Cách đánh thức đơn giản thô bạo của Khương Ly khiến cả phòng yên tĩnh lạ thường, sau tiếng ồn đó, mọi người đều cảm nhận được giường Lục Hành chợt rung lắc dữ dội.
“Mọi người còn bốn phút chuẩn bị.” Khương Ly chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén quét qua từng người ở đây, sau đó xoay người ra cửa.

Đôi giày quân dụng vô tình dẫm phải cây gậy gỗ gãi ngứa vứt chỏng chơ dưới đất, “Rắc” một tiếng, cây gậy đẹp đẽ gãy làm đôi.
Học viên trong phòng: “.

.

.” Mẹ nó, đây là gỗ bạch dương thượng hạng đấy.
Bóng lưng Khương Ly khuất dần sau cánh cửa, bốn người trong phòng nín thở vì ánh mắt sắc bén của cậu nãy giờ bỗng chốc được thả lỏng.

“Đậu má! Yêu ma quỷ quái gì đây!?”
Kiều Ngọc đứng gần cửa vỗ vỗ ngực, lại quay đầu nhìn về Lục Hành đang dựa vách tường kia, quan tâm hỏi: “Anh Hành, ổn chứ?”
“Ổn.

.

.

cái rắm.” Lục Hành hít một hơi thật sâu, sợ hãi nhìn cái giường gãy: “Mẹ nó tao còn tưởng tên đó muốn gi.ết chết tao luôn.”
Mấy người trăm miệng một lời: “Anh Hành, tụi tao cũng nghĩ vậy á.”
Lục Hành: “.

.

.”
“Tao nhớ hình như Thiếu tá Khương bị đồn là Omega?” La Kỳ liếc nhìn cái giường của Lục Hành, lại nhìn cây gãy lưng bị Khương Ly giẫm gãy làm đôi: “Có thật không vậy? Thiếu tá đó thực sự không phải Alpha? Một quyền của người này đập nát giường của Lục Hành đấy.”
“Giường đã là cái đinh gì? Tao thấy một quyền này cũng có thể đấm chết anh Hành luôn ấy chứ.”
“Tao thấy giường tao cũng lung lay theo đây này.”
“Há há há anh Hành sợ đến mức nhảy dựng cả lên.”
Ba người tao một lời mày một lời cứ thế trò chuyện, khóe mắt Lục Hành giật giật, mất mặt vô cùng: “.

.

.

Chúng mày câm mồm đi.”
“Nhắc mới nhớ, chúng ta phải tới tập hợp à?” Lăng Áo do dự hỏi: “Tối qua tao chơi game thực tế ảo với mấy thằng cháu bên phòng 203 đến sáng lận, giờ tao chỉ muốn ngủ thôi.”
“Tên đó nói đi thì chúng ta phải đi? Mất mặt.” La Kỳ khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: “Có lợi hại mấy thì cũng chỉ là một Omega mà thôi, làm gì được tao? Tao không tin tên đó thật sự dám động thủ với chúng ta.”
Bọn họ đều có thân phận tôn quý, đa số toàn là hoàng thân quốc thích, con em quý tộc.

Họ tới Học viện quân sự Đế quốc chỉ để sau này danh chính ngôn thuận tiến vào quân đội làm việc mà thôi.

Cho dù trong thời gian đó họ không đi học, không thao luyện, không ra chiến trường cũng có thể thuận lợi tốt nghiệp.
“Đạo lý thì tao đều hiểu.” Kiểu Ngọc sờ sờ cổ, thấp giọng nhắc nhở mọi người: “Nhưng chính tuyến thể của mình người này còn dám cắt, thì chúng ta đã là cái đếch gì? Giết chúng ta cũng không khó hơn xắt rau là bao đâu.”
Chuyện Khương Ly trực tiếp dùng dao găm cắt tuyến thể trong tình trạng tỉnh táo không chút thuốc gây tê đã lan truyền khắp cả nước khi cậu đang hôn mê.

Việc một Omega dám cắt bỏ tuyến thể là chuyện tự cổ chí kim xưa nay chưa từng có, điều này cũng khó tin như việc một Alpha tự tay cắt bỏ thằng đệ của bản thân vậy.
Ở một nơi bản thân không nhìn thấy như sau cổ, thẳng tay dùng dao găm cắm vào điểm yếu đó rồi tự tay móc tuyến thể đặc trưng của Omega ra, đừng nói đương sự, người qua đường nghe chơi thôi đã thấy cổ tê rần rồi.
Một người đến bản thân mình cũng dám xuống tay thì còn chuyện gì mà người này không dám?
Kiều Ngọc vừa nói xong, phòng ngủ lại câm lặng, tất cả trợn mắt nhìn nhau.
Bốn người bọn họ tuy đều là Alpha nhưng chưa bao giờ tham gia huấn luyện quân sự chính quy, ưu điểm duy nhất mà bọn họ có chính là thân thể Alpha trời sinh khác biệt với Beta và Omega.

Còn Khương Ly thì sao? Tuy là Omega nhưng năm đó người này tốt nghiệp đứng đầu học viện, sau này suốt ngày lăn lộn nơi sa trường uống máu nằm sương, nếu thực sự muốn ra tay, chắc chắn chưa tới một giây đã đánh bọn họ thành chó.
“Đậu má vậy thì còn chần chờ gì nữa?” Lục Hành giật mình bật dậy, xốc chăn đi chân trần nhảy xuống, chạy vào phòng vệ sinh đầu tiên.
“Chờ với!” Lát sauLăng Áo, La Kỳ và Kiều Ngọc cũng hăng hái đuổi theo.
Ba phút sau, bốn người bọn họ đuổi tới sân huấn luyện khu D, đã có mấy người ở phòng khác tới trước.
21 học viên khu D đứng rải rác thành hai hàng, đại đa số quần áo mọi người đều xộc xệch như thể vội khoác lên vậy.
“Nghe nói huấn luyện viên mới tới là Thiếu tá Khương?”
“Cậu cũng biết?”
“Không sai, sáng nay tao mới thấy ngài ấy bước ra từ phòng 201.”
“Chẳng phải Thiếu tá Khương là Omega ư? Vẫn làm huấn luyện viên được à?”
“Không phải tuyến thể đã cắt mất rồi sao? Đâu thể coi là Omega?”
Hai dãy thì thầm to nhỏ với nhau, họ vô cùng tò mò về vị huấn luyện viên mới tên Khương Ly này.
Lục Hành đứng cuối hàng nghe bọn họ thảo luận, hắn quay đầu nhìn hai người đang đứng xa xa kia, ánh mắt dừng trên một bóng lưng cao gầy thanh mảnh.
Danh tiếng  “Thiếu tá Khương” này Lục Hành đã sớm nghe qua vô số lần, ai ai cũng ca ngợi thiếu tá ấy tuổi trẻ tài cao, không ngờ người này sẽ trở thành huấn luyện viên mới của hắn.
Nghĩ tới một quyền hung hăng đập nát giường của hắn sáng nay, Lục Hành nhìn Khương Ly, bĩu môi càm ràm: “Hứ, Omega đột biến.”
Khương Ly bên kia nghe phó huấn luyện viên báo cáo tình hình xong thì xoay người đi tới chỗ đội ngũ.
Nhìn Khương Ly chậm rãi đi tới, tiếng rì rầm ngừng lại, ánh mắt tập trung hết về phía cậu.
Khương Ly mặc quân phục sĩ quan đen tuyền, bên trong là áo sơ mi trắng tuyết kết hợp cùng với cà vạt màu đen, thắt lưng da bản rộng vẽ đường cong ôm trọn lấy vòng eo thon chắc, giày quân dụng chậm rãi từng bước tiến tới, mang theo một khí chất điềm tĩnh nhưng lại lạnh lùng thấu xương.
Khi cậu lại gần, lúc này mọi người mới biết thế nào là quân nhân chân chính.
Khương Ly dừng lại trước mặt bọn họ đúng 2 mét, đôi mắt dưới vành mũ đen quét qua từng người một, sau đó giơ tay để phó huấn luyện viên đưa danh sách học viên cho mình.
Khương Ly bắt đầu điểm danh, cậu đọc số thứ tự thay vì tên.

Bất chợt có người giơ tay thắc mắc vì sao không điểm danh theo tên mà lại điểm danh theo mã học viên.
“Câu hỏi rất hay.” Khương Ly trả danh sách cho trợ giảng, thản nhiên nói: “Trong mắt tôi giờ mấy cậu không xứng được xưng tên, cho nên nhớ kỹ mã học viên của mình đi.”
Mọi người: “.

.

.” Khinh bỉ ai đấy?
Lục Hành nghe câu này, nhớ tới chữ “Phế vật!” bị chửi ban sáng, mặt hắn lại đau thêm phát nữa rồi.
Điểm danh xong, ánh mắt Khương Ly rơi vào người thứ năm hàng bên trái, chậm rãi đọc mã học viên: “0012.”
Người được gọi là một Beta, trên bảng tên ghi “Pasig Kerry”, người đó thẳng lưng đáp: “Có, Thiếu tá Khương có gì phân phó ạ!?”
“Gọi tôi là huấn luyện viên Khương.” Khương Ly sửa lại cách xưng hô, nhìn giày của Pasig một cái: “Đi ngược giày rồi kìa.”
Pasig cúi đầu nhìn, phát hiện quả nhiên mình xỏ ngược giày, liền đỏ mặt nói “Xin lỗi” rồi vội vàng ngồi xổm xuống chỉnh giày.
Hành động ấy khiến tất cả cười ồ lên, còn có ai giơ chân đá mông Pasig cười ha hả: “Đồ ngốc.”
“0021.” Khương Ly kêu người đá Pasig: “Bước ra khỏi hàng.”
“Rõ, thưa huấn luyện viên Khương.”
Kate Zarich mã học viên 0021 cười hì hì bước ra khỏi hàng, đứng trước mặt Khương Ly làm bộ làm tịch: “Chào huấn luyện viên!”
Khương Ly hơi hếch cằm: “Đứng sang một bên, giữ nguyên tư thế vừa đá 0012 vừa rồi đúng nửa tiếng.”
Kate sửng sốt, tưởng mình nghe lầm, không tin nổi nhìn Khương Ly: “Anh nói gì cơ? Anh dám phạt tôi!?”
“Một tiếng.” Khương Ly nhìn Kate, con người đen nhánh sắc bén đầy kiên định: “Đừng thắc mắc lời tôi nói, hay lỗ tai cậu dùng để trang trí!?”
Kate là cháu ngoại Bộ trưởng bộ ngoại giao Lules của Đế quốc đương triều nên đương  nhiên chưa bao giờ bị đối xử thế này.

Với Kate mà nói, tuy Khương Ly là một thiếu tá nhưng làm gì có hậu thuẫn đằng sau, huống chi vừa bị tuôn ra thân phận Omega.

Lãnh đạo chắc chắn không giữ Khương Ly ở lại quân đội nữa, bằng không sao lại phái tên này tới nơi khỉ ho cò gáy đây làm một huấn luyện viên nho nhỏ cơ chứ.
Nghĩ tới đây, Kate cười lạnh một tiếng, đứng yên tại chỗ: “Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Chỉ là một Thiếu tá nho nhỏ bị quân đội vứt bỏ, đã thế lại còn là Omega, ngoan ngoãn ngồi ngốc trong nhà chờ Đế quốc đăng ký kết hôn cho đi chứ?”
“Có tư cách gì à?” Khương Ly nhướn mày, nhìn đối phương: “Cậu đây là không phục?”
“Nói nhảm, một Omega dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho tôi?” Kate chỉ chỉ xung quanh: “⅔ người ở đây là Alpha! Alpha hiểu không? Omega mấy anh trời sinh là vì chúng ta mà tồn tại, chúng ta mới là chúa tể! Anh chỉ là một thiếu tá nho nhỏ.

.

.”
Những lời Kate nói khiến sắc mặt phó huấn luyện viên bên cạnh trắng bệnh, lên tiếng khiển trách: “Kate Zarich, cậu im ngay! Cậu có biết cậu đang nói.

.

.”
Khương Ly giơ tay ngăn phó huấn luyện viên lại, khẽ cười: “Không ngờ tới đây rồi mà vẫn gặp phải mấy con lợn Chauvin này đấy.”
Kate nhíu mày: “Anh nói cái gì? Nói ai là lợn?”

Khương Ly không nói năng gì, đưa tay cởi mũ xuống, đưa cho huấn luyện viên phó.

Mái tóc đen được dịp xõa bay trong gió, dung mạo ẩn dưới vành mũ hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Nước da của cậu quá mức trắng nõn, ngũ quan tuấn tú như một kiệt tác thượng đế tỉ mỉ tạc nên, nơi khóe môi còn đọng nụ cười nhàn nhạt chưa tan hẳn.

Nụ cười ấy đẹp thì có đẹp nhưng lại lạnh lẽo như tuyết đầu mùa, hàn ý đánh thẳng lòng người.
Lúc trước ở ký túc xá, Khương Ly đứng ngược sáng nên Lục Hành không thấy rõ dung mạo người này thế nào, đột nhiên thấy rõ mặt thì không khỏi ngây ngẩn một phen, trái tim chợt loạn nhịp.
Khương Ly gỡ bao tay trắng xuống ném cho huấn luyện viên phó, đi tới đấu trường gần đó ném cho Kate một câu: “Tới đi, để tôi xem bản lĩnh của cậu có lớn như khẩu khí ban nãy không.”
Những lời này khiến tất cả cùng ồ lên, đây là muốn đánh nhau rồi hả! !?
“Đậu má! Huấn luyện viên thực sự muốn đánh người à?”
“Hình như muốn đánh thật, không phải giả đâu.”
“Kate là cháu ngoại của ngài Lules đấy! ! !”
“Cháu ngoại thì sao? Sáng nay một quyền của huấn luyện viên đánh nát giường của anh Hành luôn đấy.” Kiều Ngọc khinh bỉ nói, còn chọt chọt Lục Hành: “Đúng không anh Hành?”
Lục Hành: “.

.

.”
Mày đây là muốn chiếu cáo thiên hạ chuyện huấn luyện viên đấm gãy giường tao đấy à?
    Cụm từ “Con lợn Chauvin” này bắt nguồn từ câu “He is a male chauvinist pig” để chửi những thằng biến tướng chủ nghĩa Sô Vanh (Chauvinism) thành trọng nam khinh nữ ăn sâu vào máu.

Đọc thêm về Chauvinism ở dưới nha mí cô =))))

(☞゚ヮ゚)☞
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play