Nếu cô ta làm từ từ, thực hiện từng cái một chứ không phải tập trung hoàn thành cả mười cái vào đêm nay thì có thể Mao Cửu đã không thể làm được gì cô ta.
Nhưng cố tình cô ta lại làm rơi mất Hứa Văn Tinh.
Tiểu quỷ không có mẹ, nếu chưa từng có được thì có thể sẽ bị Triệu Oái dỗ, nhưng đã từng có mẹ, còn từng chơi cùng với người mẹ mà chúng đã chấp nhận thì chúng nó nhất định chỉ cần Hứa Văn Tinh mà thôi.
Nhưng mà bây giờ không thấy Hứa Văn Tinh nữa.
Triệu Oái định thời gian hoàn thành quỷ khế là trước hừng đông, nếu không hoàn thành thì tiểu quỷ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Mà cô ta cũng không thể tìm thấy được Hứa Văn Tinh.
Hứa Văn Tinh bị đưa vào một căn nhà ở lầu 9, cửa đóng chặt, bên ngoài có dán bùa. Mỗi căn nhà ở lầu 9 đều được dán bùa, cho dù Triệu Oái ra lệnh cho quỷ phó đi tìm Hứa Văn Tinh thì cũng không tìm được*.
Hơn nữa, cho dù cô ta muốn trở thành mẹ của đám tiểu quỷ để hoàn thành quỷ khế cũng không được, bởi vì cô ta đã có một đứa con anh linh.
Tiểu quỷ là loại quỷ dễ sinh lòng ghen ghét nhất, một khi đã ghen ghét thì nhất định sẽ phản phệ.
Phản phệ là một chuyện rất đáng sợ.
Cho nên mọi người mới thường nói tiểu quỷ khó chơi nhất.
Triệu Oái đứng trong thang máy, ấn xuống lầu một. Thang máy dừng lại rất nhanh, cô ta cảm thấy hơi lạ nên nhìn thử. Màn hình đúng thật hiển thị đang ở lầu một, cửa thang máy mở ra.
Cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, là một cái hành lang thật dài không có một bóng người.
Triệu Oái nhíu mày, trong lòng bỗng có dự cảm không ổn.
Cô ta ôm anh linh trong lòng ngực, ánh mắt sắc bén nhìn quét một vòng hành lang. Cô ta đưa tay ấn nút, cửa thang máy đóng lại, sau đó cô ta lại ấn xuống lầu một, thang máy từ từ rơi xuống.
Tới lầu một, mở ra, vẫn là hành lang vừa nãy nhìn thấy.
Bây giờ cho dù có ngu thì Triệu Oái cũng hiểu mình gặp mấy thứ đấy rồi.
Nhưng mà, cô ta sợ chúng sao?
Triệu Oái nở một nụ cười trào phúng, quỷ phó bên người cô ta có cả đàn, cho dù có quỷ thật thì cũng phải bị xé thành mảnh nhỏ.
Bước về phía trước một bước, đi ra khỏi thang máy.
Vừa bước vào hành lang, cửa thang máy sau lưng đã âm thầm đóng lại, Triệu Oái xoay người đi về cửa thoát hiểm, nếu không thể đi thang máy thì đi cầu thang.
Cô ta vừa mới đẩy cửa đi được hai ba bước, cánh cửa phía sau bỗng đóng sầm lại, phát ra tiếng động thật lớn.
Triệu Oái nắm chặt nắm tay, không thể phủ nhận rằng cô ta bị dọa sợ.
Nhưng không phải vì sợ hãi, chỉ vì quá đột ngột nên mới hoảng sợ.
Triệu Oái đi xuống, anh linh mở to đôi mắt đỏ ngầu an ủi cô ta.
Lúc xuống lầu, cô ta ngẩng đầu vội vàng nhìn lướt cái chữ to trên tường, lầu 9.
Lúc đến lầu 8, cô ta hoàn toàn không dừng lại, liên tục đi xuống cầu thang. Bỗng nhiên vô tình quét nhìn con số to đùng trên bức tường, động tác bước xuống lập tức dừng lại.
Từ từ quay đầu lại nhìn, lầu 9.
Quỷ chặn đường?
Triệu Oái híp mắt, thả chậm tốc độ, từ từ đi xuống rồi đẩy cửa chống trộm, vừa đi vừa nhớ lại xem lầu 9 có ai.
Hứa Văn Tinh?!
Con ngươi Triệu Oái co lại, trong lòng thầm than.
Cô ta không sợ những kẻ khác có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu người nọ là Hứa Văn Tinh thì cô ta sẽ thấp thỏm lắm.
Những người còn lại cô ta đều hiểu quá rõ bọn họ, phía sau bọn họ đều có lệ quỷ đi theo. Bọn chúng đều là bị bọn họ hại chết, oán khí rất nặng, một khi có cơ hội thì sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để trả thù, nếu có người dám đến phá thì cũng sẽ bị ghi hận.
Cô ta biết, cho dù là thiên sư thì cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện lệ quỷ báo thù.
Cho nên cô ta rất khẳng định rằng tám người còn lại tuyệt đối không thể trốn được sự trả thù của lệ quỷ.
Chỉ có Hứa Văn Tinh, cô ta là người thường.
Triệu Oái không thấy có lệ quỷ đi theo Hứa Văn Tinh, chứng tỏ cô ta không nợ mạng người. Cô ta tính kế cả Hứa Văn Tinh là vì vừa hay đúng lúc, cô ta rất khó nghĩ xem nên lấy hay bỏ cả một đám quỷ phó là tiểu quỷ như thế.
Tuy biết chỉ dựa vào một mình Hứa Văn Tinh thì sẽ rất khó để trốn được tiểu quỷ đến lấy mạng, nhưng khó mà nói rằng không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Con người của Triệu Oái rất cẩn thận, mà người cẩn thận sợ nhất là đụng chuyện ngoài ý muốn, cũng tin chắc rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cô ta lướt hết tất cả những chuyện có thể xảy ra trong đầu, sau đó loại trừ từng cái một, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại mình Mao Cửu.
Thiên sư!
Thiên sư sẽ không nhúng tay vào chuyện lệ quỷ trả thù, nhưng Hứa Văn Tinh vô tội, tiểu quỷ lấy mạng cô ta là làm xằng làm bậy.
Thiên sư có nghĩa vụ trừ tà trừ ma.
Trong lòng Triệu Oái đã có đáp án, cô ta ôm chặt anh linh, thì thầm dịu dàng: "Bảo bối, lát nữa mẹ sẽ gặp nguy hiểm, con phải bảo vệ mẹ. Người xấu muốn đánh mẹ, bảo bối phải bảo vệ mẹ đấy."
Anh linh được ôm trong lòng cô ta nghiêm túc gật đầu.
Triệu Oái cong khóe môi, giảo hoạt mà đắc ý.
Cô ta sẽ không nói những câu đại loại như tự chạy trốn, mặc kệ cô ta gì gì đó, anh linh không biết gì cả, nói gì tin nấy.
Bình thường cô ta cũng thường nói như thế, dạy anh linh phải bảo vệ cô ta, như thế thì vào lúc gặp phải nguy hiểm, anh linh mới chủ động chạy ra bảo vệ cô ta.
Triệu Oái híp mắt, lạnh nhạt nói: "Xuất hiện đi, tôi đến rồi."
Vừa dứt lời, một đám tiểu quỷ xuất hiện xung quanh, khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt tối om, nhìn thẳng vào Triệu Oái.
Tĩnh lặng mà nguy hiểm.
Triệu Oái cố gắng để mình thả lỏng, bày biện tư thái không sợ hãi tiểu quỷ.
Thua người không thua thế, đánh nhau với đám tiểu quỷ này phải ra vẻ không biết sợ hãi, khiến cho chúng kiêng kị, như vậy thì dễ nói chuyện hơn.
Triệu Oái định lừa bọn chúng thêm lần nữa, đầu tiên phải đè ép bọn chúng trước đã.
"Làm sao? Muốn giết tôi à? Quậy cái gì đấy? Không phải là tôi đã tặng mẹ cho mấy người rồi sao?"
Còn chưa dứt lời, vừa nhắc đến mẹ thì đám tiểu quỷ đã bực bội, tức giận, hét lên: "Cô ta biến mất rồi! Mẹ mà cô nói tặng đâu? Cô gạt chúng tôi! Quỷ khế bị hủy! Cô phải trả giá!"
Đám tiểu quỷ đồng thanh kèm với chất giọng bén nhọn, hội tụ bên nhau đánh thẳng vào lỗ tai khiến sắc mặt Triệu Oái trắng bệch, thần sắc hốt hoảng.
Anh linh trong lòng cô ta phát hiện ác ý của đám tiểu quỷ, nhe răng rít gào với bọn chúng.
Đám tiểu quỷ cũng không xem anh linh ra gì, bọn chúng từng giãy giụa trong địa ngục hung tàn, tuyệt đối không phải là thứ mà một con anh linh sống ở nhân gian được người ta cung phụng, thỉnh thoảng đi giết một hai người có thể so sánh được.
Cho dù Triệu Oái có thể ra lệnh đám lệ quỷ kia phá quy tắc vì cô ta thì cũng không thể đánh lại được đàn tiểu quỷ này.
Triệu Oái không ngờ bọn chúng lại khó chơi như thế, lúc trước khi chúng nó ký quỷ khế với cô ta đều ra vẻ nhát gan, nhút nhát, sao lại bỗng trở nên đáng sợ như thế?
Cô ta không biết rằng mình bị quỷ lừa.
Mao Cửu búng ngón tay, kéo một sợi tơ hồng, trước mặt cậu đặt kiếm đồng tiền, lư hương, la bàn bát quái và những thứ dùng để trừ ma trảm tà. Vừa bày thủ thế quấn tơ hồng phức tạp vừa nói: "Cô ta tưởng chỉ có người mới biết lừa quỷ? Quỷ càng tinh ranh hơn. Không thể tin được một lời nào mà quỷ nói, đám tiểu quỷ đó cũng không phải anh linh chưa từng được sinh ra, tất cả đều từng giãy giụa trong địa ngục và Quỷ Môn Quan này không biết bao nhiêu năm, còn khát vọng tình yêu của mẹ? Không biết cho dù nó khát vọng đầu thai thì cũng không tới phiên một người bình thường trợ giúp sao? Toàn để lừa Triệu Oái mà thôi, cho dù chúng ta không cứu Hứa Văn Tinh thì đám tiểu quỷ nọ cũng sẽ không giết cô ta. Ít nhất là trước khi giết chết Triệu Oái thì không, nhưng sau đó... thì chưa chắc."
Dù sao thì phần lớn quỷ đều không biết đồng cảm hay thương hại, chỉ biết nói dối.
"Triệu Oái quá tham lam, cẩn thận nhưng lại tự phụ, còn tham. Ban đầu giết người chỉ là vì tiền tài. Cô ta lại tự biện lý do cho mình, cho rằng mình có tính cách phản nhân loại trời sinh. Thôi đi, chỉ là vừa tham vừa tự phụ thôi."
Cảm thấy tất cả tiểu quỷ đều ngu như con anh linh cô ta lừa đến, nói hai ba câu tùy ý là lừa được, quá ngây thơ.
Mao Cửu nói tiếp: "Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác mà không ai để trong lòng. Cô ta tưởng rằng quỷ đều lương thiện cả à? Toàn là có oán báo oán, có thù báo thù? Chỉ cần không làm chuyện trái với lòng thì sẽ không cần phải sợ quỷ? Nghĩ nhiều quá rồi. Người xấu sẽ không vì cô ta là người tốt thì buông tha cho cô ta. Chỉ vì người bình thường không dễ gặp quỷ như thế mà thôi, phần lớn những người bị quỷ hại chết đều bởi vì đã làm chuyện xấu thật, còn có một phần là do quá tham lam, chỉ có tham mới bị quỷ lừa."
Mao Cửu dừng lại, quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trương Tiểu Đạo và Angel: "Nghe kịp chưa?"
Cả hai vội vã gật đầu.
Mao Cửu quát lên: "Hiểu rồi còn không qua đây mà xem bày trận?! Biết hết rồi hay không muốn học?"
Cả hai run rẩy, vội vàng chạy tới xem Mao Cửu bày trận.
Xem một lúc, Trương Tiểu Đạo hỏi: "Anh Cửu, anh bày trận gì thế?"
Mao Cửu: "Trận pháp phục ma tru quỷ."
Trương Tiểu Đạo nổi hứng: "Có tên gì uy phong không?"
Mao Cửu rất dứt khoát nói: "Không có."
Angel mở to mắt: "Sao lại không có?" Không lẽ vì không có tác dụng mấy nên không có tên?
Mao Cửu: "Tên chỉ là danh hiệu... Nhưng mà nói đến tên, thật ra cái trận pháp này cũng có một cái tên vô cùng uy phong."
Trương Tiểu Đạo và Angel đồng thanh hỏi: "Là gì thế?"
Mao Cửu: "Đại trận 'Sét Đánh Kim Quang Siêu Cấp Vô Địch'."
Trương Tiểu Đạo, Angel: Ò.
Sao mà nghe kiểu gì cũng thấy low thế?
Mao Cửu: "Trận pháp này là một trận pháp trừ tà được truyền mấy trăm năm nay rồi, tên ban đầu... không hay lắm. Mỗi thế hệ truyền nhân thiên sư Nam Mao Sơn đều không muốn nhắc đến tên gốc của nó, khó nghe thật đấy. Nên mỗi người tự lấy một cái tên khác nhau, anh thấy cái tên 'Sét đánh kim quang siêu cấp vô địch' nghe rất ngầu, rất lợi hại."
Không, đấy là ảo giác của anh đấy.
Trương Tiểu Đạo và Angel cảm thấy tên gốc mà Mao Cửu thấy không hay mới nằm trong phạm vi thẩm mỹ bình thường của con người, nên hỏi lại lần nữa.
Mao Cửu miễn cưỡng nói: "... Ác Quỷ Lệ Quỷ Mãnh Quỷ Tiểu Quỷ Mọi Loại Quỷ Đều Xuống Địa Ngục Trận."
...
......
Angel cúi đầu, nó là búp bê gỗ, nghiêm túc mà nói thì không phải người, càng không phải người bình thường, cho nên tên gốc cũng không nằm trong phạm vi thẩm mỹ của nó.
Trương Tiểu Đạo vào giờ phút này tự đặt mình bên ngoài phạm vi người bình thường.
Mao Cửu thản nhiên thu lại ánh mắt đang ngó hai đứa đồ đệ đang ngơ ra của mình, cậu sẽ không nói lúc mình học trận pháp này cũng từng cảm thấy rối rắm giống hệt như bọn họ.
Người trẻ tuổi ấy, non lắm.
Triệu Oái không thể tránh được sự trả thù của đám tiểu quỷ, ngay từ đầu chúng nó đã đào hố, đặt bẫy dụ dỗ cô ta rồi thì sao có thể buông tha cô ta một cách dễ dàng như thế được?
Một cái hồn phách thối rữa từ tận gốc rễ đối với một đám quỷ giãy giụa nhiều năm trong địa ngục đã đổi khẩu vị từ sớm mà nói thì hương vị đúng là không tệ.
Đừng nghi ngờ, ác quỷ dưới địa ngục không ăn người, bọn chúng không phải lệ quỷ mang oán khí, cũng không phải quỷ đói cấp thấp chỉ bị đói khát khống chế mà mất đi lý trí.
Ác quỷ ở mười mấy tầng dưới địa ngục, khi còn sống đều là đồ tể giết hơn trăm vạn mạng người.
Phần lớn đều có xuất thân là tướng lãnh.
Cho nên bọn chúng chỉ nuốt hồn phách, hơn nữa còn chuyên môn ăn hồn phách của kẻ ác.
Nên mới theo dõi Triệu Oái ngay từ đầu.
Anh linh không thể cứu được Triệu Oái, mà đám lệ quỷ bị quỷ khế trói buộc cũng càng không thể nào cứu cô ta.
Khi đám tiểu quỷ xé rách tứ chi của Triệu Oái, túm lấy ba hồn bảy phách muốn chạy trốn của cô ta, xé rách từng mảnh một rồi ăn vào trong bụng, vừa cảm thấy mỹ mãn vừa biến trở về thành người trưởng thành.
Cho nên mới nói, chuyện ma quỷ đã nói hết bài này đến bài khác rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, khi lòng tham của Triệu Oái dấy lên thì đã bị lừa.
Tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác, giống như chìm vào địa ngục.
Trương Tiểu Đạo chần chừ hỏi: "Anh Cửu, bên ngoài sao thế?"
Mao Cửu lạnh nhạt nói: "Quỷ Môn Quan mở rồi."
Trương Tiểu Đạo vội đứng lên, sốt ruột hỏi: "Vậy bây giờ làm sao?"
Mao Cửu: "Đuổi về."
"Sao, sao mà đuổi được?"
Quỷ Môn Quan mở đấy!
Vô số đại quỷ, tiểu quỷ, lệ quỷ, ác quỷ đều chuồn lên nhân gian, đến lúc đó cả cái tiểu khu này sẽ trở thành địa ngục trần gian, có thể còn lan đến những nơi khác nữa.
Trong tình huống thế này mà còn có thể đuổi về được hả?
Mao Cửu nửa híp mắt, nhìn chằm chằm đôi tay đang khép lại đặt lên bụng: "Quỷ Môn Quan mở thì đóng lại, mãnh quỷ chui ra thì đuổi về, có gì đâu mà phải hốt hoảng."
Nói thế tức là... có chuẩn bị rồi?
Trương Tiểu Đạo bất tri bất giác chuyển ánh mắt nhìn về phía đại trận phục ma phía trước, không phải cái đại trận có rất nhiều tên kỳ lạ mà anh Cửu vừa mới nói có thể đuổi hết mãnh quỷ về địa ngục thật chứ?
Trương Tiểu Đạo nuốt nước miếng: "Anh Cửu, đại trận phục ma này trâu bò vậy luôn hả?"
"Ừ."
"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu khởi động trận pháp hay phải chờ?"
"Chờ. Chờ anh Lục đến."
"Lục thiếu?"
Mao Cửu: "Lúc nãy khi ở dưới anh có gọi cho anh Lục. Anh miêu tả kiến trúc chỗ này cho anh ấy nghe, anh ấy nói chỗ này là Quỷ Môn Quan trứ danh, trước đây nó là một cái Vạn Thi Uyên (hố sâu chôn cất hơn vạn cái thi thể), chôn rất nhiều thi cốt. Trước kia cũng từng xảy ra rất nhiều chuyện, luôn là một nơi rất tà môn. Sau đó có người mời thiên sư đến trấn áp nhưng vẫn không thể để người vào ở được, chỉ có thể để thời gian làm phai nhạt bớt quỷ khí âm trầm ở nơi này để nó từ từ trở thành một mảnh đất có phong thủy bình thường. Nhưng sau đó dần có người đến nơi này ở mà vẫn thường xuyên có chuyện như trước, dân cư thưa thớt. Mãi cho đến khi bên quy hoạch mua lại mảnh đất này, lúc khai phá lại làm bậy bạ biến nơi này thành Quỷ Môn Quan, địa chỉ cũng là tòa nhà này. Vốn là một nơi có bố cục xua tan âm khí lại trở thành tụ quỷ khí, tụ âm khí. Chờ đến khi các thiên sư nhận ra có chỗ không ổn thì đã muộn rồi, không thể xử lý được nữa. Bọn họ vẫn đang thương lượng tìm cách, chờ thời cơ, vừa lúc anh gọi cho anh Lục nên quyết định dứt khoát phong ấn cái Quỷ Môn Quan này."
Trương Tiểu Đạo: "Vậy, chờ lát nữa Lục thiếu sẽ đến ạ?"
Mao Cửu nhìn thời gian: "Chắc sắp đến rồi, dù sao cũng phải cần thêm chút thời gian tập hợp các đại sư khác để hỗ trợ."
"Đại sư khác?"
"Đương nhiên, nếu không cậu tưởng chỉ bằng một mình anh là có thể phong ấn được Quỷ Môn Quan hả?"
Đang nói chuyện, Mao Cửu đứng lên đi tới bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ có vô số quỷ đói đang trèo lên, Mao Cửu vừa mở cửa thì lập tức có con không sợ chết nhào tới.
Mao Cửu đơn giản mà thô bạo ném mấy lá bùa Ngũ Lôi sang, nổ rớt hơn phân nửa. Ngoài cửa sổ lập tức sạch sẽ hơn nhiều, có thể nhìn xuống hoa viên bên dưới.
Lúc này có mười mấy chiếc xe đang chạy từ xa đến, từ từ dừng dưới hoa viên. Trong xe có mấy cảnh vệ vũ trang đầy đủ bước xuống, tiếp đó là các đại lão trong giới thiên sư tuổi tác khác nhau, ăn mặc cũng khác nhau bước xuống.
Ước chừng khoảng hai mươi người đến, đứng cạnh nhau dưới hoa viên, thì thầm to nhỏ khi nhìn vào tiểu khu quỷ trạch âm trầm đáng sợ này.
Trong đó có một vị đứng bên người Lục Tu Giác: "Quỷ Môn Quan đang mở rộng, mãnh quỷ chuẩn bị thoát ra ngoài. May là có đạo hữu thông báo, nếu không sẽ thành đại họa mất."
Một người khác phụ họa: "Đúng vậy, chúng tôi vốn tưởng ít nhất phải mười năm nữa Quỷ Môn Quan mới có thể mở, không ngờ lại nhanh như thế."
Lục Tu Giác lắc đầu nói không có gì, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng nhón chân nhìn vào tòa nhà Quỷ Môn Quan, bây giờ tòa nhà đó đã thành chỗ của mãnh quỷ rồi.
Mao Cửu trong đó không biết bây giờ thế nào nữa.
Cũng không biết có phải là tâm linh tương thông không, hắn vừa ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở một cái cửa sổ, rõ ràng đáng lẽ là không thấy gì cả nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó.
Trực giác nói hắn biết, Mao Cửu đang đứng phía sau cái cửa sổ kia nhìn hắn.
Mao Cửu nói: "Tới rồi, còn hỏa phù không?"
Trương Tiểu Đạo và Angel vội vàng chạy tới: "Có."
Mao Cửu: "Đốt hết ném ra ngoài."
Trương Tiểu Đạo và Angel nghe lệnh ném hỏa phù ra ngoài. Trong chớp mắt, ánh lửa bùng lên chiếu sáng khoảng không trước cửa sổ khiến mọi người dưới hoa viên đều nhìn về phía này.
Lục Tu Giác cuối cùng cũng nhìn thấy Mao Cửu, khoảng cách xa xôi đến nỗi còn không thể thấy được rõ bóng người, nhưng vào giờ phút này bọn họ lại đều cảm thấy đối phương đang gần ngay trước mắt, hai người ăn ý nhìn nhau cười.
Ngay sau đó, Lục Tu Giác quay lại nói với hai mươi vị đại lão: "Nơi có ánh sáng kia là lỗ khóa của Quỷ Môn Quan."
Lỗ khóa của Quỷ Môn Quan thật ra là so sánh hình tượng, muốn đóng Quỷ Môn Quan không phải chỉ cần 'đóng' là xong, mà còn phải khóa lại. Nơi khóa vừa lúc là chỗ gian phòng mà Mao Cửu đang ở.
Vì vậy hơn hai mươi vị thiên sư lần lượt lấy pháp bảo của mình, tách nhau ra tìm trận vị, có người đứng tại chỗ, có người cách người bên cạnh bốn, năm mét, có người lại chạy đến mái của một tòa nhà khác.
Vị trí đứng của các thiên sư tuy nhìn có vẻ hỗn loạn không có quy tắc, giống như chỉ đứng đại mà thôi, nhưng sau khi bọn họ bước đến vị trí của mình, chuẩn bị tinh thần xong thì tất cả mọi người đều cảm nhận được thay đổi một cách rõ ràng.
Một luồng huyền khí vô hình thong thả, ổn trọng, kiên định bất di bất dịch đè ép xuống, cướp đoạt không gian sinh tồn của quỷ khí âm trầm đáng sợ.
Nếu đứng nhìn từ trên trời xuống rồi nối liền chỗ đứng của các thiên sư lại thì sẽ phát hiện đó là một trận đồ hình âm dương bát quái.
Kết hợp với địa hình, địa mạo, kiến trúc, hình thành một đại trận trừ tà, nó từng là một truyền thuyết được truyền lưu trong giới thiên sư, từng là đại trận trừ tà của Mao Sơn, xuất hiện ở thời loạn thế quần ma loạn vũ để trấn áp quần ma.
Vào giờ phút này, địa mạch mà mắt thường không nhìn thấy được hình thành từng lớp hoa văn, xâu chuỗi cả tiểu khu, bao bọc lấy tòa nhà mãnh quỷ chính giữa. Kim quang đại thịnh nhưng mắt thường lại không thể nhìn thấy.
Chỉ có người đã mở Thiên Nhãn mới thấy được, đương nhiên còn có người có thể chất đặc biệt như Trương Tiểu Đạo, người thường chỉ cảm thấy không khí mơ hồ truyền đến cảm giác đè nén như lôi đình, nhưng lại không khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Tòa nhà, Quỷ Môn Quan mở ra, mãnh quỷ ùa ra ngoài, quần ma loạn vũ.
Những cư dân trốn trong nhà vốn đã cảm thấy nhẹ nhõm vì câu nói của đám người Mao Cửu, ai ngờ mới vừa yên tâm chưa được bao lâu đã gặp phải một cuộc tấn công còn mãnh liệt hơn. Cửa nhà bị đụng lung lay sắp đổ, cửa sổ rung ầm ầm, toàn là quỷ quái đáng sợ.
Bọn họ liều mạng gọi điện thoại nhưng đều không gọi được, không có sóng.
Bọn họ tuyệt vọng nhận ra lần này chạy trời không khỏi nắng thật rồi.
Bỗng, cửa nhà bị đá văng phát ra tiếng vang lớn.
Ngoài cửa, một đám ác quỷ chen chúc nhau, rít gào nhào tới, mọi người tranh nhau chạy trốn nhưng lại phát hiện không còn chỗ nào để trốn nữa, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
Đang lúc bọn họ rơi vào tuyệt vọng thì lại thấy đám ác quỷ vừa mới nhào lên người bọn họ, đang định gặm thì bỗng như bị thứ gì đó túm được, kéo lùi ra sau.
Ác quỷ phẫn nộ, gào thét, tay chân bị buộc chặt lại. Các cư dân đều không thấy nên không biết đám ác quỷ đều bị một sợi chỉ đỏ tỏa kim quang trói lại kéo ngược ra, toàn bộ đều bị kéo xuống sàn nhà hoặc kéo lên trần, mãi cho đến khi biết mất.
Các cư dân đều ngơ ngẩn, một lúc lâu sau mới nhận ra rằng mình vừa mới sống sót sau tai nạn, vui mừng đến rơi lệ.
Trong căn phòng ở lầu 15, Mao Cửu nhìn vào đám tơ hồng đang trói chặt từng con ác quỷ, một lần nữa kéo bọn chúng về lại địa ngục.
Sắc mặt Mao Cửu tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi.
Tuy bên ngoài có hơn hai mươi vị thiên sư giúp đỡ nhưng với cậu mà nói thì muốn chống đỡ Quỷ Môn Quan cũng là một chuyện vô cùng tốn sức.
Chỉ mới năm phút mà cậu đã đổ mồ hôi đầy đầu rồi, sức lực hao hết, gần như ngất xỉu.
Tuy bày đại trận trừ tà này vừa tốn thời gian, vừa tốn sức lực, nhưng từ khi bắt ác quỷ đến lúc đóng Quỷ Môn Quan cũng chỉ tốn có vài phút.
Đến khi tất cả ác quỷ chạy ra từ địa ngục đều bị bắt về hết thì Mao Cửu và cả các thiên sư bên ngoài hợp lực đóng Quỷ Môn Quan lại.
Rõ ràng là Quỷ Môn Quan không thể nhìn thấy được bằng mắt thường nhưng lúc bị đóng lại phát ra một tiếng vang lớn, 'ầm' một tiếng, giống như trời đất đều đang run rẩy. Trận pháp vừa kết thúc thì Lục Tu Giác vội vã chờ không kịp nhào vào tòa nhà tìm Mao Tiểu Cửu nhà mình.
Khác hẳn với những thiên sư khác mệt muốn tạch, phải có cảnh sát đến đỡ, đúng là sức lực tràn đầy.
Lục Tu Giác sức lực tràn đầy đi thang máy lên đến lầu 15, thang máy vừa mở cửa đã thấy Mao Cửu đang đỡ tường từ chối để Trương Tiểu Đạo và Angel đỡ. Hắn sải bước đi tới, túm tay Mao Cửu ôm lên.
Vừa ôm được Mao Tiểu Cửu kiểu công chúa thì hắn xụ mặt: "Mao Tiểu Cửu, ít nhất em phải ở trên giường một tháng!"
Mao Cửu, Trương Tiểu Đạo và Angel khiếp sợ nhìn Lục Tu Giác, sức lực tràn đầy thế hả?
Lục Tu Giác đen mặt: "Vứt hết mấy cái suy nghĩ linh tinh trong đầu đi nha! Mấy người nghĩ đi đâu đấy? Mao Tiểu Cửu, em cũng hiểu sai à? Không biết xấu hổ! Cũng không nhìn bộ dạng mất sức của em xem, không nằm trên giường cả tháng để dưỡng lại mà được à? Em tưởng ngủ một giấc là ngày mai có thể tung tăng nhảy nhót thật hả?"
Mao Cửu: "..."
Lúc này có nói gì cũng không có tác dụng bằng hành động thực tế hết trơn á.
Vì vậy Mao Tiểu Cửu to gan bỗng bật dậy phong ấn cái miệng đang lải nhải của Lục Tiểu Tu Giác.
Thế giới yên tĩnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT