Y mới vừa đánh răng xong, chẳng lẽ trên quần áo vẫn dính mùi? Thôi Định Sâm cố ý ngửi ống tay áo của mình, không thấy cái gì, nhìn thấy Hứa Chiêu từ phòng bếp đi ra thì vội vàng chặn lại, hỏi: “Hứa Chiêu, trên người anh còn mùi thuốc không?”
Hứa Chiêu nói: “Em không ngửi thấy gì.”
Thôi Định Sâm đứng sát Hứa Chiêu hơn: “Em sát vào, ngửi kĩ một chút.”
“…”
Hứa Chiêu cúi sát vào ngửi kĩ.
Thôi Định Sâm nhanh chóng hỏi: “Có mùi thuốc là không?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Có, nhưng chỉ hơi hơi thôi.”
“Hôi sao?”
“Không, không hôi, chỉ là mùi thuốc lá thôi.”
Thôi Định Sâm tự mình ngửi thêm một hồi, trước kia không cảm thấy mùi thuốc lá có cái gì lạ, hiện tại đột nhiên cảm thấy thật hôi. Y quyết định phải về thị trấn tắm rửa, thay bộ quần áo mới rồi mới qua ăn cơm. Một khi quyết định, Thôi Định Sâm lập tức hành động.
Cho nên, Hứa Chiêu ngăn cũng không ngăn lại, nhìn Thôi Định Sâm lái xe rời đi, hoàn toàn không biết là vì câu nói của Hứa Phàm ” Ông hôi hôi, cháu, cháu, cháu không chơi với ông đâu.”. Cậu đem chuyện này quy cho việc Thôi Định Sâm có tính sạch sẽ, bởi vì không nghĩ nhiều nên khi Hứa Chiêu cầm ba cái đĩa vào phòng bếp thì thấy Hứa Phàm đang ngồi trong đó.
Hứa Phàm ngồi trước lò bếp, không biết lấy từ đâu ra bốn củ khoai lang, ném từng củ một vào đống lừa, còn vừa ném vừa nói: “Một củ cho ba ba, một củ cho ông, một củ cho bà, một củ cho mình nè –”
“Hứa Phàm!” Hứa Chiêu gọi một tiếng.
Hứa Phàm quay đầu nhìn qua, vui vẻ mà gọi lại: “Ba ba!”
Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Con đang làm gì đấy?”
Hứa Phàm cầm chặt một nhánh củi trong tay, học cách làm của người lớn cho vào đống lửa đảo đảo, bộ dáng rất chuyên nghiệp, thật ra trên mặt đã bẩn thỉu nhem nhuốc hết rồi, nói: “Con, con đang nướng khoai ăn nha.”
“Con không lấy đâu, bụng, bụng con muốn ăn, ba ba.”
“…”
Hứa Chiêu không thèm quan tâm Hứa Phàm, cậu đi đến bàn bếp, thấy trong đống lửa nhỏ có đúng bốn củ khoai lang, củ nào cũng tròn vo, lửa bốn xung quanh nướng khoai, bắt đầu có khói.
Khói trực tiếp phả đầy mặt Hứa Phàm tới chảy cả nước mắt, không đợi Hứa Chiêu cất tiếng, Hứa Phàm đã chủ động bảo lấy khoai ra.
Khoai lang được lấy ra, làm trễ thời gian nấu cơm, vì thế khi Thôi Định Sâm quay lại, đồ ăn vẫn chưa làm xong.
Thôi Định Sâm muốn vào nấu cơm phụ, nhưng Hứa Chiêu, mẹ Hứa ngăn lại, ánh mắt y lại rơi lên người Hứa Phàm. Hứa Phàm đang ngoan ngoãn ngồi ở ngoài sân, nhìn chằm chằm vào radio, nghe radio, chỉ là ánh mắt hồng hồng.
Sao mắt lại đỏ thế kia?
Thôi Định Sâm nhanh chóng ngồi xổm trước mặt Hứa Phàm, gọi Hứa Phàm.
Hứa Phàm tập trung nghe radio, không để ý.
Thôi Định Sâm lại gọi: “Hứa Phàm à.”
Tầm mắt Hứa Phàm rời khỏi radio, nhìn Thôi Định Sâm, hỏi: “Sao thế ạ?”
“Mắt con sao vậy?”
Hứa Phàm vươn tay sờ sờ mắt: “Cháu, cháu khóc.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Sao con lại khóc?”
Hứa Phàm đáp: “Khói làm cháu khóc.”
Thôi Định Sâm lại hỏi: “Sao khói lại làm con khóc?”
Lại hỏi!
Hứa Phàm đang nghe radio, đã đến chương trình kể “Tây Du ký” bé thích nhất, nên bé rất không vui mà nói: “Thôi Nhị gia, ông hông được nói nữa, phải, phải, phải nghe radio thật, thật ngoan, không là, không là phí điện!”
“…”
Thôi Định Sâm xấu hổ sờ mũi, vô cùng tự giác không nói nữa.
Hứa Phàm chuyên tâm nghe radio.
Thôi Định Sâm không rời đi mà ngồi bên người Hứa Phàm, cũng không nghe radio mà chỉ tập trung nhìn Hứa Phàm, ngẫu nhiên quay sang nhìn Hứa Chiêu đang trong phòng bếp, mãi cho tới khi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, thấy Hứa Chiêu gắp món trước mặt y, y lập tức đẩy đĩa sang cho Hứa Chiêu, thấy Hứa Phàm nhìn chăm chú món nào hai giây, y sẽ nhấc người gắp một miếng vào bát nhỏ của Hứa Phàm, cực kỳ cực kỳ quan tâm Hứa Chiêu, Hứa Phàm.
Cha Hứa, mẹ Hứa đều thấy hết, ngọt ở trong lòng, cảm thấy Hứa Chiêu có thể đã tìm đúng người, chỉ là Hứa Chiêu lại không hiểu, ăn cơm xong cậu cố ý hỏi Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc, anh sao vậy?”
Thôi Định Sâm hỏi lại: “Anh làm sao cơ?”
“Cơm tối anh ăn có no không?”
“Ăn no.”
“Nhưng, cả bữa anh đều để ý em với Hứa Phàm, ăn không nhiều.” Hứa Chiêu nói tiếp: “Em với Hứa Phàm không phải trẻ nhỏ, không cần để ý như vậy đâu.”
Thôi Định Sâm nói: “Cần.”
“Không cần.”
Thôi Định Sâm nghiêm túc nhìn Hứa Chiêu, đột nhiên nói: “Hứa Chiêu, được chăm sóc cho em và Hứa Phàm là chuyện vui sướng nhất đời này.”
Lời nói từ tận đáy lòng, Hứa Chiêu đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó trong lòng hạnh phúc, trên mặt cũng tươi cười, nhìn Thôi Định Sâm: “Cảm ơn anh, tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm trịnh trọng mà nói: “Anh mới phải cảm ơn em.”
“Cảm ơn em cái gì?” Hứa Chiêu cười hỏi.
“Cảm ơn em tốt như vậy, cũng đã dạy dỗ Hứa Phàm tốt như vậy.”
Nghe thấy Thôi Định Sâm khen Hứa Phàm, Hứa Chiêu cười, khó có lúc nghịch ngợm hỏi: “Có phải anh cảm thấy gặp được em là chuyện may mắn nhất đời người không?”
“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu: “Chuyện may mắn nhất đời người.”
Ánh mắt Hứa Chiêu trong suốt, dịu dàng nhìn chăm chú Thôi Định Sâm, nói: “Tiểu thúc, gặp được anh cũng là điều may mắn nhất mà em có được.”
Gắp được y cũng là điều may mắn?
Thôi Định Sâm đột nhiên ngơ ngắn, bao nhiêu thứ nghĩ ra trong đầu bỗng kẹt lại ở cổ họng, chỉ kinh ngạc nhìn Hứa Chiêu, trong mắt chậm rãi hiện lên sự áy náy, tự trách, trong lòng ngàn vạn lần cảm thấy mình không xứng với câu ” Tiểu thúc, gặp được anh cũng là điều may mắn nhất mà em có được”. Y hơi hơi cúi đầu, thấy được Hứa Phàm ôm quả bóng cao su nhỏ, bạch bạch chạy tới.
“Ba ba! Chúng ta đi, đi bộ đi bộ nha!” Hứa Phàm hướng Hứa Chiêu lớn tiếng nói.
Vì để Hứa Phàm có một thân thể khỏe mạnh, Hứa Chiêu tự dặn bản thân mỗi ngày, cả sáng cả tối đều phải dắt Hứa Phàm đi bộ trong thôn, tiêu cơm, cuối cùng tạo thành thói quen cho Hứa Phàm.
Thói quen này rất tốt, quả thật tăng cường miễn dịch cho Hứa Phàm, ngoại trừ lần trước bị cảm sốt, còn lại sức khỏe của Hứa Phàm rất tốt.
Cho nên tối nay Hứa Chiêu vẫn muốn dẫn Hứa Phàm đi bộ như cũ, chỉ là có Thôi Định Sâm ở đây… Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm, hỏi: “Tiểu thúc, anh ra ngoài đi bộ không?”
Thôi Định Sâm gật đầu: “Được, cùng đi đi.”
Hứa Chiêu cho rằng Thôi Định Sâm đi bộ xong sẽ về thị trấn, kết quả là đi xong rồi, Thôi Định Sâm vẫn không có ý định muốn về, làm cậu vô cùng khó hiểu.
Chỉ là Hứa Phàm đã mệt, cậu nhanh chóng rửa mặt cho Hứa Phàm một chút, vì thế dưới ánh mắt của Thôi Định Sâm, cậu rất nhanh rửa mặt, rửa tay, rửa chân, rửa mông, bôi thơm thơm, sau đó nhét Hứa Phàm vào trong chăn, kể chuyện cổ tích ru Hứa Phàm ngủ, chờ tới khi cậu mở miệng ngáp, Thôi Định Sâm mới bảo về thị trấn.
“Các em đi ngủ đi.” Thôi Định Sâm nói.
“Em tiễn anh một đoạn.”
Hứa Chiêu còn chưa kịp đứng lên, đã bị Thôi Định Sâm giữ đầu vai nhấn xuống.
Thôi Định Sâm cười: “Không cần, anh tự về được mà, em ngủ sớm chút đi.”
Thôi Định Sâm cúi người hôn trán, hai má, mũi, môi Hứa Chiêu, từng cái đều rất nhẹ nhàng, chân thành tha thiết lại triền miền, tận tới khi nghe thấy có tiếng vang ở phòng ngủ hai vị phụ huynh, Thôi Định Sâm mới buông Hứa Chiêu ra: “Ngày mai anh lại đến.”
Hứa Chiêu dịu dàng nhìn y, gật đầu.
Thôi Định Sâm đứng dậy trước, nhịn không được vươn tay sờ sờ hai má Hứa Phàm, tay mập mạp, bàn tay nhỏ xinh, sau đó mới mãn nguyện ra khỏi phòng Hứa Chiêu, gặp mẹ Hứa mang bô tới phòng Hứa Phàm đi tiểu đêm thì lễ phép chào một tiếng, nhờ bà đóng cửa giúp rồi mở đèn xe ô tô chiếu vào, cho tới khi mẹ Hứa vào trong phòng ngủ rồi thì mới khởi động xe, rời khỏi thôn Nam Loan, đi lên đường lớn.
Trời đêm yên tĩnh, trên đường đất không một bóng người, y cứ chậm chậm chạy trên đường, nghe tiếng bánh xe lăn trên mặt đường, cảm xúc trong lòng theo đó mà lắng xuống, nhưng không cách nào tan biến.
Tới thị trấn, trên thị trấn cũng là một mảnh tối đen. Y không về nhà mình mà về nhà Thôi Thanh Phong. Về tới trước cửa, y lấy ra chìa khóa, vừa mở được cửa sân thì trong phòng ngủ phía đông đã vang lên âm thanh của cha Thôi.
“Là Định Sâm đó à? Định Sâm về rồi sao?” Cha Thôi hỏi.
Thôi Định Sâm trả lời ngày: “Anh, là em.”
Cha Thôi liền khoác áo khoác dài, cầm đèn pin ra, hỏi: “Sao trễ thế này chú mới về?”
Thôi Định Sâm nói: “Hôm nay em có chút việc cần xử lý.”
“Xử lý tốt chưa?”
“Vẫn chưa được lắm.”
“Haiz, vậy cũng đừng để bản thân phải mệt nhọc quá.”
Thôi Định Sâm nói: “Cũng không mệt đâu ạ, chị với Thanh Phong ngủ chưa ạ?”
Cha Thôi đáp: “Thanh Phong ngủ rồi, chị chú thì không ngủ, bà ấy đang may khăn quàng cổ, cho mỗi người chúng ta một cái, bây giờ đang làm cho tam oa tử, nói đưa cho chú hoặc Thanh Phong mang sang cho thằng bé.”
“Anh với chị ngủ sớm đi, thời gian không còn sớm nữa rồi.”
“Chú cũng thế.”
“Dạ.”
Thôi Định Sâm cùng cha Thôi vào nhà chính, rồi từng người về lại phòng của mình. Thôi Định Sâm không lập tức đi vào giấc ngủ mà ngồi trên giường thả hồn, chậm rãi sắp xếp lại các ý tưởng của bản thân. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng của cha Thôi.
“Định Sâm, đã ngủ chưa?”
Thôi Định Sâm đứng dậy, mở cửa phòng.
Cha Thôi cầm một ly sữa trên tay: “Năm mới, chú mua cho nhà chúng ta sữa, nói là trợ giấc ngủ đúng không, anh pha cho chú một ly nóng, chú uống đi rồi mau đi ngủ, sáng mai anh với chị làm cho chú bàn ăn ngon.”
Thôi Định Sâm vươn tay nhận: “Cảm ơn anh.”
Cha Thôi cười: “Cảm ơn cái gì, chú ngủ sớm đi, đừng để bị mệt.”
Thôi Định Sâm gật đầu.
Cha Thôi xoay người về lại hướng phòng mình.
Thôi Định Sâm nhịn không được gọi: “Anh.”
Cha Thôi quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì thế?”
Thôi Định Sâm nhìn cha Thôi, y muốn kể hết chuyện Hứa Chiêu, Hứa Phàm cho cha Thôi, nhưng hiện tại đã muộn, còn có một cục diện rối rắm y chưa xử lý xong, trong lòng hỗn loạn, cũng không biết nói thế nào, giống như y muốn nói hết với Hứa Chiêu, nhưng sợ Hứa Chiêu biết rồi lại không quan tâm y nữa, dù sao y đã làm Hứa Chiêu, Hứa Phàm chịu khổ nhiều như vậy… Y rất sợ Hứa Chiêu, Hứa Phàm không còn để ý y nữa.
Cố gắng kiếm chế tâm tình không tốt này, y ngược lại hỏi: “Anh, khi em còn bé, anh thường nói, cho dù là sợ hãi hay bi thương, là người thì đều phải đứng ra chịu trách nhiệm đúng không?”
Cha Thôi hỏi: “Đúng vậy, sao thế? Có phải gặp chuyện gì không? Nói với anh một câu, có cần anh hỗ trợ gì không?”
Thôi Định Sâm thản nhiên: “Không có việc gì, chỉ là em đột nhiên nghĩ ra vậy thôi.”
Cha Thôi thở phào nhẹ nhõm.
Thôi Định Sâm giục cha Thôi nhanh về ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT