*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Lúc Cao Nhiên rời khỏi cục cảnh sát màu trời âm u, gió lớn cuồng quét khắp nơi, cậu dùng tay che miệng châm một điếu thuốc, nhấc chân bước xuống bậc thang, đi ngược gió bắt một chiếc xe báo điểm đến.
Trước khi cúp máy, Tưởng Tường đưa ra yêu cầu cuối cùng với Cao Nhiên, súng, điện thoại di động, còng tay, không được mang bất cứ thứ gì trong ba món đó, cậu ta chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau đã rõ rồi, nếu không hợp tác, cuộc chơi này coi như xong.
Cao Nhiên hỏi thuốc lá và bật lửa được không? Tưởng Tường do dự nửa ngày, nói không được.
Đến nơi, Cao Nhiên xuống xe, đưa thuốc lá và bật lửa cho bác tài.
Bác tài lần đầu tiên gặp hành khách như vậy, bác khá lúng túng, tốt bụng nói, “Cậu trai này, chỗ này hoang vu, khó bắt xe lắm, sợ lát nữa tuyết rơi thì đến cả bóng ma còn chẳng có, hay là tôi để cho cậu số điện thoại, nếu cần xe thì gọi cho tôi, nếu tiện tôi đến một chuyến.”
Cao Nhiên nói không cần, “Việc của cháu không xong ngay được đâu ạ.”
Xe taxi lái đi, con đường trở nên tĩnh mịch hẳn.
Cao Nhiên ngắm nhìn bốn phía, gió lạnh luồn vào cổ áo, cậu hắt hơi một cái, có không ít thị trấn nằm ở ngoại ô thành phố A, trước mắt cậu vẫn chưa tìm hiểu hết từng cái một được, vùng này cậu chưa đến bao giờ.
Hít một hơi thật sâu, Cao Nhiên đút tay vào túi áo khoác, đi từng bước một về phía trước, hết rẽ rồi lại ngoặt, vừa đi vừa tìm, mười mấy phút sau, cậu dừng trước một căn nhà cũ kỹ, không đi vào ngay mà ngửa cổ nhìn lên trên, tầm mắt dừng ở tầng năm.
Đây là khu vực an toàn của Tưởng Tường, cậu ta cho địa chỉ này, chứng minh có đầy đủ tự tin, xác định Cao Nhiên không dẫn người đến đây, cũng sẽ không làm lộ tung tích của cậu ta.
Cao Nhiên vuốt mặt, Tưởng Tường cược thắng mất rồi.
Tưởng Tường mở cửa cho Cao Nhiên, không chút nào cảnh giác và đề phòng, dường như là thật sự ôn chuyện, mặt mũi tươi cười mời cậu vào nhà.
“Mày đến nhanh hơn tao tưởng.” Tưởng Tường đóng cửa lại, “Muốn uống chút gì không?”
Cậu ta a một tiếng, mặt tỏ vẻ lúng túng, “Tao chỉ có nước khoáng thôi, không ngại chứ?”
Cao Nhiên ngửi thấy vài loại mùi, máu, cồn, thuốc lá, cùng mùi điên cuồng lẫn quyết tâm của một thằng liều, cậu đáp lại ánh mắt của Tưởng Tường, cười đáp, “Không ngại.”
Tưởng Tường đi lấy nước khoáng.
Advertisement / Quảng cáo
Cao Nhiên quan sát dáng đi của cậu ta, ánh mắt lộ vẻ quái dị, đại khái có thể đoán được vết thương mới nằm ở bộ phận nào rồi, trông ra còn khá nghiêm trọng, hơi khó tưởng tượng.
Tưởng Tường cầm nước lại gần, “Khó coi à?”
Cao Nhiên nói, “Không.”
“Sao mà không được, mày nhìn cái ghế sô-pha này đi, nói là đồ second-hand, nhưng ai mà biết được thật ra nó qua tay bao nhiêu người rồi.” Tưởng Tường đá một cái, cái ghế lập tức phát ra tiếng kêu gần đất xa trời, “Không chỉ bẩn, còn cũ nữa, ngoài mùi mốc còn có mùi tanh nồng nặc, tám phần mười là chủ trước nuôi chó mèo gì đó, tè lên trên này rồi.”
Cậu ta chỉ cho Cao Nhiên xem, “Bàn không vững, xập xà xập xệ, ăn một bữa cơm còn phải lấy một tay đè lên, còn cả cái tivi kia nữa, chỉ thu được một, hai đài địa phương thôi, cái thứ đồ chơi rách nát…”
Cao Nhiên lặng yên lắng nghe, chờ Tưởng Tường nói xong, mới mở miệng, “Ôn chuyện?”
Tưởng Tường trố mắt nhìn mấy giây rồi cong môi, “Ừ nhỉ, ôn chuyện.”
Cao Nhiên ngồi trên ghế, như mong muốn của Tưởng Tường mà đóng vai một người nghe.
Nụ cười trên mặt Tưởng Tường không giảm bớt chút nào, “Mấy năm nay tao vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy tao vẫn còn trong nhà cô, toàn bộ đều không có gì thay đổi hết.”
Trước mắt Cao Nhiên hiện ra hai hình ảnh, một là khi Tưởng Tường nghe chân tướng cái chết của cha mẹ mà giả vờ tỏ ra đau khổ, một là sau khi cậu ta nghe được nhà cô mình gặp chuyện mà khiếp sợ, đau thương, và tuyệt vọng khi mất đi cuộc sống tốt đẹp.
Căn phòng khách nhỏ mà bẩn thỉu chẳng biết từ lúc nào đã không còn âm thanh.
Khóe mắt Cao Nhiên luôn luôn quét nhìn xung quanh, trên đường cậu từng phân tích lý do đằng sau buổi ôn chuyện này, cậu chỉ là một cảnh sát bình thường, bối cảnh gia đình cũng rất đỗi bình thường, cái duy nhất không bình thường chính là có quan hệ tương đối tốt với một người anh em có bối cảnh gia đình khổng lồ, nếu cậu đoán không sai, mục đích hành động này của Tưởng Tường không thể tách khỏi quan hệ với Trường Hựu được.
“Thời gian tao với mày ngồi chung bàn nói dài không dài, nhưng nói ngắn thì cũng không ngắn, hình như từ trước đến nay mày chưa từng bao giờ nói với tao, hàng xóm của mày là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, quan hệ của bọn mày rất tốt nhỉ.”
Cao Nhiên nghe Tưởng Tường cất tiếng, nheo mắt lại, “Chưa nói à?”
Tưởng Tường cười nhìn Cao Nhiên, “Chưa hề.”
Cao Nhiên bảo, “Thế chắc tại quên mất đấy.”
Tưởng Tường làm ra vẻ khó có thể tin được, “Chuyện oai phong đến thế mà mày cũng quên được à?”
Cao Nhiên nhếch mép.
“Mày lợi dụng tao vào nhà tao, giúp cảnh sát thu thập chứng cứ,” Tưởng Tường ngồi lại lên ghế sô-pha, bình thản nói, “Là thế đúng không?”
Cao Nhiên nói, “Không phải.”
Tưởng Tường từ tốn lắc đầu, “Mày lừa tao, rõ ràng chính là thế.”
Cổ họng Cao Nhiên nhúc nhích.
Tưởng Tường rũ mắt chà ngón tay, gương mặt tái nhợt toát lên vẻ thất vọng, “Tao coi mày như anh em, cái gì cũng nói cho mày, mày thì sao? Mày lừa tao, lợi dụng tao, Cao Nhiên, làm thế mà xem được sao?”
Cao Nhiên không chút nào hoang mang, “Mày bảo tao giúp cảnh sát thu thập chứng cứ, lúc đó tao chỉ là một học sinh trung học, có khả năng đó sao?”
Tưởng Tường hình như cũng hơi lung lay, cậu ta nghiến răng, “Tất cả mọi chuyện đều xảy ra sau khi tao rủ mày về nhà chơi game, trước khi mày tới tất cả đều êm đẹp hết, nhất định là mày! Chính là mày làm!”
Nói đến đoạn sau đã bắt đầu nhuốm mùi điên cuồng.
Cao Nhiên vẫn thái độ thong dong đó, “Tại sao tao lại muốn làm vậy chứ? Việc cảnh sát tra án chẳng liên quan gì đến tao.”
“Còn chẳng phải vì mày thích Phong Bắc sao, bọn mày là đồng tính.” Tưởng Tường xì một tiếng, mặt xem thường, “Đường đường là đội trưởng đại đội hình sự mà lại đi dụ dỗ học sinh cấp ba, cái này là biết luật phạm luật, nếu ba mẹ mày biết, không bị mày làm cho tức chết thì cũng chết đuối trong sự phỉ nhổ của người ta mất.”
Nhiệt độ trong mắt Cao Nhiên lạnh xuống, “Khi đó tao và anh ấy còn chưa phải.”
Tưởng Tường rõ ràng không tin.
Cao Nhiên không nhiều lời, giải thích vừa mất công vừa không có ý nghĩa, “Tao nghe nói cô chú mày mở xưởng chế ma túy rất lớn, bí mật kinh doanh nhiều năm, cảnh sát đã theo dõi từ lâu rồi, họ có kết cục như vậy là do tự chọn mà thôi.”
Gương mặt Tưởng Tường dần trở nên vặn vẹo, “Nếu không phải do bọn mày quản việc không đâu, cô chú tao đều sẽ chẳng sao cả!”
Cao Nhiên cau mày, mấy năm trôi qua, Tưởng Tường vẫn không thay đổi chút nào, không hiểu sao, trong đầu cậu lại hiện ra câu cô giúp việc đã nói trong con ngõ “Đứa bé đó không kế thừa ưu điểm của cha mẹ, tương lai không có thành tựu gì lớn cả.”
“Tưởng Tường, đúng là mày được cô chú mày nuôi lớn, thế nhưng họ cũng là hung thủ đã giết hại ba mẹ mày.” Nếu ba mẹ mày không chết, tài sản nhà mày vẫn sẽ còn đó, mày vẫn có cuộc sống tốt đẹp, cả nhà mày đều rất an ổn, Cao Nhiên thầm tranh cãi trong đầu.
“Mày thì biết cái gì?”
Tưởng Tường gào to lên, cậu ta thở hổn hển, thân mình gầy yếu lắc lư, “Đợi thêm một năm nữa, tao có thể xuất ngoại rồi, chỉ một năm thôi, cô đã sắp xếp hết cho tao rồi, nhưng chỉ trong một đêm lại mất sạch, cái gì cũng mất, tao chẳng còn gì cả.”
Cao Nhiên bóp trán, Tưởng Tường xong đời rồi, hại cậu ta không phải là ma túy, mà là chính cậu ta.
Tưởng Tường khép đôi mắt đỏ ngầu, cậu ta quay về phòng mở ngăn kéo, lấy ra một cọng dây thun, một cái ống tiêm, khóe miệng nhếch lên, tươi cười đến trước mặt Cao Nhiên, “Lại đây, tao tiêm cho mày.”
Cao Nhiên nhìn ống tiêm trong tay Tưởng Tường, cậu không động đậy, “Mày biết mình đang làm gì không?”
Tưởng Tường không đáp, cậu ta thành thạo buộc chun lên cho Cao Nhiên, nhịp thở vì quá hưng phấn mà trở nên gấp gáp, “Cảm giác tốt cực kỳ, mày thử xem.”
Cao Nhiên ghìm tay cậu ta lại, mặt không cảm xúc nhìn cậu ta.
Vết thương trên người Tưởng Tường nhoi nhói đau, cậu ta hít một hơi, đột nhiên nói, “Tao không phải gay, tao thích con gái, người khác không biết nhưng mày biết, đúng không Cao Nhiên, mày biết tao mà.”
Cao Nhiên gật đầu, nhớ lại những điều mà cậu ta từng ríu rít nói với mình, “Mày thích con gái cao gầy, mặt nhỏ, mắt to.”
Đôi mắt Tưởng Tường thoáng hiện lên vẻ hồi ức, vẻ âm u quanh người tan đi một chút, thoạt trông có chút dấu vết của thuở thiếu thời, “Còn muốn tóc dài phất phới, mặc đồ màu trắng, y như Tiểu Thiến ấy.”
Cao Nhiên thuận theo lời của cậu ta, “Đúng vậy, Tiểu Thiến là người tình trong mộng của chúng ta, chúng ta đều muốn được làm Ninh Thải Thần.”
Tưởng Tường nói, “Thực tế chứng minh, Tiểu Thiến chỉ có một, cô ấy là của Ninh Thải Thần.”
Cao Nhiên nhìn Tưởng Tường cầm lấy ống tiêm, lòng bàn tay của cậu toát mồ hôi lạnh.
“Tao là đàn ông, chỉ là hơi gầy, hơi trắng một chút thôi, họ liền coi tao như đàn bà để dùng.” Một tay Tưởng Tường cầm ống tiêm, một tay đặt lên mạch máu màu xanh nổi lên trên người Cao Nhiên, “Ngày qua ngày, tao liền thành bán, chuyên môn cho người ta chịch.”
Cậu ta ngẩng phắt đầu, “Cao Nhiên, lúc mày bị chịch cảm thấy thế nào? Có buồn nôn không? Hay là như ăn phải con chuột chết? Chắc không đâu, mày không giống tao, đội trưởng Phông nâng niu mày, coi mày như kho báu mà.”
Cao Nhiên không bỏ sót vẻ căm hận, kinh tởm, xen lẫn ước ao của Tưởng Tường khi nói.
Tưởng Tường liếm đôi môi khô rang, nuốc ực một tiếng, “Món đồ này đắt lắm ấy, chính tao còn không nỡ dùng, nể mặt mày hồi đó “suy nghĩ cho tao” nhiều như vậy, cho mày này.”
Cao Nhiên nói, “Giờ cai nghiện vẫn còn kịp đấy.”
Tưởng Tường như là không nghe thấy, nắm lấy cổ tay Cao Nhiên, đặt mũi kim lên mạch máu, dùng sức đâm về phía dưới da.
Gân xanh trên trán Cao Nhiên nổi lên, cậu quát khẽ, mặt mày dữ tợn, “Tưởng Tường!”
Tưởng Tường nhấc kim tiêm ra, cười hì hì nhìn Cao Nhiên đang tức giận, “Cảnh sát Cao, sợ à? Tao còn tưởng mày không sợ thật chứ.”
Cậu ta rũ mắt mân mê ống tiêm, trong mắt có luồng cuồng nhiệt, “Đừng hòng bắt tao, vô dụng thôi, tao đã báo với một người anh em của tao rồi, nếu như tám giờ tối tao không liên lạc với nó, ngày mai thành phố A, thậm chí là cả nước sẽ xuất hiện một câu chuyện cười, nhân vật chính là mày và đội trưởng Phong đấy.”
Cao Nhiên nhìn chằm chằm Tưởng Tường, lông mày cau lại nhỏ đến khó phát hiện, “Nếu tao lựa chọn đi cùng với anh ấy, tức là đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi hết rồi, bất kể kết cục là gì đi nữa tao đều sẽ nhận lấy, anh ấy cũng thế.”
Tưởng Tường ngạc nhiên mất vài giây, “Lừa ai đó, nếu mày không quan tâm, sao lại tới chỗ tao chứ?”
Advertisement / Quảng cáo
Cao Nhiên trầm mặc, “Vì mày.”
Tưởng Tường lui về sau vài bước nhìn người bạn cùng bạn năm xưa của mình, “Chơi bài tình cảm à? Muốn kéo dài thời gian sao?”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Mặt Tưởng Tường khẽ giật, “Một vị khách khác đến rồi.”
Toàn bộ tấm lưng Cao Nhiên đều bị mồ hôi thấm ướt, cậu nhắm mắt lại thở một hơi dài nhẹ nhõm, suy nghĩ cực nhanh, không biết đang tính toán điều gì.
Vương Trường Hựu ở ngoài cửa đạp một cú vào bụng Tưởng Tường, “Dám uy hiếp bố, con mẹ nó mày muốn chết đúng không?”
Tưởng Tường ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, mấy giọt mồ hôi to chừng hạt đậu rơi lộp bộp xuống đất, môi tím tái.
Vương Trường Hựu sải chân bước vào, thấy ống kim tiêm trên bàn, máu cả người cậu ta lập tức đông lại, cơ mặt run bần bật, giọng nói cũng thế, “Cao Nhiên, mày không sao chứ?”
Cao Nhiên nói không sao.
Vương Trường Hựu thở một hơi, cậu ta tóm cổ Tưởng Tường, giọng lạnh ngắt, “Đời này tao ghét nhất những đứa dính vào ma túy.”
Tưởng Tường ho khan, mùi máu tanh trên người ngày càng nồng, chẳng biết vết thương nào nứt ra rồi, cậu ta cười ha hả, “Trong ống là nước, nước máy đấy.”
Cao Nhiên nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng liếc mắt nhìn Tưởng Tường.
Vương Trường Hựu cười gằn trong cổ họng, “Tưởng Tường, không ngờ đấy, trên giường mày ngoan ngoãn biết điều là thế, dưới giường cũng biết bày trò cơ à.”
Tưởng Tường phun ra một ngụm máu loãng, cố nhe ra hàm răng vấy máu, cười khổ, “Cậu hai là quý nhân, trước giờ chỉ nghe người mới cười, nào có nghe người cũ khóc, tôi cũng là hết cách rồi, để gặp ngài, chỉ đành mời bạn học cũ của tôi đến, cũng chính là người anh em thân thiết nhất của anh mà thôi.”
Vương Trường Hựu cười đánh mặt cậu ta, “Nói đi, nói cho tử tế vào, nói không tử tế, tao biến mày thành một con vịt chết đấy.”
Cao Nhiên bỗng dưng nhớ lại năm nọ cậu đi ăn cưới anh họ ở quê, ở trong con nước dưới đê nhìn thấy vài con vịt chết nổi lềnh bềnh trên nước, bốc mùi thum thủm, thịt thối rữa hết cả, dạ dày cậu nôn nao một lúc, suýt nôn ra.
Một đầu khác, Phong Bắc vừa phát hiện ra di động tự động tắt máy, sau khi mở máy lên đang định gọi điện thoại cho Cao Nhiên, điện thoại của anh đã reo lên, là Triệu Tứ Hải gọi tới.
Nghe nội dung trong cuộc điện thoại xong, tim Phong Bắc đập dữ dội, xe thiếu chút nữa đâm vào thành cầu lao xuống sông, anh thở dốc ồ ồ, lớn giọng chất vấn, “Tại sao không đặt máy nghe lén cho em ấy?”
“Tiểu Cao không đồng ý.” Triệu Tứ Hải dừng một chút, “Cậu ấy không muốn người trong cục biết đến chuyện của hai người.”
Trên mí mắt Phong Bắc có chất lỏng ấm nóng, anh quẹt một cái, phát hiện là máu, thế mới biết đầu bị đâm trầy da, nhoi nhói đau, “Đã định vị được điện thoại di động chưa?”
Triệu Tứ Hải nói, “Điện thoại công cộng, đã phái người lấy băng camera gần đó rồi, trước mắt vẫn chưa có manh mối gì.”
Tay Phong Bắc run run châm thuốc, “Di động của Cao Nhiên thì sao?”
Triệu Tứ Hải nói, “Không mang.”
Phong Bắc hít vào một hơi.
Triệu Tứ Hải sợ người ở đầu dây bên kia mất khống chế làm xảy ra chuyện gì, vội vàng động viên, “Đội trưởng Phong, không có nghiêm trọng đến thế đâu, chúng ta đều biết rõ năng lực của Tiểu Cao mà, nhất định cậu ấy có tính toán của mình rồi, chúng ta cần phải tin tưởng cậu ấy.”
Phong Bắc lái một mạch về lại cục, đến thẳng chỗ của cục trưởng Lưu xin thêm lực lượng trợ giúp.
Cục trưởng Lưu không biết Phong Bắc đang điều tra Tưởng Tường, nhưng xưa giờ ông chưa thấy Phong Bắc hoảng hốt nhường ấy, trên đầu bị thương cũng chưa xử lý, y như không liên quan đến mình vậy, ông hỏi qua loa một chút rồi phê chuẩn, với những người doanh nhân, thời gian là tiền bạc, đối với bọn họ, thời gian chính là mạng sống.
Phong Bắc gọi Triệu Tứ Hải vào phòng làm việc bàn đối sách.
Triệu Tứ Hải chần chừ nói, “Đội trưởng Phong, Tiểu Cao có đầy đủ điều kiện để độc lập hoàn thành nhiệm vụ rồi, anh không sợ…”
Phong Bắc vuốt mặt, “Đừng nói nữa, dựa theo bố trí của tôi mà làm đi.”
Triệu Tứ Hải hé miệng.
Phong Bắc phất tay, “Lập tức hành động.”
Trong lúc vô tình tầm mắt của anh đọng lại, nhanh chóng rút một tờ giấy đặt dưới bình trà lên xem, “Quay lại đây!”
Triệu Tứ Hải không hiểu trăng sao gì hết.
Phong Bắc siết tờ giấy khép hờ mắt lại, “Tại chỗ đợi lệnh.”
Triệu Tứ Hải ứng tiếng, muốn nói gì đó lại thôi, anh thầm thở dài trong lòng, hi vọng Tiểu Cao không có việc gì, nếu không đội trưởng Phong sẽ dằn vặt chính mình, sống không bằng chết mất.
Phong Bắc mở tờ giấy ra, nhìn từng chữ một từ đầu đến cuối, anh thở dài, vừa mong đợi nhiệm vụ độc lập đầu tiên của Cao Nhiên sau khi trưởng thành, vừa không kiềm chế được mà lo lắng liệu có thuận lợi hoàn thành không, có bị thương hay chăng.
Hai loại cảm xúc va chạm trong lồng ngực Phong Bắc, trái tim anh có chút đớn đau.
Cao Nhiên, anh cho em cơ hội, nếu em không thể bình yên đứng trước mặt anh, về sau anh sẽ không bao giờ cho em cơ hội nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tốc độ vẫn như mọi khi, sẽ chẳng bởi ai khẩn cầu mà nhanh lên hay chậm lại cả.
Tưởng Tường dựa lên vách tường ngồi bệt trên đất, “Tôi theo Long Ngũ gần năm năm, hắn không nhớ nhung chỗ tốt của tôi, vì tự vệ mà nhẫn tâm để tôi làm kẻ chết thay, tôi mới sống hơn hai mươi năm, không muốn cứ thế vô ích mà chết đi.”
Vương Trường Hựu nói, “Cho nên?”
Tưởng Tường giở trò hét giá ăn vạ, “Cho tôi năm triệu, một thân phận mới, rồi đưa tôi ra nước ngoài, tôi bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa.”
Vương Trường Hựu thất vọng lắc đầu một cái, ánh mắt chứa nét khinh thường, như là đang nhìn một con mèo hoang chó hoang không đáng chú ý ngoài đường vậy, “Tưởng Tường, tao cứ ngỡ mày là đứa biết điều.”
Nét mặt Tưởng Tường như đang cười, “Xin lỗi cậu hai, người chết vì tiền chim chết vì ăn, cái mạng này của tôi ti tiện, người khác không coi ra gì, tôi sao làm được thế chứ, tôi chỉ có một cái mạng này thôi, không còn lựa chọn nào khác, không muốn cũng đành muốn thôi.”
Vương Trường Hựu híp mắt, “Nếu tao không đồng ý thì sao?”
Tưởng Tường liếc nhìn Cao Nhiên, “Cậu hai sẽ không nỡ nhìn người anh em thân thiết nhất vừa vào cục thành phố đã bị người ta đuổi ra, trở thành một trò cười chứ?”
“Huống chi đó lại là người cậu hai đặt trên đầu quả tim chứ.” Cậu ta cười, “Tôi quen một tên trai bao ở Kim Đế, quan hệ cũng không tệ lắm, cậu ta từng hỏi tôi đã bao giờ nghe thấy một người tên là Cao Nhiên chưa, có phải là người tình mới của cậu hai không, cậu ta nói lúc cậu hai chịch cậu ta, gọi đúng cái tên đó.”
Sắc mặt Vương Trường Hựu khó coi cực kì, cậu ta vơ cái ghế tựa quật về phía Tưởng Tường.
Tường Tường thoát trong chân tơ kẽ tóc.
Vương Trường Hựu vội vã giải thích với Cao Nhiên, “Đừng nghe nó nói hươu nói vượn, không thể nào đâu.”
Cao Nhiên không phản ứng.
Tưởng Tường nhìn mặt Vương Trường Hựu đầy thấp thỏm bất an, tựa như một đứa bé mắc lỗi, cũng rất xấu hổ, nỗi uất ức trong lòng cậu ta nguôi ngoai vài phần, có chút vui sướng, “Cậu hai, anh giúp tôi một tay, tôi lập tức đi ngay, sẽ không quấy rầy đến hai người nữa.”
Vương Trường Hựu lạnh lùng hỏi, “Mày bảo muốn bao nhiêu?”
Tưởng Tường đáp, “Năm triệu.”
Cao Nhiên len lén nháy mắt với Vương Trường Hựu, chuyện chỉ e không đơn giản như vậy, trên cánh tay phải của Tưởng Tường có vết thương do dao chém, không chỉ một chỗ.
Long Ngũ muốn giết người diệt khẩu, bởi trong tay Tưởng Tường có thứ gì đó có thể uy hiếp được hắn.
Cao Nhiên đến nơi này, ngoài việc lo lắng cho Phong Bắc, không thể không bị động phối hợp với thằng liều Tưởng Tường, thuận theo cậu ta, mà còn mục đích khác chính là tương kế tựu kế.
Advertisement / Quảng cáo
Lúc trước Tào Thế Nguyên nói có cá lớn, đừng đánh cỏ động rắn, giờ đột nhiên có tình huống phát sinh, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, chứ chẳng còn cách nào khác nữa.
Vương Trường Hựu nhận được ánh mắt của Cao Nhiên, cậu ta cân nhắc một thoáng, cau mày làm khó, “Năm triệu không phải con số nhỏ.”
Tưởng Tường cực kì thiếu kiên nhẫn, “Đó là chuyện của anh, tôi muốn ngay hôm nay, anh chỉ có ba tiếng, không, một tiếng thôi!”
“Một tiếng móc ra năm triệu? Mày nghĩ nhà tao mở ngân hàng à?” Vương Trường Hựu nhìn Tưởng Tường y như nhìn con nhặng, “Một triệu, thân phận mới, đưa mày xuất ngoại, mày gật đầu một cái, tao lập tức cho người đi làm.”
Tưởng Tường nghiến răng, một triệu, một triệu cũng được, tiết kiệm một chút là đủ xài, chỉ cần ra nước ngoài, cậu ta sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới, “Vậy thì một triệu, anh nhanh chút…”
Cao Nhiên vẫn luôn im lặng đột nhiên cất tiếng ngắt lời, “Đưa đồ cho tao.”
Mặt Tưởng Tường lập tức trắng bệch, cậu ta giả ngu, “Đồ gì?”
Cao Nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Tưởng Tường ngồi xổm xuống, “Nếu mày muốn kéo dài thời gian, người bất lợi là chính mày.”
Tay Tưởng Tường siết thành nắm đấm, cậu ta nắm giữ một chiếc USB, trong đó có những thứ lén lấy ra từ máy tính cá nhân của Long Ngũ.
Vừa là bùa đòi mạng, vừa là ô dù của cậu ta.
Tưởng Tường không thể lấy ra để bàn điều kiện với bên kia được, cậu ta muốn giữ chặt trong tay mình, nên mới xuống tay từ chỗ Cao Nhiên, muốn thông qua cậu để lợi dụng Vương Trường Hựu đạt được mục đích.
Cao Nhiên sao mà biết được? Đang thăm dò cậu ta ư?
Vương Trường Hựu phát hiện Tưởng Tường đang run bần bật, cậu ta nghi ngờ gì đó, mặt xanh mét, “Lên cơn nghiện à?”
Tưởng Tường run còn dữ dội hơi, lập cập nói, “Không, tôi không hút thuốc phiện.”
Vương Trường Hựu nhìn ống tiêm kia, “Nước phải không?”
Cậu ta giẫm nát ống tiêm trong tiếng thét chói tai của Tưởng Tường, nghẹn giọng nói, “Cao Nhiên, không cần lo cho nó, nó nghiện ma túy, là đồ thối nát, mục ruỗng từ trong xương rồi, chúng ta đi thôi.”
Cao Nhiên biết Vương Trường Hựu nhớ lại chuyện của mẹ, mất đi lý trí, cậu đang tính nói chuyện, tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm đột nhiên kêu ầm ĩ trong đầu.
“Mau nằm sấp xuống!” Cao Nhiên hô to.
Đạn bắn xuyên qua thủy tinh, sạt qua tai Tưởng Tường, máu chảy đầm đìa, cậu ta gào lên thảm thiết, chỉ cần phản ứng chậm một giây thôi là đã bị bắn nổ đầu rồi.
Cao Nhiên theo bản năng chạm lên hông, sờ mãi không thấy gì, mới nhớ ra mình không mang súng, mẹ nó.