Mẫn Đăng cúp điện thoại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Dòng nước lạnh lẽo khiến đầu óc mệt mỏi tỉnh táo không ít, nhưng hơi lạnh.
Cậu run rẩy lau khô mặt, đi rót một cốc nước nóng, bưng lấy ngồi trên sofa, tiếp đó xem thế giới động vật vẫn chưa chiếu hết.
Trên tivi chiếu đến con sư tử, trên thảo nguyên hoang vu rộng lớn đám sư tử đều lười biếng phơi nắng.
Trông rất ấm áp.
Mẫn Đăng híp mắt, từ từ tựa vào ghế sofa.
Khi tỉnh lại, cậu nhìn thấy đôi mắt Hoắc Sơ.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Sơ nhéo mặt cậu một cái.
Mẫn Đăng rũ mắt xuống, nhìn chăn bông đang đắp trên người mình.
“Tại sao lại ngủ ở đây?” Hoắc Sơ kéo chăn trên người giúp cậu, “Còn không đắp chăn.”
“Xem một lúc rồi ngủ mất.” Mẫn Đăng vừa tỉnh ngủ không có tinh thần gì.
“Nhìn này, bánh ngọt.” Hoắc Sơ xách theo cái hộp nhỏ đong đưa trước mắt cậu.
Mẫn Đăng uể oải ngồi dậy, giơ tay nhận.
Hoắc Sơ kéo chăn giúp cậu, tay không cẩn thận đụng phải đùi cậu.
“Shh…” Mẫn Đăng cau mày, hơi tránh ra.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ nhíu mày hỏi, “Chân bị sao thế?”
“Không sao.” Mẫn Đăng vô thức lảng tránh vấn đề này, “Không cẩn thận đụng một cái.”
Hoắc Sơ đặt bánh ngọt lên tay cậu, xốc chăn bông trên đùi cậu lên.
Tiếp đó kéo quần Mẫn Đăng, trên người Mẫn Đăng mặc áo ngủ bằng bông, kéo quần một cái là cuốn tới đầu gối.
Advertisement / Quảng cáo
Sau khi Hoắc Sơ nhìn rõ đầu gối của Mẫn Đăng sắc mặt cũng thay đổi.
Một mảng lớn vết bầm tím trên đầu gối, những vết đỏ xanh vỡ vụn bám vào toàn bộ đầu gối như mạng nhện.
Vừa so sánh da thịt trắng nõn xung quanh với chỗ đầu gối, hiệu quả nhìn quá rợn người.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn thoáng qua cũng bị dọa, cậu thật sự không ngờ chỉ quỳ một lát, có thể quỳ ra hiệu quả này.
“Em trượt một cái, sau đó ngã xuống sàn nhà vệ sinh.” Mẫn Đăng giải thích, “Thật ra không đau lắm đâu.”
Hoắc Sơ liếc cậu xoay người đi tìm hộp thuốc.
Mẫn Đăng căng thẳng cào cào ống quần bị xắn lên, muốn đi theo.
Hoắc Sơ giống như biết ý nghĩ của cậu, xoay đầu lại, hiếm khi nghiêm túc híp mắt duỗi ngón tay chỉ cậu.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, yên tĩnh ngồi xuống.
Hoắc Sơ lấy thuốc lưu thông máu tan bầm rất nhanh, cẩn thận bôi lên đầu gối Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng bị đau rụt lại, nhưng nhanh chóng nhịn được.
“Sàn nhà phòng tắm đã được xử lý chống trượt, lại trải một lớp lót chống trơn.” Hoắc Sơ nhẹ nhàng xoa máu bầm cho cậu, “Lần sau cẩn thận một chút.”
“Có thể ăn bánh ngọt không?” Mẫn Đăng bất an hỏi.
Hoắc Sơ thoa xong thuốc cuối cùng, thở dài một hơi: “Ăn đi.”
Mắt Mẫn Đăng sáng rực lên, đi lấy bánh ngọt.
Bánh ngọt không to, chỉ bằng một bàn tay, là hình con gấu nhỏ, bên trong còn thêm cái thìa.
Mẫn Đăng không cầm thìa trực tiếp vùi đầu cắn một miếng, vừa nuốt xuống.
Hoắc Sơ xích lại gần đột nhiên bế cậu lên,đợi khi ngồi trên đùi Hoắc Sơ Mẫn Đăng đã ngơ ra.
“Anh làm gì đó?” Mẫn Đăng nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
“Anh cũng muốn ăn bánh ngọt.” Ánh mắt Hoắc Sơ tập trung vào một vòng bơ trên khóe miệng cậu.
“Ò.” Mẫn Đăng cầm bánh ngọt trên tay đưa tới miệng anh.
Hoắc Sơ lại hôn lên khóe miệng cậu, Mẫn Đăng không kịp tránh, lại bị đè gáy xuống, không thể động đậy được.
Mẫn Đăng bị anh liếm đến ngứa, cười đẩy anh, lại bị ôm chặt eo hơn.
“Môi của em là vị bơ.” Hoắc Sơ cười nói.
“Là vị của bánh ngọt.” Mẫn Đăng nói.
“Là vị của em.” Hoắc Sơ nói, “Bánh ngọt nào ngọt như thế.”
“Thật ư?” Mẫn Đăng liếm liếm mép.” “Lừa ai đó.”
“…”
“Em im đi.” Hoắc Sơ cắn lên cổ cậu.
Mẫn Đăng rên khẽ một tiếng, tay túm chặt cánh tay anh.
Hoắc Sơ cắn cắn, lại bắt đầu có gì đó không đúng, đầu lưỡi luôn luôn lơ đãng xẹt qua da cậu.
Bàn tay rơi bên hông cậu cũng từ từ thò vào.
Một tay Mẫn Đăng bưng bánh ngọt, thở hổn hển, theo sự biến hóa chỗ nào đó của Hoắc Sơ, cậu bắt đầu khẩn trương lên, hơi không tự chủ vặn vẹo uốn éo eo.
Có cái gì đó chống… dưới mông cậu.
Cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, khiến cậu căn bản không coi nhẹ được.
“Đừng nhúc nhích.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ đè người lại, vùi vào cần cổ cậu thở dốc một hơi, dừng động tác lại, “Em ăn bánh ngọt nhanh lên.”
Mẫn Đăng thở từng hơi nhỏ, trong đầu hơi mê man, nhưng mơ hồ có hơi lo lắng.
Cậu không rõ lắm giữa hai người đàn ông nên làm như thế nào, Hoắc Sơ vẫn chưa bao giờ nói với cậu, cũng chưa bao giờ làm động tác quá phận gì với cậu.
Chỉ có đêm hôm đó Hoắc Sơ vui đùa nhắc một câu, nhưng từ ngày đó sau khi Hoắc Sơ thấy cậu bị hù dọa, không bao giờ nhắc đến vấn đề này với cậu nữa.
Mẫn Đăng cắn một miếng bánh ngọt, cảm nhận được phản ứng của Hoắc Sơ, bắt đầu lo lắng vấn đề này.
Buổi chiều Hoắc Sơ không ra ngoài nữa, thật ra cả ngày hôm nay anh đều không định ra ngoài.
Công việc anh đã cơ bản bàn giao xong vào hôm qua, hôm nay tạm thời xảy ra chút chuyện, trạng thái của Mẫn Đăng trông vẫn ổn, anh mới ra ngoài một lúc.
Hai người đều chiếm một bên trên sofa.
Mẫn Đăng nằm xem tivi, chiếm phần lớn lãnh địa, thậm chí đặt chân lên lãnh địa của đối phương như lẽ đương nhiên.
Hoắc Sơ một bên ôm chân Mẫn Đăng, một bên xem tài liệu trên máy tính, một bên trả lời tin nhắn thoại trợ lý gửi đến.
Khoảng bảy tám giờ mới ăn.
Mẫn Đăng dựa vào tường, nhíu mày nhìn Hoắc Sơ trong phòng bếp.
Dạ dày bắt đầu vô thức không thoải mái.
Thuốc uống hai lần sớm tối.
Hôm nay trước khi đi ngủ một tiếng còn phải uống một lần.
Buổi tối chắc chắn Hoắc Sơ sẽ không ra ngoài, Mẫn Đăng nhíu chặt mày, siết chặt nắm đấm.
Hai người ăn cơm xong rất nhanh, Mẫn Đăng lề mề trên sofa một lúc lâu, mới không tình nguyện đi tắm rửa.
Tắm xong Mẫn Đăng về phòng nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Quả nhiên, chưa đến mười phút, Hoắc Sơ tắm xong cầm thuốc bưng cốc nước, đi vào.
Mẫn Đăng thò đầu ra từ trong chăn, tay đặt dưới chăn véo đùi.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ nhìn sắc mặt cậu, lo lắng.
Advertisement / Quảng cáo
“Không sao.” Mẫn Đăng nhận thuốc trong tay anh, cắn răng, uống hết thật nhanh.
Tiếp đó nhanh chóng vùi trong chăn, kéo chăn che kín mình.
Hoắc Sơ nhíu nhíu mày, đặt cốc xuống, cũng tới giường.
Năm phút sau.
“Em muốn đi vệ sinh.” Mẫn Đăng xốc chăn lên.
“Anh đi cùng em.” Hoắc Sơ đặt notebook trên đùi xuống.
“Anh đi tiểu giúp em đi.” Mẫn Đăng nói.
“… Cẩn thận chút.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ dặn dò.
Mẫn Đăng nhẹ giọng cười một tiếng, đi dép lê, mở cửa phòng.
Từ từ đi về phía nhà vệ sinh.
Cho đến khi cửa nhà vệ sinh đóng lại, sắc mặt Mẫn Đăng đã trở nên rất khó coi.
Cậu cố gắng đè nén âm thanh, khớp xương tay chống lên tường hiện cả lên, đầu ngón tay ép lên hiện màu trắng xanh.
Phần bụng đau âm ỉ khiến cậu cúi người xuống.
Nôn mãi cũng quen rồi.
Mẫn Đăng gần như tỉnh táo lau miệng, nhấn nút xả nước.
Nhìn thứ rơi vào trong vòng xoáy, biến mất không còn thấy gì nữa.
Cậu đến bồn rửa mặt vốc nước lên, rửa mặt, lại súc miệng.
Vừa định quay lại, khóe mắt nhìn thấy bản thân trong gương to lớn.
Mẫn Đăng dừng bước chân.
Người trong gương sắc mặt trắng bệch, khóe mắt mũi lại đỏ, trông rất đáng thương.
Cho tới bây giờ Mẫn Đăng đều không thích dùng từ đáng thương để mô tả bản thân, cậu không cảm thấy mình đáng thương chỗ nào, nhưng sự thật cho cậu một trận đấm đá tàn ác.
Cậu không thể uống thuốc, cậu không có cách nào tiến hành điều trị, cậu đang lừa Hoắc Sơ, cũng đang lừa bản thân.
Cậu căn bản chưa tốt, cậu quá đáng thương.
Mẫn Đăng hít mũi một cái, đẩy cửa phòng ngủ ra, lên giường sau đó chui vào ngực Hoắc Sơ.
“Lạnh à?” Hoắc Sơ buồn cười cũng ôm người trong lòng, dùng sức xoa xoa lên lưng lên cánh tay cậu.
“Ừm.” Mẫn Đăng rầu rĩ đáp một tiếng.
“Sao tay lại lạnh vậy.” Hoắc Sơ sờ lên tay cậu, “Em rửa tay bằng nước lạnh.”
Mẫn Đăng không nói gì.
“Sao mặt cũng lạnh thế?” Hoắc Sơ nhíu mày dặn dò, “Lần sau không được dùng nước lạnh rửa mặt.”
“Em buồn ngủ lắm.” Mẫn Đăng nhắm mắt, đầu chống lên ngực anh, hít sâu một hơi, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Nguồn nhiệt trên người Hoắc Sơ khiến cậu kìm lòng không đậu mà đến gần.
Hoắc Sơ nhíu mày, cúi đầu nhìn Mẫn Đăng núp trong ngực mình, sắc mặt nom không tốt, đôi môi trắng bệch.
Mẫn Đăng vốn trắng, lúc này càng tôn lên lông mi đen dày.
Trong khuỷu tay ôm vòng eo mềm mảnh, Hoắc Sơ hôn đỉnh đầu Mẫn Đăng một cái.
Lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt Hoắc Sơ ảm đạm, anh cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Sáng sớm hôm sau, Mẫn Đăng uống thuốc xong, Hoắc Sơ ngồi với cậu tầm mười phút như thường lệ, rồi đến công ty.
Hoắc Sơ ra khỏi thang máy, vào bãi đậu xe ngầm, lên xe.
Đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi, bắt đầu nối tất cả bất thường lại với nhau.
Cuối cùng lấy điện thoại gọi cho Ninh Tuệ.
“Hoắc Sơ? Sao lại gọi điện vào giờ này?” Bên Ninh Tuệ là rạng sáng, “Mẫn Đăng không sao chứ?”
“Mẫn Đăng có gì đó không đúng.” Hoắc Sơ nói.
“Không đúng? Không đúng thế nào?” Giọng điệu của Ninh Tuệ trở nên nghiêm túc.
“Cháu không biết.” Hoắc Sơ nhíu mày, “Cháu cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
“Không đúng?” Ninh Tuệ nghi hoặc, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không phải, Mẫn Đăng không xảy ra chuyện gì, cũng vì tốt quá, thậm chí cậu ấy chưa từng xuất hiện bất kể phản ứng nào mà dì đã nói.” Hoắc Sơ nói, “Nhưng tình trạng của cậu ấy không ổn, cảm xúc cũng không ổn.”
“Không ổn.” Nữ sĩ Ninh Tuệ gần như chém đinh chặt sắt, “Tình huống của Mẫn Đăng quả thật có phần không ổn, nếu như dựa theo con nói, cậu ấy không có bất kỳ phản ứng gì, đương nhiên dì đã nói những phản ứng này khác nhau ở mỗi người, nhưng tình huống Mẫn Đăng không giống.”
Hoắc Sơ chôn mặt trên vô lăng.
Ninh Tuệ nói tiếp: “Bây giờ chỉ có hai tình huống, một là, cậu ấy không uống thuốc, hai là, cậu ấy nôn thuốc ra.”
Hôm nay Mẫn Đăng nhịn hơn hai mươi phút. Tự cậu đã tính rồi, mỗi lần cậu có thể nhịn hơn hai đến ba phút.
Dựa theo thời gian này để tính, cậu cảm thấy bản thân cậu có hai mươi phần trăm cơ hội trước khi Hoắc Sơ phát hiện, thành công nhịn đến mức tiêu hóa thuốc trong dạ dày.
Mẫn Đăng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy quá khôi hài, thế là nở nụ cười.
Cười mãi cảm thấy hơi muốn nôn, cậu lập tức ngừng lại không cười nữa.
Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mẫn Đăng trợn to mắt, cắn răng từ từ đi tới cửa, lại nhìn thấy Chương Khâu ngây người nhìn cửa trong màn hình trên tường bên cạnh cửa.
Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, buổi tối ngày đầu tiên cậu đến đây đã nói địa chỉ cho Chương Khâu.
Không ngờ mới ngày thứ hai Chương Khâu đã đến rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Mẫn Đăng mở cửa ra trước khi Chương Khâu muốn chửi lên.
“Ôi, mày mới ngủ dậy à?” Chương Khâu nhìn cái áo len cậu mặc bên ngoài áo ngủ.
“Hôm nay anh không đi làm hả?” Mẫn Đăng nghiêng người để y đi vào.
“Xin nghỉ.” Chương Khâu quét cậu vài lần, “Sao sắc mặt kém thế.”
Mẫn Đăng xoa mặt hai cái, dẫn người vào, “Uống gì không?”
“Khách sáo gì với anh, mày đưa nước lọc anh uống nước lọc, mày đưa Lão Bạch Cán
(một loại rượu), không phải anh chỉ có thể một hơi uống cạn.” Chương Khâu hừ một tiếng, ngắm nhìn bốn phía phòng ở, “Ồ, phòng này rộng nhể, tốn không ít tiền đâu, không phải ông chủ Hoắc phá sản sao?”
Mẫn Đăng không nói gì, cánh tay buông xuống bên người, nắm chặt một bên ống quần, khó chịu cắn chặt răng.
Muốn nói mình vào nhà vệ sinh, vừa hé miệng lại nôn khan ra tiếng.
Mẫn Đăng: “…”
Chương Khâu kinh ngạc quay đầu, “Mày sao đấy?”
Mẫn Đăng bịt miệng lại, hai mắt nhìn y, thực sự không nhịn được, chạy về phía nhà vệ sinh.
Chương Khâu đứng tại chỗ đần mặt một lúc, phải ứng lại cũng lao vào nhà vệ sinh, quýnh lên suýt ngã.
Trong nhà vệ sinh Mẫn Đăng đang ôm bồn cầu nôn đến trời đất quay cuồng.
“Sao vậy! Thế này là sao!” Chương Khâu vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ được người.
“… Em không sao.” Mẫn Đăng tranh thủ nói một câu, lại cúi đầu nôn.
“Mày sao thế?” Chương Khâu lo lắng vỗ vỗ sau lưng cậu, “Sao đột nhiên lại nôn, Hoắc Sơ chăm sóc mày kiểu gì, này! Sao nôn dữ vậy, ngày nào cũng nôn hả, hay là…”
Chương Khâu đột nhiên nghĩ đến gì đó, âm thanh lải nhải cũng im bặt lại, biểu cảm trên mặt sụp đổ, đôi môi khẽ nhếch hơi run rẩy, sâu kín nói: “Tao… đệch…”
Mẫn Đăng ngẩng lên khỏi bồn cầu, vẻ mặt tái nhợt ngờ vực nhìn y.
“Mày…” Tay Chương Khâu cũng bắt đầu run lên, trong mắt mang theo không dám tin và sợ hãi: “Mày… sẽ không phải mang thai chứ…”
“…”
Mẫn Đăng nhịn lại nhịn, thực sự không nhịn được quay đầu nôn tiếp.