Editor: Lông

Sau khi Thương Khuyết nói xong, Dụ Tranh Độ gần như cảm giác được không khí xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lại.

Ngay cả người phụ nữ chanh chua kia cũng sững sờ nhưng cô ta nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lần này như bắt được nhược điểm nên càng tùy ý trào phúng: “Hay thật, người không biết xấu hổ đúng là cái gì cũng dám nói. Nếu như ngỗng nhà mấy người có bản lĩnh thì mau cho nó tới nhảy cho mọi người xem đi…”

Người xung quanh vốn vì người phụ nữ kia quá hùng hổ nên chỉ tới vây xem, giờ thì không nhịn được xì xào bàn tán, trên mặt đều có vẻ muốn cười, đa số đều cảm thấy Thương Khuyết giận quá mất khôn.

Ba mẹ Dụ gia cũng lúng túng, tuy Bội Kỳ biết xoay mông với đập cánh nhưng nói biết nhảy ba lê thì quá khoa trương, ba Dụ lén kéo Thương Khuyết: “Tiểu Thương à, thôi bỏ đi cháu…”

Người phụ nữ kia thấy thế thì càng thêm đắc ý: “Sao, nói mà không thừa nhận à? Tôi vẫn đang chờ ngỗng nhà mấy người biểu diễn đấy…”

Ngay lúc cô ta đang ngạo mạn chỉ trích Dụ gia thì ngỗng bự đột nhiên hung hăng kêu ‘cạc cạc’ rồi dùng lực vỗ cánh. Vóc dáng của bé rất lớn, thanh âm lại vang dội lấn áp mọi người, đứa bé đứng ở đằng trước người phụ nữ kia từng bị Bội Kỳ mổ tay nên có bóng ma trong lòng, vừa thấy Bội Kỳ như thế thì nhất thời sợ khóc toáng lên.

Người phụ nữ kia lập tức che đứa nhỏ ở phía sau, chỉ vào Bội Kỳ mắng: “Nhìn nó đi, đây chính là động vật nguy hiểm!”

Lời còn chưa dứt thì ngỗng bự giương hai cánh ra, cần cổ thon dài ngẩng lên thật cao, chân ngỗng bước lên đan chéo nhau – bày ra tư thế tiêu chuẩn của một vũ công ba lê.

Quần chúng vây xem đã có người bật cười, trêu đùa: “Ồ, chẳng lẽ con ngỗng này thật sự định nhảy ba lê sao?”

Mới vừa nói xong, ngỗng bự dưới ánh mắt của mọi người uyển chuyển nhảy múa, đôi cánh trắng như tuyết của bé nhẹ nhàng quơ cao, chân ngỗng nhón lên thỉnh thoảng đan chéo nhau, đầu ngỗng phối hợp theo vũ đạo khi thì nghiêng bên phải, nghiêng bên trái, động tác vô cùng mượt mà, nhuần nhuyễn.

Quần chúng vây xem lập tức sợ ngây người, người phụ nữ đang mắng không ngừng cũng ngây dại, đứa nhỏ được cô ta bảo vệ ở sau cũng nhô đầu ra trợn mắt há miệng nhìn.

Có người hiểu biết về ba lê thì kinh ngạc hô to: “Chời má, nó đang nhảy ‘hồ thiên nga’ kìa!”

Người bên cạnh ngạc nhiên: “Thật hay giả?”

“Thật mà, còn nhảy rất tiêu chuẩn nữa chứ. Không tin thì ông lên mạng tải video xuống so sánh thử xem… Chỉ là chân ngỗng không nâng lên cao được chứ không chắc nó đã có thể giơ cao chân…”

“Oa, vây đó chẳng phải là hồ thiên ‘ngỗng’ à?”

“Thật sự là ngỗng… Trời đất, tôi từng xem qua rất nhiều đứa nhỏ tập luyện nhưng chưa đứa nào có thể thành thục được như vầy…”

Dụ Tranh Độ cũng giật mình, nhìn Thương Khuyết: “Bội Kỳ học ba lê từ khi nào vậy?”

Thương Khuyết ra vẻ như không phải chuyện gì lớn: “Học thêm.”

Dụ Tranh Độ thổn thức: “Giờ áp lực của trẻ nhỏ càng ngày càng lớn mà.”

Cậu liếc nhìn bước nhảy trôi chảy của Bội Kỳ thì càng thêm thổn thức: Không chỉ áp lực lớn mà còn di truyền tính hiếu thắng của cha nó nữa, đúng là một bé ngỗng không thích chịu thua mà.

Đang nghĩ ngợi thi ngỗng bự dừng lại, hai cánh căng lên hết cỡ nâng lên cao, một chân ngỗng dùng sức giơ lên… Bởi vì bị hạn chế nên độ cao có giới hạn nhưng vẫn kết thúc vô cùng tiêu chuẩn cho màn biểu diễn ngắn ngủi của bé.

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người còn chưa thấy đã hô lên: “Nhảy tiếp đi, nhảy tiếp đi!”

Bội Kỳ làm gì để ý tới bọn họ, nếu không phải người phụ nữ kia bắt nạt ba mẹ Dụ gia thì bé mới chẳng thèm biểu diễn. Bé lắc mông chạy tới bên người Dụ Tranh Độ, mắt nhỏ xoay tròn nhìn Dụ Tranh Độ, trên mặt viết: Oan ức quá, cầu biểu dương.

Dụ Tranh Độ sờ đầu bé, dịu dàng nói: “Bội Kỳ giỏi quá, về nhà rồi sẽ mua cho con thêm chiếc váy.”

Ngỗng bự vui vẻ vỗ vỗ cánh.

Ba mẹ Dụ gia biết Bội Kỳ thông minh rồi nhưng không ngờ thông minh tới mức có thể nhảy ba lê. Mẹ Dụ tim như nhũn ra, không ngừng xoa xoa lưng ngỗng Bôi Kỳ, liếc nhìn người phụ nữ kia: “Thấy chưa, Bội Kỳ chúng tôi vừa thông minh vừa ngoan ngoãn. Cô đừng có nói oan nó.”

Người phụ nữ kia không ngờ tới ngỗng này thật sự biết nhảy ba lê, mặt đỏ bừng lên, nghe thấy mẹ Dụ nói mới phục hồi tinh thần lại, không cam lòng mà tiếp tục mạnh miệng: “Đồ điên, làm gì có giáo viên nào đi dạy ba lê cho ngỗng chứ…”

Nhưng lúc này không có ai đứng về phía cô ta, dạy dỗ một con ngỗng biết nhảy còn khó hơn dạy một đứa trẻ nữa. Ít nhất chứng minh con ngỗng này không phải là một con ngỗng tố chất thấp.

Người phụ nữ kia thấy chung quanh không ai giúp mình nói mà con ngỗng kia thật sự kỳ quái, thấy bản thân không chiếm được lợi ích thì kéo đứa nhỏ chuẩn bị rời đi.

Lúc này ngỗng bự đột nhiên phát ra tiếng ‘quác’ thật dài, vang dội tới mức khiến mọi người chấn động, sau đó ngỗng bự nhảy lên, đôi cánh to rộng vung lên hung mãnh nhắm về phía đoàn người.

Thân hình Bội Kỳ cao lớn xứng danh với ngỗng khổng lồ, hơn nữa còn rất cường tráng. Đầu ngỗng chúi về phía trước, ánh mắt sắc bén xông lên vừa nhanh vừa hung ác khiến đoàn người sợ tới mức kêu gào tránh né.

Ngỗng bự hoàn toàn không để ý tới mấy người kia mà đuổi theo người đàn ông gầy gò trong số đoàn người. Người đàn ông kia thấy thế thì chạy nhanh nhưng chung quanh quá nhiều người, thực sự không tiện để tránh thoát nên nhanh chóng Bội Kỳ đuổi theo.

“Cạc cạc – cạc cạc!” Ngỗng bự nhào tới, hung mạnh mổ lên sau đầu gối người đàn ông kia.

“Aaaa! Tránh ra!” Người đàn ông kia vừa phản kích vừa kêu to, vóc dáng gã gầy gò không thể phản kháng lại công kích của ngỗng bự, bị Bội Kỳ đánh tới mức khó phân cao thấp. Chỉ chốc lát sau chưa kịp chạy trốn đã bị ngỗng bự đánh cho ngã nhào xuống đất.

“Cạc cạc!” Bội Kỳ phát huy tối ưu ưu thế của mình, đôi cánh bự điên cuồng đánh lên mặt người kia, lông ngỗng bay phấp phới.

Người chung quanh đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy ngỗng đáng yêu tao nhã múa ba lê bỗng nhiên bắt đầu phát điên mổ người. Ngỗng bự lúc đuổi người rất đáng sợ, đặc biệt là tiếng kêu gào của người đàn ông kia rất thảm thiết khiến người xem không rét mà run, ai nấy đều hoảng sợ nhìn ngỗng bự, người nào lá gan nhỏ thì nhỏ giọng rên rỉ.

Người phụ nữ kia thấy thế thì vui mừng, lập tức cao giọng hô: “Mọi người mau xem xem, con ngỗng này chính là động vật nguy hiểm, vô duyên vô cớ hại người. Mọi người mau nhanh chóng báo tin cho cảnh sát…!”

Hành động của Bội Kỳ thật sự quá hung tán, người phụ nữ vừa nói xong thì mọi người đều lộ vẻ tán thành.

Mẹ Dụ thấy thế thì lo lắng hô lên: “Bội Kỳ mau trở lại!”

Thế nhưng Bội Kỳ như không nghe thấy tiếp tục đập người đàn ông kia, người phụ nữ kia càng vui vẻ: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau báo tin cho cảnh sát đi chứ!”

Trong lòng Dụ Tranh Độ nghi ngờ, nhìn Thương Khuyết thì thấy hắn gật đầu: “Ừ, báo cảnh sát đi.”

Mới vừa nói xong, người đàn ông kia thật sự không chống cự nổi nữa, bàn tay chắn ở trước mặt không cẩn thận thả lỏng khiến một chiếc điện thoại màu hồng nhạt rơi ra.

Một nữ sinh bên cạnh quát to: “Đó là điện thoại của cháu!”

Thấy điện thoại rơi ra, Bội Kỳ mới dừng đánh, uốn éo mông lúc lắc chạy về phía bên người Dụ Tranh Độ.

Những người khác lúc này cuối cùng cũng hiểu ra: “Người kia là kẻ trộm!”

Tên trộm thấy mình bị lộ đang định chạy trốn thì bị bạn của nữ sinh kia ngăn lại. Tên trộm bị Bội Kỳ đánh tới không thở nổi, lại thêm bị quần chúng vây xem nhìn chằm chằm nên toàn bộ khí thế yếu dần, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống nhận tội.

Nữ sinh kia nhận lại điện thoại của mình, vội vã tới trước mặt bọn Dụ Tranh Độ: “Thật sự cảm ơn các anh nhiều lắm!”

Dụ Tranh Độ vung tay: “Chuyện cần phải làm mà.”

Nữ sinh này không còn cảm thấy ngỗng bự đáng sợ nữa, nhìn thấy ngỗng  bự trắng như tuyết thì thật tâm khích lệ: “Ngỗng nhà các anh thật lợi hại.”

Bội Kỳ xấu hổ giấu mặt sau cánh, nhẹ ‘quác’ một tiếng, khác hoàn toàn với dáng vẻ hung hãn ban nãy.

Người xung quanh cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, khen ngợi không ngừng: “Ngỗng này thật sự lợi hại!”

“Chứ gì nữa, quê tôi trước đây ở nông thôn có người nuôi ngỗng trông nhà đấy, thật sự rất giỏi.”

“Tôi cũng muốn nuôi một con.”

“Quên đi, bộ ông có thể dạy ngỗng múa ba lê sao?”

Chỉ trong chớp mắt tình thế nghịch chuyển, Bội Kỳ từ động vật nguy hiểm biến thành anh hùng ngỗng làm việc nghĩa. Người phụ nữ kia không ngờ tới ngỗng này lại giỏi tới vậy, thấy tất cả mọi người ai ai cũng tán thưởng ngỗng thì không dám tiếp tục nói thêm câu nào, thừa dịp không ai chú ý thì kéo chồng mình với đứa bé bỏ chạy.



Vì Dụ Tranh Độ thuê căn hộ phòng đơn nên ba mẹ cậu tới đây lại không có chỗ ở. Cậu vốn định thuê khách sạn cho ba mẹ nhưng Thương Khuyết biết được thì kiên trì nói để hai người tới nhà hắn ở mấy ngày.

Lý do rất đơn giản là hắn có nhà thì sao lại để ba mẹ vợ ở bên ngoài được. Hơn nữa, nếu để ba mẹ vợ biết con rể có nhà thì mới yên tâm giao con trai của mình cho hắn được.

Dụ Tranh Độ nghe Thương Khuyết lý luận xong thì vạch trần hắn: “Vậy điều kiện kèm theo là gì?”

Thương Khuyết nói như chuyện đương nhiên: “Ba mẹ vợ đều ở nhà anh, em chẳng lẽ lại không cùng tới đây? Vậy thì quá bất hiếu rồi!”

Dụ Tranh Độ: “…” Anh sếp giờ còn học được cách bắt cóc có văn hóa?

Chờ đón được ba mẹ, mọi người cùng đón xe chuẩn bị tới nhà Thương Khuyết. Dụ Tranh Độ lúc này mới nhớ tới cậu chưa hỏi nhà Thương Khuyết ra sao nên lén lút nghiêng đầu dùng giọng điệu biết trước hỏi chuyện Thương Khuyết: “Sếp à, nhà anh có… hai phòng sao?”

Sắc mặt Thương Khuyết hơi buồn bực: “Hiện giờ anh thật sự hy vọng nhà anh chỉ có hai phòng.”

Dụ Tranh Độ: “…” Anh sếp vì ‘kể chuyện xưa’ nên cũng liều lĩnh ghê.

Cậu trầm ngâm một hồi: “Cho nên tình huống thực tế là?”

Thương Khuyết tiếc nuối thở dài: “Là duplex*…”

(*duplex: là căn hộ liên thông 2 tầng và thường là tầng cao nhất của chung cư, các thím có thể tìm hiểu thêm về căn hộ duplex. Ngoài ra còn có thể là biệt thự đơn lập, nếu là biệt thự thì là nhà bề ngoài là 1 tầng nhưng thực chất là 2 tầng, tầng dưới cao hơn tầng bình thường và tầng trên có thể là gác lửng. Trong truyện không kể rõ là chung cư hay biệt thự.)

Dụ Tranh Độ:??? Từ từ, nếu là duplex thì anh thở dài cái gì?

Không đúng, Thương Khuyết lại mua nổi duplex?

Dụ Tranh Độ hỏi tiếp: “Ở vùng ngoại thành sao?”

Thương Khuyết liếc nhìn hắn, báo tên tiểu khu với tài xế luôn, Dụ Tranh Độ im lặng một hồi, bình tĩnh hỏi hắn: “Anh vừa mới nói tiểu khu xa hoa nổi tiếng đó sao? Hay là cùng tên vậy?”

Thương Khuyết: “Tiểu khu này hình như không có bị trùng tên thì phải?”

Dụ Tranh Độ tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Anh mua được sao?”

Thương Khuyết đáp: “Lúc đó không có tiền mà nơi đó mới được phá dỡ, xung quanh đều là thôn xóm, đường cũng chưa sửa, phòng ở thì không bán được, chủ đầu tư giảm giá nên anh mua luôn…”

Ai ngờ sau này nơi đó biến thành một trong những nơi đắt nhất thành phố chứ.

Cho nên nói mua nhà phải đúng thời điểm.

Dụ Tranh Độ: “Không có tiền mà mua nhà duplex?”

“Không phải, mới đầu anh định mua căn hai phòng nhưng đúng lúc đụng phải tiểu khu gặp chuyện ma quái nên anh có giúp một tay.” Thương Khuyết nhún vai, “Chủ đầu tư đổi luôn cho anh căn duplex.”

Lúc này hắn hơi cảm khái: “Sớm biết có ngày hôm nay thì anh đã lấy hai phòng là tốt rồi…”

Dụ Tranh Độ: “Anh mau ngậm miệng.”

Đặt đồ ăn thì cướp phong bao của giai cấp vô sản, không ngờ ngoài mặt chơi game không có tiền nạp nhưng sau lưng vừa có đồ cổ vừa có một căn duplex ở tiểu khu đắt nhất thành phố.

Quả nhiên có là giai cấp tư sản nghèo đi nữa thì cũng là giai cấp bóc lột!

Trong xe tràn ngập một mùi chua lè.

An ninh tiểu khu cao cấp rất nghiêm cẩn, ra ra vào vào đều là xế xịn. Chiếc taxi của họ lái ngang qua bị chặn lại nhưng Thương Khuyết mở cửa sổ xe xuống lộ ra gương mặt anh tuấn của hắn thì bảo an thuần thục cho bọn họ qua.

Thấy Thương Khuyết là người duy nhất trong tiểu khu không có xe riêng, Dụ Tranh Độ mới thoáng cảm thấy thăng bằng trở lại.

Ba mẹ Dụ lần đầu tiến vào tiểu khu cao cấp như thế thì cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhìn xe ra ra vào vào, ba Dụ tò mò hỏi: “Tiểu Thương sao không tự lái xe?”

Ông chỉ là thuận miệng hỏi nhưng Thương Khuyết lại sốt sắng, nghiêm túc đáp: “Cháu đã tiết kiệm được một khoản tiền, nếu cần thiết thì cháu có thể mua một chiếc.”

Ba Dụ: “Hả?”

Ông hơi hoang mang, không hiểu lời nói của Thương Khuyết có ý gì, nghe sao lại giống như ông yêu cầu Thương Khuyết phải có xe thế nhỉ?

Dụ Tranh Độ chọc Thương Khuyết: “Anh tiết kiệm được nhiều tiền tới vậy sao?”

Thương Khuyết thấp giọng nói: “Bây giờ anh là boss trong game rồi, không cần nạp tiền nên có một chút…”

Dụ Tranh Độ nhìn bộ dạng nghiêm túc giải thích của Thương Khuyết thì cảm thấy hơi chua xót, đường đường là một ông chủ mà chi tiêu của bản thân lại rất dè xẻn.

Cậu lén nắm chặt tay Thương Khuyết: “Thôi, em sẽ bỏ tiền mua xe, tiền kia thì anh cứ giữ đi.”

Năm nay công ty chia không ít tiền hoa hồng, lương cậu cũng cao nên mua phòng nhỏ với chiếc xe không phải vấn đề quá lớn.

Thương Khuyết vui vẻ đáp ứng, suy nghĩ một hồi lại nói: “Vậy tiền của anh để cho em trang trí…”

Dụ Tranh Độ: …Có phải anh sếp đã đọc nhiều bài về tài sản trước hôn nhân trên mạng không mà sao chia rõ ràng thế?



Tới ngày diễn ra concert của Nhân Mã, Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết mang theo ba mẹ Dụ gia tới nhà hát Phù Thành.

Địa điểm đã được xác định trước khi Nhân Mã phát hành album. Kế hoạch ban đầu của công ty quản lý chỉ là buổi họp mặt nhỏ với fan rồi đơn giản tuyên truyền này nọ. Vì không nghĩ tới Nhân Mã lại phất lên nhanh tới thế nên dự tính không đủ, ban đầu chỉ là rạp nhỏ trong nhà hát Phù Thành sau đó lại bạo nổi nên nhanh chóng đổi thành sân lớn, sau đó còn mở thêm mấy đợt bán vé nhưng vẫn không đủ để fan cướp.

Dụ Tranh Độ nhận được tin báo người quản lý Tinh Trình bên kia đã dự tính chế tác album thứ hai, cũng sắp xếp lịch cho buổi biểu diễn quy mô lớn.

Cậu gần như có thể thấy được tiền hoa hồng không ngừng chảy vào trong tài khoản công ty, đúng là nằm mơ cũng bật cười.

Với thân phận của Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết thì hoàn toàn có thể liên hệ với ban tổ chức đi đường VIP nhưng ba mẹ Dụ gia tràn đầy phấn khởi nói với họ là đã hẹn xong với fan khác rồi, muốn gặp mặt trước chụp ảnh chung nên họ từ bỏ đãi ngộ VIP rồi xếp hàng đi vào giống như những fan khác.

Nhưng Dụ Tranh Độ vẫn rất giật mình, ba mẹ cậu lớn tuổi đi thần tượng như thế còn chưa nói giờ lại còn liên hệ với fan khác nữa?

Cậu vừa hỏi, ba Dụ đã hưng phấn lấy Wechat cho cậu xem: “Nhóm Sao Mộc bọn ba có nhóm chat riêng nên liên hệ rất thuận tiện.”

Sao Mộc là tên fanclub của Nhân Mã, nghe nói là vì Sao Mộc là hành tinh bảo vệ cho chòm sao Nhân Mã.

Dụ Tranh Độ ngạc nhiên liếc nhìn nhóm chat trong Wechat của ba Dụ, nhóm có tên là ‘Sao Mộc 506070’.

Dụ Tranh Độ không hiểu hỏi: “506070 có nghĩa là gì vậy ba?”

Mẹ Dụ ở bên cạnh nói tiếp: “Chính là fan sinh năm 50, 60, 70 đó con.”

Dụ Tranh Độ: “…” Số người trong nhóm đó lên tới mấy trăm người mà đoán chừng đây không phải là nhóm fan lão niên duy nhất.

Mẹ Dụ ghét bỏ nói: “Bọn mẹ không nói chuyện được với tụi Sao Mộc sinh năm 80 với 90. Tụi nó cứ nói cái gì mà gọi điện thoại rồi rắm cầu vồng*, vẫn là tụi mẹ bình thường hơn.”

(*gọi điện thoại: có thể là từ 打call, nghĩa là hành động cổ vũ idol như cầm lightstick hay hô theo bài hát,…

Rắm cầu vồng: từ này chỉ hành động coi idol là tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất của fan. Theo nghĩa đen và nói một cách thô thiển là dù idol đánh rắm vẫn đẹp.)

Trò chuyện một lát đã tới ngoài rạp hát.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết dẫn hai trưởng bối xếp hàng chờ vào sân, ba mẹ Dụ không chờ nổi bắt đầu nhắn thoại trong Wechat: “Tụi tôi ở bên phía Đông Bắc này, tôi mặc áo sơ mi đen, vợ tôi mặc váy, còn có hai đứa nhỏ…”

“Hahaha, đúng đúng đúng. Chúng tôi số may được bốn vé, đi cùng với đứa nhỏ nữa.”

“Áp phích? Áp phích là gì?”

“Lightstick là gì? Tôi có biết cây phát sáng nhưng không có nghĩ tới.”

“Ồ, thì ra là con mấy người cho à? Ôi trời, con tôi chẳng chuẩn bị gì cả…”

Con nhà người ta cho…

Dụ Tranh Độ nghe giọng điệu của ba mẹ thì hơi nghẹn lời chẳng biết nói gì. Cậu nhìn đám người xung quanh, có thể nói fan của Nhân Mã thật sự rất trâu bò, từ già, trẻ, trung niên, độ tuổi nào cũng có mà phân bổ khá đồng đều nhưng người cầm vé xếp hàng phần lớn là người lớn tuổi, nguyên nhân cũng khá rõ ràng… Thanh niên trẻ tuổi đều đưa cha mẹ tới đây, có người vẫn chưa hết hy vọng thương lượng với cha mẹ: “Cha à, cha cho con vé đi. Con sẽ đăng ký cho cả cha lẫn mẹ một chuyến tham quan thủ đô.”

“Mẹ, không phải trước đây mẹ ghét nhất con theo đuổi thần tượng sao? Sao giờ mẹ cũng như vậy, mẹ trả vé cho con đi, xin mẹ đó!”

“Ông ơi, ông chừng này tuổi này rồi đừng nghe nhạc rock and roll nữa, quá nguy hiểm!”

“Bà nội…”

Đáng sợ nhất là cách bọn Dụ Tranh Độ không xa có một người đàn ông trung niên đẩy xe lăn: “Tránh ra tránh ra, đây là ba của tôi, Sao Mộc cao tuổi…”

Dụ Tranh Độ tặc lưỡi lắc đầu: “Theo đuổi thần tượng đúng là bất kể tuổi tác đều điên cuồng như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play