Hàn Trường Thứ gật gật đầu, nói:

"Phí tiểu thư thực chuyên nghiệp, hơn nữa đã cứu tôi. Con người của tôi tuy rằng không đứng đắn, nhưng cũng biết có ân phải báo đáp."

Hàn Trường Thứ không tin Phí Đồng trộm Hồng Bảo Thạch, cho nên tính toán lại cùng Phí Đồng nói chuyện. Có lẽ có thể phát hiện dấu vết để lại.

Phí Đồng cảm xúc thực kích động, vẫn luôn cùng Hàn Trường Thứ nói không phải mình trộm. Hàn Trường Thứ hỏi người cùng cô ta chạm trán là ai. Phí Đồng không nói. Vừa mới bắt đầu thực kinh hoảng, sau lại dứt khoát nói chính mình khi đó đã ngất đi rồi, căn bản không biết là ai, người trong hình căn bản không phải cô ta.

Phí Đồng nói có chút trước sau mâu thuẫn, cho nên Hàn Trường Thứ cũng có điều hoài nghi. Ở ngay lúc này sự tình kỳ quái đã xảy ra, Phí Đồng đột nhiên kêu to có người túm mình. Cô ta ngồi ở trên ghế, lại đột nhiên ngã xuống đất. Động tác thực vặn vẹo, giống như thật sự bị cái gì túm chặt.

Mà trong nháy mắt này, Hàn Trường Thứ thấy được một cái bóng đen.

"Thật giống như là... gương mặt..."

Hàn Trường Thứ hồi ức nói:

"Lúc sau cảm xúc Phí Đồng càng kích động giống như điên rồi. Cũng hỏi không được gì, tôi liền về nhà, còn tưởng rằng là ngày hôm qua quá mệt mỏi, cho nên mới hoa mắt."

Hàn Trường Thứ trở về nhà ở trung tâm thành phố. HunhHn786 Căn hộ chung cư giao thông tương đối tiện, mỗi ngày đều có người giúp việc tới đúng giờ quét dọn.

Hàn Trường Thứ trở về, thực mau liền đi ngủ.

Hắn ngủ đến giữa trưa, buổi chiều mới đến công ty.

Hàn Trường Thứ nói:

"Tôi tới công ty liền nhìn thấy chính là một màn như vậy. Các người cho rằng như vậy liền xong rồi sao? Nhất định phải cùng tôi về nhà xem."

Hàn Trường Thứ đến công ty phát hiện văn phòng lung tung rối loạn rất kinh ngạc. Hắn còn chưa có kinh ngạc xong, người giúp việc liền gọi điện thoại cho hắn.

Người giúp việc mỗi ngày buổi chiều qua dọn dẹp nấu nướng đến trước khi Hàn Trường Thứ tan tầm mới rời đi. Nhưng mà hôm nay người giúp việc tới liền phát hiện đồ gia dụng bị làm lung tung rối loạn, nên nhanh chóng gọi điện thoại cho Hàn Trường Thứ.

Hàn Trường Thứ lấy di động ra, mở hình ảnh đưa cho bọn họ xem, nói:

"Tôi còn chưa có về nhà, bất quá đây là người giúp việc chụp ảnh gửi tới cho tôi. Tôi cảm thấy tình huống giống ở văn phòng của tôi."

Thương Khâu lấy qua nhìn nhìn, nhíu nhíu mày, nói:

"Đang tìm đồ vật."

Hàn Trường Thứ nói:

"Tìm thứ gì?"

Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:

"Bất quá có thể xác định anh chọc phải thứ không sạch sẽ."

Thương Khâu nói, đem di động trả cho Hàn Trường Thứ, nói:

"Có ngại dẫn chúng tôi về nhà anh nhìn xem tình huống cụ thể thế nào."

Hàn Trường Thứ đương nhiên không ngại, nhanh đứng lên, nói:

"Tôi còn chưa có về nhà, vừa lúc chúng ta cùng nhau trở về."

Bọn họ đi xuống lầu. Hàn Trường Thứ lái xe mang theo Thương Khâu cùng Tạ Nhất về nhà mình.

Người giúp việc đã đi rồi, Hàn Trường Thứ mở cửa, bên trong đúng là lung tung rối loạn. Đồng thời, có một cửa sổ bị mở ra. Trên mặt đất tất cả đều là giấy. Trong phòng bếp gia vị rơi đầy đất. Ngăn tủ chứa đồ đều bị mở, thoạt nhìn muốn đem nhà Hàn Trường Thứ lật ngược.

Tạ Nhất mê mang nói:

"Đây là tìm đồ vật sao? Muốn tìm cái gì?"

Hàn Trường Thứ nhún vai, nói:

"Tôi sao biết? Bất quá tôi biết nhà tôi có không ít đồ vật đáng giá, tỷ như cái bình hoa lam cổ kia......"

Hắn chỉ chỉ một đống vỡ vụn trên mặt đất, nói:

"Khi nguyên vẹn giá trị bình hoa lam cổ này tương đối cao. Nhưng hiện tại bị làm vỡ nát, cho nên hẳn là không phải vì tiền?"

Tạ Nhất trừng mắt nhìn mảnh vỡ trên mặt đất. Nghe nói hiện tại bình hoa lam cổ giá trên trời. Không biết cái bình hoa lam của Hàn Trường Thứ giá trị bao nhiêu. Tạ Nhất thấy đau lòng.

Thương Khâu ở trong phòng đi một vòng, nói:

"Khí tức thực mỏng manh, rõ ràng dùng thủ thuật che mắt."

Hàn Trường Thứ ngồi xuống, có chút mỏi mệt nói:

"Đúng rồi, tôi cũng không biết có phải mình thần kinh quá khẩn trương hay không, đêm qua trên đường về nhà vẫn cảm thấy có người đi theo. Nhưng tôi quay đầu lại nhìn cũng không thấy gì. Lúc ấy trời thực tối, cho nên tôi cũng thấy không rõ lắm. Tóm lại sự tình kỳ quái rất nhiều, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Hàn Trường Thứ nói, đem áo vest cởi ra. Bên trong là áo sơ mi tơ lụa. Hàn Trường Thứ đem áo vest trực tiếp ném trên sô pha, liền nghe được có thứ gì từ trong túi áo lăn ra.

"Lộc cộc....."

Đồ vật nhỏ rơi xuống lăn tròn. Đến khi chạm vào giày Tạ Nhất đồ vật kia mới dừng lại. Tạ Nhất cúi đầu nhìn. Là một cái nút kim loại, không giống như là nút áo sơ mi bình thường, hẳn là nút cài tay áo.

Tạ Nhất đem nút nhặt lên, cảm thấy có chút quen mắt, vừa muốn đưa cho Hàn Trường Thứ. Thương Khâu đột nhiên ngăn cản, nói:

"Từ từ."

Hắn nói, lấy cái nút kim loại qua xem. Hàn Trường Thứ cũng thấy được cái nút, ho khan một tiếng, nói:

"Làm sao vậy?"

Thương Khâu nhìn hắn một cái, nói:

"Nút cài tay áo này không phải của anh?"

Hàn Trường Thứ lại ho khan một tiếng, nói:

"A, đúng vậy, là của Tất Bắc......"

Đêm qua Tất Bắc cùng Hàn Trường Thứ ở toilet oan gia ngõ hẹp, sau đó đã xảy ra một ít sự tình không thể diễn tả. Tất Bắc thưởng cho Hàn Trường Thứ một cái bạt tay, thiếu chút còn phế "em trai" Hàn Trường Thứ. Lúc ấy tương đối kịch liệt, nút cài ở cổ tay áo của Tất Bắc liền rớt xuống. Bởi vì Tất Bắc đi vội vàng, cho nên Hàn Trường Thứ nhặt được nút áo này, nhưng chưa kịp trả cho hắn HunhHn786.

Thương Khâu không muốn nghe quá trình đó, bất quá tựa hồ xác nhận cái gì, nói:

"Quả nhiên là Tất Bắc."

Hàn Trường Thứ nói:

"Tất Bắc làm sao vậy?"

Hàn Trường Thứ cũng không biết thân phận thật của Tất Bắc. Tất Bắc trừ bỏ làm giám đốc công ty bảo hiểm, chức vị chính thức là Biện Thành Vương chủ quản Uổng Mạng thành, còn có mười mấy cái địa ngục. Cho nên Hàn Trường Thứ cũng không biết mình đùa giỡn nhân vật gì. Chỉ đá em trai hắn một chút, đã thực ôn nhu nhân từ rồi.

Tất Bắc là Diêm Vương điện thứ sáu trên người linh lực cũng không nhỏ, vì vậy đồ vật Tất Bắc sử dụng cũng nhiễm không ít linh lực. Nút cài cổ tay áo của Tất Bắc tất nhiên dính linh lực. Hàn Trường Thứ bỏ cái nút trong túi cho nên ít nhiều cũng bị linh lực ảnh hưởng, liền giống Tạ Nhất.

Cho nên dù âm hồn sử dụng thủ thuật che mắt, hai người họ đều nhìn thấy chính là dạng bóng đen.

Hàn Trường Thứ nói:

"Hiện tại làm sao đây? Tôi cảm thấy có người ở cùng, hơn nữa có thể lặng yên không một tiếng động đem nhà của tôi cùng văn phòng công ty làm lung tung rối loạn. Chuyện này rất nguy hiểm, mấu chốt tôi cũng không biết đó là ai, muốn làm gì, đang tìm cái chi."

Tạ Nhất cũng cảm thấy như vậy rất nguy hiểm. Bọn họ không rõ ràng mục đích của âm hồn.

Thương Khâu đột nhiên nói:

"Tôi muốn hỏi Hàn tiên sinh, Huyết Ngọc là từ đâu tới."

"Huyết Ngọc nào?"

Hàn Trường Thứ vẻ mặt ngốc nói:

"Cái gì là Huyết Ngọc?"

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, lần này triển lãm đều là hắn tự thu mua. Hình như thật sự không có Huyết Ngọc, đều là một ít đá quý, không có ngọc thạch.

Thương Khâu nói:

"Là Hồng Bảo Thạch bị mất kia."

Hàn Trường Thứ càng là ngốc, nói:

"Từ từ, cậu làm tôi hồ đồ."

Tạ Nhất hảo tâm giải thích.

"Đồ vật kia không phải Hồng Bảo Thạch mà là Huyết Ngọc."

Tạ Nhất nói cho Hàn Trường Thứ nghe ngọn nguồn. Đương nhiên Tạ Nhất không nói đó là do máu Đông Hoàng Thái Nhất nhuộm thành huyết ngọc, chỉ là nói nguồn gốc trong tình huống bình thường. Hàn Trường Thứ tức khắc kinh ngạc không thôi, nói:

"Cái gì? Không phải Hồng Bảo Thạch sao? Vật đáng sợ như vậy cũng có người trộm?"

Thương Khâu nói:

"Anh từ nơi nào thu mua."

Hàn Trường Thứ vội vàng nói:

"Tôi không biết tên người bán. Có người chủ động tìm tới tôi, ra giá bán khối Hồng Bảo Thạch...... À không theo các người nói là Huyết Ngọc. Tôi xem tỉ lệ không tồi, người kia nói hắn cần tiền gấp, chỉ bán 3000 tệ. Tôi lúc ấy tưởng người này là ngốc, mình nhặt được của hời. Nắm được Hồng Bảo Thạch chỉ với 3000 tệ, tôi lập tức liền trả hắn tiền mặt, một tay giao tiền một tay giao hàng. Vốn dĩ nghĩ nhặt được của hời, không nghĩ tới chọc phiền toái nhiều như vậy... Từ từ, tôi bị người phá lung tung cùng Huyết Ngọc này có quan hệ sao?"

Thương Khâu nói:

"Tạm thời còn chưa biết. Nhưng tôi biết thứ này khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn."

Hàn Trường Thứ ở một mình không an toàn, dù sao hắn không phải tu giả. Bên cạnh tuy rằng có vệ sĩ, nhưng bọn họ cũng không phải tu giả. Dựa theo tu vi của âm hồn xông vào nhà cùng văn phòng mà thấy, lưu lại mấy lá bùa cũng ngăn không được. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đành phải ở lại bảo vệ Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ nghe nói bọn họ muốn lưu lại, tất nhiên cao hứng, cười nói:

"Tạ Nhất, chúng ta có thể ở chung một phòng, đến lúc đó có thể tâm sự."

Tạ Nhất thấy hắn cười tủm tỉm, nghĩ.

Đã bị âm hồn quấy phá còn không đứng đắn!

Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, nói:

"Tôi cảm thấy Hàn tiên sinh tốt nhất cùng Thương Khâu ở một phòng, dù sao tôi cái gì cũng không làm được."

Hàn Trường Thứ nhìn thoáng qua Thương Khâu, nói:

"Tôi cùng hắn chung một phòng? Cậu nói giỡn sao?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không nói giỡn."

Bởi vì Hàn Trường Thứ trước mắt đã bị uy hiếp, cho nên Tạ Nhất cùng Thương Khâu buổi tối không thể đi, chuẩn bị ở lại bảo hộ Hàn Trường Thứ. Hơn nữa vì bảo vệ người, Thương Khâu phải ở cùng Hàn Trường Thứ. Bất quá cũng không thể bỏ mặc Tạ Nhất, cho nên cuối cùng ba người ở một phòng.

Phòng ngủ của Hàn Trường Thứ có giường đặc biệt lớn. Hắn muốn cùng Tạ Nhất ngủ trên giường, để Thương Khâu ngủ sô pha. Nhưng tình huống cuối cùng diễn biến thành Thương Khâu cùng Tạ Nhất ngủ trên giường, Hàn Trường Thứ ngủ sô pha.

Hàn Trường Thứ cũng không biết vì cái gì sẽ biến thành như vậy......

Phân phối xong chỗ ngủ, thời gian còn sớm, chưa đến giờ nghỉ ngơi, điện thoại Thương Khâu đột nhiên vang lên, là số lạ. Thương Khâu tiếp điện thoại, nói:

"A lô?"

Đối phương có ủy thác, hơn nữa họ Dương. Thương Khâu nghe xong điện thoại, nhíu nhíu mày, nói:

"Được, tôi lập tức qua đó."

Hắn nói, kết thúc cuộc gọi. Hàn Trường Thứ liền sốt ruột, nói:

"Từ từ, cậu đi đâu?"

Thương Khâu nói:

"Nhà của Dương tiên sinh vừa mới gọi điện thoại tới, nói là trong nhà hình như có thứ không sạch sẽ, bị lục lọi đến lung tung rối loạn."

Hàn Trường Thứ vừa nghe liền nghĩ.

Đây không phải giống mình sao?!

Dương tiên sinh mất tích, hiện trường để lại một bàn tay đứt, còn có một tờ giấy hâm dọa. Trước mắt cảnh sát đang toàn lực tìm kiếm Dương tiên sinh, nhưng còn chưa có bất luận tin tức gì, thậm chí sống chết chưa biết.

Nhà Dương tiên sinh cũng không có tin tức của Dương tiên sinh, hơn nữa trong nhà còn đột nhiên bị lục tung. Trong nhà vẫn luôn có người, không biết khi nào phòng của Dương tiên sinh bị làm lung tung rối loạn, khiến người trong nhà đều bị dọa, hoài nghi có cái gì không sạch sẽ.

Thương Khâu cảm thấy việc này kỳ quặc. Nhà Hàn Trường Thứ cùng nhà Dương tiên sinh đều bị lục lung tung rối loạn, nói không chừng cùng Huyết Ngọc có quan hệ. Thương Khâu cảm thấy cần đi đến nhà Dương tiên sinh một chuyến, nhìn xem đến tột cùng là thế nào.

Hàn Trường Thứ nói:

"Tôi thì sao? Tôi đi theo các người? Bằng không các người đem tôi bỏ một mình, tôi phải làm sao đây?"

Thương Khâu vốn định cho hắn mấy lá bùa hộ mệnh. Dù sao Hàn Trường Thứ đi theo bọn họ cũng không có tiện. Nhưng Hàn Trường Thứ kiên quyết không đồng ý, vạn nhất bùa ngăn cản không được những quỷ quái đó thì sao. Thương Khâu nghĩ nghĩ, nói:

"Tôi gọi người tới bảo vệ anh."

Hàn Trường Thứ hỏi:

"Ai?"

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là có thâm ý nhìn Hàn Trường Thứ, sau đó lấy ra di động.

Hàn Trường Thứ nhìn điện thoại màu đen của Thương Khâu có dán sticker giấy hình mèo hoạt hình, đột nhiên cảm thấy người hắn gọi tới có khả năng không đáng tin cậy HunhHn786.

Tạ Nhất còn tưởng rằng Thường Khâu sẽ kêu Trương Xu lại đây, nghĩ thầm.

Thật không đáng tin cậy!

Thương Khâu nói nói mấy câu, lời ít mà ý nhiều. Người đầu bên kia điện thoại tựa hồ không đồng ý. Bất quá sau đó, Thương Khâu lại nói một câu:

"Cùng Huyết Ngọc có quan hệ."

Người kia vì thế lập tức đồng ý, không có nói nửa câu vô nghĩa, thực mau kết thúc cuộc gọi. Thương Khâu cất điện thoại.

Mọi người liền chờ, thực mau đã nghe được chuông cửa vang lên. Hàn Trường Thứ đứng lên đi mở cửa.

"Cạch"

Cửa mở ra, Hàn Trường Thứ tức khắc có chút giật mình, nhìn người ngoài cửa.

Ngoài cửa là một người mặc tây trang màu xám bạc, trong tay cầm gậy ba toong. Dáng người cao gầy thoạt nhìn rất quý phái, diện mạo còn có chút thanh tú.

"Tất Bắc?"

Hàn Trường Thứ nhìn thấy Tất Bắc, tựa hồ có điểm cao hứng, nói:

"Sao anh lại tới đây?"

Hắn nói, liền thấy Tất Bắc vẻ mặt ghét bỏ. Không dùng tay, Tất Bắc nâng gây ba toong lên gạt Hàn Trường Thứ sang một bên, sau đó lập tức đi vào, giống như đi vào nhà mình.

Hàn Trường Thứ:

"......"

Tất Bắc đi vào, ghét bỏ nhìn nhìn trái phải. Trên mặt đất lung tung rối loạn, cũng không ai thu dọn, giống như bị đánh cướp, cũng không chỗ đặt chân. Tất Bắc đi đến sô pha, nhìn Thương Khâu cùng Tạ Nhất.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Anh tìm là Tất Bắc?!"

Bất quá nghĩ lại, Tất Bắc so với Trương Xu đáng tin cậy hơn nhiều. Hơn nữa Tất Bắc đang điều tra Huyết Ngọc bị mất, cho nên Tất Bắc khẳng định nguyện ý xuất lực.

Tất Bắc ghét bỏ nhìn trái nhìn phải, lại ghét bỏ nhìn Hàn Trường Thứ, nói:

"Được rồi, giao hắn cho tôi."

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Chúng tôi đi một chuyến đến nhà Dương tiên sinh, có việc gọi điện thoại."

Thương Khâu nói, vẫy vẫy tay, ý bảo Tạ Nhất đi theo hắn. Hai người thực mau đi ra cửa.

Tạ Nhất tuy rằng đi rồi, nhưng Tất Bắc đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa trong phòng chỉ còn lại có hai người, Hàn Trường Thứ đột nhiên có điểm kích động. Bởi vì lần trước ở toilet Hàn Trường Thứ đã nếm một chút "hương vị" của Tất Bắc, cảm thấy vui vẻ, hơn nữa dư vị tốt vô cùng. Quả thực là mỹ vị.

Tất Bắc ngồi ở trên sô pha, liền cảm thấy có người dùng ánh mắt "đáng khinh" nhìn chằm chằm mình. Gậy trong tay hắn chọc "cộc cộc" xuống đất, nhướng mày cười nói:

"Đẹp không?"

Hàn Trường Thứ không nghĩ tới Tất Bắc đột nhiên nở nụ cười. Diện mạo Tất Bắc có điểm uy nghiêm, dù sao cũng là Diêm Vương, nhưng lại có điểm nhã nhặn lịch sự, dáng người cao gầy, cười lên quả thực là "phong tình vạn chủng".
Hàn Trường Thứ có điểm mê mẩn, nói:

"Đẹp đẹp......"

Hắn vừa muốn khen Tất Bắc, kết quả liền nghe được một tiếng.

"Phù!"

Gậy trong tay Tất Bắc đột nhiên toát ra khói đen, ngay sau đó biến thành một trường kiếm sáng chói lọi.

Trường kiếm không vỏ, lưỡi sắt bén, còn có sát khí.

Tất Bắc nâng kiếm lên, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, động tác phi thường ôn nhu thương tiếc.

"Vù!"

Hắn trực tiếp ném ra. Hàn Trường Thứ cũng chưa kịp trốn tránh, chỉ cảm thấy gió thổi tới hai chân. Có thứ gì cắm giữa hai chân. Hắn cúi đầu thấy chính là thanh trường kiếm. Trường kiếm ghim trên sàn nhà, còn đang đong đưa, phát ra âm thanh vù vù. Ở dưới ánh đèn kiếm quang chói mắt Hàn Trường Thứ.

Tất Bắc cười tủm tỉm nói:

"Lại nhìn như vậy liền cắt."

Hàn Trường Thứ:

"......"

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ra cửa, dùng xe của Hàn Trường Thứ chạy đến nhà họ Dương.

Hai người đến nhà Dương tiên sinh đã hơn 10 giờ, người trong nhà không ít, có cha mẹ còn có vợ cùng con gái Dương tiên sinh.

Dương tiên sinh đột nhiên mất tích, không có bất luận dấu hiệu gì. Khi cảnh sát thông báo, người nhà Dương tiên sinh đến nhìn bàn tay, bọn họ đều phi thường chấn kinh.

Phải biết rằng Dương tiên sinh chính là dựa vào bàn tay kiếm cơm. Hiện tại một bàn tay bị chặt đứt, quả thực chính là tin dữ. Hơn nữa đến bây giờ còn chưa biết Dương tiên sinh còn sống hay đã chết. Nếu chậm cầm máu khả năng sống không được cao.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi vào, vợ Dương tiên sinh dẫn bọn họ vào phòng Dương tiên sinh. Phòng thực loạn, giống văn phòng cùng nhà Hàn Trường Thứ, bị lục lọi đến lung tung rối loạn. Giống như muốn tìm đồ vật, nhưng đồ vật quý báu cũng không có mất.

Con gái Dương tiên sinh tuổi còn nhỏ, nhìn thấy có bóng đen lúc ẩn lúc hiện. Khi mới bắt đầu mọi người căn bản không tin, nhưng nhìn đến cảnh tượng này liền tin. Hiện tại cô bé bị dọa đến phát sốt cao, còn hôn mê.

Thương Khâu nhìn thoáng qua bốn phía, nói:

"Đôi mắt trẻ nhỏ tương đối sạch sẽ, đôi khi đích xác có thể nhìn thấy thứ kỳ quái."

Thương Khâu nhờ người dẫn đường đi nhìn đứa bé. Đứa bé còn chưa có đi học, tuổi không lớn, nằm ở trên giường. Gương mặt đỏ rực, vừa thấy đã biết chính là sốt cao, còn nói mê sảng, bộ dáng phi thường đáng thương.

Tạ Nhất nhìn cũng không đành lòng. Thương Khâu đi qua duỗi tay sờ trán đứa bé, nói vợ Dương tiên sinh đi lấy ly nước ấm. Vợ Dương tiên sinh chạy nhanh ra ngoài lấy nước ấm. Thương Khâu liền lấy một lá bùa ra, nhẹ nhàng vò vò, nháy mắt lá bùa biến thành bột.

Thực mau vợ Dương tiên sinh đem nước tới. Thương Khâu đem bột cho vào ly nước ấm, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc cái ly. Vợ Dương tiên sinh đem nước đút cho đứa bé uống.

Đứa bé mơ mơ màng màng uống nước. Uống xong không đến hai phút, đứa bé tựa hồ liền hạ sốt. Hiệu quả nhanh đến kinh người. Đứa bé đã không còn nói mê sảng, mơ mơ màng màng lại ngủ rồi.

Vợ Dương tiên sinh vừa thấy, quả thực cao hứng không chịu được, nói:

"Thật cám ơn đại sư! Thật sự thật cám ơn ngài!"

Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:

"Chị trước chiếu cố con mình. Tôi đi nơi khác nhìn xem."

Vợ Dương tiên sinh quả thực tôn sùng Thương Khâu, nói:

"Xin cứ tự nhiên, có yêu cầu gì cứ việc mở miệng."

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất đi ra khỏi phòng đứa bé, vào phòng Dương tiên sinh bên cạnh, Tạ Nhất nói:

"Đứa bé làm sao vậy?"

Thương Khâu nói:

"Âm khí vốn nặng, hơn nữa lực chống cự không tốt, bị âm hồn ảnh hưởng, hàn tà nhập thể."

Thương Khâu ở trong phòng dạo qua một vòng. Trên mặt đất lung tung rối loạn, giống hệt tình huống chỗ Hàn Trường Thứ. Hắn ngồi xổm xuống xem bốn phía. Tạ Nhất cũng ngồi xổm xuống, tuy rằng không biết tìm cái gì, nhưng vẫn là hỗ trợ tìm kiếm.

Tạ Nhất đột nhiên kêu một tiếng.

"A?"

Từ trong lung tung rối loạn Tạ Nhất lấy ra một tờ giấy. Bởi vì trên tờ giấy viết chữ to màu đỏ, cho nên Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy được, nhanh giao cho Thương Khâu.

"Nhìn xem!"

Là thư hâm dọa giống như lá thư tìm thấy trong áo Dương tiên sinh. Thông tin không nhiều lắm, chữ viết cũng không khác, nội dung cũng không khác biệt lắm. Đơn giản là phải giao ra Hồng Bảo Thạch, nếu không thì chặt phần trên thân thể.

Thương Khâu nhíu mày nhìn nhìn, nói:

"Đi, đi hỏi một chút xem có ai biết hay không."

Thương Khâu cùng Tạ Nhất cầm tờ giấy đưa cho vợ Dương tiên sinh xem. Vợ Dương tiên sinh khiếp sợ, nói:

"Cái này... cái này, tôi chưa thấy qua. Kỳ thật... kỳ thật phòng anh ấy, chúng tôi không đi vào."

Dương tiên sinh kỳ thật có điểm cổ quái. Ông ta rất si mê công việc, ở nhà phòng ngủ chính là phòng làm việc, không cho ai tiến vào. Đặc biệt là gần đây điêu khắc Hồng Bảo Thạch, Dương tiên sinh rất xem quan trọng, không phải ở nơi làm việc, thì chính là ở nhà nghiên cứu, dù sao không kể ngày đêm.

Vợ Dương tiên sinh nói:

"Chúng tôi quan hệ cũng không phải quá tốt. Anh ấy có chuyện gì cũng không muốn nói cùng tôi, luôn là nói tôi không thể hiểu. Dù sao tôi đối với châu báu ngọc thạch, còn có điêu khắc không có khả năng thưởng thức. Gần đây tôi lại bận rộn chăm sóc con gái. Con gái tôi chuẩn bị vào tiểu học, cho nên đã một thời gian vợ chồng cũng chưa nói chuyện với nhau. Anh ấy căn bản không đề cập qua bị hâm dọa tống tiền."

Dương tiên sinh cùng vợ quan hệ không tốt, bị người gửi thư hâm dọa cũng không có cho người trong nhà biết. Vợ Dương tiên sinh chỉ là biết chồng muốn tham gia triển lãm rất quan trọng, cả triển lãm là ngày nào cũng không biết. Dương tiên sinh còn nói vợ mình không có khả năng thưởng thức, cho nên không cần đi vân vân...

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Chồng gì đây, nếu chê người ta không có khả năng thưởng thức, lúc ấy đừng cưới a. Cưới xong chỉ biết công tác, con cái cũng mặc kệ, trách nhiệm cũng không có, công tác tốt cũng là tra nam!

Vợ Dương tiên sinh không thể giúp cái gì, xin lỗi cười cười, nói:

"Thật ngượng ngùng."

Thương Khâu lắc lắc đầu.

Lúc này di động đột nhiên phát ra âm thanh.

"Meo meo"

Có người gọi điện thoại đến, Thương Khâu thực tự nhiên đến lấy điện thoại ra, một chút ngượng ngùng cũng không có. Dưới ánh mắt kinh ngạc của vợ Dương tiên sinh, Thương Khâu nói:

"A lô?"

Đối phương là Hàn Trường Thứ, hắn hô to:

"Thương Khâu?! Chết tiệt...... Bên này......"

Di động phi thường ồn ào, còn có âm thanh thật lớn sau lưng, không biết cụ thể đang làm gì.

Thương Khâu nhíu nhíu mày, Hàn Trường Thứ nói:

"Thương Khâu, cứu mạng! Chúng tôi bị tập kích, không biết là thứ gì!"

Thương Khâu nói:

"Ở nhà bị tập kích? Tất Bắc đâu?"

Hắn vừa nói, Hàn Trường Thứ bên kia hơi chút trầm mặc, âm thanh thực yếu nói:

"Ở quán bar...... Tất Bắc uống say......"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất cũng nghe thấy âm thanh từ di động.

Bọn họ thế nhưng ở quán bar, hơn nữa Tất Bắc còn uống say!?

Tạ Nhất đột nhiên cảm giác.

Chuyện này phát triển quả thực là như đang nằm mơ!

Sau khi Tạ Nhất cùng Thương Khâu rời khỏi, Hàn Trường Thứ liền nhàm chán. Vốn hắn còn tưởng rằng có thể cùng Tất Bắc đơn độc ở chung, phát triển một chút tình cảm tốt đẹp linh tinh. Nào nghĩ đến Tất Bắc thập phần trầm mặc, luôn cầm "vũ khí" giống gậy ba toong kia.

Hàn Trường Thứ thực nhàm chán, chuẩn bị ngủ, kết quả nhận được điện thoại. Trợ lý gọi tới nói, Hàn Trường Thứ lúc này mới nhớ tới hôm nay có hẹn người ở quán bar, hiện tại thời gian sắp tới rồi.

Hàn Trường Thứ bừng tỉnh, đây là cuộc gặp mặt rất quan trọng, hắn phải đi quán bar gặp khách. Tất Bắc không cho hắn đi ra ngoài, vì hiện tại Hàn Trường Thứ bị bám theo, khả năng có nguy hiểm.

Hàn Trường Thứ nói:

"Thật sự rất quan trọng, anh đi cùng tôi, tôi mời anh uống rượu, thế nào?"

Tất Bắc hiển nhiên không dao động, Hàn Trường Thứ cắn răng một cái, nói:

"Như vậy đi, nếu anh đi cùng tôi, tôi bảo đảm không bao giờ đoạt hợp đồng của anh."

Tất Bắc híp mắt nhìn Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ lập tức giơ tay lên, nói:

"Tôi thề với trời."

Tất Bắc cong môi cười một chút, nói:

"Không cần thề với trời, thề với âm tào địa phủ là được."

Hàn Trường Thứ:

"......"

Sao cảm thấy âm khí nặng?

Phải biết rằng Tất Bắc trong tay có công ty, là phân nhánh thứ sáu của tập đoàn. Tất Bắc trước kia kinh doanh không tồi, chính là bởi vì Hàn Trường Thứ mà mấy năm nay kinh doanh có chút tụt xuống. Mà Hàn Trường Thứ đời trước phúc báo quá nhiều, cho nên sống lâu trăm tuổi vẫn vô hại, vẫn luôn cùng Tất Bắc đoạt mối làm ăn.

Tất Bắc tuy rằng là Diêm Vương, nhưng là ở dương gian phát triển tài chính, nên không thể tiêu phí minh tệ.

Tất Bắc tựa hồ có chút tâm động. Hàn Trường Thứ thuận miệng nói:

"Được rồi, tôi thề với Diêm Vương gia, có được chưa?"

Tất Bắc cười cười, nói:

"Tôi nhớ kỹ."

Hàn Trường Thứ:

"......"

Vẫn cứ thấy quái quái, giống như Tất Bắc là Diêm Vương vậy!

Thời gian có hạn, Tất Bắc lái xe mang theo Hàn Trường Thứ đi quán bar. Hai người vào quán bar, quả thực là vừa đúng lúc.

Nói chuyện hợp tác lần này là nữ. Kỳ thật người này ái mộ Hàn Trường Thứ đã lâu. Chẳng qua người này không phải loại Hàn Trường Thứ thích. Thứ nhất mặt hơi thô. Thứ hai không non mềm. Thứ ba quá cao. Tất cả đều không phù hợp tiêu chuẩn của Hàn Trường Thứ.

Hàn Trường Thứ thích loại nhỏ gầy, mềm mại, diện mạo ôn nhu. Nếu lúc ấy có thể nhiệt tình như lửa thì càng tốt. Như vậy xem ra, Tất Bắc phù hợp yêu cầu nhất. Bất quá bởi vì nói chuyện hợp tác, đối phương lại rất có tiền, cho nên vẫn là gặp dịp thì chơi.

Hàn Trường Thứ cùng Tất Bắc đi vào, cười nói:

"Thật ngượng ngùng, tôi đến muộn, phạt rượu ba ly, tôi tự phạt."

Người phụ nữ cười tủm tỉm nói:

"Hàn tiên sinh ngài thật là khách khí, vị này chính là......"

Tất Bắc còn chưa nói lời nào, Hàn Trường Thứ đã nói:

"Trợ lý."

Tất Bắc:

"......"

Hàn Trường Thứ ngồi xuống, cùng người phụ nữ kia bắt chuyện. Hai bên đều không có dẫn theo người, chỉ có Hàn Trường Thứ cùng cô ta bàn chuyện. Tất Bắc liền như bóng đèn, đề phòng nhìn bốn phía.

Sao cảm thấy hai người là tới hẹn hò?

Kỳ thật chính là tới hẹn hò. Người phụ nữ đáp ứng cùng Hàn Trường Thứ nói chuyện hợp tác, bất quá chính là muốn hẹn hò cùng Hàn Trường Thứ một lần. Hàn Trường Thứ ăn chơi có tiếng, tất nhiên liền đáp ứng.

Hàn Trường Thứ ngồi ở trên quầy bar, cười tủm tỉm dỗ dành cho đối phương vui vẻ. Hắn kêu mấy ly rượu mạnh, nghĩ thầm chuốc say đối phương để bớt việc, chuốc say liền không cần mình cười giả tạo.

Người phụ nữ như chim nhỏ nép vào vai Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ thân hình cao lớn. Đừng nhìn hắn thích lòe loẹt như công đực, nhưng diện mạo cùng dáng người đều tốt. Hắn so với Tất Bắc ước chừng cao hơn nửa cái đầu. Thế nhưng người phụ nữ này dựa vào trên vai hắn lại không có vẻ Hàn Trường Thứ cao.

Bả vai cùng cánh tay người phụ nữ đều muốn to hơn Hàn Trường Thứ. Thiếu chút nữa Hàn Trường Thứ bị đè đến nửa tàn phế, còn phải luôn tươi cười.

Hàn Trường Thứ cùng người phụ nữ kia "tình chàng ý thiếp", Tất Bắc ngồi ở một bên, không có uống rượu. Hắn tửu lượng không tốt, chỉ cần uống một ly thôi mắt đã có chút mù mờ. Nhìn Hàn Trường Thứ, Tất Bắc nghĩ thầm.

Hàn Trường Thứ quả nhiên là gà tây, nơi nơi phong lưu. Lần trước thật hẳn là nên đem em trai hắn đá cho phế!

Hàn Trường Thứ đang có lệ với người phụ nữ, kết quả liền thu được một ánh mắt không tốt. Hắn nghiêng đầu nhìn, liền thấy Tất Bắc "âm trầm" nhìn chằm chằm chính mình. Hàn Trường Thứ tức khắc liền hiểu lầm.

Chẳng lẽ Tất Bắc ghen?

Hắn nghĩ như vậy, duỗi tay ôm bả vai người phụ nữ. Bả vai thực rộng, Hàn Trường Thứ thiếu chút nữa không với tới. Miệng dán vào lỗ tai đối phương nói nói mấy câu, tựa hồ dỗ dành người. Liền thấy người kia nháy mắt cười lên, cười to thiếu chút nữa đem ghế quán bar làm đổ.

Tất Bắc xem mí mắt nhảy lên.

Hàn Trường Thứ cười tủm tỉm, nói bartender đưa cho Tất Bắc một ly rượu, thoạt nhìn là rượu Cocktail, số độ không quá cao. Cái loại này Tất Bắc liền không có cự tuyệt. Dù sao nhìn Hàn Trường Thứ tán gái thực nhàm chán, không biết còn cần thời gian bao lâu.

Hàn Trường Thứ mời rượu, tửu lượng hắn rất tốt. Người phụ nữ kia cũng uống không tệ. Bất quá sau nửa giờ, Hàn Trường Thứ dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên, một ly lại một ly chuốc say đối phương.

"Rầm!"

Người phụ nữ ghé vào quầy bar, thiếu chút nữa làm ly rơi xuống.

Hàn Trường Thứ đại công cáo thành, cười tủm tỉm móc ra di động, săn sóc gọi điện thoại, nói trợ lý của cô ta tới đón người.

Hàn Trường Thứ tiễn xong đối tác, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn.

Tất Bắc thế nhưng cũng say!

Tất Bắc uống ba ly rượu ngọt, không nghĩ tới như vậy liền say. Hắn một mình ngồi ở sô pha, ngửa đầu, gương mặt đỏ bừng, tựa hồ muốn ngủ rồi. Bên cạnh có người đi ngang qua, là một cô gái. Nhìn thấy Tất Bắc một bộ "ngon cơm", tựa hồ cũng tâm động, cô gái đi tới sờ sờ mặt Tất Bắc, nói:

"Anh đẹp trai, không có bạn sao? Để em an ủi được không?"

Nói xong, cô gái cúi đầu, liền phải dâng lên môi hồng. Liền ở ngay lúc này, Hàn Trường Thứ bước qua, duỗi tay ngăn lại, cười tủm tỉm nói:

"Ngượng ngùng, đây là người của tôi."

Cô gái nhìn nhìn Hàn Trường Thứ, tựa hồ nhận ra, nói:

"U, Hàn đại thiếu gia. Thì ra là người của Hàn đại thiếu gia, thật ngượng ngùng."

Nói xong cô gái liền xoay người rời đi.
Hàn Trường Thứ cười cười, quay đầu chuẩn bị cùng Tất Bắc nói chuyện. Mới vừa chuyển đầu, hắn liền nghe được âm thanh HunhHn786.

"Bốp!!!"

Âm thanh vang dội, tiếng nhạc cũng không lấn át được. Mọi người đều quay đầu nhìn. Bọn họ tuy rằng không có nhìn thấy trực tiếp hiện trường, dù gì cũng quá nhanh, nhưng thấy được trên mặt Hàn đại thiếu gia năm ngón tay hồng hồng.

Một cái dấu tay chói lọi!

Hàn Trường Thứ cũng không biết đã xảy ra sự tình gì. Hắn mới giúp Tất Bắc đuổi đi một đóa hoa đào, vừa quay đầu, Tất Bắc mơ mơ màng màng liền thưởng hắn một cái tát. Tất Bắc lẩm bẩm nói:

"Phiền...... Ruồi bọ......"

Hàn Trường Thứ:

"......"

Hàn Trường Thứ có chút bất đắc dĩ, sờ sờ mặt. Đau muốn chết, quả thực không thể làm gì, hắn vội vàng dỗ dành Tất Bắc.

"Đúng, đúng là ruồi bọ. Tôi giúp anh đuổi đi. Chúng ta về nhà thôi. Anh uống say rồi đi chậm một chút, theo tôi đi."

Hàn Trường Thứ đem giọng hạ thấp đến đặc biệt ôn nhu. Tất Bắc mê mê mang mang, dựa đầu vào vai Hàn Trường Thứ. Động tác đặc biệt ngoan ngoãn, còn cọ cọ, duỗi tay câu lấy cổ hắn, đã bị Hàn Trường Thứ ôm đi.

Hàn Trường Thứ đem Tất Bắc bế lên xe, có chút gấp không chờ nổi, cũng không kịp về nhà. Tất Bắc mơ mơ màng màng bộ dáng thật sự câu dẫn. Bởi vì nóng, Tất Bắc còn túm túm cổ áo, đem cà vạt kéo ra ném xuống HunhHn786.

Hàn Trường Thứ cảm giác mình nuốt một ngụm nước bọt. Hắn chưa từng cảm thấy mình háo sắc như vậy, lập tức dựa qua hôn môi Tất Bắc.

Tất Bắc không có cự tuyệt, ngược lại ôm hắn, thấp giọng cảm thán:

"Thật...... Thật thoải mái."

Hàn Trường Thứ được Tất Bắc khích lệ, tức khắc đắc chí, đắc ý lên. Hắn thấp giọng ở bên tai Tất Bắc nói:

"Có muốn càng thoải mái hơn không, Tiểu Bắc......"

"Ừ?"

Tất Bắc rất say, căn bản không biết đã xảy ra sự tình gì, chỉ là lung tung gật gật đầu. Hàn Trường Thứ tức khắc hưng phấn không thôi, cười nói:

"Thật ngoan."

Hàn Trường Thứ nói, lại hôn hôn trán Tất Bắc. Hắn có chút gấp không chờ nổi cởi áo sơmi.

Nhưng mà ở ngay lúc này, Hàn Trường Thứ đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen bay đến ngoài cửa sổ xe bọn họ. Bởi vì hơi tối, hắn còn tưởng rằng là ảo giác. Hàn Trường Thứ cau mày, động tác chậm một chút, híp mắt nhìn ngoài cửa sổ.

"Bốp!!"

Có thứ gì đánh vào cửa sổ xe, hình như là khói đen.

Không, không phải khói đen!

Hàn Trường Thứ nhìn kỹ. Hắn thế nhưng thấy rõ ra bộ dạng của khói đen. Một gương mặt người, gắt gao dán ở cửa sổ xe, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Trường Thứ.

"Ôi!"

Hàn Trường Thứ hút một ngụm khí lạnh. Tất Bắc say lợi hại, lẩm bẩm một tiếng:

"Thật phiền......"

Sau đó còn trở mình, điều chỉnh cái tư thế, chuẩn bị ngủ.

Hàn Trường Thứ thấy được bóng đen gắt gao dán ngoài cửa sổ xe. Hắn hoảng sợ, vội vàng vỗ vỗ mặt Tất Bắc. Nhưng Tất Bắc uống say, căn bản không có ý thức......

Thương Khâu cùng Tạ Nhất chạy nhanh ra khỏi nhà Dương tiên sinh, lên xe. Thương Khâu lái xe, đem điện thoại đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất tiếp điện thoại, nói:

"Đã xảy ra chuyện gì, làm sao vậy? Các người rốt cuộc ở nơi nào?!"

Giọng Hàn Trường Thứ thực dồn dập, thế nhưng còn có âm thanh khác. Là Tất Bắc rầm rì không biết đang nói cái gì, có vẻ khó chịu, giống như rên rỉ.

Hàn Trường Thứ nói:

"Chúng tôi bị quỷ đuổi theo! Chết tiệt! Hiện tại trốn ở bãi xe của quán bar. Tôi gửi địa chỉ. Khốn kiếp, nơi này thật đáng sợ."

Tạ Nhất nói:

"Tất Bắc đâu?"

Hàn Trường Thứ nói:

"Trừ bỏ uống say, không có chuyện gì."

Ngay sau đó Tạ Nhất liền nghe được tiếng nói Tất Bắc, hùng hồn nói:

"Uống!! Uống không có say, tới đại chiến 300 hiệp đi! Ông đây giết chết hết! Ông đây chính là Diêm Vương! Câu linh hồn nhỏ bé, câu.. câu linh hồn nhỏ bé..."

Hàn Trường Thứ hiển nhiên không tin, còn tưởng rằng Tất Bắc nói chính là lời say, vội vàng nói:

"Suỵt, phải phải phải, Diêm Vương đại nhân, ngài nói nhỏ chút, đừng đem quỷ quái đó dẫn lại đây... Hiện tại chưa cởi quần áo đã đủ câu linh hồn nhỏ bé rồi."

Giọng Tất Bắc lẩm bẩm:

"Nóng......"

Tạ Nhất tức khắc một cái đầu thành hai cái đầu. Hoàn toàn không biết bọn họ chỉ là đi một chuyến đến nhà Dương tiên sinh, như thế nào phát triển trở thành như vậy, còn phải cấp tốc chạy về đi cứu giá?

Thương Khâu nói:

"Nói với bọn họ đừng nhúc nhích, tận lực đừng lên tiếng, đừng hô hấp."

Tạ Nhất lặp lại lời Thương Khâu nói. Hàn Trường Thứ chấn kinh nói:

"Đừng lên tiếng có thể làm được, đừng hô hấp sao làm được a?”

Bên cạnh lại có lời chen vào. Tất Bắc cười hì hì nói:

"Tôi có thể, tôi có thể, bởi vì tôi là Diêm Vương nga!"

Hàn Trường Thứ vội vàng nói:

“Suỵt, đừng lên tiếng là được!"

Thương Khâu tăng tốc xe hướng đến chỗ Hàn Trường Thứ nói.

Đúng là thời gian sống về đêm, quán bar đặc biệt nhiều người. Nhưng không có ai phát hiện chỗ bãi đậu xe xảy ra sự tình gì, bọn họ còn đang nhảy Disco uống rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play