Sau khi chim nhỏ về lồng, tối hôm đó Khương Ly mơ toàn mộng xuân.
Niềm vui ngoài ý muốn này tới thực sự khiến cậu vô cùng vui vẻ, đáng tiếc cửa hàng không có vật phẩm chữa chân cho Tiêu Khải Hành.
Hôm sau Khương Ly dậy thật sớm, cậu vui vẻ thân thiện cười một cái với Tiểu Lộ Tử vốn thù ghét cậu đã lâu khiến nó giật mình thon thót, tưởng cậu lại làm ra chuyện thất đức gì đó, nó nơm nớp lo sợ tới mức đầu đụng thẳng vào cửa.
“Ầy.” Khương Ly thấy thế, quan tâm hỏi chuyện: “Tiểu Lộ Tử à, sao lại không cẩn thận thế chứ? Ngất chưa?”
Tiểu Lộ Tử đầu váng mắt hoa, vừa đẩy cậu ra vừa trợn mắt lườm: “Khỏi cần ngươi giả nhân giả nghĩa.”
“Thôi được rồi.” Khương Ly nhún vai, Tiểu Lộ Tử thấy vậy bước nhanh rời đi, dường như sợ hãi cậu đuổi theo.

Khương Ly bật cười: “Ừ, ngươi nói giả thì là giả.”
“Ký chủ, sao đột nhiên cậu quan tâm Tiểu Lộ Tử thế?” Hệ thống thắc mắc, từ khi vị trí hai người đổi chỗ tới nay, Tiểu Lộ Tử luôn trong tâm thế hận chết Khương Ly, ngày thường đụng nhau ở sân cũng tránh như tránh tà, không hiểu sao tự dưng Khương Ly tới thân cận Tiểu Lộ Tử như thế.
Khương Ly cảm thán: “Tao đột nhiên nhận ra trước là tao có lỗi với Tiểu Lộ Tử, mọi người đều là người từng trải, đừng có xét nét với nhau quá.”
“Người từng trải?” Hệ thống ngạc nhiên, cậu đang là thái giám mà, nhưng nó im lặng, chỉ chớp mắt nói: “Cậu vui là được.”
“Tâm trạng tốt quá nhỉ!” Khương Ly duỗi người, thấy nhũ mẫu đi tới, cậu vẫy tay chào: “Nhũ mẫu Chu, năm mới vui vẻ nha!”
“Ừm!” Nhũ mẫu Chu cười: “Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.”  
Khương Ly đi tới tặng nhũ mẫu Chu vài món đồ gỗ xoa bóp đổi trong cửa hàng hệ thống hôm qua: “Con khắc vài món đồ nho nhỏ tặng ngài nè.”
Cậu không thể nói mình mua nên chỉ đành nói là mình tự khắc.
Nhũ mẫu Chu “ồ” một tiếng, hỏi món đồ nho nhỏ tinh xảo trước mắt: Đây là thứ gì vậy?”

“Cái này là cây gãi lưng, nhũ mẫu có thể dùng để gãi phần lưng tay không chạm tới được, còn đây là mấy món đồ xoa bóp linh tinh, nhũ mẫu thử nhé.” Khương Ly vừa nói vừa làm mẫu cho bà xem, thứ đồ này cũng rất có tác dụng với người cao tuổi nên tranh thủ hôm qua đổi nhiều thêm chút tặng nhũ mẫu Chu nữa.
Nhũ mẫu Chu hào hứng nhận lấy thử luôn, phát hiện dùng khá thoải mái nên rất vui mừng, cười hiền từ xoa đầu cậu: “Tiểu Ly lớn rồi, biết hiếu kính với nhũ mẫu rồi.”
“Nhũ mẫu không chê là con vui rồi ạ.” Khương Ly cười nói: “Thế Thúy Nha tỷ tỷ đâu ạ?”
“Ở vườn hoa đó con.” Nhũ mẫu Chu nói.
“Để con đi tìm tỷ ấy.”
Nói rồi Khương Ly xoay gót bước tới chỗ vườn hoa, bỗng nhũ mẫu Chu giữ cậu lại rồi len lén nhét cho hai thỏi bạc vụn: “Nhũ mẫu không có đồ gì tặng cho con, đây là chút tấm lòng của nhũ mẫu coi như lì xì, chúc con một năm mới thuận lợi bình an nhé.”
Tuy không nhiều lắm nhưng tới tay Khương Ly lại khiến cậu ấm áp hơn hẳn.
 Nhũ mẫu Chu sống trong cung đã lâu, nhưng từ khi hoàng hậu Thục Ngôn qua đời, bà chủ động xin tới bên thái tử, số lần bà rơi lệ cũng chẳng ít.
Khương Ly trở tay trả bạc lại cho nhũ mẫu Chu, cười nói: “Mấy thứ đồ kia cũng chỉ là chút tấm lòng của con thôi, xem như con hiếu kính với nhũ mẫu, con đi tìm Thúy Nha tỷ tỷ trước nhé.”

Nói xong cũng không đợi bà túm lại, Khương Ly nhanh chân chạy về vườn hoa bên kia.
Nhũ mẫu Chu nhìn theo bóng lưng cậu, lại vân vê chút bạc vụn kia, lắc đầu cười rồi tiếp tục đi làm việc.
Tới vườn hoa, Thúy Nha đang cắt tỉa chậu nguyệt quý đỏ, cậu xắn tay tới hỗ trợ luôn, hai người rất nhanh đã xong việc.
Thúy Nha vỗ tay, nói với Khương Ly: “Cảm ơn nha.”
“Thúy Nha tỷ tỷ khách khí thế làm gì? Việc nặng thế này cứ để ta là được.” Khương Ly cười, cúi đầu ngắm nhìn chậu nguyệt quế dưới đất.
Mấy ngày nay thời tiết âm u khó chịu, mãi mới có ngày dễ chịu như hôm nay, Thúy Nha liền bê nó ra ngoài tắm nắng.
Thúy Nha trêu ghẹo cậu: “Vậy sao được, giờ Khương Ly là người bên cạnh điện hạ cơ mà, sao để ngươi làm việc nặng thế được.”
Thúy Nha chỉ đơn thuần trêu chọc Khương Ly chứ không hề ghen ghét gì cả, cậu biết nên vội vàng xua tay, làm bộ không dám nhận: “Đừng nói những lời xa lạ vậy chứ, từ khi ta vào cung hay khi nhậm chức thái giám tạp vụ, nếu không có tỷ tỷ giúp đỡ thì ta nào có ngày hôm nay.”
Lời này Khương Ly nói thật lòng, trước kia nguyên chủ ôm đồm toàn bộ việc vặt trong điện Thanh Hòa, không ngày nào không bận bù đầu.

Thúy Nha thấy nguyên chủ còn nhỏ nên cứ xong chuyện của mình là qua hỗ trợ một tay, cô luôn chăm sóc nguyên chủ như em trai ruột của mình.
Thúy Nha bật cười: “Coi như ngươi có lương tâm, nói đi, tìm tỷ tỷ có chuyện gì đây.”
Khương Ly rút ra cây lược con con dúi vào vào tay Thúy Nha: “Năm mới Tết đến, Khương Ly tặng tỷ một món quà nho nhỏ nha.”
Lược nhỏ được đẽo gọt vô cùng tinh tế, bên trên còn khắc hoa văn hoa mộc lan, dưới đó còn khắc thêm hai chữ “Thúy Nha” nho nhỏ.

Hoa văn trên lược là khức sẵn, còn hai chữ “Thúy Nha” là đêm qua Khương Ly tự tay khắc lên, dù sao cũng là đồ tặng người ta, dù sao cũng phải tốn chút tâm tư.
Thúy Nha năm nay mới 18 tuổi, nếu ở thời hiện đại thì chỉ là một cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, vừa thấy chiếc lược này thì yêu thích vô cùng, cầm không rời tay.

Thúy Nha liên tục vuốt ve dòng chữ khắc tên cô, vui mừng khôn xiết: “Thật đẹp, tặng cho tỷ tỷ đó hả?”
“Dạ, quà mừng tất niên đó ạ.” Khương Ly nói: “Mẫu thân ta từng dạy, chiếc lược đẹp nhất phải tặng cho cô gái xinh nhất, đương nhiên phải tặng cho tỷ tỷ rồi.”
“Thương ngươi quả đúng không uổng công.” Thúy Nha vừa nói vừa dùng lược chải nhẹ lên mái tóc, bỗng chốc lời cô tiếc hùi hụi: “Ầy, quên mất, tỷ tỷ chưa có quà gì tặng ngươi.”
Khương Ly xua tay, hào phóng đáp: “Quà cáp thì không cần đâu, tỷ tỷ cứ giúp ta nhóm lửa là được rồi.”
“Vậy thì dễ!”
Hai người hàn huyên một hồi, Thúy Nha vui mừng cầm lược đi.

Khương Ly xoay người đã thấy Tiêu Khải Hành đứng ngay cửa cung, hắn ngồi trên xe lăn, tóc dài xõa tung, trên vai chỉ tùy tiện khoác một vạt áo mỏng.

Biết hôm nay thời tiết sáng sủa hơn hẳn, nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn rất lạnh, Khương Ly thấy hắn mặc mỏng như vậy, cũng chẳng biết đã ngồi đó bao lâu nên vội vàng đẩy hắn vào trong phòng, nhịn không nổi cằn nhằn một phen: “Sao điện hạ ra ngoài mà không gọi nô tài theo vậy, trời lạnh lắm, đừng ra ngoài lâu kẻo cảm lạnh.”
“Xem ngươi nói chuyện vui vẻ như vậy, cô không quấy rầy ngươi.” Tiêu Khải Hành lãnh đạm nói.
Tiêu Khải Hành đã ra ngoài này từ khi Khương Ly tặng lược cho Thúy Nha, chỉ là hắn không lên tiếng cắt ngang hai người mà thôi.

Nghe xong Tiêu Khải Hành càng thêm bội phục cái mỏ dẻo quẹo của Khương Ly, ai nuôi nhãi ranh ấy mà khéo thế.
Để mà nói thì dung mạo Thúy Nha chỉ thuộc dạng ưa nhìn thanh tú mà thôi, ấy thế Khương Ly dám luyên thuyên “lược đẹp nhất, người xinh nhất”, cái mỏ này thực sự khiến hắn mở rộng tầm mắt rồi đấy.
Nếu nhãi ranh này mà là đàn ông, không biết đốn ngã biết bao trái tim người đẹp rồi đây.
“Tết nhất phải vui chứ điện hạ.” Khương Ly đưa Tiêu Khải Hành về phòng, cầm lược giúp hắn chải đầu vấn tóc, sau nhiều ngày dày công tập luyện, giờ chuyện vấn tóc với cậu dễ như ăn bánh.
Tiêu Khải Hành nhìn cậu cầm lược chải tóc, nghĩ tới cây lược cậu tặng Thúy Nha: “Biết lấy lòng quá nhỉ, cung nữ đủ tuổi là phải xuất cung, thu lại mấy tâm tư nho nhỏ của ngươi đi.”
“Dạ?” Khương Ly vấn tóc, giờ mới nhận ra hắn có ý gì: “Thúy Nha tỷ tỷ từng giúp nô tài rất nhiều, tặng cho tỷ ấy chiếc lược chỉ là chút tấm lòng nhỏ mà thôi, nô tài không có ý khác.

Không chỉ mỗi Thúy Nha, nô tài còn tặng nhũ mẫu nữa, phần của hộ vệ Triệu cũng có, nào dám có lòng dạ khác.”
Tặng nhũ mẫu Chu? Cả Triệu Thanh cũng có?
Tiêu Khải Hành cau mày, ai cậu ta cũng tặng, chỉ mỗi hắn không có?
Nghĩ tới chuyện hắn dạy cậu ta đọc sách viết chữ mà địa vị còn chẳng bằng đám cung nhân hầu hạ trong điện, Tiêu Khải Hành cau mày khó chịu, cảm thấy mấy lời tối qua Khương Ly nói dường như bị chó gặm hết rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Khải Hành âm trầm tối tăm, chẳng nói tiếng nào.
Sắc mặt hắn biến đổi chẳng phải ngày một ngày hai, Khương Ly đương nhiên không để tâm, cậu vấn tóc cho hắn xong, một tay giữ tóc, tay kia lục tìm một cây trâm gỗ mộc mạc cố định lại cho chắc chắn: “Được rồi.”
Tiêu Khải Hành không nói gì, Khương Ly múc nước tới cho hắn rửa mặt, sau đó hầu hạ hắn thay quần áo.
Ăn sáng xong, Khương Ly thấy thời tiết dần ấm hơn, ôm chỗ áo của Tiêu Khải Hành ra ngoài phơi, mới đi không lâu Triệu Thanh đã tới.
Đêm giao thừa qua, Tiêu Khải Hành cho Triệu Thanh về nhà đón năm mới với cha mẹ, sáng sớm Triệu Thanh về làm việc ngay.
Triệu Thanh mới liếc mắt đã phát hiện hôm nay Tiêu Khải Hành có trâm cài mới ngay.

Ngày thường Tiêu Khải Hành hay dùng trâm ngọc hoặc trâm vàng, đột nhiên thấy hắn cài trâm gỗ, Triệu Thanh không khỏi tò mò: “Điện hạ, hôm nay ngài mộc mạc quá.”
Triệu Khải Hành: “Ý gì?”
“Lần đầu tiên thuộc hạ thấy ngài cài trâm gỗ.” Triệu Thanh chỉ tóc hắn: “Có điều nó đẹp lắm.”
Tiêu Khải Hành căn bản không biết y đang nói chuyện gì, hắn nhổ cây trâm trên đầu xuống, phát hiện quả thực là một cây trâm gỗ mộc mạc, trên khắc hình con chim không biết tên, tuy hoa văn có hơi đơn giản nhưng từng đường nét mài giũa tinh tế bóng loáng, nhìn là biết người làm ra nó đã vô cùng để tâm.
Lúc Khương Ly vấn tóc cho hắn, hắn chỉ lo so đo rằng vì sao cậu tặng người khác rồi bỏ qua hắn chứ không hề để ý trên đầu mình có thêm một cây trâm mới.
Xem ra lương tâm cậu ta vẫn chưa bị chó gặm hết.
Tiêu Khải Hành khẽ cười, gài cây trâm lại về chỗ cũ.
Khương Ly về, phát hiện cây trâm gài lệch, cậu biết Tiêu Khải Hành đã nhận ra nên tiến tới chỉnh lại cho thật ngay ngắn: “Điện hạ, cây trâm này có đẹp không? Nô tài tự tay làm nó đó.”
Cây trâm này khác với những món quà kia, đây là thứ Khương Ly tự tay đẽo gọt từng chút một, cậu khắc hỏng vài cái mới ra được một sản phẩm miễn cưỡng tạm được.
Vẫn được, có thể coi là đẹp.
Tiêu Khải Hành nghĩ thầm, ngoài miệng lại nói: “Tay nghề quá kém.”
Khương Ly hiểu rõ tính cách hắn trong lòng bàn tay, nếu hắn ghét đã trực tiếp vứt đi luôn rồi, nào để im cho cậu gài lại chứ: “Nô tài vội quá, món quà lần sau nô tài hứa sẽ làm cho điện hạ thật là đẹp.”
Tiêu Khải Hành không có ý kiến gì, cậu đọc sách thêm chút, đột nhiên lơ đãng nói: “Ở đây không có người ngoài, không cần tự xưng nô tài.”
Khương Ly sửng sốt hồi lâu, vui vẻ ra mặt: “Dạ được, tạ ơn điện hạ.”
Tiêu Khải Hành bắt trúng đôi mắt cong cong tươi cười của Khương Ly, khiến hắn vô tình chìm đắm vào đó, khẽ cười một tiếng theo cậu, sau giật mình chậm rãi quay mặt ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Cần gì phải cảm tạ ta, tất cả là do ngươi phấn đấu đạt lấy, chỉ mong ngươi đừng khiến ta thất vọng.
@Krystal: Nguyệt quý đỏ nè mọi người, tứ quý bình an nguyệt nguyệt hồng đó, quá là mê = ̄ω ̄=
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play