Mới đầu khi thấy giấy mực trên bàn, Lục Cảnh Hà rất đỗi kinh ngạc nhưng cũng thấy đó là chuyện hiển nhiên, dường như trong tiềm thức của hắn, Khương Ly sẽ biết thư pháp.
Lục Cảnh Hà đã được thấy chữ viết Khương Ly từ tấm bưu thiếp tặng Lục Dữ, rất đẹp, thế nên trong tiềm thức hắn luôn mong ngón không biết khi Khương Ly viết thư pháp sẽ thế nào.
Ngay khi Khương Ly chấm bút lông sói vào khay mực, Lục Cảnh Hà chợt giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn tư thế cầm bút của cậu.
Tư thế cầm bút của Khương Ly giống hệt tư thế cầm bút của hắn!
—— Có biết viết tên mình không?
—— Có ạ! Chữ đầu tiên nô tài học được là tên của mình, thầy dạy ở học phủ còn khen nô tài viết rất đẹp đó.
—— Đi, viết cô xem.
—— Điện hạ, nô tài viết xong rồi!
——.

.

.

Ngày mai bắt đầu theo cô đọc sách học chữ, nghe không?
—— Tạ ơn điện hạ! Ngài là một người tốt! ! !
Trong đầu Lục Cảnh Hà đột nhiên xuất hiện tiếng nói chuyện, nháy mắt, đầu óc hắn chợt đau nhói.

Lục Cảnh Hà không kìm nổi giơ tay day trán, không hiểu sao bỗng đâu xuất hiện hai bóng dáng hiển hiện trong tâm trí.
“Ngài Lục, ngài không sao chứ?” Tề Thụy thấy khuôn mặt Lục Cảnh Hà tái nhợt, quan tâm lên tiếng hỏi han.
Chưa kịp thấy rõ là ai thì hai bóng hình đó đã bị câu nói của Tề Thụy đánh tan, Lục Cảnh Hà đau đớn nhắm chặt mắt, xua tay ý bảo hắn không sao.
Thực ra cơn đau vừa rồi Lục Cảnh Hà vẫn chịu được, nhưng dường như chuỗi ký ức nào đó ẩn sâu trong tâm trí đột nhiên thức tỉnh, thế nên mới khiến hắn thất thần hồi lâu.

.

.

Ký ức?
Tay Lục Cảnh Hà chợt khựng lại, cảm giác hắn vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.
“Ngài Lục?” Tề Thụy thắc mắc hỏi hắn: “Ngài có sao không?”
“Không sao.”
Lục Cảnh Hà lắc đầu, lại nhìn về phía màn hình.
Khương Ly đang chuẩn bị viết nốt chữ cuối cùng, trên trang giấy trắng đã hoàn thành ba chữ “Giang Trì Lục” , chỉ thiếu đúng một chữ nữa thôi.
Ba chữ “Giang Trì Lục” đập thẳng vào mắt khiến Lục Cảnh Hà sửng sốt không thôi.

Không chỉ riêng hắn, Tề Thụy cũng kinh ngạc không kém: “Ngài Lục, nét chữ của cô Khương giống ngài y đúc kìa!”
Ngoại trừ Lục Cảnh Hà, người được ngắm nhìn nét chữ của hắn nhiều nhất chỉ có Tề Thụy và dì Lan mà thôi.

Đương nhiên Tề Thụy rất rõ cách viết cũng như nét chữ của hắn thế nào, mới liếc mắt đã nhận ra ngay chữ của Khương Ly rất giống sếp anh ta.
Mà vừa rồi Lục Cảnh Hà sửng sốt cũng là vì nguyên nhân đó.
Lục Cảnh Hà chăm chú nhìn tay Khương Ly, nhận ra phong cách đưa bút đó cũng y hệt hắn.

So với sự điềm tĩnh của hắn, nét bút của Khương Ly càng thêm phóng khoáng, nhưng tổng thể kết cấu chữ chẳng khác gì nhau.
“Chẳng lẽ cô Khương là fan của ngài!?” Tề Thụy suy đoán.
“Fan?”

“Đúng thế.” Tề Thụy giải thích: “Có lẽ cô ấy rất thích các bức thư pháp của ngài, cố gắng luyện chữ theo nên nét bút của hai người mới giống nhau đến vậy.

Dù sao ngài cũng là một nhà thư pháp vô cùng đáng ngưỡng mộ cơ mà!”

Lời giải thích này có vẻ rất phù hợp, nhưng Lục Cảnh Hà thấy có vẻ sự thật không chỉ mỗi thế.
Chữ viết có thể bắt chước, nhưng tư thế cầm bút cũng y hệt nhau thì giải thích thế nào? Lục Cảnh Hà hắn quanh năm sống trong núi sâu, ngoại trừ dì Lan và Tề Thụy thì rất hiếm khi có người tới thăm, cho dù lên núi xin chữ cũng làm gì có nhiều cơ hội quan sát học tập đến mức bắt chước y hệt hắn thế này? Khương Ly học nó từ đâu?
Cho dù là lần đầu tiên xem Khương Ly livestream hay cuộc gặp mặt tình cờ hôm nay, Lục Cảnh Hà đều rất chắc chắn mình chưa từng gặp Khương Ly bao giờ, chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đúng lúc hắn đang bận nghĩ ngợi, đột nhiên có người tên Hoàng Hôn Chớm Tắt lên tiếng.

【 Hoàng Hôn Chớm Tắt: Nhà tôi có một bộ thư pháp của Lục đại sư, sao chữ chị gái này giống ngài ấy thế! Đều siêu đẹp luôn! ! ! 】
Hiện tại nhà thư pháp có thể xưng đại sư mà mang họ Lục thì chỉ có Lục Cảnh Hà hắn thôi, không nghi ngờ gì nữa, nói Lục đại sư là nhắc tới hắn.

Nói tới đây, Lục Cảnh Hà cũng rất tò mò rốt cuộc Khương Ly có phải fan hắn không, rất muốn nghe đối phương nói gì.
Sau đó ngay giây tiếp theo, hắn nghe Khương Ly lên tiếng: “Quá khen, tôi mới luyện được mấy năm thôi, không thể sánh bằng Lục lão đại sư được đâu.”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.” Lục.

.

.

Lục lão đại sư?

Bình thường Lục Cảnh Hà hiếm khi lộ diện, rất nhiều người chỉ nghe danh chứ chẳng biết người, thế nên dù hắn đi ngoài đường cũng không ai nhận ra đây là một đại sư thư pháp trứ danh.

Không riêng gì Khương Ly, nhiều người cũng lầm tưởng các nhà thư pháp nổi danh đều rất lớn tuổi, nếp nghĩ này gần như đã thành định kiến, đâu ai biết năm nay Lục Cảnh Hà mới chỉ ba mươi.
Ba mươi tuổi là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, tuy nếp sống của Lục Cảnh Hà chẳng khác nào người già, đã thế còn sống ẩn sâu trong núi nhưng hắn thực sự chưa già.
Sát thương của câu “Lục lão đại sư” này quá lớn, thậm chí tay Lục Cảnh Hà run lên bần bật, hắn gắng gượng giơ điện thoại lên soi khuôn mặt mình ngắm thật kỹ, lại quay đầu hỏi Tề Thụy: “.

.

.

Tôi già lắm rồi à!”
“Đương nhiên là không rồi!” Tề Thụy vội vàng phản bác, thêm nữa anh ta còn lớn hơn ngài Lục mấy tháng, sao nói già cho được?
“Có thể cô Khương không biết ngài nên hiểu lầm thôi, nếu cô Khương biết ngài còn trẻ thế này, nhất định cô ấy sẽ kinh ngạc lắm cho xem!”
Lục Cảnh Hà: “Thật thế sao?”
“Đương nhiên rồi!” Tề Thụy gật đầu: “Hoặc ngài có thể nói thẳng cho cô Khương biết mà, không phải ngài đã kết bạn WeChat với cô ấy rồi sao? Nếu đúng thật cô ấy là fan của ngài, chắc chắn quan hệ hai người sẽ thân càng thêm thân cho xem.
Lục Cảnh Hà im lặng suy nghĩ, đặt điện thoại lên bàn: “Thôi anh về nghỉ đi, mai tôi liên lạc với anh sau vậy.”
“Vâng thưa ngài Lục.”
Tề Thụy thấy Lục Cảnh Hà lại tập trung xem livestream, anh ta khẽ khàng ra ngoài định về nhà.

Đi dọc hành lang qua phòng Lục Dữ, bỗng đâu vọng ra tiếng cậu ta thét gào: “Cái đám khốn kiếp kia đừng có tag tên với gửi video liên tục cho tao nữa! Máy tính của tao bị lỗi màn hình xanh rồi đây này, rồi giờ xem stream kiểu gì? Mấy người có thấy phiền không hả!?”
“Thanh niên trẻ hoạt bát thật đấy! ! !” Tề Thụy lắc đầu cảm thán một câu, xoay người xuống lầu.
Trong phòng, Lục Dữ tức muốn hộc máu quăng điện thoại sang một bên, cậu ta tắt máy tính khởi động lại, vừa chờ máy chạy vừa hỏi thăm tổ tông nhà đám bạn một lượt.
Hôm nay Lục Dữ đang vui vẻ xem livestream, ai ngờ đám bạn cùng lớp lại nhắn tin kêu gào rủ cậu ta chơi game, rủ thế nào mà máy lỗi luôn mới sợ.

Dạo này đêm nào từ tám giờ tới mười giờ Lục Dữ cũng ngóng chờ livestream của Khương Ly, không chơi game với bạn buổi nào.

Như thường lệ, tối nay Lục Dữ cũng từ chối lời mời chơi game, thế là đám bạn rủ nhau tag tên và gửi video không ngừng.

Thông báo nhảy khắp màn hình, thành công khiến livestream giật lag và máy tính của Lục Dữ gặp lỗi màn hình xanh ngay tức thì.
Chờ Lục Dữ vào xem livestream một lần nữa, thời gian nghỉ giữa khóa đã kết thúc, cậu ta bỏ lỡ một màn Khương Ly gọi anh trai mình là Lục lão đại sư, không kịp thanh minh cho anh trai nữa rồi.
Người bị hiểu lầm là Lục Cảnh Hà đây cũng muốn tự giải thích lắm chứ, nhưng lại nghĩ mình chủ động nhắc tới chẳng khác nào khoe ra, sợ để lại cho Khương Ly một ấn tượng không tốt.
Trong lúc Lục Cảnh Hà chần chờ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, hắn đành phải dừng lại để ra mở.
Là mẹ Lục, bà tới hỏi han Lục Cảnh Hà: “Đêm lạnh lắm, mẹ chuẩn bị thêm chăn cho con nhé?”
“Đủ rồi ạ.” Lục Cảnh Hà đứng tránh sang một bên, chờ bà vào phòng rồi đóng cửa lại.

Hắn biết bà cố ý sang đây là có chuyện muốn hỏi, không đơn giản chỉ là chuyện chăn gối.
Mẹ Lục vào phòng, thấy trên màn hình Lục Cảnh Hà là Khương Ly thì bất ngờ: “Con cũng xem cái này?”
Chiều này Lục Dữ cho cha Lục xem livestream của Khương Ly, bà thoáng nhìn qua nên rất ấn tượng với cô bé vừa xinh vừa giỏi này.

Không ngờ đến con trai cả của bà cũng xem, rõ ràng chiều Lục Dữ nhắc tới mà có thấy Lục Cảnh Hà hứng thú gì đâu?
Xem ra bà vẫn chưa hiểu quá nhiều về con trai mình rồi, mẹ Lục thầm thở dài.
“Vâng.” Lục Cảnh Hà đáp, lại khẽ đỡ bà ngồi xuống sofa, rót một cốc nước ấm rồi ngồi xuống cạnh bà.
Mẹ Lục không quanh co lòng vòng làm gì, bà nhắc tới chuyện vừa rồi ra cửa tản bộ với chồng trùng hợp gặp trúng ông bạn già cùng khu, ông ấy hỏi Lục Cảnh Hà đã có đối tượng chưa, nói nhà mình có một cô cháu gái mới từ nước ngoài về.

Cô cháu gái này và Lục Cảnh Hà trạc tuổi nhau, gia thế cũng xứng đôi vừa lứa, nếu nhà họ Lục muốn thì cùng nhau ăn một bữa cơm.
“Là người quen chung một khu phố, mẹ cũng gặp cô gái kia một lần rồi, rất ưu tú đó.” Mẹ Lục dịu dàng nói: “Mẹ cũng không muốn ép con, nhưng thấy thích hợp nên muốn tới hỏi một phen, nếu con muốn cứ đi gặp người ta nhé, không muốn thì thôi.”
Trước khi gặp Khương Ly, Lục Cảnh Hà chưa từng có đối tượng hẹn hò, sau khi gặp Khương Ly, hắn không muốn có ai ngoài Khương Ly là đối tượng hẹn hò của mình.
Hắn không phải người thích trì hoãn, thế nên từ chối ý tốt của mẹ Lục ngay.
Trước khi mẹ Lục tới đây đã thừa biết Lục Cảnh Hà sẽ không đồng ý, chỉ là ông Lục vẫn mong chút hy vọng viển vông này sẽ thành hiện thực, thế nên bà mới chiều ông qua đây hỏi han một phen.

“Mẹ biết con không thích.” Mẹ Lục thở dài, “Nhưng mẹ là một người mẹ, vẫn phải khuyên con một câu.

Nếu thực sự một ngày nào đó con có người muốn chung sống cả đời, đừng giấu diếm cha mẹ, cứ mang về cho cả nhà gặp mặt một lần.

Cha mẹ cũng không yêu cầu to tát gì đâu, chỉ cần gia thế trong sạch, con người lương thiện là được rồi.”
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Vâng.”
Trò chuyện xong, Lục Cảnh Hà tiễn chân mẹ Luc đi, ngồi về máy tính, phát hiện livestream đã sắp kết thúc.
Thấy Khương Ly, Lục Cảnh Hà nhớ về những lời mẹ Lục nói ban nãy rồi chỉ biết im lặng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Kết thúc livestream, Khương Ly tắt máy tính, dọn dẹp giấy bút xong xuôi nhưng không tẩy trang thay đồ như mọi khi mà cầm lấy điện thoại di động nhắn tin cho Lục Cảnh Hà.
—— Khương Ly: Ngài Lục, anh ngủ chưa?
Lúc Lục Cảnh Hà nhận được tin nhắn thì hắn vẫn ngồi trước máy tính, theo lịch nghỉ ngơi và làm việc thường ngày thì giờ hắn phải nằm trên giường rồi mới đúng.

Từ khi quen biết Khương Ly, ngày nào Lục Cảnh Hà cũng xem hết livestream mới chịu rửa mặt đi ngủ.
Thấy livestream vừa kết thúc mà Khương Ly đã nhắn tin ngay cho mình, Lục Cảnh Hà khẽ bật cười, tâm trạng vô cùng vui sướng.
—— Lục Cảnh Hà: Tôi chưa.
Lục Cảnh Hà nhắn xong mới nhận ra mình trả lời thế có hơi đơn giản, thoạt nhìn cứ có cảm giác lạnh lùng sao sao ấy, hắn tự nhủ không biết mình có nên gửi thêm một tin nhắn nữa không.

Cũng do khi đối diện với Khương Ly, không hiểu sao hắn cứ như thiếu niên mới biết yêu, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Giá mà hắn hoạt ngôn giống Lục Dữ thì tốt.
Lần đầu tiên trong đời Lục Cảnh Hà thấy mình nhạt nhẽo đến thế.
Cũng may không để Lục Cảnh Hà buồn lâu, Khương Ly mau chóng trả lời lại ngay.
—— Khương Ly: Giữa trưa mai anh rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm trưa nhé.
Một câu thành công khiến nỗi buồn của Lục Cảnh Hà hóa hư không, hắn cầm điện thoại di động định trả lời “Được”, nhưng chưa kịp gõ xong đã thấy Khương Ly gọi qua.
Hắn bắt máy, ngay tức khắc có giọng Khương Ly truyền tới: “Tôi có quấy rầy tới anh không?”
Giọng điệu Khương Ly truyền tới tai Lục Cảnh Hà, thực sự không thanh nhã như trong livestream mà trầm khàn hơn khá nhiều.
“Tôi rảnh.” Lục Cảnh Hà đứng dậy, ngồi xuống sofa gần đó: “Đang chuẩn bị trả lời cô đây.”
“Vậy hả.

.

.” Giọng Khương Ly hơi khựng lại vài giây, chợt cậu bật cười: “Do tôi nóng vội quá rồi, chưa hỏi ý kiến đã tự tiện gọi cho anh, thứ lỗi cho tôi nhé.”
Tiếng cười thánh thót cuối câu như hóa thành lông vũ quét ngang qua trái tim Lục Cảnh Hà, ngưa ngứa, mềm mại, nhưng lại khiến hắn ấm áp vô cùng.
“Không đâu, do tôi trả lời chậm quá thôi.” Lục Cảnh Hà ngập ngừng hồi lâu, lại thấp giọng nói: “Cô gọi cho tôi, tôi rất vui.”
Vui tới mức chỉ mới thấy tên Khương Ly nhấp nháy trên màn hình, trái tim hắn đã rung động không thôi.
Giọng nói của Lục Cảnh Hà lúc này dịu dàng tới mức chính hắn cũng không nhận ra, đôi mắt hắn sáng long lanh như đứa trẻ thơ, dường như cả đời này hắn mới có một mặt như thế.
Hai người hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt, Lục Cảnh Hà nói mai sẽ qua đón Khương Ly, bảo cậu đưa địa chỉ cho hắn.

Khương Ly đồng ý, cúp điện thoại rồi nhắn địa chỉ qua cho Lục Cảnh Hà.
Lục Cảnh Hà và Khương Ly nhắn tin hàn huyên hồi lâu, lúc này mới chịu rửa mặt đi ngủ.

Cuối cùng, cả hai cùng chúc nhau ngủ ngon, sau đó lại cùng nhau nằm xuống giường, mong chờ vào chuyến đi ngày mai.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sớm hôm sau, Tề Thụy lái xe đưa Lục Cảnh Hà tới khu Khương Ly sống, tranh thủ lúc đó, hắn nhắn tin mình đã nơi đón Khương Ly.
Buổi hẹn hò đầu tiên sau ba mươi năm cuộc đời, tuy sắc mặt vẫn vậy nhưng Lục Cảnh Hà vẫn thấy vô cùng căng thẳng, tay vô thức liên tục chỉnh cổ áo, mắt nhìn chằm chằm khu phố mong ngóng người sắp đi ăn cơm với mình.
Không bao lâu sau, một thiếu niên mặc áo thun đen, quần jean sáng màu bước ra, cậu ấy đeo khẩu trang đen kín nửa khuôn mặt, mái tóc đen mượt bị gió thổi bay đầy sức sống.
Tuy không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt nhưng cũng đủ đoán dung mạo thiếu niên ấy vô cùng xuất chúng.
Lục Cảnh Hà thấy thiếu niên đi về phía hắn, dừng ngay chỗ cửa sổ, khom lưng gỡ khẩu trang xuống rồi cười nói: “Để ngài Lục đợi lâu rồi, chào anh.”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Nữ.

.

.

nữ streamer! !?
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play