Quyết định chiến đấu khảo nghiệm là Khương Ly và Lục Hành thay quần áo ra cửa ngay, nhưng không may mới ra cửa đã đụng mặt Joel mới đi kiểm tra ký túc xá về.
Joel thấy hai người muộn rồi mà vẫn ra ngoài nên thắc mắc hỏi: “Trễ quá rồi, hai người định ra ngoài ư?”
“Tôi ra ngoài một lát.” Khương Ly đáp, Joel nghe vậy thì gật đầu không hỏi nhiều nữa, chỉ nói “Hai người chú ý an toàn” rồi trở về phòng.
Diện tích Học viện rất lớn, khu vực sau núi khá xa khu D nên Khương Ly và Lục Hành phải xuống hầm lấy chuyên cơ qua đó.
Chuyên cơ cỡ nhỏ vừa đủ hai người, Lục Hành ngồi ghế lái mà cứ tủm tỉm mãi, hắn cảm tưởng như mình đang đi hẹn hò với Khương Ly nên cố tình lái thật chậm.

Thấy Lục Hành miệng huýt sáo vang, sao Khương Ly không hiểu tâm tư hắn cơ chứ, chỉ là cậu không vạch trần mà thôi.

Cậu tìm tư thể thoải mái ngồi, thư thái nghe khúc nhạc không biết tên Lục Hành đang thổi.
Tới sau núi, Lục Hành tìm một bãi đất trống đáp xuống.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, trời đã gần rạng sáng nên cảnh vật xung quanh cũng có thể thấy khá rõ ràng.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng thả Huyền Ưng và Ngân Tước ra.
Hai vầng sáng một đen một trắng nhanh chóng bao bọc lấy hai người rồi khuếch tán bốn phía, năng lượng khổng lồ khiến cát bụi xung quanh bay loạn.

Một hồi cuồng loạn qua đi, hai cỗ cơ giáp khổng lồ hiện ra sừng sững trước mặt hai người.
Đây là lần đầu tiên Lục Hành tận mắt nhìn thấy Ngân Tước, trước đây hắn chỉ từng thấy nó qua mấy bức ảnh trong các báo cáo quân sự mà thôi.
Nguyên tinh cầu Norman chỉ sở hữu vỏn vẹn ba cơ giáp SSSS, ngoại trừ Long Ngâm của cha, Huyền Ưng của hắn thì chiếc còn lại là Ngân Tước của Khương Ly.
Ngân Tước là tác phẩm một tay cha Lăng Áo chế tạo để báo đáp ân cứu mạng của Khương Ly.

Nó thấp hơn Huyền Ưng khoảng mười mét, hình thể cũng nhỏ hơn Huyền Ưng, thuộc loại cơ giáp thuần cận chiến với vũ khí là trường thương.
Dưới ánh trăng lấp lánh, Ngân Tước tỏa ra ánh sáng bàng bạc, quanh thân tỏa ra khí chất ngạo nghễ giống hệt chủ nhân của nó, vừa lạnh lùng vừa sắc bén.
“Chủ nhân.”
Một giọng nói lạnh lùng đầy cung kính vang lên, Ngân Tước nhìn Khương Ly, không thèm để ý tới Huyền Ưng và Lục Hành gần đó.
Khương Ly lại gần, ngửa đầu nói với Ngân Tước: “Ngân Tước, đây là Huyền Ưng, là một cơ giáp chiến đấu cấp SSSS giống cậu, nó muốn so tài với cậu.”
“Được, thưa chủ nhân.” Ngân Tước quỳ một gối, vươn tay đỡ Khương Ly.

Một quầng sáng bạc bao bọc lấy cậu, đưa cậu thẳng vào phòng điều khiển chính.
Thấy Khương Ly đã vào trong Ngân Tước, Lục Hành cũng lên tiếng: “Huyền Ưng.”
Huyền Ưng bị nhốt thì phải một năm sau Ngân Tước mới ra đời, cho nên đây là lần đầu tiên nó gặp mặt Ngân Tước.
So với Sư Vương cao lớn giống mình mà Huyền Ưng từng gặp, với hình thể của Ngân Tước mà nói, quả thực đúng chuẩn tình trong mộng của nó rồi.
Lục Hành mới vào khoang điều khiển đã nghe Huyền Ưng cảm thán: “Cơ giáp của người đẹp thì cũng phải đẹp, Ngân Tước, cái tên dễ nghe thật đấy.”
Lục Hành: “.

.

.

Cậu làm một cơ giáp đứng đắn dùm tôi với.”
Huyền Ưng nghiêm túc ngay: “Tôi cảm thấy hình như tôi cũng tiến vào kỳ phát tình rồi.”
“Cậu là một cơ giáp! Là cơ giáp! ! Phát tình cái rắm gì! ! !” Lục Hành muốn phát điên luôn rồi, bị nhốt lâu quá nên đầu óc nó cũng bị nhốt theo phải không?

“Xong, tới luôn!” Huyền Ưng nghiêm mặt: “Phải để cho Ngân Tước một ấn tượng thật tốt chứ!”
Lục Hành: “Tôi cũng muốn thế.”
Màn đêm giăng kín không gian, hai cơ giáp sừng sững đứng đối diện nhau.

Tay trái Ngân Tước khẽ duỗi, ánh bạc chói mắt túa ra từ đầu ngón tay, nhanh chóng kết thành cây trường thương dài tỏa sáng lấp lánh, phần đuôi khắc hoa văn phức tạp quấn quýt kết xung quanh họa tiết lông vũ tinh tế.
Tay phải Huyền Ưng cũng rung lên, một thanh trường đao đen tuyền xuất hiện, mũi đao lê mạnh xuống đất, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Hai cỗ cơ giáp gần như di chuyển cùng một lúc, nhắm thẳng đối phương, trường thương va vào đao “Keng” một tiếng, tia lửa lóe lên vẽ thành đốm hoa rực rỡ, bốn phía cũng theo đó mà sáng bừng!

Ngân Tước ấn trường đao của Huyền Ưng xuống, lại lật cổ tay hất nó ra xa chục mét!
Huyền Ưng trượt người theo đao, hai chân lún sâu xuống đất, nó vững người rồi lấy đà bật về phía trước.
Khương Ly: “Đuổi theo.”
Ngân Tước khẽ mở đuôi, phóng lên trời theo sát Huyền Ưng.

Trường thương quẹt trúng đuôi Huyền Ưng, tóe ra vầng sáng chói lòa.
Ánh sáng soi chiếu bầu trời đêm, thỉnh thoảng có tiếng vũ khí va chạm vang lên, phá tan không khí tịch mịch.
Tốc độ hai cơ giáp nhanh đến mức mắt thường không theo kịp, một luồng sáng bạc lóe lên, cơ giáp đen theo đó đập mạnh xuống đất lún thành hố sâu, cát bụi bốc lên mù mịt!
Lục Hành trong khoang điều khiển cũng lăn lộn theo Huyền Ưng, đầu cứ “ong ong” ù hết cả tai.
Một tay Huyền Ưng chống đất, tay kia xoay người định nhảy lên nhưng nháy mắt đã bị Ngân Tước lao ra đá bay, thân hình to lớn đâm gãy cả một mảng rừng.
Ngân Tước nhanh nhẹn bật mình, gõ trường thương thẳng xuống đầu Huyền Ưng, lạnh lùng nói: “Quá yếu.”
Lục Hành: “.

.

.”
Huyền Ưng: “.

.

.”
“Nghe thấy chưa! ! !” Lục Hành mắng to: “Ngân Tước nói cậu quá yếu! Rốt cuộc cậu có phải là cơ giáp SSSS không đó? Đây là đơn phương ăn hành đó chứ! !”
“.

.

.” Huyền Ưng tủi thân: “Phần cứng theo được, nhưng phần mềm chỗ cậu đâu có được, tôi cũng khó xử lắm chứ.”
Lục Hành: “.

.

.

Cậu trách thao tác của tôi không theo kịp?”
“Chủ nhân.” Huyền Ưng chân thành khuyên nhủ: “Tôi nói thật mà, không tin cậu cứ xuống đánh tay đôi với huấn luyện viên thử đi.”
Lục Hành: “.

.

.” Đậu má!
Trận chiến kết thúc, Khương Ly và Lục Hành rời khoang điều khiển.
So với Khương Ly, Lục Hành chật vật hơn nhiều, nghĩ tới cảnh mình vừa bị Ngân Tước đè ra đút hành mà ngán.

Hắn gãi mũi ngượng ngùng, thật ra lời Huyền Ưng nói không sai, là do năng lực hắn không theo kịp.
Khương Ly khẽ cười, xoay người nói “Vất vả rồi.” với Ngân Tước rồi định thu nó lại.

Huyền Ưng thấy thế vội vàng lên tiếng: “Đừng đừng đừng đừng đừng!”
Khương Ly nhìn nó: “Sao thế?”
“Tôi muốn giao lưu kinh nghiệm chiến đấu với Ngân Tước.” Huyền Ưng chân thành xin phép.
“Ồ?” Đây là lần đầu tiên Khương Ly nghe có cơ giáp chủ động xin học hỏi giao lưu kinh nghiệm chiến đấu, cậu chợt nhớ nó từng nói muốn “chiến đấu yêu thương” nên bật cười hỏi Ngân Tước: “Ý cậu thế nào?”
“Không cần đâu.” Ngân Tước từ chối thẳng thừng, mặc cho Huyền Ưng có phản ứng ra sao thì nó cũng kệ, trực tiếp lóe sáng hóa thành vòng bạc đeo lên tay Khương Ly.
Huyền Ưng: “.

.

.” Hức, nó bị ghét bỏ rồi.
Lục Hành thấy Huyền Ưng ăn bơ thì sung sướng hẳn, vì bạn xứng đáng!
Cơ giáp trong mộng đi mất, Huyền Ưng ăn vạ ở đây cũng vô dụng, nó tủi thân hóa thành nhẫn rơi xuống tay Lục Hành.

Lục Hành đeo nó rồi chở Khương Ly về khu D.
Sau khi về, Khương Ly đi tắm rửa còn Dada tìm thuốc trị thương đưa đến phòng ngủ dành cho khách.

Trong lúc chiến đấu, chắc hẳn Lục Hành đã bị thương, ăn hành nhiệt tình thế cơ mà.
Lục Hành đang nằm trên giường hồi tưởng về trận chiến đêm nay, đột nhiên nghe tiếng đập cửa, thế là xoay người nhảy xuống giường mở cửa cho Khương Ly.
Khương Ly đứng tựa khung cửa, tay cầm thuốc mỡ: “Đưa thuốc cho cậu.”
Lục Hành thấy ấm áp hẳn, nhận lấy thuốc mỡ: “Vết thương của em ở sau lưng cơ, huấn luyện viên giúp em thoa thuốc được không?”
“Được.” Khương Ly gật đầu, cầm thuốc rồi vào phòng.
Lục Hành chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không trông chờ Khương Ly chịu giúp mình, chẳng ngờ cậu lại đồng ý, hắn không thể tin nổi: “Giúp em thật à?”
“Ừm.” Khương Ly kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, nhìn hắn: “Lại đây ngồi đi.”
“Dạ! ! !”
Lục Hành nhanh nhanh ngồi xuống đưa lưng về phía Khương Ly, hắn cởi áo choàng tắm, để lộ ra vết thương.
Dưới vai trái của hắn có vết tím bầm, hẳn là trúng lúc Ngân Tước đá hất ra xa.
Khương Ly lấy chút thuốc, nhẹ nhàng thoa lên vết thương cho hắn.
“Huấn luyện viên.” Lục Hành lên tiếng: “Thầy có thấy em rất vô dụng phải không?”
“Không.” Khương LY vừa thoa thuốc vừa nói: “Phản xạ và kỹ năng chiến đấu của cậu rất tốt, cậu chỉ đang thiếu một chương trình huấn luyện bài bản và kinh nghiệm thực chiến thôi.”
Lục Hành mím môi, tuy Khương Ly nói vậy nhưng trong lòng hắn biết mà, hắn sao có thể so nổi với Khương Ly, một trời một vực.
Khương Ly thấy hắn im lặng, động tác thoa thuốc ngừng lại, quay sang thấy mặt hắn buồn buồn thì lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Lục Hành thấy giọng nói dịu dàng của cậu vang lên bên tai, theo phản xạ, hắn quay đầu.

Bất chợt, môi hắn cọ khẽ qua môi Khương Ly, cảm giác mềm mại ấy khiến Lục Hành sửng sốt, dường như có dòng điện nào đó chạy dọc sống lưng, cả người hắn tê rần.
Khương Ly cũng ngây ngẩn cả người, lông mi khẽ rung lên, cậu ngước mắt nhìn Lục Hành.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người sát tới mức có thể nghe được tiếng tim đập luôn.
Lục Hành đột nhiên miệng khô lưỡi nóng, hắn mê đắm nhìn chằm chằm cánh môi phớt hồng của Khương Ly.

Thấy Khương Ly khẽ hé môi muốn nói chuyện, đầu óc hắn chợt nóng lên, trực tiếp dùng miệng chặn lời cậu lại.
Cánh môi nháy mắt chạm nhau, xúc cảm mềm mại nháy mắt truyền đến khiến đầu óc Lục Hành nổ tung, lúc này trước mắt hắn chỉ hiện mấy chữ.
Mẹ nó, chết hắn rồi!

------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play