Editor: Lông

Lưu Úc giống như thường ngày chờ Họa Quỷ ở trong phòng làm việc, nhưng không hiểu sao mà lần này Họa Quỷ vẫn mãi chưa về.

Trong lòng ông ta lo lắng nhưng không còn cách nào khác ngoài chờ đợi. Chẳng biết qua bao lâu, trong phòng đột nhiên nổi tiếng gió vù vù, các bức tranh treo tường bắt đầu chuyển động.

Gánh nặng trong lòng Lưu Úc được thả xuống, tiện đà mắng: “Thứ vô dụng, sao đi lâu vậy?”

“Bố mày thích đi bao lâu thì đi, liên quan đéo gì tới mày!” Thanh âm Họa Quỷ từ trong bức tranh treo tường xông ra.

Lưu Úc xoa huyệt thái dương, giận dữ quay đầu về phía thanh âm: “Đồ chó chết, ai cho mày dũng khí nói chuyện với tao như vậy hả?”

Không ngờ ông ta vừa quay đầu đã bị dọa sợ hết hồn, bức tranh trên tường vốn là bức ‘Mona Lisa’ được mô phỏng lại.

Nhưng lúc này nụ cười thần bí của nàng Mona Lisa lại biến thành nụ cười khinh bỉ của meme gấu trúc ngu ngốc nổi tiếng ở trên mạng, không chỉ vậy, Mona Lisa còn dựng thẳng ngón giữa với ông ta, bên cạnh nổi lên một hàng chữ: [Ăn shit đi, Lưu Úc!]

Cái meme này thật sự quá nổi tiếng đến nổi Lưu Úc cũng lập tức nhận ra:???

Thanh âm Họa Quỷ đắc ý vang lên: “Lương Tĩnh cho tao dũng khí đấy, hì hì hì!”

Lưu Úc không ngờ tới Họa Quỷ vốn nhát gan nhu nhược lại dám nói chuyện với ông ta như thế nên ngạc nhiên không thôi, nhưng ông ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, cả người giận không thể nhịn nổi: “Làm gì có cái lý lẽ đó, có phải mày muốn chết đúng không?”

Mona Lisa hơi nhướn mày, miệng kéo lên, chữ bên cạnh cũng biến thành câu khác: [Tao chết rồi mà mày.]

Lưu Úc tức tới nổ phổi, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một bức tranh rồi mở ra, cười lạnh nói: “Mày có tin là giờ tao xé bức tranh này không?”

Đó là một bức họa yến tiệc rực rỡ náo nhiệt, ánh lên vẻ giàu sang, tuy niên đại đã lâu, giấy vẽ đã hơi ố vàng nhưng vẫn còn thể nhìn ra họa sĩ không hề tầm thường. Nét vẽ mượt mà, rất sinh động, chỉ nhìn qua cảnh tượng trên giấy cũng đủ khiến người xem như được đứng tại nơi ấy, phảng phất còn có thể nghe được tiếng sênh ca múa hát, tiếc nuối chính là trên bức tranh có một nét mực quét ngang khiến bức họa bị hủy hoại làm người tiếc nuối không thôi.

Mona Lisa đang chu mỏ khiêu khích Lưu Úc khi nhìn thấy bức họa lại hiện ra vẻ đau thương nhàn nhạt, không tự chủ mà phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ.

“Biết sợ chưa?” Lưu Úc nhếch miệng cười lạnh, đắc ý nói, “Không muốn tao xé nó thì thức thời…”

Ông ta còn chưa dứt lời thì Mona Lisa bỗng cảm thấy phấn chấn, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười cổ vũ, dòng chữ thay đổi lần nữa: [Xé đi em, nhớ xé mạnh vào!]

Hai tay của nàng còn vỗ bốp bốp nữa!

Lưu Úc trợn mắt há mồm, chỉ vào bức tranh run run: “Mày mày mày… mày điên rồi!”

Mona Lisa liếc mắt cười: [Không ngờ đúng hơm!]

Lưu Úc giậm chân: “Đừng nghĩ là tao không dám xé!”

Lúc này, Họa Quỷ chơi đủ rồi, Mona Lisa chậm rãi khôi phục dáng vẻ lúc đầu, không làm vẻ mặt kỳ lạ nữa, thanh âm của Họa Quỷ vang lên trong phòng: “Không cần, tao tự làm.”

Thanh âm đó thật xa xăm, không còn dáng vẻ nhu nhược và giả tạo nữa mà là vẻ thoải mái như trút được gánh nặng.

Theo thanh âm đó, tranh vẽ trên tay Lưu Úc như có lửa đốt từ từ hóa thành than, Lưu Úc cả kinh: “Chuyện gì vậy?”

Bức tranh hóa thành tro rồi tan biến trong không trung.

Lưu Úc ngạc nhiên: “Hồn phách của mày rời khỏi bức tranh?”

“Đúng vậy.” Họa Quỷ cười hì hì.

Ngay sau đó, nhân viên Mộng Hoa ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét của giám đốc từ trong phòng làm việc, mọi người vội vàng chạy tới mở cửa phòng Lưu Úc, sau đó ai nấy đều kinh sợ.

Chỉ thấy Lưu Úc yếu ớt co quắp trên ghế của mình, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ lạ, ngũ quan vặn vẹo như bị lệch, chẳng biết làm thế nào mà ra được vậy.

Có một nhân viên hỏi: “Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?”

Lưu Úc suy nhược xua tay: “Giúp tôi gọi xe cứu thương.”

“Ồ ồ, được.” Nhân viên đáp.

Lúc người kia gọi 120, những người khác càng nhìn mặt Lưu Úc càng cảm thấy quen mắt, cuối cùng có người không nhịn được mà nói: “Tổng giám đốc, ngài có thể đừng làm cái mặt của meme gấu trúc nữa được không?”

Lưu Úc gào thét: “Bộ không nhìn ra mặt tôi là mặt bị lên cơn co giật à?”



Chuyện xảy ra ở buổi giao lưu lịch sử triều Tống rất nhanh được đưa tin, blogger Tống sử @ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần là đại gia sưu tầm đồ cổ lập tức nổi tiếng.

Dã tâm phòng đấu giá Mộng Hoa quá lớn, hôm đó có không ít truyền thông được mời tới, cuối cùng bọn họ muốn ép chuyện xuống cũng không ép xuống nổi, chuyện này hệt như câu nói trong sách giáo khoa là tự lấy đá đập vào chân mình.

Đặc biệt là chuyện danh họa ‘Du Tùng Phong Các’ thật hiện thân cạnh tranh với ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia thật sự quá hot khơi dậy sự hứng thú của dân mạng. Chỉ trong vòng một ngày mà Thương Khuyết có tới 3 cái hot search, sau đó trong fandom của Thương Khuyết có fan bạn gái, fan mẹ, giờ lại nghênh đón fan mới – fan con trai.

Trong khoảng thời gian ngắn, dưới weibo của Thương Khuyết ai ai cũng gọi Thương Khuyết là ba ba.

[Ba ba có cần con trai không? Loại đang học đại học ấy.]

[Ba ab à, con chính là con rơi nhiều năm của người đó, trên mông con còn cái bớt ấy, ba nhớ không?]

[Ba ba thấy tư thế quỳ của con có đủ tiêu chuẩn không?]

Nhân viên của La Phong và Kinh Lộ Tương Lai đều nhắn tin mừng: Chúc mừng sếp rốt cuộc cũng có fan nam!

Thương Khuyết: “…” Hiện giờ liêm sỉ của cư dân mạng thực sự là rơi trên đất còn nhiều hơn những gì hắn nghĩ!

Sau đó, giống như những gì Dụ Tranh Độ và cụ Vương suy đoán lúc trước. Vì sự xuất hiện của các món đồ trên tay Thương Khuyết, giới sưu tầm cũng bị xáo trộn lại, đặc biệt là thế gia Câu gia trong giới nghiên cứu Tống sử là bị đả kích mạnh nhất. Câu Thời Vọng thả ra tin tức trong thời gian ngắn sẽ không bán thêm bất cứ đồ cất giữ nào nữa.

Nhưng chẳng ai biết trên tay Thương Khuyết có bao nhiêu thứ, không ít nhà sưu tầm cùng truyền thông thông qua mọi con đường cố gắng liên hệ cùng phỏng vấn Thương Khuyết nhưng đều bị từ chối. Ngay cả cánh truyền thông chuyên bóc phốt lại không chạm tới được một góc của Thương Khuyết, việc này khiến giới truyền thông cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, độ nóng cũng dần rút đi, sự quan tâm của truyền thông cũng dần vơi đi.

Có một nhà truyền thông đưa tin vào buổi giao lưu, CEO lấy ra ‘Du Tùng Phong Các’ để tặng cho nhân viên đi theo mình, còn nói là ‘tiền tăng ca’.

Tiếc nuối chính là gốc của bài này đều chỉ là lời thuật lại của những người ở đó, hoàn toàn không có phỏng vấn của bản thân CEO. Tấm ảnh đi cùng cũng chỉ là ảnh chụp trộm một góc mờ mờ, bởi vậy khi mới lên bài đã bị dân mạng mắng không ngừng.

Một là bởi vì thông tin trong bài quá vô lý, thứ hai là bởi vì thấy nhân viên trên hình rõ ràng là học trưởng.

Tuy hint cp CEO x học trưởng ăn ngon thật nhưng bên truyền thông cũng không thể vô căn cứ ké fame cp người ta thế chứ!

Danh họa có giá trên mười vạn tiện tay đưa cho nhân viên nói là ‘tiền tăng ca’, đến cả truyện cẩu huyết tổng tài bá đạo truy tiểu kiều thê cũng không dám viết như thế!

Hiện giờ truyền thông vì muốn nổi tiếng đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào nên bên đăng bài rất oan ức, dưới bình luận đều là thề là những gì họ đưa tin đều là thật, không có bịa đặt.

Sau đó có người tức không nhịn nổi, đặc biệt nhắn tin cho Thương Khuyết: [CEO, có bài đưa tin nói anh tặng ‘Du Tùng Phong Các’ cho học trưởng phải không?]

Đúng lúc Thương Khuyết đang online, vì vẫn chưa tìm được lý do thích hợp nên cuối cùng Dụ Tranh Độ vẫn không nhận, vừa thấy tin nhắn hỏi vấn đề này khiến Thương Khuyết rất phiền muộn, tức giận nhắn lại: [Không có.]

Tặng mà người ta không nhận!

Hình cap đoạn tin nhắn của Thương Khuyết được đăng ở bên dưới: CEO nói không đưa rồi, còn dám nói không phải là bịa đặt à.

Bên kia cũng trợn tròn mắt nhưng tin tức là do chính người nổi tiếng tại buổi giao lưu nói mà, sao ngay cả nhà giàu cũng bịa đặt, thật quá đáng!

Bởi vì bài đưa tin này thật sự vô lý quá nên phần lớn dân mạng nhìn thấy chỉ có thể xông lên mắng một trận, chẳng có tí hứng thú nào nên cuối cùng chẳng gây ra sóng gió gì quá lớn ở trên mạng.



Trong lúc này, Dụ Tranh Độ nhận được lời mời tới buổi tiệc của bạn cũ Giả Dịch Hoa.

Giả Dịch Hoa lúc làm đám cưới là tại quê nhà Di Nam, vì khoảng cách Phù Thành tới đó khá xa nên không có mời bạn học tới, chỉ có Dụ Tranh Độ đúng lúc đi công tác ở Di Nam nên thuận tiện tham gia, cũng là khi đó Thương Khuyết lầm tưởng Dụ Tranh Độ muốn tỏ tình với hắn, không nhịn được mà come out ngay tại buổi tiệc, kết quả hiện giờ trong lớp ai cũng cho là Dụ Tranh Độ đang hẹn hò với Thương Khuyết.

Lần này Giả Dịch Hoa tổ chức tiệc mời bạn học Phù Thành nhưng hình thức khá đơn giản, nói là tiệc cưới bù nhưng càng giống liên hoan hơn, cũng nói với bạn học là không cần tiền mừng.

Quan hệ của Dụ Tranh Độ với bạn đại học không tệ, sau khi tốt nghiệp thiếu cơ hội gặp nhau nên lần này tất cả mọi người đều vui vẻ, ngoại trừ Hầu Quang Tông cùng mấy người nói bận không có thời gian thì cơ bản đều đồng ý tham dự, cũng không thiếu người nói muốn mang người yêu tới.

Bởi vì gần đây Thương Khuyết hay lên hot search, đám bạn trong lớp Dụ Tranh Độ cũng thường share weibo vào nhóm thảo luận, có người ồn ào kêu Dụ Tranh Độ dẫn cả Thương Khuyết tới.

Giả Dịch Hoa: [@Dụ Tranh Độ, lần này vẫn giữ cho cậu hai chỗ nhé, cậu hiểu mà.]

Chu Ngạn: [Aaa, từ sau khi Tranh Độ có bạn trai vẫn chưa hề nói chuyện, lần này dù thế nào cũng phải mang bạn trai tới ra mắt chúng ta đấy.]

Bạn học giáp: [Đúng vậy, bạn trai cậu có nhiều fan ở trên mạng như thế, chúng tớ thật sự không yên lòng, dẫn tới đây rồi tụi tớ giúp cậu xem xét.]

Bạn học ất: […Tớ có thể nói là thực lòng tớ không muốn được không? Tớ còn đang chuẩn bị mang bạn gái mới quen tới nhưng lực sát của Tranh Độ quá lớn, đối tượng của cậu ấy cũng qua nữa, liệu tớ còn sống nổi khộng?]

Bạn học bính: [Cậu bị ngốc à, Tranh Độ đi một mình mới là uy hiếp lớn nhất với cậu đấy. Nếu đối tượng của cậu ấy cũng tới thì cho dù họ có đẹp trai thế nào thì cũng là một cặp gay đẹp trai, bạn gái cậu mới hoàn toàn hết hy vọng chứ!]

Bạn học ất: [Ồ, nghe có lý! @Dụ Tranh Độ, cầu cậu phải dẫn đối tượng tới đây!]

Dụ Tranh Độ quả thực dở khóc dở cười, nhìn đám bạn từng người xếp hàng tag cậu, thật sự là không lộ diện không được mà.

Cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Ầy, tớ với sếp tớ không có hẹn hò nhưng tớ có thể hỏi anh ấy tới cùng được không.]

Lời của cậu khiến đám bạn cậu nổi lên một hàng chấm hỏi.

Bạn học giáp: [Ý gì, không phải đã come out rồi sao? Sao còn chưa hẹn hò?]

Lúc này Trương Thanh Thanh không nhịn được mà nói: [Trời ạ, các cậu phiền quá. Tranh Độ chưa từng nói họ hẹn hò qua mà được không? Đều là do các cậu đoán mò!]

Trương Thanh Thanh vì lúc trước đụng phải Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết, biết bọn họ giờ còn chưa chính thức xác định quan hệ. Loại quan hệ ám muội này rất kiêng kỵ bị người khác nhắc tới, lỡ đâu cuối cùng không thành thì chẳng phải mọi người nói tới sẽ lúng túng lắm sao, bởi vậy cô phải mở miệng nói giúp Dụ Tranh Độ một câu.

Trong đám họ phần lớn đều là người biết nghĩ, thấy Dụ Tranh Độ nói không hẹn hò, giọng điệu của Trương Thanh Thanh lại có chút kịch liệt nên đều đoán được một hai, thức thời chuyển đề tài.

Giả Dịch Hoa âm thầm nhắn tin riêng cho Dụ Tranh Độ: [Vậy là cậu tới một mình hay hai người tới?]

Dụ Tranh Độ suy nghĩ: [Giữ cho tớ hai chỗ đi, để tớ hỏi sếp tớ có đi không.]

Cậu đứng dậy tới phòng làm việc Thương Khuyết xin nghỉ.

Thương Khuyết nghe vậy thì nhướn mày: “Là uống rượu mừng?”

“Đúng, vẫn là bạn học lần trước, mời bù hôm bữa.” Dụ Tranh Độ nhìn hắn, cười nói, “Cậu ấy còn kêu tôi mang đối tượng tới.”

Thương Khuyết đứng bật dậy: “Đối tượng? Đối tượng nào? Em khi nào đã có đối tượng?”

Dụ Tranh Độ bật cười: “Cậu ấy nói là lần trước đó.”

“Lần trước là ai?” Thương Khuyết sửng sốt rồi mới phản ứng lại, trên mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về nơi khác, “Em vẫn chưa nói với người khác?”

Dụ Tranh Độ: “Không cần, việc này là việc riêng nên không tiện giải thích.”

Thương Khuyết: “Vậy em định làm như thế nào?”

Dụ Tranh Độ đút tay trong túi: “Tôi tới hỏi anh có muốn đi cùng không?”

“Nhưng…” Ánh mắt Thương Khuyết kỳ lạ, “Tôi cũng đâu phải đối tượng của em.”

“Đúng vậy, anh cũng chẳng phải đối tượng của tôi.” Dụ Tranh Độ cười nói, “Tôi nhắn thời gian với địa chỉ cho anh để anh suy nghĩ.”

Thương Khuyết kìm nén một hơi, lúc sau mới thở ra: “Tôi cho phép em đi.”



Cùng ngày liên hoan lớp, Dụ Tranh Độ vì bận xử lý công việc nên tới hơi trễ, lúc tới thì những người khác gần như đều đã đến đông đủ.

Giả Dịch Hoa đặt phòng nhỏ, tổng cộng xếp có 4 bàn, ngoại trừ bạn cùng lớp với người yêu đi theo thì còn có mấy bạn học chuyên ngành khác có quan hệ tốt với Giả Dịch Hoa.

Các bạn học thấy Dụ Tranh Độ đều chào hỏi với cậu, có ôn chuyện, có tưởng niệm, có ôm đùi, cũng không thể thiếu mấy người gato. Chiến tích của Dụ Tranh Độ tới nay quá huy hoàng, từng lên hot search, đứng ngang hàng với Triệu Nhược Lạp nổi tiếng. Lúc còn bạn bè thì chơi vui nhưng ra xã hội rồi luôn có người thay đổi, cũng không tránh khỏi có người đỏ mắt.

“Tranh Độ, bên này này. Tớ giữ chỗ cho cậu đây.” Chu Ngạn đứng dậy kéo Dụ Tranh Độ, lại liếc mắt nhìn ngoài cửa, “Một mình cậu tới à? Mới nãy Dịch Hoa còn bảo giữ cho cậu hai chỗ…”

“Ừ, sếp không rảnh.” Dụ Tranh Độ than thở, Thương Khuyết không hổ là quỷ dựa vào thiên phú độc thân ngàn năm, về năng lực lĩnh ngộ tình cảm phải nói là ngốc nghếch tới mức khiến cậu giật mình.

Cũng bởi vì vậy mà thái độ của cậu đối với tình cảm của Thương Khuyết càng thêm cẩn thận hơn.

Dụ Tranh Độ cùng Chu Ngạn mới vừa ngồi xuống, trên bàn đã có người dùng giọng khịa khịa hỏi: “Ồ, bạn học Dụ, không phải là cậu đang quen với sếp mình sao? Sao lần này không dẫn tới?”

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt trông quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra, hỏi: “Xin hỏi bạn là?”

Sắc mặt người kia tối sầm lại, giọng điệu khó chịu: “Bạn Dụ thật sự là quý nhân hay quên chuyện xưa, mới tốt nghiệp không lâu đã không nhận ra bạn học?”

Dụ Tranh Độ thành thật: “Bạn là nhân vật nổi tiếng trong trường sao?”

Người kia đụng phải đinh mềm, tức giận không nói nên lời.

Bạn học nữ ở bên cạnh gã vội vã nói: “Thôi thôi, cũng đâu phải cùng học viện đâu nên không nhớ rõ là chuyện bình thường.”

Những bạn học khác cũng nói đỡ hai ba câu, Dụ Tranh Độ lúc này mới nhớ ra gã là ai.

Người này chính là người chăm chỉ không ngừng chửi cậu trên diễn đàn trường, học viện luật Ngô Thạc Kiến đây mà.

Ngô Thạc Kiến có tâm nhãn cực nhỏ, thời đại học vì bạn gái đã từng theo đuổi Dụ Tranh Độ nên chửi Dụ Tranh Độ suốt bốn năm không ngừng nghỉ, là anti fan nổi tiếng nhất của Dụ Tranh Độ nhưng không hổ là dân học luật, bảo mật thông tin của mình rất khá nên tới nay vẫn không có ai biết người sau lưng anti fan kia là Ngô Thạc Kiến.

Dụ Tranh Độ rảnh rỗi quá đi truy IP mới biết.

Hồi trước tin tức Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết quen nhau bị share lên diễn đàn, Ngô Thạc Kiến còn không quên nhân cơ hội mắng Dụ Tranh Độ bám đùi sếp, bị Thương Khuyết ghim là ‘yêu nghiệt’.

Lần này Ngô Thạc Kiến tới tham gia liên hoan là vì đang quen với bạn gái từng học chung lớp với Dụ Tranh Độ, là ‘người nhà’ đi theo, vừa nãy lên tiếng giảng hòa cũng là bạn gái hiện tại của gã.

Dụ Tranh Độ vừa nhìn thấy thế trận này là biết bữa cơm này chắc sẽ không được ăn bình yên.

Quả nhiên, mới bắt đầu ăn không lâu, bạn học còn đang hàn huyên, hỏi han về chuyện công việc gần đây, Ngô Thạc Kiến chớp cơ hội nói: “Nếu nói về công việc thì người thành công nhất trong chúng ta chẳng phải là bạn Dụ sao.”

Dụ Tranh Độ làm bộ đang ăn, chẳng thèm liếc nhìn gã cái nào.

Nhưng đối phương không quan tâm cậu có tiếp lời hay không, nói tiếp: “Nhưng trên diễn đàn trường chúng ta có mấy người quá đáng thật, lúc trước tôi còn thấy có người nói bạn Dụ là dựa vào sếp để lên chức, chẳng biết ai mà xấu tính thế.”

Chính mình share mà còn nói.

Dụ Tranh Độ lườm, nói: “Bệnh mắt đỏ, quả chanh tinh, còn có thể là ai.”

Chu Ngạn ở bên cạnh gật đầu: “Đúng đúng, nhất định trong đó là loser u ám!”

Ngô Thạc Kiến vốn tưởng Dụ Tranh Độ sẽ biện giải một phen nhưng không ngờ cậu lại nói chuyện không khách sáo như thế, chính mình không cẩn thận lại dính một phát đạn, trong lòng tức tới phun máu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười giả lả: “Nói đi nói lại, trên diễn đàn nói đúng là bạn Dụ đang quen với sếp mình mà. Còn có ID cos sếp cậu nói là sếp đang theo đuổi cậu, thực sự là khiến chúng ta cười chết. Mà gần đây có bài nói hai người không có quen nhau, rốt cuộc là hai người không có hẹn hò hay là chia tay rồi?”

Dụ Tranh Độ vừa nghe lời này là biết đoạn chat trong nhóm hơn phân nửa là bị người này phát ra ngoài, Ngô Thạc Kiến bóc phốt cũng dụng tâm thật, tin tức mới truyền ra không lâu đã lên bài nhanh gọn lẹ rồi.

“Cậu biết không, bạn Ngô này…” Dụ Tranh Độ cười híp mắt, “Ngoại trừ mấy bà cô hàng xóm thì cậu chính là người duy nhất quan tâm tới đời sống tình cảm của tôi cặn kẽ đến vậy đấy.”

Ngô Thạc Kiến giậm chân: “Cậu có ý gì?”

Gã vốn muốn chuyển đề tài về hướng Dụ Tranh Độ và anh sếp đã khiến mọi người lúng túng, chỉ là không ngờ Dụ Tranh Độ còn không khách sáo hơn gã, trên bàn lập tức tỏa mùi thuốc súng nồng nặc.

Bạn gái gã vội vàng kéo gã lại: “Thạc Kiến, ít nói thôi.”

Ngô Thạc Kiến rất nhỏ nhen, bị Dụ Tranh Độ đâm ngay trước mặt mọi người làm sao có thể giảng hòa, cười lạnh nói: “Tôi nói vẫn còn giảm nhẹ đấy. Tôi còn chưa nói hết mấy lời nói khó nghe trên diễn đàn đâu, hiện giờ trên diễn đàn đều nói bạn học Dụ bám sếp để lên chức nhưng không ngờ sếp chỉ chơi đùa cậu, giờ chơi chán rồi nên vứt bỏ.”

Dụ Tranh Độ cau mày: “Có tin đồn như thế?”

Cậu bình thường rất bận, không hay lên diễn đàn, lúc bạn học share trong nhóm chat mới thuận tiện xem một chút, chuyện này thì cậu chưa từng thấy.

Sắc mắt Chu Ngạn hơi bối rối, nhỏ giọng nói: “Ừ, không biết ai đưa cuộc đối thoại của chúng ta lên diễn đàn. Cậu cũng biết tất cả mọi người đều nói cậu đang quen với sếp, cho nên lần này ai cũng nghĩ là hai người chia tay.”

Dụ Tranh Độ lấy điện thoại mở diễn đàn trường, tìm bài post để xem mới biết xảy ra chuyện gì.

Đúng như Chu Ngạn nói, vì lúc trước scandal giữa cậu và Thương Khuyết rất giống thật nên lần này bài post mới đăng lên đã khiến mọi người cho rằng hai người chia tay. Độ quan tâm scandal Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết quá cao, nói chuyện chia tay, ai cũng suy đoán nguyên nhân chia tay.

Có một tài khoản nhân cơ hội đăng bình luận, phân tích là Dụ Tranh Độ bị Thương Khuyết bỏ rơi.

Thương Khuyết vừa là sếp tổng, gần đây hay lên hot search, trên mạng đều biết hắn là đại gia sưu tầm, có thể còn là nhà giàu, con ông cháu cha nữa, càng có không ít fan đi theo. Vô luận nhìn từ góc độ nào thì nghe hắn bỏ Dụ Tranh Độ đều có lý.

Không chỉ vậy, tài khoản này còn rất xảo trá, nói xong chuyện Dụ Tranh Độ bị bỏ rơi rồi thuận thế nói về chuyện Dụ Tranh Độ sau khi tốt nghiệp lên chức hỏa tốc nhanh như thế nào, nội hàm trong đó không cần nói cũng biết.

Truyền kỳ về Dụ Tranh Độ khiến không ít người ít ao nhưng người đố kỵ, gato cũng không ít. Trước đây có một số người ganh tị đâm chọt sau lưng cậu, bài phân tích này vừa đăng lên đã nhận được không ít sự tán thành, thậm chí còn bị người có tâm share ra ngoài.

Dụ Tranh Độ mặt lạnh đọc hết bài post, lúc ngẩng đầu lên phát hiện mặt ai cũng lúng túng, nghĩ tới tất cả mọi người đều đã sớm xem qua nhưng lần này bài post nói quá khó nghe, không ai dám share vào trong nhóm.

Chu Ngạn nói: “Tranh Độ, cậu đừng để trong lòng. Sau lưng ID đó chẳng biết là ai, chỉ giỏi múa bàn phím, không cần để ý tới họ.”

“Tớ biết sau lưng ID là những người nào.” Dụ Tranh Độ cất điện thoại vào trong túi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Thạc Kiến, “Họ Ngô, nếu bây giờ cậu nhận sai xin lỗi tôi thì tôi còn tha cho. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Đột nhiên xuất hiện một câu như thế khiến Ngô Thạc Kiến giật mình, suýt nữa gã đã không thể khống chế biểu cảm nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Gã tự nhận là bảo mật thông tin rất tốt, hơn nữa gã đã chửi Dụ Tranh Độ trên diễn đàn suốt 4 năm, nếu Dụ Tranh Độ biết sau lưng là gã thì sao có thể không lên tiếng trong cả 4 năm, huống hồ lần này còn là tài khoản mới, càng không thể bại lộ.

Dụ Tranh Độ chắc chắn là thẹn quá hóa giận, tìm người nào đó giận cá chém thớt thôi. Nghĩ như thế, Ngô Thạc Kiến ưỡn thẳng sống lưng: “Cậu chột dạ à, chính mình làm chuyện xấu bị người ta đồn lên mạng, tìm tôi trút giận làm gì?”

Gã vất vả lắm mới đợi cơ hội này, càng nói càng khó nghe: “Cậu hà tất để ý người trên mạng nói thế nào, dù sao thì cũng nhận chức vị rồi, tiền cũng kiếm được rồi, bị sếp bỏ thì bỏ thôi, tóm lại là tốt hơn chúng ta…”

Dụ Tranh Độ cười lạnh: “Cậu biết thời đại học tôi đã từng điều tra IP cậu chưa?”

Ngô Thạc Kiến biến sắc: “Cái gì?”

Cùng lúc đó, sau lưng Dụ Tranh Độ truyền tới thanh âm lạnh lùng: “Các người đang nói là ai bị bỏ rơi?”

Dụ Tranh Độ quay lại, đôi mắt cong lên: “Sếp, tôi còn tưởng anh không tới.”

Chu Ngạn cũng kinh ngạc nhìn Thương Khuyết: “CEO, sao anh lại tới đây?”

Thương Khuyết hơi mất tự nhiên: “Không phải các cậu nói kêu em ấy dẫn đối tượng tới cùng sao?”

“Đúng vậy.” Trên bàn có người thẳng thắn đáp, “Nhưng anh không phải đối tượng của cậu ấy mà?”

Thương Khuyết hung hăng nói: “Vậy tôi muốn làm đối tượng của em ấy có được không!”



Tiểu Quỳ: Là các người ép ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play