Tuy Trì Phóng chưa tận mắt chứng kiến Khương Ly bị bạn bè bắt nạt nhưng cũng từng được nghe kể, hơn nữa ngay từ lần đầu gặp nhau, Khương Ly đã để lại cho hắn ấn tượng cậu là một người khiếp nhược nhát gan, nói thô ra cậu chẳng khác gì con gà bệnh.
Tuy sau này tính cách Khương Ly thay đổi không ít, người cũng tự tin hẳn nhưng trong lòng Trì Phóng, cậu vẫn là người cần được hắn bảo vệ.
Nhưng người cần được hắn bảo vệ, lúc này lại có thể làm lông trọn ba tên đàn ông còn cao lớn hơn cả cậu!?
Trì Phóng nhìn ba người lăn lộn trên mặt đất, nhìn Khương Ly với vẻ mặt đầy vô tội đằng kia, cảm giác tam quan của hắn bị đạp đổ hoàn toàn rồi.
“Chuyện này rốt cuộc là sao.

.

.”
Trì Phóng vốn muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên thấy trên bắp chân Khương Ly có vệt máu, hắn vội vàng sải bước tới, ngồi xuống xem vết thương, lại lo lắng hỏi: “Em bị thương? Ở đâu?”
Khương Ly thấy vẻ mặt đầy căng thẳng của Trì Phóng, trong lòng chợt ấm áp hẳn lên, ngồi xổm xuống theo an ủi hắn: “Không sao đâu, em chỉ bất cẩn bị xước da mà thôi.”
Vừa rồi một trong ba tên ném ghế về phía Khương Ly, cậu tránh được nhưng chiếc ghế vô tình đập vào chân cậu làm trầy một đường dài.

Miệng vết thương không quá lớn, chỉ là vừa rồi chưa kịp cầm máu, thêm nữa do da cậu quá trắng nên thoạt nhìn có chút nghiêm trọng mà thôi.
Lời Khương Ly nói rất nhẹ nhàng nhưng Trì Phóng lại không cho là như vậy, hắn đứng dậy đem cuộn giấy lại cho cậu.

Lúc đi ngang qua một người, gã bất chợt vươn tay định hại Trì Phóng, chẳng ngờ hắn không chút chần chừ mà nhấc chân dẫm xuống.
“Á! ! !”
Đối phương hét lên đầy đau đớn, liều mạng muốn rút tay về nhưng lại bị chân Trì Phóng nghiến xuống mạnh hơn.
Trì Phóng dùng sức nghiền mạnh xuống, thấy đủ rồi mới bước qua người gã, cầm khăn giấy tới giúp Khương Ly cầm máu, sau đó chỉ đám người dưới đất, hỏi: “Đám này là ai?”
Khương Ly lau sạch vết máu rồi dùng khăn sạch đè miệng vết thương, lắc đầu đáp: “Em không biết, nhưng họ nói Khương Hải nợ tiền nên muốn bắt em đi gán nợ.”
“Gán nợ?” Sắc mặt Trì Phóng trầm xuống, khom lưng xách cổ một tên lên: “Ban ngày ban mặt dám bắt cóc người gán nợ, mẹ nó lá gan chúng mày lớn quá nhở?”
Đối phương bị hắn xách lên như gà, áo siết cổ khiến gã ngạt thở tới mức mặt đỏ hết cả lên, khó khăn nhả từng chữ: “.

.

.

Cha nó thiếu tiền bọn tôi, phải trả nợ chứ.

.

.

Trả nợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa đấy!”

“Thiên kinh địa nghĩa?” Trì Phóng cười lạnh một tiếng, cánh tay siết chặt dùng sức ném đối phương đập vào tường: “Mày động đến người của ông, ông đánh chết mày mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”

Đối phương bị hắn quăng, trực tiếp đập vào TV bên cạnh, “Ầm” một tiếng, máu tươi từ trán chậm rãi tuôn ra xối xả.
Dường như Trì Phóng cảm thấy chưa đủ, hắn tiến lên định đánh tiếp nhưng Khương Ly vội vàng ngăn hắn lại: “Trì Phóng, đừng đánh nữa, đánh nữa là ra mạng người đấy.”
Trì Phóng nhìn mấy tên run rẩy quỳ rạp dưới đất, đáy mắt lộ rõ vẻ hung ác tàn nhẫn, hắn rút tay ra khỏi tay cậu, nói “Anh tự có chừng mực” rồi tới giẫm cho mỗi tên một nhát nữa: “Vừa rồi chúng mày nói muốn mang cậu ấy đi đâu? Đi đâu cơ? Nói tao nghe nào.”
Trước đó bọn chúng đã bị Khương Ly đánh cho gần chết, vừa rồi lại bị Trì Phóng ném vào tường, lúc này đã đầu váng mắt hoa, căn bản nghe không rõ hắn đã nói gì, bên cạnh có tên nói hộ gã: “Chúng tôi là người của anh Triệu phố Nam!”
Cuộc sống của nguyên chủ trước đây chỉ quanh quẩn mỗi hai việc đi học với làm thêm, căn bản không biết gì sất.

Khương Ly cũng mới tới thế giới này chưa lâu, đương nhiên cũng không biết người này là ai, cậu thắc mắc hỏi Trì Phóng: “Anh Triệu? Đó là ai vậy? Lợi hại lắm hả?”
“Anh Triệu?” Trì Phóng khinh khỉnh cười một tiếng: “Tao còn là anh Trì đây này.”
“Hahaha.” Khương Ly bị hắn chọc cười.
Trì Phóng ngồi xổm xuống, lục soát người gã một phen, rút ví chúng rồi lấy hết tiền mặt ra: “Đây là tiền bồi thường cho việc chúng mày đập phá nhà tao, xem như nể mặt anh Triệu trong miệng chúng mày, giảm giá rồi đấy.

Giờ thì cút đi.”
Đám lưu manh: “.

.

.”
Trì Phóng rút xấp tiền ra đếm, ít nhất phải hai nghìn tệ.

Nhà Khương Ly cùng lắm chỉ hỏng mỗi hai chiếc ghế phế phẩm đến bãi rác cũng chê, có đền cũng đâu cần nhiều tiền đến thế? Mấy lời của hắn khiến ba người la liệt trên đất không nhịn được thầm mắng to một câu “Mẹ kiếp đứa nào mới là bảo kê đòi nợ ở đây!?” Nghĩ thì nghĩ thế nhưng một cái rắm cũng không dám thả, chỉ sợ hai tên điên này một lời không hợp lại đánh họ thì khổ, cuối cùng chỉ đành dìu nhau lết đi.
Người đi rồi, Trì Phóng liền kéo Khương Ly ngồi xuống sofa, hắn đi loanh quanh tìm hòm thuốc rồi cũng ngồi xuống cạnh cậu, nâng chân cậu đặt lên đùi mình rồi giúp sát trùng vết thương.
Động tác của Trì Phóng rất nhẹ, vừa sát trùng vừa khẽ thổi, người không biết còn tưởng Khương Ly bị thương nghiêm trọng lắm, thực ra chỉ là một vết rách dài không quá đốt ngón tay mà thôi.
Từng động tác dịu dàng nâng niu đều được Khương Ly thấy trọn trong mắt, nhớ tới hành động bảo vệ cậu theo bản năng của hắn trong vụ tai nạn giao thông ở kiếp trước, lòng Khương Ly chợt thấy ấm áp đến lạ.
Cho dù là ở thế giới nào, người trước mắt luôn đặt cậu ngay đầu quả tim.
“Trì Phóng?”
“Hửm?”
Trì Phóng nghe vậy ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Khương Ly đột nhiên phóng to trước mắt, giây tiếp theo môi hắn bị hôn lên.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Khương Ly còn đang gác một chân lên đùi Trì Phóng, cậu cứ như vậy mà ôm cổ hắn hôn lên.
Hai cánh môi mềm mại dán vào nhau, đầu lư.ỡi ư.ớt át của Khương Ly khẽ lướt qua đôi môi nhếch lên của Trì Phóng vài vòng, sau đó thuần thục xâm nhập vào bên trong.
“Vết thương của em.

.

.” Trì Phóng vẫn nhớ vết thương của cậu chưa được xử lý xong.
“Không đáng ngại nữa.” Khương Ly thấp giọng nói, cậu trực tiếp leo lên đùi Trì Phóng ngồi, tay ôm lấy hắn rồi lại cúi đầu hôn, “Cho em hôn anh đi.

.

.”

Bởi tới nông trại chơi nên hai người chỉ mặc một chiếc quần đùi mỏng cho dễ vận động.

Vừa rồi mới đánh nhau nên người Khương Ly vẫn còn nóng hừng hực, nhiệt độ như thiêu như đốt rỉ ra từ cơ thể hai người khiến dụ.c vọng ẩn sâu điên cuồng bùng phát khó cản nổi.

Hắn sửng sốt một hồi, sau đó đảo khách thành chủ vươn tay ôm lấy eo Khương Ly, thô bạo kéo cậu vào lòng, không cam lòng yếu thế mà hôn đáp trả.
Nụ hôn mãnh liệt kéo dài, kết thúc rồi mà hai người vẫn luyến tiếc chẳng muốn buông nhau ra, không khống chế nổi tâm tư muốn yêu người bên cạnh.
Lát sau, Khương Ly dựa vào người Trì Phóng mà dồn dập thở dốc, nỗ lực áp chế dụ.c vọng đang dâng trào trong cơ thể mình.
Trì Phóng không khá hơn là bao, lồng ngực phập phồng kịch liệt nhưng đôi tay vẫn siết chặt eo Khương Ly, hồi lâu sau, hắn khàn giọng nói: “Còn những hai năm, gian con mẹ nó nan thật đấy.”
Khương Ly nghe tới đây thì khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Còn một năm thôi, tuần sau là sinh nhật mười bảy tuổi của em rồi.”
“Một năm.

.

.” Trì Phóng buông tay Khương Ly, dựa lưng vào sofa như sống không còn gì để luyến tiếc: “Còn 365 ngày nữa a a a a! ! ! ! !”
“Thay vì nghĩ tới chuyện này, không bằng phấn đấu vì nguyện vọng đại học của anh đi.” Khương Ly nhắc nhở: “Thanh Hoa, anh cũng dám nghĩ cơ đấy.”
Trì Phóng không vui nổi: “Anh là vì ai cơ chứ? Còn không phải vì em, em với Khương Nhu Mễ đúng thật là hai cha con, đều vô lương tâm giống nhau.”
“Nói gì vậy chứ.

.

.”
Lời Khương Ly nói bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Trì Phóng lấy điện thoại di động trong túi ra, thấy Phùng Vũ gọi tới.

Hắn liếc mắt với Khương Ly, giờ hai người mới nhớ ra hôm nay phải đi dã ngoại, lúc này đã tới thời gian tập hợp rồi.
“Anh Trì, hai người ở đâu?! Ngủ quên hả!?” Phùng Vũ hét vào máy.
“Không, đột nhiên có việc gấp, mày nói với sư thái hộ tao, bảo cả lớp cứ đi trước đi đã, bọn tao trực tiếp tới nông trại luôn.” Trì Phóng nói.
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế? Có cần tao qua đó không? Phùng Vũ hỏi.
“Không cần, bọn tao cũng chuẩn bị xuất phát đây, cứ vậy trước đã.”
Trì Phóng tắt máy, sát trùng vết thương cho Khương Ly thêm lần nữa rồi dán băng gạc cẩn thận, “Có đau không?”
“Không đau.” Khương Ly lắc đầu, vết thương này so với những vết thương cậu bị khi đóng phim quả thực không đáng nhắc tới.

Nói là như vậy nhưng trong mắt Trì Phóng, người trong lòng hắn gặp bất kỳ vết thương gì cũng đều rất nghiêm trọng.

Trong lúc sát trùng, hắn còn hận vừa rồi xuống tay đánh đám người kia quá nhẹ.
Vừa náo loạn xong nên phòng khách vô cùng bừa bộn, cơ mà lúc này cũng không có thời gian để dọn nữa, Khương Ly về phòng thay đồ rồi hai người đi ngay.
Trên đường tới nông trại, Trì Phóng hỏi Khương Ly về chuyện cha Khương, Khương Ly kể chuyện cậu thấy cha Khương trên bản tin hình sự cho hắn nghe.

Khi đó, vụ án được đưa tin là ở một quán bar khu Nam, cha Khương xuất hiện trên bản tin nên rất có thể có mặt lúc cảnh sát truy quét.

Thêm vào đó, ông ta còn thiếu tiền đám lưu manh này nên Trì Phóng suy đoán chính ông ta cũng không sạch sẽ gì cho cam, lúc này không chừng đang trốn chui trốn nhủi ở khu nào đó rồi đổ hết nợ lên đầu Khương Ly.
“Em cũng nghĩ vậy.” Khương Ly gật đầu: “Chỉ là không biết anh Triệu trong miệng những người vừa rồi là ai, Khương Hải thiếu tiền bọn họ, chắc chắn lần sau bọn họ sẽ tiếp tục tìm đến em.”
“Chuyện này em không phải lo.” Trì Phóng thản nhiên an ủi Khương Ly như thể không để anh Triệu vào mắt: “Anh biết tên này, mai sẽ có người tới cho gã biết thân biết phận ngay.”
Lời này hắn nói nghe còn tưởng chuyện này đơn giản như đi chợ mua rau vậy, có điều với ông chú làm Giám đốc Sở giáo dục tỉnh của hắn ấy à, quan hệ chốn quan trường chắc hẳn không thiếu, nhờ người truy quét một tên lưu manh đúng thật chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Nghĩ tới đây, Khương Ly không suy nghĩ miên man, nhìn hắn cười nói: “Xem ra em ôm được một bắp đùi lớn rồi, em nên cảm tạ anh thế nào mới đáng nhỉ?”
Trì Phóng nhìn Khương Ly, khẽ nhéo lòng bàn tay cậu, thì thầm: “Mau mau lớn là được.”
Khương Ly không nhịn được bật cười, có chút cạn lời, đang định trêu chọc Trì Phóng thì chợt nghe hắn nói: “Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc chuyện vừa rồi là như thế nào? Sao một mình em có thể đánh ngã ba tên đó! ! !?”
Biểu cảm khiếp sợ của Trì Phóng vẫn còn đó, đương nhiên Khương Ly không thể nói hai đời trước mình từng học tán thủ, cậu đẹp mà độc nha, đừng nói là ba con gà vừa nãy, thêm con nữa vẫn cứ là ngon ơ.
Cậu thành khẩn giải thích: “Anh biết không? Một khi con người rơi vào hiểm cảnh, sự sợ hãi sẽ kích phát tiềm năng vô tận trong cơ thể ra.

Đó là sức mạnh bùng nổ không thể kiểm soát nổi, nói chắc anh không tin, vừa rồi nếu anh không xuất hiện chắc em không khống chế nổi bản thân mất.”
Trì Phóng: “.

.

.”
Đây đây, anh đây ăn no rửng mỡ nằm nghe em nói, con mẹ nó sao em không bảo mình đang cởi bỏ phong ấn phi thăng Thượng thần luôn đi! !?

    Thiên kinh địa nghĩa (天经地义): Cái lẽ rất đúng xưa nay, cái lẽ trời đất định đoạt không thể nghi ngờ.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play