Mao Cửu híp mắt nói: "Được rồi, em biết rồi, em sẽ cẩn thận."

Trương Tiểu Đạo và Angel vội thò tới hỏi Mao Cửu: "Có tin mới hả?"

Mao Cửu liếc mắt quét cả hai: "Vẽ bùa xong chưa?"

Hai đứa đồng loạt tránh ra, để lộ một trăm lá bùa hoàn chỉnh bày trên bàn.

Mao Cửu vừa lòng gật đầu: "Thử xem có thể dùng được không, ít nhất phải hơn một phần ba, thiếu một lá thì vẽ mười lá bù vào."

Trương Tiểu Đạo đã quen rồi, lập tức trả lời: "Không thành vấn đề."

Thân thể bằng gỗ yếu ớt của Angel loạng choạng, bị đả kích đến nỗi khó tin: "Phải vẽ thêm tận mười lá?"

Mao Cửu nghiêm túc lắc đầu: "Không. Có một lá không dùng được thì vẽ mười lá để bù, 30 lá không dùng được thì vẽ 300 lá."

Angel diễn theo drama trên TV: "Anh ngược đãi trẻ em!"

Mao Cửu nhếch môi: "Ờ."

Trương Tiểu Đạo vội cản Angel, cũng không để ý đến tâm trạng bi phẫn của nó. Mọi người đều phải như thế cả, trước đây cậu cũng bi phẫn như thế đấy, không phải bây giờ cũng phải nhận mệnh rồi sao?

Angel sớm muộn gì cũng chịu thua thôi.

"Anh Cửu, em theo đến buổi livestream của Triệu Oái được không?"

"Được."

Angel thấy vậy cũng vội vàng nhảy lên sô pha múa may đôi tay nhỏ: "Em! Em! Em cũng muốn đi nữa!"

Mao Cửu nghiêm túc: "Vẽ bùa xong thì được đi!"

Angel: "..."

Angel héo queo, nằm bò trên bàn nghiêm túc vẽ bùa. Alice ở bên cạnh quạt gió cho nó, tuy chả có tác dụng gì cả.

Lục Tu Giác nói với Mao Cửu hắn phải ở lại cục cảnh sát điều tra cái chợ đen "Foxtail" với những người khác. Thật ra quốc gia vẫn luôn cố gắng phá cái chợ đen này, đồng thời cũng truy tra ra được người quản lý của nó rồi hợp tác với những quốc gia khác để bắt người nọ.

Một khi bắt được người quản lý này rồi cướp được quyền quản lý thì bọn họ có thể dễ dàng phá được nhật ký giao dịch súng ống, ma túy, thậm chí là lấy được bằng chứng của những vụ án khó nhằn từ trên đó.

Trong đó còn bao gồm những vụ án tương tự như "Vườn địa đàng".

Mà Mao Cửu sau khi trời tối thì dẫn Trương Tiểu Đạo đến chỗ Triệu Oái livestream, Angel mang theo mẩu xương sườn của Alice giấu trong ngực lén đi theo.

Trương Tiểu Đạo quay đầu lại nhìn rồi nói: "Anh Cửu, Angel đi theo kìa."

Mao Cửu biết từ sớm rồi.

Trương Tiểu Đạo nói tiếp: "Bây giờ chỗ ngồi phía sau không có ai, nhưng lát nữa mà có người đi lên rồi phát hiện nó thì không ổn đâu."

Mao Cửu nhìn Trương Tiểu Đạo, nghĩ thầm Trương Tiểu Đạo và Angel thân nhau từ khi nào thế? Bây giờ còn nói đỡ cho nó nữa?

"Vậy cậu ôm nó lại đây đi."

Trương Tiểu Đạo nhếch môi: "Ok anh Cửu!"

Sau đó chạy sang nói với Angel, đồng thời cũng không quên nhắc nhở nó: "Nói rồi đấy, lần này anh giúp nhóc, lần sau nhóc vẽ bùa giúp anh."

Angel phiền cái tên sư huynh nhân lúc cháy nhà đi hôi của này muốn chết, mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, biết rồi."

Trương Tiểu Đạo ôm Angel ngồi bên cạnh Mao Cửu, không bao lâu sau, rất nhiều người bước lên xe buýt, còn đồng loạt đi ra phía sau ngồi. Nếu hai người không ôm Angel đi nhanh thì với dáng vẻ tinh xảo vừa nhìn đã thấy sang quý của nó e là sẽ bị lén giấu mang đi thật rồi.

Angel thì thầm bên tai Mao Cửu, hỏi: "Sư phụ, chúng ta đang đi đâu thế?"

"Tới nơi rồi biết."

"Ò."

Nó quay sang chọt Trương Tiểu Đạo: "Chúng ta đang đi đâu?"

Trương Tiểu Đạo giả vờ cao thâm: "Tới nơi rồi biết."

Đôi mắt Angel tối om, lạnh lùng, nó chui vào quần áo Trương Tiểu Đạo, mãnh liệt chọt vào mấy bộ phận nhạy cảm, kích thích bất thình lình làm Trương Tiểu Đạo "ngao" lên một tiếng, thu hút sự chú ý của đoàn người trên xe.

Trương Tiểu Đạo ấm ức gần chết lôi Angel ra.

Người trên xe lạnh nhạt trừng Trương Tiểu Đạo: Biến thái!

Mao Cửu rời khỏi vị trí để ngồi cùng với một người phụ nữ trung niên, dùng hành động thực tế cho mọi người thấy mình chẳng những không quen với tên biến thái đó mà còn rất ghét bỏ cậu ta.

Trương Tiểu Đạo ấm ức ngồi xuống một mình, đối diện với ánh mắt như nhìn biến thái của người trên xe, âm thầm véo nhau với Angel.

Tiếng nhắc nhở tự động của xe buýt đến một trạm giao thông công cộng, mà tài xế lại không có ý muốn dừng lại, các hành khách trong xe đã quá quen với cảnh này.

Mao Cửu bỗng đứng lên, đi đến bên cạnh tài xế: "Chú ơi, con xuống trạm này."

Bỗng, người trên xe buýt đều quay sang nhìn cậu, thần sắc kỳ lạ.

Tài xế cũng ra vẻ kỳ lạ, tuy không dừng ngay nhưng vẫn chạy chậm lại: "Cậu muốn xuống trạm này à? Không nhầm gì chứ?"

Mao Cửu khó hiểu: "Không, đúng trạm này, có vấn đề gì ạ?"

Tài xế muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dừng trước trạm nọ, nhưng chỉ dừng chứ chưa mở cửa xe, hỏi: "Cậu trai trẻ, cậu ở đây... hay có hẹn người ở đây?"

Mao Cửu: "Có gì khác nhau à?"

Tài xế nói: "Không khác gì nhau cả. Nhưng mà... Ài, cậu trai trẻ, nghe chú khuyên một câu này, đừng xuống chỗ này. Nếu nhất định phải xuống thì đừng ở lại đây quá lâu... Ài, chú thấy chắc cậu mới đến đây ở. Giá nhà chỗ này rẻ, hấp dẫn được những thanh niên mới ra xã hội không có nhiều tiền như các cậu. Nghe chú nói này, có thể dọn đi sớm thì dọn sớm đi. Nếu không thể dọn đi được thật thì đừng về trễ thế này. Buổi tối cũng đừng ra ngoài."

Mao Cửu: "... Vì sao?"

Tài xế nhìn bóng đêm bên ngoài, sắc mặt lo lắng thì thầm: "Nơi này... rất tà môn."

Mao Cửu cười: "Chú mở cửa cho con được không?"

Tài xế tức giận: "Sao cậu không nghe khuyên nhủ gì thế nhờ?"

Mao Cửu nói: "Con cũng muốn nghe lắm, nhưng con có việc phải vào đấy."

Tài xế lắc đầu thở dài: "Người hẹn cậu tới muốn hại cậu đấy, bảo trọng." Nói xong thì lấy lá bùa bình an mình treo trên xe đưa cho cậu: "Thứ này là vợ chú đi xin về, đã khai quang rồi. Cậu cầm đi, có thể sống sót là được rồi."

Mao Cửu nhận bùa, cũng chân thành nói cảm ơn.

Sau đó tài xế há hốc miệng phát hiện còn một cậu thanh niên ôm một con búp bê gỗ tinh xảo cũng xuống xe, chưa kịp nhắc nhở thì một làn gió lạnh ùa vào qua cánh cửa xe đang mở.

Tài xế rùng mình, tập trung nhìn lại thì chẳng thấy ai nữa.

Hắn nghĩ, có khi nào mình gặp phải thứ gì đó kỳ quái không, sau đó vội vàng đóng cửa xe rồi nhấn ga chạy đi.

Nhìn xe buýt đi, Trương Tiểu Đạo nói: "Chú tài xế cũng tốt bụng phết."

Rất nhiệt tình, người bình thường đều sẽ không muốn dính phải họa, có thể khuyên bảo đã xem như có lòng rồi. Người nọ còn đưa bùa bình an của mình cho Mao Cửu.

Mao Cửu nhìn bùa bình an trong tay, tâm trạng vui vẻ "ừ" một tiếng.

Chẳng bao lâu sau, bùa bình an trong tay cậu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ biến đen.

Trương Tiểu Đạo thấy, hoảng hốt: "Tà thế?"

Vừa mới bước xuống có một lúc mà bùa bình an đã khai quang lại biến đen nhanh như thế, chứng tỏ nơi này tà môn vô cùng.

Mao Cửu nói: "Đúng là có tà môn, nhưng chủ yếu là vì lá bùa bình an này dùng lâu rồi, không cản được tà khí của nơi này. Có lẽ hắn thường chạy tuyến đường này nên linh khí trong bùa bị tiêu hao gần hết, không chừng chuyến này đi rồi không thể về được."

Trương Tiểu Đạo nhíu mày: "Vậy giờ phải làm sao? Trên xe có rất nhiều người."

Mao Cửu thu bùa bình an lại, nói: "Không sao, anh để lại mấy lá trên xe rồi, đi thôi."

Nơi này là một mảnh đất được quy hoạch, công trình mới quy hoạch có một nửa đã bị dừng. Nghe nói là lúc xây dựng gặp sự cố, có người ngã chết suốt. Sau đó mời thiên sư phong thủy hay thiên sư trừ ma gì đến cũng không thể trấn được mấy thứ đó, chỉ có thể miễn cưỡng bảo những người còn lại đừng tự ý xông vào chọc giận những thứ bên dưới.

Còn công trình xây dựng quy hoạch rõ ràng là không thể tiếp tục xây nữa, sự cố ngoài ý muốn lúc trước là vì những thứ kia muốn cảnh cáo bọn họ. Nhưng nếu không thể xây tiếp thì bên thầu công trình phải bồi thường táng gia bại sản, không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể bán số nhà đã xây xong với giá thấp, có còn đỡ hơn không.

Bọn họ lỗ sạch cả vốn, chỉ có thể lừa những người không có tiền, không biết gì đến thuê nhà. Nhưng bọn họ cũng cảnh cáo rõ ràng rằng không được về nhà sau trời tối, không được ra ngoài vào buổi tối, sau khi trời tối nếu có người gọi cửa thì tuyệt đối không được trả lời, cũng không được phép mở cửa.

Điều kiện quá kỳ lạ, nhưng giá cả đúng là rất rẻ, ở một nơi như đế đô thì giống như cho không vậy.

Có người vào ở, không tin nó tà đến thế nên về trễ, cũng có người bỗng nổi hứng ra ngoài chơi, còn có người đang êm đẹp ngồi trong nhà, nghe tiếng gõ cửa nói là hàng xóm ghé chơi nên mở cửa.

Tất cả đều gặp phải sự cố ngoài ý muốn, không có ngoại lệ.

Khi đó cư dân nơi này mới nhận ra mình mắc mưu. Nơi này không phải một nơi tà môn bình thường, những điều gọi là yêu cầu đó nhất định phải chấp hành, một khi vi phạm sẽ chết.

Trời tối không được ra ngoài, không thể mở cửa cho người gõ cửa. Đó là vì trời tối mà ra ngoài sẽ gặp mấy thứ dơ bẩn, thứ đang gõ cửa cũng không phải là người!

Các cư dân cũng kêu than nhưng không có ích gì. Bọn họ muốn dọn đi nhưng lại không có tiền, chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, ban ngày mọi người đều đi làm hết, không có nhân khí. Trời vừa chập tối là mọi người vội vàng về nhà, không ai dám ra đường. Ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng sợ dẫn mấy thứ không phải người kia đến, im lặng, âm trầm, kinh hoảng bao phủ cả khu này mỗi phút mỗi giây.

Các cư dân biết bây giờ những thứ kia bị cản ở bên ngoài không vào được. Nhưng nếu lỡ lúc nào đó không cản được nữa thì sao?

Sống ở nơi này như bị treo một con dao trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống chém đứt đầu bọn họ.

Bởi vậy nơi này cũng là khu quỷ trạch nổi tiếng gần xa.

Xe buýt đi ngang qua trạm giao thông ở trước tiểu khu sau khi trời tối đều không ngừng lại, sợ có thứ gì đó không phải người đi lên.

Trước đó mấy chuyện xe buýt có ma bị truyền đi ồn ào nghe nói cũng là dừng ở chỗ này, kết quả là rước mấy thứ đó lên xe.

Trương Tiểu Đạo mở trang livestream thì thấy Triệu Oái đang phổ cập chuyện ở khu quỷ trạch này, cậu kinh ngạc: "Muốn chơi lớn thật đó hả?"

Mao Cửu đứng bên cạnh cũng nghe thấy, gật đầu: "Đến một nơi tà môn thế này chơi trò gọi quỷ, một là chán sống, hai là có chỗ dựa."

Trương Tiểu Đạo: "Hả? Anh Cửu, chỗ này tà thật à?"

Mao Cửu hơi mở to mắt, hỏi cậu ta: "Cậu không thấy gì à?"

Trương Tiểu Đạo nhìn khắp nơi, lắc đầu: "Không."

Vô lý.

Mao Cửu nhíu mày hỏi Angel và Alice: "Các em có thấy gì không?"

Angel và Alice đều nói không có.

"Nhưng mà..." Angel nói: "Cảm thấy rất thoải mái, như được về nhà vậy."

Alice gật đầu tán đồng.

Mao Cửu suy tư: "Anh cảm thấy âm khí rất thịnh, cũng rất nồng đậm. Cho dù anh từng đến Quỷ Vực thì âm khí của nó cũng không thịnh như nơi này. Cảm giác như bị bóp nghẹt vậy, âm khí nơi này gần như đè ép được dương khí của anh."

Trương Tiểu Đạo khiếp sợ, cậu biết thể chất của Mao Cửu, một thể chất thuần dương, chí dương, gần như không có loại âm khí nào có thể ngăn chặn được.

Mao Cửu nói thế thì chứng tỏ nơi này tà thật.

Hơn nữa Alice và Angel đều nói cảm thấy thân thiết với nơi này.

Cả hai đều không phải người.

Trương Tiểu Đạo chần chừ nói: "Nhưng em không thấy gì hết á."

Không thấy gì chứng tỏ không có quỷ, nếu không có quỷ thì sao âm khí nơi này nồng đậm như thế?

Mao Cửu: "Đấy là vấn đề đấy, tuy anh không hiểu mấy về phong thủy nhưng có vẻ phong thủy ở chỗ này không tốt lắm."

Không thể dùng "không tốt lắm" để miêu tả được, hẳn là nên dùng "quá kém" để nói đến mới đúng. Phong thủy của nơi này chỗ nào cũng là đại hung, tạo cảm giác áp bách cho người ở đây.

Chỉ cần đứng giữa hoa viên của khu này cũng có thể cảm nhận được kiến trúc ở bốn phía đều vây quanh bọn họ, nhìn chằm chằm bọn họ, đè ép bọn họ một cách chặt chẽ. Giống như là muốn khiến bọn họ chết không có chỗ chôn vậy.

Tà! Hung!

"Nơi này rất nguy hiểm, chú ý an toàn đấy."

Trương Tiểu Đạo và Angel vội gật đầu liên tục, sau đó lại hỏi Mao Cửu: "Anh Cửu, bây giờ chúng ta đi vào hay đứng bên ngoài chờ?"

Mao Cửu quay lại nhìn điện thoại của Trương Tiểu Đạo: "Xem livestream trước đã."

Vì vậy bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống xem livestream, lúc này đang đến đoạn Triệu Oái dẫn chín người còn lại đi trên hành lang của một tòa nhà, cô ta giơ điện thoại quay hai bên, hành lang tối đen như mực, không có một ánh đèn.

Có người hỏi: Sao lại không có đèn?

Triệu Oái cong môi cười nói: "Hỏi hay lắm. Nghe nói nơi này quá tà môn, mỗi lần vừa gắn đèn là ngày hôm sau sẽ hỏng ngay. Hơn nữa, không phải bóng đèn cháy hỏng mà là bị thứ gì đó đánh nát, nổ tung, mảnh vụn rơi xuống hành lang, có vẻ rất tức giận."

Người xem: Tức giận... Vụn đèn tức giận hay hành lang tức giận... Không phải, miêu tả lạ thật đấy.

Triệu Oái: "Thứ đập nát bóng đèn rất tức giận á."

Người xem: Kinh dị ghê... Nhưng tui thích.

Triệu Oái nói: "Đúng vậy. Tòa nhà này ở phía chính tây của tiểu khu, là một chỗ duy nhất đã xây xong rồi bán ra ngoài, cũng là tòa nhà duy nhất có người sống ở. Nhưng mà mọi người biết gì không? Truyền thuyết nói Quỷ Môn Quan là ở hướng chính tây, mọi người nói xem tòa nhà này có thể nào là Quỷ Môn Quan không?"

"Phía chính tây... anh Cửu, ở bên kia!"

Mao Cửu nhìn theo hướng ngón tay của Trương Tiểu Đạo, chân mày nhíu chặt.

Trương Tiểu Đạo: "Anh Cửu, cô ta nói thật không? Quỷ Môn Quan ở hướng chính tây à?"

Mao Cửu: "Cũng có truyền thuyết nói thế. Nhưng Quỷ Môn Quan không hình thành dễ như vậy, cần phải có rất nhiều điều kiện mới được. Điều kiện đầu tiên ít nhất là phải ở một nơi cực âm, một nơi cực âm không phải chỉ là nơi có âm khí nồng đậm. Một nơi có âm khí nồng đến mức nào cũng sẽ tiêu tán theo thời gian, trên thế giới này có rất nhiều thứ không phải vĩnh hằng, bất biến, nơi có dương khí sung túc, mây tía chiếu rọi lâu dần cũng có thể biến thành nơi có âm khí cường thịnh. Ngược lại, một nơi âm khí nồng đậm cũng có thể biến thành dương khí sung túc. Một mảnh đất lớn thế này, cho dù trước đây âm khí có nồng đậm thì sau khi khởi công có thể mời thiên sư phong thủy tới để thay đổi, hội tụ lại dương khí, nuôi dưỡng đất đai. Sau đó cho thuê hoặc bán đi, người từ từ vào ở, bổ sung sinh khí, làm sống lại mảnh đất này. Người dưỡng khí, khí nuôi người, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp. Mà một nơi hình thành Quỷ Môn Quan nhất định phải là một nơi không thể dưỡng khí, có muốn thay đổi phong thủy thế nào cũng không thay đổi được, không thể tụ được dương khí, người không thể dưỡng khí mà ngược lại còn bị nó hút mất vận thế. Nếu cố ý thay đổi phong thủy biến tụ dương khí thành tụ âm khí thì người vào ở vẫn dưỡng khí như cũ, nhưng không phải dưỡng sinh khí mà là dưỡng tử khí."

Trương Tiểu Đạo hỏi: "Vậy nơi này có phải là không còn cách nào để tụ lại dương khí không? Không phải trước đây nó từng xảy ra sự cố rồi được mời thiên sư phong thủy và thiên sư trừ ma đến sao? Nếu là một nơi cực âm không có cách nào tụ dưỡng dương khí thì những thiên sư đó bó tay không xử lý được cũng là chuyện bình thường."

Mao Cửu: "Có lẽ thế."

Nhưng nếu thật là một nơi cực âm có thể hình thành Quỷ Môn Quan thì e rằng cũng có phiền toái, nếu đã ngừng xây dựng lâu như thế thì hẳn Quỷ Môn Quan đã nên trò nên trống rồi, chỉ mong Triệu Oái không tự cho là thông minh rồi đến đây tìm đường chết thôi.

Mao Cửu chợt nghĩ ra một thứ, hỏi: "Bây giờ vẫn còn tín hiệu đúng không?"

Trương Tiểu Đạo cúi đầu nhìn livestream: "Chắc vậy, ở đây còn xem được livestream này."

Mao Cửu nói: "Anh gọi cho anh Lục, bảo anh ấy tới đây một chuyến."

Lục Tu Giác là thiên sư phong thủy, hẳn là sẽ quen với loại tình huống như này.

Cậu đi sang một bên gọi điện thoại cho Lục Tu Giác, Lục Tu Giác nhận cuộc gọi, nghe xong thì nói hắn phải tốn chút thời gian nữa mới tới được, bảo cậu miêu tả kiến trúc chỗ đó cho mình nghe.

Mao Cửu nghe lời quan sát xung quanh, vừa nhìn vừa miêu tả cho Lục Tu Giác nghe.

Lục Tu Giác càng nghe càng thấy kinh hãi bèn dặn dò cậu phải cẩn thận, hắn sẽ chạy sang nhanh thôi.

Ở một phía khác, Trương Tiểu Đạo đang nhìn chằm chằm vào video livestream.

Lúc này, Triệu Oái vừa giới thiệu xong hoàn cảnh tiểu khu, bây giờ giới thiệu đến những trò gọi quỷ.

Cô ta nói: "Mọi người có biết mười cách gặp quỷ trong dân gian không?"

Bên dưới, người xem liên tiếp trả lời:

Nửa đêm chải đầu trước gương.

Chơi trốn tìm với quỷ, giả chết.

Cũng có thể nhìn thấy khi sắp chết.

Dùng nước mắt trâu, lá liễu, lá bưởi lau mắt là có thể thấy.

Bôi bùn cận thi, gõ chén, cầu cơ (hay đĩa tiên), nhìn ngược*, chơi trốn tìm với quỷ, mở dù trong nhà, đổi giác mạc với người chết, giả chết, nửa đêm chải đầu trước gương và... đi chết!!!

*Ý là cúi đầu nhìn qua khoảng giữa hai chân.

Một hàng bình luận cuối cùng dùng kiểu chữ màu đỏ chảy máu đầm đìa để đánh ra làm một đám người xem phải sợ hãi, duy độc chỉ có Triệu Oái là hưng phấn: "Không ngờ có người đáp đúng hết, không sai, đêm nay chúng tôi sẽ thử hết mười cách gặp quỷ này. Vừa hay lúc này có đủ mười người, mỗi người thử một loại, thú vị biết bao nhiêu. Nhưng mà tôi nghĩ mọi người ít nhất phải có mười cái máy tính hoặc điện thoại mới có thể thấy hết được vì chúng tôi sẽ chia nhau ra, mỗi người đi chơi một loại, tự mở livestream."

Oa, Oái Oái chơi lớn quá.

Quá tuyệt vời, vừa hay đang xem với bạn cùng phòng, tụi tui có thể chọn hai trò mình thấy hứng thú để xem cùng.

Trời ạ, Oái Oái, tài quá!

Ngay cả cách này cũng nghĩ ra được, Oái Oái quá trâu bò.

...

Trương Tiểu Đạo cảm thấy Triệu Oái điên thật rồi, ở một nơi tà môn thế này lại chơi gọi quỷ, mà còn chơi hết mười loại. Cô ta không biết sợ hay là to gan không sợ chết thật đây?

Triệu Oái nói: "Vậy bây giờ tôi sẽ chia nhiệm vụ, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"

**********

Chương của tuần này:">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play