*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Phòng họp yên tĩnh tới khoảng 2, 3 phút, Phong Bắc mới nhấc điếu thuốc xuống mép kẹp giữa ngón tay, “Tiểu Triệu, cậu dẫn người đi.”

Triệu Tứ Hải ngớ ra, những người khác thì ngơ ngác nhìn nhau.

Bàn tay đang thõng xuống của Cao Nhiên siết thành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt, gân xanh trên trán nhô lên, chỉ có năm năm không liên lạc không gặp mặt thôi, chứ không phải năm mươi năm, năm trăm năm, thực sự quên sạch sẽ ư, không nhớ cậu là ai, hay là, đã coi cậu là một khối u ác tính mà gỡ xuống triệt để rồi sao?

Phong Bắc quay người bỏ đi.

Triệu Tứ Hải đi ra ngoài, nói lên mối nghi ngờ trong lòng, “Đội trưởng Phong, người mới có tư chất tốt đến vậy, là sinh viên xuất sắc nhất mấy năm nay, sao anh không tự dẫn?”

Bước chân của Phong Bắc không dừng lại, điếu thuốc vắt bên mép, khói thuốc từng vòng từng vòng quẩn quanh gương mặt, không nhìn rõ biểu cảm, “Cho cậu mang không tốt à?”

Triệu Tứ Hải gãi đầu, “Không phải không tốt, mà em sợ trong lòng thằng bé có suy tính khác, em nhìn được, nó đến vì anh, muốn đi theo anh.”

Bước chân Phong Bắc sải dài hơn, giọng cũng tăng cao lên mấy phần, ngữ khí nghiêm khắc lạnh lùng, không có lấy một chút tình người, “Đây là cục cảnh sát, không phải nhà trẻ, nếu như ỷ vào tuổi trẻ cho phép mình làm bậy, ngay cả phục tùng cơ bản cũng không được, vậy nhân lúc còn sớm cút đi!”

“Nói cũng đúng, dù có xuất sắc hơn, nếu không nghe theo chỉ đạo, vậy chỉ có làm lỡ việc thôi.”

Triệu Tứ Hải mới kịp nói có một câu thôi, Phong Bắc đã đi đến đầu kia hành lang, anh chân ngắn, chạy mới đuổi kịp, “Đội trưởng Phong, bao giờ đi viện kiểm nghiệm?”

Bước chân Phong Bắc càng nhanh hơn, “Cậu đi xem đi.”

Triệu Tứ Hải đứng lại tại chỗ, gọi với về phía bóng lưng anh, “Em đi á? Đội trưởng Phong, anh không đi sao?”

Phong Bắc đã biến mất ở chỗ ngoặt.

Triệu Tứ Hải ngoái lại, đã thấy thanh niên đứng một mình ở cửa phòng họp, vẻ mặt quá đỗi đau thương, mất mát, đôi mắt còn ửng đỏ, lúc đến gần anh mới phát hiện ra chỉ là ảo giác, vẻ mặt thanh niên nào có gì khác thường, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Cao Nhiên hời hợt, “Hôm nay đi báo tin, tối hôm qua hồi hộp quá ngủ không ngon ạ.”

“Đều vậy đấy, từ từ rồi quen.” Triệu Tứ Hải thở một hơi, may mà thanh niên không nghe thấy câu đội trưởng Phong nói, không nhỡ cáu kỉnh lên thì không dễ xử lý, “Cao… Cao Nhiên đúng không, về sau anh sẽ gọi cậu là Tiểu Cao, có biết lái xe không?”

Cao Nhiên nói, “Biết ạ.”

Không lâu sau, Cao Nhiên đỗ xe ở dưới trung tâm kiểm nghiệm, cậu và Triệu Tứ Hải cùng đi vào lấy tài liệu.

Triệu Tứ Hải vừa đi vừa nói, “Tiểu Cao, đội trưởng Phong không có thời gian, cậu theo anh đi, anh sẽ cho cậu cơ hội tham gia hỗ trợ tuyến một, cậu thể hiện tốt một chút.”

Cao Nhiên đáp rất cẩn thận, “Em nhất định sẽ học tập anh Triệu ạ.”

“Thằng nhóc này cũng thú vị ghê.” Triệu Tứ Hải cười ha hả, “Trong đầu cậu toàn là tri thức sách vở, còn anh đều là kinh nghiệm tự lần mò ra, học tập lẫn nhau.”

Cao Nhiên nhớ đến Dương Chí, tính cách của anh và Triệu Tứ Hải có điểm giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt rất lớn.

Trong lúc ở phòng họp, Cao Nhiên để ý trên điện thoại của Triệu Tứ Hải có móc treo bện bằng dây màu đỏ và xanh, chính anh tự tay bện.

Bởi Cao Nhiên nhìn thấy Triệu Tứ Hải tháo một đoạn dây ra, sau khi chỉnh lại chỗ bị lỏng thì bện lại, động tác rất thành thạo, hẳn còn một sợi nữa ở trong tay người yêu anh, tối hôm qua hẳn anh qua đêm ở nhà người yêu, sau cổ có một sợi tóc dài lộ ra ngoài.

Về mặt tình cảm Triệu Tứ Hải tương đối tích cực và chủ động, còn Dương Chí lại nhu nhược và bị động, năm năm rồi, anh và Lữ Diệp còn chưa tiến đến với nhau.

Cứ thế đã phí mất năm năm, còn muốn lãng phí thêm bao nhiêu năm ròng nữa? Năm năm, hay mười năm?

Nhân sinh vô thường, sợ nhất chính là không kịp.

Cao Nhiên vuốt mặt, cậu run tay rút ra nửa bao thuốc, nghe thấy Triệu Tứ Hải nói trong tòa nhà không được hút thuốc, liền bóp hộp thuốc đến biến dạng, “Em ra ngoài chờ anh Triệu.”

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Tứ Hải cầm tài liệu ra, thấy thanh niên ngồi trên bậc thang hút thuốc, lông mày cau lại, anh đùa, “Tiểu Cao, dáng cậu hút thuốc cũng giống đội trưởng Phong lắm đấy.”

Cao Nhiên gắp điếu thuốc, cậu cũng cười, “Thế ạ?”

Triệu Tứ Hải nói đúng vậy, “Đội trưởng Phong cai rượu bia thuốc lá rồi, sức khỏe không tốt, hôm nay đoán chừng là lên cơn nghiện không chịu nổi, nên hút vài hơi.”

Cao Nhiên run người, điếu thuốc rơi trên mặt đất, “Sức khỏe thế nào ạ?”

“Nghe nói mấy năm trước làm nhiệm vụ bị súng bắn.”

Triệu Tứ Hải nhìn phản ứng của thanh niên, cho rằng cậu sợ, sinh viên mới vừa tốt nghiệp, lòng mang chí lớn, tràn đầy nhiệt huyết, chưa từng có kinh nghiệm điều tra, dễ dàng mê man, cũng dễ nghĩ bậy bạ, anh nói nhiều thêm một câu, “Cậu đừng sợ, trong khi làm nhiệm vụ nếu phối hợp đúng chỗ, mức độ nguy hiểm sẽ giảm đi nhiều.”

Cao Nhiên nhặt lên hơn nửa điếu thuốc rơi bên chân, lau đi bụi xung quanh đầu lọc, rũ mắt nhét vào miệng hút thêm một hơi nữa, nếp nhăn giữa đôi mày lại càng sâu thêm.

Triệu Tứ Hải nhìn thấy hết động tác của thanh niên, đội trưởng Phong cũng từng làm vậy, đúng thật giống y hệt.

Cao Nhiên thuận miệng hỏi, “Cũng mấy năm rồi, vết thương do súng bắn còn chưa khỏi sao?”

Triệu Tứ Hải đùa, “Thân thể là tiền vốn cách mạng mà, đội trưởng Phong còn chưa cưới vợ đâu, cũng phải chú ý một chút.”

Cao Nhiên liếm môi, “Cũng đúng, nên chú ý thật.”

Hàng năm sinh viên mới đến đều rất để ý đến đội trưởng Phong, mong được anh dẫn, làm học sinh của anh, Triệu Tứ Hải nhìn mãi cũng quen rồi.

Cửa nam đại học A, Cao Nhiên tìm chỗ đỗ xe.

Triệu Tứ Hải nhìn nhanh niên lái vào vị trí, nửa ngày sau mới hoàn hồn, “Tiểu Cao, cậu thi bằng lái lúc nào vậy?”

Cao Nhiên nói là năm ngoái.

“Lái khá lắm.” Triệu Tứ Hải khen, “Anh thấy cậu năm nào cũng đứng nhất khoa, diễn tập dã ngoại cũng thể hiện xuất sắc, còn làm cả mô hình thi đấu gì nữa, quá vất vả rồi, cả đại học chưa từng thả lỏng bao giờ đâu nhỉ.”

Cao Nhiên nói cũng ổn, trước khi vào học cậu rất tự tin, cảm thấy mình từ nhỏ đã thích vận động, huấn luyện thân thể hẳn không có vấn đề gì, người ta không có kinh nghiệm phá án, cậu có một ít, dù sao cũng từng tham dự mấy vụ án lớn, cả người cứ lâng lâng.

Mãi đến tận khi nhập học, Cao Nhiên mới biết suy nghĩ của mình buồn cười biết bao nhiêu, mọi người xung quanh đều rất xuất sắc, còn xuất sắc hơn cậu nữa, chênh lệch giữa cậu và họ rất lớn, hoàn toàn là cắn răng liều mạng mà ra.

Người khác nỗ lực gấp đôi, Cao Nhiên phải nỗ lực gấp mười hai mươi lần, thậm chí gấp trăm lần, mới có thể vượt qua họ, mới có thể được giáo viên ở trường để ý tới, dán lên cái mác xuất sắc, trở thành người được gọi là thiên tài.

Năm cuối cấp ba, Cao Nhiên vượt qua một một biển đề thi, cuộc sống lên đại học không phải dành cho người, năm năm này cậu giành giật từng giây, để có thể sánh vai cùng người đàn ông kia.

Nhưng nhìn lại thì sao? Xa nhau năm năm gặp lại, đến một ánh nhìn còn chẳng cho cậu.

Hồn vía Cao Nhiên bị Triệu Tứ Hải gọi về, cậu xuống xe với anh, thu dọn lại tất cả cảm xúc không đúng lúc.

Đại học A là đại học trong thành phố, xung quanh cửa nam không có tòa nhà nào, ở ngoài cổng có khá nhiều xe ôm đỗ, tiện cho học sinh đến các trường xung quanh kết tình hữu nghị, đi dạo phố, hẹn hò, ăn uống.

Đường cảnh giới còn chưa được bỏ, kí hiệu vẫn còn trên nền gạch, vết máu về cơ bản đã không thấy được nữa.

Cao Nhiên đoán nơi đây không phải hiện trường đầu tiên, nữ sinh đó có thể là bị thương rồi mới bị ném ở cửa nam, “Anh Triệu, xác định kẻ tình nghi chưa ạ?”

Triệu Tứ Hải vỗ vỗ tài liệu trên tay.

Cao Nhiên không hỏi nữa, lát nữa sẽ biết.

Triệu Tứ Hải hỏi Cao Nhiên có muốn vào xe ngồi không, “Ngoài này nắng lắm, trong xe đỡ hơn nhiều.”

Cao Nhiên lắc đầu.

Triệu Tứ Hải vỗ vỗ vai cậu, “Đội trưởng Phong không dẫn cậu, nhất định là có cái lý của anh ấy, cậu đừng nhụt chí, cứ làm tốt đi, chưa biết chừng ảnh đổi ý đấy.”

Cao Nhiên cười không nói, đôi mắt lại không gợn lấy một nét cười.

Đúng là có lý thật, có từ năm năm trước rồi, nói tới nói lui, tóm lại là để tốt cho cậu, giờ cũng phải bị “mất trí nhớ” luôn.

Chẳng bao lâu sau, Phong Bắc dẫn người tới, không hề liếc mắt nhìn Cao Nhiên lấy một cái, đến thẳng văn phòng hiệu trưởng.

Cao Nhiên đi ở cuối cùng, tầm mắt lướt đến tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông đang dẫn đầu cả đội kia, vết thương ở đâu nhỉ? Vết sẹo có sâu không? Cậu có đầy cả một bụng câu hỏi muốn hỏi, chừng nào mới cho cậu cơ hội đây?

Nếu cứ không chịu cho, Cao Nhiên chỉ đành chủ động cướp lấy thôi.

Cửa phòng giáo vụ vừa mở ra đã bị đóng lại, căn phòng chật chội hẳn, hiệu trưởng Vương niềm nở đón tiếp, “Mời đội trưởng Phong ngồi.”

Phong Bắc nói, “Tôi không ngồi đâu.”

Hiệu trưởng Vương bưng tách trà ngon đến trước mặt Phong Bắc, “Đội trưởng Phong, là thế này, đang giờ chính khóa, học ở giảng đường, đông học sinh lắm, đang học trong lớp mà bị gọi đi sẽ khiến cho lớp đồn đãi, nên đành đợi tan học rồi gọi thôi, còn năm phút nữa thôi là tan học rồi.”

Mặt ông tỏ ra rất chi bất đắc dĩ, “Nay không bằng xưa, vào thời đại internet rồi, ai mà chẳng có trong tay một chiếc di động, có học sinh nhà có điều kiện còn mang hẳn notebook lên lớp, nếu chuyện này truyền ra, không dễ khống chế đâu.”

Phong Bắc cười khẩy.

Hiệu trưởng Vương không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, vẫn là Triệu Tứ Hải ra giảng hòa.

Cao Nhiên lặng lẽ đánh giá bờ vai người đàn ông vẫn dài rộng như trong trí nhớ, thân hình cũng cao lớn như trong trí nhớ, vẫn là mái đầu đinh, gọn gàng mà hăng hái, cậu gần như đã tưởng người đàn ông bước ra từ trong trí nhớ của cậu, tìm kĩ mới thấy điểm khác biệt.

Bên cổ trái người đàn ông có một vết sẹo, một đầu kéo đến tai, đầu kia vùi vào trong cổ áo, đường nét cằm dưới của anh so với năm năm trước càng thêm kiên cường, càng thêm tang thương, sống không tốt.

Một nhúm tóc bạc xuất hiện trong tầm mắt Cao Nhiên, đôi ngươi cậu co rụt lại, không thể tin nổi trợn to mắt, luôn mãi xác nhận trên thái dương người đàn ông sinh ra một ít tóc bạc thật, mới khó chịu nhắm mắt lại.

Cao Nhiên giơ tay bóp trán, cậu dùng rất nhiều sức, không cảm thấy đau, dường như chỉ có như vậy mới có thể kiềm hãm trái tim nóng nảy của cậu.

Tiếng gõ cửa vang lên, chủ nhiệm dẫn theo một nam sinh tiến vào.

Nam sinh có vóc dáng cao, phải hơn 1 mét 85, mặc áo phông với quần đùi, để kiểu tóc bờm sư tử đang mốt, tóc mái dài, sắp che hết cả mắt.

Hiệu trưởng Vương đứng dậy vòng qua bàn đi tới trước mặt nam sinh, “Em là Hách Viễn à?”

Nam sinh gật đầu, “Vâng ạ.”

Cao Nhiên quan sát nam sinh, lúc cậu trả lời câu hỏi có hai động tác nhỏ, một là ánh mắt lảng tránh, hai là ngón tay cái chà xát ngón trỏ, đều là biểu hiện của bất an.

Phong Bắc không tỏ thái độ.

Triệu Tứ Hải nhìn Phong Bắc vài lần, không xác định được anh đang nghĩ gì, bèn không lên tiếng.

Cao Nhiên quan sát nam sinh từ đầu đến chân, cậu rũ mi, chỉnh lý lại tất cả chi tiết trong đầu.

Phong Bắc đưa mắt ra hiệu, Triệu Tứ Hải tiến lên, “Cậu học sinh này, cậu bị tình nghi có liên quan đến vụ án mưu sát, mời cậu về cục với chúng tôi một chuyến.”

Hách Viễn lập tức hoảng hốt, lùi về sau đụng vào cửa, nói năng lộn xộn, “Án mưu sát gì, không phải cháu, các chú bắt nhầm người rồi, không liên quan gì tới cháu, cháu không giết Phương Diễm!”

Triệu Tứ Hải tiến lên bắt lấy Hách Viễn, còn chưa tới gần, cậu ta đã đá nát lọ hoa bên cạnh, đất văng tung tóe khắp nơi.

Cao Nhiên thấy Hách Viễn định mở cửa chạy đi, lập tức sải bước trói người lại, động tác nhanh mà vững, theo bản năng cậu nhìn người đàn ông, tựa như một đứa nhỏ đang muốn được thưởng.

Phong Bắc không nhìn bên đó, xoay mặt về phía hiệu trưởng Vương, “Người tôi sẽ mang về thẩm vấn, có chuyện gì sẽ báo cho quý trường sau.”

“Vất vả rồi.” Hiệu trưởng Vương nịnh nọt nói, “Đội trưởng Phong đi thong thả.”

Hách Viễn bị áp giải vào xe cảnh sát.

Phong Bắc đứng ở bên cửa xe, không quay đầu lại, “Tiểu Triệu, cậu qua bên ký túc xá kia một chuyến đi.”

Triệu Tứ Hải nói được, anh nhìn về phía Cao Nhiên, “Thế cậu đi cùng anh thôi.”

Cao Nhiên nhìn người đàn ông, nói giọng nhỏ đến mức chỉ anh nghe được, “Em muốn về cục.”

Phong Bắc mở cửa khom người lên xe, lập tức đóng cửa lại bảo cấp dưới lái xe rời đi, không chút nào chậm trễ.

Cao Nhiên mím chặt môi, lửa giận bừng bừng trong đôi mắt, muốn làm người xa lạ với cậu ư? Trừ khi cậu chết, không thì cả đời này cũng đừng hòng.

Từ khi đưa ra quyết định từ năm năm trước, Cao Nhiên đã chặn hết đường lui của mình rồi, chỉ có một con đường tiến về phía trước, đi cũng được mà bò cũng được, đều không thể lui, cậu không muốn hối hận, mà cũng sẽ không hối hận.

Người sống một đời, nhất định phải dũng cảm một lần, lần đó Cao Nhiên đã trao cho Phong Bắc mất rồi.

Triệu Tứ Hải bị khói ô tô làm sặc, anh ho khan mấy tiếng, “Trước hết đi ký túc xá tìm quản lý lấy khẩu cung hẵng, rồi lại vào ký túc xá xem có manh mối gì không.”

Cao Nhiên thu lại cảm xúc, “Không phải đã lấy được chứng cứ trực tiếp rồi sao?”

Triệu Tứ Hải nói là lấy được rồi, nhưng việc cần làm vẫn phải làm, “Vừa nãy cậu nói gì thế?”

Cao Nhiên nói không có gì.

Ký túc xá 16 có tổng cộng bảy tầng, không có thang máy, trời hè nóng nực, ai leo lên bảy tầng cũng muốn vắt ra nước.

Trên hành lang không gặp nam sinh nào qua lại cả, không có tiết thì làm ổ trong ký túc, không chơi game thì cũng là lên mạng chat QQ, vặn volume lên to nhất, ồn muốn chết, chẳng ai để tâm đến đoàn người Cao Nhiên.

Cao Nhiên không biết Hách Liên ở chỗ nào trong ký túc, cậu thấy mấy người Triệu Tứ Hải dừng lại, ngẩng đầu nhìn biển số phía trên cửa, 705, sao trông quen quen nhỉ?

Kho ký ức nhanh chóng vận chuyển, mí mắt Cao Nhiên bỗng giật một cái, hồi trước cậu bảo Cao Hưng chụp ảnh ở cửa phòng ký túc, hình như chính là 705, chắc không phải cùng một phòng đâu nhỉ? Ký túc xá trường thường na ná nhau, trong ngoài cũng khá giống.

“Anh Triệu, đây là ký túc xá khoa nào thế ạ?”

Triệu Tứ Hải nói, “Tài chính và kinh tế.”

Cao Nhiên, “…” Đúng thật à.

Quản lý ký túc lấy chìa khóa mở cửa, một mùi đặc trưng của ký túc xá nam phả vào mặt, ấy chính là thối, tình hình trong nhà vệ sinh thế nào thì tình hình trong ký túc xá nam cũng thế nấy, quần áo giày dép bẩn vứt lung tung khắp nơi, túi rác đầy, hộp cơm dùng một lần bị nhét dúi vào trong, đã bị ép đến biến dạng, nước vung vãi trên đất, vài con côn trùng đen đen đang uyển chuyển nhảy múa.

Hôm qua Triệu Tứ Hải đã đến rồi, biết giường nào là của Hách Viễn, anh bảo nhân viên kỹ thuật kiểm nghiệm lần nữa.

Cao Nhiên nhìn quanh một vòng, giường bên trong chỉ có ván giường, không có ga đệm, trên đó để mấy đồ linh tinh, hẳn là của Cao Hưng, cậu chàng không trọ ở trường, ngày thứ hai nhận được thư trúng tuyển đại học đã mua một căn nhà ở gần trường rồi.

Với cái bộ dáng nghiện sạch sẽ của cậu chàng, nếu trọ ở trường, đều là đày đọa cậu chàng lẫn bạn cùng phòng mất thôi.

Triệu Tứ Hải lấy khẩu cung của nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật đang thu thập kiểm tra đồ dùng hàng ngày của Hách Viễn, xem liệu có giá trị làm chứng cứ gì không, Cao Nhiên không có chỗ mó tay, bèn vào nhà vệ sinh gọi cho Cao Hưng, “Em đang ở đâu thế?”

Cao Hưng nói, “Lớp học.”

Cao Nhiên nghe tiếng động cơ xe, coi như cậu chàng đang nói mớ, “Anh đang trong nhà vệ sinh ở tầng bảy ký túc xá của em, qua đây, ngay.”

Cao Hưng gắt gỏng, “Không đi.”

Cao Nhiên không nói nhiều, thẳng tay cúp máy luôn, cậu đi vệ sinh xong rửa cái tay, người đã tới.

Ngực Cao Hưng hơi phập phồng, chạy một mạch đến, giọng điệu cáu gắt, mắt tóe lửa, “Một tầng có ba nhà vệ sinh cơ, anh không biết đường nói cho rõ à?”

Cao Nhiên hỏi ngược lại, “Khuya hôm trước em ở trong điện thoại nói là mời cả lớp đi hát karaoke, Hách Viễn có đi không?”

“Hách Viễn?” Cao Hưng nhướn mày, “Ai thế?”

Cao Nhiên nói, “Bạn cùng phòng của em đấy.”

Cao Hưng mở vòi nước rửa mồ hôi trên mặt, vừa lấy giấy lau mặt lau tay vừa nói, “Không có ấn tượng.”

Advertisement / Quảng cáo


Cao Nhiên đóng vòi nước lại hộ cậu chàng, “Quán karaoke nào chắc còn nhớ chứ?”

Cao Hưng ném giấy vào thùng rác, “Sao phải nói cho anh biết? Cho tôi cái lý do đi.”

Cao Nhiên nói chuyện của Hách Viễn, “Cậu ta bị tình nghi sát hại đàn chị năm ba, chính là nữ sinh khoa kiến trúc được phát hiện ở cửa nam sáng sớm hôm qua, nhưng trực giác của anh bảo anh, hung thủ là một người khác.”

Cao Hưng nhướn mày, “Anh kêu tôi tới đây, chỉ vì chuyện này thôi hả?”

Cao Nhiên nói, “Mạng người quan trọng.”

Cao Hưng đáp lại bốn chữ, “Liên quan gì tôi.”

Cao Nhiên ôm lấy vai Cao Hưng từ đằng sau, cậu cao lên nhiều rồi, không như mấy năm trước nhảy lên nằm sấp trên lưng nữa, mà dồn hết trọng lượng của cơ thể đè lên, đối phó với đứa nhỏ mắc chứng nghiện sạch, biện pháp này trăm trận trăm thắng.

Lông tơ khắp người Cao Hưng dựng hết cả lên, “Thiên Hồng!”

Cơ thể phía sau lưng rời đi, mặt Cao Hưng tái mét, “Con mẹ nó anh có mỗi một chiêu này.”

Cao Nhiên cười đầy đắc ý, “Một chiêu là đủ rồi.”

Cao Hưng nói, “Chiều tối tôi không có tiết tự học, cũng không hẹn hò, chúng ta đi phố ăn vặt phía đông đi, có quán lẩu mới mở, ăn lẩu uyên ương, cay hay không cay đều ăn được hết.”

Cao Nhiên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Cao Hưng lạnh lùng nhìn thanh niên, “Coi như tôi chưa nói gì.”

Cao Nhiên chả buồn ngước mắt, “Ăn lẩu đúng không, anh nghe thấy rồi, nhưng anh không muốn đi, anh bị táo bón, sáng sớm nay ngồi một lúc lâu, chân tê rần vẫn không có gì.”

Cao Hưng chậc một tiếng ghét bỏ, “Anh đừng có bựa như vậy có được không?”

Cao Nhiên đút tay vào túi đi ra ngoài, “Không nói táo bón, thế nói gì giờ, rặn không ra à? Chả phải vẫn là cùng một ý sao.”

Mặt Cao Hưng đầy chê bai, “May mà anh là con trai, nếu anh mà là con gái, chả ai rước.”

Cao Nhiên bật cười, “Anh có ai rước hay không kệ anh, có ăn gạo nhà mày đâu mà lo.”

“Tết năm ngoái, bác gái nhắc đến con trai đồng nghiệp của bác, nói người ta nhỏ hơn anh một tuổi mà đã làm bố rồi.” Cao Hưng nhìn cậu một cái đầy thương hại, “Chờ đó mà xem, mới chỉ là bắt đầu thôi, chừng nào anh còn chưa dẫn người về, ngày lễ ngày tết nào bác cũng sẽ nói, đến tận khi bế cháu rồi mới thôi.”

Độ cong bên mép Cao Nhiên biến mất tăm.

Triệu Tứ Hải bận rộn xong không thấy Cao Nhiên đâu, đang định hỏi đồng nghiệp đã thấy cậu tiến về phía này, tâm trạng hình như không tốt cho lắm.

Cao Nhiên cùng những người khác về cục, Hách Viễn vẫn đang bị thẩm vấn.

“Anh Triệu, đội trưởng Phong ở trong đó ạ?”

Triệu Tứ Hải không đồng tình cho lắm, nếu để anh dẫn, thì chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tìm đội trưởng Phong lại thành ra không hay, “Có chuyện gì cậu cứ nói với anh.”

Cao Nhiên nói, “Liệu hung thủ có thể không phải là Hách Viễn không?”

“Không phải?” Triệu Tứ Hải nói, “Mẩu da trong móng tay thi thể sáng nay đã có kết quả, ghi chép DNA cũng tìm được, sau khi đối chiếu, Hách Viễn chính là hung thủ.”

Cao Nhiên còn muốn nói gì đó, Triệu Tứ Hải đã ngắt lời, “Tiểu Cao, cậu vừa tốt nghiệp, lại là sinh viên xuất sắc, anh hiểu cậu không muốn bị người ta đánh giá thấp, nóng lòng muốn thể hiện, nhưng trước mắt, vụ án này đã có thể khép lại được rồi.”

“Động cơ gây án đâu?” Cao Nhiên nói, “Anh Triệu, em cảm thấy Hách Viễn có lẽ chỉ là có tình nghi, mẩu da trong móng tay thi thể chỉ chứng minh cậu ta có tiếp xúc với nạn nhân, không có nghĩa cậu ta là hung thủ giết người.”

“Em cảm thấy? Giáo viên của cậu không nói cho cậu, trong quá trình trinh sát hình sự, không thể tùy tiện nói ba chữ đấy sao?”

Giọng Triệu Tứ Hải rất đanh thép, “Căn cứ của cậu là gì? Đừng nói với anh là không có, chỉ có trực giác thôi đấy nhé.”

Cao Nhiên trầm mặc, cậu đúng là chỉ dựa vào trực giác, “Có thể tìm được manh mối.”

Triệu Tứ Hải hơi mất kiên nhẫn, trong mắt anh, thanh niên này quá lỗ mãng, còn rất tự kiêu, “Những manh mối đang có đều chỉ ra hung thủ cho chúng ta rồi, còn muốn tìm gì nữa?”

Cao Nhiên hơi khom người, giọng điệu thành khẩn, “Anh Triệu, em muốn nói chuyện với đội trưởng Phong, làm phiền anh rồi.”

Triệu Tứ Hải săm soi, “Chẳng lẽ vì Hách Viễn là bạn học của em họ cậu, nên tâm thái của cậu chưa đủ đoan chính?”

Cao Nhiên ngạc nhiên mất vài giây, “Chuyện không liên quan ạ.”

Cửa phòng thẩm vấn được mở ra từ bên trong, Cao Nhiên nghe tiếng thì nghiêng đầu, đối mặt với người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên sau năm năm trời.

Phong Bắc đưa mắt về phía Triệu Tứ Hải, ra lệnh, “Mở rộng phạm vi điều tra, nếu như tất cả hàng quán ở con đường đối diện cửa nam đều không có manh mối, thì điều tra học viện khoa học kĩ thuật phía tây, đại học tài chính.”

Triệu Tứ Hải không hiểu ra sao, người mới mà phạm sai lần còn thông cảm được, sao đội trưởng Phong cũng hồ đồ rồi, “Đội trưởng Phong, đã lấy được chứng cứ trực tiếp rồi, giờ chúng ta lại phải điều tra nữa, không phải là làm điều thừa sao?”

“Có phải làm điều thừa hay không, chờ tra ra mới biết.” Phong Bắc trầm giọng nói, “Thằng nhóc trong kia cung cấp chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.”

Vẻ mặt của Triệu Tứ Hải và Cao Nhiên khác nhau, người trước là đúng thật à, còn tưởng là người mới đoán lung tung, hóa ra là như vậy thật, người sau thì buồn phiền trong lòng, uổng công vui vẻ một hồi.

“Chứng cứ ngoại phạm là gì? Hôm qua lúc hỏi sao lại không nói?”

“Sợ bị nghi ngờ.” Phong Bắc nói, “Hách Viễn là đồng hương với nạn nhân, quen nhau trong trường, yêu nhau nửa năm, buổi tối trước khi xảy ra chuyện, hai người đi khách sạn thuê phòng, cậu ta là lần đầu tiên, không vào được.”

Triệu Tứ Hải bật cười, “Không vào được á? Thời đại này còn có người không vào được à? Đây không phải là bản năng sao?”

Phong Bắc lừ mắt nhìn, “Buồn cười à?”

“Không buồn cười ạ?” Triệu Tứ Hải cười đến run hết cả người, “Tiểu Cao cậu nói xem có buồn cười không?”

Cao Nhiên nói, “Không có gì buồn cười hết ạ.”

Triệu Tứ Hải, “…”

Phong Bắc tiếp tục, “Theo Hách Viễn nói, nạn nhân không muốn làm, cậu ta muốn, ngoài ra cậu ta uống không ít rượu, mạnh tay với nạn nhân, hai người xảy ra tranh chấp, nạn nhân đề nghị chia tay rồi rời khỏi khách sạn, cậu ta không đuổi theo, một mình ở trong đó cả một tối, sáng hôm sau mới về trường, lúc trước che giấu chuyện này, ngoại trừ sợ bị coi là kẻ tình nghi, còn tự trách mình nữa.”

“Nếu tình huống Hách Viễn nói là thật, nạn nhân rời khỏi khách sạn chưa được một tiếng đã bị hại, cậu ta mà đuổi theo, có khả năng đã không xảy ra chuyện.”

Triệu Tứ Hải hỏi, “Đội trưởng Phong, vậy mẩu da trong móng tay nạn nhân là thế nào?”

Phong Bắc nói, “Hách Viễn tiết lộ nạn nhân thích cấu cắn người, mỗi lần cãi nhau đều cấu cắn cậu ta, đã kiểm tra vết thương, tổng cộng có ba chỗ, đều là vết thương mới, hai chỗ trên lưng, một chỗ má ngoài cánh tay phải, cả hai cánh tay đều có không ít dấu răng, nông sâu đều có cả.”

Triệu Tứ Hải chà chà, “Tình nhân nhỏ biết chơi thật.”

Phong Bắc xoa trán, “Cậu dẫn người đến khách sạn Tình Duyên ở đường Tĩnh Tây xác định xem.”

“Đường Tĩnh Tây? Đi xa thế cơ á? Đối diện cửa nam không phải có khách sạn sao? Giờ trẻ con cũng làm được mà.” Triệu Tứ Hải tiếp lời, anh đùa, “Nếu Hách Viễn không nói dối, vậy trực giác của Tiểu Cao cũng chuẩn thật đấy.”

“Trực giác của em lúc nào cũng chuẩn ạ.” Khóe mắt Cao Nhiên lướt qua gương mặt người đàn ông, “Em hỏi em họ em, buổi tối trước khi xảy ra chuyện, nó mời cả lớp đi hát karaoke, không để ý Hách Viễn có ở đó không, có thể đến Thiên Hồng xem camera, hoặc hỏi những bạn khác.”

“Trước hết là đi hát karaoke với bạn, sau đó đi hẹn đàn chị, chắc là thứ tự này rồi.”

Triệu Tứ Hải tiếp lời, “Trường học ở ngoại thành, vừa tốt vừa bất tiện, tốt là không khó bố trí điều tra như nội thành, bất tiện là không phồn hoa như nội thành, ít camera, hung thủ mà không phải Hách Viễn, thì còn mất thời gian nữa.”

Phiền toái nhất chính là từng đổ mưa, dấu vết ở hiện trường đều không còn.

Cao Nhiên thấy Triệu Tứ Hải muốn vào phòng thẩm vấn, cậu mở miệng hỏi, “Anh Triệu, em vào được không ạ?”

Triệu Tứ Hải nói, “Được chứ, vào với anh.”

Anh nhìn người đang đứng yên bất động ngay trước cửa, “Đội trưởng Phong, anh nhích ra chút.”

Phong Bắc dời bước.

Cao Nhiên nhìn người đàn ông đi lướt qua mình, chóp mũi vương mùi vị quen thuộc, một cảm xúc tên là khát vọng ngay vào khoảnh khắc đó điên cuồng sinh sôi trong lòng, cậu không tự chủ được vươn tay ra chạm vào, lại cứng rắn rụt tay về, không làm ra hành động nào kì quái trước mặt người ngoài.

Nửa tiếng sau kết thúc hỏi cung, Hách Viễn được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, camera ở khách sạn Tình Duyên đã được xem qua, vụ án xuất hiện bước ngoặt, lực lượng cảnh sát phải sưu tầm manh mối một lần nữa.

Cao Nhiên chỉnh lý khẩu cung trên bàn xong giao cho Triệu Tứ Hải, cậu lấy điện thoại ra mở một tấm ảnh, “Anh Triệu, đây là em năm năm trước này, có khác nhiều so với bây giờ không?”

Triệu Tứ Hải lại gần xen, “Năm năm trước trông cậu non thật đấy.”

Cao Nhiên hỏi lại, “Có khác nhiều không ạ?”

Triệu Tứ Hải nhìn cậu rồi lại nhìn bức ảnh, “Nhiều lắm, trông cậu bây giờ cứng cáp hơn rồi.”

Cao Nhiên nói, “Người quen năm năm không gặp, liệu có nhận ra được không?”

Triệu Tứ Hải nói, “Cậu vẫn là cậu, chứ có phải đổi cái mặt khác đâu, hơn nữa, chỉ năm năm thôi mà, người quen sao mà không nhận ra được, trừ khi là không muốn nhận ra.”

Câu này không thể nghi ngờ gì chính là một thanh đao, đâm thẳng vào ngực Cao Nhiên, cậu không muốn đợi thêm nữa, thời gian năm năm đã đủ dài lâu rồi, mài mòn hết tất thảy kiên nhẫn và sầu lo của cậu, chỉ còn sót lại sự kiên định mà thôi.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Phong Bắc mới vừa châm một điếu thuốc, anh đang định bảo vào đi, thấy bóng người mơ hồ trước cửa lại nuốt câu đó xuống.

Cao Nhiên gõ mạnh hơn.

Có người đi ngang qua, “Tiểu Cao, tìm đội trưởng Phong à.”

Cao Nhiên cười đáp lại, cậu nghiêm túc nói, “Đội trưởng Phong, em có chuyện muốn báo cáo ạ.”

Dứt lời, Cao Nhiên phát hiện cửa không khóa, vặn một cái là mở ra, im lặng một lát, cậu đi vào, vừa hé miệng đã ngửi thấy mùi thuốc lá, “Đội trưởng Phong, em có chuyện…”

Phong Bắc ngắt lời, “Nói.”

Cao Nhiên trở tay đóng cửa, khóa lại, “Anh không nhớ em sao?”

Phong Bắc hơi nhướn mày, tỏ vẻ nghi hoặc.

Thái dương Cao Nhiên nổi đầy gân xanh, cậu sải bước lại gần, hai tay chống trên bàn làm việc, “Số 16 ngõ Tiền Đồng, nhà em ở sát vách nhà anh.”

Phong Bắc nhả ra một vòng khói, “Ồ là cậu đấy à, tôi còn đang bảo sao tên cậu nghe quen quen.”

Anh làm ra vẻ bậc trưởng bối đánh giá từ trên xuống, giọng điệu thoải mái, vương chút ý cười, “Năm năm không gặp, lớn rồi, tôi đúng thật không nhận ra được.”

Cao Nhiên quắc mắt nhìn người đàn ông, “Anh đừng nói chuyện với em như vậy được không? Chỉ là năm năm mà thôi.”

Phong Bắc nhếch môi, “Một năm còn có thể cảnh còn người mất, huống chi là năm năm.”

Mặt Cao Nhiên tái nhợt đi, có ý gì? Anh thay đổi rồi sao?

Câu này lăn qua lộn lại trong lòng Cao Nhiên, không dám hỏi ra, sợ nghe thấy câu trả lời mà cậu không muốn nghe, cậu sẽ không chịu nổi mất.

Không thể ở bên nhau nào đã phải nỗi đau thương nhất, đau thương nhất là khi một người vẫn còn kiên trì yêu, người kia đã từ bỏ mất rồi.

Giọng Cao Nhiên khàn khàn, “Năm năm trước anh để lại mô hình Gundam, một khoản tiền, còn cả thuốc ngủ, em vẫn luôn mang mô hình Gundam bên người, tiền em đem đi mổ mắt, thuốc em vừa uống viên cuối cùng vào tối hôm qua.”

Phong Bắc nhướn mắt, “Cậu còn chưa hết mất ngủ cơ à? Thế cậu không nên thi trường cảnh sát, không thích hợp làm cảnh sát đâu.”

Cao Nhiên thở gấp, đôi mắt đỏ ngầu, cậu gằn từng chữ, “Là anh nói em trời sinh ăn bát cơm ngành này, là anh muốn em làm phụ tá đắc lực của anh là anh nói muốn em làm người của anh.”

Em coi anh thành giấc mộng của em, luôn luôn truy tìm bước chân anh, cậu đau đớn bổ sung trong lòng.

Trên bàn Phong Bắc không có gạt tàn, anh cũng không đứng lên, gẩy tàn khói ngay trên đất, “Đấy là trêu cậu thôi, hồi cậu bé chơi vui phết.”

Advertisement / Quảng cáo


Tim Cao Nhiên nhói đau, cậu cười lạnh, “Trêu em? Chơi vui?”

“Hồi đó cậu còn rất nhỏ, tôi nhớ cậu cũng chỉ cao đến ngực tôi, gan lại nhỏ xíu, sợ ma.”

Phong Bắc híp mắt hồi ức, dường như năm năm quả thật là một khoảng thời gian quá lâu, lâu đến nỗi anh phải tốn công tốn sức lắm mới nhớ ra được một chút chuyện, “Tôi thấy cậu đáng yêu, tính lại lanh lợi, cảm thấy có đứa em trai như cậu cũng không tồi, cậu lại có thiên phú trong lĩnh vực phá án, tôi bèn cho cậu cơ hội, là xem cậu có thể trưởng thành đến mức nào, cậu gọi tôi một tiếng anh trai, lẽ ra tôi nên chăm sóc cậu, nhưng đó đều là chuyện của năm năm trước rồi, không cần phải nhớ đâu.”

Cao Nhiên nhắm mắt lại, năm đó chính cậu nói với người đàn ông, cậu muốn một người anh trai, còn nói nếu anh là anh ruột cậu thì tốt rồi, giờ ngẫm lại quả đúng là mỉa mai.

“Vậy tại sao anh hôn em?”

Mặt Phong Bắc mờ mịt, “Có đâu.”

Mắt Cao Nhiên bị vẻ mặt người đàn ông đâm cho đau điếng, cậu cười nhắc, “Trong phòng làm việc của anh, anh lấy tay che mắt em lại hôn em.” Đó là nụ hôn đầu của em.

Trong năm năm qua, Cao Nhiên nhớ lại từng chút từng chút một của nửa năm ấy, mới hiểu được sự kiện kia, cậu trách mình lúc đó phản ứng quá chậm chạp, lại vừa cảm thấy vui vẻ, không phải người khác là tốt rồi.

Phong Bắc dập điếu thuốc ném lên trên sàn, lấy đế giày di lên, “Không có chuyện đó.”

Cao Nhiên cúi người, “Vậy anh nhìn vào mắt em.”

Đôi mắt Phong Bắc nhìn qua, tựa như đang xem một đàn em không tỉnh táo nói năng linh tinh.

Cao Nhiên nhìn người đàn ông đăm đăm, phát hiện trong đó không có cảm xúc quen thuộc, tất cả đều đã trở nên xa lạ quá đỗi.

Trong nháy mắt đó, nỗi khủng hoảng tột độ vây lấy Cao Nhiên, nửa người trên của cậu đè lên bàn, cách bàn nắm lấy cổ áo người đàn ông.

“Mối tình của Chu Đồng và Thường Ý khiến anh lùi bước, mong mà không có được là nuối tiếc, có được mà lại mất đi là tột cùng bi thương, anh sợ sẽ có ngày anh biến thành Thường Ý, anh sợ tổn thương em, anh không muốn em đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ, cuối cùng nhà tan cửa nát.”

“Nhưng em không phải Chu Đồng, anh cũng không phải Thường Ý, chúng ta có quỹ tích cuộc đời của chúng ta, năm năm sau cũng không giống năm năm trước, thời đại luôn luôn thay đổi, nhận thức của mọi người cũng thay đổi, chỉ cần chúng ta kiên trì không bỏ cuộc, nhất định sẽ có kết cục khác.”

Phong Bắc dùng sức hất đôi tay trên cổ áo đi, anh đập bàn, vẻ mặt dữ tợn, “Nói nhảm nhí gì đó? Đi ra ngoài!”

Cao Nhiên cúi đầu, nửa mặt khuất trong bóng tối, “Em mất năm năm mới đến được trước mặt anh, sao anh không nhìn em của năm năm sau chứ?”

Anh có thể chấp nhận em yếu đuối của năm năm trước, tại sao không thể chấp nhận em dũng cảm của lúc này?

Cao Nhiên mấp máy môi, muốn gọi ra cái tên đã từng vô số lần thầm thì trong lồng ngực.

“Nghe đây, tôi không biết năm năm nay cậu gặp chuyện gì, lại có những suy nghĩ vớ vẩn kia ở đâu ra.” Mặt Phong Bắc không hề có cảm xúc, “Nhưng nếu cậu không thể điều chỉnh tốt tâm thái của mình, tôi sẽ nói rõ với cục trưởng Lưu để cậu rời khỏi cục thành phố.”

Cao Nhiên ngẩng phắt đầu, “Rời khỏi cục thành phố?”

Khói thuốc trước mặt Phong Bắc đã hoàn toàn tản đi, anh nhìn thấy rõ đôi mắt thanh niên, “Đây là cục cảnh sát, chỉ có cấp trên cấp dưới, chuyện cần nói là công việc, chứ không phải ảo tưởng.”

Cao Nhiên lẩm bẩm, “Ảo tưởng?”

Cậu rút từ trong túi ra một lọ thuốc rỗng tuếch, ném mạnh lên trên bàn, lọ thuốc nẩy lên mấy lần lăn tới ngực Phong Bắc.

“Mấy năm nay anh sống không dễ chịu, em thì tốt chắc? Nếu muốn tốt cho em, sao không tàn nhẫn hơn nữa đi, để lại đồ cho em làm gì? Cuộc đời của em liên quan quái gì đến anh? Còn cả mấy sợi tóc bạc của anh nữa, sao không đi nhuộm đen đi? Cho ai xem đấy? Con mẹ nó anh không có lòng tốt, cố ý khiến em khó chịu mà!”

Phong Bắc khép mi, tay siết chặt lọ thuốc, khớp xương trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

Cao Nhiên đi tới cửa, cậu quay đầu, nhìn người đàn ông ngồi chìm vào ghế, không nhúc nhích, vừa cô độc vừa đáng thương, tựa như một con sói già không nhà để về, sống đờ đẫn hết ngày này qua tháng nọ.

Bên tai Phong Bắc truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, anh giương mắt, bóng tối phủ lên, hơi thở giận dữ ùa vào trong mũi, tất cả mọi thứ chôn sâu tận đáy lòng cuồn cuộn trào dâng.

Có đến vài giây, trong đầu Phong Bắc lóe lên một gương mặt vẫn còn nét ngây ngô đậm tính trẻ con, nụ cười xán lạn, anh hoàn hồn nhìn lại, trước mắt là một gương mặt vừa mới khóc xong, ngũ quan nảy nở, mặt mũi anh tuấn.

Hai gương mặt chậm rãi trùng lên nhau, thời gian năm năm nhanh chóng rút lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Đôi môi Cao Nhiên trúc trắc dán lên môi người đàn ông, cậu gọi anh Tiểu Bắc, em rất nhớ anh, còn anh thì sao? Có nhớ em không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play