Nạn nhân Trần Lỵ, 21 tuổi, công nhân trong xưởng may, thời gian tử vong từ 10 giờ 30 đến 0 giờ, nguyên nhân cái chết giống những người trước đó, động mạch cổ bị cắt, mất quá nhiều máu mà chết.

Con ngõ rất chật, đường gạch nhỏ hẹp, các nhà san sát nhau, từ cửa sổ nhà trước có thể nhìn được ban công và sân của nhà sau.

Cha mẹ nạn nhân đều không còn trên đời nữa, cô sống một mình.

Người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân là bà chủ nhà đằng trước, theo cô nói, sáng sớm kéo màn cửa sổ ra nhìn thấy thi thể nằm trên sân nhà đằng sau.

Ông chủ nhà bị tiếng thét chói tai của bà chủ nhà đánh thức, nhìn thấy thi thể liền lảo đảo chạy xuống gọi điện thoại báo cảnh sát.

Thi thể nằm nghiêng, đầu hướng về tòa nhà cao nhất huyện —— khách sạn Thiên Nguyên.

Vụ án thứ tư.

Ba vụ đầu tiên lần lượt là năm 95, 97, 2000, cách nhau mấy năm, lần này chỉ cách nhau hơn một tuần.

Trần Lỵ là nạn nhân cuối cùng, hay chỉ là người thứ tư?

Không khí phòng họp nặng nề.

Tối hôm qua có tổng cộng năm cảnh sát tuần tra ở khu vực đó, bao gồm cả Dương Chí.

Dương Chí là người đầu tiên báo cáo tình hình, “Khoảng tầm 10 giờ 15, lúc em tuần tra gặp Trần Lỵ và bạn trai cô, đưa cô một đoạn, nghe cô ấy nói không cần đưa nữa, nên em đi đường khác.”

Anh gãi đầu sồn sột, đau hết cả da đầu, mặt đầy vẻ tự trách, “Đều tại em, nếu lúc đó em không đi, đưa người ta về tận nhà thì tốt rồi.”

“Đưa đến nhà e cũng không có tác dụng gì.”

Viên cảnh sát ngồi cuối cùng bên trái lên tiếng, anh ta cũng là một trong số năm người đó.

Dương Chí ngẩng phắt đầu lên, “Sao mà không có tác dụng, hung thủ theo nạn nhân cả một…”

Sực nghĩ ra điều chi, anh im bặt, rùng mình một cái, “Ý anh là, hung thủ không đi theo nạn nhân, mà lẻn vào nhà cô ấy, đợi cô ấy về đến nhà thì ra tay ư?”

Người cảnh sát hình sự kia xoa mặt, thở dài một tiếng, “Người cuối cùng gặp nạn nhân không phải là Đầu To, mà là tôi.”

Dưới cái nhìn chăm chú của những người khác, anh kể lại chuyện tối hôm qua một cách rõ ràng.

Tối hôm qua khi anh ra khỏi ngõ, nghe thấy có tiếng cộc cộc vọng lại từ cách đó không xa, biết là một cô gái đi giày cao gót.

Gần đấy không có đèn đường, án giết người liên hoàn vẫn chưa phá, một người con gái một thân một mình đi đêm không an toàn chút nào.

Viên cảnh sát đó đổi hướng đi về phía âm thanh, chậm rãi đi theo sau cô gái ấy, thấy cô ấy rẽ phải vào ngõ, sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa.

Cô gái đã an toàn về đến nhà, anh bèn đi về hướng khác, tiếp tục tuần tra xung quanh.

Không thể nào ngờ kẻ giết người liên hoàn đang trốn trong nhà cô gái đó, người vừa về nhà đã bị sát hại.

Căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch.

Tuy rằng thị trấn có quá nhiều con ngõ xiên xẹo, lực lượng cảnh sát có hạn, không thể nào mỗi người gác một ngõ được, nhưng các cảnh sát vẫn luôn đi qua đi lại mỗi hẻm, chưa từng rời khỏi khu vực, sao hung thủ có thể lặng lẽ trốn đi được chứ?

Mọc cánh bay mất à? Hay là độn thổ trốn rồi?

Dương Chí tức không kiềm được, nói hung thủ đang thách thức bọn họ.

“Không phải thách thức.”

Phong Bắc khép đôi mắt dày tơ máu, khàn giọng nói, “Là không để vào mắt.”

Hung thủ hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của cảnh sát, nói khó nghe một chút, thì là chỉ coi đám người họ như một phát rắm.

Phòng họp vang lên tiếng hít khí lạnh.

Lúc cảnh sát chạy đến, hiện trường vẫn chưa bị phá hỏng, nhưng trên cánh cổng nhà nạn nhân chỉ có dấu vân tay của chính cô, trên người không có vết tích giãy dụa, trong sân cũng không có dấu giày của ai khác ngoài cô.

Gặp tội phạm hoàn mỹ, tất cả lý thuyết suy luận phán đoán đều không có đất dùng.

Tào Thế Nguyên nhìn ảnh nạn nhân trên màn ảnh lớn, “Nạn nhân Trần Lỵ gần đây có người yêu, hai người có thời gian liền hẹn hò.”

“Hung thủ có thể gây án trong thời điểm quan trọng này, chứng tỏ rất quen thuộc khu dân cư ấy, thậm chí là tình hình của từng hộ gia đình, muốn biết hành tung của nạn nhân không khó, thế nên sau khi cô ấy đi ra thì thừa cơ lẻn vào nhà, chờ cô ấy hẹn hò xong đi về thì giết người, tiêu hủy dấu vết để lại rồi rời đi.”

Trong phòng họp chỉ có tiếng của Tào Thế Nguyên, anh bóc một viên kẹo ra, “Hung thủ có khả năng có quan hệ với nạn nhân, cũng có thể chỉ vô tình gặp phải cô, tùy tiện chọn cô làm mục tiêu thứ tư.”

Dương Chí thấy đội trưởng không tỏ thái độ, bèn hỏi, “Chỉ thế thôi?”

“Chỉ là suy đoán thôi.”

Tào Thế Nguyên ngậm thêm viên kẹo, giọng hơi lúng búng, “Tra quan hệ xã hội của nạn nhân là biết được sơ sơ rồi.”

Cuộc họp kết thúc sau khi Phong Bắc lên tiếng, mọi người phân công nhau làm việc, một nhóm đến từng nhà điều tra, hỏi mấy ngày nay có người lạ nào lảng vảng quanh đó không.

Một nhóm đến thăm xưởng nơi nạn nhân làm việc, điều tra quan hệ xã hội của cô.

Lần thứ hai Dương Chí gặp bạn trai nạn nhân là ở nhà hắn ta.

Vương Bằng biết tin người yêu qua đời, ban đầu là không dám tin, sau đó thì đỏ mắt chửi ầm lên, “Tao nhận ra mày, tối hôm qua không phải mày tuần tra quanh đây sao? Mày làm ăn cái kiểu gì đấy?”

Dương Chí cũng không mấy dễ chịu, vừa nghĩ đến chuyện hung thủ lúc đó cách mình gần như vậy, anh cũng rất khó ở, “Bình tĩnh chút.”

Vương Bằng trợn mắt, dữ dằn hẳn lên, “Mẹ nhà mày chứ, người yêu tao chết, bảo tao bình tĩnh thế đéo nào được?”

Dương Chí biến sắc, dứt khoát chờ hắn xả xong mới nói tiếp.

Vương Bằng lại đá bay một cái ghế, hắn đi qua đi lại trong nhà, ngồi xổm xuống ôm đầu gào khóc, không chỉ là bi thương nữa rồi, còn có cả sợ hãi tột cùng.

Cảnh sát tuần tra trong ngõ, hung thủ vẫn giết người được, không coi trời đất ra gì, căn bản không để cảnh sát vào mắt, muốn giết ai thì giết.

Giả như lúc đó hung thủ không chọn Trần Lỵ, mà chọn hắn, thế thì hắn sẽ đổi với Trần Lỵ, giờ đã biến thành một thi thể rồi.

Tối hôm qua còn hôn nhau nóng bỏng, trước khi chia tay còn nói đêm nay gặp, sao mà đã chết rồi?

Vương Bằng khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, liệu có phải Trần Lỵ hồi trước có quan hệ gì với hung thủ, nên mới giết cô ta? Mình sẽ không bị cô ta liên lụy chứ?

Nghĩ đến đây, Vương Bằng không kiềm được mà phát run, nỗi bi thương dần phai đi, nỗi sợ hãi tăng lên với tốc độ chóng mặt, mẹ kiếp, biết thế đã không ở cùng cô ta!

Vương Bằng đứng phắt dậy, nổi cả gân xanh, “Bao giờ bọn mày mới bắt được hung thủ đấy?”

Dương Chí bắt được biến hóa cảm xúc của Vương Bằng, không khỏi có chút bùi ngùi, mới vừa rồi còn thương xót cái chết của người kia, một hai phút ngắn ngủi sau đã chỉ bo bo thân mình, sợ bị liên lụy.

Người không vì mình, trời tru đất diệt, câu này cũng không phải là không có đạo lý.

Dương Chí lấy sổ với bút ra, “Tôi đến hỏi anh tình hình, là để mau chóng phá án.”

Vương Bằng lau mặt, ngồi xổm xuống dựa vào cửa, “Tôi với Trần Lỵ mới quen nhau một tháng trước, bình thường gặp nhau để hẹn hò, không biết gì khác cả.”

Dương Chí thở dài, “Anh Vương, bọn tôi cũng không ai muốn thấy bi kịch này xảy ra cả, bây giờ chuyện có thể làm chính là đưa hung thủ ra trước công lý, anh có thái độ nghiêm túc, hợp tác một chút, tôi cũng sớm tra được kết quả.”

Vương Bằng khạc đàm ra đất, không nói gì.

Dương Chí biết hắn đã bị thuyết phục, bèn vào chủ đề chính, “Anh và nạn nhân quen nhau như thế nào?”

Vương Bằng nói, “Cùng làm trong xưởng, đương nhiên là quen nhau.”

Dương Chí vừa ghi vừa hỏi, “Nói như thế, các anh là lâu ngày sinh tình à?”

Vương Bằng mở mồm ra chửi, “Ngày đéo gì, ông còn chưa có ngủ với cô ta đâu!”

“…”

Dương Chí liếc nhìn gã đàn ông trên mặt đất, còn có thể hiểu như thế à?

Vương Bằng bị nhìn đến nỗi mặt đỏ lên, ánh mắt gượng gạo lảng đi một lúc rồi rũ xuống, “Trần Lỵ dáng người đẹp, biết ăn mặc, trong xưởng có không ít người có ý với cô ấy, tôi đánh cược với người ta, trong một tuần tán đổ cô ấy.”

“Kết quả chưa được một tuần, năm ngày, chỉ có năm ngày thôi!”

Hắn giơ ba ngón tay, trong giọng nhuốm ý khoe khoang, mang sự đắc ý của đàn ông, “Tôi dẫn cô ấy về, ba mẹ không thích cô ấy, cảm thấy tác phong cô ấy lẳng lơ, kì thực là gái trinh, chưa từng yêu đương, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy.”

Dương Chí vẫy bút ghi tiếp, xem ra đời sống tình cảm của Trần Lỵ không mấy phức tạp, anh hỏi thêm mấy câu nữa, Vương Bằng đều trả lời.

Dường như là đã nghĩ thông, thái độ tốt hơn nhiều.

Dương Chí nhớ lại cảnh tối qua, nạn nhân là một người sĩ diện, anh hỏi Vương Bằng, “Nạn nhân khi còn sống sau khi tan tầm ngoài hẹn hò với anh ra, còn hoạt động nào khác không?”

Vương Bằng xì nước mũi, “Đã bảo tôi cũng không làm gì khác với cô ấy cả, tôi không rõ tình cảnh cô ấy cho lắm, nếu biết trước cô ấy có thù oán với người ta, sao còn có thể hẹn hò với cô ấy được chứ, tôi cũng đâu có ăn no rửng mỡ đâu?!”

Dương Chí là lão già chưa yêu đương bao giờ, nghe thấy thế, cảm thấy hơn quá đáng, trước khi đi nói, “Anh Vương, người chết là lớn nhất.”

Vương Bằng nom như con gà trống bị người ta tóm cổ vậy.

Vụ án này làm đảo lộn hết kế hoạch của ông cục trưởng Trịnh, vốn định đi câu cùng bạn cũ, giờ lại đang trong phòng làm việc, nhất thời nông nổi uống một ngụm trà mới pha, nóng quá, đau đến nổ đom đóm mắt.

Phong Bắc và Tào Thế Nguyên lần lượt bị gọi đến, bị cục trưởng Trịnh phun nước đầy mặt.

Cục trưởng Trịnh gõ bàn, ngực phập phồng, “Một tháng hai vụ, không đúng, nửa tháng hai vụ!”

Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng hút thuốc, Tào Thế Nguyên mặt không cảm xúc ăn kẹo.

Cục trưởng Trịnh nhìn cả hai, lại bốc hỏa, đỉnh đầu xì khói, “Đứa nào cũng điếc rồi hả? Câm à? Nói đi!”

Phong Bắc nhả hai hơi khói, gẩy tàn thuốc lên cái gạt tàn trên bàn, “Cục trưởng Trịnh, chú bị cao huyết áp, giữ gìn sức khỏe chút, sang năm phải về hưu rồi.”

Cục trưởng Trịnh đổi từ gõ thành vỗ, đồ trên bàn nảy lên cao vút, “Vụ án liên hoàn 7.12 này còn chưa phá, tôi nghỉ hưu cái đếch gì!”

Mặt Phong Bắc giật giật.

Cục trưởng Trịnh hỏi, “Người cậu phái ra về chưa?”

Phong Bắc đáp, “Vẫn chưa.”

Cục trưởng Trịnh chắp tay sau lưng đi qua đi lại quanh bàn, “Giống y như vụ án lần trước, không có bất cứ manh mối nào, hung thủ làm thế nào vậy? Đừng có cuối cùng cho tôi cái kết luận là oan quỷ báo thù để lừa đồ ngu đấy nhé!”

Phong Bắc nhả khói, đời này làm gì có quỷ, chỉ có giả thần giả quỷ thôi.

Cục trưởng Trịnh hít thở điều chỉnh hô hấp, “Tiểu Tào, ý cậu thì sao?”

Tào Thế Nguyên khép hờ mắt, hững hờ nói, “Có hai suy đoán, một, hung thủ là nạn nhân của vụ sụp trần ở khách sạn Thiên Nguyên, hai, khách sạn Thiên Nguyên chỉ là đạn khói che mắt.”

Cục trưởng Trịnh hỏi, “Nói với không nói có gì khác nhau sao?”

Tào Thế Nguyên trả lời, “Không khác mấy.”

Cục trưởng Trịnh đau đầu, bóc hai viên thuốc nuốt chửng.

Văn phòng yên tĩnh lại, nói đúng hơn là trở nên ngột ngạt, dường như có tảng đá đặt trong lòng ba người.

Hung thủ ở ngay trong trấn, e rằng họ đã gặp rồi, nhưng lại chẳng phát hiện ra.

.

Hết tiết hai, Cao Nhiên theo đội quân rầm rộ đi vào phòng học.

Giả Soái chen qua đám người đến bên cạnh Cao Nhiên, thấp giọng nói, “Tối hôm qua có một cô gái bị giết.”

Xung quanh đều ồn ào, Cao Nhiên nghe không rõ, “Ông nói gì cơ?”

Giả Soái nhắc lại lần nữa, nói là cô gái kia ở cách nhà mình không xa, sáng sớm nghe thấy tiếng còi cảnh sát, trước khi đi học cũng nghe bác cả bác hai bàn tán, “Chết trong sân nhà mình, động mạch cổ bị cắt.”

Máu trên mặt Cao Nhiên trong nháy mắt rút đi hơn nửa, vụ thứ tư rồi, có cảnh sát tuần tra, hung thủ vẫn có thể gây án, chỉ số thông minh e không chỉ 180, mà phải hơn 200.

Có tốp học sinh đi ngang qua, rất ồn ào, không nói chuyện được nữa, Giả Soái kéo Cao Nhiên đến sân tập phía tây, tách khỏi đoàn.

Cao Nhiên giật bắn mình, tóm lấy tay Giả Soái, “Soái Soái, tối đó mình từ trường đi ra, tôi cảm giác có người theo sau, có thể đó chính là hung thủ giết người kia!”

Cậu kích động nói, “Kẻ đó giết người không cần lý do, chỉ chọn đại một người rồi giết, thật đáng sợ, trước khi bắt được kẻ đó, căn bản không thể nào tránh được.”

Giả Soái rút tay ra, “Kẻ nào?”

Cao Nhiên khựng lại, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục.

Giả Soái thu hết vào trong mắt, thản nhiên nói, “Ông không tiện nói thì thôi, tôi cũng không hứng thú lắm đâu.”

Cao Nhiên ngượng ngùng gãi gáy, “Kỳ thực cũng không có gì, tôi đoán hung thủ vụ này với vụ đường thông kia là cùng một người.”

Giả Soái vẫn cái giọng điệu đấy, dửng dưng như không liên quan đến mình, “Thế à?”

Cao Nhiên ừ ừ, “Cách chết giống nhau.”

Gương mặt tuấn tú của Giả Soái toát lên vẻ nghiêm túc không hợp tuổi, “Cao Nhiên, ông vẫn chỉ là một học sinh.”

Cao Nhiên hiểu ý cậu, bĩu môi phản bác, “Tôi đâu có vì vụ án mà bỏ bê bài tập đâu, cái gì phải làm vẫn làm mà.”

Giả Soái liếc cậu, “Bài phân tích văn hôm nọ là tôi làm cho ông.”

Cao Nhiên, “…”

Lúc sắp tới phòng học, Cao Nhiên kéo Giả Soái, “Mình có nên học Tae Kwon Do không? Wushu cũng được.”

Giả Soái nói, “Nước đến chân mới nhảy không có tác dụng gì đâu.”

Cao Nhiên bảo còn đỡ hơn không làm gì, cậu liếm đôi môi khô rang, “Soái Soái, không có năng lực tự vệ, chính là mặc người xâu xé đấy.”

Giả Soái giơ ngón út chỉ vị trí động mạch của thiếu niên, “Cao Nhiên, tôi hỏi ông, có người tập kích chỗ này của ông, ông sẽ làm thế nào?”

Cao Nhiên không thèm nghĩ ngợi, “Phản kháng nè, né, chạy.”

Hai mắt Giả Soái đen nhánh, ánh mắt trầm tĩnh, “Nếu ông không kịp làm mấy việc đó thì sao?”

Cao Nhiên xìu mặt, “Thế đó là số mệnh rồi.”

Giả Soái đút tay vào túi quần đồng phục bước lên bậc thang, “Thế nên hoảng hốt cũng chẳng có ích gì.”

Cao Nhiên cạn lời.

Buổi tối Cao Kiến Quân nói chuyện với con trai, “Không đăng ký lớp học thêm cho con nữa.”

Cao Nhiên mừng húm, “Dạ.”

Cao Kiến Quân nói, “Sướng phát điên rồi chứ gì.”

Cao Nhiên lắc đầu quầy quậy, “Tuy không học thêm, nhưng về con vẫn sẽ nghiêm túc làm bài, ôn bài, cố gắng nâng cao thành tích ạ.”

Cao Kiến Quân uống một ngụm trà, “Hay nhỉ.”

Cao Nhiên, “Gì ạ?”

Cao Kiến Quân bảo, “Hót hay nhỉ.”

Cao Nhiên, “…”

Cao Kiến Quân lười nhìn thằng con đang mừng thầm, “Ba gọi cho Giả Soái, nó đồng ý từ ngày mai, sáng sớm tới đi học cùng con, tan học đưa con về tận nhà rồi.”

Cao Nhiên há hốc mồm, “Còn cần phải thế á?” Cậu là con trai, không phải con gái, đi học về nhà cần có người đưa đón.

Cao Kiến Quân nói, “Giả Soái gặp chuyện thì bình tĩnh, tỉnh táo, con thì sao? Nhanh nhẩu, dễ kích động, dễ gặp sai lầm sơ đẳng, có nó, ba với mẹ con đều yên tâm.”

Cao Nhiên trợn tròn mắt, “Con nào có kém cỏi như thế đâu.”

Cao Kiến Quân nói, “Cũng chả khác lắm, con được mấy cân lạng còn không tự biết chắc? Gầy như con khỉ, lại chẳng thông minh bằng một nửa nó.”

Đổi thành người khác, chắc đã bị đả kích đến không ngóc đầu lên nổi, Cao Nhiên thì không thế.

Cậu không phục cãi lại, “Soái Soái cũng lớn như con, cũng chưa học võ bao giờ, nếu gặp phải tội phạm, chẳng phải cũng chỉ còn nước chạy thôi sao.”

Cao Kiến Quân ép ý chí của thằng con xuống, “Dù có chạy, có nó, cũng có thể thành công tìm được lối thoát, con cũng chỉ có thể luống cuống không nhìn          đường, vòng vèo một hồi lại về trước mặt địch thôi.”

“…”

Cao Nhiên vuốt mặt đầy máu, “Vâng vâng, cứ thế đi.”

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cha con.

Trương Quế Phương sang, trong tay cầm một bình nhựa trong suốt, trong đó toàn là mứt táo tự làm.

Lưu Tú nhìn thế thì biết ngay Trương Quế Phương đến vì chuyện gì, quả nhiên nghe cô nói, “Chị Lưu, chị xem về sau để Tiểu Nhiên nhà chị cùng đi học với Nhung Nhung nhà em được không?”

Ngày xưa thì Trương Quế Phương không chịu thế đâu, cô coi thường Cao Nhiên, cảm thấy thành tích cậu nhàng nhàng, tính ham chơi, đã thế còn có cái mặt hút con gái, đặc biệt là lúc cười lên.

Trương Quế Phương sợ Cao Nhiên làm hư con gái mình, nên vẫn luôn đề phòng, không để cho chúng tụm lại với nhau.

Giờ không yên ổn, chuyện gì cũng phải có nặng nhẹ.

Lưu Tú không đồng ý ngay, “Được thì cũng được, nhưng Tiểu Nhiên nhà chị dậy muộn hơn Nhung Nhung, nó quen thói ngủ nướng rồi.”

Đây là câu nói thật.

Sáng nào cũng hò nửa ngày mới rề rề xuống lầu, chưa kịp ăn sáng đã vội vội vàng vàng đến trường, tối tan học còn phải đi dạo một vòng bên ngoài, cả nhà có cậu là bận nhất.

Chả biết là bận cái gì.

Trương Quế Phương vội nói, “Không sao, muộn chút cũng được, không cần phải vội vàng thế đâu.”

Lưu Tú thấy con trai đi từ trong phòng ra, liền gọi lại, nhắc lại chuyện đó.

Cao Nhiên cười bảo, “Được ạ.”

Trương Quế Phương cũng cười, khóe mắt đầy nếp nhăn, “Vậy cô yên tâm rồi.”

Cao Nhiên nhịn không được gọi cho Giả Soái, “Đây là cơ hội ngàn năm có một đó.”

Giả Soái nói, “Ừm.”

Cao Nhiên cười khà khà, “Trong lòng mừng như điên chứ gì.”

Giả Soái nói, “Hơi hơi.”

Cao Nhiên nghe tiếng mẹ Giả Soái gọi, bảo cậu về làm bài tập, “Thế tôi cúp đây.”

Giả Soái nói, “Nếu ông muốn chen vào top 20, thì bắt đầu từ giờ đi.”

Cao Nhiên lười biếng nói ăn một lần không béo ngay được, “Trong lòng tôi tự nắm chắc, cúp đây.”

Tối Phong Bắc thảo luận vụ án với Cao Nhiên, không biết có phải tại nói nhiều quá hay chăng, mà cuống họng khô khốc, người xây xẩm.

Lúc nào cũng có thể không khống chế được mà làm gì đó.

Cao Nhiên nhìn anh uống hết cốc này đến cốc khác bèn nói, “Anh Tiểu Bắc, lúc lên gác em xách một bình nước đầy, giờ còn lại mỗi đáy, anh không phình bụng à?”

Phong Bắc đáp bừa, “Lúc giao mùa dễ nóng trong người.”

Cao Nhiên nháy mắt, “Nóng trong người hay nóng chỗ đó thế?”

Phong Bắc nhìn cái vẻ kia của thiếu niên, trong lòng như có móng mèo cào, anh vờ như không hiểu hỏi, “Chỗ nào?”

Cao Nhiên chống mặt, “Thôi đi, anh ăn muối còn nhiều hơn em ăn cơm, sao mà không biết em nói chỗ nào được?”

Thái dương Phong Bắc khẽ giật, sao câu này khó nghe thế nhỉ, anh mới hơn hai mươi, còn chưa đến đầu ba đâu.

Tuổi đâu có chênh lệch… nhiều như vậy đâu nhỉ?

Phong Bắc muốn trêu thiếu niên một chút, “Anh không biết thật.”

Cao Nhiên nằm dạng chân dạng tay ra, “Đừng có đùa, em đâu có ngu.”

Phong Bắc thầm thở dài, em quá ngốc.

Vừa dính đến vụ án, đầu óc vận động rất nhanh, lại rất nhạy bén, manh mối tổ điều tra không tìm được, cậu lại tìm thấy.

Nhưng ở phương diện nào đó lại cực kì chậm chạp.

Chậm đến không tìm được từ nào hình dung, Phong Bắc không làm gì được cậu.

Cao Nhiên hiếu kỳ hỏi, “Bình thường anh cũng phải có nhu cầu chứ, giải quyết thế nào?”

Cậu giả vờ vỗ vai người đàn ông, “Đều là đàn ông con trai cả, không cần ngại đâu.”

Phong Bắc nhíu mày, “Còn giải quyết thế nào nữa, tự mình ra tay, cơm no áo ấm.”

Anh chợt đổi giọng, vẻ mặt đau khổ, “Chỉ là gần đây…”

Cao Nhiên ghé sát vào hỏi, “Gần đây làm sao?”

Phong Bắc nhìn thiếu niên, gần đây lúc phục vụ không thể tập trung nổi, hiệu suất thấp đi, mãi không trị được.

Cuối cùng cũng phải dựa vào phương thuốc cổ truyền.

Phong Bắc xoa huyệt thái dương, cánh cửa kia mãi mãi không đóng nổi rồi.

Cao Nhiên chưa nghe chuyện xưa đã ngủ rồi.

Phong Bắc dựa vào thành giường châm thuốc, bần thần, điếu thuốc nóng tới tay mới hoàn hồn.

Tiếng thiếu niên nói mớ vang lên, “Anh Tiểu Bắc…”

Hô hấp của Phong Bắc cứng lại, anh nhìn khóe miệng nhếch lên của thiếu niên, che đi gương mặt ngây ngô đơn thuần, “Cười ngốc gì thế? Mơ thấy cái gì đẹp à?”

Mơ cái gì mà có thể vui đến thế được nhỉ?

Cả một buổi tối Phong Bắc chỉ suy nghĩ vấn đề này.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời vừa ló dạng, Cao Nhiên mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mẹ cậu vọng lên từ dưới lầu, còn có cả tiếng của Giả Soái nữa.

Cậu bừng tỉnh.

Vai Phong Bắc bị đẩy, mũi bị bóp, anh đè lại cánh tay đang làm loạn kia đi, trượt hầu kết, giọng nói còn ngái ngủ, “Đừng nghịch.”

Cao Nhiên ghé vào tai người đàn ông nói, “Soái Soái lên lầu!”

Phong Bắc đột nhiên hé mi, “Hả?”

Cao Nhiên vội đến toát hết cả mồ hôi, “Anh không nghe thấy tiếng chân bộp bộp bộp à? Soái Soái sắp vào tới nơi rồi.”

Cậu dáo dác nhìn quanh, gấp đến líu lưỡi, “Trốn vào tủ quần áo chút đi!”

Phong Bắc vẫn không nhúc nhích.

Cao Nhiên túm cánh tay người đàn ông, dùng hết cả sức bú sữa luôn rồi, cũng không kéo nổi người dậy, “Anh trai ơi, em xin anh đấy, trốn vào tủ quần áo chút đi, chờ em với Soái Soái đi rồi thì anh ra.”

Mặt Phong Bắc không có chút biểu cảm nào, cũng không biến đổi tâm trạng, nhìn không ra vui giận, “Hai ta có gì không thể lộ ra ngoài, mà phải lén la lén lút?”

Cao Nhiên nói, “Nhiều một chuyện không bằng bớt một…”

Cậu bị ánh mắt người đàn ông lia qua dọa sợ, chữ cuối cùng nhảy ở đầu lưỡi hai lần, lại rụt về.

Phong Bắc trầm mặc ngồi dậy.

Cao Nhiên phát hiện hơi thở người đàn ông trở nên tàn bạo, cậu lén lút nhìn gò má lạnh lùng của anh, ấp úng, “Anh nghĩ chút đi, nếu Soái Soái thấy anh ở trong phòng em, truyền đến tai ba mẹ em, em không giải thích được.”

Cậu để ý tiếng bước chân, “Mới sáng ra, anh cũng đâu muốn bị phiền đâu chứ?”

Phong Bắc nhìn chằm chằm thiếu niên, không bỏ qua chút cảm xúc nào vụt qua mặt cậu, đôi môi anh khẽ mím, “Về sau em tự ngủ, nếu anh còn lên giường em, anh sẽ viết chữ Phong…”

Còn chưa dứt lời, cũng không biết anh giận dỗi ai, chửi nhỏ một tiếng.

Cao Nhiên nuốt nước bọt.

Phong Bắc lấy hộp thuốc lá và bật lửa đầu giường, mang đôi dép lê của mình, vốn anh chẳng mang gì theo, cứ thế đi, như chưa từng ở lại.

Cả ngày nay Cao Nhiên cứ như hồn vía lên mây.

Xui làm sao, hôm nay các giáo viên đều quan tâm đến cậu, viết chính tả từ đơn, đọc thuộc lòng bài khóa, làm đề toán, còn cậu thì lại rất trung trinh, chẳng làm gì sất.

Trong đầu Cao Nhiên tràn ngập hình bóng người đàn ông rời đi, rất đỗi đau lòng.

Cậu lên lớp tan học đều nghĩ, tình huống hồi sáng, trốn đi không phải là biện pháp hợp lý nhất sao? Đối với ai cũng tốt, sao anh lại không vui như vậy? Còn phản ứng rất lớn nữa.

Cứ như cậu là một gã bội tình bạc nghĩa vậy.

Giả Soái không hỏi tiếng nào, dường như biết Cao Nhiên như thế là vì ai, vì chuyện gì.

Phong Bắc lê tấm thân uể oải từ cục về, phát hiện trong sân có người, biết là ai, anh thả lỏng, đóng cổng lại vào nhà.

Cao Nhiên đi ra từ bóng tối, bám theo người đàn ông vào nhà, ngửi mùi thuốc lá gay mũi trên người anh, bật thốt lên, “Anh hút bao nhiêu điếu vậy, mùi nồng như thế.”

Phong Bắc không phản ứng.

Cao Nhiên gãi mặt, cúi đầu, “Chuyện hồi sáng là em không đúng.”

Động tác rót nước của Phong Bắc khựng lại, anh nghiêng đầu, râu lún phún, mắt đỏ ngầu, vẻ mệt mỏi tràn ngập khắp chân mày, “Cao Nhiên, em làm rất đúng, em không có vấn đề gì.”

Cao Nhiên nghe không hiểu, “Dạ?”

Phong Bắc ngồi xuống ghế, tay chống trán dùng sức xoa, “Người không đúng là anh.”

Là anh, ấu trĩ, ngu ngốc, buồn cười.

Cao Nhiên càng không hiểu, “Không phải, anh Tiểu Bắc, lúc đó em hoảng quá, không muốn để ba mẹ phát hiện chúng ta…”

Phong Bắc ngắt lời thiếu niên, “Em lại đây.”

Cao Nhiên tiến về phía người đàn ông, “Chi ạ?”

Phong Bắc nói tiếp, “Cúi đầu xuống.”

Cao Nhiên cúi đầu.

Phong Bắc nhìn chăm chú gương mặt thiếu niên gần trong gang tấc, “Không hỏi tại sao anh bảo em làm thế à?”

Cao Nhiên nói, “Chắc chắn anh có lý do của anh.”

Phong Bắc hơi ngửa ra sau kéo dãn khoảng cách với thiếu niên, né hơi thở cậu phả vào mặt, “Nói thật cho em biết, căn bản không có lý do gì, anh chỉ muốn em làm vậy thôi.”

Cao Nhiên ngẩn người, nhíu mày nói một cách chắc chắn, “Anh Tiểu Bắc, anh không bình thường.”

Phong Bắc khẽ nhướn mi, ồ, nhóc con có thể coi như là phát hiện ra rồi.

Sau đó thì sao?

Sau đó thế nào? Anh cũng chẳng biết.

Phong Bắc nhíu mày, vô thức bấu lòng bàn tay.

Việc này nói nhỏ thì cũng nhỏ, chỉ là chuyện của một thằng già và một bạn nhỏ, nói lớn, vậy thì lớn.

Thằng già còn đỡ, có ba mẹ cũng như không, không cần nhìn này ngó kia.

Mà cậu bạn nhỏ thì khác, là đóa hoa của tổ quốc, niềm hi vọng của ba mẹ, con trai độc nhất trong nhà, tương lai có vô vàn khả năng.

Đợi đến khi Phong Bắc sực tỉnh, bàn tay đã sờ lên mặt cậu nhóc.

Cảm xúc non mềm cực rõ ràng, đâm thẳng vào từng lỗ chân lông.

Ánh mắt Cao Nhiên mê man, “Anh Tiểu Bắc, anh…”

Trả lời cậu là tiếng ghế tựa đập xuống đất, kế đó là tiếng sập cửa.

Cao Nhiên sờ mặt mình, “Sao thế nhỉ?”

Trong đầu cậu vụt lóe lên gì đó, chưa kịp bắt lấy đã biến mất tăm.

Sau cửa, Phong Bắc nhìn bàn tay trái sờ mặt thiếu niên, vung tay phải lên đánh mạnh một cái.

Mẹ, ai bảo mày không kiểm soát được mình!

Vụ án không phá, không bắt được hung thủ, Vương Bằng vào cục phá, bắt cảnh sát phải cho một ngày chính xác, tinh thần của hắn rất kém, trông như bị chứng hoang tưởng người bị hại.

Mắng lung ta lung tung một hồi, ngay cả nạn nhân Trần Lỵ cũng không tha.

Lữ Diệp ra làm công tác động viên Vương Bằng.

Đối với đa số người, phụ nữ là quần thể yếu thế, gắn liền với yếu đuối, nước mắt, đáng thương, đây dường như là quan điểm rất phổ biến.

Vương Bằng không lên cơn với Lữ Diệp được.

Phong Bắc đứng ở cửa sổ nhìn xuống, “Đuổi đi chưa?”

Dương Chí nói đi rồi.

Phong Bắc nghiêm mặt, bên cục trưởng Trịnh lại gây áp lực lần nữa, người yêu của nạn nhân quấy phá như thế, Phong Bắc không nuốt trôi hỏa khí này, bình nước mang theo người không còn đựng nước sôi nữa, đổi thành trà hoa cúc.

“Ngày nào cũng đến quậy, thì vụ án sẽ được phá chắc?”

Dương Chí lựa lời dễ nghe, “Chắc là Vương Bằng thấy thẹn trong lòng, cảm thấy đêm đó nếu đưa Trần Lỵ về, sẽ không có chuyện.”

Chẳng bằng không nói.

Vương Bằng là sợ mình bị Trần Lỵ liên lụy, mất mạng luôn.

Phong Bắc nhìn ra Dương Chí đang ngập ngừng, “Nói.”

Dương Chí sờ mũi, “Vương Bằng nói hôm Trần Lỵ bị hại có hẹn hôm sau gặp lại, mấy ngày nay tối ở nhà gã đều không ngủ được, sợ muốn chết.”

Phong Bắc, “…”

Anh châm biếm, “Nếu tôi nhớ không nhầm, Vương Bằng mắng luôn cả Trần Lỵ, còn mắng rất hăng hái nữa chứ, không sợ cô ấy bắt gã đi à?”

Dương Chí méo mặt, “Đội trưởng, anh nói nghe ghê quá đi, chắc là xem không ít truyện ma đâu nhỉ.”

Phong Bắc dời tầm mắt ra sau lưng anh ta, “Còn cần phải xem truyện ma à? Trong phòng làm việc của tôi có mà.”

Dương Chí cười gượng, “Đội trưởng, anh nói linh tinh gì đó?”

Phong Bắc nói, “Tôi không nói bậy đâu, nằm úp trên lưng chú ấy, chú không cảm thấy à?”

Dương Chí gào khóc thảm thiết chạy ra ngoài.

Phong Bắc lắc đầu, một thứ không tồn tại, có cái gì để sợ chứ.

Buổi trưa, Lữ Diệp đến báo cáo công tác, nói là đã tra được mười mấy công nhân năm đó không đăng ký.

Phong Bắc trầm ngâm, “Như vậy, em để tổ một tổ hai phân công nhau hỏi thăm mười mấy công nhân đó, tổ ba đến nhà hai công nhân gặp chuyện năm đó một chút.”

Lữ Diệp nhận lệnh, nhưng vẫn chưa đi.

Phong Bắc đoán được cô muốn nói gì, “Còn việc gì nữa?”

Lữ Diệp nói, “Đội trưởng, Dương Chí nhát gan, dễ sợ hãi, anh đừng dọa ảnh.”

Phong Bắc trêu, “Còn nói không quan tâm.”

Lữ Diệp lạnh mặt, “Em là sợ ảnh làm ảnh hưởng công tác.”

Phong Bắc nói hai chữ, “Mạnh miệng.”

Lữ Diệp xoay người rời đi.

Phòng làm việc yên tĩnh được chưa đầy mười phút, lại một người nữa tới.

Tào Thế Nguyên đưa tư liệu của những cán bộ kia cho Phong Bắc, “Tôi đã xem qua rồi, những điểm đáng nghi cũng đã vạch ra, cũng cho người lén điều tra rồi.”

Phong Bắc cầm bật lửa ném lên đó.

Tào Thế Nguyên bóc kẹo, “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, làm không tốt, cả tôi và cậu đều bị xử.”

Phong Bắc nói, “Không nghiêm trọng như vậy.”

Tào Thế Nguyên thảy kẹo vào miệng, hai tay chống bàn, “Không nghiêm trọng như vậy? Tham gia hạng mục khách sạn Thiên Nguyên có tổng cộng hai mươi bảy cán bộ lớn nhỏ, cậu biết con số này có ý nghĩa gì không?”

Phong Bắc lạch cạch ấn bật lửa châm thuốc, miễn cưỡng nói, “Nghĩa là nước trong này rất sâu, cá nhiều.”

Mùi thuốc lá trong không khí khiến Tào Thế Nguyên chán ghét, “Tôi không thích điểm này của cậu.”

Phong Bắc ẩn ý, “Như nhau.”

“Đội trưởng Tào, ăn ít kẹo thôi, không tốt cho răng, cẩn thận còn chưa già, răng đã rụng hết đấy.”

“Cậu tự lo cho mình đi, với thói nghiện thuốc lá này của cậu, phổi chắc cũng đen xì rồi.”

“…”

Hai tổ cầm danh sách trong tay, dựa theo địa chỉ trên đó đến nhà người công nhân cuối cùng.

Họ còn chưa vào đến cửa đã nghe tiếng quát sang sảng, “Từ sáng đến tối chỉ biết chơi thôi! Bài tập làm xong chưa? Mẹ nói hai câu mày đã cãi lại, mày quay lại đây!”

Sau đó là tiếng sập cửa rầm rầm.

Mở cửa là người phụ nữ trung niên vừa cáu đứa trẻ xong, cô thấy là cảnh sát, có vẻ hơi bối rối, “Có… có chuyện gì vậy?”

Hai người tổ hai nói rõ lý do đến.

Người phụ nữ vội mời họ vào nhà, “Trong nhà bừa bộn, tôi chưa kịp dọn dẹp.”

Trong nhà cũng không bừa cho lắm, chỉ là cũ kĩ, tràn ngập hơi thở bần cùng.

Trên bàn có sách bài tập, mở ra, trong vở kẹp một cây bút chì bị gọt nham nhở, bài tập chưa làm xong.

Người phụ nữ cất sách bài tập và bút chì đi, rót hai tách trà đặt lên bàn.

Một người cảnh sát trò chuyện việc nhà với người phụ nữ, “Con không nghe lời ạ?”

Người phụ nữ thở dài, “Chẳng nghe lời chút nào, ham chơi, nói nó hai câu, nó còn bướng, cửa sắp bị nó phá hỏng rồi.”

“Con nhỏ ham chơi là bình thường mà, cứ từ từ, nói nhiều cũng chẳng thấm, chồng chị đâu?”

Người phụ nữ nói, “Ông Trương đến nhà họ hàng rồi, hai ngày nữa mới về.”

“Họ hàng nào?”

“Nhà cô ba xây nhà lầu.”

Hai người hỏi địa chỉ, không hỏi phương thức liên lạc, nhà nghèo như thế rồi, sao mà có tiền sắm sửa điện thoại chứ.

Họ ra khỏi cửa, lại nghe giọng người phụ nữ, “Mày mở cửa cho tao! Không ra chứ gì, tối không cho ăn cơm!”

Người mẹ này cũng nóng tính, ghê gớm quá cơ.

Tổ hai trở về báo cáo kết quả điều tra.

Dương Chí ghi lại xong thì gõ cửa, “Đội trưởng, tổ một tổ ba còn chưa về, kết quả của tổ hai đây ạ.”

Phong Bắc lật sổ ra, anh lướt xuống, đến trang thứ ba thì dừng lại.

Dương Chí hỏi, “Có vấn đề gì ạ?”

Phong Bắc cau mày không nói.

Dương Chí thấy thế thì không lên tiếng nữa.

Điếu thuốc bên mép Phong Bắc đột nhiên run lên, anh ném phăng quyển sổ, nhanh chóng bới đống hồ sơ chồng lên như núi trên bài.

Chẳng bao lâu sau, Phong Bắc lấy một túi hồ sơ ra, rút giấy tờ bên trong xem.

Anh dập thuốc, “Đứa bé kia đã chết mấy năm trước rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play