Hứa Phàm với Thôi Định Sâm thì có quan hệ gì được, trừ Hứa Chiêu ra thì Hứa Phàm và Thôi Định Sâm không liên quan tới nhau tí gì, vì sao Hứa Chiêu phải trịnh trọng như vậy?
Cha Hứa mẹ Hứa nghi hoặc nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cúi đầu trầm tư.
Mẹ Hứa nhẹ giọng gọi: “Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn mẹ Hứa.
Mẹ Hứa cười hỏi: “Sao con không nói gì nữa? Không phải con muốn nói quan hệ của Hứa Phàm với Thôi Định Sâm sao?”
Hứa Chiêu ngập ngừng, nhìn cha mẹ Hứa, sau đó mới từ từ cất tiếng: ” Ba, mẹ, hai người còn nhớ chuyện năm năm trước không. Khi đó con mới từ trường về không bao lâu thì phát hiện có Hứa Phàm, sau đó con không nói cho ba mẹ biết một người ba ba khác của Hứa Phàm là ai, không phải con không muốn nói, mà là do lúc ấy con thực sự không biết.”
Sự tình đã qua năm năm, Hứa Chiêu lại nhắc tới, hai người không còn quá nhiều dao động cảm xúc nữa, mẹ Hứa chỉ tò mò hỏi: “Bây giờ con biết rồi?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ.”
“Là ai thế?”
“Thôi Định Sâm ạ.”
“Ai cơ?” Hai người đồng thời hỏi lại, cảm giác như mình vừa nghe lầm.
Hứa Chiêu nói rõ lại một lần nữa: “Là Thôi Định Sâm ạ, Thôi Định Sâm là cha ruột của Hứa Phàm.”
Thôi Định Sâm!
Thôi Định Sâm là cha ruột của Hứa Phàm!
Cha Hứa kinh sợ.
Mẹ Hứa kinh ngạc.
Hai vị phụ huynh tuy không quan tâm chuyện của năm năm trước nữa, dù người ba còn lại của Hứa Phàm là ai thì Hứa Phàm vẫn là cháu trai của họ, hai người vẫn sẽ thương yêu bé.
Nhưng –
Nhưng, cha của Hứa Phàm là Thôi Định Sâm, khiến hai người họ có hơi không tiếp nhận nổi, đặc biệt vừa rồi Trầm Giai Dương còn cố ý kéo dài giọng gọi Thôi Định Sâm là “Định Sâm”, rõ ràng hai người có quan hệ. Hai người còn đang định nói chuyện với Hứa Chiêu, nhắc cậu để ý một chút, không ngờ lại có kết quả như thế này, vẻ mặt cả hai đều ngơ ngác không chấp nhận nổi.
Cha Hứa hỏi: “Hứa Chiêu, con xác định chưa? Có thật Hứa Phàm là con trai Thôi Định Sâm không?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Con chắc chắn.”
“Sao con biết?”
“Thông qua Trầm Giai Dương ạ.”
“Trầm Giai Dương?” Cha Hứa có chút ấn tượng với Trầm Giai Dương, chính là nam sinh vừa rồi ông thấy trên thị trấn có vài nét giống Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, con từ từ nói cho cha mẹ.”
Kế tiếp, Hứa Chiêu tóm tắt lại chuyện năm năm trước cho hai người nghe, còn nhận mạnh chuyện cả cậu và Thôi Định Sâm uống rượu say, rồi chuyện cậu bỏ chạy trước, đặc biệt giải thích rõ việc Trầm Giai Dương lợi dụng để lừa dối.
Cuối cùng Hứa Chiêu thẳng thắn với cả hai, Thôi Định Sâm đã lấy lại toàn bộ những thứ không thuộc về Trầm Giai Dương, nhà ở, công việc, tiền bạc các thứ. Còn chuyện bị lừa này, đã qua năm năm, vả lại cũng quá mức chủ quan, pháp luật chưa có quy định rõ ràng nên Thôi Định Sâm đã tới cục cảnh sát uống trà nhưng chỉ dạy dỗ một trận, không phạt nặng Trầm Giai Dương.
Hai vị phụ huynh kinh ngạc nhìn Hứa Chiêu.
“Sự việc đại khái là vậy ạ.” Hứa Chiêu kết thúc, còn nói: “Vừa rồi Trầm Giai Dương gọi Thôi Định Sâm như vậy chính là để cha mẹ nghe, để cha mẹ thấy, mục đích là để hai người không chấp nhận Thôi Định Sâm.”
Cha Hứa cúi đầu yên lặng.
Mẹ Hứa không biết nói gì cho phải.
Hai người đang tạm không thể chấp nhận nổi sự thật như thế, Hứa Chiêu cũng không ép buộc, ngồi ở trong văn phòng với cha mẹ chốc lát, trả lời thêm mấy vấn đề rồi để cha mẹ từ từ tiêu hóa, cậu thì đứng dậy đi tìm Thôi Định Sâm và Hứa Phàm.
Cậu đi tới nhà Đại Trang, rồi đi tới tiệm tạp hóa, cuối cùng thấy Thôi Định Sâm và Hứa Phàm ở trước khu nhà kính, một lớn một nhỏ ngồi xổm trước tảng đá lớn, trên tảng đá chất đầy đồ ăn vặt.
Không sai, chất đầy đồ ăn vặt.
Có bột ô mai, thịt Đường Tăng, bánh đa vừng đen, sung ngọt, kẹo lạc còn có hạt dưa, tuy nói rằng niên đại này không có nhiều loại đồ ăn vặt, không nhiều chất phụ gia, nhưng chỗ này cũng là quá nhiều rồi. Hứa Chiêu chuyển mắt nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm đang hết sức chuyên chú bóc hạt dưa cho Hứa Phàm, căn bản không chú ý tới Hứa Chiêu. Y bóc hạt dưa, nhân bỏ vào một túi, vỏ bỏ một túi khác.
Trong túi đã có vài ba nhân hạt dưa, Hứa Phàm lấy tay bốc một nắm rồi bỏ vào miệng nhai chóp chép.
Thôi Định Sâm dịu dàng hỏi: “Ăn ngon không?”
Hứa Phàm gật đầu, miệng vẫn đang nhai: “Ăn ngon.”
Thấy Hứa Phàm ăn hết hạt dưa trong miệng rồi, Thôi Định Sâm mới nói tiếp: “Vậy con gọi ba ba lớn nghe chút đi.”
Hứa Phàm nhìn chằm chằm Thôi Định Sâm: “Ông không phải ba ba của cháu.”
Thôi Định Sâm vô cùng thản nhiên mà nói: “Đúng, ba không phải là ba ba của con, mà ba là ba ba lớn của con.”
Hứa Phàm quyết không nhượng bộ, nói: “Ông cũng không phải là ba ba lớn của cháu.”
“…” Thôi Định Sâm dỗ: “Ba là ba ba lớn của con mà, không tin lát con đi hỏi ba ba con đi, chắc chắn ba con cũng nói thế. Con gọi ba ba lớn trước đi, lát ba lại mua hạt dưa cho con ăn.”
Hứa Phàm kiên trì nói: “Không gọi.”
“…” Thôi Định Sâm nhẹ giọng nói một câu: “Không gọi không mua cho con nữa.”
“Ông không mua cho cháu, cháu tự mua.” Hứa Phàm nói xong, lấy luôn một gói bột ô mai bỏ vào túi quần.
Thôi Định Sâm nhìn thấy, làm như không biết, nhịn cười nói: “Con có tiền không?”
Mặt Hứa Phàm ngây ra một chút: “Cháu, cháu, cháu không có, ba ba của cháu có, ba ba của cháu có, có nhiều ơi là nhiều một hào, có thể mua thiệt nhiều thiệt nhiều thịt Đường Tăng, còn có thể mua thiệt nhiều thiệt nhiều hạt dưa, cháu không, không cho ông ăn nữa.”
Không cho ông ăn nữa –
Thôi Định Sâm lập tức không còn lời nào để nói.
Hứa Chiêu nhịn không được cười ra tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Thôi Định Sâm, Hứa Phàm. Một lớn một nhỏ cùng quay đầu nhìn sang.
“Ba ba!”
Hứa Chiêu tiến lên, ngồi xổm xuống ôm Hứa Phàm.
Thôi Định Sâm nhanh chóng tiến tới, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Hứa Chiêu trả lời: “Em nói hết rồi.”
Thôi Định Sâm vội vàng: “Vậy họ nói sao?”
“Dạ… cha mẹ em đang tiêu hóa.”
Nghe vậy, Thôi Định Sâm cũng yên lặng một lúc, rồi hỏi Hứa Chiêu: “Có cần anh qua nói chuyện với cha mẹ không?”
Hứa Chiêu hỏi: “Nói gì ạ?”
Thôi Định Sâm đáp: “Biểu thị một chút thành ý của anh.”
“Bây giờ sao?”
“Bây giờ luôn.”
Thôi Định Sâm đột nhiên đứng lên.
Hứa Chiêu cũng đứng lên theo.
Thôi Định Sâm hít sâu hai lần, sau đó chỉnh trang lại quần áo rồi nhìn Hứa Chiêu: “Anh trông có được không.”
“Được ạ.”
“Anh đi đây.”
Thôi Định Sâm bước về phía nhà Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nghĩ một chút, cất hết toàn bộ đồ ăn vặt đi, thuận tiện bế luôn Hứa Phàm vẫn còn đang nhai lên, cũng đi về nhà. Chờ tới lúc cậu về tới nhà thì Thôi Định Sâm đã đang nói chuyện với cha mẹ Hứa, thực ra là Thôi Định Sâm nói, cha mẹ Hứa nghe.
Thôi Định Sâm đang giải thích rằng y muốn bù đắp cho Hứa Chiêu, chăm sóc cho Hứa Chiêu, cả đời bên Hứa Chiêu, Hứa Chiêu nghe xong cảm động, cha mẹ Hứa cũng mang vẻ mặt khó xử.
Hứa Chiêu đại khái hiểu được sự quan tâm con cái của bậc làm cha mẹ, Thôi Định Sâm cũng hiểu, nên hai người không cần cha Hứa mẹ Hứa phải đồng ý hay tỏ thái độ ngay.
Đương nhiên, cha Hứa mẹ Hứa không nói gì khó nghe, chỉ là tạm thời vẫn chưa biết phải làm gì, hiện tại và tương lai ra sao cũng khó nói. Hai người yên lặng hồi lâu, rốt cuộc mẹ Hứa là người lên tiếng trước: “Đã trưa rồi, các con đói chưa? Để mẹ đi nấu cơm.”
Cha Hứa nói: “Tôi đi nhóm lửa.”
Thôi Định Sâm nói: “Con tới hỗ trợ.”
Mẹ Hứa vội vàng nói: “Không cần không cần, cứ để bác trai vào thôi là được.”
Thôi Định Sâm cũng không cứng rắn đòi giúp.
Cha Hứa, mẹ Hứa cùng vào phòng bếp.
Thôi Định Sâm quay đầu lại, thấy Hứa Chiêu đang đứng ở cửa nhà.
Hứa Chiêu nói: “Cha mẹ em rất thương em.”
Thôi Định Sâm cười: “Anh biết, hơn nữa họ cũng không ghét anh.”
Hứa Chiêu không hiểu.
Thôi Định Sâm cười nói: “Vì họ không đuổi anh đi.”
Hứa Chiêu cũng cười.
Cha Hứa mẹ Hứa chẳng những không đuổi Thôi Định Sâm hôm nay, các ngày sau cũng thế, chỉ là không nhiệt tình với Thôi Định Sâm như trước, chủ yếu là quan sát Thôi Định Sâm, quan sát Hứa Phàm, lại nhìn Hứa Chiêu, như đang khảo sát gì đó.
Thôi Định Sâm mới đầu có hơi không quen, về sau thì thoải mái, như đang cố phơi bày bản thân thật nhất, dù có bận việc đến đâu vẫn mỗi ngày đều tới thôn Nam Loan, có thể không phải đi công tác thì chắc chắn sẽ không đi công tác, miễn cho giống như năm trước, đi công tác một tháng về, con trai y chỉ còn nhớ y là “người lái xe ô tô lớn.”
Thấy cha mẹ Hứa không dị nghị gì mình, Thôi Định Sâm vẫn có thể được ở bên Hứa Chiêu, Hứa Phàm, nên y đem luôn giấy tờ công việc tới nhà Hứa Chiêu làm, đồng thời giúp Hứa Chiêu xử lý các công việc của công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương.
Công ty Chiêu Dương nhờ vào được lên TV nên sinh ý càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng chính quy, đồng thời đưa danh tiếng thôn Nam Loan lên mấy bậc, làm trưởng thôn và bí thư vui không chịu nổi, thậm chí còn nhận được lệnh từ cấp trên, phải toàn tâm toàn lực giúp đỡ sự nghiệp của Hứa Chiêu, phát triển nông nghiệp một cách toàn diện, vì thôn Nam Loan vì huyện Giang Bình vì thành phố Tây Châu, làm vẻ vang địa phương, đóng góp cho đất nước.
Bởi vậy, không chờ Hứa Chiêu đề xuất hợp tác với thôn, mở rộng quy mô, trưởng thôn, bí thư đã tới tìm Hứa Chiêu, nói rằng sau khi kết thúc mùa lúa mạch này, thôn sẽ chủ động nhường ra hai mươi mẫu đất, ký hợp đồng cho Hứa Chiêu thuê để dựng nhà kính.
Hai mươi mẫu đất?
Còn tám mẫu cũ nữa, tổng cộng là hai mươi tám mẫu, có phải hơi nhiều quá không. Hứa Chiêu luôn đánh vững đánh chắc cảm thấy thế này hơi lớn, sợ chẳng may lỗ vốn, cha Hứa mẹ Hứa và Hứa Phàm phải làm sao?
Thôi Định Sâm nói: “Có anh đây.”
Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm sợ Hứa Chiêu không hiểu, cất tiếng nói: “Anh có tiền, có nhiều tiền, cho dù hai mươi tám mẫu đất lỗ hết cũng không sao, anh có thể nuôi vợ, nuôi con, nuôi cha mẹ.”
Tai Hứa Chiêu hơi hồng, đáp: “Ai cần anh nuôi.”
Thôi Định Sâm không hề đỏ mặt: “Vậy không em nuôi anh nhé?”
“…” Không biết xấu hổ.
Không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, có những lời này của Thôi Định Sâm, Hứa Chiêu dũng cảm hơn rất nhiều, nhưng vẫn tính toán kĩ lưỡng một hồi, cho dù cả hai mươi tám mẫu đều lỗ thì cậu cũng sẽ không quay về cảnh nghèo như lúc mới xuyên qua, vậy nên cậu liền đi kí hợp đồng với trưởng thôn và bí thư.
Kí xong, Hứa Chiêu tạm thời không gấp, mà dắt Hứa Phàm lên trấn bán rau, khảo sát giá thị trường, tiện đi bệnh viện luôn. Hứa Chiêu bí mật đi bệnh viện, do sợ Thôi Định Sâm, mẹ Hứa biết sẽ lo lắng.
Vì dạo này cậu thường xuyên đau đầu, trong óc cứ ong ong. Lúc chờ kết quả, cậu rất sợ, ôm chặt Hứa Phàm, ngồi ở ghế chờ, cậu sợ rằng mình bị bệnh nan y gì đó, vô cùng buồn mà nhìn chằm chằm Hứa Phàm.
Hứa Phàm hỏi: “Ba ba, ba nhìn con làm gì thế?”
Hứa Chiêu cười hỏi: “Hứa Phàm, con yêu ba ba không?”
Hứa Phàm nhảy mắt cười tươi đáp: “Con yêu ba ba nhất trên đời.”
Sao mà đáng yêu thế không biết!
Hứa Chiêu cười: “Vậy nếu không thấy ba ba nữa, con có nhớ ba ba không?”
Hứa Phàm lập tức trả lời: “Con nhớ ba ba, sẽ khóc.”
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, cảm giác như không đủ, nói: “Ba ba cũng sẽ nhớ con, sẽ khóc.”
Hứa Phàm nghiêng đầu, non nớt nói: “Bởi vì ba ba yêu con.” Đây là do Hứa Chiêu thấy Hứa Phàm thiếu cảm giác an toàn nên vứt bỏ hết ngại ngùng, mỗi ngày đều nói với Hứa Phàm một câu – ba ba yêu con.
“Không sai, Hứa tam oa tử thông minh quá.” Hứa Chiêu xoa má Hứa Phàm, thuận tiện nhắc Thôi Định Sâm một chút, nói: “Ba ba lớn của con cũng yêu con.”
Hứa Phàm nói tiếp: “Ba ba lớn của con là Thôi Nhị gia.”
Hứa Chiêu tò mò hỏi: “Sao con biết.”
“Thôi Nhị gia nói nhiều lắm, phiền ơi là phiền.”
“…”
Phiền ơi là phiền…Bị con ruột mình nói xấu luôn kìa.
Hứa Chiêu nhịn không được cười, đúng lúc này có kết quả kiểm tra, cậu kinh hồn đảm vía mà hòi bác sĩ, bác sĩ bảo là thân thể cậu không sao hết, chỉ là dùng não quá độ nên mới đau đầu.
Quả thật dạo này dùng não nhiều, Hứa Chiêu yên lòng, ôm Hứa Phàm vui vẻ ra khỏi bệnh viện, cảm giác mùa xuân đẹp không sao tả xiết, nhịn không được trêu Hứa Phàm: “Tam oa tử, con lại nặng thêm rồi con biết không?”
Hứa Phàm đáp rất hợp lí: “Con không biết.”
“Con béo lên rồi đấy.”
“Không đâu, con vẫn xinh đợp lắm luôn.”
Nói gì thế.
Hứa Chiêu không tìm hiểu rốt cuộc Hứa Phàm nói gì nữa, vui vẻ bế Hứa Phàm vào chợ, vừa đi vừa nói linh tinh với Hứa Phàm. Trên đường đi, cậu thấy có gì đó lạ lạ, cảm giác như có ai đó đi theo mình, nhưng quay đầu lại không thấy ai hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT