Bó bột xong đưa ông nội về nhà, bọn họ cũng phải rời đi.

Ông nội ngồi trong sân vung quạt: "Cần cù học tập, tiến tới tương lai!"

Từ nhà ông nội về đến trường, trời đã tối mịt.

Trên xe Lê Dương luôn ngủ, điện thoại cũng tắt âm, không thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Chờ về Thành Nghi, cậu mới phát hiện điện thoại của mình sắp bị Tô Ngang làm cho nổ tung.

Cậu nhíu mày, lập tức gọi lại.

"A lô......"

Tô Ngang rống lên: "Anh Lê về Thành Nghi chưa? Mau đến bệnh viện XX, Mập xảy ra chuyện rồi!"

Cúp điện thoại, Lê Dương nhíu mày nói với Thiệu Nhất: "Mập xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện, em đi xem."

Thiệu Nhất đưa áo khoác cho cậu, vỗ đầu cậu, "Đừng nóng vội."

Lúc Lê Dương đến, Bạn Mập ngồi ở phòng bệnh thường, chân và cánh tay đều quấn băng vải, bác sĩ đang bôi thuốc lên mặt cho bạn, thế nhưng bạn rất kiên cường, không rên tiếng nào.

Phó Hiểu ngồi ghế bên cạnh, cúi đầu không rõ biểu cảm.

Bạn Mập thấy Lê Dương tới, cất tiếng chào: "...... Anh Lê."

Lê Dương đi qua xem tình huống của bạn, có vẻ không mấy nghiêm trọng, chỉ là vết thương do xô xát, nhìn sang Phó Hiểu nắm tay áo im thin thít ngồi bên...... Hẳn lại ra tay vì tình yêu nữa rồi.

Tô Ngang đóng viện phí quay về, nhìn thấy Lê Dương liền thở phào nhẹ nhõm, "Mày cũng tới rồi, gọi mày cả một ngày."

Lê Dương tỏ vẻ lạnh nhạt: "Tao nhìn đống gọi nhỡ của mày còn tưởng sẽ nhìn thấy nó trong ICU đấy."

Cậu liếc sang Bạn Mập đang liều mạng nhịn đau, cơ mặt biến dạng vẫn không chịu lên tiếng, túm cổ áo Tô Ngang, "Mày ra đây với tao."

Ra ngoài hành lang, cậu hỏi: "Sao lại thế này?"

Tô Ngang thở dài: "Tao cũng muốn biết đây, giữa trưa nó nhận điện thoại rồi xin nghỉ chạy đi luôn, ai mẹ nó biết thằng ngốc này đi đánh lộn vì cờ rớt chứ, nếu không phải......" Cậu ta ậm ờ, lại chép miệng một tiếng, dường như không biết nói thế nào.

"Nếu không phải cái gì?" Lê Dương xắn tay áo.

Ngập ngà ngập ngừng, có còn là đàn ông không.

Tô Ngang ài một tiếng, giọng xìu hẳn: "Là...... Nếu không phải Ngụy Vi trông thấy rồi gọi cho tao, nó không chỉ bị thương chừng đó đâu."

Lê Dương: "......"

Tô Ngang vò đầu bứt tóc, rất bực bội: "Sau đó bố mày với nhỏ nói chuyện mấy câu...... liền càng xấu hổ."

"...... Mày lại nói cái gì rồi?"

"Nói gì chứ! Lúc đấy tao làm gì có tâm trạng đò đưa với nhỏ, dù sao...... Tao cũng không biết." Tô Ngang giật tóc, ngồi bệt xuống ven tường, vẻ mặt suy sụp.

Lê Dương thở dài: "Mập thì sao? Vì ánh trăng sáng đó hả?"

"Chứ vì gì được nữa, đi căng tin giành cơm cũng không thấy nó liều mạng như thế."

Lê Dương không nói gì.

Tô Ngang: "May mà không nghiêm trọng, mày xem nó còn giả vờ được kia kìa? Chắc đến mai lại nhảy nhót lung tung thôi."

"Ai đánh nó?"

"Tao không quen, nhưng chắc có quan hệ với Phó Hiểu, bồ cũ chẳng hạn."

Lê Dương nhìn bản mặt buồn bực của Tô Ngang, biết cậu ta vẫn ưu phiền vì hai chữ Nguỵ Vi ban nãy, bèn để cậu ta ngồi ở đây một mình tự bình tĩnh lại.

Tô Ngang đột nhiên gọi cậu: "Tiểu Lê Tử, tao bảo...... mày đưa điện thoại tao mượn tí."

Cậu ta nói hơi do dự: "Tao gọi điện thoại."

Lê Dương không hỏi tại sao, mở mật khẩu đưa cho cậu ta xong liền quay người về phòng bệnh.

Thuốc trên mặt Bạn Mập bôi xong rồi.

Phó Hiểu cũng đã về, còn mỗi Mập nằm liệt trên giường nhìn trần nhà.

"...... Anh Lê." Thấy Lê Dương tiến vào, bạn thoi thóp gọi một tiếng.

"Không giả vờ nữa?"

Bạn Mập thẹn thùng cười.

Bạn thở dài: "Thật ra nếu mình gầy một chút chắc chắn có thể áp đảo đối phương, thịt nhiều làm động tác chậm chạp."

"......" Lê Dương nhìn bạn như đồ ngốc, "Sao nghe mày nói có vẻ tâm đắc quá vậy? Hay tao đưa mày giấy bút viết lời cuối sách nhé?"

Bạn Mập xoa ót: "Thì đây cũng là, vì người mình thích đánh nhau kia mà."

Lê Dương: "......"

Không biết vì sao liền nghĩ đến lần đó Thiệu Nhất giải quyết mấy người Lý Giai Duệ thay cậu.

Vì thế cậu thở dài: "Vì người mình thích đánh nhau...... Vậy phải có bản lĩnh hạ gục đối thủ mới đẹp trai được, không phải dâng mình cho người ta đánh đâu, đồ ngốc."

Bạn Mập rầu rĩ ứng tiếng.

"...... Ừa."

Lê Dương an ủi xong xuôi, Bạn Mập cũng thật sự không có việc gì, những tranh chấp kia Bạn Mập không muốn kể, nói sẽ tự mình giải quyết, Lê Dương liền đi trước.

Thiệu Nhất về nhà đợi bạn nhỏ, trên đường có gọi điện thoại, là Tô Ngang tiếp, nói không biết Lê Dương ở đâu.

Anh chuẩn bị tới bệnh viện xem thử, tiện thể rủ bạn nhỏ đi ăn khuya, nào ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy Lê Dương ủ rũ đứng bên ngoài, tay giơ lên chuẩn bị gõ.

Thiệu Nhất: "Đang định đi tìm em."

Lê Dương nhìn anh một cái, xoay người đóng cửa, sau đó tiến lên một bước ôm lấy anh.

Cậu gọi một tiếng: "Anh Nhất."

Thiệu Nhất: "Ừm?"

Nhưng Lê Dương yên lặng.

Lát sau mới nói: "Anh cho em ôm một chút."

Thiệu Nhất khựng lại, cúi đầu nhìn Lê Dương đang vùi mặt vào bả vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Lê Dương ừ một tiếng, sau đó ngước mặt nhìn anh, ánh mắt hơi ai oán.

Thiệu Nhất nghe Lê Dương nói một câu kinh người: "Mẹ em, bà mang thai."

Nửa giờ trước.

Lê Dương ra khỏi phòng Bạn Mập, đi xuống vài tầng chợt nhớ tới điện thoại còn trong tay Tô Ngang, liền quay ngược về lấy máy.

Kết quả quay về lại chạm mặt một người không tính là quen.

Lương Minh đứng cách cậu chừng hai bước chân, trong tay cầm một tờ giấy khám, ngạc nhiện nhìn cậu.

Chờ phản ứng lại, Lương Minh hơi lúng túng chào: "À, Tiểu Dương hả......"

Lê Dương nhìn ông một cái, không có hứng thú quan tâm ông xã đương nhiệm của mẹ mình ốm đau thế nào.

Thấy cậu xoay người định đi, Lương Minh gọi với theo, "Tiểu Dương! Sao con lại đến bệnh viện? Có phải khó chịu chỗ nào không?"

Lê Dương chỉ đành ngoái lại, "...... Thăm người ốm."

Lương Minh vội vã gật đầu, bộ dạng tha thiết muốn nói thêm vài câu, ngặt nỗi hết biết nói gì.

Lê Dương thở dài trong lòng, cũng không đi, đợi xem ông còn gì nói nữa không.

Vô tình liếc qua tờ giấy khám trong tay Lương Minh, cậu nhìn thấy mấy chữ to in đậm: Khoa phụ sản.

...... Khoa phụ sản?

Cậu tiến lên hai bước, nhíu mày: "Mẹ tôi bị bệnh?"

Lương Minh chưa hiểu chuyện gì, hả một tiếng, sau đó mới kịp phản ứng, "À à, không phải không phải, mẹ con vẫn khoẻ...... Cô ấy...... là mang thai."

Lê Dương sửng sốt.

Mất một lúc cậu mới lấy lại tinh thần, nhất thời trong lòng muôn vàn xúc cảm, không biết nói gì.

Sửng sốt nửa ngày, cậu "Ồ" một tiếng, sau đó lại yên lặng.

Lương Minh cũng càng xấu hổ.

Ông bất an chà xát tay, thăm dò hỏi, "Con......"

Lê Dương cứng rắn nói: "Tôi không sao, đi trước."

Sau đó không màng phản ứng của Lương Minh, xoay người đi thẳng.

Gió buổi đêm có chút lạnh.

Lê Dương quấn áo khoác chặt hơn, thầm thở dài.

Toàn là chuyện gì vậy chứ.

Thiệu Nhất nghe cậu nói xong, trầm mặc một lúc lâu, xoa xoa tóc bạn nhỏ.

Lê Dương hít một hơi, chậm rãi nói: "Em cũng không biết hình dung tâm trạng bây giờ như thế nào.... Rất phức tạp, không diễn tả được."

Từ khi mẹ tái hôn cậu liền cảm nhận được loại tâm lý vi diệu này, biết Trần Uyển mang thai, lại càng vi diệu hơn.

Đương nhiên không phải khổ sở, càng không phải tức tối.

Chỉ là một loại trống vắng không lý do.

Trần Uyển có gia đình mới, cũng sắp sửa có một đứa trẻ mới.

Đứa trẻ chưa ra đời đó, hẳn sẽ rất hạnh phúc, dù sao bây giờ Trần Uyển đã biết yêu gia đình hơn sự nghiệp, mà Lương Minh thì khác bố cậu.

Thiệu Nhất đặt lên trán cậu một nụ hôn.

"Ừm," Giọng anh dịu dàng, "Anh biết."

Lê Dương ôm anh trong chốc lát, nhỏ giọng đành hanh: "Em không vui."

Thiệu Nhất mỉm cười, biết cậu đây là đã ổn.

Anh liền thuận miệng dỗ dành: "Vậy phải làm sao đây? Có muốn ăn kẹo không nào?"

"Không cần, ôm ấp hôn hít mới vui lên được."

Nói rồi, Lê Dương siết chặt cánh tay ôm eo Thiệu Nhất, ngẩng đầu hôn anh.

Hôm sau Lê Dương nhận được điện thoại của Trần Uyển, dường như bà rất căng thẳng, nói chuyện cẩn thận từng chữ một, Lê Dương lại không thấy nặng nề như vậy.

Huống hồ có bạn trai ôm ấp hôn hít kề bên, cái gì cũng dễ nói.

Lúc trả điện thoại cái mặt Tô Ngang vẫn như trái khổ qua, hẳn cú điện thoại kia chẳng ra gì.

Lê Dương không cần đoán cũng biết là gọi Ngụy Vi.

Tô Ngang không biết mình bị Ngụy Vi chặn số từ bao giờ, lúc phát hiện là vào hôm trung thu, cậu ta soạn một tin nhắn chúc mừng kiểu mẫu, vờ gửi hàng loạt để chúc Nguỵ Vi.

Cậu ta biết Ngụy Vi sẽ không trả lời, nhưng nhỏ nhìn thấy là đã đủ cho cậu ta mãn nguyện, ai dè cái tin nhắn do chính tay cậu ta gõ từng chữ một hoàn toàn không được gửi đi.

Lúc ấy cậu ta mới cảm thấy bản thân đúng là đần độn, vắt nát óc nghĩ cách chúc mừng, cố tình bắt chước mẫu tin nhắn nhóm, cuối cùng lại không gửi được.

Quá đau lòng.

Vì thế dưới cơn giận dữ điểm xuyết chút ấm ức nho nhỏ, cậu ta cũng chặn số Ngụy Vi luôn.

Hai kẻ chặn số nhau không ai từ bỏ mặt mũi để chủ động liên hệ, dù là ngày đó Bạn Mập bị người ta đánh, Ngụy Vi cũng mượn máy người khác gọi.

Lê Dương chẳng hiểu nổi hai đứa này, đến Bạn Mập cũng phải than thở thay. Đương nhiên, than thở lần nào liền bị Tô Ngang đánh lần ấy.

Vừa đánh vừa giận: "Moẹ mày chuyện của mày có ra gì không mà dám nói bố mày?!"

Nhờ Bạn Mập và Tô Ngang, cùng vài con người có tài năng gây ồn ào khác, học kỳ đầu tiên của lớp 12 cứ thế gà bay chó sủa trôi qua.

Càng gần cửa ải cuối năm, Bạn Mập càng trở nên hốt hoảng.

"Trời đù tri thức này mình từng thấy rồi sao!"

"Anh Lê mau dạy tao công thức bảo toàn vật chất!"

"Toi rồi toi rồi Trường Hận Ca mình chưa học thuộc nữa!"

Lê Dương đề bút khoanh đầy một trang trọng điểm cho bạn, Bạn Mập mếu máo khóc chít chít ôm trọng điểm về bàn.

Tô Ngang rốt cuộc cũng tỉnh ngộ mà hăng hái trở lại, mỗi ngày vừa làm đề vừa chửi đổng.

"Moá Hao Thiên Khuyển là cái quái gì thế này?!"

"Cái phá tuyến* này rốt cuộc là ai phát hiện?!"

* 破线 tra hông ra.

"Hoán vị tổ hợp đúng là thằng con ghẻ chết tiệt! Sao lại đáng ghét như vậy chứ?"

Không khí trong lớp căng thẳng như thể ngày mai là thi đại học, bản thân Lê Dương ngoài làm bài thì là làm bài, thỉnh thoảng lười biếng vươn vai hay nhắm mắt nghỉ ngơi nửa phút cũng khiến bạn cùng bàn cảm thán "ông thảnh thơi thật".

Mà dạo này Lê Dương phát hiện, tần suất hầm canh của Thiệu Nhất càng lúc càng tăng cao, sau khi canh xương sườn bị chê, anh lại đổi sang canh củ cải.

Thêm bốn ngày liên tục, Lê Dương ăn ngán liền hầm sang cái khác.

Lê Dương đến cơ hội mở miệng phản bác cũng không có.

Cậu cảm thấy bản thân sắp bị Thiệu Nhất nuôi thành một cái củ cải, hoặc là xương sườn, hoặc là củ sen......

Sau khi nộp đơn lên trường, cậu dọn hẳn khỏi kí túc xá. Con hẻm quanh co khúc khuỷu đã đi quá nhiều, giờ đây nhắm mắt cậu cũng đi được.

Chủ nhà của Thiệu Nhất là một ông lão, giống ông nội cậu, hễ rảnh rỗi là ông uống trà nghe kịch.

Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy ông cụ ngồi dưới tầng một hóng mát, radio bên cạnh phát Toả Lân Nang rồi đến Tây Sương Ký.

Nghe nhiều, Lê Dương cảm thấy bản thân cũng sắp ngân nga theo, nói không chừng lần sau đến nhà ông nội sẽ hiểu ông đang hát gì.

Hơn nữa ông cụ nghe kịch rất có quy luật, ba năm nghe kinh kịch*, hai tư sáu nghe côn khúc**, chủ nhật thì nghe bình kịch hoặc kịch hoàng mai*. Ngày nghỉ sẽ nghe tương thanh***, vừa ve vẩy quạt vừa cười ha hả.

* Đây đều là các thể loại Hí khúc Trung Quốc.

** Một loại hình của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc.

*** Một kiểu tấu hài của Trung Quốc, là nghệ thuật đấu khẩu, như cãi nhau nhưng lý lẽ rất khôi hài.

Cho nên ở lần thứ e nờ nghe được tiếng vỗ tay hoan hô náo nhiệt từ radio, cậu mới nhận ra sắp đến tết rồi.

Thật tình Lê Dương không giỏi phân biệt các loại hí khúc cho lắm, vẫn nhờ Thiệu Nhất giảng cho một khoá học.

Lê học bá trí nhớ siêu việt, kể từ đó mỗi lần nghe đều có thể phân biệt tương đối.

Có điều cậu rất tò mò: "Sao anh am hiểu hí khúc quá vậy?"

Thiệu Nhất cười: "Không phải anh am hiểu, là anh Dương am hiểu. Gần chỗ bọn anh làm thuê ngày xưa có một rạp hát, anh Dương nói anh nghe cả ngày, muốn không biết cũng khó."

Lê Dương gật gù, bỗng thốt ra một câu: "Phát huy giá trị văn hoá truyền thống Trung Hoa là nghĩa vụ và trách nhiệm mà chúng ta không thể chối từ."

Thiệu Nhất: "?"

Lê Dương: "À, không có gì, hôm nay viết văn về văn hoá truyền thống."

Thiệu Nhất thở dài, vỗ đầu em nhỏ, "Chỉ sợ em học ngốc."

Lê Dương lắc đầu nhoẻn miệng cười, có chút đắc ý, "Sao mà được, em thông minh thế này.

Thiệu Nhất nhướng mày.

Lê Dương cũng học anh nhướng mày, "Làm sao, không tin hả? Nói anh biết, bạn trai của anh là thiên hạ đệ nhất thông minh."

Cậu híp mắt uy hiếp: "Mau, khen em."

Thiệu Nhất nhìn cậu cười, "Ừ, Dương Dương nhà ta là thiên hạ đệ nhất thông minh, thiên hạ đệ nhất đẹp trai, thiên hạ đệ nhất đáng yêu."

Anh ôm mặt Lê Dương hôn một cái.

"Còn anh là thiên hạ đệ nhất thích Dương Dương."

HẾT CHƯƠNG 89.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play