Thi giữa kì xong Tô Ngang liền rất vênh váo, cùng dáng vẻ vật vã ôn tập trước khi thi cứ như hai người khác nhau.

“Ngày mai nghỉ đi đâu chơi?”

Lê Dương nhắc nhở cậu: “Chỉ nghỉ mỗi tiết tự học buổi tối thôi.”

“Thì cũng là nghỉ mà!”

Thành Trung cực kì keo kiệt, hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ, như các trường khác thi giữa kì xong kém lắm cũng cho nghỉ một ngày, trường này chỉ cho mỗi tiết tự học buổi tối.

Học sinh sớm đã thành quen, còn học được cách tự an ủi mình.

Nghỉ cả một tiết tự học buổi tối đó, không tệ chút nào!

“Hay là đi thuỷ cung nhỉ?”

“Lại muốn hẹn em gái?”

“Hẹn Ngụy Vi! Ngụy Vi!” Tô Ngang khẩn trương bịt miệng cậu, “Em gái cái gì!”

Bọn họ đang đứng trước cầu thang, Ngụy Vi hoặc chị em của nhỏ có thể đi ngang bất kì lúc nào.

Vài nam sinh đi qua nghe thấy lời Tô Ngang nói, bắt đầu ồn ào: “Ô ồ, hẹn Ngụy Vi ~”

“Ha ha ha chị Vi không dễ hẹn vậy đâu!”

Tô Ngang xua tay đuổi bọn họ: “Lăn qua một bên đê!”

Tô Ngang và Ngụy Vi trước đây ồn ào nhốn nháo, hiện tại không biết ra sao, nhưng Lê Dương còn nhớ rõ một việc.

“Không phải mày bảo nhỏ muốn chuyển trường hả?”

Hơn nửa học kì rồi có thấy chuyển đâu.

Tô Ngang: “Tao không rõ lắm, hình như muốn chuyển nhưng ba nhỏ không cho.”

Lê Dương: “Lần trước mày cũng hẹn Hướng Ý đi thuỷ cung.”

“?”Tô Ngang chẳng hiểu mô tê, “Thì sao?”

“Mày có biết ý không? Hẹn ai cũng hẹn thuỷ cung.”

Tô Ngang vuốt cằm, sau đó tán thưởng nhìn Lê Dương, “Không tệ nha Tiểu Lê Tử! Tâm lí quá trời!”

Tô Ngang: “Thế còn hẹn đi chỗ nào được nữa?”

“Địa điểm rất quan trọng ư?” Lê Dương trào phúng, “Trước tiên phải xem mày có hẹn được nhỏ hay không đã.”

“……” Tô Ngang im lặng, tin nhắn cậu ta gửi Ngụy Vi chưa được trả lời nha.

“Thế còn mày? Đi đâu chơi hả?”

“Cứ ở quán Thiệu Nhất thôi,” Lê Dương nghĩ ngợi, “Chơi game đọc sách.”

Tô Ngang nghi hoặc nhìn cậu, “Sao mày thích cắm rễ chỗ anh chủ Thiệu quá vậy?”

Lê Dương nhíu mày, “…… Có à?”

“Có mà!”

Lê Dương lườm cậu ta, “Ông đây vui.”

Hôm nay cậu theo thường lệ tan học xong ra quán trà sữa, vừa vào cửa liền thấy người anh em âm hồn bất tán dạo này.

Hứa Kha quay đầu thấy cậu, chào hỏi: “Lê Dương!”

Từ lần đầu tiên gặp Hứa Kha ở tiệm trà sữa, hầu như cứ cách vài ngày Hứa Kha lại xuất hiện trước mặt Lê Dương, mà đa phần địa điểm đều là ở tiệm trà sữa.

Cậu ta vẫn cứ nhiệt tình, Lê Dương vẫn cứ lạnh nhạt.

Nghị lực của Hứa Kha thật đáng khâm phục, cũng chẳng nhiều lời, chỉ chào hỏi thông thường đôi ba câu, đôi khi bàn về bóng rổ với Lê Dương, đôi khi lại bàn sang chuyện học.

Lần nào cũng chỉ nói mấy câu, không phiền lắm.

Thế nên tuy Lê Dương không có hứng thú với đề tài cậu ta gợi chuyện, thì xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn hồi đáp vài câu.

Hứa Kha EQ rất cao, lại khéo miệng, quan trọng nhất là không nói nhiều.

Công bằng xem xét thì Lê Dương cũng không ghét cậu ta.

Nếu suốt ngày gây rối cho cậu như Tô Ngang với Mập, Lê Dương sẽ đếch thèm quan tâm cậu ta luôn.

Cơ mà EQ cao đến mấy cũng chỉ là một học sinh mười bảy mười tám tuổi thôi, có một vài cảm xúc giấu không được.

Đến Lý Nhiên còn nhận ra cậu ta có ý với Lê Dương.

Hắn từng hỏi Lê Dương có cảm giác gì với Hứa Kha, Lê Dương lúc ấy mặt không biểu cảm.

“Không cảm giác.”

“Ù ôi, lạnh quá lạnh.” Lý Nhiên xoa xoa tay mình, “Người này trải qua bao năm tháng, không vứt bỏ  không buông tay, thật đáng quý cỡ nào?”

“Bé học bá chưa yêu bao giờ nhể? Không cân nhắc thoát F.A trước thành niên, yêu sớm một chút à?”

“Không,” Anh Lê lạnh lẽo thật sự, “Em có thích cậu ta đâu.”

Lý Nhiên tấm tắc lắc đầu: “Thế ngài nói tôi nghe ngài thích dạng người gì?”

Lê Dương thấy rất khó hiểu: “Sao em biết em sẽ thích dạng gì được chứ.”

“……” Lý Nhiên không còn lời nào để nói.

Thi giữa kì xong được nghỉ tiết tự học buổi tối, cuối cùng Lê Dương quyết định về nhà, đã lâu lắm rồi cậu chưa có về.

Trong nhà có vài quyển tài liệu cậu không mang theo, vừa lúc về lấy luôn.

Với cả đồ ăn của Mao Đản cũng sắp hết rồi, phải mua hạt chó. Tiện mua đồ ăn cho cá nữa.

Mao Đản lớn nhanh như thổi, một bàn tay không bế được.

Bây giờ sáng nào cũng ở tiệm trà sữa, tối Lê Dương đón nó đi.

Hôm nào Lê Dương không có thời gian thì theo luôn Thiệu Nhất về nhà.

Bởi bé lông xù xù, rất đáng yêu, lại hoạt bát không sợ người, để trong tiệm chẳng khác gì linh vật, thu hút không biết bao nhiêu khách khứa.

Lý Nhiên là người nhìn Mao Đản lớn lên, mới ban đầu hắn cho rằng đây là một con chó cảnh loại mini, về sau Mao Đản to ra, hắn liền phát hiện không đúng, lại kết luận đây là giống chó bự.

Nhưng trước hay sau cũng không nhìn ra cụ thể là giống gì.

“Chó này giống gì đấy?” Lý Nhiên vuốt cằm, chăm chú nhìn Mao Đản nửa ngày, “Sao anh không nhìn ra nhỉ?”

Lê Dương vừa vuốt chó vừa thản nhiên trả lời: “Chó bản địa Trung Quốc.”

“……?”

Lý Nhiên nghẹn nửa ngày, mãi mới ra được một câu “** moá”.

Chó trông dư lày mẹ nó ai nghĩ là chó cỏ*?

* Gốc là chó đất nhma đại ý là chó ta, chó bản địa v.v.. đó mngười

Này phải là bông hoa của giới chó cỏ luôn á nha?

Mao Đản hiện tại cực kì thích Thiệu Nhất, bởi Thiệu Nhất là người cho nó ăn mỗi ngày.

Lê Dương vì thế rất nhiều lần nhéo tai nó mắng: “Đồ cún vô lương tâm.”

Vậy nên khi Lê Dương được nghỉ, muốn mang Mao Đản cùng về nhà, thuận tiện đi dạo chun chút, Mao Đản lại hong muốn.

Thiệu Nhất vừa cười vừa sờ đầu nó: “Ngoan, đi chơi với anh nhóc đi.”

Lê Dương lườm anh, bợp đầu Mao Đản một cái: “Không đi thì thôi.”

Cậu về nhà một mình.

Ở dưới tầng gặp được bà Vương và Nhạc Nhạc.

“Anh Tiểu Lê!” Nhạc Nhạc xông tới cho Lê Dương một cái ôm thắm thiết, “Lâu quá không gặp anh!”

Lê Dương đón lấy nhóc, rất bất lực: “Em chậm một chút không được sao?” Sau đó chào bà Vương.

Bà Vương cười tủm tỉm: “Tiểu Lê hôm nay được nghỉ à?”

“Dạ, thi xong được nghỉ tiết tự học buổi tối.”

“Ừ phải nghỉ ngơi cho tốt, học sinh mấy đứa thời nay học tập vất vả quá.”

Nhạc Nhạc chen vào: “Đúng rồi, em học cũng vất vả lắm!”

Bà Vương không khách khí bợp nhóc một cái: “Con vất cái gì? Ngày nào cũng không làm bài tập!”

Nhạc Nhạc che cái ót, ấm ức làu bàu.

Bà Vương quay sang Lê Dương là tươi cười trở lại, khiến Nhạc Nhạc càng thấy bất công.

“Đúng rồi, Tiểu Lê này, hôm nay mẹ con cũng về đấy.”

Lê Dương hơi ngoài ý muốn, “Bố con đâu ạ?”

Bà Vương phẩy tay: “Mẹ con về với đồng nghiệp, vừa lúc gặp bà, bố con chắc không về đâu, yên tâm đi nha.”

Lê Dương cười, “Thế cháu lên trước đây ạ.”

“Ừa.”

Lê Dương ấn thang máy, thấy hơi kì lạ, trước nay Trần Uyển chưa từng đưa đồng nghiệp về nhà.

Cậu mở cửa, lại phát hiện trong nhà không có người.

Lúc đổi giày cậu liền sửng sốt.

Một đôi giày nữ, một đôi giày nam.

Giày nữ là của mẹ, còn đôi kia?

Của vị đồng nghiệp nam ấy à?

Không biết vì sao, lòng Lê Dương bỗng nhiên giật thót.

Cậu nhìn phòng khách trống không và cánh cửa phòng ngủ đang hé của Trần Uyển, trong cậu chợt dâng lên dự cảm không tốt lắm.

Cậu không muốn tuỳ tiện nghi ngờ mẹ, nhưng mà……

Trần Uyển và Lê Chí Minh đã phân phòng ngủ từ lâu, lúc không ở nhà cửa phòng hai người họ đều luôn đóng chặt.

Lê Dương không biết bản thân đi sang đó như thế nào.

Cậu đứng trước cửa phòng mẹ, cách một tấm gỗ chưa đóng chặt, tiếng nói bên trong truyền rành mạch tới lỗ tai.

“Tiểu Uyển, mình cứ thế này mãi có ổn không?” Là một giọng đàn ông xa lạ, “Em vẫn chưa quyết định sẽ nói với anh ta như thế nào à?”

Lê Dương lạnh toát cả người, cậu không nhúc nhích, hai bên tai dần ong ong.

Giọng Trần Uyển có chút khang khác, mang cảm giác như một cô gái trẻ, chỉ thể hiện khi đứng trước mặt người trong lòng.

“Em thật sự không biết, anh phải cho em chút thời gian, em còn con trai em mà, hơn nữa anh ta…… cũng chưa chắc sẽ đồng ý ly hôn.”

“Hầy, thôi, anh không ép em.”

“Cảm ơn anh.” Trần Uyển dường như đang cười, “Rồi, em tìm thấy đồ rồi, mình đi thôi anh.”

Bà kéo cánh tay người ấy đi đến cửa phòng, cửa vừa mặt, biểu cảm trên mặt bà tức thì cứng lại.

Lê Dương gắt gao nhìn bà, trên mặt chẳng có một tia cảm xúc.

Cậu dằn hết những rối rắm cuộn trào trong lòng, lẳng lặng nhìn mẹ đang thân mật với một người đàn ông không phải bố mình.

Trần Uyển sắc mặt trắng bệch, bà sững sờ, tận đến khi người đàn ông kia ái ngại hắng giọng một tiếng, bà mới lấy lại tinh thần, vội vã đẩy người kia ra.

Bà rất hoảng loạn: “Dương…… Dương Dương, con, sao con đã về rồi?”

Bà không ngờ mình lại bị con trai bắt gặp.

Lê Dương hít sâu một hơi: “Đó là ai?”

“Mẹ…… Dương Dương, con nghe mẹ nói……”

Trong mắt Lê Dương có tơ máu: “Đồng nghiệp?”

Trần Uyển há miệng, nhưng không thốt nổi một lời.

“Hay là tình nhân?”

Người đàn ông kia vội vàng đỡ lấy Trần Uyển đang lung lay sắp đổ, chủ động nói với Lê Dương: “Tiểu Dương, chào cháu, chú là……”

Lời giới thiệu còn chưa nói hết, Lê Dương đã tung sang một quyền.

Trần Uyển hét lên một tiếng, nhìn người kia lảo đảo ngã vào khung cửa, mặt bà tái nhợt, không dám đi dìu người kia trước mặt Lê Dương.

Lê Dương vẫn nhìn chằm chằm mẹ.

“Đó là tình nhân của mẹ? Đúng hay không?”

Trần Uyển cắn răng, mắt cũng đỏ ửng, “…… Mẹ không muốn lừa con, con cũng…… thấy rồi. Đúng.”

Người kia khụ một tiếng: “…… Tiểu Uyển!”

“Mẹ và Lê Chí Minh chưa ly hôn, đúng hay không?”

Trần Uyển nhắm mắt, “…… Đúng.”

“Thế nên mẹ, ngoại tình, đúng hay không.”

Câu cuối cùng Lê Dương hỏi thật sự rất nhẹ.

Cậu không chờ Trần Uyển trả lời, liền chạy khỏi nhà.

Ngoại tình.

Dù bố mẹ có bất đồng cãi vã, cậu cũng chưa từng nghĩ tới, chuyện này có thể xảy ra ở bố mẹ mình.

Cậu cho rằng cùng lắm hai người họ ầm ĩ đến mức ly hôn, nhưng chính mắt cậu đã trông thấy mẹ ruột của mình ngoại tình, trông thấy mẹ níu tay người kia cười thật mãn nguyện, dáng vẻ ấy kích thích cậu tới lạnh cứng cả người.

Dù quan hệ với Lê Chí Minh có khắc nghiệt, ông cũng là bố của cậu. Dù sớm biết hai người họ đã không còn tình cảm, nhưng như thế đâu có nghĩa họ có thể ngoại tình khi đang có gia đình đâu.

Ngay trước mặt cậu.

Lúc này cậu không biết mình nên làm gì mới tốt.

Cậu không biết nên dùng thái độ gì với Trần Uyển mới tốt.

Cậu chỉ là rất khó chịu.

Trần Uyển muốn ly hôn, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không làm, trong số những nguyên nhân ấy có cậu.

Có lẽ bà thật sự yêu người đàn ông ấy, ý cười tươi đẹp như trẻ ra mười tuổi đó không phải giả.

Muốn cậu tiếp thu thế nào đây.

Đầu cậu rất loạn, vẫn chạy không ngừng. Như thể cứ chạy là sẽ chạy khỏi được mớ cảm xúc hỗn độn này.

Chạy thật lâu, chính cậu cũng không biết đã chạy tới nơi nào, cũng không có ý định tìm hiểu.

Lê Dương ngồi xổm xuống, dúi đầu vào đầu gối.

May mắn không mang theo Mao Đản, không thì chẳng phải sẽ mệt chết cún sao?

Lê Dương thở hổn hển, giờ này mà cậu còn nghĩ đến Mao Đản.

Cậu cảm giác có một người ngồi xổm trước mặt cậu, nhưng cậu không ngẩng đầu.

Một giọng nói rất thân thuộc vang lên.

“Lê Dương?”

Là Thiệu Nhất.

“—— Em sao thế?”

HẾT CHƯƠNG 35.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play