Lê Dương xuỳ xuỳ, liếc anh, “Thế sao lúc trước anh không đeo?”
Thiệu Nhất thở dài, “Bạn nhỏ à, nếu anh đưa cho em, một sợi dây chuyền có mặt trang sức là miếng vàng, em có đeo không?”
“…… Không đeo.” Lê Dương xoa xoa mũi, “Anh lấy xuống hoặc đổi thành cái khác là được mà.”
“Anh nào biết thứ em muốn tặng anh là sợi dây chứ không phải miếng vàng?” Thiệu Nhất buồn cười.
Lê Dương cúi đầu mân mê sợi dây của mình, “Đeo một sợi dây thì nhìn ngu quá.”
“…… Hay anh đưa lại em miếng vàng?”
Lê Dương cự tuyệt, “Thôi khỏi, em không cần tiền tài cuồn cuộn.”
Thiệu Nhất nghĩ nghĩ, kéo cậu vào phòng.
“Vào đây, có thứ cho em này.”
“Thứ gì vậy?” Lê Dương ngồi xổm xuống cạnh anh, nhìn anh ôm một cái rương ra từ tủ quần áo.
“Khi còn nhỏ mẹ cho anh đeo, để anh tìm lại.”
“Thế sao sau này anh không đeo nữa?”
Thiệu Nhất nhoẻn miệng cười, “Bởi vì……” Anh lấy từ một chiếc hộp nhỏ …… một chú cá vàng nhỏ.
Thật sự là cá bằng vàng.
Lê Dương: “……”
Cố tình hả.
Thiệu Nhất khụ một tiếng, quơ quơ con cá kia, “Nhìn nè, đều là vàng, xứng chưa.”
Lê Dương bĩu môi, miễn cưỡng xỏ con cá vàng vào.
Dù sao giấu trong áo quần cũng không ai thấy.
Đeo dây xong, hai người ngồi xổm cạnh tủ quần áo mắt to trừng mắt nhỏ, Lê Dương nhìn miếng vàng chiêu tài của Thiệu Nhất, Thiệu Nhất nhìn bé cá vàng của Lê Dương.
Càng nhìn càng cảm thấy…… Quá mẹ nó đần!
Lê Dương trừng miếng vàng chiêu tài đã đời, đột nhiên cười lên một tiếng.
Tức thì giống như đụng phải công tắc, hai người bắt đầu cười phá lên, càng lúc càng lanh lảnh không dừng.
Hai anh đẹp trai ngồi xổm trên sàn nhìn nhau cười ngất ngưởng, cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng thấy lạ lùng.
Nếu Tô Ngang ở đây lúc này, dám chắc sẽ hô to, “Hây da! Hai tên yêu nghiệt các người từ đâu tới, mau ra đây cùng ta đại chiến 300 hiệp!”
Vất vả lắm mới cười xong, xoa xoa quai hàm hơi mỏi, Thiệu Nhất mới nhớ ra một chuyện, “Sợi dây này, có ngụ ý gì đúng không?”
Lê Dương đứng dậy, dậm dậm chân, “Đậu, chân tê quá. Chân anh không tê à?”