Dụ Tranh Độ yên lặng nhìn Thương Khuyết, bật cười nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Thương Khuyết nghiêng mặt, nâng cằm, bày ra vẻ tự phụ, kiêu ngạo.
Hắn chờ một lúc mà không thấy Dụ Tranh Độ nói chuyện nên không nhịn được mà liếc nhìn Dụ Tranh Độ.
Đúng lúc Dụ Tranh Độ cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người va vào nhau, đôi mắt Dụ Tranh Độ dịu xuống: “Sếp à, anh nghe tôi nói…”
“Tôi không nghe.” Thương Khuyết nói trước, rất có cốt khí mà nói, “Là em hiểu lầm, ngay từ ban đầu tôi đã không định đồng ý.”
Lúc nói lời này hắn có thể khống chế biểu tình nhưng tay nắm con chuột lại không tự chủ dùng sức, khớp xương lồi lên.
Dụ Tranh Độ chưa nói đã bị chặn lại, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Thương Khuyết, lúc sau cậu mới thở dài, mở miệng lần nữa: “Anh chắc chắn không tính đồng ý?”
“Đương nhiên là thật!” Thương Khuyết nói, giọng điệu cứng rắn mang vẻ ngạo khí từ trong xương, “Mà em cũng không chuẩn bị tỏ tình với tôi mà? Chúng ta hòa nhau rồi!”
“Vốn dĩ đã không hòa nhau rồi.” Dụ Tranh Độ nhìn hắn, không biết nghĩ tới điều gì mà lộ ra nụ cười, “Sau đó tôi đã ngẫm lại thì cảm thấy anh đồng ý cũng tốt.”
Thương Khuyết nhíu mày, nhất thời không hiểu ý của Dụ Tranh Độ là gì.
“Nhưng mà tôi thấy anh cần phải suy nghĩ thêm.” Dụ Tranh Độ đút hai tay vào túi áo, nghiêm túc nói, “Anh là thật sự muốn ở cùng với tôi hay là chỉ vì cảm thấy tôi thích anh nên mới muốn ở cùng tôi.”
Thanh âm lành lạnh của Thương Khuyết phản bác: “Tôi không muốn ở cùng…”
Nói được nửa câu thì thấy Dụ Tranh Độ nhìn chằm chằm hắn, Thương Khuyết theo bản năng khựng lại, nuốt nửa câu sau trở vào, phẫn nộ đổi giọng: “Em đâu có thích tôi.”
“Tôi còn chưa nói gì cả.” Dụ Tranh Độ cười nói, “Tiểu Thương, anh không thể tự cho là tôi thích anh rồi lại tự nghĩ rằng tôi không thích anh.”
“Càng quan trọng hơn là không thể vì thấy tôi thích anh thì muốn ở cùng tôi, thấy tôi không thích anh thì lập tức rút lui.”
Trong đầu Thương Khuyết vốn đã trống rỗng, căn bản không hiểu lời Dụ Tranh Độ, chỉ tùy hứng mà nói: “Tôi không hiểu em đang nói gì cả.”
“Vậy nghĩ cho kỹ đi.” Dụ Tranh Độ kiên nhẫn nói, “Tôi không vội.”
Hắn cũng không vội!!!
Thương Khuyết hít một hơi thật sâu, mở máy tính lên chơi game, mặt không đổi sắc hạ lệnh đuổi khách: “Em đi ra ngoài đi, tôi muốn chơi game.”
“Ừ, mấy ngày nay tôi tới công ty con làm việc vậy.” Dụ Tranh Độ nói, cậu lùi tới cửa phòng làm việc, hơi suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại, cười hô lên, “Tiểu Thương.”
Thương Khuyết ngẩng đầu lên.
Dụ Tranh Độ cong hai mắt, cười tươi nói: “Anh đẹp trai lắm.”
Thương Khuyết:!!!
Em nói tôi đẹp trai thì sao lại không tỏ tình!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Dụ Tranh Độ đến công ty con Kinh Lộ làm việc. Bình thường cậu toàn chạy giữa tổng bộ và công ty nên người của công ty cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Dụ Tranh Độ không giải thích gì nhiều, sau khi ngồi xuống thì suy nghĩ rồi nhắn tin cho Thương Khuyết: [Hôm nay có cần tôi đi dưỡng thai cho Bội Kỳ không?]
Lần này Thương Khuyết không có chặn cậu nhưng cũng không đáp lại.
Dụ Tranh Độ rơi vào trầm tư: Cho nên đây có tính là chiến tranh lạnh không?
Đúng lúc lập trình viên Lưu Uy tìm cậu tới thảo luận, Dụ Tranh Độ tạm thời gác chuyện Thương Khuyết sang một bên, bắt đầu cùng Lưu Uy phân tích khó khăn khi làm việc của cậu ta.
Nói đến một nửa, bên cạnh đột nhiên xuất hiện cái bóng, mấy lập trình viên xung quanh đứng lên chào hỏi: “Chào Thương tổng.”
Dụ Tranh Độ ngẩng đầu lên thì thấy Thương Khuyết đứng ở trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu.
Lúc này Lưu Uy cũng quay đầu nhìn sang, cả người giật nảy mình, thất thanh hô: “Thương tổng, sao anh lại ôm ổ gà vậy?”
Không sai, Thương Khuyết thân mặc âu phục, dáng vẻ tao nhã như thường, lúc đứng yên lại càng thêm anh tuấn, đẹp trai, cả người lộ ra luồng uy nghiêm của cấp trên.
Nhưng một Thương tổng tuấn nhã nghiêm túc như thế lại ôm một cái… ổ gà siêu to?
Không chỉ có như thế, lúc nhìn xuống sẽ phát hiện bên chân hắn còn có một con vịt trắng.
Lưu Uy rơi vào hoang mang: “Thương tổng, chắc công ty chúng ta không định phát triển nghiệp vụ chăn nuôi đấy chứ?”
Sản phẩm của công ty đã đủ kỳ lạ rồi…
Dụ Tranh Độ cũng nhìn thứ trong tay Thương Khuyết, kia rõ ràng là ổ ấp trứng Bội Kỳ, chỉ là không biết Thương Khuyết đang chuẩn bị làm gì.
Cậu đứng lên, nói với Lưu Uy: “Cậu về chỗ ngồi trước đi, chờ sau đó lại tới…”
“Không cần, tôi tới đưa đồ rồi đi.” Thương Khuyết từ tốn nói, sau đó hờ hững tiến lên hai bước, đặt ổ gà siêu to lên bàn Dụ Tranh Độ rồi dùng ánh mắt trừng vịt trắng một cái.
Vịt trắng ‘quạc’ một tiếng rồi tung cánh bay lên bàn làm việc, sau đó uốn éo cái mông đoan chính ngồi xuống ổ, tiếp tục ấp trứng.
May là bàn của Dụ Tranh Độ rất lớn mới miễn cưỡng chứa được ổ này với một con vịt.
Dụ Tranh Độ khó hiểu mà nhìn Thương Khuyết, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, chẳng lẽ Thương Khuyết… thật sự bị tổn thương thấu tận tim can? Ngay cả con gái ngỗng cũng không cần?
Cậu do dự một lúc mới thử thăm dò hỏi: “Sếp, đây là?”
Thương Khuyết không nhìn thẳng cậu mà nghiêng đầu, tay đút túi, đôi mắt nhìn về phía sau, dùng thanh âm nhẹ như mây gió nói: “Tôi nghĩ nếu chúng ta không ở cùng nhau thì Bội Kỳ chắc càng thích đi theo em hơn.”
Trên đầu Dụ Tranh Độ lập tức hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, suýt nữa là xỉu ngang tại chỗ.
Đừng nói là hiện giờ Thương Khuyết đang diễn cảnh… ly hôn phân quyền nuôi nấng đấy chứ?
Dụ Tranh Độ lâm vào sương mù, có nên nói không hổ là Quỷ vương không?
Tuy Thương Khuyết thề thốt nói chưa bao giờ tính đồng ý với cậu nhưng từ hẹn hò đến nuôi con rồi từ nuôi con tới ly hôn, toàn bộ nội dung vở kịch đều được hoàn chỉnh, không thiếu đoạn nào cả.
“Hy vọng em có thể gánh vác trách nhiệm của một người ba độc thân.” Thương Khuyết tiếp tục nói, “Đừng vì không có tôi ở bên cạnh mà bỏ quên con gái ngỗng.”
Ngụm máu ở cổ Dụ Tranh Độ bị nghẹn lại, suýt nữa đã khiến bản thân nghẹn chết, lúc sau mới nâng trán lên: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt Bội Kỳ.”
“Em cũng không cần quá lo lắng, tôi đã tạo vòng bảo vệ cho Bội Kỳ, trước khi bé sinh sẽ không xảy ra chuyện gì.” Thương Khuyết nói bổ sung, nhìn vịt trắng, ánh mắt sắc bén, “Mày biết nên làm như thế nào phải không?”
Vịt trắng rụt cánh lại, thấp giọng: “Quạc…”
Giao phó xong, Thương Khuyết mới hài lòng gật đầu, liếc nhìn Dụ Tranh Độ, ho nhẹ: “Tôi đi đây.”
“Ừm.” Dụ Tranh Độ gật đầu, “Anh đi thong thả.”
Thương Khuyết đứng bất động, một lát sau Dụ Tranh Độ không nhịn được mà nghi hoặc nhìn hắn: “?”
Thương Khuyết tùy ý nhìn xung quanh, nhàn nhạt mở miệng: “Em không có công việc gì cần báo cáo với tôi sao?”
“Không có.” Dụ Tranh Độ nhìn hắn, “Nếu có thì tôi sẽ nhắn Wechat cho anh.”
“Trên mạng không nói rõ được.” Thương Khuyết nói, “Có vấn đề thì cứ tới phòng của tôi nói chuyện.”
Dụ Tranh Độ: “Được.”
Thương Khuyết đợi một hồi, thấy cậu không có lời gì muốn nói nên đành nghiêng đầu đi: “Vậy tôi đi đây.”
Dụ Tranh Độ: “Ừm.”
Thương Khuyết bước đi, ưu nhã chuẩn bị rời đi, mới đi được hai bước lại nhớ ra gì đó, dừng lại quay đầu nói: “Tuy Bội Kỳ theo em nhưng tôi vẫn có quyền thăm bé chứ.”
Dụ Tranh Độ mỉm cười: “Đương nhiên.”
Thương Khuyết gật đầu: “Vậy sau này tôi sẽ định kỳ tới dưỡng thai cho bé.”
Dụ Tranh Độ không nhịn được mà hỏi: “Định kỳ là chỉ?”
Thương Khuyết trầm ngâm: “Một ngày một lần đi.”
Dụ Tranh Độ: …Tôi tin anh, thật đấy.
Thương Khuyết nói xong chuyện đi thăm con gái ngỗng mới hài lòng rời đi.
Dụ Tranh Độ không nhịn được đỡ trán lần thứ hai, vừa quay đầu lại thì thấy Lưu Uy hoang mang nhìn cậu: “Boss, sao Thương tổng lại cho anh một cái ổ gà?”
“Đây không phải là ổ gà.” Dụ Tranh Độ nói, “Đó là cái ổ đang được ấp trứng.”
“À, thì ra là thế…” Lưu Uy gãi đầu, xoay người đi xem ổ ấp trứng kia, sau đó lại hoang mang lần hai, “Chờ đã, boss, nếu như nói là ấp trứng thì sao lại có một con vịt ở đây?”
Dụ Tranh Độ không tiện nói là vì ngỗng quá hung ác nên cả quỷ cũng không bắt được, chỉ đáp qua loa: “Có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên là có.” Lưu Uy ngốc lăng, “Boss, anh không ở nông thôn nên chắc không biết là vịt không ấp trứng nhỉ?”
Dụ Tranh Độ im lặng một lúc: “…Phải không?”
Lưu Uy nhìn vịt trắng tâm bất biến giữa dòng đời đầy sóng gió, biểu cảm như thấy kỳ tích: “Boss, ở quê nhà tôi là trứng vịt đều do gà mẹ ấp đấy…”
Nói đúng ra là vịt nhà không ấp trứng. Bởi vì khi người nuôi vịt phát hiện vịt ấp đẻ ít trứng mà còn không được mập, bởi vậy đã sớm bắt đầu thuần hóa vịt và sử dụng trứng nhân tạo thay cho trứng vịt ấp, trải qua mấy đời đào tạo thì hiện giờ vịt nhà đã không còn tự ấp trứng nữa.
Nhưng hiển nhiên không phải ai cũng biết điều này, ít nhất thì Dụ Tranh Độ và đám quỷ La Phong cũng không biết.
Lưu Uy cảm khái: “Không biết vịt này đã trải qua chuyện gì?”
Thì bị Quỷ vương uy hiếp với đe dọa thôi chứ có gì đâu.
Dụ Tranh Độ nhìn con vịt cẩn thận ấp trứng, không oán không hối, mặt không đổi sắc mà nói: “Tôi nghĩ chắc là con vịt này đặc biệt có tình mẹ đi.”
“Cũng không phải không thể.” Lưu Uy suy tư, miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, cũng giúp đỡ tìm lý do giải thích, “Dù sao ban đầu vịt cũng có ấp trứng mà, tuy hiện giờ rất hiếm thấy nhưng vẫn có một hai con ấp.”
Cậu ta thấy con vịt kia yên lặng như thóc thì không khỏi lấy làm kỳ lạ: “Boss, vịt này của anh không chỉ có tình mẹ mà còn rất ngoan ngoãn nữa.”
Dụ Tranh Độ mỉm cười gật đầu: “Ừ, là một con vịt ngoan.”
Mới vừa nói xong thì thấy con vịt kêu ‘quác quác’, đứng lên, mắt nhỏ nhìn Dụ Tranh Độ, điên cuồng ám chỉ.
Dụ Tranh Độ nói với Lưu Uy: “Nó muốn đi vệ sinh, tôi còn chưa chuẩn bị bô vịt nên hôm nay cậu dẫn nó đi vệ sinh trên tầng đi.”
Lưu Uy nhìn Dụ Tranh Độ rồi nhìn con vịt, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Vịt của anh còn biết đi vệ sinh?”
“Ừm.” Dụ Tranh Độ bình tĩnh gật đầu, “Tôi nói rồi mà, nó là một con vịt ngoan.”
Đây đâu phải chỉ đơn giản là một con vịt ngoan đâu, nó là thần vịt luôn rồi ấy chớ.
Lưu Uy ngơ ngác nhìn thần vịt nhảy xuống bàn, uốn éo cái mông đi tới bên chân cậu ta, đang định dẫn nó đi vệ sinh rồi theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn ổ ấp trứng sau đó lại trợn mắt lên.
“Boss, đây không phải là trứng vịt đúng không?” Lưu Uy chỉ vào quả trứng siêu to khổng lồ kia.
“Tôi có nói là trứng vịt đâu.” Dụ Tranh Độ sờ sờ Bội Kỳ, “Đây là trứng ngỗng.”
Lưu Uy nghẹn một hơi ở ngực, mãi sau mới run run ngồi xuống, sờ sờ đầu vịt trắng: “Vịt con à, rốt cuộc là mày đã trải qua những gì vậy?”
Một con vịt ấp trứng thì thôi, vậy mà trứng còn không phải là trứng vịt… Đây rốt cuộc là tình mẹ trỗi dậy là tính vịt vặn vẹo vậy?
“Cạc!” Vịt trắng ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên tung cánh, một cánh vả mặt Lưu Uy, sau đó thuận miệng mổ xuống lòng bàn tay Lưu Uy.
“Má á á á á á á á á.” Lưu Uy gào lên, “Boss, vịt của anh có độc!”
…
Thương Khuyết ở trong phòng làm việc cả ngày đứng ngồi không yên, cứ cách mấy phút lại nhìn Wechat, mỗi quản lý chi nhanh đều thay phiên xin chỉ thị nhưng lại không có tin nhắn mà hắn muốn.
Hắn trả lời từng tin nhắn rồi ký duyệt báo cáo, chờ làm xong hết rồi lại cảm thấy buồn bực không chịu được.
Thương Khuyết suy nghĩ một hồi rồi đăng nhập vào weibo.
Mấy ngày trước hắn vẫn còn đắm chìm trong tình yêu (?) ngọt ngào, có lúc không lên weibo nên mới lên là nhận rất nhiều thông báo.
Bình luận rồi share gì đó hắn chưa bao giờ xem, chỉ xem một số tin nhắn.
Kết quả mở ra thì hắn phát hiện giáo sư Thân Văn Vinh đại học Đế Dương gửi tin nhắn cho hắn.
Lúc trước vì Thương Khuyết diss phim cổ trang ‘Giấc mộng Biện Lương cũ’ mắc nhiều lỗi không đúng lịch sử nên bị fan phim mắng lên hot search, sau đó giáo sư Thân Văn Vinh đại học Đế Dương ra mặt, khẳng định quan điểm của Thương Khuyết. Vì chuyện này mà hình tượng chuyên nghiệp của Thương Khuyết được khẳng định, vừa có sắc vừa có tài nên thu được không ít fan.
Sau này, Thân Văn Vinh vẫn luôn duy trì liên hệ với Thương Khuyết, sau đó Thương Khuyết hay giải quyết một số nan đề về nghiên cứu lịch sử thời Tống cho ông, bởi vậy Thân Văn Vinh vẫn luôn hy vọng có thể mời Thương Khuyết tham gia buổi thảo luận học thuật nhưng Thương Khuyết chưa từng đáp ứng.
Thương Khuyết nhìn tin nhắn của Thân Văn Vinh, phát hiện ông lại mới hắn tham gia tụ hội nhưng lần này không phải là buổi thảo luận mà là buổi giao lưu gặp mặt giữa những người yêu thích lịch sử thời Tống.
Thương Khuyết tùy ý liếc mắt nhìn, lần thứ hai phũ phàng cự tuyệt Thân Văn Vinh, sau đó lại xem Wechat.
Dụ Tranh Độ vẫn chưa gửi tin nhắn tới.
Đến giờ ăn cơm, Thương Khuyết không kiềm chế nổi nữa. Bình thường Dụ Tranh Độ đều cùng hắn ăn trưa nhưng tới giờ này rồi mà Dụ Tranh Độ vẫn chưa nói gì cả.
Hắn suy nghĩ rồi đi đặt cơm, sau đó phát tiền lì xì liên tiếp cho Dụ Tranh Độ.
Sếp nghèo của tôi: [Trượt tay nhắn nhầm.]
Sếp nghèo của tôi: [Nhưng nếu em cũng đặt cơm ở ngoài thì đúng lúc có thể cướp lì xì.]
Qua một hồi lâu, Dụ Tranh Độ mới nhắn trở lại.
Dụ Tranh Độ: [Không cần, tôi ăn với bọn Lưu Uy ở dưới rồi.]
Thương Khuyết:!!! Vậy mà em ấy đi ăn cơm với người khác rồi!
Sếp nghèo của tôi: [Hôm nay em còn chưa báo cáo công tác với tôi.]
Dụ Tranh Độ: [Chuyện hệ thống đã xong rồi nên không có cần xin chỉ thị cả.”
Dụ Tranh Độ: [【tài liệu: to do list】]
Thương Khuyết ấn xem tài liệu Dụ Tranh Độ gửi tới, phía trên ghi những công việc cần làm, phát hiện quả thật Dụ Tranh Độ không phải cố ý không tìm hắn báo cáo mà la không cần thiết.
Lần đầu tiên Thương Khuyết cảm nhận được nhân viên quá tài năng không hoàn toàn là chuyện tốt.
Lúc hắn đang phiền muộn thì Lục Linh Tê chuyển điện thoại cho hắn, là điện thoại từ Thân Văn Vinh.
Thân Văn Vinh nói về buổi tụ hội trong tin nhắn kia, ông nói: “Thương tổng, buổi tụ hội này không phải giống như những buổi bình thường, rất nhiều nhà sưu tầm tư nhân đều sẽ mang tới một số món mà họ cất giữ đã lâu, có thể thấy được rất nhiều đồ cổ thời Tống chưa từng được công khai, chẳng lẽ cậu không động lòng sao?”
Thương Khuyết: “Không.”
Thân Văn Vinh bị nghẹn, ngượng ngùng nói, “Sao cậu lại ghét những hoạt động này vậy? Đây cũng đâu phải công việc, coi như tới chơi một lần cũng được mà.”
Thương Khuyết đang nghiên cứu sắp xếp công việc của Dụ Tranh Độ, nghe vậy trong đầu bỗng lóe lên bóng đèn dây tóc sáng trưng, bên khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm: “Không, đây là công việc.”
Thân Văn Vinh vội vàng nói: “Thật sự không phải…”
“Chính là công việc.” Thương Khuyết bỗng cảm thấy phấn chấn, nói, “Giáo sư Thân, tôi có thể tham gia nhưng có mang tới một nhân viên theo cùng.”
Thân Văn Vinh vừa nghe hắn đồng ý tham gia thì vui mừng khôn xiết, lập tức đáp ứng: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Một bên khác, Dụ Tranh Độ đang ăn trưa thì thấy tin nhắn Wechat.
Sếp nghèo của tôi: [Ngày mốt theo tôi cùng đi công tác.]
Dụ Tranh Độ [Làm gì?]
Sếp nghèo của tôi: [Tham gia buổi giao lưu lịch sử thời Tống.]
Dụ Tranh Độ: […Đó cũng nằm trong nội dung công việc của tôi?]
Sếp nghèo của tôi: [Đúng, tôi vừa mới thêm vào trong to do list của em.]
Dụ Tranh Độ: “…”
Nhà tư bản chính là nhà tư bản! Cho dù biến thành quỷ cũng không thay đổi được bản chất bóc lột!
…
Bội Kỳ: Quạc! Cha ơi, đừng có ly hôn nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT