Heda ngã nhào ra đất, nơi nắm đấm giáng xuống trên mặt truyền tới cơn đau dữ dội, phun ra cả răng gãy trộn lẫn máu tươi tanh tưởi.
Heda không ngờ Khương Ly dám ra tay với mình, cảm giác nhục nhã không gì giấu nổi, bỗng chốc đứng dậy hung hăng chỉ thẳng mặt Khương Ly: “Thầy dám đánh tôi? Thầy có biết tôi là ai không!?”
Nghe tới đây, Kate thấy quê dùm Heda luôn.

Tên này chẳng khác gã ngày đầu gặp Khương Ly là bao, lúc đó gã nghĩ với gia cảnh nhà mình, đánh một huấn luyện viên tép riu chỉ là chuyện nhỏ, nay thay đổi lập trường mới thấy hành động này đần độn tới chừng nào.
Cho dù Khương Ly là một Omega, đã thế còn bị quân đội đuổi tới học viện làm huấn luyện viên nhưng những điều đó đâu thể xóa hết những chiến công thầy ấy từng lập?
Kiều Ngọc nghe vậy khẽ “Hừ” một tiếng, hiển nhiên cậu ta rất khinh thường Heda: “Đánh thì đã sao? Lại chơi bài về mách phụ huynh à? Anh Hành còn bị huấn luyện viên đánh nát.

.

.”
“.

.

.

Mày câm ngay!” Lục Hành kịp thời chặn họng Kiều Ngọc, hắn ám ảnh chữ “giường” này lắm rồi.
“Ồ.” Kiều Ngọc thấy hắn tỏ thái độ, rất thức thời sửa lời ngay: “Huấn luyện viên quan tâm tên đó là ai làm chó gì chứ?”
Quả nhiên Khương Ly nghe Heda huênh hoang thì chỉ cười nhạt: “Đánh cậu thì sao, chẳng lẽ còn phải gửi đơn xin chỉ thị của huấn luyện viên nhà cậu thì mới được đánh à?”
Những lời này nghe mà đã cái nư, mãi mới thấy cái miệng độc của huấn luyện viên nhà mình phát huy tác dụng đúng chỗ! Sự thật chứng minh, nghe huấn luyện viên chửi mình thì đau chứ nghe người khác bị chửi là thấy du dương liền.
Heda bị Khương Ly chặn họng, sắc mặt tái xanh, không dám xung đột chính diện với cậu bởi chính tên này cũng nhận thức được thực lực mình vẫn kém Khương Ly nhiều lắm.
Thế nên Heda quay sang chĩa mũi dùi về phía Kate, cười lạnh: “Kate Zarich! Đây là ân oán giữa chúng ta, mày đường đường là một đấng nam nhi mà lại núp sau lưng huấn luyện viên ư? Có thấy mất mặt không?”
Kate thành công bị chọc giận, đang định đẩy Pasig ra lao tới thì nghe Khương Ly đốp chát lại một câu: “Cậu cũng đâu phải trẻ con, việc gì phải tị nạnh với người có huấn luyện viên bảo vệ thế?”
Mọi người: “.

.

.”
“Há há há há!” Kiều Ngọc không nhịn được cười thành tiếng: “Miệng huấn luyện viên nhà mình độc thật đấy!”
Những người khác đều tán thành gật đầu, khóe môi Lục Hành khẽ cong lên, đáy mắt hắn tràn ngập ý cười long lanh.
“Mẹ kiếp ai thèm ghen tị với mấy người!” Heda bị Khương Ly đâm chọc cũng không lịch sự nổi nữa, thẹn quá hóa giận siết chặt nắm đấm: “Thiếu tá Khương, tôi khuyên thầy đừng có xen vào chuyện của người khác.”
“Khác là khác thế nào?” Khương Ly nhướn mày, khí thế sắc bén khó giấu: “Cậu đánh học trò của tôi, lại kêu tôi đừng xen vào chuyện của người khác?”
Heda cười cợt xòe hai tay hỏi: “Vậy thì sao chứ? Giờ thầy muốn như nào?”
Trong mắt Heda, cho dù thực lực Khương Ly có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là một Omega cỏn con mà thôi, đã thế giờ còn bị quân đội trục xuất.

Còn mình thì sao? Không chỉ là con trai Tể tướng mà còn là học sinh ưu tú của khu A Học viện, lấy thực lực và bối cảnh đó, chắc chắn sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp nhậm chức trong quân đội, căn bản không cần sợ hãi một tên tép riu như Khương Ly.
Đem theo suy nghĩ đó, Heda phun ra một búng máu rồi khinh thường cười nhạo Khương Ly: “Thiếu tá Khương à, giờ khắp các tinh cầu ai mà chẳng biết thầy bị quân đội trục xuất.

Tôi cho thầy mặt mũi nên mới gọi một tiếng Thiếu tá, nếu tôi không nể mặt thì thầy chẳng là cái đinh gì cả! Cơ mà.

.

.

thầy che chở thứ rác rưởi Kate này, hay là đang có quan hệ gì bất chính với nó?”
Nói tới đây, nụ cười Heda đầy ẩn ý, liếc mắt nhìn Khương Ly và Kate vài vòng, lại cười cợt: “Tuy đã cắt tuyến thể nhưng dù sao cũng là Omega.

.

.”
Đúng thật ngay từ đầu Kate đã có ý nghĩ “Dù sao cũng là Omega, ngồi ngốc ở nhà chờ kết hôn là được” với Khương Ly nhưng sau mấy ngày huấn luyện, ít nhiều gì gã cũng đã thay đổi suy nghĩ về cậu.

Tuy lòng vẫn có chút không phục nhưng Kate thẳng thắn công nhận thực lực của Khương Ly, đúng là thầy ấy có tư cách để coi thường gã.
Nghe Heda nói hươu nói vượn, Kate nóng tính không nhịn nổi nữa mà vặc lại: “Thằng chó, mày đang nói cái đéo gì thế? Câm con mẹ cái mõm.

.

.”
Lời còn chưa dứt đã thấy một bóng người từ đâu vọt ra, lưỡi đao bạc lóe lên với tốc độ cực nhanh chém về phía Heda.

Heda phản ứng nhanh tránh kịp, lưỡi đao hung hiểm rạch một đường từ bả vai trái dọc xuống, máu tươi chậm rãi túa ra.
Biến cố đột nhiên phát sinh, Kate sững người, nhìn về phía người ra tay mà đầy bất ngờ.
“Đứa khốn nạn nào đánh lén.

.

.” Heda che cánh tay bị chém, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới: “Tứ hoàng tử?”
Đứng trước mặt Heda là Lục Hành trong trang phục huấn luyện màu đen.

Lúc này hắn rất khác thường, đôi mắt âm u như thể trời sắp nổi bão.
Khương Ly không ngờ đám Lục Hành cũng theo sang đây, lúc này dáng vẻ của Lục Hành cũng khiến cậu rất kinh ngạc.

Người vừa ôm thỏ và tặng đầu hổ cho cậu đi đâu mất rồi?
Nếu nói vừa rồi Lục Hành là chó con muốn được vuốt ve, thì giờ đây hắn đã hóa sói nhăm nhe con mồi rồi.
Đao của Lục Hành đã ra khỏi vỏ, hắn đứng chắn trước mặt Khương Ly, lạnh lùng nói: “Heda Searle, tao khuyên mày nên dùng cái đầu có tóc mà nói chuyện, nếu đại nhân Searle không dạy nổi mày thì cứ để tao, tao không ngại đâu.”
Hành động của Lục Hành rõ ràng là đang che chở cho Khương Ly và Kate, nhưng theo Heda được biết, ngoại trừ quan hệ bạn cùng khu chứ Lục Hành chẳng có giao tình gì nhiều với Kate cả, với Khương Ly lại càng không, nào nghe họ có quan hệ tốt như vậy đâu chứ? Thật khó hiểu!

Mặc kệ điều đó, thấy Lục Hành nổi bão, Heda cũng bắt đầu hoảng rồi.
Heda có thể không để Khương Ly quân hàm Thiếu tá vào mắt, có thể coi khinh Kate cháu trai Bộ trưởng bộ Ngoại giao, nhưng không thể dẫm đạp Lục Hành.
Lục Hành là ai cơ chứ? Là chủ nhân tương lai của Chủ tinh Norman —— đứa con trai hoàng đế Lục Kình yêu quý nhất.
Heda thầm than nay đen như chó, đang yên đang lành động phải vị tổ tông này.

Cân nhắc thiệt hơn một hồi, nháy mắt Heda đổi sang cung kính tươi cười, niềm nở giải thích cho Lục Hành nghe: “Tứ hoàng tử, ngài đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi chỉ cọ xát với đám Thiếu tá Khương chút thôi.

Quả thực vừa rồi tôi hành xử không đúng mực, thất lễ rồi.”
“Cọ xát?” Kiều Ngọc đi tới, liếc mắt đánh giá Heda một lượt, ánh mắt dừng trên khóe miệng tím bầm kia, tấm tắc khen ngợi: “Cọ xát cũng kịch liệt quá đấy!”
Heda liếc nhìn Kiều Ngọc, cắn răng nặn ra mấy chứ: “Kiều thiếu gia nói đùa, chỉ là tôi không cẩn thận vấp ngã thôi.”
Kiều Ngọc ngoài cười nhưng lòng không cười: “Ồ, không cẩn thận cơ à.”
Heda gượng gạo cười một cái, tuy chỉ một cánh tay bị thương nhưng diện tích khá lớn, lúc này vết thương đang đổ máu không ngừng, cần kịp thời cầm máu ngay, thế nên nói: “Lục Hành, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi không quấy rầy ngài nữa, tôi đi trước nhé.”
Đang định rời đi thì nghe Lục Hành lạnh lùng gọi lại: “Tao cho mày đi à?”
Bước chân Heda cứng đờ, quay người: “Ngài còn gì phân phó nữa?”
“Xin lỗi đi.” Lục Hành phun ra mấy chữ này, hắn thấy rõ căm hận trong mắt đối phương chưa hề tan đi.
Khi nghe thấy những lời tên khốn này vũ nhục Khương Ly, lòng hắn chợt nổi lên ngọn lửa giận không kìm chế nổi, tay chân nhanh hơn lý trí một bước, chưa chi đã thấy hắn rút đao bổ tới rồi.
Heda bị bắt xin lỗi, nắm đấm siết chặt: “Tứ hoàng tử.

.

.”
“Ồ, không muốn hả!?” Kiều Ngọc cắt ngang lời Heda nói, ghét bỏ nói: “Tốt xấu gì cha mày cũng là Tể tướng, sao lại dạy ra đứa mất dạy như mày cơ chứ?”
Heda tức giận: “Mày!”
“Mày cái gì mà mày?” Lăng Áo cũng xen lời: “Không xin lỗi, muốn đánh nhau đấy phỏng?”
“Tới đi, coi ai sợ ai!” La Kỳ lưu loát xắn tay áo sẵn sàng.
Khương Ly nhìn mấy người bọn họ, tất cả đều rất nóng lòng muốn dạy dỗ Heda một phen rồi đây, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cậu cũng không cản làm gì, có một số người tai không lọt thì cứ dùng nắm đấm mà giải quyết.
Cơ mà Heda tuyệt không dám đánh nhau, Lục Hành vẫn đang trấn thủ nơi này, nếu động thủ nói không chừng bị Học viện quân sự cho cút thẳng luôn.

Đường cùng rồi, Heda đành nén giận nói lời xin lỗi với Khương Ly và Kate, nói xin lỗi mà suýt cắn đứt cả lưỡi.

Xin lỗi xong xuôi, Lục Hành nhìn về phía Khương Ly, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Khen em khen em khen em! Huấn luyện viên khen em đi!
Khương Ly thấy thế, khóe miệng thoáng nụ cười, gật đầu với hắn, ý bảo bây giờ thả người được rồi.
Lục Hành chớp được nụ cười thoáng qua đó, cái đuôi trong lòng đã sớm ngoáy tít rồi nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng xua tay với Heda: “Cút, có cần tao tiễn không?”
Heda: “.

.

.”
Heda đi rồi, đám Lục Hành nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Kate rồi cùng nhau “Ồ!” một tiếng.
“Đậu má, mặt sưng quá đấy, đau không?”
“Nhìn là biết đau rồi, hỏi gì thừa thế?”
“Cơ mà mày cũng làm mất mặt khu D chúng ta quá đấy, đánh không lại phải gọi người ngay chứ, để tụi tao tới cùng nhau chơi chết nó luôn.”
“Đúng vậy đúng vậy! Thảm quá đấy.”
Thấy bọn họ lấy nỗi đau của gã làm vui, Kate nghiến răng nghiến lợi: “Chúng mày.

.

.”
“Ấy, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Kiều Ngọc cắt ngang lời gã nói, xua tay ra vẻ hào phóng: “Mọi người đều là bạn học, không cần khách khí làm chi.”
Lăng Áo: “Chuyện nhỏ, phẩy tay cái là xong ấy mà.”
La Kỳ: “Không đáng nhắc tới.”
Lục Hành: “Bảo vệ kẻ yếu là trách nhiệm của mọi người.”
Kate: “.

.

.” Đậu má ai muốn cảm ơn chúng mày! Đừng có tự mình đa tình! ! !
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play