Nhà trọ trước mặt nhìn từ bên ngoài vẫn rất khang trang, có phong vị đặc biệt, còn treo đèn lồng màu đỏ trên cao. Bọn họ bước vào thì phát hiện là một cái đại đường.
Trong đại đường trước sau có hai cánh cửa lớn đối diện, trên cửa còn treo rèm hoa lệ, bây giờ được vén sang một bên. Đại đường có hơn bảy, tám bộ bàn ghế, còn có một cái quầy lớn.
Chỗ quầy có một người thanh niên đang cúi đầu tính gì đó, phía trước là tốp năm tốp ba lác đác người ngồi.
Bọn họ đều đang uống rượu, thì thầm nói chuyện phiếm, trước mặt đặt một cái đĩa đậu phộng có cảm giác như cắn bao lâu cũng không hết.
Khi đám người Mao Cửu đến, bọn họ đồng loạt dừng động tác nhìn sang. Ánh mắt ấy thẳng băng, không hề che giấu, tuy không có ác ý nhưng lại có thể làm người ta thấy không thoải mái.
Mao Cửu khựng lại một chút, sau đó làm như không có gì đi theo Lục Tu Giác đến trước quầy. Ba vị môn đồ Mật Tông sau lưng sợ nói nhiều sai nhiều, còn không bằng niệm kinh, cho nên chỉ đành vùi đầu không nói gì.
Lục Tu Giác nói: "Ở trọ."
Cậu thanh niên đứng sau quầy khảy bàn tính, không nâng đầu, giọng hơi khàn: "Ở bao lâu? Đến làm gì? Mấy người ở?"
Lục Tu Giác không trả lời.
Chờ lâu mà không được đáp lời, cậu thanh niên kia ngẩng đầu mất kiên nhẫn nói: "Hỏi anh đấy? Câm à?"
Lục Tu Giác nói: "Tôi tìm chưởng quầy."
Nghe vậy, cậu ta quăng bàn tính: "Có tôi là được rồi."
Lục Tu Giác lắc đầu: "Tôi tìm chưởng quầy, nếu không thì chúng tôi sẽ đứng mãi ở đây."
Cậu ta rủa thầm một tiếng, vứt bàn tính rồi quay ra sau, vén lớp rèm cửa bằng vài bông, hô vào trong: "Chưởng quầy, có khách ---"
Mao Cửu phản xạ có điều kiện run tay, âm cuối lúc nãy cậu thanh niên kia kêu lên không biết vì sao lại có cảm giác rất bất ổn. Dù có là chữ "khách" hay âm cuối theo sau đó đều luôn mang đến một loại cảm giác không ổn, nghẹn ở cổ họng, khó chịu đến nỗi muốn dùng tay moi ra.
Đương nhiên là cậu sẽ không moi thật, chỉ dùng sắc mặt kì lạ nhịn cảm giác khó chịu ấy xuống.
Không bao lâu sau, chưởng quầy đi ra.
Chưởng quầy là một người phụ nữ, chừng ba, bốn mươi tuổi. Dáng người đầy đặn, sắc mặt hồng hào, đuôi mắt cong cong. Cô ta mặc phục sức diễm lệ của người dân tộc Tạng, bên hông còn đeo chuông.
Khi cô ta di chuyển, chuông trên eo lay động nhưng lại không phát ra âm thanh.
Là một cái ách linh (chuông câm).
Chưởng quầy đến trước mặt bọn họ, mở miệng, giọng nói so với nữ thì hơi trầm, còn khá khàn, không tính là khó nghe nhưng cũng không thể thưởng thức nổi.
Cô ta rút một quyển sổ dưới quầy, mở ra, cầm bút lông ngẩng đầu hỏi: "Ở trọ?"
Lục Tu Giác: "Đúng."
"Năm người?"
"Đúng."
"Mấy phòng?"
"Hai."
Chưởng quầy dừng lại, ánh mắt đảo quanh bọn họ, không cam lòng nói: "Giường trong phòng không quá lớn, mấy người một phòng thì hơi chật, không thì thêm một phòng nữa đi?"
Lục Tu Giác từ chối: "Không cần, chỉ hai phòng."
Chưởng quầy xụ mặt, trong lòng không vui.
Có lẽ vì gặp được khách từ ngoài đến cho nên khá mừng, nhưng lại phát hiện là quỷ nghèo.
Qua một lát, cô ta rã rời hỏi: "Muốn phòng tầng nào?"
Mao Cửu hỏi: "Có mấy tầng?"
Chưởng quầy nhìn cậu, nói: "Có bảy tầng. Tầng một là súc sinh ở, tầng hai là người hạ đẳng ở, tầng ba tầng bốn là người thường ở, tầng năm tầng sáu là người thượng đẳng, tầng thứ bảy dành cho khách quý. Cậu muốn tầng nào?"
Mao Cửu bình tĩnh: "Các người còn chia giai cấp?"
Chưởng quầy buông tay: "Khách thích thế."
Mao Cửu: "Vậy thì hai phòng tầng bốn."
Chưởng quầy bĩu môi gấp sổ. Cô ta rút ra hai cái thẻ gỗ, bên trên dùng chữ Tạng để viết số, có số phòng và số tầng ném lên bàn, hô lớn ra phía sau: "Kỳ Chu, ra dẫn khách ---"
Mao Cửu lại run một cái, âm điệu khi hô chữ "khách" của chưởng quầy và cậu thanh niên kia đều mang âm rung, nhưng âm rung đó lại có vẻ rất kì lạ.
Giống như đang châm chọc, mà cũng giống như bọn họ đều cùng biết một bí mật gì đó, dùng giọng điệu để báo hiệu những thứ mà trong lòng biết rõ nhưng lại không muốn nói cho người không biết gì trước mặt.
Cái loại cảm giác bị bài xích rõ ràng này còn... mang theo vẻ dò xét.
Làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Người đi ra là cậu thanh niên ban nãy, tên của cậu ta là Kỳ Chu.
Kỳ Chu đi ra, trong tay cầm một cái đèn lồng màu đỏ. Cậu ta đứng trong bóng đêm, đèn lồng dùng để soi đường nhưng lại chiếu không đến người cậu ta.
Cậu ta nói: "Khách đi theo tôi."
Lúc này cậu ta không còn rung âm cuối của chữ "khách" nữa.
Mấy người Mao Cửu đi theo phía sau cậu ta, rời khỏi đại đường từ một cánh cửa khác. Ra khỏi đại đường rồi mới phát hiện toà nhà này cùng loại với Vi long ốc của người Hẹ, chính giữa là giếng trời, bọn họ ở hành lang, hai bên là phòng ốc với tường vây.
Nhà trọ có bảy tầng lầu, rất rộng rãi. Phỏng chừng có tới trăm phòng, trên cùng có mấy chục căn có treo đèn lồng đỏ đang sáng.
Mỗi tầng đều có mấy phòng có treo đèn lồng màu đỏ được thắp sáng.
Cũng có những phòng mà đèn lồng trước cửa không sáng.
Dù đèn có sáng hay không thì mọi thứ đều rất yên tĩnh, giống như chẳng có ai vậy.
Xuyên qua giếng trời nhìn ra bên ngoài, trời đã tối rồi. Ban đêm có rất nhiều sao, rất sáng. Có vẻ là trời quang, sẽ không có tuyết rơi.
Kỳ Chu yên lặng dẫn bọn họ đi lên bậc thang. Đi từng tầng lên trên, chân của bọn họ đạp lên bậc thang bằng gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhưng Kỳ Chu đi lại không phát ra âm thanh gì, hàng hiên thật tối, bởi vì kiến trúc cho nên ánh sao không chiếu vào được. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được một cái đèn lồng đỏ đang lay động ở trước mặt.
Mao Cửu nhìn, đột nhiên hỏi: "Vì sao có phòng có lồng đèn sáng, có phòng thì không?"
Kỳ Chu thất thần trả lời: "Đèn lồng sáng tức là có người ở."
Mao Cửu cười khẽ: "Nhiều người thế mà lại thật yên tĩnh. Chỗ này cách âm tốt đấy."
Kỳ Chu đột nhiên căng chặt, thu lại thái độ thất thần: "Ha hả, đương nhiên. Cách âm khá tốt. Nhưng khách chỉ đang nghỉ ngơi, bọn họ thích ra ngoài chơi vào ban đêm hơn. Ban đêm sẽ náo nhiệt hơn, người trẻ tuổi đều thích ra chơi vào ban đêm."
Hắn trả lời xong thì yên lặng lại, hiển nhiên là không muốn nói chuyện lắm.
Mao Cửu còn nói thêm: "Lầu một không có đèn sáng."
Kỳ Chu cười nhạo: "Súc sinh đê tiện ở thì sao lại có thể xứng với đèn lồng đỏ cho khách?"
Mao Cửu nhướng mày, lợi dụng bóng tối cầm tay Lục Tu Giác. Hai người nhúc nhích một lúc rồi im lặng.
Bọn họ đi lên lầu 4, Kỳ Chu nhờ Mao Cửu và Lục Tu Giác hỏi nên tốc độ nhanh hơn, vì thế bọn họ đến nơi cũng nhanh.
Hai gian phòng không gần nhau, thậm chí còn hơi xa. Nhường gian phòng gần cầu thang cho ba vị môn đồ Mật Tông, Mao Cửu và Lục Tu Giác ở gian khác.
Kỳ Chu thắp sáng đèn lồng đỏ trước cửa phòng bọn họ, sau đó cầm đèn soi đường đi xuống.
Mao Cửu hơi híp mắt, sau đó bị Lục Tu Giác kéo vào phòng.
Phòng ốc cũng ổn, có một sảnh ngoài, giường nằm phía bên sườn, cổ hương cổ sắc, bốn phía còn bày biện rất nhiều đồ cổ, trên tường còn treo một cái mặt nạ Tát Mãn.
Lục Tu Giác ngồi xuống rót hai ly nước, đưa cho Mao Cửu một ly.
Mao Cửu uống một ngụm rồi để xuống, hỏi: "Vừa nãy anh có thấy không?"
Lục Tu Giác: "Ừ."
Mao Cửu nuốt nước miếng, vừa rồi khi Kỳ Chu thắp đèn đã vô tình chiếu sáng mặt của cậu ta.
Mặt Kỳ Chu xanh tím sưng đỏ, chứng tỏ khi bọn họ nói chuyện với chưởng quầy thì cậu ta đã bị đập cho một trận.
Ai đánh cậu ta? Tại sao lại đánh?
Ban đầu thái độ Kỳ Chu hơi kiêu ngạo, sau khi bị đánh một trận thì đã nghe lời hơn.
Là vì nguyên nhân này sao? Không lễ phép với khách gì đó.
Lục Tu Giác nói: "Kỳ Chu trong tiếng Tây Tạng nghĩa là heo chó."
Trong mắt Mao Cửu hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày.
"Trước đó anh cũng từng đến đây, anh biết nguyên nhân là gì không?"
Lục Tu Giác lắc đầu: "Năm đó anh chỉ ở đây mấy ngày, có thể là vì trực giác cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa, tất cả mọi người trong thôn đều rất quái lạ. Ban đầu bọn họ rất nhiệt tình, phù hợp với tất cả những phẩm tính mà em có thể nghĩ ra được về thôn dân, nhiệt tình, thuần phác, lương thiện. Nhưng rất nhanh, anh phát hiện bọn họ đang nói dối, anh lại muốn đến Thánh Mộ sớm hơn chút, cho nên anh đi. Nhưng những người cùng đến với anh thì không chịu đi, khi đó anh đã nhắc nhở bọn họ rồi, bọn họ không tin, mà, anh cũng không dám chắc chắn."
Năm đó Lục Tu Giác không ở nhà trọ, tuy tất cả mọi người trong thôn đều khuyên hắn vào nhà trọ ở. Nếu một người khuyên thì biết đâu hắn còn nghe, nhưng cả thôn đều khuyên lại khiến tâm lý phản nghịch của hắn trỗi dậy.
Năm đó hắn còn trung nhị mà.
Không phải vì thấy thôn dân khuyên bảo rất phiền, mà nguyên nhân là vì bọn họ nói nhà dân rất tệ hại, hắn muốn khiêu chiến. Tìm một chỗ không giống người thường.
Nhưng những thứ này hắn tuyệt đối sẽ không nói với Mao Cửu, hắn cũng đâu có ngốc. Vì thế trong miêu tả của Lục Tu Giác, hắn biến thành một thiếu niên cơ trí nhìn thấu mọi âm mưu.
Mao Cửu: "Âm mưu gì?"
Lục Tu Giác dời ánh mắt, nhìn chằm chằm sàn nhà không nói gì, hắn cũng đâu biết.
Trang bức thất bại, không khí bỗng xấu hổ.
Cũng may là Mao Cửu không để ý chuyện này lắm, vì vậy tiếp tục hỏi: "Năm đó những người cùng đến với anh đều không thể ra ngoài sao?"
Lục Tu Giác gật đầu: "Sau khi anh ra ngoài còn cố ý đi tra thử, bọn họ đều mất tích. Nguyên nhân ngoài mặt là gặp nạn khi lên núi, nhưng thực tế là mất tích ở trong thôn này."
Mao Cửu: "Có thể nào những thiên sư muốn đi Thánh Mộ kia, an toàn vượt qua khu Hồng Tuyết nhưng lại mất tích trong thôn này không?"
Lục Tu Giác: "Cũng không phải là không thể."
Mao Cửu: "Nếu mất tích trong thôn này thì bây giờ bọn họ có thể ở đâu?"
Lục Tu Giác chần chừ: "Cũng không nhất định là mất tích ở đây, nhưng chúng ta có thể ở lại tra thử."
Thôn này đúng thật là rất kỳ lạ, năm đó Lục Tu Giác không kiên nhẫn lắm để ở lại điều tra nguyên do. Quan trọng nhất là cái thôn năm đó không kỳ lạ như bây giờ.
Trước kia ít nhất là hắn ở vài ngày mới phát hiện không ổn, bây giờ vừa đến đã cảm nhận được có rất nhiều chỗ không ổn. Mỗi thôn dân đều làm cho người ta cảm thấy không ổn, trong thôn dường như cất giấu một bí mật rất lớn.
Từ khi bọn họ đến, gặp thôn dân, ai cũng có tâm tư không thể giấu được, giống như không sợ điều gì vậy. Xem bọn họ như dê béo, loại dê béo có thể rút gân lóc xương để ăn hết máu thịt ấy.
Các thôn dân còn không thèm giấu loại tâm tư này, rất dễ để nhìn ra.
Mao Cửu bỗng nghĩ đến: "Anh nói ban ngày thôn dân sẽ nói dối, ban đêm không nên thủ hạ lưu tình với họ nghĩa là sao? Bọn họ vào ban ngày và ban đêm có gì khác nhau à?"
"Đó là chuyện mà anh đang muốn nói với em đây, các thôn dân ở ban ngày sẽ dùng các loại lời nói dối để lừa gạt chúng ta, để cho chúng ta rơi vào bẫy. Bọn họ... giống như sẽ được thay đổi thân phận mỗi khi cách một đoạn thời gian, như trò chơi Quốc vương ấy --- em từng chơi trò này chưa?"
Mao Cửu: "Từng nghe thôi."
Trong bài poker có Quốc vương, Hoàng hậu, từ trên xuống dưới, cấp bậc giai cấp được phân chia rất nghiêm ngặt, Quốc vương có quyền lực tuyệt đối, có thể ra lệnh cho mọi người. Ai rút được thẻ Quốc vương sẽ có quyền lực tuyệt đối, thậm chí có thể giết chết người có cấp bậc thấp hơn mình mà không bị khiển trách.
"Chỉ hơi giống thôi chứ không có nhiều giai cấp như thế, nhưng đúng là cũng có quy tắc rất nghiêm ngặt. Nếu anh đoán không sai thì người từ bên ngoài đến dù ở nhà trọ hay nhà dân thì đều sẽ bị chia thân phận. Lần trước anh tới, thôn dân cực lực khuyên bọn anh ở nhà trọ, hẳn là làm cấp thấp nhất..."
Mao Cửu bỗng nói: "Súc vật hạ đẳng."
Hai người đồng loạt chấn động, quay sang nhìn nhau.
Nếu Lục Tu Giác đoán không sai thì những người từ ngoài đến lần trước ở nhà trọ bị biến thành súc vật hạ đẳng, sẽ phải nhận sự đối đãi thế nào đây?
Loài người đối xử với súc vật hạ đẳng, sẽ không thể nào đặt họ ở địa vị ngang hàng được.
Thậm chí, có đôi khi súc vật hạ đẳng còn cùng cấp với đồ ăn trên bàn cơm.
Kỳ Chu ngay cả cái tên cũng có nghĩa là heo chó, như thế thì chỉ vô lễ với khách đã bị đánh một trận cũng là chuyện bình thường.
Nếu bọn họ không có lời cảnh báo của Lục Tu Giác, giống như tất cả những người ngoài không biết gì trước đây, nghe theo lời mời nhiệt tình của thôn dân vào nhà dân ở, nhận thân phận súc vật hạ đẳng thì bây giờ sẽ trở thành thứ gì đây?
Sắc mặt Lục Tu Giác nghiêm túc, nhíu mày. Trong đầu hắn thoáng hiện lên cảnh tượng mấy năm trước nhìn thấy trước khi đi.
Lúc hắn đi là buổi tối, lợi dụng ban đêm để trốn đi. Lúc gần ra ngoài còn đi lướt qua quảng trường, buổi tối thôn sẽ tổ chức tiệc tối lửa trại, nghe nói là truyền thống của bọn họ, cuồng hoan mỗi đêm.
Khi đó người đồng hành với hắn vừa có thiên sư vừa có khách tham quan trên núi, người thường đi lạc. Bọn họ rất có hứng thú với những tiết mục truyền thống như thế, mỗi đêm đều sẽ tham gia.
Lúc hắn đi nhìn thấy có một người thường bị trói vào cây gậy, dựng thẳng lên. Đám đông vây quanh người kia, hoan hô ầm ĩ, có người đang phun rượu lên cây dao cầm trên tay.
Sau đó hơ dao trên lửa, hơ một lúc thì bắt đầu lóc thịt của người bị trói trên gậy. Người nọ bị bịt miệng, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Đây là tiết mục của bọn họ, nghe nói là đang cầu nguyện với thần linh, xua đuổi bệnh tật, nghênh đón hạnh phúc.
Lần đầu nhìn thấy Lục Tu Giác còn tưởng là thật, định đi ngăn cản, kết quả bị phổ cập cho một trận. Lần cuối cùng nhìn thấy hắn vẫn cảm thấy quá chân thật, nhưng thấy trong đám người còn có những người đi cùng mình đang uống rượu vui vẻ.
Hắn rời khỏi đó.
Bây giờ nhớ lại dường như tất cả những hình ảnh ấy đều vặn vẹo. Động tác và biểu cảm của những người đi cùng hắn lúc uống rượu vui vẻ đều chết lặng, cho nên lúc ấy có lẽ có người bị biến thành súc vật hạ đẳng thật, trở thành đồ ăn giữa yến hội lửa trại.
Lục Tu Giác xoa trán: "Buổi tối bọn họ sẽ tổ chức yến hội, chúng ta có thể đi xem thử. Thôn dân hình như rất coi trọng yến hội, gần như tất cả mọi người đều phải tham gia. Nhưng mà không phải đêm nào bọn họ cũng cuồng hoan ở quảng trường, có khi thì làm ở khu nhà dân. Lúc bọn anh đến là kịp đợt tế thần của bọn họ, cho nên liên tục ba đêm đều cuồng hoan ở quảng trường."
Bây giờ nghĩ lại cái gọi là tế thần có lẽ thật ra là phân chia lại giai cấp.
Khi đó thôn dân không vặn vẹo, điên cuồng như bây giờ, chỉ cần nhìn một cái là có thể phát hiện mặt của bọn họ đều bị hắc khí nồng đậm bao trùm. Đó là oán khí, nghiệt nợ.
"Dường như bọn họ cũng có quy tắc riêng, quy tắc vô cùng nghiêm ngặt. Ban ngày bọn họ nói dối liên tục, nhưng có thể đưa ra mọi loại yêu cầu với họ, bọn họ sẽ không từ chối. Nhưng bọn họ sẽ dùng các loại ngôn luận để ăn mòn ý chí của em, giống như người đàn ông dẫn đường của chúng ta hôm nay vậy. Ông ta hết lời thuyết phục chúng ta đến khu nhà dân ở, nhưng cho dù ông ta rất bất mãn cũng không từ chối yêu cầu của chúng ta. Có lẽ không phải là không muốn, mà là không thể."
"Còn buổi tối, bọn họ sẽ nói thật, nhưng cũng sẽ bại lộ bản tính.
Mao Cửu lẩm bẩm tự nhủ: "Đúng là kỳ lạ."
Lục Tu Giác rũ mắt, có chút nghi hoặc.
Hắn không biết mấy năm nay thôn dân còn làm những chuyện gì, nhưng hắc khí nồng đậm bao trùm trên mặt bọn họ lại làm hắn kinh hãi. Năm đó tuy hắn cảm thấy có gì đó quái dị nhưng vẫn lựa chọn rời đi, chủ yếu là vì hắn không nhìn thấy nghiệp chướng trên người các thôn dân.
Khi đó bọn họ rất sạch sẽ, bởi vậy cho nên hắn chỉ đành quy kết cảm giác kì lạ đó là vì tập tục của họ thôi.
Bây giờ nhớ lại, rõ ràng khi đó thôn dân đã bắt đầu giết người rồi thì tại sao không bị nghiệp chướng quấn thân? Mà mấy năm nay lại xảy ra chuyện gì làm bọn họ bị nghiệp chướng quấn lên người?
Mà đáng sợ hơn là bọn họ bị nghiệp chướng dày đặc như thế quấn lên người mà vẫn còn sống!
Mao Cửu nói: "Tối nay chúng ta ra ngoài xem bọn họ cuồng hoan."
Lục Tu Giác: "Được."
Cuồng hoan đêm nay quả nhiên chỉ cử hành ở nhà trọ, quảng trường im ắng, không có tiếng gì truyền đến. Tức là bọn họ vẫn chưa đến lúc chia lại giai cấp.
Vào đêm, đến tầm 8 giờ tối. Tiếng trống và tiếng kèn vang vọng trong nhà trọ, bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng người ồn ào, tiếng đàn tiếng sáo, tiếng nhạc nhảy múa đều vang lên.
Tiếng nói chuyện cười đùa bay thật xa, gần như tất cả các phòng đều sáng đèn, đèn đuốc sáng trưng. Mà đèn lồng đỏ treo trước cửa phòng càng sáng ngời hơn, giống như nhiễm máu tươi vậy, ánh đèn có lung linh thế nào cũng không thể khoả lấp được vẻ tươi sáng của nó.
Mao Cửu và Lục Tu Giác ra khỏi phòng, cuồng hoan tổ chức ở lầu bảy, lầu cho khách quý.
Hai người đứng ở hành lang nhìn ra ngoài, phát hiện rất nhiều người cũng ra khỏi phòng, đi về phía lầu bảy.
Kỳ Chu chạy tới chạy lui giữa các tầng lầu, bận bịu tối mày tối mặt. Mấy kẻ quản lý dạng người đứng mắng đám người hầu đang bưng mâm đồ ăn vội vã đi qua, thỉnh thoảng còn dùng roi trên tay quất những người đi quá chậm.
Cảm giác... giống như đánh súc vật vậy.
Hai người đi ngang qua phòng của ba vị môn đồ Mật Tông, phát hiện bọn họ đã sớm chờ ở cửa. Mấy người tụ tập chào hỏi nhau rồi đi lên lầu bảy.
Mỗi lần đi qua các tầng lầu, họ phát hiện trang hoàng ở mỗi tầng đều khác nhau, tầng càng cao thì phòng ốc càng hoa lệ. Đèn lồng trước cửa càng nhiều.
Cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện xuyến đèn lồng đỏ trước cửa, số lượng bằng với số tầng. Nhiều nhất là bảy cái.
Bọn họ đi đến lầu bảy theo dòng người, mọi người đều rất hưng phấn. Phần lớn đều là khách.
Đi thẳng đến một cái đại đường, gần như tất cả tiếng động đều truyền đến từ nơi này. Bên trong đầy tiếng cười nói vui vẻ, âm nhạc, ca múa, rượu thịt, đâu đâu cũng có thể thấy được đèn đóm đỏ thẫm sáng trưng, chiếu khắp cả đại đường.
Đám người vừa vào đại đường thì bắt đầu tản ra khắp nơi, nhào vào cuồng hoan. Trong đại đường có một đám mỹ nữ ăn mặc hở hang diễm lệ đi mời rượu, có sòng bạc, suối nước nóng, có mỹ thực, rượu ngon, còn có các loại ca múa nhạc.
"Giống như thiên đường, rơi vào cực lạc, hưởng thụ mọi thứ trên đời."
Mao Cửu và Lục Tu Giác quay đầu lại, thấy chưởng quầy đứng sau lưng bọn họ.
Chưởng quầy cười, cúi đầu chào bọn họ: "Hoan nghênh các vị... đến thôn Cực Lạc."
Thôn Cực Lạc?
"Nơi này tên là thôn Cực Lạc à?"
Chưởng quầy nhìn lướt qua đại đường, híp mắt, khoé môi hơi cong: "Ngày đêm điên đảo, không cần sinh sản, không cần lao động đã có thể hưởng thụ hết cực lạc. Ở chỗ này các vị có thể yên tâm hưởng thụ, vui vẻ chơi. Các vị có quyền lực, chỉ cần các vị... Đương nhiên, các vị khách đều là đại nhân, chúc các vị chơi vui vẻ."
Mao Cửu định hỏi thêm nhưng chưởng quầy đã linh hoạt xoay người lẫn vào đám đông. Bên cạnh có một người đàn ông ôm bình rượu, nấc một tiếng, nói: "Chưởng quầy phải đi hầu hạ các vị đại nhân tôn quý, ha hả, các người không có tư cách... Hức! Chưởng quầy... thật đẹp, hức! Ngày nào đó, nếu ông mày trở thành khách quý... Nhất định sẽ ngủ với cô ta đầu tiên ---"
Người đàn ông say rượu bị tạt một chậu nước lạnh. Đỉnh núi Tuyết sơn ngày đông, cho dù trong nhà trọ có bật máy sưởi thì việc bị tạt một chậu nước lạnh vẫn sẽ rất khó chịu.
Ông ta tức giận vô cùng, chỉ vào Kỳ Chu mắng chửi, muốn trừng phạt cậu ta: "Con chó này! Súc sinh! Mày dám đối xử với tao thế hả? Mày dám đối xử với khách như tao ---"
Kỳ Chu ngắt lời ông ta: "Những lời ngài nói về chưởng quầy, tôi sẽ báo cho bà ấy."
Sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên tái nhợt, vốn muốn gọi người đến nhưng lại bị câu nói này dập tắt. Dám nói bậy với chưởng quầy, nếu không phải là khách quý sẽ bị tuỳ ý xử lý.
Huống chi ông ta cũng chỉ là một tên... hạ đẳng.
Mao Cửu nhìn Kỳ Chu, cản cậu ta lại.
Kỳ Chu đứng không nhúc nhích, thấy ánh mắt hoài nghi của quản lý nhìn sang thì nở một nụ cười nịnh nọt: "Các vị, cuồng hoan thoải mái đi. Đàn bà, tiền tài, mỹ thực, rượu ngon đều có hết."
Mao Cửu: "Giết người cũng được?"
Nụ cười của Kỳ Chu cứng lại, sau đó trở lại bình thường: "Đương nhiên là không thể... tuỳ tiện giết, các vị khách."
"Vậy thì có thể giết ai?"
Kỳ Chu: "Súc sinh hạ đẳng."
Mao Cửu: "Ví dụ như cậu?"
Nụ cười nịnh nọt của Kỳ Chu rụt lại: "... Đúng vậy."
Mao Cửu chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi được cho phép, Kỳ Chu vội vã đi mất. Khoé mắt Mao Cửu liếc thấy sau khi cậu ta đi vào bị quản lý răn dạy một trận.
Cậu quay đầu nhìn đại đường đang cuồng hoan, không biểu cảm gì, nói: "Muốn đi khỏi đây không?"
Lục Tu Giác: "Em để ý xem, có người đang quan sát chúng ta."
Mao Cửu: "Ò."
Cậu vốn muốn đi, lợi dụng lúc này mọi người đều đang ở đại đường thì có thể đi hỏi Kỳ Chu vài chuyện, hoặc là sang khu nhà dân xem thử, điều tra mấy chuyện mình đang nghi hoặc.
Nhưng mà sau khi được Lục Tu Giác nhắc nhở, cậu cũng phát hiện có người đang quan sát bọn họ, trong sương phòng trên lầu hai.
Đại đường bị chia thành lầu một và lầu hai, đứng ở lầu một ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy lầu hai, nhưng lầu hai bị phủ một tấm mành lụa che lại, không thấy rõ được bên trong.
Vừa rồi chưởng quầy cũng đi lên lầu hai.
Người đàn ông lúc nãy nói chưởng quầy đi hầu hạ khách quý, tức là người đang ở trên lầu hai là khách quý vốn ở lầu bảy, rất có thể là những người có cấp bậc cao nhất trong thôn.
Ánh mắt của bọn họ dừng trên người Mao Cửu và Lục Tu Giác, mà hai người chỉ có thể giả vờ như không biết.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không chơi theo những người khác, làm không tới, cũng không thích giả vờ như thế. Chỉ có thể thể hiện biểu cảm khinh thường, chán ngấy.
Nhóm khách quý trên lầu hai đã thấy quen cảnh tượng này, bọn họ hỏi chưởng quầy: "Khách mới lên núi?"
Chưởng quầy đứng ở một bên cúi đầu đáp: "Đúng vậy."
"Người thường?"
"Đúng vậy."
Trong lời nói và thần sắc của nhóm khách quý có hơi tiếc nuối: "Nếu là thiên sư thì tinh thạch kết tinh được sẽ càng mỹ lệ, thuần tuý hơn."
"Nhưng thiên sư không nhiều đến thế, đa số những người đến đều là người thường, lại không phải ai cũng may mắn."
"Thật là. Thời gian sắp xếp lại chỉ còn ba ngày nữa, chúng ta cũng nên nghĩ xem phải làm gì với đám súc vật hạ đẳng kia."
"Cần phải thế không? Dù từ trước đến nay bọn họ chưa từng thắng nhưng vẫn luôn vọng tưởng muốn thay thế chúng ta. Mà điểm kết tốt đẹp nhất của súc vật hạ đẳng hẳn là bàn ăn mới đúng."
"Ha ha ha ha, nói đúng lắm. Nhưng đám súc vật hạ đẳng lần này cũng không đến nỗi nào. Lần trước đưa vào Gia Đề còn rất thích. Các người không nghe thấy tiếng cuồng hoan của nó sao?"
"Đương nhiên, đương nhiên, tinh thạch chúng ta nhận được còn thuần tuý hơn trước đây nữa."
"À đúng rồi. Chưởng quầy, khách mới đến hình như không thích yến hội cuồng hoan."
Chưởng quầy nói: "Bọn họ sẽ thích. Khách mới đến luôn thế đấy, gia đình giàu có thì e là bọn họ đã sớm chán mấy trò chơi của chúng ta rồi. Dù sao thì chỉ có chơi chán rồi mới có thể đến Tuyết sơn tìm kiếm sự kích thích. Nhưng bọn họ rồi sẽ thích kiểu cuồng hoan điên đảo ngày đêm mà không có gánh nặng lao động này thôi, đây là cực lạc. Ai lại có thể cự tuyệt cực lạc chứ?"
"Nói cũng đúng. Khách mới đến ban đầu lúc nào cũng rụt rè, từ chối, nhưng khi bọn họ phát hiện bất luận dù có sa đoạ, phóng túng thế nào cũng sẽ không có người khiển trách, cuồng hoan và phóng túng là bình thường, là sinh hoạt hằng ngày, không bị trách móc nặng nề, thì bọn họ sẽ nhanh chóng trầm mê thôi."
"Đấy là được cho phép, thôn Cực Lạc này cho phép cực lạc, không có sầu lo, chỉ có hưởng thụ, cuồng hoan bất tận."
"Khách mới đến sẽ thích nơi này, bọn họ sẽ không đi đâu."
"Cho dù xui xẻo trở thành súc vật hạ đẳng cũng sẽ không nỡ đi."
"Không ai nỡ từ chối cực lạc."
Những kẻ từ chối đều đã bị chôn vùi vào tuyết sơn trắng xoá rồi.
Đêm khuya, cuồng hoan đã lên đến cao trào, không ai chú ý đến Mao Cửu và Lục Tu Giác. Cho dù là chưởng quầy và khách quý cũng thế.
Mao Cửu và Lục Tu Giác lặng lẽ đi ra ngoài, nhảy xuống từ cửa sổ, rơi vào lầu sáu, sau đó ra khỏi phòng rồi công khai đi xuống.
Bên ngoài lầu bảy có vô số người không ngừng ùa vào lấp đầy rượu thịt, quản lý cũng đứng bên ngoài canh chừng.
Không ai đi sớm như thế, một khi bọn họ đi sẽ làm cho người khác chú ý, quá rõ ràng.
Nhưng ba vị môn đồ Mật Tông, không đi được, chỉ đành ngồi ngay ngắn trong góc, nhắm mắt niệm kinh.
Không biết vì sao, không có ai làm khó dễ bọn họ.
Rất nhanh, hai người đến được lầu một, Mao Cửu và Lục Tu Giác quyết định chia ra. Lục Tu Giác đã từng ở khu nhà dân, vì vậy hắn đến khu đó tìm hiểu tình hình, còn Mao Cửu đi vào lầu một, đến chỗ ở của súc vật hạ đẳng trong lời bọn họ để tìm Kỳ Chu.
Nếu muốn dò hỏi bí mật của thôn này thì có lẽ chỉ có thể đi hỏi Kỳ Chu.
********************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT