*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Tu Giác khép nép đi theo sau lưng Mao Cửu như cái đuôi nhưng chỉ dám đứng cách cậu hai, ba mét, bởi vì Mao Cửu không cho hắn đến gần.
Cho dù mấy ngày nay Lục Tu Giác khom lưng cúi đầu bán thảm thế nào cũng không thể làm Mao Cửu mềm lòng được.
Vô nghĩa, sao mà mềm lòng đây?
Chuyện bóng ma thời thơ ấu là chuyện nói tha là tha hả?
Mao Cửu đi tới trước, không muốn quay đầu lại nhìn mặt Lục Tu Giác, cậu sợ mình nhịn không nổi rồi lại đánh hắn, tên ngốc nào đi theo đuổi mà lại ôm một con ngỗng trắng hung thần ác sát theo mổ người ta chứ?
Sau khi bóng ma thời thơ ấu của cậu hình thành cậu còn từng nghĩ mình làm cho người ta thấy ghét lắm hay gì nữa.
Giờ thì hay rồi, thì ra lúc đó không phải làm người ta thấy ghét mà là làm người ta thấy thích.
Kiểu thích này kì cục lắm luôn á.
Lục Tu Giác đi theo sau Mao Cửu lén níu góc áo cậu. Thân hình hắn cao lớn như thế mà khom lưng cúi đầu thì có vẻ đáng thương vô cùng: "Tiểu Cửu, anh sai rồi."
Mao Cửu giật tay áo về: "Bây giờ anh đừng có nói chuyện với em, em sợ em nhịn không nổi rồi đập anh."
Lục Tu Giác mím môi, không dám nhúc nhích.
Toang rồi toang rồi, giận thật rồi.
Trước đó Lục Tu Giác xoa ngón tay nhắn tin về nhà xin giúp đỡ, kể hết từ đầu tới cuối, vậy mà nhà toàn mấy người không có lương tâm, cả đoạn toàn ha ha ha với nói linh tinh.
Nếu không phải thấy Lục Tu Giác giận thật thì bọn họ có thể ha ha ha vô số kiểu spam tới tối luôn.
Cuối cùng bọn họ vứt lại một câu: Khom lưng cúi đầu, hoặc bán thảm cố giải thích.
Lục Tu Giác đọc tin nhắn xong thì bĩu môi, làm như giữa hắn với Mao Cửu có hiềm khích gì lớn lắm ấy, mà sau đó hắn vẫn nghe lời, khom lưng cúi đầu.
Nhưng cho dù hắn có làm thế thì Mao Cửu vẫn không muốn nhìn hắn.
Lục Tu Giác vừa khó hiểu vừa ấm ức.
Hắn thấy rất vui, thì ra từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ thích một người mà thôi, tuy là vòng đi vòng lại mấy năm, nhưng bọn họ vẫn yêu nhau.
Duyên phận mãnh liệt biết bao.
Nhưng Mao Cửu lại vô cùng không vui, xụ mặt giận dỗi suốt mấy ngày. Từ lúc xuống Tuyết sơn Mặc Thoát, cả một đoạn đường đều không cho hắn đến gần.
Lục Tu Giác cũng chỉ có thể cách Mao Cửu 3 mét, sau đó cúi đầu lẳng lặng đi theo.
Chỉ có thể nói rằng hắn đã xem thường uy lực của bóng ma tâm lý thuở nhỏ rồi.
Bọn họ ngồi trên xe đường dài, mỗi lần đến trạm trung chuyển đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi, lúc này đi đến một cái trấn rồi ngừng.
Tài xế nói là phòng ngừa xe có vấn đề nên đến một lúc nhất định phải nhờ người kiểm tra bảo dưỡng.
Chuyện này liên quan đến tánh mạng nên không ai dị nghị gì. Vì kiểm tra rất tốn thời gian mà bọn họ còn đến đúng vào ngày hội của người dân ở đây nữa.
YOU"LL ALSO LIKE
[Đam Mỹ - DROP] Ngoại Cảm - Phong Lưu Thư Ng...130K15KTên gốc: Linh Môi. Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc. Thể loại: chủ thụ, sảng văn, nghịch tập, vả mặt, linh dị thần quái, hiện đại hư cấu, tình cảm, HE, có chút kinh dị. Vai c...[EDIT_DANMEI] Thời đại mới, địa phủ mới!74.5K7.6KMẹ đẻ: Lâm Tri Lạc Số đo ba vòng: Hiện đại, tiên ma thần quái, huyền huyễn, nhân x quỷ, siêu cấp đẹp trai quỷ công x nội tâm phun tào nhân loại thụ, khoa học, niên thượn...[Edit] Gặp phải ma tu, thần đều khóc - Nhất...33.7K4KGặp phải ma tu, thần đều khóc. Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê. Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=2892573 Tình trạng bản gốc: 183 chương Tình trạng edit: Đang tiến...QUÁN ĂN ĐÊM KỲ LẠ _ HunhHn786106K10.8KTác giả: Trường Sinh Thiên Diệp Nhân vật chính: Tạ Nhất x Thương Khâu Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, tình cảm, ngọt sủng, thần tiên yêu quái, mỹ thực, lịch sử, nhiều CP, s...[Editing] Mèo Zilla - Thiên Đường phóng trục...25.5K3.2KMèo Zilla Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả Thể loại: Hiện đại - Dị thế - 1×1 - HE - Đam mỹ Nhân vật chính: Cát Lâm, Dysis • Eloca ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:... T...[Drop - Đam Mỹ] Hướng dẫn chạy trốn khỏi trò...51.8K4.1KCác chương sau: https://my.w.tt/CV3JjM5Jm4 @yilsweetie0225 Tên gốc: Khủng bố du hý đào sinh chỉ nam 恐怖游戏逃生指南 Tác giả: Đường Đường Yêu Nhân 糖糖妖儿 Thể loại: Xuyên qua, điề...
Luận kết cục của việc trông mặt mà bắt hình...77.7K5.2KTên truyện: Luận dĩ mạo thủ nhân đích hạ tràng Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Thể loại: hiện đại, phong thủy, huyền huyễn, ấm áp, 1×1, HE Editor: Socola chấm nước mắm Tình...Mọi người trên xe đều muốn xuống xem thử nên thương lượng thời gian khởi hành rồi tản ra hết.
Mao Cửu vẫn ngồi tại chỗ rũ mắt sửa sang lại bùa chú mới vừa vẽ, gấp chúng lại thành hình tam giác ngay ngắn chỉnh tề.
Lục Tu Giác đi tới cẩn thận hỏi: "Tiểu Cửu, chúng ta xuống xem thử được không?"
Mao Cửu còn không nhấc mí mắt, không thèm để ý tới.
Im lặng từ chối.
Lục Tu Giác vừa khổ sở vừa ấm ức, Lục tiểu công chúa online, yếu ớt hạ giọng, nói: "Vậy anh tự đi một mình, em muốn ăn gì... em không muốn nói chuyện với anh cũng không sao, anh biết em thích ăn gì, anh đi mua về cho em. Anh, anh đi xem một mình, mua đồ ăn vặt với đặc sản địa phương về... cho em."
Nói xong cũng không thấy Mao Cửu ngẩng đầu.
Hai chân Lục Tu Giác như buộc chì ngàn cân, nặng nề vô cùng, gần như là dùng sức cố gắng nhích hai chân xuống xe, còn đi một bước quay đầu nhìn một cái, đáng thương như con chó lớn trung thành vì bảo vệ chủ mà què chân nhưng lại bị chủ đuổi đi ấy.
Rũ cái đuôi to, cụp tai, muốn tội nghiệp bao nhiêu là tội nghiệp bấy nhiêu.
Mao Cửu vừa ngước mắt đã thấy một màn như thế, khóe miệng giật điên cuồng.
Cái tên này tra tấn thời thơ ấu của cậu, một bóng ma đi theo cả tuổi thơ, nhắc lại là thấy mất mặt.
Ngay lúc Lục Tu Giác đi đến cửa xe rồi vẫn quay đầu lại ra vẻ không nỡ thì Mao Cửu mới đứng lên.
Tuy Mao Cửu vẫn không nói gì nhưng hành động cũng đã nói lên được hết rồi, vì vậy chân của Lục Tu Giác hết què, dựng đuôi dựng tai lên.
Vô cùng có tinh thần, mặt mày hớn hở, thậm chí còn không khép được miệng lại.
Hắn nhảy xuống xe rồi đứng chờ, thấy Mao Cửu xuống thì định nhào lên, nhưng mới vừa nhúc nhích thì nghĩ đến bốn chữ "khom lưng cúi đầu", vì thế lại im lặng không dám động đậy.
Chỉ dùng đôi mắt đáng thương nhìn Mao Cửu.
Mao Cửu nhịn hết nổi, bị hắn chọc cười.
"Với bộ dạng kiều quý này của anh mà còn muốn ra vẻ khom lưng uốn gối hả?"
Cậu chỉ làm mặt lạnh với hắn thì hắn đã bày ra bộ dạng trời sắp sập tới nơi, đáng thương ấm ức muốn chết, lại còn cúi đầu nữa, làm người ta nhìn thôi cũng mềm lòng rồi.
Nếu không phải mấy hôm nay Mao Cửu đều cố chịu đựng không nhìn mặt hắn thì đúng là không thể nào giận hắn được mấy ngày.
Vừa thấy Mao Cửu cười, Lục Tu Giác thò tới gần như được ban ân, vô cùng tự giác nói: "Anh kiều quý không phải là vì em cưng chiều anh sao? Anh cũng thích cưng chiều em đến nỗi kiều quý, em có thể kiêu ngạo với anh, em kiêu ngạo thế nào anh cũng chịu được, cũng cưng chiều em."
Mao Cửu bị chọc cười, cố ý nói: "Được thôi, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, mau biến mất khỏi mắt em đi."
Lục Tu Giác mở to mắt, lập tức ôm lấy Mao Cửu: "Nếu anh không ở đây thì ai cưng chiều em? Ai có thể cho em kiêu ngạo? Anh, anh phải ở lại."
Mao Cửu bày biểu cảm ghét bỏ nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Lục Tu Giác được lợi còn khoe mẽ, lập tức được một tấc tiến một thước, ôm Mao Cửu vào trấn chơi.
Hai người đàn ông đi gần nhau như thế, hành động còn thân mật, nếu là lúc bình thường sẽ khiến người ta ngoái nhìn, nhưng bây giờ trong trấn đang có lễ hội, náo nhiệt vô cùng, biển người tấp nập nên không ai để ý đến, cho dù có thấy cũng chỉ nghĩ là anh em tốt mà thôi.
Lúc này trong trấn đang tổ chức ngày hội Khai quang.
Hai người hỏi người dân bên đường, nghe nói đây là ngày hội của bọn họ, mười hai năm mới có một lần, là ngày lễ lớn của trấn. Ngày hội này được tổ chức là sự kết hợp của phong thủy và vận thế trong trấn.
Nếu muốn thôn trấn được phát đạt phải tổ chức ngày hội Khai quang, còn phải cử hành mười hai năm một lần.
Một cái lễ hội mười hai năm mới có một lần, còn liên quan đến phong thủy và vận thế trong trấn thì có thể tưởng tượng được nó long trọng đến nhường nào. Từ bến xe buýt đi vào trấn ban đầu không thấy bao nhiêu người, nhưng chỉ cần quẹo một cái là sẽ bị dọa cho giật mình.
Biển người tấp nập, không thể nào chen vào được. Không chỉ có người trong trấn tụ tập lại đây, còn cả những người đã lập gia đình, đã gả hay đang đi làm công bên ngoài đều bị gọi về tham gia lễ hội long trọng này.
Bên ngoài ô tô dừng thành vòng, bên trong là một đám người đông đúc, trên tay mỗi người cầm một bó hương, tất cả đều muốn chen tới cắm hương vào trong lư.
Chính giữa đám người có mười cái lư lớn được nối lại bằng một sợi dây thừng đỏ lớn, ở giữa mỗi lư được xuyên một cây đòn gánh. Hai thanh niên khiêng đòn gánh nâng lư hương đi tới trước qua đám đông ồ ạt.
Mỗi cái lư hương đều có hai thanh niên cường tráng khiêng đi, bên cạnh có một người lớn tuổi mặc Đường trang, người nọ phải là trưởng bối có danh vọng trong trấn thì mới có tư cách che chở lư hương và thắp nén hương đầu tiên.
Trong lư toàn là hương, đều được thắp vào sâu phía sau, bên ngoài không thắp phòng cho những người xung quanh bị phỏng.
Người trong thị trấn nói nếu cắm được hương vào từ cái lư đầu tiên đến cái cuối cùng là có thể phù hộ cho thị trấn mười hai năm kế tiếp được mưa thuận gió hòa, bình an khỏe mạnh, tiền vô như nước.
Mọi người cũng chỉ cầu cho được bấy nhiêu thôi.
Cho nên người phía sau chen với người phía trước, một hai phải thắp hương. Nhưng cũng không biết là bọn họ luyện thần công kiểu gì, cho dù chen chúc cũng không đụng hay dẫm lên người khác, hơn nữa, từ đầu đến cuối cũng đều bảo trì khoảng cách một mét để người khiêng lư hương có thể tiếp tục đi tới.
Hai người hỏi một hồi mới biết thì ra lư hương phải được khiêng lên núi, đặt vào miếu ở đỉnh núi để thờ phụng, mười cái lư này là thứ tiếp nhận sự cung phụng của mọi người thay cho thần tiên được thờ trong miếu.
Nếu bị cản đường, bị động vào, hay không thể đến miếu thuận lợi trong vòng một canh giờ sẽ bị xem là không may.
Nên cho dù chen thì có chen chứ cũng không ai nghĩ đến việc cản đường khiêng lư đi, nhưng như thế thì lại không thể để mọi người cắm hương vào lư được.
Vậy nên bọn họ nghĩ ra một cách, cứ đi một đoạn thì dừng lại để mọi người cùng thắp hương. Đồng thời cũng có thể để cho những thanh niên gánh lư được nghỉ ngơi.
Dù sao cũng là đi đường núi, càng lên cao càng mệt.
Lục Tu Giác hưng phấn kéo Mao Cửu, nói: "Chúng ta cũng đi thắp hương cầu phúc đi."
Mao Cửu kinh ngạc hỏi: "Có tác dụng thật à?"
Cậu luôn nghĩ cầu thần chi bằng cầu mình, dùng việc cầu thần bái phật để khỏa lấp sự lười biếng của mình là suy nghĩ ngu xuẩn nhất, nên khi cậu nghe Lục Tu Giác nói thế thì hơi bất ngờ.
Lục Tu Giác gật đầu: "Phong thủy ở chỗ này rất tốt, dưỡng người, nuôi đất. Ngày hội này nói là để khai quang, thật ra là để sửa lại phong thủy. Phong thủy không phải không bao giờ thay đổi, mà ngược lại, nó thay đổi mọi lúc, chỉ là không lớn mà thôi. Nhưng nếu qua một thời gian dài thì cách cục sẽ biến hóa rất nhiều, nên ngày hội Khai quang mười hai năm một lần của bọn họ thật ra là để thuận theo phong thủy, sửa lại bố cục phong thủy. Bọn họ nuôi dưỡng phong thủy của mảnh đất này, đồng thời cũng được phong thủy của mảnh đất này dưỡng dục. Tuy chúng ta đi thắp hương cầu bình an sẽ chưa chắc có được hiệu quả nhưng cũng đúng là có thể được bảo hộ."
Phong thủy là sử dụng hoàn cảnh tự nhiên, địa thế, dòng nước, những thứ này rồi sẽ thay đổi. Có đôi khi chọn được một mảnh đất phong thủy bảo địa, nhưng qua một khoảng thời gian lại biến thành hung địa.
Ví dụ như mảnh đất ấy có non xanh nước biếc, thời gian trôi qua, cây cối bị chặt gần hết, sông suối bị ô nhiễm, vậy thì phong thủy bảo địa lại biến thành vùng khỉ ho cò gáy rồi.
Cũng vì lý này nên có vài người sau vài thập niên lại bắt đầu di dời phần mộ tổ tiên.
Lục Tu Giác lại nói: "Mà, dù sao tới cũng tới rồi, cứ thử thôi."
Không cần biết là có tác dụng hay không, cũng đều là tấm lòng cả. Hơn nữa, ngày hội mười hai năm một lần mà bọn họ lại trùng hợp gặp được, không phải có duyên phận lắm sao?
Mao Cửu gật đầu: "Được rồi, mua hương ở đâu nhờ?"
Cậu ngẩng cổ nhìn xung quanh, toàn là người chứ không thấy chỗ nào bán hương hết trơn.
Lục Tu Giác cười hì hì móc một nắm hương từ sau lưng ra: "Anh chuẩn bị rồi nè."
Mao Cửu giật khóe miệng liếc nhìn bộ dạng đắc ý của Lục Tu Giác. Cậu cầm hương kéo hắn vọt vào trong đám người.
Lục Tu Giác bị bất ngờ suýt chút ngả nghiêng, may là kịp tỉnh táo lại. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy nụ cười tinh nghịch của Mao Cửu, tâm trạng sung sướng hơn rất nhiều, sau đó thoải mái chen chúc vào đi theo đám người.
Vừa chen vừa đi, bọn họ cũng cắm hương từ đầu đến cuối, khi lên đến gần đỉnh núi, cả hai đi về một phía vắng người.
Tuy là nói vắng người thì dễ đi hơn một chút nhưng chỉ từ kề vai sát cánh thành vai tựa vai. Mao Cửu và Lục Tu Giác đi sát vào nhau.
Mao Cửu hỏi Lục Tu Giác: "Anh cầu nguyện cái gì thế?"
Lục Tu Giác trả lời: "Anh quên rồi, em thì sao?"
Mao Cửu: "Em cũng quên."
Được rồi, vì trong quá trình chen chúc lại còn phải xem cắm hương như nhiệm vụ nên hai người đều quên việc khấn luôn.
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
Cuối cùng Lục Tu Giác nói: "Chúng ta vào miếu bái từ đầu đến cuối một lần. Bây giờ làm từ từ, nhớ khấn cho kỹ."
Mao Cửu mím môi cười: "Được."
Mười cái lư hương ấy đã được đưa vào miếu bày ngang một hàng trước mặt tượng thần.
Hương bên trong bị rút ra đặt sang một bên. Cũng không phải nói đấy là hành động bất kính gì, chỉ là vì quá nhiều hương, đầy hết cả lư nên phải đặt sang một bên, trữ lại, sau này thắp từ từ.
Nếu không cho dù là thần thì cũng biết no mà.
Chủ yếu là quá trình và tấm lòng được lắng nghe là được.
Vì vậy hai người lại chia ra hai đầu đốt hương thắp từng cái một, thành tâm thành ý bái lại một lần nữa. Trong lòng khấn bái, đều cầu thần phù hộ người trong lòng cả đời được bình an, khỏe mạnh, không cần phải lo nghĩ.
Hy vọng, cầu mong trong lòng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
Cùng bái đến cái lư thứ năm, hai người đồng thời cắm hương vào rồi nhìn nhau cười. Đồng thời tiếp tục cầu phúc rồi lại tiếp tục cắm hương, bái xong mười cái lư, đến lúc quay đầu lại nhìn đã thấy đối phương đứng ở phía cuối, sương khói lượn lờ nhưng thân ảnh lại càng rõ ràng.
Lục Tu Giác đi tới, trong mắt đầy ánh sáng kích động, hắn ôm Mao Cửu, cũng không dám quá làm càn. Dù sao thì bọn họ cũng đang ở trong miếu, bên cạnh cũng có nhiều người như thế.
Hai người chỉ tự nhiên ôm nhau ra ngoài, đến một góc không có người mới lén hôn một cái.
Ngày hội sở dĩ được gọi là ngày hội thì đương nhiên không chỉ đơn giản là lên núi dâng hương thôi. Chỉ vì lúc dâng hương lên núi vào buổi sáng khá là quan trọng nên tất cả mọi người đều đến tham gia.
Lúc này hoạt động dâng hương lên núi đã kết thúc nên phần lớn mọi người đều lục tục về nhà, còn lại là những người trẻ tuổi cùng nhau đi dạo.
Trên đỉnh núi cũng không phải hoang vu như trong tưởng tượng mà quảng trường và miếu thờ đều được trát xi măng, phía trên cũng rất rộng rãi, có rạp chiếu phim, còn có rất nhiều cửa tiệm, náo nhiệt cực kỳ.
Buổi chiều và buổi tối đều sẽ có hát tuồng ở chỗ rạp chiếu phim, nghe nói lúc ấy sẽ rất náo nhiệt, nhưng buổi tối càng náo nhiệt hơn, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo như hội Thượng nguyên vậy.
Nhưng mà bọn họ cũng không ở lại được đến buổi tối, nếu không thì nhất định sẽ ở lại xem thử.
Thật ra là mãi cho đến khi bọn họ đi thì cái rạp chiếu phim nọ còn chưa tới lúc hát tuồng.
Nhưng mà lúc đi, Lục Tu Giác đổi chỗ với người ngồi cạnh Mao Cửu, thuận lợi ngồi bên cạnh cậu.
Cũng xem như là... làm hòa.
Sâu trong bóng đêm, một căn biệt thự tối om.
Biệt thự rất yên tĩnh, từ cửa đi vào, từ phòng khách đến trên lầu đều không có một tiếng động gì. Biệt thự có tổng cộng ba tầng, không một phòng nào sáng đèn cả.
Cũng đủ thấy biệt thự này không có người.
Không có một người nào.
Người không biết sẽ tưởng thế.
Nhưng trong căn biệt thự này có người, có một đứa nhỏ.
Một đôi nam nữ rón ra rón rén tránh camera đi vào biệt thự rồi thở phào, bật đèn pin chứ không bật đèn.
Một giọng nữ trẻ tuổi nói: "Anh lên phòng ngủ con nít ở lầu hai xem con bé kia có ở đấy không, tôi đi phòng đồ chơi của nó xem thử. Nhớ là đừng có gây tiếng động gì đấy, cẩn thận ánh đèn, đừng để bị lộ."
Người nam mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi, có phải lần đầu làm đâu, thất bại được hay gì?"
Cô gái nọ hừ lạnh: "Không thất bại? Nếu không phải lần trước anh thấy sắc nổi lòng tham rồi trong lúc đi bắt đứa con còn muốn cưỡng hiếp bà chủ thì sao chúng ta có thể xém bị lỗ vốn được?"
Người đàn ông nọ xì một tiếng: "Biết rồi biết rồi, bây giờ cũng có bà chủ ở đây đâu, tôi cưỡng ai được? Được rồi, không hành động là không kịp đâu."
Nói xong thì vội xoay người đi xa khỏi cô ta, lầm bầm: "Mẹ, chỉ cao hơn ông mày có một bậc thôi, cũng là lâu la chứ có hơn gì đâu? Phô trương, con đàn bà thối tha."
Cô ta cũng nghe được những lời này, nhưng chỉ hừ lạnh chứ không so đo. Dù sao thì sau lần hợp tác này cô ta có thể được điều đến một đội lớn khác làm tiểu đội trưởng, không cần phải so đo với tên phế vật này.
Trước mắt là con bé kia vẫn quan trọng hơn cả, nghe nói có một nhân vật lớn rất thích nó, đưa ra một cái giá rất cao. Chẳng trách cấp trên giao cho bọn họ nhiệm vụ vào nhà bắt cóc đứa nhỏ này trong đêm.
Người đàn ông nọ đi đến phòng ngủ, mở cửa, đầu tiên là nhìn lên giường. Giường trống không, chăn màn hỗn độn quăng qua một bên.
Hắn chạy tới tủ quần áo, mở ra, cũng không có ai.
"Mẹ, bị chơi rồi."
Đứa nhỏ kia không có trong phòng ngủ, chả trách con đàn bà kia lại nhường phòng ngủ cho hắn một cách dứt khoát như thế. Cô ta nhất định biết con bé ở trong phòng đồ chơi.
Gần đây đội bọn họ tính công trạng, xem ai ưu tú thì có thể sẽ được tăng cấp thành tiểu đội trưởng, đến được cái vị trí đấy thì càng nhanh có tiền, càng dễ lên chức.
Chuyện đứa nhỏ lần này liên quan đến công trạng, ai ngờ cô ta lại lừa hắn.
Người nọ tức giận lao ra khỏi phòng ngủ, nhào về phía phòng đồ chơi.
Người phụ nữ nọ đang đắc ý đi vào phòng đồ chơi, cô ta đã hỏi thăm trước rồi, vào lúc này đứa nhỏ đó sẽ chơi đến mệt trong phòng này rồi ngủ gật ở đây luôn.
Mở cửa, ánh đèn pin chiếu vào bên trong, đầu tiên là đồ chơi đầy dưới đất, sau đó là lâu đài gỗ cao khoảng nửa người.
Cô ta vừa đi vừa gọi: "Bé con ơi, dì tới đón con đi tìm mẹ đây, con đang ở đâu thế?"
Không ai đáp lời, chỉ có giọng của cô ta vang lên trong căn phòng tối om.
Bức màn bị kéo ra, ánh trăng chiếu vào, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy hơi lạnh lẽo. Đột nhiên sau lưng bỗng run rẩy, cô ta vội quay đầu lại, chiếu đèn pin đến.
"Ai đó?"
Sau đó cô ta thấy tủ quần áo trước đó bị khảm vào vách tường bị mở ra, cửa tủ thoáng lung lay, quần áo bên trong cũng đong đưa.
Cái này chứng tỏ vừa nãy có người chạy ra từ bên trong.
Trong lòng cô ta bốc lên một cơn tức giận và nôn nóng, vội vàng nhìn ra cửa, vừa hay nhìn thấy một cái bóng con nít chạy vội ra ngoài. Cô ta quýnh quáng vội vã chạy theo sau.
"Con nhóc này ranh thật đấy!"
Cô ta chiếu đèn pin đuổi theo, không thấy đứa nhỏ kia trên hành lang, nhìn xuống lầu cũng không có. Cô ta bỗng ngẩng đầu, có một cái bóng vội vã rụt về trên cầu thang tầng ba.
Cô ta nở nụ cười bước chậm đi lên, trên mặt treo một nụ cười nhất định phải thành công, dịu giọng gọi: "Bé con, đừng sợ. Dì là bạn của mẹ con, tới đón con đi gặp ba mẹ này. Đừng sợ, ra gặp dì đi, dì đưa con đi gặp ba mẹ ha. Ngoan, ra đây, đừng sợ."
Lên được đến một chỗ cách ba, bốn bậc là đến tầng ba, cô ta bỗng vượt lên, quay đầu nhìn xuống cầu thang tầng hai, nụ cười trên môi khựng lại, cầu thang chẳng có gì cả.
Cô ta vội ngẩng đầu lại thấy cái bóng ấy nữa.
Cô ta phẫn nộ nhưng lại mang tâm trạng như mèo vờn chuột, bước từng bước một lên trên.
Người đàn ông kia đi theo sát phía sau, từ khi cô ta lên đến tầng ba thì hắn đã bắt đầu đi theo rồi.
Bọn họ cứ đi lên đến tận sân thượng, đồng loạt đến được sân thượng thì cô ta mới phát hiện người đàn ông nọ đang đi theo mình.
Bọn họ cãi nhau một trận, hắn tức giận mắng cô ta đê tiện. Cô ta lại nói người làm chuyện lớn thì đê tiện chỉ là một cách thức mà thôi.
Mà thứ kết thúc cuộc cãi vã của hai người là tiếng vang lớn khi cửa sân thượng bỗng đóng lại.
Hai người hoảng hốt vội nhào tới mở cửa, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa bị khóa chặt lại, nhốt bọn họ trên sân thượng.
Người đàn ông hung hăng đá cửa mắng: "Con nhóc quỷ kia, mau mở cửa ra! Nếu không chờ tao mà bắt được mày, tao bán mày vào câu lạc bộ cao cấp cho bọn họ chơi chết mày! Nghe thấy không? Con ranh con! Mau mở cửa ra!"
Người phụ nữ cố nén hoảng loạn, trong lòng kinh ngạc sao một đứa nhóc lại có thể thông minh như thế, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, đập cửa dịu dàng nói: "Bé con ngoan, dì là bạn của mẹ con thật đấy. Dì đến đón con về nhà, con phải nghe lời nha. Mau mở cửa đi, nếu không thì mẹ con sẽ bỏ con, ba con cũng bỏ con luôn, đến lúc đó con sẽ thành một đứa trẻ không ai cần đấy. Bé con ngoan, mở cửa mới là bé ngoan nha."
Rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Sắc mặt của cô ta bắt đầu trở nên khó coi.
Người đàn ông kia cười nhạo trào phúng cô ta.
Cô ta tức giận đá mạnh vào cửa, cũng không giả vờ dịu dàng nữa. Lời mắng ra còn ác độc hơn người đàn ông nọ gấp mấy lần.
Bỗng, một tiếng cười hi hi ha ha vang lên.
Cô ta đen mặt, tưởng đứa nhỏ kia cười nhạo mình phía bên kia cánh cửa nên lập tức chửi ầm lên, nhưng càng mắng thì tiếng cười nọ càng vang dội, càn rỡ.
Người đàn ông kéo tay cô ta, cô ta mất kiên nhẫn giãy ra. Trong lúc lơ đãng lại thấy sắc mặt trắng bệch của hắn dưới ánh trăng, ngẩn ngơ vài giây: "Làm gì đấy? Há, sợ à?"
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi: "Cô không thấy tiếng cười này rất kỳ lạ à?"
Được hắn nhắc nhở như thế thì cô ta mới phát hiện tiếng cười này quá không ổn.
Hi hi ha ha, vô cùng bén nhọn, vang vọng bên tai, bất tri bất giác khiến người ta rơi vào trạng thái cực kỳ bực bội.
Hắn sốt ruột: "Không phải đâu, cô không phát hiện cái tiếng cười này... gần trong gang tấc à?"
Cô ta run rẩy: "Mẹ bà, tôi cảnh cáo anh, là thằng đàn ông thì đừng có chơi loại thủ đoạn này!"
Người nọ hiếm thấy không mắng lại, mà dùng ánh mắt hoảng sợ tràn ngập trừng cô ta. Chính xác mà nói là trừng thứ phía sau cô ta.
Cô ta cả kinh, bỗng cảm thấy trên lưng mình trầm xuống một tý, không cẩn thận cảm nhận sẽ không phát hiện ra được. Cô ta cứng đờ không dám nhúc nhích, khóe mắng thoáng nhìn thấy một mái tóc đen nhánh bóng mượt.
Cô ta cố nén sợ hãi, từ từ quay đầu lại, thứ hiện lên trước mặt khiến cô ta mở to mắt, đồng tử co chặt lại đến mức tận cùng.
"A ---"
Một cặp vợ chồng mệt mỏi về nhà, khi bọn họ tăng ca xong thì đã đến rạng sáng rồi. Mới vừa ngừng xe trong gara, hai người đi tới trên bãi cỏ trước cửa biệt thự thì nghe hai tiếng "bộp" "bộp" của vật nặng rơi xuống.
Hai vợ chồng cúi đầu nhìn, là hai cái thi thể chết một cách vô cùng thê thảm.
Một nam một nữ.
Máu chảy ra ào ạt.
Hai vợ chồng bị hù cho suýt đứng tim nhưng lý trí giúp họ nhanh chóng bình tĩnh lại, hai người này là người xa lạ, bọn họ ngã từ trên sân thượng xuống mới chết.
Trong nhà bọn họ còn một đứa con gái nhỏ bảy tuổi nữa.
Hai vợ chồng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng đồ chơi, lại tìm thấy đứa con gái nhỏ bình yên ngủ say dưới đống quần áo trong tủ.
Trong lòng cô bé còn ôm con búp bê nó thích nhất nữa.
Hai vợ chồng bế cô bé và con búp bê yêu quý ấy lên, báo cảnh sát.
*****************