạt trông phong độ nhẹ nhàng, rất có hàm dưỡng, trong mắt lại không có lấy một chút tôn trọng, hơi thở ngạo mạn tỏa ra từ trong xương, là một đứa con cưng của trời.
Phong Bắc thường đối phó với tình huống đột phát, quen rồi, còn thái độ của người này anh chẳng thèm để ý, chỉ muốn lấy được món đồ mà Tưởng Tường lấy được từ Long Ngũ mà thôi.
Ngụy Thời Tấn rút ra một chiếc USB, “Tôi đi được chưa?”
Phong Bắc nhìn về phía viên cảnh sát, xác định là đã lấy lời khai xong rồi, anh ngẩng đầu, “Cảm ơn anh Ngụy đã hợp tác.”
Cao Nhiên đi vào, bên trong có người đi ra, hai bên đối mặt nhau.
Đây là một nhân vật hết sức nguy hiểm, ấy là cảm giác đầu tiên trong lòng Cao Nhiên, cậu lặng lẽ đánh giá vài lần rồi thu lại tầm mắt, người thật còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa, đôi mắt hoa đào như cười mà như không cười, ánh mắt đong đưa tình ý, các cô gái mà bị nhìn chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Lúc gặp thoáng qua, Cao Nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ, có chút ý trêu chọc, cậu ngoái lại, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng cao lớn mà thôi.
Tống Mẫn thận trọng nghiêm túc, Ngụy Thời Tấn này có chút phong lưu, hai người hoàn toàn trái ngược, chẳng biết sao mà lại đến với nhau được, câu chuyện này hẳn đặc sắc lắm đây, ai chủ động, ai bị động là thấy rõ ràng.
Cao Nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng nói, cậu bước qua chỗ ngoặt, nhìn thấy người kia đang ở ngã rẽ gọi điện thoại.
“Ông chú, đã đưa đồ đến cục cảnh sát rồi, hửm, em ngoan đúng không? Lúc về phải thưởng nhé, ăn khuya à? Em không mang tiền, trên người chẳng có đồng nào đâu, nếu anh nhất định muốn ăn, em chỉ đành đi bán thân thôi.”
Ngụy Thời Tấn bỗng quay người lại.
Cao Nhiên chưa kịp dời tầm mắt, cậu làm như không có việc gì tiếp tục nhìn, tựa như đang ngắm cái gì đó ở phía xa.
Khóe miệng Ngụy Thời Tấn nhếch lên, nói tiếp, “Ở nhà chờ, em mua đồ ăn khuya rồi về.”
Cao Nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra nhìn, có tiếng bước chân từ xa lại gần, chóp mũi cậu nhiều thêm một mùi thuốc lá, là mùi đã ngửi thấy trong nhà Tống Mẫn.
Một hai giây sau, trên đầu Cao Nhiên cất lên một âm thanh rất giàu từ tính, “Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi mượn 100 đồng được không?”
“Tôi đăng ký thông tin rồi.” Ngụy Thời Tấn thấy thanh niên nhìn mình liền nói lời giật gân, “Giờ tôi ở chung với Tống Mẫn, tôi là người yêu của anh ấy, các cậu có thể kiểm chứng bất cứ lúc nào cũng được.”
Advertisement / Quảng cáo
Cao Nhiên rất đỗi ngạc nhiên, một tích tắc sau, ánh mắt của cậu hơi thay đổi, người này biết sau khi cậu nghe xong sẽ chỉ có khiếp sợ, ước ao, không có xem thường hay kinh tởm, cũng không nói lung tung ra ngoài.
Sao lại biết được?
Trừ phi… sắc mặt Cao Nhiên không dễ nhìn, người này điều tra cậu và Phong Bắc, không rõ mục đích là gì.
Dường như Ngụy Thời Tấn không phát hiện, anh ta cười đến là nhã nhặn, hiền lành, “Không biết đồng chí cảnh sát có tiện không?”
Cao Nhiên tê hết cả da đầu, cảm thấy nếu người này mà đeo một cặp kính vào thì đúng là xứng với bốn chữ mặt người dạ thú, cậu móc túi, “Chỉ có 75 đồng thôi.”
Ngụy Thời Tấn cau mày, miễn cưỡng nhận lấy, phải hạn chế lượng bữa khuya rồi, “Chắc các cậu sẽ còn qua chỗ chúng tôi điều tra tình huống nhỉ, lúc đó tôi trả tiền cho cậu nhé, bye bye.”
Cao Nhiên đứng tại chỗ bẻ ngón tay, hi vọng một ngày nào đó trong tương lai, cậu và Phong Bắc cũng có thể ung dung bình tĩnh giới thiệu quan hệ của họ như vậy.
Lấy được USB rồi, đồ trong đó vẫn còn, không bị hỏng, lực lượng cảnh sát lập tức bắt đầu hành động, Long Ngũ sa lưới, cả nước lại thêm một ổ ma túy bị phục kích, số lượng người nghiện bắt được lớn đến đáng sợ, phía bên trại cai nghiện sắp không lo nổi nữa rồi.
Người không có tiền muốn tác oai, có tiền cũng muốn tác quái, chẳng muốn sống cho yên lành mà cứ phải dằn vặt một phen.
Tối thứ bảy đến, Cao Nhiên về nhà trọ.
Đèn trong phòng khách đều mở cả, volume bật rõ to, âm sắc tốt cực kì, tiếng trong game vừa to rõ vừa hấp dẫn.
Chỗ sảnh vào chỉ có một đôi dép trong nhà màu nâu đậm, lúc đi Cao Nhiên đặt ở đó, bây giờ vẫn ở nguyên vị trí cũ, cậu vừa thay giày vừa gọi, “Ăn cơm chưa?”
Trong tiếng ồn ào xen lẫn một âm thanh khác, “Chưa.”
Cao Nhiên bước vào phòng khách, “Gọi đồ ăn ngoài đi.”
“Không ăn thức ăn ngoài.” Cao Hưng không buồn liếc nhìn cậu một cái, “Thức ăn để trong tủ lạnh đấy, anh làm đi.”
Cao Nhiên tìm tạp dề ra đeo vào, “Oắt con, mày nói thật với anh đi, có phải cố ý không ăn cơm, chờ anh qua đây rồi sai anh không?”
Cao Hưng khoanh chân ngồi trên sô-pha chơi game, tâm tư không để ở đây, sai cái đầu anh, còn đầy người để em sai nhá, nhưng cậu không nói ra, cảm thấy chẳng hay ho gì cả, giả quá, toàn là giả tạo hết, tất cả những mục đích đó đều khiến cậu thấy buồn nôn.
“Anh đến chỗ em, thế ông kia bảo sao?”
Cao Nhiên lục lọi tủ lạnh, có cá có tôm, “Bảo cái gì? Em là em anh, cũng là em của ảnh, anh cũng có làm gì xấu xa đâu.”
Cao Hưng vứt điều khiển trò chơi sang một bên, nằm nghiêng người lướt điện thoại, “Thôi đi, cái ông kia hẹp hòi lắm, căn bản là không chứa nổi em đâu.”
“Ảnh chỉ thích ghen thôi, anh nói lý với ảnh là ảnh sẽ nghe mà.” Cao Nhiên đóng tủ lạnh đi về phía bếp.
Cao Hưng đứng dậy đi vào bếp, tựa vào khung cửa nhìn thanh niên đang bận rộn bên bồn rửa, giọng điệu thản nhiên như đang bàn về thời tiết, “Hai hôm trước em cặp với một cô.”
Cao Nhiên cười nói, “Thế thì tốt rồi.”
“Em đừng cứ suốt ngày nhăn nhó như ai thiếu nợ em tám triệu nữa đi.” Cậu khuyên nhủ, “Hai người ở bên nhau phải qua một quá trình thử nghiệm, anh vẫn câu nói đó, chỉ với tính nghiện sạch của em, những ai thích em theo đuổi em, muốn ở bên em đều là thiên sứ cả.”
Cao Hưng rầu rĩ, “Thế anh với ông kia thì sao? Hai người cũng đang thử nghiệm à?”
Giọng Cao Nhiên lẫn trong tiếng nước chảy ào ào, “Mỗi người là một cá thể độc lập, muốn dung hợp rồi ở bên nhau phải có một thời kỳ thử nghiệm, ai cũng không ngoại lệ hết, có điều, anh và anh ấy đã qua thời kỳ đó rồi.”
Cao Hưng quay đầu bỏ đi.
Cao Nhiên mệt cả ngày rồi, làm đại cho Cao Hưng hai món ăn một món canh, cậu cũng nấu thêm một ít cơm nữa, định ăn mấy miếng.
Cao Hưng nhìn thức ăn trên bàn, chẳng biết đang nghĩ gì.
Cao Nhiên kéo ghế ra, “Nhìn thôi là no được à?”
Cao Hưng đột nhiên vòng sang bên kia, vụt kéo ống tay áo len bên trái của Cao Nhiên, đập vào mắt là một đoạn băng gạc, cậu mím môi.
Cao Nhiên thả ống tay áo xuống, “Sắp lành rồi.”
Cao Hưng lạnh lùng hỏi, “Là vết thương do dao chém, hay là do súng bắn?”
Cao Nhiên nói, “Do dao chém.”
Thế thì là vết thương do súng bắn rồi, Cao Hưng đá chân bàn, chẳng nói chẳng rằng rút điện thoại di động ra bấm một chuỗi số, “Sao anh của tôi lại bị thương?”
Phong Bắc đang nằm trên giường trằn trọc một mình, nhìn thấy tên liên lạc thì biết ngay Cao Hưng phát hiện Cao Nhiên bị thương rồi, anh ngồi dậy, “Lúc thực hiện nhiệm vụ…”
Cao Hưng ngắt lời, “Ông thì sao? Ông trơ mắt nhìn ảnh bị thương à?”
Phong Bắc nói, “Tôi không có mặt, em ấy một mình…”
Cao Hưng ngắt lời lần hai, giọng còn gay gắt hơn cả lần trước, tỏ ra cực kỳ khó tin, “Ông cho ảnh chấp hành nhiệm vụ một mình hả?”
Phong Bắc thở dài sườn sượt, “Cao Hưng, cậu phải hiểu, tôi và anh cậu đều là cảnh sát.”
Câu này càng giống như là nói cho chính anh nghe hơn.
Cao Hưng cúp điện thoại.
Cao Nhiên gắp một đũa thịt bò xào cải vào bát Cao Hưng, “Đừng đứng đần ra đó thế, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Nửa ngày sau Cao Hưng mới nói, “Anh, đổi nghề đi, anh muốn làm nghề gì cũng được, em có tiền.”
Cao Nhiên lắc đầu, “Không đổi.”
Cao Hưng không hiểu nổi sự kiên định của cậu, “Không có ai quy định cả đời chỉ được làm một nghề hết.”
“Anh biết làm cảnh sát rất nguy hiểm, biến số quá lớn, mỗi ngày trôi qua đều chẳng biết có ngày mai hay không, tìm một công việc ổn định một chút sẽ chân thật hơn nhiều, thế nhưng,” Cao Nhiên dừng lại một chút, “Có lẽ kiếp trước anh làm cảnh sát, đang trên đường thực hiện lý tưởng thì lại bị dở dang, cảm giác tiếc nuối đó theo cùng anh đầu thai đến kiếp này, đời này chỉ có thể tiếp tục nữa, anh không từ bỏ được, không làm được, đừng nói thử một lần, anh đã thử rồi.”
Cao Hưng mất hứng ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn cơm nước trong bát, “Em chỉ có một mình anh là người thân.”
Cao Nhiên lấy đũa gõ miệng bát cậu chàng, nghiêm nghị nói, “Vớ vẩn! Ba mẹ em mặc dù ly hôn nhưng đều vẫn còn sống, còn cả ba mẹ anh, bà nội của em nữa, họ đều vẫn còn, cái gì mà chỉ có mình anh là người thân?”
Cao Hưng lấy hai tay che mặt, không giống nhau, cậu biết ai mới là người đối tốt với cậu thật lòng, quan tâm đến cuộc sống của cậu, rồi quan tâm cậu sống có tốt hay chăng, “Anh, nếu ngày nào đó anh hy sinh vì nhiệm vụ, em sẽ không gặp anh lần cuối, hàng năm cũng không đến thăm anh, em sẽ quên tiệt anh, còn vứt hết tất cả mọi thứ của anh nữa, coi như chưa từng quen biết anh.”
Ngôn từ rất lạnh lùng, vẻ mặt cũng thế, nhưng đôi mắt đỏ hoe, nom như một con cún con sợ bị vứt bỏ.
Cao Nhiên chép miệng, từng này tuổi đầu rồi, thiệt tình, “Yên tâm đi, cuộc sống tốt đẹp của anh trai em vừa mới bắt đầu thôi, ngày còn dài lắm.”
Bầu không khí chậm rãi dịu lại, trở nên ôn hòa như trước.
Cao Hưng bới hạt cơm, không nhịn được hỏi, “Hai anh ai, ai đè ai?”
Cao Nhiên uống canh rong biển, “Ảnh đè anh.”
Cao Hưng quăng đũa, “rầm” một tiếng đứng bật dậy chửi, “Có nhầm không đấy, Cao Nhiên, đầu anh bị lừa đá à?”
Cao Nhiên nhún vai, “Có cái gì đâu.”
“Có gì đâu?” Cao Hưng vơ cốc trên bàn ném xuống đất, “Em thấy anh không phải bị lừa đá vào đầu, mà là bị ngu!”
“Làm gì mà căng thế.” Cao Nhiên bất đắc dĩ nhặt cốc lên xem, may mà không vỡ, mua hết một hai trăm, nếu vỡ cậu còn xót hộ Cao Hưng cơ, “Có câu gì ấy nhỉ, Trang Tử không phải cá, sao biết được cá có vui hay chăng.”
Cao Hưng trợn mắt nhìn Cao Nhiên, họng phát ra tiếng thở hổn hển, nhìn cậu cứ như đang nhìn thằng con trai chán đời nhà mình, mặt toát lên vẻ người cha già thất bại và thất vọng.
“Nếu cái anh Giả Soái kia biết, anh đoán anh ta sẽ như thế nào?”
“Ban đầu không thể tiếp thu, sẽ giống như em khuyên anh, một thời gian sau rồi cũng chấp nhận.”
“Anh nghĩ cũng thoáng thật đấy.”
“Đừng có nói chuyện này với Soái Soái, nó sắp thi rồi.”
“Đệt.”
“Đệt cái gì mà đệt, anh nói em có nghe không?”
“Mỗi anh ta sắp thi, còn em thì không à?”
“…”
Tối Cao Nhiên không về.
Advertisement / Quảng cáo
Cao Hưng cầm quần áo đi tắm, Cao Nhiên dựa vào đầu giường gọi điện thoại, lúc cậu chàng tắm xong đi ra, Cao Nhiên vẫn còn đang buôn.
“Cháy cháo rồi kìa.”
“Không cháy, lửa vừa, không cháy được.”
Cao Hưng từng có mấy người bạn gái rồi, muốn hỏi cậu yêu đương là cảm giác thế nào, cậu không trả lời được, nếu nói khó nghe, chính là buồn bực, nhẫn nại, rồi lại tiếp tục buồn bực, nhẫn nại.
Cái thứ kiên trì này, có hay không có, còn tùy người.
Cho nên Cao Hưng không hiểu nổi cảm giác của Cao Nhiên, không có cách nào mở buổi thảo luận được, cậu sấy khô tóc rồi vén chăn nằm lên, liền bị đạp một cú.
Cao Nhiên lườm, “Sang bên kia.”
Cao Hưng nằm im, nhắm tịt mắt lại, không phản ứng.
Cao Nhiên nói ngủ ngon với Phong Bắc, cậu tắt điện thoại, “Cao Hưng, nếu em dắt bạn gái về nhà, đừng có dùng ánh mắt săm soi phạm nhân mà giám sát cô ấy nhé, sẽ khó chịu lắm đấy, cô ấy muốn chạm vào cái gì cứ để cô ấy chạm, em nhịn một chút, chờ cô ấy đi rồi, em muốn lau chùi thế nào thì lau.”
Cao Hưng trở mình đưa lưng về phía cậu, trong ngực ôm con hổ bông, “Em sẽ không dẫn người tới đây.”
Cao Nhiên lắc đầu, những cô bé mà Cao Hưng cặp với cho đến giờ vẫn chưa phải là chiếc xương sườn mà cậu chàng muốn tìm, còn phải chờ một chút.
Qua tháng 12, cách giao thừa ngày càng gần, Tào Thế Nguyên vẫn không có tin tức.
Cao Nhiên gặp một người đàn ông trung niên ở cửa cục cảnh sát, rõ ràng chính là Phong Bắc phiên bản mười mấy năm sau, cậu lập tức xác nhận được thân phận của người đó.
“Cảnh sát Cao, chào cậu, tôi là bố Phong Bắc.”
Cao Nhiên nghe tiếng người đàn ông, bước chân đang đi lên bậc thang của cậu dừng lại, hơi ngạc nhiên nghiêng đầu, không nghĩ người đó lại nhận ra mình.
Bố Phong Bắc vội lấy chứng minh thư ra, “Tôi thực sự là bố của Phong Bắc.”
Cao Nhiên không cầm lấy, cậu bấm dãy số Phong Bắc, nghĩ lại vẫn tránh sang một bên, “Anh Tiểu Bắc, bố anh ở cửa này.”
Đầu kia yên lặng một lát, giọng Phong Bắc cứng ngắc, “Đừng để ý đến.”
Cao Nhiên nói, “Thoạt nhìn gấp lắm, nếu không gặp được anh, chắc bác không đi đâu.”
Phong Bắc trầm mặc mấy giây rồi cúp máy.
Cao Nhiên nói chuyện điện thoại xong thì trở lại bên cạnh người đàn ông trung niên, nói giọng tỏ ra thoải mái, “Bác Phong, có một vấn đề cháu vẫn luôn tò mò, sao đội trưởng Phong lại sợ hạt cát vậy ạ?”
Vẻ mặt bố Phong mờ mịt.
“Đội trưởng Phong vừa dính vào hạt cát là sợ đến hai chân nhũn ra, người phát run, không bước đi nổi, mắt đỏ ngầu lên, như là sợ hãi lắm.” Cao Nhiên nói, “Ngoài ra, bất kể đi tới đâu, đội trưởng Phong ra khỏi cửa đều nhất định phải đem nước theo, một năm bốn mùa đều thế, bọn cháu đều lấy làm lạ lắm, có phải hồi bé ảnh từng gặp phải chuyện gì, để lại bóng ma tâm lý không ạ?”
Bố Phong càng mờ mịt hơn, “Cảnh sát Cao, chắc cậu đùa chứ, hồi bé nó thích nghịch cát nhất, trên quần áo giày dép chỗ nào cũng có, sao mà sợ được, ra khỏi cửa mang nước là sao? Nó căn bản còn không thích uống nước cơ mà.”
Cao Nhiên híp mắt, thoáng thấy bóng người đàn ông từ trong bước ra, cười nói, “Đội trưởng Phong đến.”