Hứa Chiêu đã quen với việc được Hứa Phàm khen đẹp trai, lợi hại, có qua có lại, cậu cũng khen Hứa Phàm rất đẹp trai, lúc này Hứa Phàm mới thoải mái ngồi yên trong lòng ba Đại Trang, nói với ba Đại Trang: "Bác Lý ơi, cháu, cháu, cháu ngồi xe kéo, cũng đi bán, bán rau."
Ba Đại Trang cười nói: "Ừ, cháu đi bán rau."
"Cháu sẽ bán được rau!" Hứa Phàm tràn đầy tự tin.
"Đúng, cháu sẽ, cháu gì cũng làm được hết." Ba Đại Trang cười trả lời.
"Dạ!" Hứa Phàm gật đầu thật mạnh.
Vừa đến chợ, Hứa Phàm thật sự công việc bù đầu, trước xe kéo chạy tới chạy lui, nghe thấy có người muốn mua ngồng tỏi, nhanh chóng kéo một cọng ngồng tỏi đưa qua, nghe thấy có người muốn cà chua, lập tức lấy một quả cà chua chạy đến bên người Hứa Chiêu... Không ai vội bằng bé đâu.
Hứa Chiêu không ngăn cản sự tích cực của Hứa Phàm, chỉ cần Hứa Phàm đem đồ tới đều nhận, sau đó bán cho người mua, làm Hứa Phàm vui vẻ khoa chân múa tay, khiến người qua đường bật cười, khen Hứa Phàm đáng yêu.
Nhưng Hứa Phàm không kiêu ngạo, vẫn bận rộn như trước, bận đến mệt liền nghe Hứa Chiêu bảo lên xe kéo ngồi nghỉ một chút, bé ngồi trong xe chơi đồ chơi của mình, xong lại tiếp tục bận... Cứ như vậy mà bận rộn đứt quãng, tới khi tan chợ, một xe kéo rau dưa đã bán sạch.
"Bán hết rồi!" Hứa Phàm béo đứng trên xe kéo, ánh mắt long lanh nói.
Hứa Chiêu cười: "Đúng rồi, bán hết!"
Hứa Phàm lập tức giơ cao nắm tay: "Giỏi quá! Ba ba thật giỏi! Con thật giỏi! Vỗ tay!"
Hứa Chiêu vỗ tay cười: "Đúng, tam oa tử thật giỏi."
Ba Đại Trang cười ha ha.
Nhìn hình dáng của nhóc béo Hứa Phàm, trong mắt Thôi Thanh Phong là vui sướng, thật muốn biết Hứa Chiêu dạy dỗ Hứa Phàm như thế nào mà bé lại thông minh như vậy, cảm giác không giống với những đứa trẻ khác, nhưng hiện tại đây không phải là vấn đề, ánh mắt hắn từ trên người Hứa Phàm rời đi, nhìn Hứa Chiêu, hỏi: "Hứa Chiêu, trong nhà còn rau dưa không, bán được tới lúc nào?"
Hứa Chiêu lập tức đáp: "Có thể bán được tới khoảng 29 tết."
Ba mươi Hứa Chiêu rảnh... Thôi Thanh Phong không khỏi trầm tư, sau mới mở miệng nói: "Ừ, tớ biết rồi."
"Ừ, chiều 29 tớ sẽ phát tiền công cho mọi người."
Thôi Thanh Phong vội vàng nói: "Không gấp không gấp, tớ không phải giục cậu trả công."
Hứa Chiêu thái độ vững vàng: "Cậu không giục, tớ vẫn phải trả mà."
Thôi Thanh Phong cười: "Rồi rồi rồi, cậu là lão đại, cậu nói gì cũng được."
Hứa Chiêu cũng cười rộ lên, nói: "Vậy hôm nay chúng ta như thế này thôi, không ở đây lâu nữa, nhanh chóng về nhà, ngày mai lại tiếp tục."
"Được, mai tớ ở cửa hàng đợi mọi người, đường về chú ý an toàn."
"Ừ, cậu cũng về nhà đi."
"Được, ngày mai gặp." Thôi Thanh Phong nói.
Hứa Chiêu lần thứ hai khởi động xe kéo, để ba Đại Trang ôm Hứa Phàm ngồi trong, sau đó vững vàng lái, tạm biệt Thôi Thanh Phong, vững vàng về tới thôn Nam Loan, tiếng xe kéo xình xịch làm thôn dân chú ý, mọi người ra dòm coi thấy xe kéo rỗng tuếch, sôi nổi giật mình không thôi.
"Rau trên xe kéo đâu?"
"Chẳng lẽ bán hết rồi? Nhiều như vậy cũng bán hết?"
"Không thể nào! Thật sự bán hết!"
"Nhìn ba Đại Trang cười toe toét, chắc chắn bán sạch rồi."
"Ôi trời ơi, cả một xe kéo cũng bán hết! Giỏi quá!"
"Hứa Chiêu thật giỏi!"
"..."
Hứa Chiêu thật giỏi – đây là ý tưởng của các thôn dân, ý nghĩ trong lòng dần hóa thành nể phục, nhịn không được nói ra miệng, một vài người trong thôn còn dư ít tiền trong tay muốn mua thử xem ăn có vị gì khác không.
Ngay cả Hứa Tả Thành cũng tò mò về nhà kính trồng rau, nhưng nhìn Hứa Chiêu trong thôn nổi như vậy, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nghẹn đầy bụng tức về tới nhà, nhìn thấy Hứa Đại oa, Hứa Nhị oa chơi ở trong sân, chỉ biết chơi đùa, trong lòng hắn khó chịu, mở miệng mắng hai thằng nhóc mấy câu, sau đó về lại phòng mình, nói cho vợ nghe chuyện Hứa Chiêu đi bán rau ở chợ.
"Đều bán hết?" Dâu cả nhà họ Hứa – Chu Hữu Lan hỏi.
Hứa Tả Thành không vui lắm mà trả lời: "Bán hết."
"Giỏi quá!" Chu Hữu Lan không nhịn được cảm thán.
Hứa Tả Thành không tình nguyện thừa nhận Hứa Chiêu có tài, hắn vẫn cho rằng Hứa Chiêu chỉ là có cái mặt đẹp, biết hơn người ta mấy cái chữ, còn lại cái gì cũng sai, hiện tại vẫn cho là như thế, Hứa Chiêu chỉ là gặp may thôi, trên thực tế Hứa Tả Thành hắn còn giỏi hơn gấp mười, gấp trăm lần!
"Bán được bao nhiêu thế?" Chu Hữu Lan lại hỏi.
"Sao tao biết được." Hứa Tả Thành tức giận nói.
"Vậy chú ấy trồng loại rau nào thế?"
Hứa Tả Thành không kiên nhẫn mà lớn tiếng: "Nó trồng cái gì sao tao biết được hả!"
Thấy Hứa Tả Thành hung dữ như vậy, Chu Hữu Lan không lên tiếng nữa.
Hứa Tả Thành chợt nhớ tới gì đó, hỏi: "Vừa rồi cô hỏi cái gì?"
Chu Hữu Lan thuật lại y nguyên: "Hỏi chú áy bán được bao nhiêu thế?"
"Đi xem thử đi." Chu Hữu Lan thuận miệng đáp một câu, cô từng nhìn thấy các loại rau của Hứa Chiêu, tươi mọng, nhìn qua cũng thấy ngon, nhịn không được giựt dây Hứa Tả Thành: "Tả Thành, anh xem, năm mới rồi, chúng ta không có rau dưa gì, ngoài chợ thôn cũng không có, nếu không, anh tới xin ba mấy cân ray về, để đại oa ăn năm mới?"
"Không cần!" Hứa Tả Thành nghiêm khắc cự tuyệt: "Tâm lão toàn Hứa Chiêu với tam oa tử, làm gì có lòng tốt mà cho tao? Nếu mà lão cho tao được thì Hứa Hữu Thành không cần phải ngồi trong tù tới giờ cũng chưa ra!"
"Vậy tùy anh." Chu Hữu Lan không còn biện pháp nào với Hứa Tả Thành.
Hứa Tả Thành lườm Chu Hữu Lan một cái, sau đó cười nói: "Không cần xin tao cũng sẽ có được."
"Anh muốn làm gì?"
"Chờ xem, chắc chắn có ăn."
Hứa Tả Thành nói xong, ra khỏi phòng, đứng ở cửa nhà, nhìn về phía nhà kính trồng rau cảu Hứa Chiêu, trong lòng tràn ngập đủ loại ý tưởng.
Mà Hứa Chiêu không biết những điều này, cậu mới đi ra từ nhà kính lớn, hái đứa hai trái cà chua đi phía trước, theo sau là Hứa Phàm béo đang cầm một quả cà chua, chậm rì rì, dè dặt cắn một miếng, nước cà chua trong veo lập tức tràn ra.
Ăn, ăn ngon quá!
Hứa Phàm lại cắn một miếng, ăn ngon thật, chua chua ngọt ngọt, Hứa Phàm căn bản không dừng được.
Chờ Hứa Chiêu quay đầu lại nhìn Hứa Phàm mới thấy quả cà chua nhỏ đã bị Hứa Phàm ăn hơn nữa, Hứa Phàm lập tức cau mặt, hỏi: "Có lạnh không?"
"Con, con, con chỉ cắn một miếng nhỏ." Hứa Phàm nói xong, cắn một miếng nữa lên quả cà chua, sau đó bạch bạch chạy vào phòng bếp: "Bà ơi! Bà ơi! Cháu cho bà quả cà chua, ba ba nói, làm canh uống."
Đặt quả cà chua lên thớt xong, Hứa Phàm liền quay qua nhìn sắc mặt Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cố ý nghiêm mặt không để ý Hứa Phàm, đặt hai quả cà chua xuống, sau đó về phòng bắt đầu tính sổ đếm tiền, Hứa Phàm cũng nhanh chóng theo vào, đứng cạnh người Hứa Chiêu, lấy lòng gọi: "Ba ba."
Hứa Chiêu không để ý Hứa Phàm.
Hứa Phàm tiếp tục "nịnh nọt" mà tiếp lời: "Ba ba, ba đang làm gì thế?"
Hứa Chiêu: "..."
"Ba ba, ba lại đi kiếm tiền ạ?"
Hứa Chiêu: "..."
"Oa, nhiều tiền quá đi."
Hứa Chiêu: "..."
"Ba ba, sao ba không nói lời nào?"
Hứa Chiêu: "..."
Aiz, thật sự muốn Hứa Phàm ngậm miệng lại ngay, bé nói rất nhiều, đến đó Hứa Chiêu cũng chịu không nói, chỉ là vừa muốn quay ra nhìn lại thấy đứa nhỏ Hứa Phàm này mập mập đáng yêu, từ đáy lòng tràn ngập yêu thương với đứa trẻ này, trong lòng một chút tức giận cũng không có.
"Ba ba!" Hứa Phàm lạ lớn tiếng gọi.
"Làm sao?" Hứa Chiêu cố ý lớn tiếng đáp.
Ba ba đáp lời!
Khuôn mặt Hứa Phàm lập tức nở nụ cười tươi, lấy lòng như trước hỏi: "Ba ba, ba đang đếm tiền ạ?"
"Ừ."
"Con cũng đếm."
"..."
Hứa Phàm chủ động tới trước mặt Hứa Chiêu, mới đêm được ba đồng, liền dùng ngón tay khều xu một hào phía trước, khều một chút, lại khếu một chút, khều thêm một chút, sau đó nhọ giọng nói: "Ba ba, cho con một hào nha."
Vẻ mặt Hứa Phàm tủi than, nhỏ giọng làm nũng: "Con muốn một hào, mua bột ô mai, con muốn một hào."
"..." Hứa Chiêu nghĩ một chút, Hứa Phàm ra vẻ rất nhiều ngày rồi chưa ăn bột ô mai, vì thế nói: "Muốn một hào cũng được, nhưng không thể cho không, con đi lao động đi, dùng lao động đổi lấy một hào."
Hứa Phàm không hiểu liền hỏi: "Ba ba, lao động là gì ạ?"
"...Chính là làm việc."
"Làm việc gì ạ?" Hứa Phàm lại hỏi.
Hứa Chiêu kiên nhẫn trả lời: "Sắp ăn cơm, con đem bốn cái ghế ra để gọn gàng ở bàn ăn, làm xong ba cho con một hào."
"Dạ! Con đi làm liền!"
Hứa Phàm lập tức chạy khỏi phòng, từ trong sân bê một cái ghế, hì hục để vào bàn cơm, lại chạy vào trong bếp, lại hì hục ôm một cái ghế để vào bàn cơm.
Chỉ chốc lát sau, bốn ghế đã được dọn chỉnh tề, vẻ mặt bé hưng phấn vì được nhận một hào, lập tức chạy vào hàng tạp hóa trong thôn, khi về trên tay đã thêm một gói bột ô mai, tay cầm một cái thìa nhỏ, vừa đi vừa ăn, mặt cười rạng rỡ, xinh đẹp cực kỳ.
Mẹ Hứa nhìn thấy, có ý liếc Hứa Phàm: "Con có định ăn cơm không?"
Hứa Phàm vui vẻ mà trả lời: "Ăn cơm."
"Ăn bột ô mai rồi còn ăn cơm được không?" Mẹ Hứa hỏi.
"Ăn được, con ăn được nữa, con có thể ăn hai bột ô mai, hai bát mì sợi."
"..."
Mẹ Hứa cũng hết chỗ nói với Hứa Phàm. Bà không quản Hứa Phàm nữa, ngược lại đi vào nhà chính, hỏi: "Hứa Chiêu ơi, con có bận không?"
"Không ạ." Hứa Chiêu đã đếm xong tiền.
Mẹ Hứa nói: "Vậy con tới chỗ nhà kính một chuyến, hái cho mẹ ít hành là, lát nữa mẹ xào rau, giờ tay mẹ toàn bột mì, không đi hái được."
Hứa Chiêu lập tức đáp: "Dạ, con biết rồi, giờ con đi luôn."
Hứa Chiêu cất kỹ tiền, sau đó rời phòng, từ cửa sau tới chỗ nhà kính, mới mở cửa sau thì cái đuôi Hứa Phàm đã đi theo, Hứa Chiêu cũng kệ để bé đi.
Nhưng cậu không chờ Hứa Phàm, đi thẳng về phía trước, mới tới cửa nhà kính bỗng cậu cảm nhận được có ánh mắt nhìn qua bên này, Hứa Chiêu lập tức nhìn qua liền thấy Hứa Tả Thành xoay người đi, làm bộ đang đi dạo, đi qua đi lại trên đường đất.
Trong lòng Hứa Chiêu liền sinh nghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT