Trong phòng hội trường vang lên tiếng nhắc nhở mọi người buổi hội nghị sắp bắt đầu khiến tất cả mọi người nhanh chóng ngồi xuống, nhân viên bắt đầu duy trì trật tự.
Thang Mẫn nhìn Dụ Tranh Độ, muốn nói gì lại thôi rồi không nói gì cả, tức giận mà rời đi.
Dụ Tranh Độ nhìn bóng lưng hiu quạnh của cậu ta, không biết có phải ảo giác của cậu không mà luôn cảm thấy tóc của cậu ta hình như càng lúc càng thưa thớt.
Dụ Tranh Độ thổn thức một phen rồi ngồi xuống, cầm lấy tài liệu quy trình do hội nghị chuẩn bị xem lịch trình hôm nay, không thể không nói hội nghị năm nay được đầu tư rất kỹ lưỡng, chỉ là lên đài diễn thuyết thôi mà đã có Tiêu Sơn Lam ít khi lộ diện cùng Triệu Nhược Lạp.
Phần chia sẻ rất được chú ý, chỉ nhìn tóm tắt giới thiệu đã thấy được điều đó. Ngoài ra sau phần diễn thuyết thì mỗi diễn giả sẽ chừa lại khoảng 15 phút để dành thời gian hỏi đáp khiến Dụ Tranh Độ càng mong đợi buổi hội nghị hôm nay hơn.
Quả nhiên, khi buổi hội nghị vừa bắt đầu, không khí xung quanh lập tức nóng lên, người lấy được thư mời đều là lãnh đạo cấp cao hoặc là nhân tài hàng đầu trong mỗi công ty, mỗi một người đều ôm mục đích giao lưu học hỏi mà tới, không phải chỉ là bị động tiếp thu quan điểm của diễn giả mà bản thân cũng có rất nhiều ý kiến muốn được nói.
Tiêu Sơn Lam với tư cách là người tổ chức hội nghị là người đầu tiên lên diễn thuyết, đề tài của anh liên quan tới phòng thực nghiệm mà anh đang chuẩn bị. Trong đó anh giới thiệu về tương lai mà phòng thực nghiệm muốn hướng tới, một mặt là giao lưu, mặt khác cũng là giới thiệu cho mọi người để người nào có hứng thú và có khả năng thì có thể tới gia nhập.
Quả nhiên chờ khi anh nói xong thì có khá nhiều nhân viên đưa ra nhiều vấn đề, có người thật sự đưa ra câu hỏi, có người nhân cơ hội tự tiến cử.
Sau Tiêu Sơn Lam là quản lý của hai công ty khác, thời gian phát biểu tương đối ngắn, đại khái là nói về những đột phá của họ trong kỹ thuật hiện tại nhưng so với các công ty lớn như Tân Tinh thì những vấn đề này tương đối bình thường, phản hồi lần này so với của Tiêu Sơn Lam thì có vẻ lạnh nhạt hơn không ít.
Hội nghị đã được tổ chức nhiều lần nên đã sớm dự đoán được tình huống này sẽ xảy ra nên đã sắp xếp tỉ mỉ trình tự khách quý lên diễn thuyết. Do đó tình cảnh lạnh nhạt kia không giữ được bao lâu và nhanh chóng đón cao trào mới, đến phiên Triệu Nhược Lạp ra sân.
Đề tài mà Triệu Nhược Lạp chuẩn bị hôm nay khác rất nhiều so với những gì mà mọi người dự đoán, thay vì nói về xu hướng hiện tại thì cô lại nói về nguồn gốc, tiêu đề là ‘Cơ sở khoa học, chính sách, tài nguyên, con người và tương lai’.
Ngoại hình của Triệu Nhược Lạp rất thu hút nên vừa lên đài đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, cánh truyền thông cũng nhanh chóng bắt lấy hình ảnh của cô. Còn Triệu Nhược Lạp thì bình tĩnh, tự nhiên nở nụ cười, vẫy tay chào hỏi mọi người.
“Có phải mọi người thấy đề tài của tôi hôm nay rất kỳ lạ đúng không?” Triệu Nhược Lạp dùng bút laser trình chiếu chỉ lên bìa PPT, cười nói, “Vốn là tôi muốn đàm luận cùng mọi người về cloud server và trí năng nhân tạo nhưng lúc trước ở trên diễn đàn starflicker tôi đọc được một số bài post khá thú vị nên muốn đổi mới một chút. Hôm nay chúng ta sẽ từ những bài post đó mà nói về một số vấn đề về xã hội.”
Cô vừa mới nhắc tới starflicker thì ở dưới đã truyền tới tiếng nói chuyện khe khẽ, không ít nhân viên kỹ thuật đã bắt đầu chụm đầu ghé tai lại.
Triệu Nhược Lạp: “Có vẻ mọi người đã biết tôi đang nói tới bài post nào rồi?”
Có người nhanh mồm nhanh miệng cao giọng đáp: “Là cuộc tranh luận của ba ông trùm huyền học sao?”
Người kia vừa mở miệng thì mọi người bật cười khúc khích, không phải là cười nhạo mà là loại hiểu ý ngầm, chỉ người trong ngành mới hiểu được đó là ý tốt.
Triệu Nhược Lạp mỉm cười gật đầu: “Đúng thế.”
Starflicker là diễn đàn giao lưu kỹ thuật số một số hai trong nước, có rất nhiều bài post chất lượng, một số quan điểm hay được biên soạn và xuất bản. Có thể nói những nhân viên kỹ thuật ngồi ở đây hôm nay đều đã hoặc đang là người sử dụng starflicker, họ đều biết ít nhiều một số bài post đứng đầu.
Hai năm gần đây số lượng sinh viên chưa có kinh nghiệm thực tiễn sử dụng starflicker tăng lên, chất lượng bài đăng bị giảm xuống, có không ít đàn anh đàn chị lên núi rồi không xuống nữa nhưng lúc trước có mấy bài đăng khá vi diệu nên starflicker lại được các nhân viên chuyên nghiệp để ý.
Mấy bài post là do đại thần singer đăng nhưng thoạt nhìn nó không liên quan gì tới Internet lắm, bao gồm cách dùng chương trình để sắp xếp ngày sinh phù hợp, nhân quả báo ứng cùng các phương diện về nhân tính, đạo đức.
Trong đó có bài đăng khiến người khác kinh ngạc nhất là: Giả sử tổng số linh hồn là không đổi, làm sao có thể bố trí dân cư phù hợp với nguồn tài nguyên xã hội hiện có?
Giả sử… linh hồn… tổng số… không đổi…
Tuy trước câu có hai từ ‘giả sử’ nhưng không thể không che giấu được đây là tiêu đề tràn đầy màu sắc mê tín dị đoan.
Ngay lúc mọi người nghĩ singer phát điên vì khoa học nên chuyển hướng tới con đường huyền học không lối về thì các đàn anh khác lại gia nhập cuộc tranh luận.
Thật sự… Thật sự nghiêm túc tranh luận đó.
Trong đó người đóng góp nhiều nhất là hai đàn anh Lan và osone, cũng bởi vậy nên hai người họ cùng singer bị gọi đùa là ba ông trùm huyền học của starflicker.
Ba ông trùm huyền học cùng các đại V khác battle có thể nói là ‘luận kiếm Hoa Sơn’, trong lúc nhất thời hấp dẫn vô số sự chú ý, có không ít quan điểm bị đưa ra ngoài khiến nhiều đàn anh tu luyện ở trên núi cũng phải xuống núi gia nhập cuộc chiến.
Cũng bởi vậy nên khi Triệu Nhược Lạp vừa nhắc tới bài post starflicker kết hợp với tiêu đề thảo luận kỳ lạ, mọi người đã đoán được cô đang nói tới bài post nào.
Có tiền đề như thế khiến bài diễn thuyết của Triệu Nhược Lạp chiếm được càng nhiều sự chú ý hơn nhưng khi bắt đầu giảng giải thì cô chỉ dùng mấy bài post kia làm dẫn bài, sau đó nói tới xu thế kỹ thuật hiện nay cùng sự ảnh hưởng tới cuộc sống con người trong tương lai.
Bởi vì đây là bài giảng công khai nên Triệu Nhược Lạp không hề cố tỏ vẻ bí ấn, nội dung đúng trọng tâm, lời lẽ dễ hiểu, quan điểm hay nên toàn bộ hội trường yên tĩnh lại, mọi người tập trung tinh lực, dùng hết sức mà lắng nghe từng lời cô nói và bắt đầu suy nghĩ.
Bài diễn thuyết kết thúc, Triệu Nhược Lạp chuyển về đề tài mấy bài post ban đầu, cười nói: “Mọi người chắc hẳn đều nghe qua câu: Tận cùng của khoa học là thần học. Mà tôi cảm thấy nói đúng hơn là tận cùng của khoa học nhân loại là thần học vì nhận thức của nhân loại có giới hạn, khoa học chân chính lại là vô hạn. Bằng vào sự phát triển của khoa học hiện giờ thì vẫn chưa có cách nào giải thích được hết tất cả những hiện tượng kỳ lạ của nhân loại nên chỉ có thể đưa nó xếp vào thần học.”
“Kể cả vấn đề gây tranh cãi nhất của singer đưa ra là: Giả sử tổng số linh hồn là không đổi, tôi cảm thấy…” Cô khẽ mỉm cười, “Nói không chừng đó không phải là giả sử thì sao?”
Cô vừa nói lại dẫn tới một tràng tiếng cười, phải biết là những người ở đây đều là một đám người kiên định theo chủ nghĩa duy vật nhất.
Sau khi Triệu Nhược Lạp diễn thuyết xong thì theo thường lệ tới phần hỏi đáp, kết quả là do phạm vi ảnh hưởng mấy bài post trên diễn đàn quá lớn nên hai người đứng lên phát biểu toàn nói tới mấy bài post đó, Dụ Tranh Độ nghe thấy rồi không đỡ nổi cũng phải giơ tay lên.
Triệu Nhược Lạp vừa thấy cậu giơ tay đã lập tức cười tặng cơ hội cho cậu.
Dụ Tranh Độ cầm lấy micro, hơi ngượng ngùng mà nói: “Thật ra các giả định của bài post trên diễn đàn chưa hoàn toàn đúng nên dẫn tới cuộc tranh luận sau đó bị sai lệch, ví dụ điều kiện ‘giả sử tổng số linh hồn không đổi’ tuy là tiền đề của bài post nhưng vẫn có khuyết điểm…”
Dụ Tranh Độ nhắc lại nội dung bài post cùng quan điểm các đàn anh rồi đưa ra một số trường hợp khác, vừa nghe đã biết kỹ năng phân tích của cậu rất xuất sắc.
Mà bởi vì bản thân vấn đề là giả định, có khá nhiều đành anh đã từng nêu lên quan điểm của mình trong bài post nên ở hội trường có một số người cẩn thận nghe lời cậu nói, có mấy người lại ngồi không yên.
Đặc biệt là với hai người đứng lên nói trước cậu, bọn họ dùng tính chính xác của vấn đề này để bình luận, mà lời của Dụ Tranh Độ chẳng khác nào đang phủ nhận ý của họ.
Đây là một cơ hội được lộ mặt công khai lại thêm sự có mặt của Tiêu Sơn Lam và Triệu Nhược Lạp, ai cũng biết hai người họ đang chiêu mộ nhân viên cho đoàn đội của mình nên không ít người hy vọng gây được sự chú ý với họ.
Bởi vậy có mấy người không thèm nghe lời của Dụ Tranh Độ, chỉ chờ cậu nói xong đã có người lên tiếng phản bác: “Tôi nghĩ là quan điểm của cậu có quá nhiều yếu tố chủ quan… Nói thẳng ra là quá tự cao tự đại.”
Người tới được đây đều là người có bản lĩnh, thường ngày được người khác kính trọng quen rồi, bản thân cũng rất kiêu ngạo mà Dụ Tranh Độ thật sự còn quá trẻ, chỉ sợ là do có bối cảnh đằng sau.
Mà giới kỹ thuật có thể nói là giản dị nhất mà cũng là hiện thực nhất – chỉ quan tâm tới kẻ mạnh.
Với điều kiện tiên quyết như thế thì lúc Dụ Tranh Độ đứng lên đã có không ít người tự động nhận định cậu là không có bản lĩnh, khó tránh khỏi bị người khác xếp vào nhóm người trẻ tuổi thích nịnh bợ.
Dụ Tranh Độ từ trước tới giờ đối với các vấn đề về kỹ thuật đều kính cẩn lắng nghe mà nghe thấy cái đánh giá không khách sáo như thế cũng không tức giận mà bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là sửa lại các điều kiện và nêu lên quan điểm của mình để làm rõ vấn đề. Nếu như anh có nghi vấn gì với quan điểm của tôi thì có thể hỏi lại, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận.”
Người kia đâu có nghiêm túc nghe Dụ Tranh Độ trình bày và phân tích đâu, nghe thấy Dụ Tranh Độ mở miệng phủ nhận quan điểm của mình đã một lòng muốn tìm lại vị trí của mình: “Tôi cảm thấy người trẻ tuổi như cậu cần phải nghiên cứu thêm mấy năm nữa mới có thể lên tiếng, chứ không phải tùy tiện học được mấy cái khái niệm rồi đem ra khoe khoang…”
Anh ta liếc mắt nhìn Triệu Nhược Lạp, tuy từ khi cô về nước vẫn không có công khai định hướng tương lai cho mình nhưng tương lai chắc chắn có thể thu được nhiều tài nguyên, sẽ không bại bởi phòng thực nghiệm của Tiêu Sơn Lam. Trước mắt đoàn đội của Tiêu Sơn Lam đã được chốt, người không đặc biệt xuất sắc thì rất khó tiến vào nhưng bên Triệu Nhược Lạp vẫn còn có cơ hội.
Anh ta thấy Triệu Nhược Lạp lâm vào trầm tư thì càng kiên định hơn, “Liên quan tới bài post của cậu đã có singer cùng các tiền bối khác đã trình bày tỉ mỉ và phân tích…”
Anh ta miệng lưỡi lưu loát nói lại tổng kết của các đàn anh một lần nữa, nhìn qua đúng là anh ta nghiên cứu kỹ càng, “…Quan trọng nhất là tôi không biết cậu có đọc bài trả lời của singer chưa. Anh ấy đã thiết kế các quan điểm của mọi người thành một mô hình rồi đưa dữ liệu thực tế để thí nghiệm. Mà singer là trình độ nào thì tôi nghĩ các vị đang ngồi ở đây đều hiểu rất rõ. Nếu như mô hình kia có vấn đề thì anh ấy đã sớm lên tiếng. Chẳng lẽ, cậu cảm thấy cậu có kỹ thuật ưu tú hơn singer?”
Anh ta nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói ít nhiều có sự châm chọc.
Không khí hội trường vì anh ta mà trở nên vi diệu, kỳ thực lúc đầu khi Dụ Tranh Độ nói, có nhiều người tuy không tán đồng nhưng vì tri thức của cậu rất vững nên có người nghiêm túc lắng nghe, chỉ là bản thân mấy bài post đều không phải là vấn đề thông thường, rất nhiều giả thiết đã vượt qua nhận thức của mọi người.
Bởi vậy không ít người chỉ có thể nhận biết sơ sơ là quan điểm của Dụ Tranh Độ không sai chứ không thể chỉ trong thời gian ngắn mà tiến hành nghiệm chứng chính xác.
Mà người này nói một tràng rồi lúc kết luận lại dùng cách đơn giản mà cũng thô bạo nhất: Cấp bậc của singer đã được các đàn anh nghiệm chứng, nếu như cậu muốn phủ định người đó thì đầu tiên cậu phải chứng minh mình càng tài giỏi hơn singer.
Nói ra lại lúng túng, ngoại trừ mấy người như Tiêu Sơn Lam và Triệu Nhược Lạp thì e là chẳng có mấy người dám vỗ ngực nói mình mạnh hơn singer.
…Đương nhiên, không bao gồm Dụ Tranh Độ.
Chỉ có điều Dụ Tranh Độ vẫn rất bối rối, không nghĩ tới đối phương lại công nhận singer như thế, tuy rất muốn nói mình là singer nhưng Dụ Tranh Độ cũng rất khó xử.
Dụ Tranh Độ không thích bị người khác vây quanh nên chưa bao giờ công khai tiết lộ mình là singer nhưng thật sự cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày có người lại lấy quan điểm của cậu để phản bác lại cậu.
Cậu kìm lòng không được mà tự kết luận trong lòng: Này chẳng lẽ lại gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết?
Sớm biết thế thì khi lên tiếng cậu sẽ nói mình là singer đầu tiên, hiện giờ nói ra thì có chút không phúc hậu với người kia.
Dụ Tranh Độ cân nhắc một lúc rồi khách sáo nói: “Tôi nghĩ là quan điểm của singer cũng không nhất định là chính xác, đặc biệt bài post này có rất nhiều khuyết điểm…”
Cậu vừa nói thì người lúc trước phản bác cậu còn chưa lên tiếng đã có người không phục.
Thang Mẫn tóc tai thưa thớt kích động nói: “Cậu nói bậy, singer không sai!”
Dụ Tranh Độ: “…” Sao nhìn cậu ta giống như là fan của mình thế?
Thang Mẫn khinh thường nhìn cậu: “Mỗi bài post của singer tôi đều cẩn thận xem qua, kỹ thuật của anh ấy tuyệt đối là đứng đầu, kể cả mô hình thiết kế của anh ấy nếu phải dùng hai từ để đánh giá thì chỉ có thể là hoàn mỹ. Nếu như cậu không thể đánh bại singer thì không có tư cách đánh giá anh ấy.
Dụ Tranh Độ: “…” Thật sự là fan của cậu nha.
Mà dù sao thì cũng không quá bất ngờ, loại trạch nam kỹ thuật như Thang Mẫn mù quáng sùng bái một cường nhân kỹ thuật là chuyện bình thường, lại hồi tưởng tới cảnh cậu ta ở trước mặt cậu lấy điện thoại tra công ty của mình thì hành động nhảy dựng lên bảo vệ thần tượng cũng… phù hợp với tác phong của cậu ta.
Dụ Tranh Độ ngu người, loại fan như Thang Mẫn vừa xuất hiện đã quyết định cuộc tranh luận này rẽ ngoặt con đường mới, phỏng chừng là dù cậu nói gì thì Thang Mẫn đều sẽ cãi lại cậu…
Hồi trước lúc đại chiến hot search Thương Khuyết, cậu đã từng trải qua cảm giác này, dân mạng thường gọi những người thế này là: Độc duy*.
(*độc duy: ý chỉ một loại fan chỉ thích duy nhất một người, tức là ‘duy’, mà trong ‘duy’ lại có ‘độc’ vì ngoài thần tượng của mình, họ căm ghét tất cả những thần tượng khác và người yêu/vợ/chồng của thần tượng mình. Họ sẵn sàng vũ nhục, bôi đen người khác để bảo vệ thanh danh thần tượng mình.)
May là lúc mấu chốt Tiêu Sơn Lam đứng dậy, anh gọi Thang Mẫn một tiếng: “Cậu ngồi xuống trước đi.”
Tiêu Sơn Lam vừa mở miệng, lực chú ý của toàn hội trường lập tức tập trung trên người anh.
Thế nhưng có những lúc quyền uy của lãnh đạo cũng không thể áp chế tấm lòng của bạn fan ‘chân chính’, Thang Mẫn nói: “Chờ một chút, em muốn nghe cậu ta nói xong đã. Nếu như cậu ta không thể thuyết phục em thì em hy vọng cậu ta sẽ xin lỗi singer…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Tiêu Sơn Lam: “…”
Tiêu Sơn Lam liếc nhìn trưng cầu ý kiến của Dụ Tranh Độ, cậu không thể làm gì khác hơn là khoát tay áo.
Vì thế nên Tiêu Sơn Lam không thể nhịn được nữa mà nói: “Cậu ấy chính là singer.”
Tiêu Sơn Lam vừa nói, mọi người liền há hốc mồm, Thang Mẫn càng không kịp phản ứng: “Ai? Ai là singer?”
Dụ Tranh Độ bất đắc dĩ đỡ trán: “Tôi chính là singer.”
“Bài post trên starflicker đã được tôi nghiệm chứng và tồn tại những vấn đề mà tôi vừa mới nhắc tới. Kể cả mô hình mà tôi thiết kế cũng có sai sót nên một tháng sau đó tôi vẫn chưa sửa lại nhưng tới giờ vẫn chưa giải quyết xong hoàn toàn. Vì lo lắng mọi người sẽ bị nhầm lẫn, cộng thêm thời gian gần đây không có lúc nào rảnh rỗi để lên diễn đàn nên vẫn chưa có sửa đổi…”
Tiêu Sơn Lam và Dụ Tranh Độ vừa nói xong thì tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đặc biệt là người phản bác Dụ Tranh Độ lúc trước và Thang Mẫn. Ai cũng không ngờ được bọn họ lấy quan điểm của singer đem ra tranh luận với Dụ Tranh Độ nửa ngày, kết quả Dụ Tranh Độ chính là bản thân singer.
Mà những người khác thì lại hưng phấn không thôi, người trong ngành vẫn luôn có nhiều suy đoán đối với thân phận thực sự của các đại thần, đặc biệt là ba ông trùm huyền học, chẳng ai ngờ tới ngày hôm nay lại gặp được singer.
Cánh truyền thông tuy không thuộc thành phần chuyên nghiệp nhưng nhìn phản ứng của mọi người cũng biết thân phận Dụ Tranh Độ rất không bình thường nên nhanh chóng hướng ống kính về cậu.
Thang Mẫn trực tiếp ngu người, nhìn Dụ Tranh Độ không thốt nên lời.
Ngược lại vẫn còn một người giữ được lý trí, đặc biệt là sau khi phát hiện ống kính truyền thông hướng tới gần thì càng cảm thấy lúng túng, nhắm mắt nói: “Cho dù là vậy thì cùng lắm cũng chỉ có thể chứng minh quan điểm của một mình cậu. Mà trong bài post này còn có rất nhiều quan điểm của các tiền bối khác như là osone, chẳng lẽ osone cũng sai?”
Anh ta vừa dứt lời thì vị chủ giảng im lặng nãy giờ – Triệu Nhược Lạp đột nhiên nói: “Tôi nghĩ osone cũng sẽ đồng ý quan điểm của singer.”
Người kia sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Tại sao?”
Triệu Nhược Lạp cười híp mắt: “Bởi vì tôi chính là osone.”
Mọi người ồ lên.
Người kia: “…”
Người kia không nghĩ tới mình bị ăn đả kích liên hoàn, chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại, miễn cưỡng dùng một tia giãy dụa: “Nhưng vẫn còn Lan…”
Tiêu Sơn Lam ung dung mở miệng: “Tôi chính là Lan. Tôi cũng ủng hộ quan điểm của singer.”
Mọi người: “…”
Người kia: “…”
Chúc mừng bạn đã nhận được thành tựu ăn vả liên hoàn.
Mọi người chấn động tới mức muốn hét vỡ nóc nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT