*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lạnh không?” Hoắc Sơ tỉ mỉ lau sạch nước lạnh trên mặt cậu.

“Không lạnh.” Mẫn Đăng lắc đầu.

“Dạ dày không thoải mái hả?” Hoắc Sơ cúi đầu trước tiên xốc áo ngủ của cậu lên, nhẹ nhàng sờ lên bụng cậu, “Bắt đầu khi nào?”

“… Hôm qua.” Mẫn Đăng nói lời này xong không hiểu sao cảm thấy chột dạ, cúi đầu theo động tác của Hoắc Sơ, “Hình như em uống nhiều sữa chua lạnh.”

Hoắc Sơ nhíu mày không nói gì, nghĩ ngợi: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút?”

“Không cần.” Mẫn Đăng kéo quần áo của mình xuống, bối rối tránh khỏi ánh mắt của anh, “Em không sao, em sẽ… sẽ khỏe nhanh thôi.”

Hoắc Sơ lại vuốt vuốt bụng cho cậu, trong lúc đó không nói câu nào.

Cho đến khi Mẫn Đăng thoải mái nhắm mắt lại dựa vào trong ngực Hoắc Sơ ngủ vùi, Hoắc Sơ đột nhiên bế cậu lên.

Mẫn Đăng trợn to mắt, ôm cổ anh.

“Sao lại buồn ngủ rồi?” Hoắc Sơ ôm người về phòng ngủ.

“Không biết…” Mẫn Đăng ngẫm nghĩ lại nói, “Học chăm chỉ quá.”

“Em đã học được rất nhanh.” Hoắc Sơ cẩn thận đặt cậu lên giường, “Hơi trộm lười một tí cũng không sao.”

“Được.” Mẫn Đăng cười.

“Rất nghe lời.” Hoắc Sơ mỉm cười hôn một cái lên mí mắt cậu, tiếp đó giống như không dừng được hôn chóp mũi, khóe môi, cái cổ của cậu…

Mẫn Đăng bị anh hôn phiền, duỗi tay đẩy anh ra.

“Đi nhé.” Hoắc Sơ không biết làm sao cuối cùng hôn một cái vào lòng bàn tay cậu.

Mẫn Đăng nhìn bóng lưng Hoắc Sơ ra cửa phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng chăn đang nắm chặt ra.

Nghĩ thầm lần này chắc là lừa gạt cho qua.

Trước khi Hoắc Sơ ra ngoài đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh.

Sữa chua là anh mua, phải có hai hàng.

Advertisement / Quảng cáo


Hàng đầu tiên đúng là không còn nữa.

Hoắc Sơ không có biểu cảm gì nhìn chốc lát, sau đó đột nhiên cười.

Anh luôn có cảm giác, hình như Mẫn Đăng đang lừa anh.

Nhưng anh lại không biết Mẫn Đăng có đồ gì cần giấu anh.

Cho nên thấy thiếu một hàng sữa chua, bọt khí nghi vấn trong lòng Hoắc Sơ cho đến nay cũng coi như bị đâm thủng.

Mẫn Đăng chờ dạ dày đỡ hơn một lát, lại lén lút uống thuốc của buổi sáng.

Lần này chống đỡ lâu hơn trước đó, nhưng vẫn nôn ra.

Cậu nôn đến mức buồn ngủ, rửa mặt súc miệng xong trực tiếp quấn chăn, lại nằm trên giường.

Nằm thẳng đến giữa trưa, híp mắt đi ăn đại thứ gì đó lại nhận điện thoại của Hoắc Sơ, tiếp đó làm xong bài tập Hoắc Sơ để lại.

Làm được một nửa lại buồn ngủ, nhưng vẫn gượng cố làm xong.

Hôm nay khi Hoắc Sơ về, thấy Mẫn Đăng nằm sấp trên bàn ngủ ngon, trên mặt còn bị bút vẽ ra mấy đường, cảm thấy đau lòng lại buồn cười.

Mẫn Đăng cố gắng lại nghiêm túc, anh vui mừng, nhưng lại cảm thấy Mẫn Đăng mệt mỏi quá.

Nền tảng học tập của Mẫn Đăng rất yếu, gần như chỉ có trình độ lớp hai, ba tiểu học, tuy nói nhận biết được nhiều chữ như thế, nhưng toán và tiếng Anh còn có những môn học khác tất cả đều không thông thạo.

Nhưng dưới tình huống cái gì cũng học lại từ đầu, anh cũng chỉ cố gắng bớt thời gian phụ đạo, tốc độ học của Mẫn Đăng lại rất nhanh. Có thể nói là rất thông minh.

Anh cũng đã từng nghĩ đến việc mời gia sư cho Mẫn Đăng, nhưng gạt bỏ sau vài ngày suy nghĩ.

Tình huống của Mẫn Đăng đặc biệt, anh cũng không xác định Mẫn Đăng có thể làm quen với gia sư hay không.

Cho nên tạm thời anh quyết định do chính anh chỉ dạy.

Gần đây Mẫn Đăng càng ngày càng buồn ngủ.

Mặc dù cậu uống những thuốc đó cuối cùng đều nôn ra, nhưng vẫn có một ít không thể đi ra.

Mẫn Đăng cũng không thích ăn gì, thậm chí có một ngày từ buổi sáng Hoắc Sơ ra ngoài cậu ngủ một mạch đến hơn bảy giờ tối.

Lúc thức dậy trực tiếp ngã xuống đất, hồi lâu mới đứng lên.

Từ sau khi bị ngã đau chỉ cần Hoắc Sơ không ở nhà, cậu sẽ ngủ trên sofa, cho dù lại bị ngã, cạnh ghế sofa có trải thảm lông cừu rất dày cũng sẽ không đau.

Hôm nay Hoắc Sơ nấu khoai xương sườn, còn có xúp cà chua, và…

Mẫn Đăng thò đầu ra từ trong chăn bông, hít hà mùi vị, chắc là có một món sườn cừu nướng than, bỏ thêm hương thảo.

“Ăn cơm thôi.” Tiếng Hoắc Sơ vang lên.

Mẫn Đăng dụi mắt, xuống khỏi sofa,đi đến nhà ăn.

Gần đây cậu ít nấu cơm, hồi trước cũng là cậu vẫn nấu.

Nhưng dạo này tay chân cậu như mềm ra, không thích cử động.

Hoắc Sơ múc cho cậu một bát canh trước, Mẫn Đăng cúi đầu húp một ngụm nhỏ.

Góc độ Hoắc Sơ đứng cúi đầu nhìn Mẫn Đăng khiến Hoắc Sơ đột nhiên ý thức được, hình như khoảng thời gian này Mẫn Đăng gầy đi nhiều.

Cằm cũng thấy nhọn.

“Có phải em gầy đi không?” Hoắc Sơ nhíu mày hỏi.

“Không có đâu.” Mẫn Đăng mở to mắt nói mò, “Em mập.”

“Đứng lên cho anh ước chừng xem.” Hoắc Sơ chưa từ bỏ ý định.

Mẫn Đăng không tin anh thật sự có thể ước lượng được, yên tâm gan dạ đứng lên.

Hoắc Sơ ôm người một cái, cẩn thận cảm nhận, phát hiện người trong ngực hình như nhẹ thật.

Lập tức có phần thất bại, một ngày ba bữa anh cho ăn không thiếu bữa nào, Mẫn Đăng lại còn có thể nhẹ.

Hoắc Sơ nghĩ không ra.

Gần đây Mẫn Đăng không thích ăn gì, ăn qua loa một chút ngay dưới ánh mắt muốn đánh người của Hoắc Sơ kiên quyết không ăn nữa.

Cậu sợ đợi lát nữa mình ăn rồi lại phải nôn.

Hậu quả của không ăn nhiều cơm đó là nửa đêm Mẫn Đăng bị đói tỉnh.

Cậu sờ lên bụng đói đến mức đau nhói của mình.

Nương theo ánh đèn bàn hơi sáng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Sơ ngủ say bên cạnh mình.

Một tay Hoắc Sơ khoác lên eo cậu, nghiêng người ngủ đối mặt với cậu.

Mẫn Đăng nhìn anh chốc lát, cẩn thận dời tay anh ra.

Tiếp đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.

Một đường nín thở đến phòng bếp.

Mở tủ lạnh ra, không thấy bánh mì nên tồn tại của mình, đành phải lấy cốc chuẩn bị rót cốc sữa trước.

Đợi cậu nghe được tiếng bước chân đi tới, lúc ý thức được Hoắc Sơ đi xuống đã không còn kịp rồi.

Hoắc Sơ bật đèn trong phòng khách, đứng ở cửa phòng bếp kinh ngạc nhìn Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng không dám nhìn anh, thật ra bản thân cậu ý thức được suy nghĩ bây giờ của mình rơi vào một ngõ cụt, nhưng cậu kéo không ra.

“Mẫn Đăng?” Giọng điệu Hoắc Sơ nghi hoặc, “Em đói à?”

Ánh mắt Hoắc Sơ nhìn tới, đột nhiên khiến Mẫn Đăng cảm thấy sợ hãi.

Loại ánh mắt này cậu nói không ra, đó là ánh mắt mang theo dò xét, mang theo khó hiểu.

Mẫn Đăng bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, cậu rất bực mình, cậu sợ hãi, cậu muốn làm gì đó để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Ngay khi Hoắc Sơ muốn đi tới rang cơm cho Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng nện cái cốc trên tay xuống đất, không phải rơi, là cậu giơ tay lên lại ném xuống.

Đồ sứ lanh lảnh nện trên sàn nhà lạnh lẽo, âm tanh vỡ vụn sắc nhọn lại cao vút.

Giống như lỗ chân lông được mở ra, cảm xúc bị đè nén đang đột phá, cậu tìm được một đường tắt trút ra.

Trong lỗ tai Mẫn Đăng ù ù.

Bên cạnh tay Mẫn Đăng bày một hàng bát, Mẫn Đăng chỉ nhìn lướt qua, cánh tay đã vung tới.

Hoắc Sơ bước chân lên phía trước mảnh vỡ liên tục nổ tung trên mặt đất ép anh dừng lại.

Advertisement / Quảng cáo


Anh kinh ngạc nhìn một nửa cơ thể của Mẫn Đăng đều được giấu trong bóng tối, ngây người.

Hai bên đều im lặng.

Chưa đến ba phút, Mẫn Đăng phải ứng lại, nhìn mảnh vỡ bừa bộn đầy đất, cũng ngẩn người.

Cậu không biết vừa rồi mình đã làm gì, cậu đã làm những gì ở… trước mặt Hoắc Sơ…

“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ thấy Mẫn Đăng hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận thử đi tới.

Mẫn Đăng cúi đầu, siết chặt nắm đấm.

Cậu cảm thấy cậu mệt quá, gần đây trong đầu cậu ngày càng loạn, cậu có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh, cậu ngủ cũng có bóng tối lay động trước mắt.

“Không sao… không sao đâu…” Hoắc Sơ cẩn thận nhích lại gần.

Thử thăm dò cầm tay Mẫn Đăng, thấy cậu không phản ứng, mới chậm rãi kéo người rời khỏi mặt đất đầy thủy tinh vỡ.

Mẫn Đăng chôn trong ngực Hoắc Sơ, chậm rãi bình tĩnh lại.

“Xin lỗi…” Mẫn Đăng nhỏ giọng mở miệng.

“Không sao.” Hoắc Sơ sờ lên đầu cậu, “Có phải cơm tối hôm nay không ngon nên không vui.”

Mẫn Đăng không nói chuyện, chỉ ôm Hoắc Sơ.

Đợi Mẫn Đăng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hoắc Sơ đi nấu một tô mì cho cậu, đợi cậu ăn xong, mới dắt người lên lầu đi ngủ.

Ngày hôm sau Hoắc Sơ đến công ty một chuyến, không đến một tiếng, đã lập tức trở về.

Đêm qua cảm xúc của Mẫn Đăng không ổn, anh không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thậm chí Hoắc Sơ bắt đầu cân nhắc Ninh Tuệ bảo anh tìm một bác sĩ để ổn định trước, lại đợi Ninh Tuệ về.

Mẫn Đăng nôn xong ra khỏi nhà vệ sinh, vừa kéo tấm thảm bọc mình kỹ càng, đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Sơ, sợ chết khiếp.

Che đầu bằng tấm thảm xong không dám cử động.

“Run cái gì.” Hoắc Sơ buồn cười vỗ một cái lên tấm thảm.

Mẫn Đăng chột dạ nuốt nước miếng cái ực, cẩn thận thò đầu ra khỏi tấm thảm, “… Sao anh đột nhiên về rồi?”

“Có nhìn thấy bài tập hôm nay để lại cho em không?” Hoắc Sơ ôm mặt cậu hỏi.

Dưới tư thế này, Mẫn Đăng khó khăn gật đầu.

Ngay sau đó hai người làm bài tập, làm một mạch đến giữa trưa.

Mẫn Đăng vẫn gượng chống, không dám tỏ ra buồn ngủ, chỉ sợ Hoắc Sơ phát hiện ra bất thường.

Điện thoại Hoắc Sơ để trên bàn đột nhiên sáng lên.

Mẫn Đăng chỉ nhìn thoáng qua đã ngây người, tên cuộc gọi đến trên màn hình là tên tiếng Anh lần trước.

Người phụ nữ cười không ngừng kia.

Tầm mắt của Hoắc Sơ cũng dời đến màn hình di động từ trong sách vở, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Mu bàn tay cần điện thoại cũng nổi gân xanh.

Mẫn Đăng cố gắng nhớ tên tiếng Anh trên màn hình điện thoại.

Hoắc Sơ dạy cậu biết các chữ cái, cậu lặng lẽ viết lại các chữ cái vừa xuất hiện vào lòng bàn tay một lần.

Không biết đầu kia điện thoại nói gì, Hoắc Sơ ừ một tiếng không nói tiếp nữa.

Mẫn Đăng không nghe được gì cả, lúc cậu vừa định lại gần một tí.

Hoắc Sơ đứng dậy, biểu cảm trông âm u cực độ, đi lên lầu.

Mẫn Đăng nhíu mày nhìn bóng lưng Hoắc Sơ, cảm thấy bắt đầu choáng đầu.

Cậu cứ cảm thấy… Cậu không nói ra được, nhưng đó là một loại cảm giác.

Mỗi lần Hoắc Sơ nhận cuộc điện thoại này, cậu đều sẽ cảm thấy Hoắc Sơ như biến thành một người khác.

Cú điện thoại này Hoắc Sơ gọi gần hơn một tiếng.

Lúc Hoắc Sơ gọi xong quay lại, Mẫn Đăng đã nằm trên sofa ngủ từ lâu.

Hoắc Sơ thở dài một hơi, ôm cả người cả thảm vào lòng mình.

Vùi ở cần cổ Mẫn Đăng hít sâu mấy hơi, sắc mặt mới coi như bình thường lại.

Mẫn Đăng nheo mắt tỉnh lại, ngửi được mùi thuốc lá trên người anh.

“Anh phải đến Mỹ một chuyến.” Hoắc Sơ nói, giọng hơi khàn.

Mẫn Đăng không lên tiếng.

“Khoảng hai ngày sẽ về.” Hoắc Sơ lại nói.

“Đi tìm… tìm mẹ anh à?” Gần đây trạng thái của Mẫn Đăng rất không tốt, thậm chí nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.

Nhưng Hoắc Sơ không chú ý đến, anh gật đầu.

“Được.” Mẫn Đăng nhắm mắt lại lần nữa.

“Có phải dạo này em hơi thích ngủ quá không?” Hoắc Sơ hỏi.

“… Hình như thế.” Mẫn Đăng dùng mặt cọ cọ vào ngực anh, “Nhưng em sẽ tốt nhanh thôi…”

“Em nói gì?” Hoắc Sơ không nghe rõ, lại cúi đầu nhìn.

Mẫn Đăng đã ngủ say.

Sáng hôm sau, lần đầu tiên Mẫn Đăng mở mắt rất sớm trong những ngày qua.

Cậu nghiêng đầu nghe tiếng động bên phòng treo quần áo.

Sau khi Hoắc Sơ ra ngoài thấy cậu mở mắt, hơi kinh ngạc: “Sao hôm nay dậy rồi? Anh còn tưởng em phải tiếp tục ngủ nướng đến lúc anh làm xong bữa sáng.”

Mẫn Đăng nhẹ nhàng cười một tiếng, vươn hai tay ra về phía anh.

Hoắc Sơ phối hợp đi tới, khom lưng cúi đầu.

Tay Mẫn Đăng kéo cà vạt của anh.

Nụ hôn này của hai người rất nhẹ, chỉ hơi chạm nhẹ vào.

Advertisement / Quảng cáo


Không giống như là hôn, giống hấp thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương hơn.

“Anh đến sân bay sẽ gửi tin nhắn cho em, sau khi đến nơi cũng sẽ gửi tin nhắn.” Hoắc Sơ đụng trán vào trán cậu, dặn dò, “Em ở nhà chờ anh, phải ăn cơm đầy đủ, một ngày anh sẽ video mười hai lần để kiểm tra.”

“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.

Nửa tiếng sau, Mẫn Đăng nhận được tin nhắn Hoắc Sơ gửi đến.

—— vừa tới sân bay.

Mẫn Đăng thả di động xuống, xoay người bò dậy khỏi giường.

Đi ăn bữa sáng, tiếp đó một tay cầm điện thoại một tay cầm sách.

Lúc chín giờ tối, Mẫn Đăng dựa vào ghế sofa ôm tấm thảm quấn thành một cục ngủ thiếp đi, nghe thấy điện thoại rung, nhanh chóng tỉnh lại.

Là tin nhắn Hoắc Sơ gửi đến.

—— đến rồi, đã ăn cơm chưa.

Mẫn Đăng cười một tiếng gọi điện cho Hoắc Sơ.

Điện thoại vừa kết nối, giọng Hoắc Sơ đã truyền tới, “Hôm nay vẫn chưa ngủ sao? Anh còn tưởng em ngủ nên không gọi điện cho em.”

“Không có mà, anh ăn cơm chưa?” Mẫn Đăng hỏi.

“Ăn rồi, còn em, sẽ không chưa ăn cơm tối chứ?”

“Em cũng ăn rồi!”

“Cho em một phút kể tên món ăn tối nay em ăn.” Hoắc Sơ mỉm cười tập kích.

Hai người không tán gẫu nhiều, cho đến khi Mẫn Đăng lại ngủ thiếp đi.

Lần này Mẫn Đăng ngủ rất say, bởi vì bên kia điện thoại không ngừng truyền đến tiếng hít thở, khiến cậu cảm thấy như Hoắc Sơ vẫn đang ngủ bên cạnh mình.

Làm cho Mẫn Đăng không ngờ tới là.

Ngày hôm sau, suốt một ngày.

Cậu không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của Hoắc Sơ.

Điện thoại của Hoắc Sơ cũng không gọi được.

(Hulunbuir một thành phố tại đông bắc Khu tự trị Nội Mông Cổ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play