Thương Khâu nằm đè Tạ Nhất trong chốc lát. Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu trọng lượng này đè ở trên người mình chút nữa là tàn phế, nửa bên thân thể không động, tê rần. Quan trọng nhất chính là bên cạnh còn có mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch. Bất quá mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch bị dọa ngất đi rồi, ngã trên mặt đất vẫn chưa tỉnh lại.
Tạ Nhất cảm giác hơi thở Thương Khâu vẫn luôn bên tai, ngứa ngứa, nóng nóng, có điểm đặc biệt kỳ quái. Vô luận Tạ Nhất đem đầu quay bên trái hay bên phải, hơi thở ái muội kia vẫn đi theo thổi vào lỗ tai, vẫn luôn thổi đến tâm khảm mềm nhũn. Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác.
"Vì cái gì không đuổi theo, kia không phải Triệu Á sao?"
Thương Khâu nghe hỏi như vậy, liền cười một tiếng, nói:
"Tôi vẫn luôn suy nghĩ, thi thể Triệu Á ở nơi nào, linh hồn ở nơi nào? Dù là bị giết cũng sẽ còn hồn phách. Bất quá hiện tại tôi đã hiểu được."
Tạ Nhất nói:
"Cho nên đến cùng là chuyện như thế nào?"
Thương Khâu nói:
"Nếu tôi không có đoán sai, thi thể Triệu Á đã bị người ta huỷ hoại, hơn nữa linh hồn cũng bị hủy theo. Nhưng bởi vì oán khí quá mạnh, hoặc là xuất hiện việc ngoài ý muốn làm oán khí Triệu Á lưu lại, chỉ là một đoạn chấp niệm thôi, theo thời gian trôi qua cũng sẽ bị tiêu tán hầu như không còn."
Tạ Nhất thập phần kinh ngạc, nói:
"Bị hủy? Hủy thi diệt tích sao?"
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Rất có khả năng."
Khi bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên có người vội vã chạy tới, hô to:
"Tạ Nhất, Thương Khâu......"
Có người kêu lên chạy đến cửa phòng Thương Khâu, liền thấy Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngã trên mặt đất. Đương nhiên là Thương Khâu đè Tạ Nhất, hai người ái muội dính ở bên nhau, mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch còn nằm một bên, trên mặt đất đều là mảnh vỡ kính.
Tình cảnh này...
Đường Nhất Bạch cùng Đường Giảo nghe thấy âm thanh, chạy nhanh tới nhìn xem tình huống, kết quả liền phát hiện một màn quỷ dị như vậy.
Tạ Nhất tức khắc có chút mặt đỏ tai hồng, vội vàng nói:
"Vừa rồi có quỷ. Không đúng là chấp niệm tập kích chúng tôi."
Thương Khâu lúc này mới không có gì từ trên mặt đất đứng dậy, ngay sau đó cũng đem Tạ Nhất kéo lên.
Đường Nhất Bạch kinh ngạc nói:
"Cô ta sao ở chỗ này?"
Đường Nhất Bạch không cần hỏi cũng biết, mẹ nhỏ của hắn ăn mặc như vậy, lại ở trong phòng Thương Khâu, khẳng định không làm chuyện tốt. Cô ta là cái dạng gì, Đường Nhất Bạch rất rõ ràng.
Khi bọn họ nói chuyện, thình lình nghe tiếng kêu thảm thiết.
"A a a a a a"
Âm thanh kia quả thực có thể tung nóc nhà, xông thẳng tận trời HunhHn786.
Đường Nhất Bạch cả kinh, nói:
"Là Đường Ngẫu Xuyên."
Mọi người lao ra khỏi phòng đến chỗ Đường Ngẫu Xuyên, bỏ lại mẹ nhỏ còn té xỉu trên mặt đất chưa tỉnh lại.
Đường Ngẫu Xuyên hô to, người hầu chạy vào chỉ nhìn thấy cửa sổ "tí tách" chảy máu, cũng không có quỷ, thoạt nhìn hẳn là đã chạy mất.
Mấy người Tạ Nhất vọt vào tới, Đường Ngẫu Xuyên còn đang không ngừng hô to.
"Quỷ!!! Quỷ a... cứu mạng! Cứu cứu! Cứu cứu! Là quỷ ở ngoài cửa sổ!! Còn chảy máu!!"
Tạ Nhất cũng thấy được cửa sổ đều là máu loãng, giống vừa rồi, chẳng qua không có phát sinh vỡ kính mà thôi.
Chấp niệm Triệu Á vừa rồi khẳng định đã tới nơi này!
Thương Khâu đi qua nhìn, nhàn nhạt nói:
"Vừa rồi gương mặt kia bộ dáng gì, Đường tiên sinh nhận ra là ai không?"
Đường Ngẫu Xuyên sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn còn phát sốt cao, đặc biệt suy yếu. Nghe được Thương Khâu nói những lời này, ngược lại hắn hơi chút trấn định, dùng sức lắc đầu nói:
"Không có, không có, tôi không thấy rõ. Thật là đáng sợ, không biết có phải người quen hay không. Hẳn là... Hẳn là không có khả năng. Chính là... chính là một gương mặt máu, cũng thật là đáng sợ!!"
Thương Khâu nói:
"Phải không, có thể là người trong công ty Đường tiên sinh hay không?"
Đường Ngẫu Xuyên đề phòng nhìn Thương Khâu, nói:
"Anh là người nào? Vì cái gì ở Đường gia!"
Đường Nhất Bạch lúc này đi tới, nói:
"Vị Thương tiên sinh này là anh mời đến đuổi ma."
Đường Ngẫu Xuyên nói lắp nói:
"Đuổi...... Đuổi ma!?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Nói như vậy, Đường gia quả nhiên có thứ không sạch sẽ, hơn nữa chấp niệm rất mạnh. Chuyện này nếu không điều tra rõ, chỉ sợ đoạn chấp niệm sẽ vẫn luôn ở chỗ này."
Đôi mắt Đường Ngẫu Xuyên xoay chuyển, cảm giác trong lòng có giấu giếm.
Tạ Nhất nhớ đến Đường Ngẫu Xuyên là hội viên câu lạc bộ kia, tức khắc cảm thấy Đường Ngẫu Xuyên rất đáng ghét. Hơn nữa Hồ trưởng phòng là người của Đường Ngẫu Xuyên cũng mua không nổi đôi hoa tai kim cương, có lẽ Hồ trưởng phòng cũng chỉ là một tài xế mà thôi.
Đường Ngẫu Xuyên đảo mắt, nói:
"Không, không, tôi cái gì cũng không biết... Tôi... Tôi có chút mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Thương Khâu cũng không nói thêm gì, xoay người muốn đi ra ngoài, bất quá lại quay đầu nhìn Đường Ngẫu Xuyên, đem một thứ đặt ở trên bàn, nói:
"Đúng rồi, Đường tiên sinh nhận ra cái này chứ?"
"Cụp cụp"
Thương Khâu đem đôi hoa tai kim cương đặt ở trên bàn. Ở dưới ánh đèn kim cương rực rỡ lấp lánh, thoạt nhìn tỉ lệ phi thường tốt, lộng lẫy tất nhiên giá trị xa xỉ.
Nhưng thứ tốt như vậy lại dọa Đường Ngẫu Xuyên. Đường Ngẫu Xuyên bỗng nhiên kêu lên.
"A!"
Hắn nhìn đôi hoa tai đặc biệt sợ hãi, mở to hai mắt, run run nói:
"Không... tôi không nhận ra..."
Thương Khâu không có hỏi nhiều, nói:
"Vậy thật là đáng tiếc."
Mọi người đều cảm thấy Đường Ngẫu Xuyên có vấn đề, nhưng mà Thương Khâu căn bản không hỏi nhiều, xoay người đi ra khỏi phòng. Tạ Nhất vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói:
"Đường Ngẫu Xuyên tuyệt đối có tật giật mình. Anh sao không tiếp tục hỏi hắn?"
Thương Khâu đi ra, nói:
"Không nên ép đến thật chặt, cẩn thận chó cùng rứt giậu."
Hắn nói, quơ quơ sổ ghi chú trong tay, nói:
"Tôi đã hạ 'tung phù', Đường Ngẫu Xuyên nếu có dị động gì, tôi sẽ biết."
Tạ Nhất nhìn sổ ghi chú của Thương Khâu. Lần trước Tạ Nhất cũng đã lĩnh giáo rồi. Lần đó Thương Khâu xé một tờ 'cố thận an thai' cho Đường Nhất Bạch uống, kết quả Đường Nhất Bạch tốt rồi. Cảm giác đặc biệt thần kỳ, Tạ Nhất tò mò hỏi:
"Sổ ghi chú này, người không biết đuổi ma cũng có thể dùng không?"
Thương Khâu đem sổ ghi chú bổn đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất lật lật xem. Thương Khâu nói:
"Đây là đem linh lực chuyển thành bùa chú, cho nên trên lý thuyết người thường cũng có thể dùng. Nhưng căn cứ tiềm lực cùng linh lực không giống nhau công dụng của lá bùa cho ra hiệu quả cũng không giống nhau."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Thì ra là như thế, thật thần kỳ."
Kỳ thật đã rõ ràng, Đường Ngẫu Xuyên tuyệt đối thoát không khỏi có can hệ. Bất quá Đường Ngẫu Xuyên không thừa nhận, cố không thừa nhận, dù bị quỷ hù sợ cũng không thừa nhận. Cho nên Tạ Nhất cảm thấy Triệu Á chết khẳng định cùng hắn có quan hệ, ít nhất là hắn biết sự thật.
Ngày hôm sau sáng sớm, Thương Khâu cùng Tạ Nhất rời đi. Bởi vì chấp niệm không có cách nào quấy phá, chỉ dọa người mà thôi, cũng không hại người, cũng không có năng lực hại người. Cho nên Đường Ngẫu Xuyên nếu không chột dạ, kỳ thật không chết được. Nếu hắn chột dạ sợ hãi, vậy cũng sẽ bị hù chết.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu rời khỏi Đường gia, chỉ là nói Đường Nhất Bạch chú ý chuyện này, cũng không cần lo lắng. HunhHn786 Bọn họ đã hạ 'tung phù' lên Đường Ngẫu Xuyên, chỉ còn chờ Đường Ngẫu Xuyên lộ ra đuôi cáo.
Tạ Nhất lái xe tới công ty đi làm, kết quả hôm nay vừa lúc có công tác bên ngoài, hơn nữa là đi tập đoàn Đường gia, cùng Đường Nhất Bạch nói về hợp đồng. Vì thế Tạ Nhất lại đi xuống lầu, đến bãi đỗ xe lấy xe. Không nghĩ tới phát hiện Thương Khâu còn chưa đi đâu, hai người đối mặt. Tạ Nhất kinh ngạc hỏi:
"Anh sao còn chưa đi?"
Thương Khâu nói:
"Đột nhiên nghĩ tới có việc cần hoàn thành, cần dùng xe, đang muốn mượn chìa khóa của cậu."
Tạ Nhất nhanh đem chìa khóa xe đưa tới, nói:
"Cho anh, tôi kêu taxi đi."
Thương Khâu hỏi:
"Cậu đi đâu?"
Tạ Nhất nói:
"Công tác bên ngoài, đến chỗ công ty Đường Nhất Bạch."
Thương Khâu vừa nghe, nhíu nhíu mày, nói:
"Tiện đường, tôi đưa câu đi."
Tạ Nhất cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe. Lúc này Thương Khâu ngồi ở vị trí lái xe, Tạ Nhất liền ngồi ở ghế phụ. Hai người lái xe đi ra ngoài, hướng đến tập đoàn Đường gia. Tạ Nhất hỏi:
"Muốn đi đâu?"
Thương Khâu nói:
"Đi bệnh viện."
Tạ Nhất kinh ngạc.
"Anh sinh bệnh?"
Thương Khâu lắc đầu nói:
"Không có, chỉ là nghĩ đến Triệu Á mang thai khẳng định sẽ đi bệnh viện làm kiểm tra. Tôi đi bệnh viện thử thời vận."
Tạ Nhất nghe nói 'thử thời vận' trong lòng đã có đáp án, hơn phân nửa là dùng tiền chạm vào vận khí. Tạ Nhất còn nhớ rõ Thương Khâu boa 300.000 tệ để thu tin tức ở câu lạc bộ kia. Đó là cả năm tiền lương của Tạ Nhất.
Quả thực lắm tiền...
Hai người lái xe tới tòa cao ốc tập đoàn Đường gia. Xe mới vừa dừng lại, liền nghe được có tiếng gọi.
"Tạ Nhất!"
Đường Nhất Bạch thế nhưng đã xuống lầu. Tạ Nhất xuống xe, cùng Đường Nhất Bạch chào hỏi.
"Sao Đường tiên sinh ra đây?"
Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm nói:
"Đương nhiên là tới đón cậu."
Tạ Nhất có chút thụ sủng nhược kinh.
Rốt cuộc mình là tới nói chuyện hợp tác. Kết quả phó tổng tự mình ra nghênh đón, quả thực không thể không thụ sủng nhược kinh!
Đường Nhất Bạch còn mang theo Đường Giảo. Đương nhiên Đường Giảo vẫn bộ dạng giảo thú. Cũng không phải một ngày hai ngày là có thể biến trở về hình người.
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch thân thiện nói chuyện, đột nhiên cũng từ trên xe đi xuống. Đem áo khoác cởi xuống, hắn thực tự nhiên khoác ở trên vai Tạ Nhất, thấp giọng nói:
"Thời tiết lạnh, cậu mặc quá ít, cẩn thận cảm lạnh."
Tạ Nhất còn đang cùng Đường Nhất Bạch thân thiện nói chuyện, kết quả đột nhiên bị Thương Khâu ôn nhu ụp tới, còn có chút mê mang, không rõ ràng lắm đây là có chuyện gì. Bất quá bởi vì Thương Khâu nói quá ôn nhu, Tạ Nhất nghe tức khắc có chút tê dại da đầu, gương mặt nóng lên.
Đường Nhất Bạch:
"......"
Trắng trợn tỏ rõ quyền sở hữu sao?
Thương Khâu đột nhiên trở nên ôn nhu săn sóc, Tạ Nhất đột nhiên thấy vừa rồi thụ sủng nhược kinh đều là không đáng nói, hiện giờ mới chân chính nhận được sủng ái đến kinh sợ.
Hiện tại là đầu thu, mà Thương Khâu chỉ mặc áo sơ mi quần jean, Tạ Nhất sợ hắn cảm lạnh, nói:
"Tôi có áo khoác, anh vẫn là mặc vào..."
Tạ Nhất nói còn chưa xong, Thương Khâu đã lắc đầu nói:
"Cậu cảm lạnh tôi sẽ đau lòng."
Tạ Nhất:
"......"
Gương mặt càng đỏ, cảm thấy hôm nay Thương Khâu đi nhầm phim trường!
Bên kia, Đường Nhất Bạch huyệt Thái Dương gân xanh đều nhảy ra. Hơn nữa hắn phát hiện Tạ Nhất tuy rằng tự xưng là thẳng nam, bất quá chỉ là phản xạ uốn cong, đã bị Thương Khâu ăn sạch rồi.
Thời điểm Đường Nhất Bạch bóp cổ tay, Thương Khâu đã một lần nữa lên xe, đem cửa sổ xe hạ xuống.
Bởi vì ánh mặt trời có chút chói chang, Thương Khâu lái xe một tay, tay còn lại cầm kính râm đeo vào. Cả người liền toát ra vẻ đẹp trai lãnh khốc. Tay áo sơ mi cuốn lên một nửa, bộ dạng thực tùy ý. Cố tình trên tay còn mang bao tay da màu đen, cầm tay lái bộc da, cho cảm giác gợi cảm nói không nên lời, cũng làm người ta hưng phấn không thôi.
Tạ Nhất thiếu chút nữa bị choáng váng. Thương Khâu còn không chút nào tiếc rẻ lộ ra một nụ cười ấm áp, nói:
"Tôi đi trước, giữa trưa gọi điện thoại cho cậu."
"Ờ, ờ......"
Tạ Nhất liên thanh đáp ứng. Thương Khâu liền khởi động cho chiếc Land Rover rời đi.
Đường Nhất Bạch vỗ vỗ vai Tạ Nhất, nói:
"Người ta đã đi xa, đừng nhìn nữa."
Tạ Nhất nhanh phục hồi tinh thần lại, cười nói:
"Chỉ là cảm thấy Thương Khâu mang kính râm thật là soái. Nếu tôi được như vậy thì tốt rồi, tuyệt đối đã có người yêu."
Đường Nhất Bạch:
"......"
Đột nhiên thực đáng thương cho Thương Khâu. Tạ Nhất trì độn không phải ít!
Đường Nhất Bạch gọi Đường Giảo, mọi người liền chuẩn bị lên lầu. Đường Giảo trong bộ dạng một con chó rất lớn, bất quá thoạt nhìn thực nghe lời, một tấc cũng không rời, đi theo Đường Nhất Bạch.
Bọn họ đi vào cao ốc, tiếp tân còn cùng bọn họ chào hỏi. Thời điểm bọn họ đi vào thang máy, Tạ Nhất còn mơ hồ nghe thấy nữ tiếp tân nói:
"Ôi, chú chó của phó tổng thật đáng yêu nha!"
Tạ Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Giảo.
To như vậy đáng yêu chỗ nào? Hiện tại mấy thẩm mỹ của mấy cô gái trẻ tuyệt đối đều có vấn đề, sao mà giống Tiểu Bạch vậy!
Trong thang máy, Đường Nhất Bạch thở dài, Tạ Nhất hỏi.
"Làm sao vậy? Có chuyện phiền lòng?"
Đường Nhất Bạch nói:
"Đúng vậy, sổ sách có chút vấn đề, kiểm tra không khớp, lại không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, giống như bị làm thực kỹ lưỡng."
Tạ Nhất nghe không hiểu, dù gì chuyên môn là thiết kế lên ý tưởng, cũng không phải kế toán tài vụ. Nhưng nghe như vậy, Tạ Nhất cũng có thể khẳng định là có người lợi dùng chức vụ tham ô công quỹ, hoặc là bỏ tiền vào túi riêng. Tập đoàn của Đường Nhất Bạch rất lớn, một khi xuất hiện vấn đề này có khả năng không phải vấn đề nhỏ. Tạ Nhất thuận miệng hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Đường Nhất Bạch xoa thái dương nói:
"Là một phần tiền trong một hợp đồng... Ước chừng mấy trăm triệu thôi."
Tạ Nhất:
"......"
Mình cùng Đường Nhất Bạch hình như không phải sống chung một tinh cầu. Mấy trăm triệu a! Vì cái gì người bên cạnh đều là kẻ có tiền!?
Hai người muốn nói về hợp đồng, thực mau đi vào phòng họp, đương nhiên Đường Giảo cũng theo. Hiện tại trong công ty mọi người đều biết, phó tổng đột nhiên đặc biệt thích chó, vẫn luôn mang theo một con chó to lớn mặc kệ đi đến nơi nào.
Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất đều là người mau lẹ, bởi vậy hợp tác thuận lợi, nhanh chóng liền nói xong hợp đồng rồi, bảng mẫu cũng thông qua, chỗ yêu cầu cải tiến tất cả đều ghi lại.
Đường Nhất Bạch nhìn nhìn thời gian, nói:
"Đã trưa, đi, chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi mời khách."
Tạ Nhất gật gật đầu. Hai người mang theo Đường Giảo liền chuẩn bị xuống lầu tìm chỗ ăn trưa. Đường Nhất Bạch cười nói:
"Tôi biết gần chỗ này có nhà hàng đặc biệt ngon. Món lẩu cay ăn là ghiền. Chúng ta lái xe đi năm phút đồng hồ là đến."
Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất xuống tầng hầm lấy xe. Tuy rằng cao ốc có cũng có bãi đậu xe, nhưng đó kỳ thật là nơi cho nhân viên bình thường hoặc là khách đến liên hệ công việc, không có chỗ cố định, đều là tới trước đậu trước. Đường Nhất Bạch là nhân viên cấp cao sẽ có chỗ đậu xe riêng, không phải chịu mưa gió phơi nắng.
Bọn họ từ thang máy đi xuống, Tạ Nhất liền nhận được điện thoại, là Thương Khâu gọi tới.
"Nghỉ trưa chưa? Tôi đang ở gần tòa nhà tập đoàn Đường gia, cùng nhau ăn trưa?"
Tạ Nhất vừa nghe, vội vàng nhìn Đường Nhất Bạch một cái, nhỏ giọng nói:
"Thương Khâu ở gần đây, muốn tìm tôi ăn trưa, chúng ta có thể đi cùng hay không?"
Đường Nhất Bạch trợn mắt, nói:
"Muộn tao đáng sợ nhất."
Tạ Nhất có chút mê mang, không biết Đường Nhất Bạch nói chính là cái gì.
Đường Nhất Bạch nói đương nhiên là Thương Khâu. Tạ Nhất thần kinh tương đối thẳng, nhìn không ra tới, nhưng Đường Nhất Bạch chính là xuất thân dân ăn chơi, tất nhiên nhìn ra được.
Trình độ muộn tao của Thương Khâu đã ở mức người và thần đều phẫn nộ!
Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ, cho một cái địa chỉ. Tạ Nhất nhanh đem địa chỉ nói cho Thương Khâu.
"Chúng tôi xuống tầng hầm lấy xe, một lát liền qua, năm phút liền đến."
Thương Khâu nói:
"Được, tôi cũng ở gần đó, một lát liền đến."
Hai người chỉ là nói địa chỉ mà giống như là nấu cháo điện thoại. Đường Nhất Bạch nghe mà trợn trắng mắt.
Đường Nhất Bạch mở khóa, đem cửa xe mở ra, nói:
"Đừng nấu cháo điện thoại nữa, không phải lập tức là có thể gặp mặt sao, lên xe đi."
Tạ Nhất tức khắc có chút ngượng ngùng, tâm nói.
Người yêu điện thoại tâm sự mới là nấu cháo điện thoại. Chúng tôi đây chỉ là nói chuyện đứng đắn với nhau mà thôi...
Đường Nhất Bạch mới vừa mở cửa xe, đột nhiên liền nghe được Đường Giảo hét to hai tiếng. Hắn hiện tại là giảo thú, tiếng kêu không khác biệt tiếng chó sủa. Đường Giảo vẫn luôn thực "ngoan ngoãn", đột nhiên kêu to. Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất hoảng sợ. Liền nhìn thấy vụt ra mấy người đàn ông cao lớn thô kệch xông tới chỗ bọn họ.
Đường Giảo ngăn ở trước mặt Đường Nhất Bạch.
"A a a a!!"
Một người đàn ông bị Đường Giảo cắn ở cẳng chân, trực tiếp lui ra, đau đến kêu thảm thiết không ngừng.
Tạ Nhất hóa ngốc, nói:
"Đây là ai!?"
Đường Nhất Bạch cũng không quen biết đám người này, thoạt nhìn không phải người tốt, vội vàng ấn nút báo động khẩn cấp.
Còi báo động chói tai vang lên, mấy tên kia vội vàng nói:
"Con mẹ nó, tên này ấn chuông báo nguy, mau ra tay, bắt người đi!"
"Mau mau!"
Mấy tên xông tới, tất cả đều là cao trên 1 mét 8, cơ bắp cuồn cuộn. Vài tên vây lấy Đường Giảo, vài tên khác tới túm Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất.
Đường Giảo vốn là giảo thú, chẳng qua hắn hiện tại linh lực tổn thất, chỉ còn là động vật hung mãnh mà thôi. Đường Giảo ngăn lại mấy người kia. Đột nhiên có người lấy ra thứ gì hướng về phía Đường Giảo nhấn một cái.
Đường Nhất Bạch muốn hô to cẩn thận, nhưng đã không còn kịp rồi. Đường Giảo đột nhiên run lên, trực tiếp liền ngã trên mặt đất.
Đường Nhất Bạch sợ tới mức không chịu được, muốn tiến lên, mấy tên kia lại xông tới khống chế Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất.
"Mau! Bảo an tới! Bắt được rồi! Nhanh mang đi! Lái xe, lái xe!"
Thương Khâu đang cùng Tạ Nhất nói chuyện, liền nghe được di động đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, ngay sau đó còn có chuông báo động chói tai, cùng tiếng bước chân hỗn độn, có người nói.
"Bắt được rồi! Nhanh mang đi!"
Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất bị đẩy vào trong xe. Hai người bị dùng dây thừng trói tay về phía sau lưng. Đường Nhất Bạch bị kinh hách, còn nhìn thấy Đường Giảo bị đánh, tức khắc bụng đau đớn, rơi mồ hôi lạnh, đau đến hắn cơ hồ không thể nhẫn nhịn. Tạ Nhất nhìn Đường Nhất Bạch, vội vàng thấp giọng nói:
"Đừng quá kích động, Đường Nhất Bạch."
Đường Nhất Bạch cũng không muốn quá kích động, nhưng bụng rất đau, cũng bình ổn không được. Hắn chảy rất nhiều mồ hôi, hô hấp thô nặng, cuối cùng mơ mơ màng màng muốn lâm vào hôn mê.
Tạ Nhất sốt ruột. Bất quá may mắn vừa rồi đang nói chuyện cùng Thương Khâu thì những tên đó xuất hiện, Tạ Nhất cố ý không có cắt đứt điện thoại.
Xe chạy nhanh như bay, luôn hướng về nơi hẻo lánh, thực mau đã tới chỗ. Những tên kia xuống xe, thô bạo đem Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch lôi ra.
"Đi! Mang lên lầu!"
Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch bị đẩy thất tha thất thểu lên lầu. Đây là một tòa nhà sáu tầng hoang phế cũ kỹ, nhìn như nhà hoang, căn bản không có hộ gia đình nào ở, nơi nơi đều là mạng nhện cùng bụi đất.
Bọn họ bị dẫn lên tầng cao nhất, cửa mở ra hai người bị trực tiếp đẩy mạnh vào một căn phòng.
"Thành thật ở đây!"
"Rầm!"
Cửa đóng lại, Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy bọn họ nói:
"Người đã bắt được, mau gọi điện thoại hỏi xem xử lý như thế nào, số tiền còn lại thanh toán như thế nào."
Tạ Nhất kinh ngạc không thôi. Thế nhưng có người mướn du côn tới xử lý bọn họ. Bất quá hiện tại đã bất chấp cái đó, thấy bọn kia đi ra ngoài, Tạ Nhất vội vàng thấp giọng gọi:
"Đường Nhất Bạch! Đường Nhất Bạch?"
Đường Nhất Bạch đã nửa hôn mê, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Đường Nhất Bạch đang mang thai, hơn nữa là quỷ thai. Bởi vì chuyện vừa rồi, quỷ thai khẳng định cũng bị kinh hách.
Tay Tạ Nhất bị cột ở phía sau, căn bản không có biện pháp đi trợ giúp Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch ngã trên mặt đất, không ngừng run, lẩm bẩm nói:
"Đau quá... Ôi, đau......"
Tạ Nhất thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng cũng sốt ruột, nhưng cũng không có biện pháp, đành phải nói:
"Đường Nhất Bạch nhịn một chút, nhịn một chút!"
Đường Nhất Bạch miễn cưỡng gật gật đầu, nhưng căn bản nhịn không nổi, thân thể run rẩy, thở khó khăn.
Tạ Nhất bị trói tay ở sau lưng, trong phòng cái gì cũng không có, trống rỗng, chính là phòng ngừa bọn họ chạy. Tạ Nhất gian nan bò đến bên cạnh Đường Nhất Bạch, nói:
"Tôi giúp đem dây thừng cởi ra."
Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch đều bị trói đôi tay ra phía sau. Tạ Nhất căn bản không có biện pháp cởi trói cho mình, muốn mở dây thừng cho Đường Nhất Bạch kỳ thật cũng khó khăn, nhưng không thể ngồi chờ chết.
Đường Nhất Bạch đã không có ý thức, không ngừng co giật thoạt nhìn thập phần thống khổ, liền nghe được hắn hô nhỏ, ngay sau đó hôn mê đi. Tạ Nhất khiếp sợ, còn chưa có kịp kêu Đường Nhất Bạch, liền nghe được một tiếng động nhỏ HunhHn786.
"Lộc cộc"
Tựa hồ có thứ gì lăn ở trên mặt đất. Tạ Nhất vội vàng quay đầu nhìn. Đường Nhất Bạch đã hoàn toàn hôn mê, sắc mặt trắng bệch, bất quá thoạt nhìn đã có chút thoải mái, không có khó chịu như vừa rồi, thân thể cũng không run lên.
Một vật tròn xoe từ người Đường Nhất Bạch lăn xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh lộc cộc. Vật kia nhìn giống như một viên bi.
Viên bi trong suốt như pha lê, bên trong có cái gì đó rất nhỏ. Tạ Nhất thấy không rõ lắm bên trong là thứ gì, híp mắt nhìn kỹ, bên trong tựa hồ là... con chó.
Khi Tạ Nhất còn đang mê mang, viên bi đột nhiên lăn lộn một chút. Nói lăn lộn, không bằng nói là run rẩy. Sau khi run rẩy một lúc, lại run rẩy, ngay sau đó có âm thanh.
"Rắc rắc!"
Viên bi nứt ra. Cái khe càng lúc càng lớn, có thứ gì muốn từ bên trong chui ra.
Tạ Nhất hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm viên bi, liền nghe được một tiếng.
"Bụp!"
Viên bi rốt cuộc hoàn toàn nứt ra rồi, vỡ thành hai nửa. Như trứng gà nở con, có thứ gì bên trong chui ra. Tạ Nhất chấn kinh mở to hai mắt nhìn.
Thật... Thật là con chó!? Con chó này cũng quá mini! So với ngón tay còn nhỏ hơn!
Chó con từ viên bi chui ra. Bởi vì quá mini, Tạ Nhất thậm chí thấy không rõ lắm nó trông như thế nào, là màu sắc hay hoa văn gì. Bất quá khẳng định không phải một màu.
Chó con lung lay từ trong bò ra, có điểm vụng về.
"Bẹp"
Liền ngã xuống đất, ngã đến đầu váng mắt hoa. Chó con lắc lắc đầu, từ trên mặt đất bò dậy.
Tạ Nhất vừa định muốn nhìn kỹ xem, kết quả thấy phảng phất giống bơm hơi, đột nhiên con chó nhỏ chậm rãi biến lớn. Từ nhỏ hơn một ngón tay thân thể càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. Thời điểm Tạ Nhất cho rằng nó sẽ thành người khổng lồ xanh thì tốc độ lớn đã dừng lại. Con chó đã biến thành một con Teacup lớn bằng bàn tay. Lông màu trắng mang theo đốm. Bất quá chỉ có mông nhỏ có đốm tròn, khi đi mông uốn éo uốn éo thoạt nhìn siêu cấp đáng yêu.
Chó con khoẻ mạnh kháu khỉnh, mắt to tròn xoe trong veo, nhìn siêu đáng yêu. Nó liếm móng vuốt, muốn đưa chân đến trán, bất quá bởi vì chân quá ngắn, căn bản với không tới trán.
Chó nhỏ xoay vòng, cuối cùng biến thành cắn đuôi, ở tại chạy một vòng. Cái đuôi cũng quá ngắn, hơn nữa cổ ngắn, cho nên căn bản cắn không được. Quả thực là đời này không có khả năng hoàn thành tâm nguyện...
Tạ Nhất thiếu chút nữa bị động tác đáng yêu của chó nhỏ làm ngất xỉu. Nhưng đột nhiên ý thức được con chó nhỏ này có điểm giống Đường Giảo. Chỉ là màu lông không giống, đốm kia cũng rất giống chỉ khác vị trí. Tròng mắt Tạ Nhất thiếu chút nữa rơi xuống.
Đây chính là con của Đường Nhất Bạch cùng Đường Giảo rồi! Cũng quá dễ thương...
Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình chú ý không đúng chỗ lắm, vội vàng ho khan một tiếng, vẻ mặt của ông chú quái dị, nói:
"Tới đây, nhóc con, để chú nhìn xem răng của con dài không?"
Chó nhỏ mê mang nhìn về phía Tạ Nhất, tựa hồ thực thông minh biết Tạ Nhất nói chuyện cùng mình. Nó nhảy nhót nhảy nhót chạy tới, thân thể phối hợp không phải quá tốt, chạy một bước hận không thể quăng ngã một lần, ngã trái ngã phải.
Nhóc gian nan nhảy nhót lại đây, há miệng thở dốc, thật sự như nghe hiểu, lộ ra răng nanh nhòn nhọn. Nó thật sự có răng, bất quá còn chưa có đủ, chỉ có mấy cái răng nhỏ mà thôi.
Đôi mắt Tạ Nhất tỏa sáng, nói:
"Bé ngoan, giúp chú cắn đứt dây, được không?"
Nhóc nghiêng đầu sát xuống nhìn, động tác cũng thật đáng yêu khiến cho Tạ Nhất thiếu chút nữa bị hạ gục rồi. Thấy nhóc con vẻ mặt mê mang, Tạ Nhất ân cần chỉ nó làm như thế nào cắn dây thừng.
Chó con mới sinh ra, bất quá tựa hồ hàm răng đã thực ngứa, cắn dây thừng với nó mà nói là trò chơi, vì thế nó thực vui sướng nhảy đến sau lưng Tạ Nhất.
"Âu âu âu"
Kêu lên vài tiếng, nó liền bắt đầu cắn dây thừng, răng nanh dùng sức cắn dây thừng.
Tạ Nhất cho rằng đây là một công việc vất vả vì con chó quá nhỏ, dây thừng lại thực thô. Nhưng Tạ Nhất còn chưa có tỉnh mộng thì dây thừng đã bị cắn đứt. Nhóc con còn ngậm dây thừng, run run đắc ý đi tới, đem dây thừng ném ở trước mặt Tạ Nhất.
"Âu âu"
Tiếng kêu non nớt đặc biệt đáng yêu.
Tay Tạ Nhất thả lỏng ra, lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, vội vàng đi cởi trói cho Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch như là từ trong nước vớt ra, đầy người đều là mồ hôi, suy yếu lợi hại, sắc mặt trắng bệch. Tạ Nhất nhanh mở trói, nhẹ nhàng vỗ mặt Đường Nhất Bạch, nói:
"Đường Nhất Bạch? Đường Nhất Bạch tỉnh tỉnh, đừng làm tôi sợ."
Đường Nhất Bạch vẫn chưa tỉnh lại, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ tới lá bùa của Thương Khâu, vội vàng lục lọi túi áo khoát. Tạ Nhất hiện tại mặc áo khoác của Thương Khâu, vốn định đi ăn trưa sẽ trả áo cho Thương Khâu. Sổ ghi chú vốn là trong túi áo khoác này.
Tạ Nhất nhanh lấy sổ ghi chú ra, lật lật tìm. Thật sự có tờ 'cố thận an thai'. Tạ Nhất đã không quản Đường Nhất Bạch sinh xong còn cần an thai hay không, vội vàng xé tờ ghi chú ra.
Bọn họ hiện tại cũng không có nước, không có biện pháp pha loãng uống, Tạ Nhất đành phải đem lá bùa xé nát. Không nghĩ tới xé nát lá bùa liền biến thành bột, Tạ Nhất đem bột đổ vào trong miệng Đường Nhất Bạch.
"Ôi..."
Đường Nhất Bạch lập tức liền tỉnh, mở to hai mắt nhìn, thở hổn hển, thiếu chút nữa bị bột làm sặc, lẩm bẩm nói:
"Thật cay......"
Tạ Nhất thấy Đường Nhất Bạch tỉnh, quả thực kinh hỉ, nói:
"Thật tốt quá, thật tốt quá, đã tỉnh!"
Đường Nhất Bạch mê mang nằm ở trên đùi Tạ Nhất, còn có chút suy yếu, giơ tay xoa xoa miệng mình. Bột này vị cay như ớt còn có mùi mù tạc, đặc biệt khó nuốt, hơn nữa mùi vị còn lưu lại rất lâu.
Chó con nhìn Đường Nhất Bạch tỉnh lại, tựa hồ cảm thấy có chút tò mò, liền chạy tới, đem móng vuốt nhỏ đáp ở trên mặt Đường Nhất Bạch.
"......"
Đường Nhất Bạch đột nhiên thấy được một con chó nhỏ, kinh ngạc nói:
"Nơi này còn có chó con sao?"
Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"À... Cái này... nó hình như là... là con cậu."
Mí mắt Đường Nhất Bạch cũng nhảy dựng, nói:
"Cái gì?!"
Tạ Nhất lặp lại.
"Hình như là con cậu."
Thái dương Đường Nhất Bạch tức khắc đầy gân xanh. Chó con thò qua, còn liếm liếm mặt Đường Nhất Bạch, tựa hồ thực thân thiết.
"Âu âu"
Đường Nhất Bạch cảm giác bụng không còn khó chịu, hơn nữa chó con trước mắt xác thực rất giống "Tiểu Hoa". Trừ bỏ màu lông không giống, còn có đốm chỉ ở trên mông, thật sự chó con này giống đại cẩu Đường Giảo như đúc.