Con dao trên tay Đại Từ rơi xuống không nhờ Trường Niên nhanh tay
chụp lại thì nó đã rơi xuống đâm thẳng vào chân rồi. Người đó là ai mà
khiến cho Đại Từ phải bỏ cả trận đấu vẻ mặt đờ đẫn như vậy.
Tất cả đều nhìn ra phía cửa nơi một cô gái xinh đẹp khi diện một bộ
váy trắng tinh thanh khiết. Mái tóc màu socola xoăn đuôi dài ngang lưng
bay bay trong gió, đôi mắt màu tía chùn xuống dịu dàng rưng rưng.
Cô gái đó là Hàm Miên một người bạn của Đại Từ một người đã hi sinh
cả tuổi thanh xuân để theo đuổi anh. Sáu năm trước cô đã gặp tai nạn chỉ vì cứu một chú mèo nhỏ gia đình đã đưa cô sang Pháp để điều trị nhưng
một ngày anh nhận được tin cô đã chết.
Từ khi cô gặp tai nạn Đại Từ mới nhận ra rằng cuộc đời mình ngoài Tú
Vy ra anh cũng cảm thấy tim mình đập rộn nhịp khi ở bên cạnh Hàm Miên
nhưng anh nghĩ đã quá muộn.
Bây giờ anh được nhìn thấy cô một lần nữa trái tim vẫn không thay
đổi. Anh thật ngu ngốc khi theo đuổi một người không thuộc về mình mà bỏ lại sau lưng tất cả. Cho dù cả thế giới có quay lưng với anh cũng chỉ
có một người luôn bên cạnh cổ vũ đó là Hàm Miên.
Giọt lệ hạnh phúc trên khóe mi tuôn trào con tim không ngừng thôi
thúc anh chạy tới ôm chặt lấy Hàm Miên nức nở: "Em vẫn còn sống anh xin
lỗi"
Hàm Miên mỉm cười hạnh phúc nước mắt cũng tuôn rơi: "Anh không có lỗi, chỉ là em quá ngốc khi theo đuổi thứ không thuộc về mình"
Trường Niên dừng tất cả tắt bếp đi lại chỗ Tú Vy ngồi xuống: "Cô gái đó là ai mà trông xinh quá vậy"
Tú Vy lườm mắt nhìn hắn trầm giọng: "Anh vừa mới nói gì?"
Hắn sợ hãi giải thích: "Ý anh không phải vậy?Trong cô ấy xinh thật nhưng không bằng em"
Tiểu Khang mỉm cười cắt ngang: "Papa chỉ giỏi xu nịnh, mama không bằng một gốc của dì kia luôn đấy..hihi..."
"Ừ, dì ấy là mẹ của con đấy, đi nhận lại mẹ ruột của mình đi"
"Được vậy cũng tốt, nếu được chọn con không chọn làm con của một người xấu cả tính lẫn nết như mama"
"Thằng nhóc này, bộ con không chê mẹ ngày nào con ăn cơm không ngon à"
"Chắc gần như vậy"
Càng nói chuyện với nó cô như muốn điên tiết lên nếu không phải là
con chắc cô đã cho vài tét vào mông. Nhìn bọn họ cái nhau không thấy có
chút gì căng thẳng chỉ thấy hai hước cứ như hai đứa trẻ cãi nhau mà
không biết mình cãi về chuyện gì.
Căn nhà bỗng chốc rộn ràng cả hai không ai chịu nhường ai càng nói cô càng bị lấn át không cãi được chuyển sang đánh đòn. Cô rượt nó chạy cả
hai vòng vòng khắp nhà Trường Niên và Tiểu An không có chuyện gì làm
đành ngồi cổ vũ.
Còn Đại Từ Hàm Miên cần một chỗ yên tĩnh để giải bày nổi lòng nên anh đã đưa Hàm Miên ra ngoài vừa trò truyện vừa ngắm những cơn sóng dữ dội
ấp vào tản đá. Có thể mình không thuộc về người này thì cũng thuộc về
người khác.Chỉ là mình có chấp nhận mối lương duyên do trời định này
không, cho dù cố gắng làm tất cả người không thuộc về mình mãi mãi cũng
không thuộc về mình.
Cả hai đều ngốc nghếch theo đuổi tình yêu đang trốn chạy mà quên mất
một điều rằng chỉ cần dừng lại nhìn về phía sau tình yêu sẽ chạy đến.
Bây giờ anh mới hiểu ra mình nên tập cách buông bỏ đúng lúc và nắm giữ
đúng người.
Đại Từ nắm lấy tay Hàm Miên đi vào phòng đầy gió mát và thoang thoảng hương cỏ dại từ ngoài ùa vào. Anh dừng lại bên chiếc giường nhìn cô
thoáng buồn: "Sao em lại đi tìm anh, anh không xứng để được em..."
Không để Đại Từ nói hết cô dùng tay che miệng anh lại: "Trái tim em
không chọn người không xứng, chỉ là anh không biết mình quan trọng với
em như thế nào đâu"
"Anh thực sự quan trọng với em sao?"
"Đúng rồi, 6 năm qua em đã suy nghĩ rất nhiều mọi việc em làm đều là
những chuyện đúng đắn, cho dù anh không đáp lại tình cảm cũng không sao, chỉ cần anh không lạnh nhạt với em là được hi"
Hàm Miên rất biết cách chiêu dụ người khác bằng vẻ mặt ngây ngô nhưng không hề giả tạo. Trước nụ cười đầy chân tình này tim anh thổn thức nắm tay kéo cô về phía mình gương mặt áp sát: "Anh sẽ đáp lại tình cảm của
em, bằng hành động"
Môi anh chạm vào làn môi mỏng đỏ hồng níu lấy dịu dàng. Hai tay ôm
chặt lấy vòng eo thon thả, di chuyển lên bã vai luồn vào trong chiếc váy rơi xuống đất. Môi từ từ nhả ra đưa ánh mắt hạnh phúc nhìn cô: "Ở lại
với anh nhé"
Hàm Miên gật đầu e thẹn hai má đỏ ửng hưng phấn. Anh tiếp tục hôn nhẹ bòng cô đặt lên chiếc giường trắng tinh. Cả hai nhìn nhau mặt đỏ hết cả lên anh cởi chiếc áo mỏng tanh của mình tiếp đến là những lớp nội y của người nằm dưới. Tấm thân mảnh khảnh lụa là tinh khiết đập vào đôi mắt
cuồng si môi mỉm cười, cuối xuống hai cơ thể trần trụi cọ sát vào tạo ra một luồn nhiệt ấm nồng mãnh liệt môi níu môi chơi đùa. Đầu lưỡi luồn
sâu vào bên trong khoang miệng chứa đầy dịch ngót càn quét.
Những lớp da thịt nóng rang khoan khoái, kích thích vật mềm cứng lại
đang cố gắng thoát ra khỏi ngục tối không ngừng cựa quậy cuối cùng cũng
được giải phóng. Mạnh mẽ đâm thẳng vào nơi tối tăm nhất, càng vào sâu
nơi tối tăm như muốn nuốt chửng rồi từ từ đưa ra kèm theo chất dịch nhơn nhớt rồi tiếp tục nuốt vào.
Tiếng nước thác rền vang mảnh liệt tiếng người ở trên cùng rạo rực
không kém. Mỗi nhịp mỗi tiếng ư ử phát ra lực càng mạnh và nhanh hơn nơi tối tăm không còn nuốt nổi bóp lại.
Hàm Miên uốn éo giọt mồ hôi ướt đẫm vòm trán cao, đôi mắt nhắm nghiền thỉnh thoảng nhăn lại được Đại Từ xoa dịu thả lỏng. Anh tấn công vào
hóp cổ thơm mùi oải hương mút mạnh tạo dấu ấn đỏ rực: "Em chính thức là
của anh, anh sẽ không làm em tổn thương nữa"
Hàm Miên vuốt ve cơ bụng rắn rỏi đẫm mồ hôi vì cơn *** **** đưa lên
phía trên ôm lấy lưng anh ghì xuống vật cứng bất ngờ đâm sâu hơn cô nhíu mặt vì đau nhưng cố gắng mỉm cười: "Anh là của em mới đúng"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT