Thương Khâu nhận được cấp báo lại có bộ lạc tác loạn. Thương Khâu vừa mới chạy về đất phong, kết quả đã bị triệu kiến. Hắn ra roi thúc ngựa gấp trở lại.

Thương Khâu một thân phong trần mệt mỏi, cưỡi ngựa vào doanh địa. Đã có binh lính đang chờ đợi, cấp tốc nói.

"Tư Nghệ đại nhân! Mời theo tiểu nhân."

Binh lính dẫn Thương Khâu nhanh chóng đi tới trước cửa phòng Đế quân. Bất quá Thương Khâu không được đi vào, chỉ là chờ ngoài cửa. Thực mau có người từ trong phòng đi ra. Cũng không phải Đế quân, mà là con rễ Đế quân, Trọng Hoa.

Trọng Hoa từ bên trong đi ra, vội vàng cùng Thương Khâu chào hỏi. Hắn vẻ mặt nôn nóng nói:

"Tư Nghệ sư phụ, ngài đã trở lại."

Thương Khâu nhíu mày nói.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện là thế này, Đế quân vẫn còn bệnh, lúc này đã ngủ. Nhưng ngài đã giao phó Trọng Hoa đem lời chuyển cáo sư phụ."

Trọng Hoa dừng một chút, lo lắng sốt ruột nói:

"Tư Nghệ sư phụ, Thái tử ở sông Đán tạo phản!"

Thương Khâu lại là chau mày, quả quyết nói:

"Không có khả năng."

"Tư Nghệ sư phụ, rất chính xác. Chuyện này còn có thể giả sao? Thái tử Đan Chu đã liên kết với các bộ lạc phương nam phản đối Đế quân. Bọn chúng đang vượt qua sông Đán, ít ngày nữa liền đánh tới đây!"

Thương Khâu híp mắt, tựa hồ suy xét lời Trọng Hoa nói có phải thật sự hay không. Lúc này một sĩ binh xông tới, cao giọng nói:

"Cấp báo!!!"

Trọng Hoa nhanh tiếp nhận cấp báo. Nhưng hắn cũng không có tự mình mở ra, mà là trực tiếp giao cho Thương Khâu, để Thương Khâu mở ra đọc.

Thương Khâu đem cấp báo mở ra xem qua một lượt, càng là nhíu mày. Cấp báo nói Thái tử ở sông Đán tạo phản, liên hợp rất nhiều bộ lạc cấu kết làm phản, lại còn có bộ lạc Tam Miêu trợ giúp, đang vượt qua sông Đán.

Đất phong của Thái tử vốn là phía nam, như vậy thực gần, cũng dễ liên lạc với Tam Miêu. Tam Miêu đã vượt qua đất phong của Thái tử, lập tức lướt qua sông Đán.

Sông Đán đối với Trung Nguyên chính là một tấm lá chắn. Nếu người Tam Miêu vượt qua sông Đán, cuộc chiến của người Miêu cùng người Trung Nguyên thực mau sẽ xảy ra.

Bởi vì niên đại này giao thông cũng không phát triển, đi lại không thuận tiện, không trao đổi văn hóa. Cho nên ở trong mắt rất nhiều người Trung Nguyên, người Miêu chính là thích giết chóc thành tánh, có thể nói là không hề có nhân tính, dã man vô lễ. Mà ở trong mắt người Miêu, kỳ thật người Trung Nguyên là quỷ quyệt xảo trá âm hiểm.

Đây ít nhiều là bởi vì giao thông không tiện lợi, cho nên tạo thành không hiểu biết lẫn nhau. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác là vì chính trị. Tam Miêu không qui thuận liên minh bộ lạc, bởi vậy ở trong mắt Đế quân chính là kẻ địch. Ai sẽ đem kẻ địch miêu tả thực tốt đâu?

Thương Khâu cầm cấp báo, lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói:

"Ý Đế quân là gì?"

Trọng Hoa không có lập tức nói ý Đế quân, mà là nói:

"Tư Nghệ sư phụ, Đế quân biết... ngài cùng Đông Hoàng có quan hệ."

Thương Khâu sắc mặt không thay đổi, nhìn thoáng qua Trọng Hoa. Trọng Hoa cười tủm tỉm nói:

"Tư Nghệ sư phụ yên tâm, Đế quân cũng không có ý muốn phản đối... Đế quân muốn nhờ ngài xuất chinh. Nghe nói lần này trong đội ngũ Đan Chu có một Vu Sư biết gây sóng gió. Nếu Vu Sư thành công vượt qua sông Đán, vậy quân liên minh sợ là nguy hiểm. Cho nên Đế quân nhờ sư phụ bắn chết Vu Sư. Sau khi thành công... sẽ chủ trì hôn sự của Tư Nghệ sư phụ cùng Đông Hoàng. Ngài thấy như thế nào?"

Thương Khâu nhìn thoáng qua Trọng Hoa, cũng không có lập tức nói chuyện. Trọng Hoa lại nói:

"Thái tử tạo phản, hiện giờ lê dân sống trong nước sôi lửa bỏng, xin Tư Nghệ sư phụ suy xét."

Thương Khâu cúi đầu nhìn thoáng qua cấp báo trong tay, nói:

"Được, ta sẽ xuất chinh."

Trọng Hoa lập tức vui sướng nói:

"Thật tốt quá! Tư Nghệ sư phụ, xin nhận của ta một lạy."

Thương Khâu cũng không có để ý Trọng Hoa, chỉ là nói:

"Khi nào điểm binh?"

Trọng Hoa cười nói:

"Khi nào cũng có thể, chỉ cần Tư Nghệ sư phụ ngài thấy tiện."

Thương Khâu không hề nói lời vô nghĩa, lập tức xoay người rời đi, chuẩn bị nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sau đó lập tức điểm binh xuất phát. Dù sao Thái tử đã ở sông Đán, căn bản không nhiều thời gian chuẩn bị......

Tạ Nhất lúc này đang nằm ở trên giường, trong lòng là Bé 12. Hai người đều ngủ nướng, còn chưa có rời giường. Đừng thấy Bé 12 dáng vẻ mảnh khảnh, kỳ thật trên người thịt rất nhiều ôm vào lòng như gối ôm mềm mại, còn có mùi thơm. HunhHn786

Tạ Nhất cảm giác trên mặt ướt nóng, lúc này mới bừng tỉnh. Mê mang mở mắt, Tạ Nhất liền nhìn thấy Bé 12 ôm mặt mình vừa gặm vừa lẩm bẩm:

"Ôi...... đùi gà thơm ngon!"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất bị Bé 12 gặm tỉnh. Lúc này liền có người tới gõ cửa, là Thái tử Đan Chu. Tạ Nhất lấy áo ngoài mặc vào, sau đó đắp chăn cho Bé 12, liền nói:

"Vào đi."

Thái tử Đan Chu từ bên ngoài thong thả ung dung đi vào, cười nói:

"Cậu chạy tới chỗ tôi du lịch à? Ngủ đến mặt trời lên cao."

Bé 12 còn ngủ nướng, Tạ Nhất liền suỵt suỵt nói:

"Đừng quấy rầy con tôi ngủ."

Thái tử Đan Chu bất đắc dĩ cực kỳ, nói:

"Chúng ta đang hành quân đánh giặc, nếu để binh lính nhìn thấy tướng lãnh ngủ nướng, sẽ ảnh hưởng sĩ khí."

Tạ Nhất cười cười, nói:

"Vừa thấy anh đã biết mới bị chọc tức, đến tìm tôi xả giận. Nói đi, Nguyên Phong chọc giận anh phải không?"

Vừa nói đến cái này, Thái tử Đan Chu liền một bụng hỏa khí. Đúng là như thế......

Bởi vì có Tạ Nhất hỗ trợ, Thái tử Đan Chu cũng nhớ tới ký ức cũ. Bọn họ là bị vứt vào quá khứ. Bồng Mông muốn đem bọn họ về quá khứ giải quyết. Thái tử Đan Chu chính là Tống Tịch. Hắn hiện tại hoàn toàn nhớ ra rồi, nhưng mà Nguyên Phong còn chưa có nhớ lại.

Theo lý mà nói, Nguyên Phong ở cổ đại không có địa vị gì. Hắn đơn thuần là người ở hiện đại, bất quá bị vứt tới cổ đại, còn bị Trọng Hoa cùng Bồng Mông lợi dụng. Cho rằng Trọng Hoa có ân với mình, nên Nguyên Phong không tiếc hết thảy báo ân.

Như vậy hay rồi, điều này chạm đến tới điểm giới hạn của Tống Tịch. Hắn chính là nuôi một con chó săn, hiện tại chó săn nhận người khác làm chủ nhân, lại còn đặc biệt trung thành, quả thực muốn tức chết hắn.

Đan Chu mặt ngoài không nói, thoạt nhìn vừa âm trầm vừa thành thạo, kỳ thật nội tâm sớm tức muốn phát nổ.

Tạ Nhất cười cười, nói:

"Sắc mặt anh không tốt, cẩn thận mệt."

Thái tử Đan Chu bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhất một cái, nói:

"Nói chính sự. Tôi đã nhận được cấp báo, đội ngũ của Trọng Hoa đang tiến đến đây, người lĩnh binh cùng lúc trước giống nhau, là Thương Khâu."

Tạ Nhất nghe xong không có phản ứng đặc biệt, chỉ là cười nói:

"Tôi bị tính kế một lần, anh cảm thấy còn có khả năng lập lại, để bị tính kế lần thứ hai sao?"

Thái tử Đan Chu cười cười, nói:

"Vậy thật đúng là chờ mong trận chiến sông Đán lần này."

Bé 12 nghe bọn họ nói chuyện bị đánh thức, dụi con mắt ngồi dậy. Vừa lúc bác sĩ Thẩm đi ngang qua cửa. Ánh mắt đầu tiên không phải nhìn ba ba, mà là thấy được bác sĩ Thẩm, Bé 12 vội vàng nhảy xuống giường, để chân trần chạy đi.

Tạ Nhất muốn níu cũng níu không được, nhìn Bé 12 nhào vào lòng bác sĩ Thẩm.

Thẩm Tông Minh lắp bắp kinh hãi, nhanh ôm lấy Bé 12, nói:

"Nhóc con nghịch ngợm này sao không mang giày, cẩn thận bị cảm lạnh. Nơi này cũng không có thuốc uống đâu."

Bé 12 ôm cổ Thẩm Tông Minh, hi hi ha ha.

Tạ Nhất trừng mắt. Đan Chu cười nói:

"Con trai gả đi ra ngoài, bát nước đổ ra ngoài sao hốt lại. Tôi chính là có chút lo lắng... bác sĩ Thẩm là người thường, chịu nổi con trai cậu lăn lộn sao? Sẽ không hư thận chứ?"

Tạ Nhất:

"......"

Hai phe đối chọi, đã tập kết rất nhiều người.

Đội quân của Thái tử Đan Chu có huấn luyện bài bản, như sóng biển lan tràn. Không chỉ như vậy, còn có quân đội của Tam Miêu. Hai đội quân tập hợp thành một đại quân hùng hậu khí thế tiến về phía trước.

Đại quân đã tới sông Đán. Tạ Nhất cùng Đan Chu ngồi trên lưng ngựa, nhìn bờ bên kia xa xa. Khoảng cách xa nhìn không rõ lắm, Tạ Nhất chỉ thấy một bóng dáng màu đen cưỡi ngựa chiến.

Bởi vì thật sự quá xa, cho nên căn bản thấy không rõ chi tiết, chỉ có thể nhìn đại thể bóng dáng. Nhưng Tạ Nhất dám khẳng định đó là Thương Khâu, không thể nghi ngờ.

Thương Khâu cưỡi ngựa đứng ở hàng đầu, một thân màu đen, cưỡi ngựa đen, trên lưng mang cung lớn màu đỏ. Bao đựng tên chỉ cắm một cây tên dài màu trắng. Hắn híp mắt nhìn thẳng phía trước.

Trận chiến này Thương Khâu chính là người chủ lực, đồ đệ Bồng Mông là phó, Trọng Hoa thay thế Đế quân đến giám sát trận chiến ủng hộ sĩ khí.

Hai bên đại quân ngăn cách bởi sông Đán. Âm thanh hò hét rất lớn, tựa hồ xem ai có sức mạnh hơn.

Đan Chu cũng không có lập tức khai chiến, mà là tập hợp mọi người hướng phía đối diện gọi to.

Thương Khâu ngồi trên lưng ngựa, nghe được binh lính đối diện cùng nói to:

"Thái tử muốn hỏi, phản tặc Trọng Hoa quản thúc Đế quân, gây binh biến, còn mưu toan hạ độc Thái tử, ngươi biết tội chưa!?"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nhìn Trọng Hoa bên cạnh. Trọng Hoa lập tức nói:

"Tư Nghệ sư phụ, ngàn vạn lần đừng tin hắn nói. Hắn muốn ly gián chúng ta. Tư Nghệ sư phụ mau bắn chết Vu Sư ở bên cạnh Thái tử. Thái tử chính là bị hắn mê hoặc! Giết hắn, chúng ta có thể thuyết phục Thái tử!"

Binh lính đối diện lại hô to:

"Thái tử hỏi, Trọng Hoa có phải lại đánh rắm hay không?"

Binh lính nói xong, còn cười ha ha lên, tựa hồ chơi vui vẻ vô cùng.

Trọng Hoa tức khắc sắc mặt trầm xuống, trong ánh mắt đều là tàn nhẫn.

Thương Khâu có chút hồ nghi, nhíu nhíu mày. Binh lính phía đối diện tiếp tục nói:

"Thái tử nói, trong quân Thái tử không có Vu Sư, bên cạnh Thái tử chính là thần tối cao Đông Hoàng Thái Nhất!"

Thương Khâu sắc mặt tức khắc phát lạnh, nhìn về phía Trọng Hoa. Trọng Hoa lập tức nói:

"Tư Nghệ sư phụ, bọn họ tất nhiên biết ngài cùng Đông Hoàng có quan hệ không tầm thường, cho nên mới dùng lý do thoái thác. Đông Hoàng đã trở về đất phong, sao có thể ở sông Đán? Mau, bắn chết cái Vu Sư kia!"

Trọng Hoa thúc giục, lúc này liền nghe được một tiếng chim hót cao vút, ngay sau đó một cái bóng màu vàng kim bay thẳng lên trời. Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu xem. Phát hiện trên bầu trời thế nhưng xuất hiện một con chim khổng lồ, cánh che trời, lông màu vàng kim. Hào quang chói lòa đem toàn bộ chiến trường che kín.

Thương Khâu ngẩng đầu nhìn, lập tức nói:

"Là Tiểu Nhất."

Tạ Nhất biến thành chim bay lên trời cao, rồi đột nhiên lao xuống, hướng về phía quân địch.

Trọng Hoa đôi mắt co rụt lại, lập tức hô to:

"Vu Sư quân địch tới!!! Bắn tên!! Mau bắn tên!!!"

Bồng Mông vốn đã tính kế tốt, kết quả hiện tại đột nhiên xảy ra biến cố, vội vàng hô to:

"Bắn tên!!!"

Binh lính được mệnh lệnh, lập tức bắn tên lên trời cao. Đôi mắt Thương Khâu nhíu lại, nhanh chóng tiến lên, nắm lấy tấm chắn, giục ngựa tiến lên.

"Keng keng keng......"

Mũi tên phát ra phần lớn không có lực quá lớn, tất cả đều bị Thương Khâu dùng tấm chắn ngăn chặn.

Bất quá còn có rất nhiều mũi tên phóng lên cao. Tạ Nhất đột nhiên vỗ cánh.

"Vù vù!!"

Trong nháy mắt cơn lốc đánh úp, những mũi tên có bị bẻ gãy, có từ bầu trời rơi xuống.

"Vèo!!!"

Chim lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống. Thương Khâu động tác nhanh nhẹn tháo áo choàng của mình phủ lên người Tạ Nhất.

Tạ Nhất trong nháy mắt biến thành hình người, được áo choàng to rộng của Thương Khâu tức khắc bao vây kín mít.

Bồng Mông lập tức hô to:

"Là quân làm phản!! Mau!! Giết!!"

Tạ Nhất rơi xuống, vững vàng ngồi bên cạnh Thương Khâu, lập tức cười một tiếng. Bất quá cũng không có lập tức để ý Bồng Mông, Tạ Nhất đột nhiên xoay lại ôm Thương Khâu, đem miệng mình dán ở trên môi Thương Khâu.

Tạ Nhất dùng cách hôn môi độ khí. Một hơi thở ấm áp phảng phất là ánh nắng ban mai từ môi lưỡi Thương Khâu tiến vào cổ họng.

Trong đầu Thương Khâu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ quái.

Bên bờ sông Đán, hắn tay cầm trường cung, bắn một mũi tên về phía Vu Sư quân địch. Kết quả lại bắn trúng Tạ Nhất. Một con chim lớn bay lên cao, Tạ Nhất người đầy máu ngã trên mặt đất. Rồi thân thể trong lòng hắn chậm rãi trở nên lạnh lẽo.

Đầu Thương Khâu như nổ mạnh, không ngừng lập loè. Chờ thời điểm hắn mở mắt, hai mắt đã đỏ ngầu tràn ngập tơ máu.

Bồng Mông nhìn thấy tình hình thế này, lập tức nói:

"Không...... Không có khả năng......"

Tạ Nhất cười tủm tỉm đối với Bồng Mông nói:

"Kế hoạch ngươi bày ra cho rằng sẽ hoàn hảo thành công, không có khả năng thất bại sao? Thật đúng là phải đa tạ ngươi đem ta đưa về quá khứ. Đã lâu rồi không có cảm nhận được chân thân thật sự. Nghiền chết ngươi, bất quá đơn giản như là nghiền chết một con kiến nhỏ."

Tạ Nhất nói, cười lạnh một tiếng. Thương Khâu nói:

"Hà tất em phải ra tay. Món nợ này nên để anh đòi lại."

Đôi mắt Thương Khâu nhíu lại, đột nhiên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhanh chóng nhằm phía Bồng Mông. Bồng Mông đại kinh thất sắc, chạy trốn, nhưng căn bản chạy không thoát Thương Khâu. Thương Khâu bắt lấy Bồng Mông.

Bồng Mông kêu thảm thiết, cảm giác xương tỳ bà phải bị bóp nát. Bồng Mông  bấm tay niệm thần chú, muốn dùng thuật pháp. Hiện tại Thương Khâu còn chưa phải Tông Bố Thần, chỉ là thân thể thành thánh, cho nên cũng không có thuật pháp. Cho nên Bồng Mông muốn dùng thuật pháp đối phó Thương Khâu. Đây là biện pháp duy nhất có thể thắng. Nhưng mà Bồng Mông còn chưa có kịp niệm thần chú, liền hét to một tiếng.

"Á!!!"

Tiếng thét thê thảm quanh quẩn ở bên bờ sông Đán, mang theo dư âm, quả thực muốn vang tận mây xanh.

Mu bàn tay Bồng Mông bị một mũi tên màu trắng đâm vào. Thương Khâu cười, nói:

"Ngươi không phải muốn mũi tên của ta sao? Cho ngươi."

Hắn nói, lại dùng sức, mũi tên trực tiếp xuyên thấu mu bàn tay Bồng Mông. Bồng Mông gào thét lớn, đau đến sắc mặt trắng bệch, đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, té ngã trên mặt đất.

Binh lính hai mặt nhìn nhau. Thương Khâu đã gạt Bồng Mông ngã xuống đất.

Tạ Nhất ngồi trên lưng ngựa, thong thả ung dung bắt lấy dây cương ngựa.

"Xoẹt!"

Một thanh kiếm bị rút ra khỏi vỏ, đột nhiên vung lên, vừa lúc nện ở trước chân một binh lính.

Binh lính kia sợ tới mức đại kinh thất sắc, nhanh chóng lui về phía sau hai bước. Mọi người lúc này mới chú ý, thì ra Trọng Hoa đã hoá trang thành binh lính, chuẩn bị trộm chạy trốn.

Trọng Hoa bị phát hiện, chặt đứt đường đi, vội vàng nói:

"Là Bồng Mông dụ dỗ ta, ta trúng bùa mê của Bồng Mông!"

Tạ Nhất cười tủm tỉm nhướng mày.

Bồng Mông bên kia còn muốn giãy giụa, hô to:

"Giết! Đó đều là quân làm phản! Giết!!"

"Ầm!"

Kết quả liền ở ngay lúc này có một tiếng vang lớn. Bên trong sông Đán đột nhiên lao ra một quái vật khổng lồ. Chín cái đầu không ngừng lắc lư, mở ra miệng rộng. Đôi mắt màu đỏ như muốn ăn thịt người.

"Trời ơi!!"

"Là Chín Anh!!"

Chín Anh cũng là Tạ Nhất mời đến hỗ trợ. Chín Anh từ bên trong sông Đán chui ra. Binh lính vốn dĩ như rắn mất đầu, hiện tại sợ tới mức càng là quăng mũ cởi giáp, một đám không dám nhúc nhích.

Bồng Mông còn muốn hô to. Thương Khâu đã rút mũi tên khỏi bàn tay Bồng Mông.

"A!!!!"

Hắn rống to, đau đớn suýt nữa mất đi tri giác.

Thương Khâu còn nói:

"Bắt loạn thần tặc tử lại!"

Trọng Hoa vẻ mặt xám xịt, suy sụp ngồi dưới đất.

Đại quân của Thái tử Đan Chu đã đến, Trọng Hoa cùng Bồng Mông đều bị bắt. Mọi người ra roi thúc ngựa chuẩn bị chạy về bộ lạc.

Tạ Nhất vốn định tự mình cưỡi ngựa, bất quá Thương Khâu không cho rời khỏi hắn, một hai phải cùng nhau ngồi một con ngựa. Tạ Nhất ngồi ở trước người hắn.

Tạ Nhất trước đó biến thành Kim Ô, xiêm y bị hỏng rồi không thể mặc, lúc này vây quanh người là áo choàng của Thương Khâu. Tuy rằng bọc thật sự kín mít, nhưng niên đại này cũng không có nút áo, Thương Khâu liền cho tay chui vào trong âm thầm làm một ít động tác nhỏ.

Tạ Nhất bị hắn làm cho không chịu nổi, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái. Thương Khâu lại là cười tủm tỉm, cằm để ở trên vai Tạ Nhất, nhỏ giọng nói:

"May mắn lần này anh không có làm sai."

Tạ Nhất nhướng mày nói:

"Phải cảm ơn em vừa rồi cưỡng hôn anh."

Tạ Nhất hiện tại là Đông Hoàng Thái Nhất. Thiên Ất Quý Nhân cố ý dạy Tạ Nhất độ khí như thế nào để khôi phục ký ức cho người khác. Trên người Tạ Nhất linh lực rất lớn, cho nên vừa học liền biết, tất nhiên dùng cho Thương Khâu.

Bất quá chỗ Thái tử Đan Chu tương đối phức tạp. Hiện giờ Thái tử còn chưa biết thuật pháp, cho nên căn bản không có biện pháp học môn độ khí. Thiên Ất Quý Nhân thực nhiệt tình muốn trợ giúp Nguyên Phong độ khí khôi phục ký ức, nhưng Thái tử Đan Chu không đồng ý, đương nhiên Bàng Trạm cũng không đồng ý. Cho nên hiện tại chỉ có Nguyên Phong tương đối mệnh khổ, còn đang bị Đan Chu "dạy dỗ".

Mọi người một đường ra roi thúc ngựa về danh địa liên minh, chuẩn bị thả Đế quân đang bị giam cầm.

Khi Thái tử Đan Chu vừa tiến vào doanh địa, liền xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến phòng Đế quân. Hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Bên trong có người canh giữ, bất quá người kia quỳ trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch. Thái tử Đan Chu tiến vào, người nọ hoảng sợ, nhìn thấy Thái tử, ngay sau đó hô to:

"Thái tử!! Thái tử!!"


Thái tử Đan Chu thấy hắn khuôn mặt có dị thường, vội vàng tiến lên, nói:

"Bệnh tình Đế quân như thế nào?"

Người nọ run rẩy khóc lóc nói:

"Đế quân...... Đế quân......"

Thái tử Đan Chu nghe đến đó, trong lòng hoảng hốt, chạy nhanh đến xem xét.

Đế quân nằm ở trên giường, trừng mắt, sắc mặt đã tái nhợt, thân thể cứng đờ. Cũng chính vì hiện giờ thời tiết lạnh cho nên không có có mùi hôi thúi.

Trong đầu Đan Chu như có vụ nổ. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy được thi thể quân phụ.

Trước đây sau khi thất bại ở trận chiến sông Đán, Đan Chu bị lưu đày đi xa, cũng không có nhìn thấy thi thể quân phụ. Hắn chỉ là nghe nói quân phụ nhường ngôi cho Trọng Hoa. Đương nhiên nhường ngôi chỉ là che mắt mà thôi.

Mà hiện giờ......

Tạ Nhất đi vào thấy, lại vỗ vỗ vai Đan Chu.

Bồng Mông vừa thấy tình huống này, cảm giác việc lớn không tốt, vội vàng nói:

"Đều là... Đều là ý của Trọng Hoa! Tôi không có khống chế Đế quân. Là... Là Trọng Hoa dã tâm quá lớn. Ta chỉ là... chỉ là nghe lệnh mà thôi, các người buông tha ta!"

Tạ Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Bồng Mông. Tay Bồng Mông đã bị đâm xuyên, ngồi bệt dưới đất, còn đang chảy máu. Mặt Tạ Nhất nổi gân xanh. Mũi tên trong bao đựng tên trên lưng Thương Khâu đột nhiên bay ra.

"Phập!!!"

Mũi tên trực tiếp chui vào mắt phải Bồng Mông.


"Ấ!!!"

Bồng Mông hét lớn một tiếng, ngã trên mặt đất, mắt phải tức khắc nhìn không thấy. Máu tươi từ bên trong phun ra, bắn tung toé trên mặt đất.

Tạ Nhất còn lãnh đạm nói:

"Ta là thần tối cao, không phải cát thần, cũng không phải phúc thần, không thích ức hiếp người. Nhưng sẽ gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng."

Bồng Mông đau trên mặt đất lăn lộn, mọi người cũng không nhìn hắn một cái.

Trọng Hoa còn bị trói, nói:

"Các người đừng giết ta. Đế quân đã già hồ đồ, điểm này các người cần thừa nhận. Dù ông ta thời điểm còn trẻ rất lợi hại, hiện tại đã già hồ đồ. Nếu không phải một tay ông ta tạo ra, ai có thể khống chế được ông ta?"

Trọng Hoa nói đúng, nhưng mà Thái tử Đan Chu đối mặt thi thể quân phụ, không chút do dự, đi qua đá Trọng Hoa va vào giường. Hắn vội vàng bò dậy, lại nói:

"Ta nói không có sai, là lời nói thật! Nếu các người đều là 'người từng trải', các người hẳn biết ta có vai trò như thế nào trong lịch sử. Không có người nào so với ta có tính thúc đẩy phát triển lịch sử hơn, đúng không? Chẳng lẽ là Đan Chu sao?! Ngươi tự hỏi chính mình đi. Nếu ngươi làm Đế quân, thật sự sẽ tốt hơn ta sao? Lịch sử ở trong tay của ngươi, nhiều nhất là bình thường thôi! Ta thừa nhận, ta không phải người tốt, tâm tư thâm sâu, trăm phương ngàn kế. Nhưng các ngươi cũng không thể không thừa nhận, ta thật sự có tài hoa. Thiên hạ này ở trong tay ta mới có thể phát huy cao nhất!"

Thái tử Đan Chu lạnh lùng nói:

"Ngươi chính là tên lừa đảo."

Trọng Hoa cười, tựa hồ có chút bình thường trở lại, nói:

"Không sai. Nhưng nếu ngươi giết ta, vậy ngươi sẽ làm sao. Đương nhiên ta sẽ không có trong lịch sử. Nhưng nếu thiên hạ này không có ta tới lãnh đạo, ngươi biết có bao nhiêu lê dân sẽ bị tàn sát không? Nhớ kỹ tên của ta có trong Ngu thị, danh Trọng Hoa, thụy hào..... Thuấn Đế!"

Thái tử Đan Chu lạnh lùng nhìn Trọng Hoa, không có lại nói một chữ, chỉ là đột nhiên xoay người rời đi, sải bước đi ra ngoài.

Tạ Nhất lo lắng nhìn Đan Chu, lại quay đầu nhìn qua Thương Khâu. Thương Khâu gật gật đầu, Tạ Nhất chạy đuổi theo.

Đan Chu đứng ở bên ngoài cửa, cũng không có đi bao xa. Hắn chỉ là ngẩng đầu nhìn không trung. Bọn họ ra roi thúc ngựa về tới đây đã là vào đêm. Thời viễn cổ bầu trời thoáng đãng, trăng sao nhìn rất rõ ràng.

Tạ Nhất đi tới, duỗi tay đáp ở trên vai Đan Chu, thấp giọng hỏi:

"Không có việc gì chứ?"

Đan Chu lắc lắc đầu, đột nhiên thở dài nói:

"Tôi chỉ là thực tức giận, tức giận... Hắn nói đều đúng."

Tạ Nhất há miệng thở dài. Đan Chu nhìn đôi tay mình, nói:

"Tôi có thể là người tốt, nhưng không phải Thái tử tốt, cũng không có khả năng trở thành một người kế vị tốt. Mà trải qua nhiều như vậy, tôi hiện tại đã không biết chính mình có phải một người tốt hay không. Tạ Nhất, tôi không phải Thái tử Đan Chu trước sau như một của ngày xưa."

Tạ Nhất nhìn chằm chằm Đan Chu, cười cười, nói:

"Anh nghĩ được như vậy, đã nói lên anh là người tốt."

Hai người đứng ở bên ngoài, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng rống lớn.

"Không! Không...... A!!!"

Ngay sau đó tiếng hô đột nhiên liền bị đứt.

Thương Khâu ở bên trong tất cả đều đi ra ngoài. Trọng Hoa lập tức nói:

"Thương Khâu, ngươi cũng là người từng trải, ngươi rõ ràng mà."

Thương Khâu cúi đầu nhìn Trọng Hoa, nói:

"Ta đương nhiên rõ ràng. Ngươi cũng có thể tiếp tục làm Thuấn Đế, nhưng có điều kiện."

Trọng Hoa lập tức nói:

"Điều kiện gì?!"

Thương Khâu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Bồng Mông, nói:

"Giết hắn...... Vĩnh viễn không được siêu sinh."

Bồng Mông hoảng sợ. Ánh mắt Trọng Hoa sáng ngời nhìn chằm chằm Bồng Mông, phảng phất nhìn chằm chằm một khối thịt mỡ. Bồng Mông hô to:

"Không! Không thể! Ta vì ngươi bán mạng, đừng giết ta!! Ta vì ngươi bán mạng!"

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là cầm một cái dao nhỏ cắt dây trói cho Trọng Hoa, sau đó đem dao nhỏ đưa cho Trọng Hoa.

Trọng Hoa lập tức nắm lấy dao nhỏ. Bồng Mông hô to. Trọng Hoa đi từng bước tới gần, nói:

"Ngươi sống cũng đủ dài, đi tìm chết đi."

Bồng Mông hô to:

"Không! Không!"

Trọng Hoa cũng không có do dự, đâm vào tim Bồng Mông, sau đó rút ra. Máu tươi bắn tung toé. Hắn lại tiếp tục đâm vào rút ra bảy tám lần như vậy.

Thương Khâu chỉ là đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn, cho đến khi Trọng Hoa quay đầu nhìn chính mình. Thương Khâu lúc này mới nói:

"Vị trí thống lĩnh liên minh bộ lạc là của ngươi. Nhưng ngươi chớ quên, ta là Tông Bố Thần, có thể đến tìm ngươi bất cứ lúc nào. Nếu ngươi làm không tốt vị trí này, ta sẽ đem ngươi kéo xuống địa ngục bất cứ lúc nào."

Ánh mắt Trọng Hoa sáng quắc, trên mặt dính đầy máu tươi, khóe môi treo nụ cười dữ tợn, nói:

"Sẽ không, ngươi căn bản không có cơ hội này, không ai làm tốt hơn ta."

Thương Khâu chỉ là nhàn nhạt nói:

"Rửa mắt mong chờ."

Hắn nói xong, xoay người đi ra cửa.

Tạ Nhất cùng Đan Chu đều ở bên ngoài chờ, Thương Khâu đi tới, nói:

"Đi thôi, nên về nhà."

Bọn họ thuận lợi giải quyết kẻ thù lớn Bồng Mông, hơn nữa giải quyết tận gốc. Bồng Mông đã hồn phi phách tán, cứ như vậy, trong lịch sử không bao giờ còn có Bồng Mông.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất ở nhà còn rất nhiều con. Bọn họ đã ra ngoài lâu như vậy cũng cảm thấy nhớ bọn nhỏ muốn nhanh trở về. Tạ Nhất hiện tại đã khôi phục chân thân, có thể mang vài người trở về. Còn có Thiên Ất Quý Nhân cũng có thể dẫn người trở về, tính ra rất thuận tiện.

Mọi người trở về hiện đại, vẫn là đại bản doanh của Bồng Mông. Bất quá Bồng Mông đã không còn nữa, đã sớm chết ở trong lịch sử.

Thương Khâu lập tức gọi điện cho Tất Bắc, nói Tất Bắc lại đây dọn dẹp nơi này một chút. Dù sao Bồng Mông tuy rằng không còn nữa, nhưng đại bản doanh để lại rất nhiều thứ rối rắm.

Lịch sử đã bị thay đổi, Tạ Nhất hiện tại đã khôi phục là Đông Hoàng Thái Nhất. Vì dù sao Thương Khâu cũng không có bắn mũi tên.

Người của Tất Bắc thực mau đã tới. Tất Bắc tự mình dẫn đội, còn mang theo rất nhiều Quỷ Soái, đã bận tối mày tối mặt, oán giận nói:

"Khi nào đại ca mới trở lại làm việc? Hắn ở quán ăn đêm khuya thật thanh nhàn, mỗi ngày chỉ bưng mâm. Mười Điện Diêm La biến thành chín điện, công tác áp lực rất lớn đó."

Thương Khâu cười cười, biết hắn đang nói Thanh Cốt. Thanh Cốt chính là Tần Quản Vương quản lý điện thứ nhất trong mười điện. Bất quá bởi vì đã làm sai, cho nên hắn bị biếm thành quỷ, hiện giờ nhiều năm đã đi qua.

Thương Khâu nói:

"Tự mình đem hắn trở về."

Tất Bắc:

"......"

Theo một cấp trên phủi tay, mệnh khổ mà!

Thương Khâu để Tất Bắc xử lý đại bản doanh Bồng Mông, liền mang theo Tạ Nhất về nhà. Dù sao con của bọn họ còn ở nhà, đi ra ngoài một vòng, Tạ Nhất rất nhớ bọn trẻ, cũng không biết những chim non thế nào.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất ra khỏi thang máy, vừa đến cửa nhà, còn chưa có vào cửa, liền nghe được bên trong có âm thanh.

"Ha ha ha!"

"Hì hì hì!"

"Ha ha ha!"

Âm thanh vang vọng như rớt vào hố sâu.

Tạ Nhất tức khắc ngây ra, rồi chạy nhanh mở cửa. Đối diện xông tới một quả đạn pháo, một chút liền va vào cẳng chân Tạ Nhất. Tạ Nhất cúi đầu nhìn.

Một đứa bé trai!

Đứa bé rất đáng yêu, thoạt nhìn khoảng hai tuổi, đi chưa vững. Đụng vào cẳng chân Tạ Nhất, đứa bé liền ngồi xuống, mở mắt to chớp chớp. Bất quá cũng không khóc, nó còn hướng về phía Tạ Nhất mỉm cười ngọt ngào. HunhHn786

Bé 12 lập tức vui vẻ nói:

"Ôi, anh trai!"

Chim non thành hình người!

Tạ Nhất tức khắc vui vẻ bế đứa bé đi vào, tức khắc liền nghe được âm thanh.

"Ha ha ha!"

"Hì hì hì!"

"Ha ha ha!"

Trong phòng khách một đám trẻ chạy loạn, vài đứa còn trần trụi. Càng đáng sợ chính là... mấy đứa con này khi là chim non lực tàn phá có thể so với Husky, hiện giờ thành hình người lực tàn phá quả thực không thể tả. Trong phòng không có một chỗ tốt, khăn trải giường chăn sô pha chỗ nào cũng rách nát.

Một đứa nhìn chằm chằm chén inox lớn, trong tay cầm một cái muỗng lớn. Giống như cầm bảo kiếm, nó đang cùng một đứa khác "chiến đấu". Hai đứa vừa cười vừa dùng muỗng đấu võ "leng keng leng keng". Tạ Nhất thật là kinh hồn táng đảm. Tạ Nhất nhanh chạy tới đem hai đứa tách ra, không cho "đánh nhau".

Vừa quay đầu, Tạ Nhất liền nhìn thấy một tiểu thiên sứ với đôi mắt màu vàng rực rỡ. Đôi mắt to sáng long lanh, sau lưng còn có một đôi cánh, phải nói rất đáng yêu.

Tạ Nhất cảm thấy tiểu thiên sứ này khẳng định giống mình, lại còn bụ bẫm siêu đáng yêu. Tạ Nhất nhanh đi qua, chuẩn bị hôn tiểu thiên sứ. Kết quả tiểu thiên sứ như làm ảo thuật, từ phía dưới mông túm ra một đồ vật.

Bao cao su!?

Tiểu thiên sứ thuần thục mở gói, tươi cười, sau đó nắm bao cao su cho vào miệng nhai, dùng sức nhai, dùng sức cắn, dùng sức kéo.

Tạ Nhất vói nhìn vào phòng ngủ. Một cái ngăn tủ bị mở ra, bên trong tràn đầy  gói bao cao su, như nước sông "tuôn trào ra".

Tạ Nhất hít sâu một hơi, hô to:

"... Thương Khâu chết tiệt!"

Thương Khâu cũng không nhàn rỗi, tay trái một đứa, tay phải một đứa, trên cổ một đứa, trên đùi hai đứa, ôm một đống trẻ con. Bất quá hắn cười rất hạnh phúc. Nhìn mấy đứa con trai nghịch ngợm, người làm cha như Thương Khâu lại rất sung sướng.


Hiện tại, Tạ Nhất không cảm thấy Trứng Vàng là Hỗn Thế Ma Vương. Trứng Vàng trừ việc ngày thường khi ức hiếp Tiểu Hắc, quả thực là tiểu thiên sứ. Mà Tiểu Mao Mao thật sự là tiểu thiên sứ.

Tiểu Mao Mao hỗ trợ thu dọn đồ vật bị các em trai làm loạn. Khi nhặt lên một hộp bao cao su, Tiểu Mao Mao kinh ngạc cầm lấy chạy ra ngoài, giơ hộp, vẻ mặt kinh ngạc nói:

"Chú chú! Chú chú! Cái này vì sao không giống loại chúng ta dùng, xoắn ốc nhô lên là thứ gì!?"

Tạ Nhất:

"......"

Lượng thông tin có phải hơi nhiều hay không?! Vẫn là cùng Lương Khí liều mạng đi thôi...

Tạ Nhất giải quyết xong mối đe dọa, rốt cuộc có thể về kinh doanh quán ăn đêm khuya. Vừa đến khuya các loại "yêu ma quỷ quái" đều chạy tới.

Đại Thánh mang theo Giang Lưu Nhi đã là khách hàng thân thiết. Gần đây Giang Lưu Nhi đặc biệt thích tới quán ăn đêm khuya bởi vì có rất nhiều em trai cùng chơi. Mấy đứa con Tạ Nhất đặc biệt thích quấn lấy Giang Lưu Nhi, mở miệng là gọi "Lưu Lưu ngồi ngồi". Giang Lưu Nhi thậm chí còn chia sẻ Đại Thánh thú bông cho bọn nhỏ chơi. Đại Thánh nhìn mà trong lòng dấm chua dâng trào.

Giang Lưu Nhi lảm nhảm không quấn lấy mình, ngược lại cùng người khác chơi, sao hình như cả người không dễ chịu......

Trừ Đại Thánh là khách quen, đương nhiên còn có một đống khách hàng nữ. Nào là Mạnh Bà, Đát Kỷ, Triệu Phi Yến, bảy yêu nhền nhện,... tóm lại mập ốm cao thấp, cái dạng gì cũng có. Có nữ thì cũng có nam, còn có các loại món ngon. Quán ăn đêm khuya có thể kinh doanh không tốt sao?

Đã bắt đầu mùa đông, quán ăn đêm khuya trừ xiên thịt nướng, tôm hùm đất, bia, thực đơn còn thêm rất nhiều món ăn mới. Tỷ như như lẩu cừu, lẩu Tứ Xuyên. Nồi nước sôi ùng ục, ăn xong rồi cả người đều nóng hổi, hơn nữa mùi thơm nức, ngon vô cùng.

Thịt cừu đều do Tạ Nhất tự mình đi chọn lựa nguồn cung cấp, tuyệt đối tươi mới, bảo đảm chất lượng. Lẩu cừu có đủ vị chua cay mặn ngọt và béo ngậy. Trong nồi lẩu nghi ngút khói là những miếng thịt cừu, vừa nạc, vừa mỡ được thái lát mỏng, to bản. Thịt cừu non màu trắng lại không phải mỡ, cho vào nồi lẩu hương vị tuyệt nhất. Bởi vì cắt thành lát mỏng, cho vào nhúng ngắn ngủn vài giây liền đủ. Từ trong nước sôi vớt ra có thể thấy sợi gân màu trắng, vào miệng giòn tan, thơm nức, không có mùi tanh, lại có vị đậm đà. Một cái đồng nồi ăn hoài không đủ, nhâm nhi cùng dưa chua cho đỡ ngấy lại ngon miệng.

Lúc trước mọi người ăn rất nhiều lần lẩu Tứ Xuyên, đột nhiên đổi thành nồi lẩu đồng, nên rất được hoan nghênh. Tạ Nhất hôm nay đặc biệt nhập về rất nhiều thịt mới, chỉ cần cắt miếng liền có thể dùng, không sợ dự trữ không đủ.

Bởi vì người quá nhiều, Tạ Nhất ở phía sau bếp bận rộn. Cắt một mâm lớn thịt ba chỉ bò, ước chừng 1,5 kg bày thành vòng tròn trên mâm. Từng miếng thịt trắng mềm gọn gàng, cho vào nồi như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không vương vãi.

Tạ Nhất bưng thịt ba chỉ bò ra tới, đặt ở trên bàn. Người đã vây quanh bàn lớn, phải đến mấy bàn. Tất Bắc cười nói:

"Ôi, chị dâu! Không vội, cùng chúng tôi uống vài ly đi! Chúc mừng một chút."

Tạ Nhất cười nói:

"Chúc mừng cái gì?"

Tất Bắc nói:

"Chúc mừng đại ca hôm nay trở về cương vị a. Âm tào địa phủ rốt cuộc không cần mỗi ngày tăng ca."

Mọi người có lòng mời, Thương Khâu liền nói:

"Uống một chút đi, tới đây."

Tạ Nhất đi qua, mọi người tự động nhường chỗ bên cạnh Thương Khâu. Mọi người ngồi vây quanh nồi lẩu nóng, trên bàn ước chừng bày năm cái nồi đồng. Có người thích ăn cay, cho nên có nồi đồng bỏ thêm ớt cay.

Bất quá lẩu cay của Tạ Nhất không giống lẩu cay Tứ Xuyên bình thường. Trong nước dùng cay còn có rượu gạo. Khi nấu lên nếm không ra rượu gạo, nhưng có một mùi thơm. Đặc biệt là thời điểm nhúng lấy ra, miếng thịt màu trắng và mềm được phủ một lớp dầu đỏ. Vị tươi và mềm. Sau khi nếm kỹ vẫn cảm thấy mùi rượu thoang thoảng. Rượu giúp giữ độ tươi, vị ngọt tự nhiên của thịt.

Mọi người ngồi cùng nhau. Tất Bắc rót cho Tạ Nhất một ly bia lớn. Mọi người nâng ly chạm vào một cái. Bởi vì vui vẻ, cho nên Tạ Nhất cũng nâng ly. Bất quá vì tửu lượng không tốt, Tạ Nhất không uống nhiều.


Tạ Nhất uống một ngụm, cảm giác bia này quái quái, thực đắng. Bất quá Tạ Nhất không để trong lòng, bắt đầu động đũa ăn.

Không hổ đều là âm tào địa phủ tới, một đám ăn như lang như hổ. Quả thực quỷ đói 800 năm không được ăn, một mâm thịt bị quét sạch trong nháy mắt. Tạ Nhất không phải cắt nửa kg, mà là 1.5kg trực tiếp cho vào nồi. Mí mắt Tạ Nhất giật giật.

Nồi lẩu nóng hầm hập nghi ngút khói, không khí rất thân thiện. Thịt chín, Thương Khâu thấy mọi người ăn ngấu nghiến, nhanh lấy cho Tạ Nhất một ít, đặt ở trong cái chén.

Bên cạnh rất nhiều người ồn ào nói:

"Ôi chao! Sếp quá chu đáo!"

Thương Khâu cũng không ngại ngùng, vẫn là chu đáo gắp đồ ăn cho Tạ Nhất.

Tạ Nhất gắp lên một miếng thịt chấm tương vừng, cho vào miệng, tức khắc...

"Ọe"

Tạ Nhất thiếu chút nữa nhổ ra, mở to hai mắt nhìn. Thương Khâu hoảng sợ, nói:

"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Tạ Nhất che lại miệng, miễn cưỡng đem thịt nhai nuốt xuống, nói:

"Sao tanh như vậy? Không phải chứ, em mua nhằm hàng kém chất lượng sao?"

Nhóm bé con cũng ngồi ở một bàn, một đám ngồi ghế trẻ em, ăn vui vẻ vô cùng.

Tống Tịch nói:

"Không tanh, không có mùi tanh."

Tống Tịch là người không thể ăn tanh, hôm nay cũng không có ghét bỏ thịt bò này. Thế nhưng Tạ Nhất thái độ khác thường.

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói.

"Em có phải không thoải mái?"

Tạ Nhất che lại cái mũi của mình, nói:

"Không được, em cảm thấy khó ngửi."

Tạ Nhất nói lại muốn phun, sắc mặt tái nhợt. Nhóm bé con đang ăn, nhìn thấy ba ba muốn phun, không có lo lắng, ngược lại đặc biệt hào hứng, vỗ tay cười liên hồi, hết đợt này đến đợt khác.

"Ha ha ha!"

"Hì hì hì!"

"Ha ha ha!"

Tiếng cười dị thường, giọng non nớt nói:

"Em bé! Em bé! Em bé!"

Mạnh Bà lúc này cao thâm khó đoán nói:

"Không có việc gì, chị dâu lại mang thai. Không biết có phải Kim Ô mỗi lần đều sinh mười hay không. Sếp rất có phúc khí nha!"

Tạ Nhất đã chinh lăng không thôi:

"......"

Cái quỷ gì?! Mười đứa! Hai đội hủy diệt! Đã sắp nuôi không nổi!

Thương Khâu lại là mừng rỡ như điên, nói:

"Thật sao? Thật tốt quá. Tiểu Nhất, đừng ăn nữa. Trễ quá rồi, anh đỡ em về nghỉ ngơi. Đừng thức đêm, đối với thân thể em không tốt."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất bị cưỡng chế đi về nhà ngủ. Nhóm bé con ngồi vây quanh bàn còn tiếp tục cười.

"Ha ha ha!"

"Hì hì hì!"

"Ha ha ha!"

Chúng vừa cười vừa nhét thịt vào trong miệng, trên mặt nơi nơi đều là tương vừng, nói:

"Em trai! Em trai!"

------- KẾT THÚC CHÍNH VĂN------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play