Editor: Lông

Vào lúc này, Dụ Tranh Độ mới hiểu được cảm giác kỳ lạ bao phủ trong lòng cậu bấy lâu là vì sao.

Tất cả những hành động kỳ kỳ của Thương Khuyết đã có lời giải thích.

Chẳng trách lâu lâu Thương Khuyết lại có thái độ mập mờ với mình rồi lại không có vẻ gì như muốn theo đuổi mình.

Cảm tình, Thương Khuyết vẫn luôn cho rằng mình theo đuổi hắn?

Dụ Tranh Độ bị phát hiện này gây chấn động tới mức dại ra, mãi sau mới phục hồi tinh thần lại, cứng đờ quay đầu nhìn Thương Khuyết.

Vẻ mặt Thương Khuyết rất nghiêm túc, thấy cậu nhìn sang mới bất đắc dĩ vung tay: “Tôi nói sẽ suy nghĩ mà, em không cần gấp gáp thế đâu.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Cậu không phải! Cậu không có!

Thương Khuyết nói xong rồi lại cảm thấy tư thái của mình làm cao quá, lo lắng vì vậy mà đả kích tự ái của Dụ Tranh Độ nên thanh âm chậm lại, ám chỉ mà nói: “…Tôi cảm thấy tỉ lệ thành công của em rất lớn, em cứ yên tâm đi.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Dù có thẳng tới mấy cậu cũng nhìn ra là Thương Khuyết căn bản đang mong chờ cậu tỏ tình thì có!

Lúc này nếu như nói cho Thương Khuyết biết bản thân không có ý này… liệu có khi nào bị phóng sinh tới ngạ quỷ đạo không?

Dụ Tranh Độ nghiêm túc suy tư một hồi rồi lấy hết dũng khí, là một thẳng nam chính trực thì không nên lừa dối tình cảm của sếp, cho dù có bị thành gà cũng phải nói thật.

Cậu hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng thì Thương Khuyết cũng không nhìn nổi nữa, đẩy cậu: “Em nhanh chóng hoàn dương đi, khỏe mạnh rồi mới có sức thổ lộ với tôi.”

Dụ Tranh Độ: “Sếp à, nghe tôi nói đã…”

Đáng tiếc cậu chưa nói xong thì hồn phách đã nhập vào thân thể.

Hồn phách rời khỏi cơ thể, với người như một giấc mộng dài, sau khi hoàn dương thì những chuyện từng trải ở cõi âm đều như mộng cảnh, chỉ động một chút đã tiêu tán đi.

Lúc Dụ Tranh Độ mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy đầu mình như một mớ hỗn độn, cả người ngơ ngơ ngác ngác, lúc sau mới hoàn hồn lại.

“Tôi bị sao vậy?” Dụ Tranh Độ chống trán, mơ màng hỏi.

Thương Khuyết ngồi vào bên cạnh, đỡ cậu dậy, nói: “Em bị Tưởng bắt hồn đi một chuyến tới ngạ quỷ đạo.”

“A, đúng rồi.” Dụ Tranh Độ hoảng hốt nhớ lại một màn trước khi mình mất ý thức, điên cuồng mắng chửi Tưởng một trận rồi sờ soạng thân thể mình, xác định mình không sao mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày hỏi, “Còn chuyện ngạ quỷ đạo là sao?”

Thương Khuyết tự nhiên nửa ôm cậu, kiên nhẫn kể lại tường chuyện bên trong ngạ quỷ đạo cho cậu.

Những chuyện đó đối với Dụ Tranh Độ mà nói chỉ như những mảnh vỡ của mộng cảnh, mơ mơ hồ hồ không rõ nhưng có một người nói cho cậu nghe lại có thể khiến cậu từ từ nhớ lại, từ từ chắp vá lại rồi xuất hiện trong ký ức của cậu.

Theo lời của Thương Khuyết, Dụ Tranh Độ chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong ngạ quỷ đạo.

“Tưởng này rốt cuộc là ai?” Sắc mặt Dụ Tranh Độ nghiêm túc, “Có năng lực mở ra ngạ quỷ đạo còn có thể nuôi quỷ cực ác. Đây là những việc làm của boss phản diện đó.”

“Có thể làm được những điều này không tới mấy người. Sau khi thiên địa sụp đổ càng ít hơn.” Mí mắt Thương Khuyết hơi cụp xuống, “Tôi đã đại khái đoán được là ai.”

Dụ Tranh Độ: “Ai?”

Thương Khuyết khẽ cười thành tiếng, mang theo sự trào phúng: “Một người quen cũ.”

Dụ Tranh Độ trầm mặc, giọng mang vẻ hoài nghi hỏi ngược lại: “Người quen cũ?”

Thương Khuyết biết nghe lời mà đổi giọng lại: “Lão quỷ già.”

Lúc này Dụ Tranh Độ mới thỏa mãn gật đầu: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận.”

Thương Khuyết trầm ngâm: “Nếu quả thật là hắn thì không dễ bắt vậy đâu.”

Dụ Tranh Độ căng thẳng hỏi: “Vậy anh có thể đối phó hắn không?”

Thương Khuyết liếc nhìn cậu: “Em nghĩ tại sao hắn ta chỉ dám động thủ sau lưng tôi mà không dám đối diện trực tiếp với tôi?”

Dụ Tranh Độ im lặng, ôm lấy cánh tay Thương Khuyết nịnh hót: “Sếp vạn tuế!”

Thương Khuyết bị cậu ôm, trên mặt hơi đỏ nhưng không từ chối, trái lại còn thuận thế dán sát vào cậu hơn, nhẹ ôm cậu chặt hơn một chút, nói: “Lần này hắn ta bị thương nặng nên trong thời gian ngắn sẽ không lộ diện. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì sau này em không được cách xa tầm mắt của tôi.”

Dụ Tranh Độ chỉ ôm cho vui nhưng khi Thương Khuyết ôm lại mới phát hiện tư thế của hai người quá mức thân mật.

Dụ Tranh Độ khẽ cau mày, đoạn đối thoại trong nhóm chat đúng lúc xuất hiện trong đầu cậu rồi cậu nhớ lại cảnh tượng Thương Khuyết căng thẳng ở trong ngạ quỷ đạo khi thấy cậu, tiếng chuông trong lòng cậu vang lên mãnh liệt.

Cậu suy nghĩ rồi thử thăm dò nói: “Sếp, anh đối với tôi thật sự là quá tốt. Nếu không phải là do bề ngoài của anh quá thẳng thì tôi đã hoài nghi anh có ý với tôi rồi đó!”

“Trước đây tôi chưa từng hẹn hò nên không biết mình có thẳng hay không.” Thương Khuyết suy nghĩ rồi trấn an nói, “Em cũng không cần lo lắng, tôi cảm thấy khả năng là tôi không thẳng lắm.”

Dụ Tranh Độ:!!!!!!! Chẳng lẽ anh sếp đang ám chỉ?

Thương Khuyết thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu thì ho nhẹ một tiếng, dùng ngữ khí hào phóng nói: “Về phần tôi đối với em… Nếu nghĩ như thế có thể khiến em vui thì em cứ tạm thời nghĩ như thế cũng được.”

Dụ Tranh Độ:????

Chờ đã, anh sếp đang nói gì vậy? Tại sao cậu nghe một hồi lại không hiểu gì hết?

Dụ Tranh Độ hoang mang nhìn Thương Khuyết, suy nghĩ có nên kêu hắn phiên dịch lại lời ban nãy một lần?

Lúc này, Bạch Chí Nam cùng nhân viên điểm đầu thai Di Nam phát hiện động tĩnh bên này, cùng tiến vào thấy Dụ Tranh Độ tỉnh lại, ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Chí Nam lau trán, nói: “Anh Dụ không có chuyện gì là tốt rồi.”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Để các anh lo lắng rồi.”

Bạch Chí Nam lại hỏi Dụ Tranh Độ xảy ra chuyện gì, Thương Khuyết kể ngắn gọn chuyện ở ngạ quỷ đạo một lần, Bạch Chí Nam nghe mà cảm thấy lòng thổn thức, cảm khái nói: “Từ xưa tới nay, ngạ quỷ đạo vẫn luôn bị tam giới không coi trọng, chưa từng có ai để ý tới chúng sinh trong ngạ quỷ đạo, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”

Thương Khuyết: “Chỉ là thế đạo không giống nhau mà thôi.”

Tuy ngạ quỷ đạo không được coi trọng nhưng thời đại trước có vô số đại năng, chỉ cần bên trong ngạ quỷ đạo có chút gió thổi cỏ lay là nhanh chóng bị phát hiện. Chính vì nhân gian không còn pháp thuật, thiên địa sụp đổ mới để cho người không có ý tốt thừa cơ hội lợi dụng.

Trên mặt Bạch Chí Nam lộ ra vẻ lo lắng: “Dựa theo ý của Mẹ Quỷ thì chẳng phải ngạ quỷ đạo còn có rất nhiều ác quỷ chứa trí nhớ kiếp trước sao, e là sau này còn có thể xuất hiện quỷ cực ác…”

Dụ Tranh Độ vung tay: “Chúng tôi dự tính hợp nhất ngạ quỷ đạo, tổng hợp dữ liệu của ngạ quỷ đạo đưa vào hệ thống sổ Sinh Tử, chương trình diệt virus sẽ tự động tiêu diệt những vi khuẩn ký ức kia.”

Bởi vì nhân gian đạo có kết giới, ngạ quỷ đạo giống như hòn đảo tách biệt khỏi thế giới, không có ở trong hệ thống La Phong. Sau trận chiến kia, Dụ Tranh Độ đều biết được kết giới có thể tách người với quỷ nhưng lại không thể phân chia thiện và ác.

Bạch Chí Nam: “…”

Anh đột nhiên đồng tình với tên Tưởng kia, nhọc nhằn khổ sở bày kế bao lâu, không biết bỏ ra bao nhiêu công sức nuôi ác quỷ, kết quả bị chương trình máy tính tiêu diệt.

Chờ khi Tưởng phát hiện được không biết sẽ tức giận thành dạng gì nữa.

“Mặt khác, chúng tôi còn tính kiến thiết lại cơ sở trong ngạ quỷ đạo cùng chương trình giáo dục.” Dụ Tranh Độ tiếp tục nói.

Bạch Chí Nam: “…Hả?”

Anh thành quỷ nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên nghe nói phải giảng dạy cho ngạ quỷ đạo. Phản ứng đầu tiên của anh là quỷ đói kiếp trước đều là hạng người phạm phải ba nghiệp, trên lý thuyết có nói sao cũng không hiểu…

Nhưng nghe xong kế hoạch mỹ thực của Dụ Tranh Độ, Bạch Chí Nam: “…”

Cho quỷ đói học chương trình mỹ thực, đây không phải giáo dục phổ thông mà là một loại hình phạt tàn khốc phải không?

Mà không thể không nói đây có thể là phương pháp dạy thích hợp nhất với quỷ đói.

Cuối cùng, Bạch Chí Nam chỉ có thể dại ra phụ họa: “Là biện pháp tốt.”

Dụ Tranh Độ cảm khái: “Suy cho cùng, chúng ta vẫn phải quan tâm và hướng dẫn nhóm quỷ này, nếu không sẽ dễ hình thành những nhân tố bất ổn.”

Bạch Chí Nam: “…Đúng.”

Thương Khuyết cũng nói suy nghĩ của mình và chính sách quản lý tiếp theo với ngạ quỷ đạo, cuối cùng phân phó nói: “Ngạ quỷ đạo chủ yếu chồng lên Di Nam, những chuyện sau này sẽ do cậu và Mẹ Quỷ Khê Sơn cùng nhau tiến hành.”

Bạch Chí Nam ghi chép lại vào sổ những mục cần chú ý, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Chờ Thương Khuyết an bài xong công việc ngạ quỷ đạo, Bạch Chí Nam nói: “Anh Dụ vừa mới hoàn dương, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi xin ra ngoài trước, tránh quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh Dụ.”

Thương Khuyết gật đầu, Bạch Chí Nam đang định đi thì Thương Khuyết đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi anh lại: “Đúng rồi, cậu thuận tiện báo cho nhân viên công ty giúp tôi.”

Bạch Chí Nam: “Thông báo gì vậy?”

Thương Khuyết nói ngày nào đó rồi nói: “Hôm đó toàn bộ tập thể công ty nghỉ một ngày.”

Bạch Chí Nam sửng sốt, ngày mà Thương Khuyết nói không phải là ngày lễ, thực sự không nhìn ra có lý do gì để nghỉ. Hơn nữa từ giờ tới ngày đó còn khá lâu, cho dù có nghỉ cũng không cần báo sớm như vậy chứ?

Bạch Chí Nam nghi ngờ, không nhịn được mà hỏi: “Hôm đó có gì đặc biệt sao sếp? Tại sao phải nghỉ?”

“Hôm đó có dịp đặc biệt.” Trên mặt Thương Khuyết lộ ra vẻ đắc ý, liếc mắt nhìn Bạch Chí Nam, “Hay là các cậu không muốn nghỉ?”

“Muốn muốn.” Bạch Chí Nam vội vã đáp, được ngày nghỉ ai mà chẳng muốn. Tuy không hiểu sự đặc biệt mà anh sếp nói là gì nhưng anh chỉ lo Thương Khuyết đổi ý nên không dám hỏi nữa, “Tôi đi thông báo liền.”

Chờ Bạch Chí Nam rời khỏi phòng, Thương Khuyết đang định để Dụ Tranh Độ nghỉ ngơi, vừa quay đầu thì thấy vẻ mặt Dụ Tranh Độ đang nghi hoặc nhìn mình.

Dụ Tranh Độ không rõ: “Sếp, sao đột nhiên lại cho mọi người nghỉ?” Còn cách khá lâu sau này nữa?

Ánh mắt Thương Khuyết hơi lay động, tư thái lơ đãng nói rằng: “Không phải là tôi cố ý cho em thời gian nghỉ ngơi, thả lỏng một chút sao? Đừng quá lo lắng.”

Dụ Tranh Độ: “…” Sao tự nhiên bây giờ cậu bắt đầu không hiểu lời anh sếp nói vậy.

“Em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thương Khuyết ấn cậu nằm xuống, nói, “Tôi đi xử lý chút chuyện ngạ quỷ đạo, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.”

Hắn đứng lên, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Còn lễ cưới bạn học em, hôm đó tôi sẽ cùng đi với em.”

Dụ Tranh Độ: “Ừ.”

Thương Khuyết đi rồi, Dụ Tranh Độ nằm ở trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Cậu cứ cảm thấy lúc cậu thành quỷ đã xảy ra chuyện gì đó. Tại sao sau khi cậu tỉnh lại, Thương Khuyết cứ nói mấy lời có ý kỳ lạ chứ?

Dụ Tranh Độ suy nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân, trằn trọc trên giường mãi, cuối cùng thật sự ngủ không được nên lấy điện thoại xem tin.

Bạch Chí Nam đã thông báo ngày nghỉ tới mọi người, tuy cách đó vẫn còn lâu nhưng không ngăn được sự vui mừng của công ty.

Khang Tấn: [Đây là sếp thần tiên gì vậy! Thế mà lại cho chúng ta nghỉ ngày không phải ngày lễ!]

Lục Linh Tê: […Nói nhăng nói cuội gì đấy, sao có thể sếp là thần tiên hả? Là Quỷ vương!]

Khang Tấn: [Đây là sếp quỷ gì vậy? Nghe không giống đang khen…]

Trịnh Diễn: [= = Mỗi lần xem quỷ các anh tán gẫu khiến nhân loại chúng tôi có áp lực rất lớn.]

Triệu Nhược Lạp: [+1]

Cù Quảng Chiếu: [Tại sao lại nghỉ!!! Ngày nghỉ lễ còn chưa đủ nhiều sao? Quỷ như chúng ta đâu cần thời gian nghỉ ngơi nhiều tới thế!]

Khang Tấn: [Tên cuồng tăng ca như cậu mau ngậm miệng cho tôi.]

Lục Linh Tê: [Đúng vậy, chúc mừng là được rồi!]

Đồng nghiệp giáp: [tung hoa.jpg]

Đồng nghiệp ất, bính, đinh: [tung hoa.jpg]

Dụ Tranh Độ chưa hoan hô với nhóm đồng nghiệp mà nhìn chằm chằm vào ngày nghỉ mà Bạch Chí Nam thông báo, ban nãy cậu không suy nghĩ kỹ nhưng vừa nhìn đã phát hiện không hiểu sao có cảm giác quen quen.

Giống như cậu đã xem qua ở nơi nào đó, còn là một ngày rất quan trọng nhưng cậu không nhớ ra được.

Lúc này, quỷ cuồng tăng ca Cù Quảng Chiếu không cam lòng mà nói.

Cù Quảng Chiếu: [Cho nên tại sao sếp lại vô duyên vô cớ cho chúng ta nghỉ? Hôm đó có gì đặc biệt sao?]

Bạch Chí Nam: [Sếp còn nói ngày đó có dịp đặc biệt nhưng tại sao đặc biệt thì tôi cũng không biết.]

Khang Tấn: [haha, nói nghe giống như kỷ niệm kết hôn ấy.]

Đồng nghiệp giáp: [Nếu không phải sếp còn độc thân vui tính thì tôi cũng +1 ngày kỷ niệm kết hôn.]

Thương Khuyết: [Haha.]

Thương Khuyết vừa xuất hiện đã khiến sự cuồng nhiệt trong nhóm chat thu lại, mọi người còn tưởng Thương Khuyết không thích hình dung ngày kỷ niệm kết hôn sợ hắn sẽ không cho nghỉ nữa, vội vã nói sang chuyện khác, bầu không khí nhất thời trở nên ngu muội không thể tả.

Chỉ có trong lòng Dụ Tranh Độ vang lên tiếng sấm sét.

Cậu nhớ ra rồi!

Bảo sao cậu cứ thấy cái ngày đó quen quen!

Đó chẳng phải là ngày mà app quy hoạch nhân sinh tiên đoán là cậu và Thương Khuyết xác định quan hệ yêu đương à!!!

Dụ Tranh Độ còn nhớ lại lời nói của Thương Khuyết trước khi cậu hoàn dương.

Nhìn lại Thương Khuyết nhắn hai từ ‘haha’ trong nhóm chat, thế này không phải là không vui mà là đắc ý thì có…

Dụ Tranh Độ: “…”

Giờ thì hay rồi, tới ngày nghỉ cũng thông báo xong.

Cậu khẳng định nếu vào lúc này cậu dám nói với Thương Khuyết là hiểu lầm… Cậu không dám tưởng tượng hậu quả nữa.



Ngày hôm sau, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tham dự tiệc cưới bạn học Giả Dịch Hoa.

Bởi vì lời tiên tri của app quy hoạch nhân sinh về mối quan hệ giữa cậu và Thương Khuyết, lại thêm thái độ rõ mồn một của Thương Khuyết với cậu, Dụ Tranh Độ không thể nào tập trung vào lễ cưới.

Đương nhiên, mất tập trung chỉ là mặt ngoài, trên thực tế cậu đang ưu sầu.

Có nên nói thật với anh sếp không?

Nói? Hiện giờ toàn bộ công ty đều đang ăn mừng được nghỉ, anh sếp sĩ diện như thế, lúc đó làm sao giải thích với công ty hôm đó chẳng có gì đặc biệt đây?

Không nói? Dụ Tranh Độ cảm thấy mình giống như thằng đểu cáng lừa dối tình cảm vậy.

Thằng đểu cáng DụTranhĐộ trong trạng thái mê man theo bản năng nhìn Thương Khuyết. Hắn đang ăn, thấy cậu nhìn sang thì tiện tay bóc vỏ tôm bỏ vào trong bát cậu: “Tôi nhớ em thích ăn món này.”

Dụ Tranh Độ trơ mắt nhìn Thương Khuyết tự nhiên gắp rau, bóc tôm cho mình, trong lòng càng như mây mù giăng lối.

Đây là hành động của người bạn trai lý tưởng đó sao…

Không được, cậu cảm thấy nội tâm mình phải bị kiểm điểm, Dụ Tranh Độ nhấp môi: “Sếp ơi…”

Thương Khuyết: “Hửm?”

Mà Dụ Tranh Độ mới gọi xong nhất thời không biết nên nói từ đâu, vẫn còn do dự.

Lúc này có một bác gái ở bàn bên cạnh quan sát bọn họ hồi lâu rồi quyết định đi tới vỗ vai Dụ Tranh Độ: “Chàng trai trẻ, cháu là bạn của Dịch Hoa sao?”

Đoạn đối thoại bị bác gái cắt ngang, Dụ Tranh Độ chẳng hiểu sao lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với bác gái: “Dạ đúng, bác gọi cháu có chuyện gì sao?”

Bác gái cười híp mắt nói: “Không có gì, chỉ là nói chuyện mấy câu thôi. Cháu có đối tượng chưa?”

Dụ Tranh Độ theo bản năng lắc đầu: “Còn chưa có…”

Nụ cười của bác gái càng xán lạn hơn: “Vậy đúng lúc ghê, nhà em gái bác có một cô con gái năm nay mới tốt nghiệp, bằng tuổi Dịch Hoa đấy, lớn lên cũng xinh lắm, công việc ổn định. Bác thấy các cháu rất xứng đôi…”

Bác gái còn chưa nói xong, Thương Khuyết đột nhiên đưa tay ra kéo Dụ Tranh Độ về phía mình, ánh mắt bất thiện nhìn bác gái, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ nữa, em ấy sắp có đối tượng rồi.”

Vẻ mặt bác gái cứng đờ, cảm thấy hơi mất mặt, dừng một hồi rồi tức giận nói: “Cái gì gọi là sắp có đối tượng? Đó là ai chứ?”

Thương Khuyết hơi hất cằm lên, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý: “Có thể là cháu.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play