Trương Phong Hòa muốn làm một người lòng dạ độc ác, nhưng thấy Phùng Dã như vậy, cậu không nhẫn tâm nổi. Cậu chỉ có thể không ngừng chạy trốn, không ngừng chạy trốn, Phùng Dã càng đến gần, cậu càng muốn trốn đi.
Ý nghĩ dọn đi vừa hiện lên trong đầu, Trương Phong Hòa đã nghe thấy người trước mặt nói: "Lần này em định trốn tránh anh như thế nào đây? Dọn nhà? Đổi việc? Đi đến một thành phố khác?"
Trương Phong Hòa ngẩn người, không hiểu ý trong lời nói của Phùng Dã.
Lại thấy Phùng Dã đang bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt rõ ràng là tổn thương. Hắn nhẹ giọng nói: "Trương Phong Hòa, anh thích em, nhưng thích không phải là muốn thấy em bị anh bức đến không còn đường lui."
Phùng Dã nói xong, đưa tay nhận lấy chiếc chìa khóa trong tay Trương Phong Hòa, nhưng hắn cũng không mở cánh cửa sau lưng, "Anh hy vọng em có thể cảm thấy thoải mái không bị ràng buộc. Nếu những việc anh làm khiến em cảm thấy bị quấy rầy, anh sẽ dọn đi."
Hắn lui về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa mình và Trương Phong Hòa.
"Anh sẽ lui về vị trí bạn bè, không ép buộc em phải tiếp nhận anh lần nữa..." Nụ cười Phùng Dã ngày càng cay đắng, giọng nói mang theo ý khẩn cầu, "Chỉ hy vọng em đừng tiếp tục trốn tránh anh."
Phùng Dã ăn nói khép nép khẩn cầu chính mình như thế, Trương Phong Hòa chưa từng thấy qua. Phùng Dã trong ký ức cậu vĩnh viễn cao quý kiêu ngạo, cứ như một luồng ánh sáng chói mắt xông vào khoảng thời gian cay đắng dài đăng đẵng của cậu, người đó không có chút gì tương đồng với người trước mặt. Là ai khiến Phùng Dã biến thành như bây giờ?
Là cậu sao?
Tim Trương Phong Hòa như bị cái gì đó sắc bén đâm vào, máu chảy đầm đìa, đau đớn.
Cậu đau lòng mình trong quá khứ, cũng đau lòng Phùng Dã bây giờ. Bởi vì trước đây từng trải qua, vì vậy cũng không muốn thấy Phùng Dã giẫm vào vết xe đổ của cậu, không muốn thấy Phùng Dã rơi vào tình yêu mù quáng, biến thành một người lo được lo mất. Không muốn thấy hắn vì một đoạn cảm tình không có kết quả mà dằn vặt chính mình. Thấy ánh mắt Phùng Dã thấp thỏm cầu xin, tim cậu rốt cuộc cũng mềm nhũn, đành nhượng bộ: "Được, sau này chúng ta chỉ làm bạn bè."
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Trương Phong Hòa rồi.
Lui lại giữ khoảng cách mà cả hai đều thấy an toàn, từ nay về sau, bọn họ lật sang trang mới, trong tình cảm không ai nợ ai nữa.
Thành phố S mùa hè nhiều bão, một năm có bốn, năm cơn bão quét qua, Trương Phong Hòa còn đang yên giấc, lại nghe thấy tiếng gió vù vù thổi từ phòng khách, theo đó là mưa to ào ào, cậu không có cách nào ngủ được, đành ngồi dậy, xem đồng hồ: Bảy giờ sáng.
Lúc rời giường rửa mặt, Trương Phong Hòa thấy bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ dường như bị ai đó rạch một nhát, nước mưa như thác lũ trút xuống thành phố. Nghĩ đến lát nữa còn phải đội mưa đi làm, cậu thấy hơi đau đầu. Trong nháy mắt lúc cậu ra ngoài, cánh cửa bên cạnh cũng bị đẩy ra, người đàn ông mỉm cười nói với cậu: "Chào buổi sáng."
Trương Phong Hòa sững sờ, rõ ràng còn chưa thích ứng được chuyện Phùng Dã ở cạnh nhà cậu.
Từ lần nọ hai người nói thẳng với nhau, Phùng Dã thật sự nghiêm túc thực hiện cam kết của hắn, không tiếp tục có những hành vi vượt quá giới hạn nữa, ngược lại còn thật sự đối xử với Trương Phong Hòa như bạn bè. Bởi vì công ty ở thành phố A, Phùng Dã thỉnh thoảng sẽ bay về đó xử lý một ít việc quan trọng, những chuyện nhỏ nhặt khác thì về bên này xử lý từ xa.
Đối với việc Phùng Dã bôn ba qua lại, Trương Phong Hòa nhìn thấu nhưng không nói ra. Chỉ là cậu nhớ tới Phùng Dã tuần trước mới về thành phố A, không thấy hắn nói lúc nào sẽ trở lại, vì vậy mà lúc này thấy hắn đột nhiên xuất hiện, vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Ừ, chưa kịp nói cho em." Phùng Dã đi tới, bấm thang máy, liếc mắt nhìn chiếc ô trong tay Trương Phong Hòa, bảo: "Mưa lớn như vậy, để anh đưa em đi."
Nói xong cũng không quản Trương Phong Hòa có đồng ý hay không, cầm lấy ô trong tay cậu. Trương Phong Hòa không lay chuyển được hắn, chỉ có thể ngồi xe hắn đến công ty.
Xe Phùng Dã bon bon lái đến dưới lầu công ty Trương Phong Hòa, lúc xuống xe còn không quên che ô mở cửa cho cậu, hai người cầm một cái ô đứng dưới mưa to, thân thể kề sát nhau thật gần, Phùng Dã cúi đầu là có thể thấy được hàng mi cong cong của Trương Phong Hòa còn dính chút nước mưa, hắn nén cảm giác kích động muốn chạm vào, lặng lẽ cầm ô nghiêng về phía Trương Phong Hòa, nước mưa xối xuống vai mình ướt nhẹp hắn cũng không để ý.
Mãi đến tận lúc thấy Trương Phong Hòa đi vào tòa nhà, hắn mới chậm rãi xoay người lại, lái xe rời đi.
Trương Phong Hòa đi vào đúng lúc Từ Ảnh cũng vừa kịp chen vào thang máy. Y liếc nhìn Trương Phong Hòa, tò mò hỏi: "Cậu có bạn trai rồi?"
"Hả?" May là trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Trương Phong Hòa hơi lúng túng đáp: "Không phải bạn trai, chỉ là bạn bè thôi."
"Bạn bè? Bạn bè mà sáng sớm lái xe đưa cậu đi làm? Còn che ô giúp cậu?" Từ Ảnh tuy ở xa không thấy rõ dáng vẻ người nọ, nhưng lại trông thấy người che ô một nửa thân người lộ ra ngoài mưa. Y không cảm thấy bạn bè bình thường lại có thể làm đến mức đó.
"Thật sự chỉ là bạn bè mà thôi, cậu đừng hiểu lầm." Trương Phong Hòa bị Từ Ảnh ép hỏi đến quẫn bách, cửa thang máy vừa mở, cậu liền nhanh chân đi ra ngoài.
Từ Ảnh đuổi theo nói: "Vậy bạn của cậu cũng nhiều thật, cái người tên Phùng Dạng lần trước gặp mặt, cậu cũng nói là bạn cậu."
Câu này của Từ Ảnh rất quái gở, kỳ thực chủ yếu là y bất mãn Trương Phong Hòa chuyện gì cũng gạt mình, không xem mình là bạn bè. Đáng tiếc Trương Phong Hòa không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Từ Ảnh.
Tan làm, mưa vẫn chưa ngớt, mưa rơi suốt cả ngày.
Trương Phong Hòa chuẩn bị đi đón tàu điện ngầm, lúc ra khỏi tòa nhà, cậu nhìn thấy dưới lầu công ty có một chiếc xe rất quen mắt. Người trong xe cũng nhìn thấy cậu, lập tức mở ô xuống xe, đứng xa xa nhìn cậu. Trương Phong Hòa dừng bước, nhìn người đứng trong mưa, hơi do dự không biết có nên bước tới không.
Từ Ảnh bên cạnh vẻ mặt "thấy chưa, tôi biết cả rồi", y đẩy đẩy vai Trương Phong Hòa, nói: "Còn đưa đón đi làm, người bạn này thật sự rất biết săn sóc nhỉ?"
Trương Phong Hòa không để ý đến lời trêu chọc của y, do dự một lúc, lập tức đi về phía Phùng Dã.
Phùng Dã thấy cậu đi tới, ý cười hiện lên trong mắt, hắn vội mở cửa để Trương Phong Hòa lên xe. Nhưng Trương Phong Hòa chỉ khách sáo nói cảm ơn với hắn, sau đó bảo: "Tối nay tôi tự về được, không làm phiền anh nữa."
Phùng Dã sững người đứng đó, nhìn Trương Phong Hòa quay đầu đi về hướng khác, nụ cười trên mặt cứng đờ, chân định bước ra lại đứng sững tại chỗ, không đi theo cậu.
Hắn nghĩ tới cam kết của mình, hắn sẽ lùi về sau, giữ khoảng cách, lẳng lặng mà bảo vệ Trương Phong Hòa, không đi quá giới hạn.
Chỉ cần Trương Phong Hòa không muốn, hắn sẽ không cưỡng cầu.
Hắn quay đầu định ngồi lại xe, lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, quay đầu nhìn lại, là đồng nghiệp lúc nãy cùng đi với Trương Phong Hòa. Phùng Dã lạnh lùng thu hồi ánh mắt, không chú ý đến người này nữa.
Phùng Dã nhanh chóng lái xe đi, cũng không biết có người vì thái độ hững hờ này mà lạc lối hỗn loạn giữa cơn mưa.
Từ Ảnh đứng tại chỗ, bên ngoài ô, tiếng mưa rơi ào ào, có giọt mưa theo gió bay vào trong ô, y lại không cảm nhận được, trong đầu chỉ có hình ảnh lúc Phùng Dã quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú cùng ánh mắt lạnh lùng đó khiến trái tim y rung động.
*
Sau khi về đến nhà, Trương Phong Hòa băn khoăn không biết lúc nãy mình từ chối Phùng Dã có phải quá tổn thương người khác không. Nhưng cậu lại cảm thấy hành động hôm nay của Phùng Dã hết sức ám muội, sáng sớm lúc che ô hai người gần nhau đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của Phùng Dã, cảm nhận được hơi ấm thiêu đốt người. Cũng khó trách Từ Ảnh hiểu lầm, Trương Phong Hòa tự mình kiểm điểm lại, cảm thấy muốn giữ mối quan hệ ở mức độ "bạn bè" thật sự hơi khó khăn.
Suy nghĩ một chút, lại nhắn tin cho Phùng Dã.
"Hôm nay cảm ơn anh, nhưng làm như vậy sẽ khiến đồng nghiệp của tôi có chút hiểu lầm, vì vậy sau này vẫn nên giữ khoảng cách." Tuy cự tuyệt như thế quá mức lạnh lùng, nhưng Trương Phong Hòa lại cảm thấy cậu và Phùng Dã vẫn nên nói rõ ràng thì hơn.
Đã nói rõ chỉ làm bạn bè, vậy thì không nên để đối phương hy vọng thêm nữa.
Phùng Dã nhận được tin nhắn, cũng không bất ngờ bao nhiêu. Hắn chỉ nhẹ nhàng gõ màn hình, trả lời một câu: "Được."
Sau đó không nhận được hồi âm của Trương Phong Hòa nữa.
Trời mưa suốt mấy ngày liên tục, Trương Phong Hòa có lần che ô đi trong mưa, ô bị gió thổi hỏng mất, mưa ào ạt xối vào người, ướt sũng. May mà Từ Ảnh còn chưa đi xa, y lái xe đến, hạ cửa sổ bảo cậu mau vào trong xe.
Trương Phong Hòa ngồi lên xe, hắt hơi một cái, Từ Ảnh cười nói: "Cậu nên mua xe rồi."
Trương Phong Hòa sờ sờ mũi, chăm chú suy nghĩ đến số tiền trong tài khoản của mình có đủ mua xe hay không.
"Dạo trước nữ đồng nghiệp trong công ty bàn tán xem trong số nhân viên nam ai dễ bị bão thổi bay nhất, sau đó mọi người nhất trí bỏ phiếu cho cậu." Nói đến đây, Từ Ảnh còn cảm thấy buồn cười. Vóc người Trương Phong Hòa quả thật là gầy yếu cực kỳ, "Hôm nào đi tập thể hình với tôi đi?"
Thân là gay, ít ai không thích tập thể hình.
Từ Ảnh tuy không phải loại vai u thịt bắp, thế nhưng bình thường cũng thích đến phòng tập rèn luyện thân thể. Bạn trai của y cũng là nhờ đến phòng tập mà quen biết.
"Tôi không đi đâu." Trương Phong Hòa thật sự rất thích ru rú trong nhà, bình thường không thích đi chơi bời cùng Triệu Lệ, tất nhiên cũng sẽ không thích đi đến phòng tập thể hình. Từ Ảnh cũng không cưỡng cầu, chỉ liếc nhìn Trương Phong Hòa qua gương chiếu hậu, không nhịn được hỏi: "Sao dạo này không thấy người bạn kia đưa đón cậu vậy?"
Trương Phong Hòa nhất thời chưa kịp phản ứng, lát sau mới ý thức được Từ Ảnh nói tới Phùng Dã, "Anh ta cũng bận chuyện riêng của mình, sao có thể không biết ngượng mà làm phiền anh ta được."
"Vậy à." Từ Ảnh dừng một chút, "Anh ấy tên gì, có cơ hội giới thiệu mọi người làm quen với nhau đi."
Tuy Từ Ảnh nói rất tự nhiên, thế nhưng Trương Phong Hòa nghe xong vẫn cảm thấy rất kỳ quái, Từ Ảnh sao lại có hứng thú với Phùng Dã đến vậy?
Thế nhưng Trương Phong Hòa cũng không suy nghĩ sâu xa hơn, chỉ thản nhiên nói: "Phùng Dã, có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu."
"Được." Khóe miệng Từ Ảnh lộ ra ý cười.
Lại nói, sức khỏe Trương Phong Hòa thật sự không tốt, mới dầm mưa một chút, tối hôm đó đã bắt đầu thấy váng đầu. Trương Phong Hòa ngoại trừ chăm chú suy nghĩ đến chuyện mua xe, còn bắt đầu nghĩ có lẽ mình nên cùng Từ Ảnh đi tập thể hình rồi.
Cậu xoa xoa cái đầu mơ mơ màng màng, tùy tiện gọi một ít cháo, ăn xong liền tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Nằm lên giường, đầu ngày càng nặng trĩu, Trương Phong Hòa dùng chăn che đầu, ép chính mình ngủ thiếp đi. Sáng sớm tỉnh lại, đầu đã mơ màng không dậy nổi, vừa đứng dậy đã chóng mặt buồn nôn, khiến cậu cảm thấy toàn bộ thế giới hình như đang quay cuồng.
Trạng thái như vậy tất nhiên không thể đi làm, Trương Phong Hòa chỉ có thể gọi điện xin nghỉ một ngày, sau đó gắng gượng thay quần áo, ra ngoài đi gặp bác sĩ. Vừa ra tới cửa, chân đã mềm nhũn, dựa vào cạnh cửa không nhúc nhích được. Cậu ngồi xổm xuống, tựa lưng vào cửa, một tay chống cái đầu nặng trĩu, nhắm mắt lại hy vọng được dễ chịu một chút.
Không biết ngồi ngoài cửa bao lâu, mãi đến tận lúc nghe thấy tiếng bước chân từ sát vách truyền tới, cậu mới hốt hoảng vội vã đứng dậy, thế nhưng mắt bỗng tối sầm, cậu ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Phùng Dã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, cho rằng Trương Phong Hòa xảy ra chuyện gì, liền ra cửa xem thử, đúng lúc nhìn thấy Trương Phong Hòa sắp ngất, hắn bèn vội vã chạy đến, đỡ lấy cậu. Sờ sờ trán người trong lòng, hơi sốt, hắn bình tĩnh bế cậu lên, quay đầu vào nhà, đặt lên giường mình.
Sau đó đi lấy chìa khóa xe, lại bế Trương Phong Hòa xuống lầu.
Trương Phong Hòa dùng tay che mặt, cậu vẫn còn tỉnh táo, dĩ nhiên không chịu được hành động đó của Phùng Dã, liền từ chối bảo: "Tự tôi đi được."
Tuy rằng đầu choáng váng, đi một bước là thấy mọi vật xoay tròn, thế nhưng Trương Phong Hòa vẫn kiên quyết không để Phùng Dã bế mình, Phùng Dã bất đắc dĩ chỉ có thể cẩn thận đứng một bên đỡ cậu.
Sau đó lái xe đến bệnh viện, Phùng Dã lại vội vàng bận rộn trước sau, mặc dù chỉ hơi sốt, hắn cũng lo lắng không yên. Lúc tiếp nước, truyền dịch, hắn vẫn luôn ngồi bên cạnh Trương Phong Hòa, thấy sắp truyền hết một bình, lại gọi y tá đến đổi thuốc.
Phùng Dã căng thẳng như vậy không khỏi khiến Trương Phong Hòa nhớ tới mùa đông năm ngoái, lúc cậu sinh bệnh, Phùng Dã cũng sốt sắng như thế mà xông vào bệnh viện, sau đó đánh nhau một trận với Trương Tự. Những câu nói lúc đó Phùng Dã chỉ trích cậu, Trương Phong Hòa vẫn còn nhớ. Những câu nói không biết lựa lời của Phùng Dã khi đó chỉ mang đến cho Trương Phong Hòa toàn là thống khổ.
Trương Phong Hòa không muốn nghĩ đến những chuyện khó chịu trong quá khứ, nhưng có lẽ bởi vì sinh bệnh, cậu không thể không suy nghĩ lung tung, một ít ký ức không nên nhớ tới lại không ngừng xuất hiện trong đầu. Cậu nhớ Phùng Dã nói với cậu: "Trương Phong Hòa, không có đàn ông cậu sẽ chết à?"
"Cậu cho rằng cậu ở bên người khác, tôi sẽ tức giận sao?"
"Tôi thấy hẳn là cậu lêu lổng với thằng đàn ông khác nên mới phát sốt đó."
...
Phùng Dã lạnh lùng khi đó và Phùng Dã hiện tại cứ như hai người khác nhau, nhưng tổn thương trong quá khứ cũng không dễ khép lại như vậy. Lúc Phùng Dã tới gần cậu, Trương Phong Hòa bất giác co người, cậu nhìn Phùng Dã, mở miệng hỏi: "Phùng Dã, sao anh lại đột nhiên thích tôi?"
- -------
Cố làm xong nhanh để đào tiếp một hố cẩu huyết tra công tiện thụ mới, thằng công bộ này tra hơn Phùng Dã, ngốk nghếk hơn Phùng Dã, nhưng em thụ lại rất dịu dàng~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT