Sau khi Giang Trạm nghe thấy câu này liền có cảm giác bản thân bị dùng xong rồi đá đi mà còn tưởng bở ở lại: "Tôi không đi khiến cậu thất vọng?"
Lời vừa mới dứt khỏi miệng, hệ thống khẩn cấp nhắc nhở: "Ký chủ xin chú ý, tâm tình nam chính đang tệ đi. Mong cậu nhanh chóng xử lý."
Tâm tình đang tệ đi?
Khương Ly được nhắc nhở mới nhận ra lời nói ban nãy của mình bị hiểu sang nghĩa khác, một giây sau cậu trở mặt mang biểu cảm lo lắng, tri kỷ nói thêm: "Tôi nghĩ anh đã tới công ty rồi, không ngờ anh vẫn còn ở đây. Tôi không làm anh lỡ việc gì chứ?"
Giang Trạm thấy cậu chỉ là đang lo lắng mình bị muộn làm nên sắc mặc dần tốt hơn, ánh mắt quét qua chiếc quần còn chưa được kéo lên hết, nhớ tới tối hôm qua đôi chân này đã quấn lấy thắt lưng mình rồi cưỡng ép bản thân đem tầm mắt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: "Mặc quần vào, ban ngày ban mặt mà còn tỏ vẻ câu dẫn gì chứ."
"..."
Khương Ly cúi đầu nhìn quần của mình, yên lặng kéo lên, nghĩ thầm rõ ràng là hắn không gõ cửa đã tự tiện đi vào mà còn trách mình, rõ ràng tối qua người nào đó rất thỏa mãn mà giờ còn tỏ thái độ cơ đấy.
Thấy cậu ngoan ngoãn mặc quần vào, Giang Trạm ném câu "Rửa mặt đi rồi đi ăn" rồi ra ngoài.
Khương Ly thở phào nhẹ nhõm, cầm áo T shirt mặc vào, hỏi hệ thống: "Độ thiện cảm không giảm xuống chứ?"
"Không có, ký chủ yên tâm." Bây giờ hệ thống vẫn còn bị dọa không nhẹ.
"Vậy thì tốt."
Khương Ly thật sự có bóng ma với kiểu tính cách thay đổi không ngừng bất chấp thời tiết của Giang Trạm, may mắn là bản thân phản ứng nhanh không là độ thiện cảm lại tụt dốc không phanh rồi cúc hoa sẽ nở hoa lần nữa.
Quả nhiên nhân sinh như vở kịch, đều phải dựa vào kỹ năng diễn xuất.
Khương Ly rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, ở bên ngoài phòng ăn nhỏ đã bày xong bữa cơm trưa. Giang Trạm ngồi trước, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân viên mặc áo sơ mi trắng quần đen đợi sẵn.
Thấy cậu đi ra, Giang Trạm vung tay để nhân viên rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Khương Ly ngồi đối diện với hắn, phát hiện cơm trưa hôm nay có thêm rất nhiều món ăn được xếp đầy trên bàn.
Tối hôm qua phải xuất lực, hôm nay thì ngủ một giấc tới trưa nên vừa tỉnh lại Khương Ly đã đói bụng, chào hỏi xong thì cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Thức ăn khách sạn làm rất tinh xảo, sủi cảo tôm da mỏng thịt tươi, cắn một ngụm đã cảm giác được vị tôm thịt tan chảy trên đầu lưỡi, mùi vị tươi ngon cực kỳ.
Khương Ly ăn liên tiếp ba cái, thịt ngon cùng nước dùng còn ấm càng khiến cậu thỏa mãn tới híp mắt lại, ăn xong còn không quên liếm liếm khóe miệng.
Giang Trạm chú ý tới biểu tình của cậu giống như một con mèo được thỏa mãn, đáy mắt chợt lóe ý cười dịu dàng: "Ăn ngon như vậy?"
"Mùi vị rất tuyệt." Khương Ly gật đầu, chỉ miếng sủi cảo cuối cùng trong lồng hấp, "Anh có muốn thử không?"
"Cậu ăn đi." Giang Trạm nhìn ra cậu thích món này nên không tranh giành với cậu, đẩy lồng hấp tới trước mặt cậu.
Khương Ly không khách khí với hắn nữa, đem miếng cuối cùng gắp ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí xem như hài hòa.
Nhớ tới việc Khương Ly thành công lấy được vai diễn, Giang Trạm nâng ly lên hướng cậu chúc mừng: "Vẫn chưa chúc mừng cậu giành được vai diễn. Chúc mừng cậu."
Khương Ly nuốt xuống miếng thịt sườn trong miệng, nâng ly cụng với hắn: "Cảm ơn, cũng nhờ có anh tôi mới cơ hội thử vai."
"Nhắc nhở thiện ý, độ thiện cảm nam chính tăng thêm 5%, bây giờ đã là 25."
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Khương Ly ở trong lòng thầm kinh ngạc. Đại khái cậu đã mò được cách công lược nam chính rồi, độ thiện cảm trăm phần trăm đã ngay trong tầm tay.
Nghĩ tới đây, Khương Ly không tự chủ mà cong môi nở nụ cười.
Giang Trạm không ngờ tên nhóc hư đốn Khương Ly này cũng có thể nói lời cảm ơn với mình, xem ra chính mình bỏ một buổi sáng chờ cậu cùng ăn cơm xem như đáng giá.
Thấy cậu đột nhiên mặt mày cười lên như con mèo nhỏ ăn vụng, Giang Trạm tò mò hỏi: "Cậu cười gì vậy?"
"Lấy được vai diễn thì vui chứ sao." Khương Ly cười nói, "Chẳng lẽ việc này không nên cao hứng?"
"Ồ?" Giang Trạm nhíu mày, "Tương lai cậu phải là ảnh đế, chỉ là một tên thái giám mà cậu đã kích động như vậy?"
"Anh không hiểu." Khương Ly lắc lắc ngón trỏ, "Đối với một người yêu thích diễn xuất, khi lấy được vai diễn mà mình ngưỡng mộ đều cao hứng, đặc biệt là dựa vào bản lĩnh của chính bản thân."
Lúc cậu nói lời này, trong mắt mang theo ôn nhu và kiên nghị, còn có một loại cảm giác áp lực giống như trút hết tâm huyết với sự nghiệp diễn xuất, dành một đời để cố gắng vươn tới đích.
Giang Trạm và cậu nhìn nhau trong phút chốc, đột nhiên hỏi: "Đã có bản lĩnh tại sao còn muốn tìm phó đạo diễn quy tắc ngầm?"
Khương Ly: "..."
Giang Trạm vừa nghĩ tới lúc trước thiếu chút nữa Khương Ly cùng người khác lên giường liền có cỗ khí nghèn nghẹn trong cổ họng, nghĩ tới dáng vẻ động tình dưới thân hắn sẽ thuộc về một người khác, cỗ khí kia càng như muốn nổ tung, tâm tình vốn còn đang tốt đột nhiên trở nên âm u.
Thấy cậu không lên tiếng giống như đang ngầm thừa nhận càng tức giận hơn: "Tại sao không nói chuyện? Có gan bò giường lại không có đủ can đảm thừa nhận sao?"
Khương Ly bị hắn nói có chút không thoải mái, chẳng lẽ nói ban đầu vì người trong lòng nên mới bò giường người khác? Tuy quyết định này không phải của chính mình nhưng bây giờ thân thể này đã thay đổi thành linh hồn của mình rồi, có xảy ra hậu quả cũng là mình gánh.
Aiz, lại phải nhờ tới skill diễn xuất.
Đối mặt với Giang Trạm đang tức giận, Khương Ly chậm rãi đặt ly lại trên bàn, thần sắc trở nên ảm đạm, ngữ khí trầm trọng nói: "Chỉ trách ban đầu mắt tôi bị mù."
"..."
Câu trả lời đơn giản mà thô bạo như vậy khiến Giang Trạm trong phút chốc không phản ứng kịp.
Khương Ly thở dài, ánh mắt sâu kín nhìn Giang Trạm: "Nếu lúc trước gặp được anh trước thì nơi nào còn có chuyện của phó đạo diễn?"
Giang Trạm: "..." Còn trách tôi?
"Bất quá, cũng may kế hoạch tuy có sai lầm nhưng kết quả vẫn rất tốt."
"..."
Giang Trạm bị ánh mắt cực nóng cùng thâm tình kia nhìn chằm chằm liền cảm thấy không dẽ chịu, thấy thái độ của cậu xem như khá hài lòng, khẽ hừ một tiếng: "Coi như cậu thức thời."
Khương Ly ngoài mặt mỉm cười, trong lòng nghĩ thức thời cái quờn què, tôi đây chỉ là vì cuộc sống.
Ăn cơm trưa xong, Giamg Trạm kêu Kỷ Thư mang tới hai bản hợp đồng tới cho Khương Ly: "Đọc đi, có yêu cầu thì viết thêm, xong rồi thì ký tên."
Khương Ly lấy đọc một chút, một phần là hợp đồng quản lý, phần kia là hợp đồng bao dưỡng.
Hợp đồng quản lý đương nhiên là ký với tập đoàn Giang thị, Khương Ly đọc thì phát hiện các điều khoản đối với một người mới không tiếng tăm gì như cậu rất có lợi, mọi mặt đều không có vấn đề gì.
Nếu muốn bước vào giới giải trí lần nữa, vậy việc ký kết là chuyện phải làm, tập đoàn Giang thị thực lực mạnh, tài nguyên phong phú, có thể làm việc dưới trướng Giang thị là lựa chọn tốt với Khương Ly, hơn nữa chọn Giang thị thì việc công lược Giang Trạm sẽ càng thuận lợi hơn, dù sao thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Cho nên Khương Ly không có dị nghị gì liền ký hợp động, còn phần hợp đồng bao dưỡng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Trạm đang ngồi một bên đánh máy tính, lên tiếng dò hỏi: "Anh muốn bao dưỡng tôi?"
Lực chú ý của Giang Trạm vẫn đặt trên màn hình máy tính, không ngẩng lên mà đáp: "Giấy trắng mực đen viết rõ như vậy mà cậu đọc không hiểu sao?"
"Hiểu."
Kiếp trước Khương Ly lăn lộn ở vòng giải trí nhiều năm như vậy, đối với loại quy tắc ngầm thế này mặc dù không liên quan nhưng vẫn nghe thấy. Đối với chuyện Giang Trạm muốn bao nuôi mình cậu không cảm thấy bất ngờ, trải qua hai lần "xã giao" cậu có thể cảm nhận được đối phương có hứng thú với mình, chỉ là không nghĩ hắn sẽ hành động nhanh như thế.
"Cậu còn có yêu cầu gì thì nói ra nghe một chút." Giang Trạm đóng laptop lại, "Tiền cùng phòng ở có thể thêm, nếu như chỗ ở được đề cập trong đó cảm thấy không hài lòng thì có thể đổi thành nơi cậu muốn."
Trong hợp đồng ngoại trừ mỗi tháng cấp tiền tiêu vặt cho Khương Ly và chi trả các khoản khác thì còn có một căn phòng ở Bích Giang Uyển, một chiếc xe, thời gian bao dưỡng là nửa năm, Giang Trạm có quyền có thể dừng hợp đồng bất cứ lúc nào.
Khương Ly từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được Bích Giang Uyển là khu chung cư nổi tiếng ở ngoại thành gần đường Giang Đông, giá phòng rất cao, tuy nói vùng ngoại thành nhưng giao thông rất nhanh và tiện.
Bất kể là hợp đồng công việc hay hợp đồng tư nhân, Giang Trạm đều hào phóng với cậu. Khương Ly không có ý kiến gì, lấy bút ký xuống tên của mình.
Giang Trạm thấy cậu ký xong, cảm thấy rất hài lòng, từ trên ghế đứng lên: "Hai ngày sau công ty sẽ an bài cho cậu một người quản lý cùng trợ lý. Tôi còn có việc phải đi tới công ty, lát nữa Kỷ Thư sẽ tới đón cậu, tiện thể giúp cậu chuyển tới nơi ở mới."
"Được, Giang tổng, anh đi thong thả." Khương Ly gật đầu, không có nghi ngờ gì với sự sắp xếp của hắn, dù sao có phòng cách mấy cũng không phòng được lưu manh có văn hóa.
Giang Trạm đứng bất động, cúi đầu nhìn cậu.
Khương Ly thấy hắn còn chưa, mặt mờ mịt: "Không phải anh nói muốn tới công ty sao?"
Giang Trạm đối với phản ứng trì độn của cậu có cảm giác chỉ tiếc mài sắt không thành kim, đưa tay chỉ hợp đồng bao dưỡng trên bàn, nhấc cằm.
Khương Ly phục hồi tinh thần lại, nhón chân hôn lên gò má hắn, cười nói: "Ngại quá, lần đầu tiên làm việc vẫn chưa quen lắm."
Giang Trạm ừ một tiếng, quay người ra khỏi phòng.
Đến ngoài cửa, Giang Trạm dùng đầu lưỡi liếm qua nơi vừa mới được Khương Ly hôn môi.
So với tối qua, cái hôn này thật sự quá mức ngây thơ nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút rung động kỳ lạ.
Giống như là con mèo nhỏ thu hồi móng vuốt, dùng đuôi quét qua lại trong lòng mình.
"Giang tổng."
Trợ lý chờ ở ngoài lên tiếng gọi hắn, Giang Trạm thu lại nụ cười nhếch, giao laptop cho đối phương.
Khương Ly chờ không lâu sau thì Kỷ Thư tới, hai người trở về phòng cho thuê thu dọn đồ đạc.
Nguyên thân thuê phòng này chưa lâu nên hành lý không nhiều, Kỷ Thư gọi dịch vụ dọn nhà tới sắp xếp đồ đạc đi.
Phòng ở Bích Giang Uyển gồm phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, thư phòng, phòng tập thể hình, phòng khách và phòng ăn. Không gian mỗi phòng đều rất lớn, phòng ngủ còn có cửa sổ lớn sát đất, trang trí theo kiểu Tây Âu, không xa hoa không gò bó khiến người ở vô cùng thoải mái.
Kiếp trước khi thành danh rồi cậu đã có thói quen ở phòng lớn, mấy ngày nay ở căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông của nguyên thân, Khương Ly cảm thấy không quen nên đối với căn hộ Giang Trạm đưa cho này vô cùng hài lòng.
Sau khi Kỷ Thư rời đi, Khương Ly tắm rửa sạch sẽ, tìm bộ phim nào đó xem thả lỏng.
Khi đêm xuống, Giang Trạm sau khi xong việc thì tới Phoenix Coast, Thẩm Ngọc Chi vừa gọi điện tới nói muốn ở tụ họp một chút.
Phoenix Coast là club giải trí lớn và sang trọng nhất ở đây, Thẩm Ngọc Chi làm ông chủ luôn để dành căn phòng VIP lớn nhất cho đám người bọn họ ăn chơi.
Giang Trạm vừa bước tới, Thẩm Ngọc Chi đã ôm cổ hắn nói xin lỗi, nói anh em làm ăn quá sơ suất để tiểu mỹ nhân của hắn chạy mất, để bồi thường hôm nay cậu ta nhất định sẽ tìm một người tốt hơn.
Giang Trạm đẩy cậu ta ra, đối với bồi thường kia không hề cảm thấy hứng thú: "Không cần."
"Đừng ghét bỏ chứ, trước nhìn người đi đã rồi nói." Thẩm Ngọc Chi vỗ tay, một trợ lý đứng cạnh vội vàng ra ngoài dẫn một người vào trong.
Người đó thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ, áo sơ mi trắng cùng quần bỏ, đầu tóc màu nâu nhạt khiến làn da cậu ta càng trắng trẻo hơn, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo tia khiếp sợ, dễ dàng người khiến người thương tiếc.
Cậu ta vừa tiến vào, người trong phòng khách đều kinh hô một tiếng, Thẩm Ngọc Chi vỗ vỗ vai Giang Trạm, ám muội cười nói: "Thế nào? Sinh viên mới tới đấy, hài lòng không?"
Giang Trạm tùy ý liếc mắt nhìn đối phương, vừa vặn cậu ta cũng đang nhìn hắn, thần sắc tuy kinh hãi nhưng ánh mắt lại lộ ra dã tâm.
Kém sang quá.
Giang Trạm nhớ tới người hôm qua cưỡi trên eo của mình, ngạo nghễ nói người hắn ngủ cùng sẽ là ảnh đế tương lai, Giang Trạm liền bật cười một tiếng, nâng ly rượi cụng với Thẩm Ngọc Chi, ực một tiếng uống cạn ly rồi ném câu "Tôi về đây" rồi rời đi, làm mặt điếc tai ngơ với tiếng la hét của Thẩm Ngọc Chi.
Giang Trạm từ club trở về Bích Giang Uyển, buổi chiều Kỷ Thư đã nói cho hắn biết Khương Ly đã chuyển tới.
Trên đường lúc đi qua tiệm thuốc, Giang Trạm nhớ tới trên người Khương Ly có nhiều vết tích nên dừng xe, đi vào mua thuốc mỡ lưu thông máu.
Bích Giang Uyển là phòng ở của Giang Trạm nên hắn có thẻ phòng cùng mật mã, đến nơi không có gõ cửa mà trực tiếp ấn mật mã đi vào rồi nhìn thấy Khương Ly đang ngồi xếp bằng trên sô pha.
Khương Ly nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn thấy hắn cảm thấy hơi bất ngờ rồi lại thấy đây là chuyện đương nhiên, thả kịch bản trong tay xuống, hỏi: "Anh xong việc rồi?"
"Ừm." Giang Trạm đi tới gần, thấy đỉnh đầu cậu có một bím tóc nhỏ, cảm thấy thật đáng yêu nên chăm chú nhìn.
Khương Ly nhận ra nên kéo dây buộc tóc xuống: "Tóc hơi dài nên chắn tầm nhìn."
Lúc cậu nói chuyện tiện thể xoa vai vì giữ một tư thế quá lâu. Trên người cậu là áo thun mua ngoài chợ, cổ áo khá rộng nên theo động tác của cậu lộ ra trên cổ có vết xanh tím.
Giang Trạm thấy được thầm mắng bản thân không biết nặng nhẹ, hơi nhướn mày: "Cởi quần áo."
"Hả?" Khương Ly dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, ý thức được gì đó, tay đặt trên đùi ngay ngắn, ngữ khí nghiêm túc: "Giang tổng, tuy tối qua tôi cũng rất thoải mái nhưng túng dục hại thân."
"..."
Giang Trạm nhìn biểu tình không đồng ý của cậu, phảng phất hắn là đứa bé không hiểu chuyện làm hắn có ham muốn cầm bịch thuốc trong tay phang lên mặt cậu.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Giang tổng ngày hôm nay có tức giận không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT