Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Phàn Sở Thiên sắp xếp nhà cửa thật sự rất đơn giản, gần như toàn bộ nội thất và thiết bị gia dụng của nhà chủ cũ đều được giữ lại. Căn nhà nhỏ này có hai phòng ngủ, nhưng Phàn Sở Thiên chỉ có một mình, nên phòng còn lại từ lúc chủ nhà cũ rời đi vẫn không có gì thay đổi.

Phòng khách ở tầng hai, TV chưa tắt, Lê Hoa dẫn đầu nhảy lên sofa, nằm một đống đợi được phục vụ đồ ăn thức uống.

Thẩm Kiều đứng ở cửa, nhìn Phàn Sở Thiên tìm dép trong nhà cho mình, nhưng có vẻ tìm hoài không thấy đôi thứ hai, bất đắc dĩ đành mở miệng: “Tôi về nhà lấy nhé?”

“Ấy, không cần đâu.” Phàn Sở Thiên gãi gãi đầu ngượng ngùng, “Vì chẳng mấy khi có người qua chơi, nên mấy thứ như dép dự phòng không có rồi… Cậu cứ vào nhà đi.”

“Nhưng mà…”

“Cứ coi mình như Lê Hoa là được.”

Thẩm Kiều trông thấy một loạt dấu chân kéo dài từ sofa xuống sàn nhà, lại quay qua người kia, nhịn không được mở miệng: “Dép đi trong toilet đâu?”

“…” Phàn Sở Thiên thật sự không biết nên cười hay nên mếu, đành vào toilet cầm đôi dép ra. Nguyên lai đồng chí này cũng sẽ có lúc cố chấp như vậy.

Cuối cùng, Phàn Sở Thiên để Thẩm Kiều đi đôi dép bông của mình, còn hắn đi đôi dép toilet kia, coi như giải quyết xong vấn đề đầu tiên.

Bữa tối thực đơn rất phong phú, năm món mặn một món canh. Thẩm Kiều có chút kinh ngạc: “Anh vẫn ăn uống đầy đủ thế này hả?”

“Đầy đủ lắm hả? Chắc là vậy. Cơ mà hôm nay nhiều hơn bình thường chút chút.” Phàn Sở Thiên trả lời.

“Không lẽ ngay từ đầu đã tính mời tôi ăn cơm rồi hả?” Thẩm Kiều nửa đùa nửa thật.

“Ừ, Lê Hoa bảo tôi cậu thường xuyên không ăn uống tử tế, bữa chính còn bỏ mất.” Phàn Sở Thiên rất nghiêm túc trả lời.

“…” Thẩm Kiều nhướn mày.

“Được rồi, thật ra là lúc tôi đi vứt rác, nhìn thấy túi rác nhà cậu toàn là bát mì ăn liền rồi bánh quy không.” Phàn Sở Thiên nhún vai.

Thẩm Kiều nhìn hắn một lúc không nói, mãi sau mới đẩy đẩy gọng kính trên mũi: “Anh thật sự là người tốt.”

“Hàng xóm mà, chăm sóc lẫn nhau là chuyện đương nhiên.” Phàn Sở Thiên rất chân thành nở nụ cười.

“Meo”. Em mèo thấy mình bị bỏ quên vội kêu một tiếng, rồi vùi đầu vào ăn.

“Mời cậu, cứ tự nhiên nhé.”

“Vâng, cám ơn anh.”

Ăn xong, Thẩm Kiều nói, đáng ra cậu muốn ở lại lúc nữa, nhưng công việc còn đang chờ hoàn thành nên phải về thôi. Phàn Sở Thiên cũng không làm khó cậu, hai người cùng nhau rửa bát nhanh để Thẩm Kiều đi về.

Lê Hoa chẳng mấy khi ngoan ngoãn nằm yên, không chạy ra ngoài chơi, thành thật cuộn tròn trong ổ ngủ gật.

Phàn Sở Thiên vừa hoàn thành một phần công việc, tự cho phép mình nghỉ ngơi một chút, cầm một quyển sách tựa vào đầu giường lật xem.

Từ góc độ này, nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy cửa sổ tầng dưới cùng của nhà hàng xóm đang sáng đèn, là phòng của Thẩm Kiều.

Nhìn chằm chằm cái cửa sổ ấy một lúc, hắn tự cười với mình rồi chuyển tầm mắt về cuốn sách trên tay.

Thẩm Kiều, con người này không chỉ đơn giản như bề ngoài đi, cậu còn có nhiều điều thú vị khác; đủ trong thời gian hắn ở đây chậm rãi tìm tòi, từ từ thưởng thức.

Sáng sớm tỉnh lại, nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường, 6h đúng. Nhìn ra bên ngoài, đèn phòng Thẩm Kiều vậy mà vẫn còn sáng.

Không phải là nhà văn sao? Phàn Sở Thiên nhướn nhướn mày, nhớ đến mấy người hắn quen cũng viết văn, hình như đâu có vất vả vậy, cái này gọi là “nhiệt huyết” đi?

“À, là tính cách đó.” Thẩm Kiều uống ca cao nóng, trả lời: “Cũng như học sinh tiểu học ấy, có đứa ngay từ ngày đầu nghỉ hè đã bắt đầu làm bài tập, làm xong càng nhanh càng tốt, cũng có đứa thích chia ra, mỗi ngày làm một ít.”

“Như vậy biên tập của cậu chắc đau đầu lắm đây.” Phàn Sở Thiên cười nói.

“Cũng không đến nỗi.” Thẩm Kiều thản nhiên cười đáp lại. “Bọn họ đã sớm quen rồi.”

“… Vậy là nên khen cậu cá tính hay trách cậu thích làm khổ người khác đây?” Phàn Sở Thiên buồn cười trêu.

Thẩm Kiều nhún vai không đáp.

Không khí buổi chiều rất hợp lòng người. Cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh, nhưng lại có ánh mặt trời ấm áp dung hòa. Ở những dải dất xung quanh vườn, rau xanh đã bắt đầu tươi tốt, cơ mà cỏ dại bên cạnh cũng lớn nhanh không kém. Một mảng màu xanh của có lá thật khiến người ta dễ chịu.

Lê Hoa chạy tung tăng đuổi theo một con bướm, chơi đến không biết trời đất.

Hai người ngồi một bên nhìn một thân lông trắng sắp đổi hết sang màu xám, vô cùng bất đắc dĩ.

“Cơ mà, trước đây sống ở thành phố, Lê Hoa không có vui vẻ như bây giờ.” Phàn Sở Thiên nhấp một ngụm trà.

“Anh thì sao?” Thẩm Kiều hỏi.

“Trong những nơi từng đến ở, thì đây là nơi tôi thích nhất.”

“Anh đã từng ở những chỗ nào?”

“Hàng Châu, Thượng Hải, Thanh Đảo, Thiên Tân, gần đây nhất là Thành Đô.”

“…Bộ anh là dân phượt hả?”

“Haha, là vì công việc yêu cầu thôi.”

“…Tên Lê Hoa đặt hay lắm.”

“Cám ơn đã khen, Lê Hoa sinh ra vào mùa xuân, lại còn nguyên một bộ lông tuyết trắng không pha tạp chút nào.”

“Đón năm mới anh tính thế nào? Có về nhà không?”

“… Thật ra tôi có gây chút chuyện, bị đuổi khỏi nhà. Bố tôi đến bây giờ vẫn giận nên tôi cũng không dám về nhà, nhỡ lại khiến ông ấy tăng huyết áp nữa.” Phàn Sở Thiên thản nhiên kể lại, “Còn cậu thì sao? Không phải chỉ có một mình chứ?”

“Mẹ tôi đến nhà chị gái ở Thành Đô rồi, đến hôm nay tôi vẫn phải chạy deadline nên không qua đó.” Thẩm Kiều đáp, “Đêm nay qua nhà tôi cùng đón giao thừa nhé?”

Phàn Sở Thiên hơi ngạc nhiên nhìn cậu, rồi cười nói: “Hay quá, có tiền mừng tuổi không?”

“Tôi sẽ chuẩn bị lì xì cho Lê Hoa.”

“Vậy tốt quá rồi, cám ơn cậu.”

Đúng 8h tối, chương trình gala cuối năm* bắt đầu. Hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa, vừa ăn vặt vừa uống bia, rất là thích ý ——  ngay cả Lê Hoa cũng chịu ăn món cá hấp Phàn Sở Thiên đặc biệt chuẩn bị.

*Xuân vãn (春晚): chương trình tương tự gặp nhau cuối năm của Việt Nam, mình để là gala cuối năm luôn cho dễ hiểu.

Vốn nghĩ ngày mà ai ai cũng đoàn tụ cùng gia đình thế này, bản thân sẽ phải trải qua một mình. Không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, cũng không tệ nhỉ.

Gần 12 giờ đêm, khu lân cận đã có người không nhịn được bắt đầu bắn pháo hoa.

Thẩm Kiều không hề chuẩn bị mấy món này, thê mà Phàn Sở Thiên lại giống như ảo thuật gia bùm bùm chíu chíu biến ở đâu ra một đống pháo đủ loại. Thật sự khiến cậu vừa kinh ngạc, vừa buồn cười.

“Là đối tác làm ăn tặng đấy.” Giải thích đơn giản như vậy rồi đứng dậy, “Đi, ra ngoài đốt pháo hoa.”

“Còn chương trình cuối năm…”

“Không có hai chúng ta xem người ta vẫn diễn mà.”

Trong bóng đêm, không gian xung quanh dần được nhuộm thêm muôn vàn màu sắc.

Phàn Sở Thiên châm lửa đốt một đống pháo nổ lách tách trên nền đất, khiến Lê Hoa ở bên cạnh giật mình, nhưng cũng cực kì háo hức.

Thẩm Kiều thấy vậy cũng góp vui, tự đốt thêm một dây pháo nữa.

Tiếp theo là pháo hoa, nào “Ong mật nhỏ”, nào “Bướm hoa”** ——  Ánh lửa mỏng manh phản chiếu hai gương mặt tràn ngập niềm vui thuở thơ bé.

** Tên một vài loại pháo phổ biến ở Trung Quốc thời còn chưa cấm đốt pháo (như mấy món ô mai giun lâu đời nhà mình ấy)

Không còn nghe rõ thanh âm của người kia nữa, từ những khu xung quanh tiếng pháo nổ mãnh liệt trong không trung, rực rỡ tươi đẹp. Lê Hoa đã sớm bị dọa sợ, chạy vào nhà từ lúc nào. Chỉ còn lại hai người lớn chơi đến quên trời quên đất.

Một túi pháo nhỏ đã sắp thấy đáy, chỉ còn một phong pháo que trên tay. Hai người vừa chia vừa cướp, đốt lên từng cây, vẽ vòng vòng trong không khí, vẽ sao năm cánh, vẽ rắn, vẽ rồng, vẽ mây, vẽ lung tung hết cả. Ngọn lửa nho nhỏ trong tay, tuy rằng không thể so sánh với pháo hoa rực rỡ trên cao, nhưng lại khiến lòng người ấm áp.

Cuối cùng, khi tia lửa cuối cùng trong tay đã tắt, thật không muốn kết thúc như vậy, nhưng cũng không còn cách nào, đành ngắm nhìn bầu trời đen đầy sắc pháo. Thẩm Kiều vẫn mặc trên mình bộ quần áo mặc nhà xộc xệch, miệng ngậm điếu thuốc cháy dở, hai tay khoanh trước ngực, ngửa đầu nhìn trời. Phàn Sở Thiên rất tự nhiên ôm lấy vai cậu, tay kia cầm điếu thuốc, để mặc nó tiếp tục cháy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play