Thôi Định Sâm chuẩn bị nhảy xuống nước theo, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Hứa Phàm đang bạch bạch chạy theo Hứa Chiêu, không chút do dự mà nhảy xuống mương, không hoảng sợ.
Đứa nhóc phiền toái này!
Thôi Định Sâm lập tức khôi phục bình tĩnh, cánh tanh dài duỗi ra kéo Hứa Phàm vào trong lòng, không để ý Hứa Phàm đang ngao ngao la hoảng mà nhìn Hứa Chiêu ở trong nước đã nhanh chóng ôm được đứa bé, sau đó y ôm Hứa Phàm xoay người về phía xe ô tô, để Hứa Phàm xuống, sau đó mở cốp lấy khăn mặt bông, khăn bông lớn, áo khoác.
Sao đó lại ôm lấy Hứa Phàm, động tác mau lẹ tới gần bờ mương, vừa lúc Hứa Chiêu ôm đứa bé toàn thân ướt đẫm lên bờ.
Thôi Định Sâm lập tức buông Hứa Phàm xuống, đỡ lấy Hứa Chiêu, áo khoác phủ lên người Hứa Chiêu, sau đó nhanh chóng lấy khăn bông lớn bọc đứa trẻ lại, ôm vào ngực của mình.
Đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, cả người ướt rượt, may Hứa Chiêu cứu được đúng lúc nên đứa trẻ này chỉ uống vài hớp nước thôi, không bị hôn mê hay bị sao khác. Nhưng trời rất lạnh, lại bị sợ, sắc mặt bé trắng bệch, môi thâm lại, thân thể không ngừng run rẩy.
Ngay cả Hứa Chiêu cũng vậy, trời xuân lạnh, nước càng lạnh hơn, một cơn gió lại thổi qua, thực sự lạnh không chịu được, thân thể và môi Hứa Chiêu cũng run rẩy.
"Đi lên xe đi." Thôi Định Sâm trầm mặt nói: "Thay quần áo khô vào."
"Dạ." Thanh âm Hứa Chiêu run run nói.
Hứa Chiêu, Hứa Phàm đi theo Thôi Định Sâm, còn chưa được hai bước đã thấy một nhóm bốn, năm người lớn với hai đứa trẻ chạy tới, nhìn Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Hứa Phàm, cả đứa trẻ trong ngực Thôi Định Sâm, đầu tiên là sửng sốt.
Nói hai ba câu, đoàn người nhanh chóng mới nhóm Hứa Chiêu vào trong một căn nhà nhỏ gần khu nhà kính. Máy sưởi nhanh chóng được bật lên, nhanh chóng để Hứa Chiêu tắm rửa thay quần áo, sau đó họ luống cuống tay chân mà đem đứa trẻ vừa rồi đi.
"Ba ba, ba có lạnh không?" Khuôn mặt Hứa Phàm tối lại.
"Lạnh." Cảm nhận được hơi ấm của máy sưởi, khí lạnh trên người Hứa Chiêu có giảm bớt, nhưng vẫn lạnh.
"Ba ba –"
"Đừng nói nữa, để ba cháu đi tắm rửa thay đồ đi."
Thôi Định Sâm đánh gãy lời Hứa Phàm, trực tiếp kéo Hứa Phàm ra ngoài cửa, đứa túi đen cho Hứa Chiêu, chờ tới khi Hứa Chiêu tắm xong, Thôi Định Sâm mới cho Hứa Phàm vào. Hứa Phàm vào phòng lại hỏi: "Ba ba, ba còn lạnh không ạ?"
Hứa Chiêu lau tóc nói: "Không lạnh."
"Không lạnh ạ"
"Ừ, không lạnh."
Hứa Chiêu ngồi xổm xuống nhìn Hứa Phàm, sờ sờ mặt Hứa Phàm, hỏi: "Vừa rồi bị dọa phải không?"
Hứa Phàm thành thực gật đầu.
"Con có khóc không?"
"Không có, con, con cũng muốn đi xuống, đi xuống cứu ba ba."
"Con còn muốn xuống cứu ba nữa à?"
"Dạ." Hứa Phàm gật đầu thật mạnh, bộ dáng vô cùng dung cảm.
"Giỏi quá!" Hứa Chiêu cười khen Hứa Phàm, sau đó nói: "Nhưng, con còn nhỏ quá, về sau gặp ba ba cứu người, con chỉ ở bên cạnh nhìn thôi, không được chạy loạn. Chờ khi nào con lớn rồi, thật khỏe mạnh, khi đó sẽ tiến lên cứu ba ba."
"Sang năm con sẽ lớn! Sang năm, sang năm là con có thể cứu ba ba."
Hứa Chiêu cười.
Thôi Định Sâm cũng cười theo.
Lúc này Hứa Chiêu mới ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm đưa chén giữ ấm cho Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhận nhưng lại lấy cốc trà của mình ra rót vào, không chỉ để mình uống, còn đút cho cả Hứa Phàm, rốt cục cái chén giữ ấm của Thôi Định Sâm là vô dụng, Thôi Định Sâm vẫn tự nhiên nhận lại, hỏi: "Cảm giác ổn chưa?"
Hứa Chiêu đáp: "Cháu ổn rồi ạ."
Thôi Định Sâm lúc này mới hỏi: "Vì sao vừa nãy cậu nhảy xuống nhanh như thế?"
Hứa Chiêu hỏi: "Cái gì cơ ạ?"
"Tôi nói là vừa rồi cậu cứu người, tốc độ rất nhanh."
Hứa Chiêu cười: "Cháu sợ đứa trẻ có chuyện."
Thôi Định Sâm không hiểu nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, sau đó lại nhìn Thôi Định Sâm nói: "Suy bụng ta ra bụng người, mỗi cha mẹ đều đau lòng con cái của mình như nhau, nếu đứa trẻ đó có chuyện gì không hay xảy ra chắc chắn sẽ khong sống nổi nữa, có sống thì trong lòng luôn buồn bã tuyệt vọng."
"Lúc ấy cháu xác nhận Hứa Phàm an toàn thì đã nhanh chóng nghĩ đi cứu đứa trẻ đó. Kỳ thật cháu cũng có tư tâm, nghĩ rằng nếu một ngày không có cháu ở bên, Hứa Phàm gặp phải khó khăn gì cũng sẽ có người giúp đỡ nó, cháu chắc chắn sẽ cảm ơn trời đất."
Hứa Chiêu nói xong cười nhẹ với Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm lại cười không nổi, rõ ràng chỉ là một đạo lý rất đơn giản nhưng lại như một cơn mưa xuân, làm nội tâm y cảm thấy dễ chịu, cũng đột nhiên cảm thấy vô cùng khâm phục Hứa Chiêu. Cảm giác như có một tình cảm nào đó đang dần chuyển hóa, Thôi Định Sâm không kiềm được mà xoa đầu Hứa Chiêu, nhìn Hứa Chiêu, mang theo yêu thương, nói: "Cậu thực ưu tú."
Hứa Chiêu ngạc nhiên.
Thôi Định Sâm cười, nụ cười ấm áp: "Cậu thực sự vô cùng ưu tú."
Hứa Chiêu cười, nói: "Cảm ơn tiểu thúc."
Thôi Định Sâm gật đầu, thu tay lại. Đúng lúc này có một nam nhân trung niên chạy vào, người đàn ông này rất béo, lớp mỡ rung rung, mặc tây trang, tiến thẳng tới vô cùng nhiệt tình mà bắt tay Hứa Chiêu, bắt tay Thôi Định Sâm, còn tự giới thiệu.
Người này tên là Chu Khánh Thu, là ông chủ của khu nhà kính này, cũng là nhân viên kỹ thuật nông nghiệp của khu này, cũng là bác hai của đứa trẻ vừa rồi.
Hắn vô cùng biết ơn Hứa Chiêu đã cứu đứa trẻ nghịch ngợm nhà hắn, bằng không thực sự hắn không biêt phải ăn nói thế nào với anh trai mình. Để biểu thị sự cảm ơn, hắn đặc biệt mời Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Hứa Phàm ở lại chỗ này vài ngày, học tập kỹ thuật gieo trồng ở đây.
Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm nháy mắt hiểu được, mấy ngày nay ông chủ, kỹ thuật viên không phải không ở đây, mà là họ cố ý không gặp hai người. nhưng hai người cũng hiểu đó là quy củ ở đây, cho nên không có cảm xúc đặc biệt gì.
Ngược lại Hứa Chiêu muốn nộp học phí.
Chu Khánh Thu cười nói: "Học phí cái gì, đây là điều chúng tôi trả lại cho cậu, cậu đã cứu mạng của anh trai tôi mà." Mất đi con chắc chắn anh hắn không sống nổi nữa.
Hứa Chiêu nói: "Không thể tính như vậy được, cái gì ra cái đó."
"Sao lại không thể tính như thế? Quyết định vậy đi, hoặc cậu ở lại đây, hoặc cậu đi về đi!" Chu Khánh Thu nói.
Hứa Chiêu nghe vậy nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm gật đầu.
Vì thế Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm cùng Hứa Phàm ở trong khu nhà kính gieo trồng, ăn uống đều do Chu Khánh Thu cung cấp. Nếu không như thế, Chu Khánh Thu thực sự nói được làm được. Mỗi ngày Chu Khánh Thu đứa Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm vào từng khu nhà kính, từ việc cấu tạo thế nào, tính chất đất, nhiệt độ không khí, chủng loại rau dưa hoa quả, bốn mùa biến hóa... Tất cả đều nói cho Hứa Chiêu nghe, không giữ lại chút gì.
Đương nhiên Hứa Chiêu không phải chỉ nghe không, lợi dụng kiến thức biết được từ thế kỷ XXI, cậu cũng đưa ra ý kiến góp ý cho Chu Khánh Thu, làm hắn phải nhìn Hứa Chiêu bằng cặp mắt khác, đối với Hứa Chiêu càng thêm thích.
Hứa Chiêu cũng học tập vô cùng nghiêm túc, ban ngày đi theo Chu Khánh Thu tới khắp nơi, còn có cả Thôi Định Sâm đi theo làm culi, buổi tối thì ngồi tổng kết lại kiến thức cả ngày. Không chỉ ghi chép không mà còn phân tích kết luận, trên trang giấy dày đặc là chữ.
Chờ tới khi viết hết quyển sổ, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đã ở chỗ Chu Khánh Thu một tuần, những gì cần học đã học xong, tiếp tục ở lại cũng hơi ngại.
Vì thế tối đó Hứa Chiêu tạm biệt Chu Khánh Thu, Chu Khánh Thu cũng nói vài câu giữ lại, tất nhiên là không níu kéo được. Sáng sớm ngày kế hắn liền đưa cho Hứa Chiêu một túi hoa quả nặng trịch, Hứa Chiêu từ chối không được liền nhận đặt trong xe Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm lái xe vào trung tâm đế đô, trước tiên trả lại xe cho công ty, sau đó quay lại khách sạn khi trước, nghỉ một đêm.
"Ai nha, ba ba, chúng ta lại ở phòng nha." Hứa Phàm vào khách sạn liền nói.
"Đúng rồi." Hứa Chiêu cười đáp.
Hứa Phàm đi tới bên giường, nhìn nhìn, sau đó quay đầu lại hỏi: "Ba ba, con có thể ăn táo không ạ?"
Dọc theo đường về Hứa Phàm cứ lải nhải đòi ăn táo, Hứa Chiêu cười nói: "Được, đợi lát rửa sạch sẽ cho con ăn."
"Dạ."
Hứa Chiêu đặt hành lý xuống, rửa sạch hai quả táo, một quả đưa Hứa Phàm, một quả cho Thôi Định Sâm, sau đó lấy quyển vở mới mua ra, viết lại nội dung trong sổ nhỏ cũ vào vở mới.
Thôi Định Sâm hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Hứa Chiêu nói: "Cháu đang sao chép lại dự phòng."
Thôi Định Sâm cười một chút, không nói gì nữa, cùng Hứa Phàm xem TV. Thực ra là Hứa Phàm xem TV, Thôi Định Sâm xem Hứa Chiêu, càng ở chung với Hứa Chiêu, y càng bị Hứa Chiêu hấp dẫn.
Hứa Chiêu không phải là một người có tính cách mãnh liệt, nhưng vẫn luôn làm người khác thấy ấm áp, có đôi khi làm y đau lòng, vì dụ như hình ảnh Hứa Chiêu đang không biết mệt vùi đầu vào sách vở kia, ngay cả cơm tối cũng quên ăn.
Thôi Định Sâm không giục Hứa Chiêu, mà là báo một tiếng rồi dắt Hứa Phàm ra ngoài khách sạn mua cơm, mua vịt nướng, bánh màn thầu, rau xào, canh sườn... rồi bưng hết vào phòng để Hứa Chiêu ăn.
Hứa Chiêu ăn xong rồi tiếp tục viết, cứ vậy tới tối muộn, rốt cục cũng xong, cậu bắt đầu tắm rửa thay quần cho Hứa Phàm, gần tới mười giờ rưỡi, Hứa Chiêu mới lên giường nằm, lúc này Hứa Phàm đã ngủ.
Ánh đèn mờ nhạt đầu giường hắt lên, làm khuôn mặt tuấn mỹ của hai cha con càng thêm đẹp.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu không nhìn Thôi Định Sâm, nhưng một lúc thì cảm nhận được ánh mắt của Thôi Định Sâm, cậu quay đầu về phía Thôi Định Sâm, hỏi: "Tiểu thúc, mười một giờ rồi, sao thúc chưa ngủ thế?"
"Ngủ không được." Thôi Định Sâm đáp.
"Sao vậy ạ?" Hứa Chiêu hỏi.
"Luyến tiếc." Thôi Định Sâm nhịn không được nói thật.
"Thúc luyến tiếc đế đô ạ?" Hứa Chiêu lại hỏi.
"Không phải." Thôi Định Sâm đáp.
"Vậy thúc lưu luyến gì thế?"
"Lưu luyến cậu." Ánh mắt trong suốt của Thôi Định Sâm nhìn chằm chằm Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hơi hơi sửng sốt, không hiểu hỏi: "Cháu?"
"Ừ, về lại giang bình, không thể ngày nào cũng gặp cậu được nữa." Thanh âm Thôi Định Sâm ôn hòa mang theo chút thương cảm.
Cảm xúc này làm đầu quả tim của Hứa Chiêu khẽ run, cất tiếng nói: "Tiểu thúc – "
Thôi Định Sâm tránh: "Tôi không phải là tiểu thúc của cậu, không đúng sao?"
"..." Hứa Chiêu nói không ra lời.
Thôi Định Sâm tiếp tục ôn hòa mà nói: "Tôi với cậu không thân cũng chẳng quen, cậu biết không?"
"..." Hứa Chiêu biết, cậu biết mà.
Chỉ là Hứa Chiêu vẫn là vẻ mặt kinh ngạc như cũ.
"Không có gì, quên đi." "Cạch" một tiếng, Thôi Định Sâm tắt đèn ở đầu giường đi, gian phòng nháy mắt rơi vào bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT