Tạ Nhất nói bóng nói gió hỏi thân phận mình rốt cuộc là người nào.

Ba người trước mặt phân biệt gọi là Nhất Dạ, Nhị Tuần cùng Tam Tư, đều là đồ đề Tạ Nhất nhặt trên đường. Mà Tạ Nhất thì sao, càng là khó lường. Tạ Nhất hiện tại thân phận thế nhưng là một kiếm khách, hơn nữa đại danh đỉnh đỉnh gọi là Yến Xích Hà.

Tạ Nhất thiếu chút nữa ngốc.

Nói là trở lại quá khứ, như thế nào tiến vào Liêu Trai?

Nếu Tạ Nhất không có nhớ lầm.

Yến Xích Hà là nhân vật trong truyện Liêu Trai không phải sao? Một kiếm khách trừ ma diệt quỷ!

Tạ Nhất hóa ngốc. Bản thân xem qua rất nhiều phiên bản Liêu Trai, Yến Xích Hà bộ dáng phần lớn miêu tả là râu xồm, lôi thôi lếch thếch vân vân... Nhưng bộ dáng này hình như là thư sinh. Bất quá cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, trong nguyên tác miêu tả Yến Xích Hà chính là giống thư sinh. Ninh Thái Thần lần đầu tiên nhìn thấy Yến Xích Hà, còn tưởng rằng hắn là thư sinh đi thi, tựa hồ nên là như thế này mới đúng.

Tạ Nhất tức khắc xoa xoa mặt, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Phải làm sao bây giờ? Đào Mộc Bổng cảm giác là sẽ không bao giờ thấy. Đầu tiên phải tìm được Thương Khâu mới được, còn có trâm cài đầu hoa mẫu đơn!

Sư phụ vẻ mặt tuyệt vọng, Nhất Dạ nói:

"Sư phụ, ngài không có việc gì chứ?"

Nhị Tuần nói:

"Sư phụ, có phải bị lạnh hỏng đầu óc rồi!"

Tam Tư nói:

"Ta nói nè, sư phụ đừng làm mấy cái loại tu luyện kỳ dị nữa, sẽ lạnh hư đầu óc!"

Tạ Nhất thật muốn dùng muỗng lớn gõ đầu ba người bọn họ, nhưng vẫn cứ yên lặng đem quần áo của mình hơ khô, chuẩn bị sửa sang lại một chút, sau đó lên đường đi tìm trâm cài mẫu đơn.

Bọn họ hơ khô quần áo xong đã trời tối, hôm nay thoạt nhìn sẽ hạ tuyết. Tóm lại thời tiết thật không tốt, tựa hồ không thích hợp lên đường. Nhất Dạ nói:

"Sư phụ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."

Nhị Tuần nói:

"Đúng vậy sư phụ, tìm nhà dân tá túc đi!"

Tam Tư nói:

"Ta đói bụng lép xẹp, tốt nhất có canh nóng uống!"

Tạ Nhất cũng cảm thấy đặc biệt lạnh, nếu nửa đêm hạ tuyết, bọn họ ở chỗ này liền phải bị đông chết, khẳng định phải tìm chỗ tá túc. Bất quá nơi này thoạt nhìn trống trải, giống như không có chỗ tá túc.

Tạ Nhất và ba đồ đệ dập lửa, sau đó đeo tay nải đi về phía trước. Tạ Nhất vừa đi vừa nhìn trên mặt đất, thử xem xem có thể nhìn thấy trâm cài hay không.

Ba đồ đệ theo ở phía sau, Nhất Dạ nói:

"Sư phụ có phải đau cổ hay không?"

Nhị Tuần nói:

"Khả năng xương cổ không thoải mái."

Tam Tư nói:

"Có phải suy nghĩ thuật pháp bắt quỷ mới?"

Tạ Nhất trợn trắng, không có phản ứng bọn họ, tiếp tục đi về phía trước. Đi chốc lát, thình lình nhìn thấy phía trước thế nhưng có cái miếu, thoạt nhìn rất bề thế, nhưng lại có điểm âm trầm, trên cửa lớn đều là bụi, thoạt nhìn hoang phế.

Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy phía trên có ba chữ.

Lan Nhược Tự.

Tạ Nhất sợ tới mức nhanh quay đầu muốn đi. Tạ Nhất không muốn gặp Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần, còn có Thụ Tinh lão lão, Hắc Sơn Lão Yêu linh tinh... Hiện tại Tạ Nhất muốn tìm được Thương Khâu, trâm cài mẫu đơn, sau đó đi tìm Đào Mộc Bổng, rồi rời khỏi nơi này.

Tạ Nhất quay đầu đi, ba đồ đệ đều trợn tròn mắt. Nhất Dạ nói:

"Sư phụ, đi nơi nào a!? Nơi này có thể tá túc!"

Nhị Tuần nói:

"Sư phụ khả năng muốn tìm chỗ thoải mái hơn một chút."

Tam Tư nói:

"Sư phụ quả nhiên là sư phụ!"

Ba người ríu rít đi theo sau Tạ Nhất.

Tạ Nhất hiện tại muốn Thương Khâu nhanh xuất hiện. Thương Khâu mỗi lần đều sẽ xuất hiện đúng lúc Tạ Nhất gặp nguy hiểm. Lúc trước Tạ Nhất đã nuốt bùa định vị của Thương Khâu, cho nên Thương Khâu luôn có thể tìm được Tạ Nhất.

Mãi cho đến trời tối, Thương Khâu cũng không có xuất hiện, bốn người đi mệt mỏi. Ba đồ đệ hiện tại sửa miệng nói còn không bằng vào miếu cũ vừa rồi.

Ở thời điểm mọi người đã mệt chết, phía trước thế nhưng thật sự có hộ gia đình. Nhóm đồ đệ tức khắc cao hứng hỏng rồi, chạy nhanh tới gõ cửa.

"Cốc cốc cốc!"

Bên trong có người lên tiếng, là một cô nương nói:

"Ai đó?"

Nhất Dạ nói:

"Cô nương, chúng tôi là đạo sĩ đi ngang qua, muốn xin tá túc."

Cửa mở là một cô nương thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi. Nhìn thấy bọn họ là bốn đại nam nhân, cô nương sợ tới mức muốn đóng cửa.

Nhị Tuần nhanh giữ lại, không cho nàng đóng cửa, nói:

"Cô nương! Cô nương chúng tôi là người tốt a! Mở cửa cho chúng tôi vào!"

Tam Tư nói:

"Cô nương, chúng tôi đều rất đói, rất mệt, bên ngoài lại lạnh, cho chúng tôi vào đi!"

Cô nương bị dọa sợ, nói:

"Không được a! Cứu mạng! Các người buông tay! Tôi muốn gọi người!"

Tạ Nhất tức khắc mí mắt giật kinh hoàng, vội vàng đẩy ba đồ đệ ra, nói:

"Cô nương, chúng tôi không phải người xấu."

Cô nương nhìn thấy Tạ Nhất tương đối ôn nhu, thoạt nhìn không giống như là người xấu, tức khắc mặt có chút hồng, nói:

"Phải...... Phải không?"

Tạ Nhất có điểm không thể hiểu được, không biết vì cái gì cô nương nhìn chính mình mặt đỏ lên. Bất quá cô nương, liền nói:

"Cha tôi lập tức liền trở về, các người tiến vào đây đi."

Mọi người vội vàng đi vào. Trong nhà chỉ có cô nương và người mẹ. Nghe nói cha của cô nương lên núi săn thú, bất quá cũng không có cái gì, lập tức liền trở về.

Trong nhà rất hiếu khách, chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn cho bọn họ. Ba đồ đệ ăn ngấu nghiến. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình khả năng không giống như là Yến Xích Hà, ngược lại như là... Đường Tăng, mang theo ba đồ đệ, chỉ thiếu ngựa trắng.

Người mẹ ngồi ở bên cạnh, nói:

"Vừa mới rồi tiểu nữ có đắc tội, cũng là gần đây chỗ này không yên ổn."

Nhất Dạ nói:

"Không yên ổn như thế nào? Đại nương có thể nói một chút xem. Sư phụ chúng tôi rất lợi hại, bắt quỷ hàn ma phục yêu, không có gì không làm được!"

Tạ Nhất bị tâng bốc, nghĩ.

Mình chính là Yến Xích Hà hàng nhái. Sao cảm giác bọn họ bẫy sư phụ a!

Cô nương cùng người mẹ vừa nghe, tức khắc chấn kinh mở to hai mắt, nói:

"Thật sao?"

Người mẹ nói:

"Thật tốt quá, thật tốt quá! Chúng ta đây liền được cứu rồi!"

Tạ Nhất hồ nghi nói:

"Rốt cuộc là sự tình gì?"

Người mẹ nói:

"Gần đây vùng này luôn có yêu quái quấy phá!"

Tam Tư nói:

"Yêu quái! Thật tốt quá, sư phụ bắt yêu như ăn cơm, vừa nhanh vừa sạch sẽ!"

Tạ Nhất:

"......"

Người mẹ hạ thấp giọng, nói:

"Nói nhỏ chút, không thể đắc tội yêu quái kia. Vùng này của chúng tôi có ngôi miếu cũ gọi là Lan Nhược Tự, trong núi có Sơn Thần. Nghe nói Sơn Thần pháp lực vô biên, có thể hô mưa gọi gió, nhưng cũng không phải yêu quái tốt. Mọi người đều gọi là...... Hắc Sơn Lão Yêu!"

Hắc Sơn Lão Yêu......

Cũng chưa tiến vào Lan Nhược Tự, như thế nào lại gặp Hắc Sơn Lão Yêu a!

Tạ Nhất có điểm sống không còn gì luyến tiếc.

Cô nương nói:

"Sơn Thần rất lợi hại, thủ hạ là một đám hung ác, còn có rất nhiều quỷ quái. Nữ quỷ lừa gạt tráng đinh, sau đó giết chết bọn họ, linh hồn đưa tới làm việc khổ sai phục vụ cho Hắc Sơn Lão Yêu. Đám quỷ quái còn bắt cô nương tuổi trẻ về trong núi hiến cho Hắc Sơn Lão Yêu!"

Chuyện này cùng Liêu Trai kỳ thật không sai biệt lắm.

Vùng phụ cận đã mất rất nhiều nữ tử, nam tử cũng đã chết không ít, cho nên nhân tâm hoảng sợ. Có thể dọn đi đều dọn đi rồi. Trong nhà này rất nghèo, chỉ có thể dựa vào săn thú trong núi kiếm sống. Nếu dọn đi, căn bản không có sinh kế, cũng là đường chết, cho nên bọn họ không thể dọn đi.

Người dọn đi quá nhiều, Hắc Sơn Lão Yêu tức giận. Sơn Thần nổi giận, liền gây tai ương cho Kim Lăng bên cạnh. Hiện tại toàn bộ Kim Lăng cũng là nhân tâm hoảng sợ. Cách đây vài ngày, cũng mất không ít cô nương trẻ tuổi. Quan phủ cũng quản không được, bộ khoái cũng bắt không được. Bởi vậy mọi người liền nói là Hắc Sơn Lão Yêu quấy phá.

Người mẹ nói:

"Thật là tạo nghiệt nga! Tạo nghiệt! Mọi người đều bị dọa sợ, đã mời Đại hòa thượng đến. Đại hòa thượng thế nhưng nói phải chọn ra một cô nương xinh đẹp nhất Kim Lăng hiến tế cho Hắc Sơn Lão Yêu, như vậy Sơn Thần mới có thể bớt giận, mọi người mới có thể sống thái bình!"

Tạ Nhất nhíu mày nói:

"Còn có chuyện như vậy sao?"

Cô nương đi hiến tế, chẳng phải là có đi mà không có về? Hơn nữa loại chuyện này không đâu vào đâu cả!

Tạ Nhất tuy có chút vô dụng, trừ cái này ra tinh thần trọng nghĩa cũng khá cao, nghe người mẹ nói, liền cảm thấy thực tức giận. Không nghĩ tới ba đồ đệ cũng tức giận.

Nhất Dạ nói:

"Cái gì? Hiến tế cô nương? Còn là xinh đẹp nhất?!"

Nhị Tuần nói:

"Hắc Sơn Lão Yêu bất quá là yêu quái, thế nhưng còn muốn cô nương xinh đẹp nhất!"

Tam Tư nói:

"Đúng vậy, chúng ta đây còn độc thân đó!"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất nhanh bảo ba người câm mồm, cảm thấy hiện tại mình là người đáng tin cậy nhất.

Tiểu cô nương lại nở nụ cười, nói:

"Ba vị đạo trưởng thực sự thú vị."

Ba người kia bị nụ cười của tiểu cô nương làm cho thần hồn điên đảo, lộ ra vẻ háo sắc.

Người mẹ nói:

"Cầu xin đạo trưởng, cứu chúng tôi đi! Cứu chúng tôi đi!"

"A a a a!!!"

"Cứu mạng!! Cứu mạng a....."

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng hô to. Tạ Nhất có điểm ngốc. Cô nương chạy nhanh đi mở cửa. Liền nhìn thấy một đại hán chạy tới, là người quen của gia đình này.

Đại hán xông vào, trên mặt đều là máu, nói:

"Xong rồi! Xong rồi! Hắc Sơn Lão Yêu tới! Hắc Sơn Lão Yêu bắt cha của con đi rồi!!"

Cô nương vừa nghe, sợ tới mức biến sắc. Người mẹ trực tiếp bất tỉnh.

Tạ Nhất nhanh tiếp được người mẹ. Cô nương khóc nói:

"Cha con ở nơi nào! Cầu xin bá bá mang con đi! Con muốn đi cứu cha trở về!"

Đại hán lại sợ hãi, cũng không nói gì, bỏ chạy nhanh như chớp. Ba đồ đệ ở phía sau tức giận mắng to, nhưng đại hán cũng không quay đầu lại.

Người mẹ ngất đi rồi, cô nương khóc rất thương tâm. Tạ Nhất đau đầu muốn nứt. Bọn họ vừa rồi còn được người ta cho ăn, chuyện này không thể mặc kệ. Nhưng bọn họ không biết cha cô nương ở nơi nào, ngọn núi lớn như vậy căn bản khó mà tìm. Bất quá Tạ Nhất vẫn là đi tìm. Bốn thầy trò đi ra ngoài tìm người. Trước khi đi bọn họ dặn dò cô nương cùng mẫu thân ở trong nhà, ngàn vạn lần đừng ra khỏi cửa.

Toàn bộ ngọn núi âm trầm. Theo lý mà nói, nơi này là thành Kim Lăng, hẳn không lạnh mới đúng, nhưng toàn bộ ngọn núi bị che phủ bởi một tầng sương. Không chỉ như vậy, còn như có thể hạ tuyết bất cứ lúc nào.

Nhất Dạ xoa xoa cánh tay nói:

"Thoạt nhìn là yêu khí!"

Nhị Tuần nói:

"Rất lạnh a!"

Tam Tư nói:

"Sư phụ, yêu quái ở nơi nào chứ?"

Tạ Nhất cũng không biết yêu quái ở nơi nào, vì bản thân căn bản không biết thuật pháp.

Bốn người vẫn luôn đi về phía. Đi một vòng trên núi trời cũng sáng, không có nhìn thấy yêu quái hay người nào, toàn bộ ngọn núi im ắng.

Trời sáng bọn họ trở về nhà cô nương kia. Cha cô nương vẫn chưa về. Người mẹ đã ngã bệnh, cô nương vẫn luôn khóc thút thít. Tạ Nhất cảm thấy như vậy không phải biện pháp, nói:

"Đại thẩm không phải nói Kim Lăng cũng gặp họa do Hắc Sơn Lão Yêu gây ra sao? Chúng tôi đi thành Kim Lăng xem thử, cũng hỏi thăm một chút."

Cô nương khóc lóc tạ ơn bọn họ, gương mặt nhỏ cũng trắng bệch.

Mọi người cáo biệt liền đi theo hướng cô nương chỏ vào trong thành Kim Lăng. Cô nương còn đem con la duy nhất trong nhà đưa cho bọn họ.

Bọn họ tổng cộng bốn người một la nhỏ. Con la thoạt nhìn nhỏ bé như thú cưng, Tạ Nhất thật không đành lòng ngồi trên lưng nó. Hơn nữa Tạ Nhất cảm thấy, cưỡi lên khả năng liền biến thành thầy trò Đường Tăng phiên bản lỗi.

Mình không muốn biến thành hòa thượng. Mình còn phải đè yêu tinh Thương Khâu nữa!

Mọi người một đường hướng vào trong thành Kim Lăng.

Nhất Dạ nói:

"Sư phụ, nếu chúng ta bắt được Hắc Sơn Lão Yêu, ngài nói cô nương kia đền ơn chúng ta như thế nào?"

Nhị Tuần nói:

"Khẳng định sẽ đưa cho chúng ta một đống bánh bột ngô, trên đường lương thực liền không cần lo!"

Tam Tư nói:

"Đồ ngốc! Cái gì bánh bột ngô. Cô nương khẳng định muốn lấy thân báo đáp nha! Sư phụ có diễm phúc! Trúng vận đào hoa vận rồi!"

Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn bọn họ mặc sức tưởng tượng tương lai, nói:

"Không phải sư phụ muốn làm mất hứng, nhưng chúng ta cả một sợi lông Hắc Sơn Lão Yêu cũng chưa nhìn thấy đó."

Nhóm đồ đệ:

"......"

Mọi người vào thành Kim Lăng. Trong thành thực tiêu điều, không có người. Đi đến chợ lại thấy có đám đông tụ tập chen chúc xô đẩy. HunhHn786 Tạ Nhất tưởng buôn bán cái gì, bất quá đi qua nhìn thấy không phải. Rất nhiều người đang cãi cọ ầm ĩ, tựa hồ thảo luận sự tình gì, rất ồn ào.

Tạ Nhất tiến đến xem, thấy không rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể nghe có người đang nói chuyện.

"Trương tiểu thư rất xinh đẹp!"

"Tống tiểu thư xinh đẹp hơn!"

"Theo tôi, Trâu tiểu thư đẹp nhất!"

Tạ Nhất:

"......"

Không phải nói Hắc Sơn Lão Yêu tàn sát bừa bãi sao, bọn họ đây là đang làm gì? Bất quá cẩn thận nghe, thật đúng là cùng Hắc Sơn Lão Yêu có quan hệ. Đây là đang tuyển chọn cô nương xinh đẹp nhất thành.

Những gia đình bị điểm danh, sợ hãi nhanh nói:

"Không không không, con gái nhà tôi bệnh đậu mùa, rất xấu!"

"Không không. Con gái nhà tôi ngày hôm qua té ngã đã hủy dung!"

"Con gái nhà tôi chân rất thối!"

"Con gái nhà tôi không phải tấm thân xử nữ!"

Nhất Dạ chậc lưỡi nói:

"Trời ơi, những người làm cha mẹ vì không muốn con gái mình thành tế phẩm, cái gì cũng có thể nói."

Nhị Tuần nói:

"Nói thảm như vậy còn có thể gả đi được sao?"

Tam Tư còn thở dài nói:

"Trên đời này không gì cao cả bằng tấm lòng cha mẹ."

Tạ Nhất gãi gãi đầu, nhìn bọn họ thảo luận cô nương nhà ai thích hợp gả cho Hắc Sơn Lão Yêu. Lúc này đột nhiên có người đi tới, lớn tiếng nói:

"Từ từ! Các hương thân! Nghe tôi nói! Các người nghe tôi nói!"

Người nọ giọng thực vang dội. Tất cả mọi người đều nhìn qua. Tạ Nhất liền nhìn thấy một bộ khoái. Hắn mang đao trên eo, nhấc tay ý bảo mọi người im lặng. Người này mặt chữ điền, bộ dạng rất chính trực. Mọi người tựa hồ đều biết hắn.

Lý bộ khoái là người trực tiếp điều tra vụ án những cô nương thành Kim Lăng mất tích.

Lý bộ khoái đi tới, hai ba bước lên đài cao, nói:

"Các hương thân, hiện giờ có kẻ quấy phá, lừa gạt bắt cóc nử tử thành Kim Lăng. Mọi người không thể nói bừa, cũng đừng tin thuật sĩ giang hồ, càng không cần làm hiến tế. Nha môn chúng tôi đang điều tra, sẽ sớm bắt được kẻ lừa gạt bắt cóc nữ tử trong thành!"

"Trời ơi, hắn bất kính thần linh!"

"Đó chính là Sơn Thần a!"

"Đúng vậy, nói như vậy sẽ bị báo ứng, Sơn Thần rất lợi hại!"

Lý bộ khoái thấy mọi người không tin hắn, còn nói:

"Các vị nghe tôi nói. Việc cấp bách chúng ta phải làm là nói ra những gì mình biết, như vậy tiện cho Lý mỗ tra án. Có ai gặp qua Hắc Sơn Lão Yêu, nhất định lại đây cùng tôi......"

Hắn nói, không biết sao lại đột nhiên ngừng, thế nhưng giơ tay đặt ở bụng, biểu tình đột nhiên trở nên vặn vẹo. Mọi người còn chờ hắn nói chuyện, nhìn bộ dáng của hắn, sôi nổi bàn tán.

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, nói:

"Hắn làm sao vậy?"

Nhất Dạ nói:

"Có phải bị tiêu chảy hay không?"

Nhị Tuần nói:

"Thoạt nhìn là đau dạ dày?"

Tam Tư nói:

"Khẳng định là ăn đồ bị hỏng?"

Bọn họ nói như vậy, Lý bộ khoái không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên liền phun, hơn nữa phun ra máu. Trên mặt hắn biểu tình đau đớn dữ tợn, tức khắc ngã xuống.

Mà những người phía dưới bị dọa sợ tới mức né tránh. Lý bộ khoái từ bậc thang một đường lăn xuống tới. Tạ Nhất nhanh xông lên bắt lấy Lý bộ khoái.

Lý bộ khoái lăn xuống, tức khắc liền hôn mê. Máu là màu đen, thoạt nhìn như là trúng độc.

Mọi người lập tức ồn ào lên.

"Trời ơi! Hắn bất kính Sơn Thần, bị Sơn Thần trừng phạt!"

"Hắn bị trừng phạt đúng tội! Ngàn vạn lần đừng liên lụy chúng ta a!"

"Đúng vậy, đúng vậy, ai bảo hắn bất kính thần linh!"

Tạ Nhất nhìn những người đó, đành phải đi đem Lý bộ khoái túm lên. Ba đồ đệ hỗ trợ đem Lý bộ khoái đưa đến nha môn.

Nào biết người quan phủ cũng rất sợ hãi, cảm thấy Lý bộ khoái là xen vào việc người khác. Bọn họ không dám động thần minh, chỉ có thể bắt đạo tặc, mà chuyện này căn bản không phải đạo tặc làm.

Lý bộ khoái trúng độc, mọi người đều nghĩ Hắc Sơn Lão Yêu làm, ai cũng không dám lại gần Lý bộ khoái, nhanh thương lượng tiến hành hiến tế.

Hiến tế thực mau liền định rồi, vào buổi tối hôm nay, phi thường vội vàng. Dù sao Lý bộ khoái làm Hắc Sơn Lão Yêu tức giận, trăm họ thành Kim Lăng sợ bị trách phạt, nhanh tuyển ra một cô nương, chính là Trâu tiểu thư, chuẩn bị dùng nàng đi hiến tế Hắc Sơn Lão Yêu.

Buổi tối nay Trâu tiểu thư liền phải mặc đồ tân nương đội mũ phượng che khăn đỏ, bị đưa đến trong núi hiến tế.

Mấy thầy trò Tạ Nhất từ nha môn đi ra tới liền có người đột nhiên giữ chặt Tạ Nhất, nói:

"Đạo trưởng, cứu tiểu thư nhà chúng tôi đi!"

Tạ Nhất có điểm ngây ra. Thì ra là gia đinh Trâu gia, nghe nói Tạ Nhất là kiếm khách lợi hại, đương nhiên cũng bắt được quỷ, cho nên liền muốn mời Tạ Nhất hỗ trợ.

Tạ Nhất vừa lúc vì Hắc Sơn Lão Yêu mà đến, nghe bọn họ nói, lập tức liền đi theo gia đinh tới phủ Trâu gia.

Trâu gia là gia đình giàu có. Trâu phu nhân nổi tiếng xinh đẹo như hoa như ngọc, trách không được Trâu tiểu thư là nữ tử đẹp nhất thành Kim Lăng.

Trâu lão gia nhìn thấy bọn họ, lập tức liền cấp quỳ, lệ tuôn trào nói:

"Mấy vị đạo trưởng! Mấy vị đạo gia! Cầu xin các người cứu con gái của tôi! Tôi không có con trai, chỉ có một đứa con gái này, có thể nói là hòn ngọc quý trên tay, ngàn vạn lần không thể đưa cho Hắc Sơn Lão Yêu hủy hoại a! Cầu xin các người cứu con gái của tôi!"

Tạ Nhất nhanh nâng Trâu lão gia lên, nói:

"Ngài trước đừng quỳ a!"

Trâu lão gia nói:

"Tôi nghe nói mấy vị đạo trưởng là người rất lợi hại, đạo hạnh cao, thần thông, trừ được yêu quái!"

Nhất Dạ vỗ Tạ Nhất nói:

"Yên tâm, ngài tìm đúng rồi. Sư phụ chúng tôi đích xác rất lợi hại!"

Nhị Tuần nói:

"Ngài xem, sư phụ chúng tôi có bảo kiếm lai lịch không vừa. Chính là pháp khí dùng để lấy đầu ác quỷ. Ước chừng đã lấy đầu 999 ác quỷ, đã thành bảo vật!"

Tam Tư nói:

"Ngài yên tâm đi, sư phụ chúng tôi nhất định bắt được Hắc Sơn Lão Yêu!"

Tạ Nhất:

"......"

Mấy đồ đệ này thật là biết thổi phồng danh tiếng!

Tạ Nhất trong lòng cũng ngại ngùng.

Trâu lão gia vừa nghe, lập tức đứng lên, cũng không quỳ, lôi kéo tay Tạ Nhất nói:

"Đa tạ đạo trưởng! Đa tạ đạo trưởng! Đạo trưởng mau mời. Mang rượu cùng đồ ăn ngon lên cho đạo trưởng!"

Đây là viên đạn bọc đường!

Tạ Nhất cảm thấy mình không thể trúng chiêu.

Bởi vì mình căn bản không biết bắt yêu quái a!

Trâu lão gia ngồi xuống, nói:

"Đi, mời tiểu thư ra đây, còn có lễ vật cũng lấy ra."

Gia đinh thực mau vào đi. Ngay sau đó đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt. Một nữ tử đi đến, chính là Trâu tiểu thư.

Trâu tiểu thư ôm một cái hộp, chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Nhất. Nàng nhún chân nghiêng mình chào. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Quả nhiên là mỹ nhân. Bất quá vẫn không có đẹp bằng Thương Khâu!

Ba đồ đệ bên cạnh lập tức ho khan vài tiếng, sửa sang lại quần áo của mình cùng tóc tai. Tạ Nhất bất đắc dĩ trợn trắng, rất là khinh thường. Chuyện thế này chính mình xem như từng trải. Sắc đẹp như vậy so cùng Thương Khâu là kém xa.

Trâu tiểu thư đi tới, làm lễ, sau đó mở hộp. Đôi mắt Tạ Nhất tức khắc liền nhìn thẳng, ánh mắt cùng ánh mắt ba đồ đệ vừa rồi không sai biệt lắm. Bởi vì trong hộp thế nhưng là một cây trâm cài hoa mẫu đơn, giống hệt cây trâm Tạ Nhất bị mất.

Trâu tiểu thư thực ôn nhu, nhỏ giọng nói:

"Đây là vật tổ truyền, nghe nói là từ thời nhà Đường, vẫn luôn truyền lại đến bây giờ. Chính là của hồi môn của tiểu nữ. Nếu ân công có thể diệt trừ mối họa Hắc Sơn Lão Yêu, cứu tiểu nữ khỏi nước sôi lửa bỏng, tiểu nữ nguyện mang theo của hồi môn, hầu hạ ân công, tuyệt không hai lòng."

Ba đồ đệ không bình tĩnh.

Nhất Dạ nói:

"Trời ơi, sư phụ thật sự gặp vận đào hoa rồi."

Nhị Tuần nói:

"Sư phụ! Sư phụ! Đồng ý đi. Trâu tiểu thư là mỹ nhân a!"

Tam Tư nói:

"Sư phụ không phải đã trợn tròn mắt sao?"

Tạ Nhất bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Các người không kiến thức sao?

Tạ Nhất ho khan một tiếng.

Trâu tiểu thư không muốn, nhưng cái trâm cài, tôi muốn!

Vì thế Tạ Nhất nói:

"Trừ yêu hàng ma là bổn phận."

Trâu tiểu thư lập tức cao hứng nói:

"Thật tốt quá! Cảm ơn đạo trưởng!"

Tạ Nhất nói:

"Trước đừng cảm tạ. Chỉ là chuyện này chúng ta cần... bàn bạc kỹ hơn."

Trâu lão gia nói:

"Kỳ thật có một biện pháp."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Biện pháp gì?"

Trâu lão gia nói:

"Nếu đạo trưởng muốn hàng yêu trừ ma, khẳng định phải tránh những bách tính Kim Lăng. Hôm nay Lý bộ khoái đột nhiên phun máu, mọi người đều nhận định là Sơn Thần giáng tội Lý bộ khoái, cho nên cần hiến tế. Với sức một mình đạo trưởng, khẳng định không ngăn cản được hiến tế."

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nói:

"Nói cũng đúng."

Trâu lão gia nói:

"Không bằng... đạo trưởng thay tiểu nữ, mặc áo cưới, mang mũ phượng, trùm khăn đỏ. Như vậy thần không biết quỷ không hay trực tiếp vào núi. Thời điểm hiến tế ngài cũng có thể nhìn thấy Hắc Sơn Lão Yêu, ra tay bất ngờ trực tiếp hàng phục yêu quái!"

Nhất Dạ vỗ tay nói:

"Hay! Biện pháp tốt!"

Nhị Tuần nói:

"Trâu lão gia thật thông minh!"

Tam Tư nói:

"Có lý!"

Tạ Nhất:

"......"

Có lý em gái cậu! Đến lúc đó Hắc Sơn Lão Yêu khẳng định là bị tôi giả nữ hù chết, không phải bị thuật pháp hàng phục!

Tạ Nhất xấu hổ nói:

"Tôi... Tôi mặc nữ trang? Sợ là..."

Trâu tiểu thư che miệng cười, nói:

"Đạo trưởng, ngài cùng tiểu nữ vóc người không sai biệt lắm, y phục tiểu nữ chắc vừa vặn ngài."

Tạ Nhất không tin, đứng lên cùng Trâu tiểu thư so một chút. Trâu tiểu thư đúng là thật cao, không thấp hơn Tạ Nhất bao nhiêu. Ở cổ đại quần áo đều rộng thùng thình, cho nên Tạ Nhất mặc hoàn toàn không thành vấn đề.

Tạ Nhất tức khắc trong lòng có điểm thống hận mình vì cái gì không có cao như Thương Khâu, không có tám khối cơ bụng có thể hù chết Hắc Sơn Lão Yêu.

Sự tình cứ như vậy định rồi. Buổi tối liền chuẩn bị hiến tế, bởi vậy bọn họ phải hành động nhanh. Ba đồ đệ e sợ thiên hạ không loạn, vây quanh sư phụ giúp thay quần áo.

Tạ Nhất thay một thân hỉ phục, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp. Tạ Nhất làn da trắng, hơn nữa tóc cũng dài, mang lên mũ phượng, quả thực như mỹ nữ.

Ba đồ đệ dốc hết sức khen sư phụ xinh đẹp, mặc hỉ phục này rất thích hợp vân vân... Tạ Nhất nổi giận đuổi bọn họ đi ra ngoài.

Nếu không phải vì cây trâm hoa mẫu đơn, Tạ Nhất sẽ không liều mạng như vậy đâu. May mắn Thương Khâu hiện tại không ở đây, bằng không hắn nhìn thấy bộ dạng này khả năng cười chết.

Buổi tối liền hiến tế, đội ngũ khua chiêng gõ trống đã tới cửa Trâu gia, tựa hồ sợ Trâu tiểu thư chạy trốn. Hiện tại Trâu tiểu thư đã tránh mặt, Tạ Nhất mặc quần áo của nàng, chuẩn bị lên kiệu hoa.

"Từ từ!"

Lý bộ khoái sắc mặt còn tái nhợt, thế nhưng đã chạy tới.

"Trâu lão gia, ngài không thể đem con gái hiến tế a!"

Trâu lão gia sợ Lý bộ khoái làm hỏng việc, liền lộ tẩy, nhanh nói:

"Lý bộ khoái, ngài đừng bất kính thần linh. Mau mau tránh ra, đừng gây trở ngại giờ lành!"

Mọi người lập tức đẩy Lý bộ khoái tránh ra, nhanh rời đi. Lý bộ khoái không có cách nào, hô to:

"Trâu lão gia, không thể đi a! Đây là đưa dê vào miệng cọp, Trâu lão gia......"

Trâu lão gia lại không để ý tới hắn, thúc giục Tạ Nhất lên kiệu hoa.

Bên cạnh có người đột nhiên nói:

"Từ từ, chúng tôi muốn nhìn tân nương."

Tạ Nhất sợ tới mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Dù sao chính là hàng giả, còn là nam nhân, vạn nhất lộ liền thảm. Trâu lão gia cũng vẫn luôn cự tuyệt, bất quá người bên cạnh nhất định phải xem mặt tân nương tử. Cuối cùng không có cách nào, Tạ Nhất đành phải để tỳ nữ nâng khăn che, chỉ là lộ ra một chút khuôn mặt.

"Ồ!"

"Không hổ là đệ nhất mỹ nhân thành Kim Lăng!"

"Thật đẹp a!"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất còn đang đợi chết, không nghĩ tới nghênh đón là một mảnh tán thưởng, tức khắc mông lung. Tỳ nữ chỉ nâng lên một chút khăn che, người bên cạnh đã tán thưởng, Trâu lão gia vội vàng nói:

"Mau buông xuống, mau buông xuống! Vạn nhất bị Sơn Thần biết có người nhìn tân nương tử, sẽ phát giận!"

Khăn đỏ buông xuống, Tạ Nhất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn là chấn kinh với thẩm mỹ của những người đó.

Cỗ kiệu thực mau nâng lên hướng vào trong núi.

Bọn họ nâng kiệu đến núi đã trời tối đen.

"Vù vù."

Tựa hồ có gió lạnh thổi qua, thật rợn người. Mọi người thực sợ hãi, đem kiệu hoa ném xuống đất, trực tiếp liền chạy, còn hô to:

"Tới! Tới! Chạy mau a!"

Tạ Nhất khẩn trương. Những người đó đều chạy rồi, bất quá trong lòng lại có chút mong đợi, dù sao còn có ba đồ đệ.

Mà lúc này, ba đồ đệ đang âm thầm theo kiệu hoa vào núi.

Nhất Dạ nói:

"Ý? Người đâu?"

Nhị Tuần nói:

"Sương mù quá lớn, tôi cảm thấy nên đi bên này, hướng nam!"

Tam Tư nói:

"Ngu ngốc, là hướng bắc!"

Ba người đi một đường, kết quả thế nhưng ra khỏi núi. Nhị Tuần nói:

"Nhìn xem, hẳn là hướng nam!"

Tam Tư nói:

"Thôi thôi thôi, quay lại, hướng nam thì hướng nam!"

Tam Tư nói:

"Hướng nam, hướng nam!"

Nhất Dạ nói:

"Các người cứ náo loạn, sư phụ thật sự bị Hắc Sơn Lão Yêu hắc hắc hắc."

Nhị Tuần nói:

"Hắc hắc hắc là có ý tứ gì?"

Tam Tư nói:

"Đồ ngốc, chính là cái kia cái kia!"

Ba đồ đệ không đáng tin cậy của Tạ Nhất căn bản không tới, Tạ Nhất một mình lẻ loi ngồi ở trong kiệu hoa. Một trận gió thổi tới, đem mành kiệu hoa nâng lên, ngay sau đó là tiếng cười.

"Hì hì hì."

Có mấy nữ nhân xuất hiện. Tạ Nhất từ khe hở khăn che mặt chỉ có thể nhìn thấy làn váy.

"Tân nương của Đại nhân tới rồi. Mau đưa tân nương đi gặp Đại nhân đi!"

"Tới rồi sao, muội muội theo chúng ta đi!"

"Muội muội thật thơm nga, ta cũng phải tâm động!"

Tạ Nhất bị mấy bàn tay lạnh như băng bắt lấy kéo đi về phía trước, lại không dám mở khăn che, sợ chính mình lộ mặt thật sẽ làm kinh hãi mấy nữ quỷ.

Nữ quỷ vây quanh Tạ Nhất, thực mau lướt qua thủ thuật che mắt, trực tiếp tiến vào một sơn động. Trong sơn động thế nhưng là một tòa cung điện nguy nga, cột chạm trổ, dị thường đồ sộ to lớn.

Tạ Nhất bị nhóm nữ quỷ túm đi về phía trước, thực mau vào một gian phòng. Nhóm nữ quỷ để Tạ Nhất ngồi ở trên giường. Giường rất lạnh như ngồi trên tảng băng. Chung quanh cũng lạnh căm căm, dị thường âm lãnh, thật giống như vào quan tài

Tạ Nhất ngồi ở trên giường, nhóm nữ quỷ hì hì cười, nói:

"Đại nhân sắp tới!"

Có tiếng gió, tựa hồ có người vào, bất quá không phải tiếng bước chân, mà là bay vào. Tạ Nhất cảm giác được một trận gió lạnh, liền nghe được một nữ quỷ nói:

"Thụ Tinh Lão Lão."

Thụ Tinh Lão Lão trong chốc lát giọng nam trong chốc lát giọng nữ, thập phần kỳ quái, nói:

"Đây là tân nương của Đại nhân? Mùi tỏa ra thật thơm, không biết trông như thế nào."

Một nữ quỷ nói:

"Thụ Tinh Lão Lão, vẫn là đừng nhìn, Đại nhân lập tức liền tới. Nếu Đại nhân thấy sợ là không tốt."

Thụ Tinh Lão Lão nói:

"Ngươi dám làm trái ý ta!?"

Nữ quỷ vội vàng nói:

"Tiểu Thiến không dám! Tiểu Thiến không dám!"

Tạ Nhất:

"......"

Nhiếp Tiểu Thiến?!

Tạ Nhất còn chưa có giật mình xong, theo sát liền nghe được.

"Đại nhân tới! Đại nhân tới!"

Lúc này là tiếng bước chân, thực trầm ổn. Có người bước vào tới. Khẳng định là Hắc Sơn Lão Yêu!

Thụ Tinh Lão Lão không thấy mặt Tạ Nhất, bất quá Hắc Sơn Lão Yêu vừa tiến vào, Thụ Tinh liền ngoan hiền, nói:

"Đại nhân, tế phẩm đã đưa tới."

Hắc Sơn Lão Yêu không nói chuyện, bất quá phất phất tay. Thụ Tinh liền mang theo một đám nữ quỷ cung kính lui ra ngoài.

"Kẽo kẹt"

Cửa đóng lại.

Người nọ mặc một thân trường bào màu đen. Tạ Nhất ngồi ở trên giường, chỉ có thể từ phía dưới khăn che nhìn.

Dáng người hẳn là rất cao lớn!

Hắn đi đến đứng ở trước mặt Tạ Nhất, dừng lại thật lâu cũng không nhúc nhích. Tạ Nhất sợ muốn chết, trong lòng chửi thầm mấy đồ đệ.

Các người mau xuất hiện đi. Không biết chạy tới nơi nào. Không biết có phải trên đường nhìn thấy mỹ nữ liền chạy theo hay không?

Tạ Nhất oan uổng nhóm đệ tử, kỳ thật bọn họ là lạc đường mà thôi.

Tạ Nhất khẩn trương nắm chặt tấm trải giường, thậm chí không dám hô hấp. Liền nghe được tiếng cười khẽ, người đứng ở trước mặt Tạ Nhất rốt cuộc có động tĩnh.

Sao tiếng cười... gợi cảm? Mang theo khàn khàn cùng thâm trầm, nghe có điểm quen tai? Chỉ một đơn âm, cũng quen tai không nhầm lẫn được!

Hắc Sơn Lão Yêu duỗi tay tới, cách khăn che nắm cằm Tạ Nhất, làm Tạ Nhất hơi hơi ngẩng đầu lên. Cái khăn che ở trên mặt, Tạ Nhất còn ngửa đầu, cho nên căn bản không thể "trộm nhìn". Tạ Nhất trong lòng tức khắc vang lên chuông cảnh báo.

Chẳng lẽ Hắc Sơn Lão Yêu biết mình trộm quan sát hắn?

Khi Tạ Nhất trong lòng lo lắng, đột nhiên cảm giác cách khăn che có thứ gì chạm môi mình. Lạnh căm căm, còn đang không ngừng vuốt ve.

Tạ Nhất tức khắc sợ hãi, kịch liệt giãy giụa, nhấc chân liền đá. Kết quả Hắc Sơn Lão Yêu phản ứng thực mau, ngăn được, một chút đem Tạ Nhất ấn trên giường. Khăn che cùng mũ phượng tản ra, rớt ở một bên.

Tuy rằng trước mắt thực tối, nhưng Tạ Nhất tức khắc liền thấy gương mặt thật của Hắc Sơn Lão Yêu.

Hắn mặc một thân trường bào màu đen bằng tơ lụa. Trường bào có thêu chỉ bạc, bốn khoan đai lưng màu đen bó vòng eo săn chắc. Mái tóc dài rời rạc buông xuống một chút, hai lọn tóc mai rũ xuống, càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ của Hắc Sơn Lão Yêu.

Hai mắt híp lại, môi mỏng gợi cảm, đối phương mỉm cười nhìn Tạ Nhất bị khóa trên giường. Một nụ hôn nhanh chóng rơi trên môi Tạ Nhất.

"Tân nương tử muốn chạy trốn sao?"

Tạ Nhất mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

"Thương Khâu!?"

Hắc Sơn Lão Yêu đẹp trai vậy?!

Tạ Nhất thiếu chút nữa chảy nước miếng, thực không sống nổi "ực" một tiếng, rồi nhanh lau lau miệng mình, phòng ngừa nước miếng thật sự trào ra.

Không nghĩ tới Thương Khâu để tóc dài đẹp như vậy, có một loại cấm dục muộn tao. Quả thực là đại mỹ nhân!

Thương Khâu thấy Tạ Nhất nhìn mình ngây, không khỏi cười. Nụ cười này càng là khuynh quốc khuynh thành, linh hồn bé nhỏ của Tạ Nhất thiếu chút nữa bay mất.

Thương Khâu cơ hồ dán ở bên tai Tạ Nhất giọng trầm thấp khàn khàn nói:

"Phu nhân, chúng ta động phòng đi?"

Tạ Nhất lúc này mới giật mình, nhanh giãy giụa thoát ra khỏi u mê, vội vàng nắm cằm Thương Khâu, không cho hắn lại hôn mình, nói:

"Chuyện gì xảy ra?!"

Hắc Sơn Lão Yêu thế nhưng là Thương Khâu. Vậy Sơn Thần quấy phá còn không phải là Thương Khâu?

Tạ Nhất hiện tại có điểm ngốc.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất không cho chính mình hôn, đành phải xoay người ngồi dậy. Hắn ngồi tréo chân ở bên giường, động tác thoạt nhìn vừa lịch lãm vừa quyến rũ.

Quả nhiên là yêu tinh a, không hổ là Yêu Vương!

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không có gì, chỉ là thời điểm nhảy xuống hình như nhảy sai."

Tạ Nhất:

"……"

Tạ Nhất thật muốn phun một ngụm máu vào mặt Thương Khâu.

Thì ra khi nhảy xuống loáng thoáng nghe Mạnh Bà cùng Tất Bắc kêu cái gì, lúc đó không nghe rõ. Thì ra là cái này!

Tạ Nhất hung tợn đối với Thương Khâu nói:

"Anh sao không nhảy vào súc sinh đi!"

Thương Khâu cười, nói:

"Hả? So sánh với quỷ quái, chẳng lẽ em càng thích động vật? Không nghĩ tới khẩu vị em nặng vậy sao?"

Tạ Nhất:

"……"

Thật muốn khóc, Thương Khâu da mặt quá dày, quá bẩn!

Tạ Nhất trừng hắn một cái, nói:

"Đúng rồi, cây trâm cài mẫu đơn của anh đâu! Trâm cài mẫu đơn của anh còn không?"

Thương Khâu tựa hồ lập tức bắt được từ mấu chốt, nhướng mày nói:

"Còn?"

Hắn nói, từ trong lòng ngực lấy ra trâm cài, trực tiếp cài trên đầu Tạ Nhất.

Tạ Nhất hiện tại là mặc nữ trang, cũng là tóc dài. Vừa rồi bị đè xuống làm đầu tóc tán ra. Thương Khâu cài trâm như vậy, quả thực phong tình vạn chủng, thoạt nhìn đặc biệt đẹp HunhHn786.

Tạ Nhất giơ tay sờ sờ, nhanh đem trâm cài xuống. Quả nhiên là trâm cài mẫu đơn, Tạ Nhất vội vàng nói:

"Em không còn. Nhanh nhanh chúng ta tranh thủ thời gian, để em bắt anh đi đổi trâm cài!"

Thương Khâu nghe xong cười, nói:

"Em có thể đem anh đi đổi trâm cài sao?"

Tạ Nhất nói:

"Có cái gì không được? Anh không phải Hắc Sơn Lão Yêu sao? Khẳng định thần thông quảng đại. Đến lúc đó tự mình chạy không phải xong rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play