Tuổi tác hai anh em nhà họ Lục chênh nhau khá lớn, Lục Dữ nhỏ hơn Lục Cảnh Hà những mười bốn tuổi, thế nên cách sống hay sở thích giữa hai người hoàn toàn khác nhau.
Lục Dữ vẫn luôn cho rằng anh cậu ta là người cổ đại sống giữa thế giới hiện đại, còn Lục Cảnh Hà thì nghĩ em trai mình sao mà ồn ào thế, đau hết cả đầu.
Có lẽ do cuộc sống Lục Cảnh Hà quá mức nhàm chán, hắn sắp dán luôn mấy chữ “Người sống chớ gần” lên trán tới nơi rồi.
Lục Dữ nghĩ chắc chắn anh trai mình phải sống cô độc cả đời, dù sao suốt ba mươi năm qua, bất kể nam hay nữ thì cậu chưa thấy hắn yêu mến gần gũi loài người lần nào.
Không chỉ mỗi Lục Dữ thấy vậy, ngay cả cha mẹ Lục cũng thế, thỉnh thoảng tranh thủ Lục Cảnh Hà không có nhà, họ còn phải bảo nhau họp kín bàn chuyện này một phen.
Nghe Lục Cảnh Hà thông báo đó là chị dâu tương lai, Lục Dữ ngơ ngẩn một hồi, mãi khi nghe anh trai kêu “Nếu không còn chuyện gì thì anh cúp máy.” mới chịu tỉnh táo lại.
“Từ từ đã nào!” Lục Dữ vội vàng gào lớn, truy hỏi tiếp: “Thế chuyện rốt cuộc là thế nào vậy anh? Anh và chị đại nhà em.
.
.”
“Hử?”
“Không phải, em.
.
.” Lục Dữ bị một câu nói của hắn làm nghẹn họng, cậu ta cuống quá không nói nên lời, cuống tới mức xoay vòng vòng đến nơi rồi: “Anh và.
.
.
chị dâu tương lai của em, rốt cuộc là chuyện thế nào vậy? Hai người biết nhau từ khi nào, sao em chưa từng nghe anh kể? Hôm qua họp anh nói anh độc thân cơ mà, rồi cha mẹ có biết không?”
Lục Dữ hỏi liên tằng tằng nên Lục Cảnh Hà chốt tất cả đáp án cậu ta cần trong hai chữ: “Không biết.”
“Thế để em báo cho cha mẹ mừng!” Lục Dữ kích động nói, tuy cậu rất kinh ngạc khi chị đại nhà mình lại thành vợ tương lai của anh trai, nhưng kinh ngạc qua đi là thành vui sướng.
Lục Dữ âm mưu một kế vô cùng to lớn, chờ sau khi Khương Ly trở thành chị dâu chính thức của cậu ta thật rồi, chắc chắn có thể trực tiếp dạy cậu ta chơi game đó! ! !
Lục Cảnh Hà nghe bên kia truyền tới tiếng đẩy cửa, hắn vội lên tiếng ngăn lại: “Khỏi cần thông báo.”
Lục Dữ khó hiểu: “Sao lại không? Đây là chuyện vui mà anh, cha mẹ biết thì sẽ mừng lắm đấy.
.
.
Khoan đã?” Cậu ta nói tới đây lại chần chờ hỏi: “Anh, hay là anh chưa theo đuổi thành công?”
Anh trai cậu ta luôn nghiêm túc mà sống, việc đối nhân xử thế cũng không ngoại lệ, làm gì có chuyện sẽ đùa bỡn tình cảm người khác.
Hơn nữa cha mẹ trong nhà rất lo lắng cho tình hình hôn nhân đại sự của anh trai, nếu anh ấy thực sự có đối tượng, hôm qua chắc chắn sẽ nói để bố mẹ an lòng, cũng không có chuyện giấu gia đình để đối phương chịu thiệt.
Tóm lại, Lục Dữ cho ra kết luận, anh trai cậu ta chưa theo đuổi chị dâu thành công.
.
.
.
.
.
.
Hóa ra câu “chị dâu tương lai.” nghĩa là thế này.
Bị Lục Dữ nói trúng tim đen, Lục Cảnh Hà im lặng hai giây rồi trực tiếp cúp máy luôn.
Điện thoại cúp bất ngờ, Lục Dữ nhìn màn hình điện thoại, nhỏ giọng mắng mỏ một câu: “Quỷ hẹp hòi, nói thật cũng không cho nói.”
Lục Dữ đứng im một hồi, do dự không biết có nên đi nói cho cha mẹ biết không.
Lục Dữ cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giữ bí mật, dù sao tiền sinh hoạt của cậu ta vẫn do Lục Cảnh Hà nắm giữ.
Không làm bừa được.
Nói rồi Lục Dữ đặt điện thoại sang một bên, lại ngồi xuống xem livestream tiếp.
Nhìn Khương Ly trên màn hình, ngoài sùng bái, Lục Dữ lại thấy thêm một phần thân thiết, đây là chị dâu tương lai của cậu ta đó! Thế là từ nay cậu có thể khen thưởng thả ga rồi, dù sao đều là người một nhà, không phí phạm đi đâu hết á! ! !
Vì thế Lục Dữ lại tiện tay tặng cho Khương Ly thêm chục quả ngư lôi nữa.
—— Hệ thống thông báo: Satan Bóng Đêm tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Ngư lôi x 10”.
Lục Cảnh Hà mới ngồi về trước máy tính đã thấy ID hoàng kim lập lòe của Lục Dữ và màn hoa hồng phủ đỏ màn hình, ngay đó điện thoại hắn lại rung bần bật, có thông báo tin nhắn WeChat mới.
—— Lục Dữ: Anh, tài khoản P trạm của em hết tiền mất rồi, không thể khen thưởng cho chị dâu nữa thì buồn lắm đó, anh giúp đỡ em chút đi!
Ngày Lục Cảnh Hà đăng ký tài khoản P trạm đã đọc quy tắc và tỷ lệ ăn chia hoa hồng giữa nền tảng với streamer, cũng biết trên P trạm cũng có bảng xếp hạng riêng cho những người khen thưởng toàn nền tảng, thứ hạng trên bảng cũng liên quan mật thiết tới độ nổi tiếng của phòng.
Ngẫm cũng có lý, người xem khen thưởng càng cao chứng tỏ phòng livestream đó rất chất lượng, tuy Khương Ly đã có vài vạn người xem nhưng thời gian cậu livestream vẫn chưa được bao lâu, mãi vẫn không lên nổi mục đề cử.
Thấy tin nhắn Lục Dữ, Lục Cảnh Hà định chuyển khoản cho cậu ta ngay rồi đó, bỗng nhiên lại nghe Khương Ly nói: “Bạn Satan ơi, tôi nói rồi mà, bạn đừng tốn tiền vì tôi, bạn đã làm hết sách luyện tập chưa đó?”
Lục Cảnh Hà ngừng chuyển khoản, hắn thoát giao diện rồi trở ra nhắn cho Lục Dữ.
—— Lục Cảnh Hà: Không cần, có anh.
Nhắn tin xong, hắn di chuột bắt đầu điên cuồng khen thưởng, liên tục tặng Khương Ly những hai mươi quả bom siêu cấp.
Lục Dữ: “.
.
.” Cạn lời!
Tặng bom siêu cấp xong, Lục Cảnh Hà đeo tai nghe, ngay tức khắc tức khắc giọng Khương Ly vang lên: “Cảm ơn ngài Lục đã khen thưởng, thật ra ngài không cần tốn kém tới vậy đâu, các bạn khác cũng thế, các bạn nhân viên văn phòng thì thưởng chút chút trong phạm vi năng lực thôi, còn học sinh sinh viên cứ giữ lại mua sách vở học tập vẫn hơn đó.”
Nghe cậu nói, Lục Cảnh Hà nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ Khương Ly, sau đó bắt đầu gõ chữ.
【 Lu: Ừm, trong phạm vi năng lực thôi.
】
Lục Cảnh Hà lời ít ý nhiều tỏ rõ số tiền hắn tặng Khương Ly đều nằm trong khả năng của hắn, thế nên trước mắt nick hắn đứng đầu bảng xếp hạng khen thưởng, tổng hơn 32 vạn tệ.
【 Chiếm Núi Làm Vua: Anh em vây xem phú hào nè! 】
【 Bánh Bao Trứng Chiên: Tuy thổ hào nhắn có mỗi câu mà sao tôi thấy mùi tiền nó ập vào mặt thế nhở! ! ! 】
【 Tiên Nữ Gảy Tỳ Bà: Có tiền thích gì được nấy, quá đã!】
【 Satan Bóng Đêm:.
.
.】
Nhìn pháo hoa phủ kín màn hình, kết hợp với tin nhắn lúc nãy của Lục Cảnh Hà, Lục Dữ nghi ngờ người tên “Lu” này chính là anh trai nhà mình, vì thế chụp màn hình gửi cho anh trai luôn.
—— Lục Dữ: 【 hình ảnh 】
—— Lục Dữ: Anh, đây là anh à.
.
.
Lục Cảnh Hà trả lời rất nhanh, lạnh lùng y như con người hắn.
—— Lục Cảnh Hà: Ừm.
Lục Dữ thấy tin nhắn anh mình, nhìn nhìn bảng xếp hạng kênh chat, lại nhìn xuống điện thoại cân nhắc xem có nên gửi emoji “Anh chất đấy!” qua không.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Lục Dữ vẫn không dám gửi.
Cậu chịu được, cậu là vì cuộc sống.
Lục Dữ ra sức tự thuyết phục chính mình.
Bên kia Khương Ly đọc được bình luận của người tên Lu thì cũng không nói gì nữa, tiếp tục chỉ dạy người xem giải đề.
Nhà Lục Cảnh Hà không có bảng trắng, cậu chỉ có thể dùng giấy bút như trước, giải xong một đề, bỗng dưng có người hỏi cậu vẫn còn đi học phải không, ở trường nào.
“Đúng thế.” Khương Ly thuận tay gác bút, đổi một tờ giấy khác, cười nói: “Tháng chín khai giảng năm nay tôi học lớp 12, về phần trường nào thì không nói được, đôi khi giữ khoảng cách với nhau sẽ vui hơn rất nhiều đó.”
【 Bồ Câu Cục Ta Cục Tác: Lớp.
.
.
lớp 12 cấp ba!? Bằng tuổi luôn hả!?】
【 Mì Mì Mì Tương Đen: Đậu má tui nhớ chị đại từng làm đề toán đại học mà!? Thế mới chỉ cấp ba!?】
【 Chiếm Núi Làm Vua:.
.
.
Đau lòng thật đấy, nếu mẹ tôi biết có người như nữ vương tồn tại chắc tôi hết đường sống luôn!! 】
【 Satan Bóng Đêm:.
.
.
】
Sau khi Khương Ly tiết lộ độ tuổi, Lục Cảnh Hà nhận được tin nhắn Lục Dữ ngay tức khắc.
—— Lục Dữ: Khai giảng xong chị dâu mới học lớp mười hai! ! ! Rõ ràng chưa tròn mười tám, hơn em có một tuổi thôi đó! ! !
—— Lục Dữ: Tuy anh là anh trai em, nhưng với tư cách một con dân phe chính nghĩa, điều nên nói em vẫn phải nói.
.
.
Anh, ngay cả học sinh cấp ba cũng không tha, anh còn là con người không thế! !?
—— Lục Dữ: 【 hình ảnh 】
Lục Dữ gửi qua một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình kênh chat trên livestream.
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Thật ra đầu năm Khương Ly đã tròn mười tám rồi, Lục Cảnh Hà hắn có điên tới mức nào cũng không theo đuổi dưới tình huống cậu ấy còn vị thành niên đâu.
Nhìn Lục Dữ lại liên tục spam emoji với câu “Anh chất đấy!”, Lục Cảnh Hà đau hết cả đầu, hắn lạnh lùng chặn thẳng em trai mình luôn.
Mới lập WeChat hắn đã được Tề Thụy dạy cho rồi, có tác dụng thật đấy.
Lục Dữ gửi đống tin nhắn đó xong là hối hận ngay tức khắc, đang định nhận sai, ai ngờ hệ thống nhảy ra một thông báo.
—— Lục Cảnh Hà đã bật xác minh bạn bè và hiện bạn chưa phải là bạn của anh/cô ấy.
Vui lòng gửi lời mời kết bạn và chỉ có thể trò chuyện sau khi xác minh xong.
Lục Dữ: “.
.
.” Tình huynh đệ plastic.
Ngay khi chặn Lục Dữ, không lâu sau Lục Cảnh Hà đã nhận được thông báo kết bạn của cậu ta.
—— Lục Dữ: Anh, em sai rồi, chị dâu mãi là chị dâu của em! ! !
Lục Cảnh Hà cười lạnh một tiếng, không để ý tới lời xin lỗi của Lục Dữ, hắn quăng điện thoại sang một bên rồi tiếp tục xem Khương Ly livestream.
Lần này Lục Cảnh Hà đổi hướng, hắn để máy tính ngồi đối diện Khương Ly để tiện vừa xem vừa ngắm cậu luôn.
Trong lúc Khương Ly livestream, Khương Nhu Mễ luôn ngoan ngoãn ghé lên đùi cậu nằm im, chờ cậu xong việc mới bế nó qua chỗ Lục Cảnh Hà được.
Lục Cảnh Hà tắt máy tính, mở trình duyệt giấu giao diện P trạm đi rồi nhìn Khương Ly lên tiếng: “Vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả.” Khương Ly cười nói: “Tôi có quấy rầy tới anh không?”
“Không đâu.” Lục Cảnh Hà nói: “Cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, không cần câu nệ đâu.”
Khương Ly không ý kiến gì, cậu vuốt ve Khương Nhu Mễ trong lòng, hỏi hắn đã nuôi nó bao lâu vì cậu vô cùng muốn tìm hiểu về nó.
Lục Cảnh Hà giơ tay ý bảo mời cậu ngồi xuống, kể về ngày đầu tiên hắn gặp Khương Nhu Mễ.
Thực ra Lục Cảnh Hà không mua Khương Nhu Mễ mà là nó tự mình chạy tới.
Khoảng ba năm trước, đột nhiên một ngày dì Lan báo với Lục Cảnh Hà rằng cá Koi nuôi trong hồ không hiểu sao cứ liên tục biến mất.
Tổng đã mất bốn, năm con, cũng không biết bị ai thất đức trộm mất.
Vốn cá Koi nuôi làm cảnh, ngay từ đầu dì Lan cũng không phát hiện, mãi sau lúc cho cá ăn mới nhận ra số lượng ngày càng ít.
Dưới chân núi nhà họ có bảo vệ, cổng lớn tứ hợp viện cũng có camera giám sát và còi báo động, có người lạ sẽ thông báo ngay, trừ phi đó là kẻ trộm chuyên nghiệp.
Ngẫm đi ngẫm lại thế nào cũng thấy rất vô lý, nếu có là kẻ trộm chuyên nghiệp thật thì sao chỉ trộm mỗi cá Koi mà không trộm thứ khác!?
Lục Cảnh Hà cho Tề Thụy theo dõi hai ngày liền mà mãi không bắt được kẻ khả nghi, đến ngày thứ ba chợt lòi ra Khương Nhu Mễ.
Nhóc mèo nghịch ngợm này trèo tường vào nên không kích hoạt còi cảnh báo.
Theo dõi hai ba đêm, hôm nào cũng thấy Khương Nhu Mễ ngồi canh ao, có cá Koi lại gần là nhanh móng vớt luôn.
Vớt được thì sao nữa? Đương nhiên là chạy trốn mất hút rồi, nó rất quen cửa quen nẻo đó nha.
Đã biết ai là đầu sỏ gây tội, ngay hôm sau dì Lan ngồi trông cả đêm, chờ Khương Nhu Mễ xuất hiện là bà lấy lưới muốn túm nó lại ngay.
Nào biết Khương Nhu Mễ đâu dễ đối phó tới vậy, động tác của nó nhanh hơn bà nhiều, trực tiếp chạy vụt đi, ngựa quen đường cũ trốn mất.
Lục Cảnh Hà thấy nhóc mèo nhảy tót lên hòn non bộ chuẩn bị trèo tường ra ngoài, không hiểu sao bỗng nhiên thấy cảnh này vô cùng quen mắt nên buột miệng thốt lên: “Khương Nhu Mễ!”
Ngạc nhiên rằng sau khi Lục Cảnh Hà gọi, Khương Nhu Mễ vốn chạy trốn đột nhiên dừng lại, nó liếc mắt nhìn rồi chạy vòng vèo nhảy tót vào lòng hắn.
Từ đó Lục Cảnh Hà giữ Khương Nhu Mễ lại nuôi luôn.
Khương Ly nghe Lục Cảnh Hà kể, càng thêm chắc chắn ký ức về các thế giới trước của hắn đang dần khôi phục, theo thời gian, chắc chắn sẽ có một ngày hắn nhớ lại toàn bộ thôi.
Nghĩ đến đây, Khương Ly vui sướng vô cùng, đang muốn nói gì đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân.
Ở đây ngoại trừ hai người thì chỉ có mỗi dì Lan, Khương Ly quay đầu nhìn, đúng thật là dì Lan.
Trong tay dì Lan là một ly sữa nóng, bà gõ cửa vào phòng, thấy Khương Ly thì chân khựng bước, thắc mắc rằng sao trong nhà đột nhiên lại có thêm một cô gái.
Cuối cùng dì Lan không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Chào cô” rồi hỏi Lục Cảnh Hà: “Cảnh Hà, Tiểu Ly có ở đây không? Dì đem cho cậu ấy một ly sữa nóng.”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Khương Ly: “.
.
.”
Dì Lan thấy hai người không nói lời nào, thắc mắc: “Sao thế? Vừa rồi dì còn nghe thấy tiếng Tiểu Ly mà?”
Lại lật xe thêm lần nữa, Khương Ly khẽ ho một tiếng, xấu hổ nói: “Dì Lan, là con đây.”
Dì Lan: “.
.
.”
------oOo------