Bạn mập gian nan hỏi: “Lê ca…… thích…… con…… trai……?”
Hai chữ cuối cùng cậu ta nói nhỏ như muỗi.
Nụ cười của Tô Ngang cứng đờ, cậu ta quên béng chuyện bạn mập chưa biết Lê Dương đồng tính.
Cậu ta liếc qua Lê Dương, người ta chẳng có mấy phản ứng, thản nhiên cõng cặp sách đi ra cửa lớp.
Tô Ngang yên lòng hô, “Đúng! Là con trai!”
Thế rồi túm lấy bạn mập hãy còn chìm đắm trong khiếp sợ, chạy theo Lê Dương ra ngoài.
Bạn mập hoảng hốt hết nửa ngày, lại rối rắm hết nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được chuyện nói.
Nhưng bạn hỏi rất do dự, “Lê ca là kiểu…… đó?”
“Không sai,” Tô Ngang thương hại vỗ vỗ bạn, “Khó tin lắm chứ gì? Lúc tao biết phản ứng cũng y chang mày vậy.”
Tuy bạn mập tâm tư tinh tế, nhưng trời xanh bao la, một thẳng nam như bạn trước nay chưa từng tính đến loại chuyện này, lần đầu tiên đối mặt, bàng hoàng là điều khó tránh.
Chẳng trách Lê ca không quan tâm mấy bạn nữ tỏ tình……
Đêm Bình An* tới rất nhanh, hai ngày nay vừa lúc là cuối tuần, các đôi chim cu nô nức cầm tay nhau đi chơi lễ.
* Người Trung Quốc gọi đêm 24/12 (Giáng Sinh) là đêm Bình An.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại chú chó độc thân họ Lê.
Cậu nhìn chằm chằm quả táo to tướng đỏ rực, tâm hồn trôi lạc về phương xa.
Đêm Bình An, tặng quả táo*.
* Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng"ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng"ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.
Một hành động rất bình thường.
Nhưng cậu vẫn cứ do dự.
Cũng vì trước giờ cậu chưa từng tặng nó cho ai. Nhận thì nhận được một ngăn kéo rồi, mà đấy là còn chưa hết.
Đoán chừng đến thứ hai trên bàn lại chất đầy……
Cậu cũng không biết rốt cuộc mình rối rắm cái gì, chỉ là cảm thấy rất mất tự nhiên.
Lúc mua, ông chú bán táo cho cậu còn nhiệt tình hỏi có lấy hộp quà không, tặng bạn gái đúng không.
Nhưng hộp quà kia xấu quá, cậu không lấy.
Cậu cứ ngẩn người trong phòng ngủ, mãi cho tới khi nhận được tin nhắn của bạn mập.
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Hôm nay Lê ca tỏ tình à?
Hôm trước vì Tô Ngang lột trần bí mật của Lê Dương trước mặt bạn mập, bạn mập hốt hoảng hết cả ngày sau đó.
Thế nhưng bạn hồi phục khá nhanh, năng lực tiếp thu cũng mạnh.
Vả lại sự tò mò càng chiếm ưu thế.
Thi thoảng sẽ trưng cái mặt muốn nói mà thôi với Lê Dương.
Lê Dương phiền hết chịu nổi, “Mẹ mày rốt cuộc muốn nói gì?”
Bạn mập lắp bắp: “Cái đó, Lê ca à, mày…… Mày tỏ tình chưa?”
Lê Dương lạnh nhạt: “Chưa.”
“Thế cái người mày thích cũng…… cũng giống mày hả?”
“……” Lê Dương nhìn bạn một cái, ánh mắt như dao.
Đã phiền vụ đó rồi mà mày còn lải nhải nhắc bố!
Bạn mập bị làm dữ, ấm ức che đầu ngậm miệng.
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Đêm nay là đêm Bình An nè.
【LiY】 Biết.
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Hợp để tỏ tình lắm đó.
【LiY】……
Một lát sau Tô Ngang cũng gọi điện thoại sang.
“Yo ~ Tiểu Lê à ~”
“…… Bệnh hả?” Giọng điệu uốn éo như vậy.
“Bởi vì Vi Vi nhà tao đang ở dưới lầu đó ha ha ha!” Tô Ngang đầu bên kia cười khoe khoang, “Thế nào rồi, hôm nay chuẩn bị tỏ tình hả?”
“……”
Hai thằng này dong dài như mấy bà cô vậy.
“Đéo liên quan tới mày.”
“Không phải tao đang nghĩ cho mày sao? Mày ngẫm lại coi, mấy tháng nữa mày mười tám rồi, mau nhân lúc này yêu sớm cái đi, phải nắm chặt thời cơ chứ.”
“……” Thì cậu cũng muốn yêu đương thật mà.
“Có điều rốt cuộc mày thích ai vậy?”
“Đéo liên quan tới mày.”
“Không phải tao tò mò sao! Đến lúc đó tao nhất định phải cúng bái úng bái vị…… ấy, huynh đệ này?”
“Cút đi.”
“Ài, Vi Vi gọi rồi, tao cúp máy đây!”
Lê Dương nhìn chằm chằm điện thoại tối đen, yên lặng một hồi.
Cậu hạ quyết tâm, cầm quả táo chuẩn bị ra cửa, lại có cú điện thoại gọi đến.
Mẹ.
Nhìn tên liên lạc nhấp nháy trên màn hình, Lê Dương nhíu mày, ấn nhận.
“Alo?”
“Dương Dương, là mẹ.” Giọng Trần Uyển hơi dè dặt, “Bây giờ con, đang ở phòng ngủ sao?”
“Vâng, có việc ạ?”
Trần Uyển khẽ cười, “Không có, chỉ là…… Hôm nay chẳng phải là đêm Bình An sao? Muốn ăn một bữa cơm cùng con.”
Lê Dương rũ mắt, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
“Mẹ không cần đi làm à?”
“Hôm nay mẹ nghỉ, vừa lúc…… Có một số việc muốn nói với con.”
“À.” Lê Dương sau một lúc lâu mới nói tiếp, “Khi nào?”
Nghe cậu đồng ý, Trần Uyển rất mừng, “Tuỳ con, con muốn ăn lúc nào cũng được.”