Một câu “Hy vọng chữa chân” khiến Giang Lẫm ngay đơ, hắn nhớ lúc mình là Tiêu Khải Hành đã từng bị Khương Ly lươn lẹo lừa lọc vô số lần, thực sự cạn lời.

Thấy ánh mắt Khương Ly lấp lánh ý cười, Giang Lẫm bước nhanh tới, quấn khăn khắp người Khương Ly rồi bế cậu lên, tức giận quát: “Em im miệng được rồi đó! ! !”

Trước mắt Khương Ly bị lớp khăn tắm bao phủ, Giang Lẫm lại thẹn quá hóa giận đây mà.

Cậu cười lớn: “Thái tử đừng có tức giận mà! Em nhớ được khắc nào hay khắc đó, anh phải thấy vui chứ!?”

Tiếng cười lọt khỏi khăn tắm ập vào tai Giang Lẫm, hắn tiện tay lau khô tóc cho Khương Ly rồi vứt khăn sang bên cạnh: “Chuyện cần nhớ thì không nhớ, thế mà mấy chuyện linh tinh vớ vẩn lại nhớ như in, em giỏi lắm!”

Khương Ly cười hì hì vớ cái khăn mới lau mình, nhận lấy áo ngủ Giang Lẫm đưa qua, vừa mặc vừa nói: “Ấy ấy đừng giận mà, với em mà nói, mọi ký ức liên quan tới anh đều là thứ quý giá nhất.”
“.

.

.” Giang Lẫm vốn có chút giận dỗi, nhưng nghe Khương Ly dỗ yêu thì cơn giận biến mất tăm mất tích.

Xem như em giỏi, Giang Lẫm thầm hậm hực.
Hai người bước từ phòng tắm ra ngoài, thấy Khương Nhu Mễ ngồi xổm ngay cửa, nhìn như sắp đấm nhau với Giang Lẫm tới nơi luôn rồi.

Và nguyên do không có gì bất ngờ, nó giận vì hai người cà kê trong đó quá lâu.
Giang Lẫm ghét bỏ liếc xéo: “Bóng đèn ồn chết đi được.”
Khương Nhu Mễ đâu có nhịn, nó gào lên cãi trả ngay.

Chưa hết, nhóc mèo dùng sức nhảy bật lên người hắn, Giang Lẫm nhanh tay bắt lấy, và thời khắc báo thù đã tới, móng thịt vỗ bồm bộp lên mặt hắn.
Giang Lẫm “A” một tiếng, hắn ôm nó đi nhanh tới cửa rồi vứt thẳng ra ngoài, thậm chí sập luôn cửa lại: “Đợi bên ngoài đi.”
Ngay khi Khương Nhu Mễ nhào lên, cửa sập ngay lại trước mặt nó.
Trong phòng, Khương Ly thấy Giang Lẫm ném mèo rất thuần thục, cậu lắc đầu chán ngán: “Vẫn là Khương Nhu Mễ đáng thương nhất, sao lại có ông nội lạnh lùng tàn bạo như anh chứ?”
Giang Lẫm đi tới che miệng cậu dạy dỗ: “Lại nói linh tinh, em lo thân em trước đi, vì em sắp đáng thương ngang nó rồi đó.”

Khương Ly chớp chớp mắt, giơ tay xin tha tội: “Ba ba tha tội cho em đi.”
Giang Lẫm: “.

.

.”
Khương Ly tự xưng là ba ba của Khương Nhu Mễ, lúc này gọi hắn như thế, đảo qua đảo lại vẫn nhất quyết đẩy hắn lên chức ông nội con mèo kia phải không? Giang Lẫm lười nói nhiều, hắn buông một câu “Em chết chắc rồi!”, sau đó xách Khương Ly về giường bên kia.
Khương Ly khẽ mỉm cười, trèo lên vai hắn cười lớn: “Đừng tức giận nha, em nói linh tinh đó, anh không phải ba ba của em, anh là.

.

.”
Khương Ly cố ý ngập ngừng khiến Giang Lẫm tò mò không thôi, hắn ngừng chân nghiêng đầu hỏi: “Là gì?”
Khương Ly hôn lên môi hắn, mỉm cười: “Là chồng em.”
Lực sát thương từ hai chữ “chồng em” quá mạnh khiến trái tim Giang Lẫm bị đốn gục ngay tức thì, hắn xoay người nhéo nhéo má Khương Ly, khàn giọng thủ thỉ: “.

.

.

Em chọc tôi trước.”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vì gần tới tết Âm Lịch, Khương Ly muốn ở đây ăn Tết nên Giang Lẫm quyết định lùi lịch khám tổng quát cho cậu tới giữa tháng.

Trước đêm giao thừa, Thẩm Dự phải về thành phố C, Khương Ly và Giang Lẫm đích thân đưa Thẩm Dự tới sân bay.
“Nếu không phải vì muốn ngày đoàn viên vẹn toàn, tôi chẳng thích về nghe họ hàng lải nhải giục cưới chút nào.” Thẩm Dự than thở với Khương Ly, là một thanh niên thời đại mới theo chủ nghĩa không kết hôn, nghe câu ép cưới ép xem mắt chán ngán luôn rồi.

Tối hậu thư của ông nội đã tới tay, Thẩm Dự không về là chết chắc.

Biết ăn Tết với Giang Lẫm và Khương Ly rất vui, nhưng Thẩm Dự bó tay rồi.

“Cút mau dùm.”

Giang Lẫm chỉ muốn tống cái bóng đèn sáng chói này đi cho khuất mắt, trong nhà đã có nhóc con Khương Nhu Mễ kia tranh sủng với hắn rồi, thêm người thêm mệt: “Giúp tao hỏi thăm sức khỏe ông Thẩm.”

“Anh Lẫm, hay mày gọi cho ông nội nói đỡ giúp tao mấy câu đi, năm nay xin cho tao ăn Tết ở đây, tao không muốn về đâu.” Thẩm Dự hấp hối giãy dụa.

Giang Lẫm không khoan nhượng: “Tao không thích, cút dùm cái.”

Thẩm Dự: “Tình anh em plastic! ! !”

Khương Ly bên cạnh cũng thúc giục: “Đến giờ cậu nên tới quầy đăng ký rồi đó.”

“Không phải người một nhà không bước chung một cửa, sao hai người lạnh lùng quá vậy!?” Thẩm Dự lên án hai người, vừa kéo vali vừa nói: “Thôi được, tao đi đây, năm sau gặp lại.”

Khương Ly gật đầu: “Tới nơi nhớ báo.”

Thẩm Dự đồng ý, kéo vali đi đăng ký, trông lủi thủi cô đơn vô cùng.
Trên đường về nhà, Khương Ly nhận được một cuộc điện thoại từ nhân viên quán cà phê nhà mình, đối phương cũng là người thành phố L, nói muốn tặng cậu bánh tổ do nhà mình làm ăn Tết.

Quán cà phê sách Khương Ly mở không quá lớn nhưng phúc lợi dành cho nhân viên rất tốt, hơn nữa cậu không có thói hạch sách nhân viên, chiều nào cũng tặng họ bữa trà chiều, ngày nghỉ vẫn có lương, thế nên quan hệ giữa nhân viên và cậu vô cùng tốt đẹp.
Ngoại trừ bánh tổ, trước đó hai ngày cậu còn nhận được bưu phẩm từ vài nhân viên khác, trong có thịt khô và trứng muối.

Bình thường Khương Ly sẽ không nhận quà của nhân viên, nhưng Tết nhất sẽ khác, đây là chút quà quê họ gửi cho cậu, từ chối chẳng khác nào chê bai tấm lòng đó.
Tới quán cà phê nhận bánh tổ, Khương Ly cầm chút quà sau xe cậu chuẩn bị sẵn cho nhân viên tặng Tiểu Chu, cười nói: “Chúc mừng năm mới nhé Tiểu Chu, năm tới chuyện trong tiệm vẫn phải nhờ cậy em rồi.”

Năm nay Tiểu Chu mới tròn đôi mươi, cô bé là fan lâu năm của cậu, cũng là nhân viên ưu tú nhất trong quán.

Vốn Tiểu Chu còn ngại Khương Ly sẽ không thích bánh tổ nhà cô, nhưng rất muốn để thần tượng biết tấm lòng của mình nên Tiểu Chu vẫn mặt dày tới tặng.

Chẳng ngờ Khương Ly không những không ghét bỏ mà còn tặng cô quà đáp lễ.

Tiểu Chu sung sướng vô cùng, mạnh mẽ gật đầu: “Em sẽ gắng phấn đấu! Anh Khương, chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nhé, còn nữa, chúc anh.

.

.”
Khương Ly thấy Tiểu Chu ngập ngừng muốn nói lại thôi, mặt cũng đỏ bừng thì tò mò hỏi: “Em chúc anh gì nữa?”  
“Chúc anh sớm ngày thoát kiếp chó độc thân, có người kề cận, anh yên tâm, em không thoát fan đâu! ! !”

Tiểu Chu nói xong chạy biến, “Vút” một tiếng mất hút luôn rồi.

Khương Ly nghe mà đần cả ra, lúc hồi thần đã thấy Tiểu Chu biến đâu mất rồi.

Cậu bật cười nhưng lại thấy trái tim mình vô cùng hạnh phúc.

Khương Ly xoay người bước lên xe, tay vừa nắm cửa đã nghe thấy tiếng “Tách tách” quen thuộc từ xa.

Quả nhiên mới ngẩng đầu Khương Ly đã thấy có người chụp ảnh cậu

Tuy đã giải nghệ, nhưng đường đường là một diễn viên nổi tiếng, mấy tháng nay Khương Ly thường xuyên bị phóng viên tới chụp trộm, thậm chí trên mạng cũng nhan nhản tin tức về cậu, cơ mà cậu không để ý cho lắm.

Đối phương nhận ra mình đã bị phát hiện, có hơi xấu hổ gật đầu chào cậu.

“Chúc mừng năm mới nhé, trời lạnh lắm, anh mau về với gia đình đi thôi.”

Khương Ly vẫy vẫy tay chào phóng viên kia, thời điểm đóng cửa xe lại nghe có tiếng vọng tới: “Chúc cậu năm mới vui vẻ!”

Giang Lẫm vẫn luôn ngồi trên xe chờ cậu, thấy cậu ngồi vững rồi mới khởi động xe chạy về nhà.

Về tới nhà, Khương Ly xếp gọn chỗ bánh tổ nhà Tiểu Chu vào tủ lạnh, sau đó cùng Giang Lẫm quét tước nhà cửa chuẩn bị mừng năm mới.
Đồ đạc và quần áo của Giang Lẫm đã dọn qua nhà Khương Ly, nhà bên cạnh Giang Lẫm chừa cho Thẩm Dự, nào qua Thẩm Dự sẽ có chỗ ở sẵn luôn.

Khương Ly giặt khăn, thấy trên kệ là đôi cốc và đôi bàn chải san sát cạnh nhau thì hài lòng ngắm nghía một hồi, khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Khi mới dọn về đây, Khương Ly luôn có cảm giác nhà cửa trống trải, cậu cứ luôn thắc mắc vì sao.

Giờ thì cậu biết rồi.

Chồng con đề huề, Khương Ly cậu cũng coi như người chiến thắng trên đỉnh cao cuộc đời rồi.

Chỉ còn một điều khiến Khương Ly day dứt suốt bấy lâu nay, rằng cậu chưa thể chào tạm biệt Tiểu Khả Ái cho thật đàng hoàng mà thôi.

Nghĩ tới đây, động tác trong tay Khương Ly chợt dừng, cậu nhớ người bạn suốt ngày lải nhải gọi “ký chủ” ơi, “ký chủ” à lắm rồi.

“Khương Ly.”
Giọng Giang Lẫm vang lên: “Em có muốn phơi chỗ chăn trong tủ ra ngoài không?”
Hai ngày nay thời tiết ở thành phố L rất đẹp, nắng ấm chan hòa.

Khương Ly nhờ Giang Lẫm ra ban công phơi chăn, còn cậu tranh thủ đi lau bàn ghế.

Nghe tiếng hắn hỏi, Khương Ly đáp: “Phơi giúp em” rồi vắt khô khăn, chuẩn bị lau tiếp mấy bình hoa trong nhà.

Phơi chăn xong xuôi, hai người bắt tay vào quét tước nhà cửa.
Hai người phân công công việc rõ ràng, Khương Nhu Mễ chịu trách nhiệm nhảy nhót mua vui, cũng coi như góp công góp sức với hai người cha đang cặm cụi cọ rửa kia.

Chờ cọ sạch nhà vệ sinh xong cũng đã sẩm tối, Khương Ly nhanh chân đi đun sủi cảo, dọn rửa rồi về nghỉ ngơi.

Tới ngày giao thừa, hai người cùng nhau dậy thật sớm.

Khương Ly tắm rửa cho Khương Nhu Mễ thật sạch sẽ, bọc nhóc mèo trong khăn lông đưa về phòng, sau đó sấy thật khô cho nó khỏi cảm lạnh.

Giang Lẫm dọn đống đồ chơi của Khương Nhu Mễ qua theo luôn, kể cả tường ảnh kia.

Căn hộ này vô cùng rộng rãi, bốn phòng hai sảnh một phòng khách, hai người chừa riêng cho nhóc mèo một phòng, nhưng Khương Nhu Mễ thích ở cùng Khương Ly hơn nhiều.
Sau khi sấy lông cho Khương Nhu Mễ xong, Khương Ly mặc cho nó cái áo khoác nhỏ mới mua, trên cổ nhóc mèo còn điểm xuyết thêm chiếc nơ đỏ bé xinh, trông vừa hài vừa đẹp trai.

Khương Ly kệ cho nhóc mèo ở lại nghịch áo khoác, còn cậu lò dò sang thư phòng tìm Giang Lẫm.

Tới nơi mới biết hắn đang cặm cụi mài mực chuẩn bị viết thư pháp.

Giữa thư phòng rộng lớn, Giang Lẫm mặc bộ đồ ngủ trắng thuần, hơi cúi người thong thả nghiền thoi mực.

Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất, bao trọn lấy Giang Lẫm khiến hắn toát ra vẻ dịu dàng đến lạ.

Bước chân Khương Ly ngừng lại, đứng ngay cửa lặng yên nhìn hắn.
Giang Lãm nghe tiếng Khương Ly, hắn ngẩng đầu ngừng tay: “Em tắm xong cho Nhu Mễ rồi?”

“Ừm.”
Khương Ly vào xem, thấy trên bàn sách bày đầy bút mực giấy đỏ thì đưa tay cầm lấy thoi mực kia: “Để em.”

Giang Lẫm trải giấy đỏ, chấm chấm mực, nghe Khương Ly đề nghị thì nghiêng đầu hỏi: “Em thấy tôi viết chữ có nhớ ra được gì không?”

Khương Ly vừa nghiền mực vừa đáp: “Nhớ anh từng ép em luyện chữ.”

“Chỉ nhớ ra mỗi chuyện này thôi sao?”

Giang Lẫm chưa từ bỏ ý định.
“Không thì sao?” Khương Ly ngơ ngác hỏi: “Còn gì nữa ạ?”

“.

.

.

Không có gì.”

Giang Lẫm cố nén nỗi thất vọng, lại cặm cụi viết câu đối.

Hắn cúi xuống quá nhanh, tức khắc bỏ lỡ khoảnh khắc ý cười chợt nhoẻn trên miệng Khương Ly.

Giang Lẫm viết tổng cộng ba bộ câu đối, Khương Ly đứng cạnh mài mực, chờ mực khô rồi hai người cùng nhau đi treo.

Dán một bộ câu đối ở thang máy, một bộ trước cửa nhà Khương Ly, một bộ trước cửa nhà Giang Lẫm, và chữ “Phúc” cuối cùng ngay giữa cửa chính nhà cậu.

Tới chiều, Khương Ly và Giang Lẫm cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên.

Tuy chỉ có hai người nhưng Tết nhất vẫn phải thật tươm tất, họ cùng nhau chuẩn bị nguyên một bàn tiệc thật thịnh soạn.

Trên bàn cơm, hai người ngồi đối diện nhau, Khương Nhu Mễ nằm luôn trên bàn.

Khương Ly cũng chuẩn bị cho nhóc mèo một mâm cỗ nhỏ, một nhà cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.

Ăn uống no say, hai người dọn rửa rồi lên sofa ôm nhau xem các chương trình mừng xuân chờ đợi thời khắc giao thừa.
Có lẽ vì bên cạnh có người mình yêu nên Khương Ly thấy những tiết mục hài nhưng không hài thường ngày cũng thú vị hơn nhiều.

Trước ngày tiến vào trò chơi, Khương Ly không tham dự biểu diễn trên Xuân Vãn thì là tham gia tiệc tối xã giao liên miên, làm gì có cơ hội ngồi nhà bình yên xem TV chờ đợi tiếng chuông báo hiệu khoảnh khắc giao thừa tới thế này.

Trên TV đang phát một bản tình ca ngọt ngào, Khương Ly đưa tay nắm lấy tay Giang Lẫm, dựa đầu vào vai hắn.

Giang Lẫm biết tình cảm của cậu dành cho hắn, hai người đan tay vào nhau, tay kia của hắn ôm Khương Ly càng thêm chặt.

Khoảnh khắc giao thừa sắp tới, chỉ còn mười phút cuối cùng, ban công bên ngoài cũng đã sáng rực lên vì pháo hoa lộng lẫy.

Khương Ly nhìn thoáng qua cửa sổ, kêu Giang Lẫm rằng cậu muốn xem pháo hoa.

Giang Lẫm gật đầu, về phòng cầm áo khoác cho cậu và hắn, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài ban công.

Đêm đen được thắp sáng bởi màn pháo hoa lộng lẫy rợp khắp, Khương Ly và Giang Lẫm sóng vai bên nhau, chỉ thấy trên mặt hai người là nụ cười hạnh phúc.

Tiếng chuông giao thừa đã điểm, pháo hoa bay múa đầy trời, Khương Ly khẽ mỉm cười: “Chúc mừng năm mới”, ngay sau đó đôi môi cậu bị Giang Lẫm hôn lấy.

Giang Lẫm nhẹ nhàng mân mê cánh môi Khương Ly, cưng chiều nói: “Chúc mừng năm mới, vợ yêu của tôi.”

Khương Ly bật cười, mi mắt cong cong trông vô cùng xinh đẹp: “Chồng à, sao anh đáng yêu quá vậy!”
Giang Lẫm véo véo má cậu, thấy có hơi lạnh thì ủn cậu vào nhà: “Đến lúc phải vào nhà rồi đó.”

“Vâng.”

Khương Ly gật đầu, ngay khi cậu xoay người, trong đầu chợt vang lên một giọng nói máy móc quen thuộc: “Ký chủ, chúc mừng năm mới.”
@Krystal: Bánh tổ hay còn gọi là bánh mật, được chế biến từ gạo nếp, đậu đỏ và nước đường, chúng thường được ăn trong các dịp lễ, tết.

Bánh mật mong vui vẻ, sủi cảo mừng đoàn viên.

 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play